Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 8 - Chương 5: vô danh

Lão Trư

30/03/2013

Bọn bộ hạ bất lực đưa mắt nh́n nhau, trận chiến ở Nguyệt Lượng Loan được Lỗ Đế coi là chiến tích đắc ư nhất trong đời, mỗi khi có cơ hội Lỗ Đế đều đem đề tài câu chuyện này dẫn ra, hơn nữa hễ nói đến là không dứt. Trong trận chiến Nguyệt Lượng loan, Tử Xuyên gia tham chiến khoảng mười vạn, nhưng đến miệng của Lỗ Đế đại nhân, nhân số lập tức biến thành năm chục vạn.

"Ngày đó, ta đích thân ra trận, một ḿnh giết bảy mươi sáu binh sĩ Tử Xuyên gia! Giết đến nổi đao đều cong cả lại, lăo tử phải đổi đao khác tiếp tục giết! Sau đó, ta nhất trực nhắm vào một quân quan của Tử Xuyên gia kỵ binh, đuổi theo sáu bảy dặm, so tài hơn ba trăm chiêu mới chém đầu y, đánh thật là sảng khoái, các ngươi có biết y là ai không?"

"Tử Xuyên gia thống lĩnh Phương Kính." Tạp Lạp nói thầm, biểu hiện th́ vô cùng cấp thiết muốn biết, hỏi: "Tước gia, quân quan đó là ai?"

"Tử Xuyên gia thống lĩnh Phương Kính!" Lỗ Đế vỗ đùi cười ha ha nói lớn: "Các ngươi đều không nghĩ ra chứ ǵ? Là ta đích thân giết lăo đấy!"

"Tin mới lạ!" Mọi người đều nói thầm như thế, Phương Kính căn bản chẳng phải ngươi giết, ngươi biên ra chuyện này kể đi kể lại mấy trăm lần rồi, t́nh tiết mỗi lần ai ai cũng thuộc làu, hiện giờ c̣n muốn chúng ta thể hiện ra vẻ thập phần kinh ngạc, tán thán, tiện mộ, bội phục, cảm động, kính ngưỡng, sùng bái, kích động... thật là có điểm làm khó người quá mà!

Nhưng rất may, mọi người đều làm được.

"Thật không ngờ a!' Một viên ma tộc tướng lĩnh khoa trương reo lên: "Phương Kính không ngờ là do tước gia giết? Tên đó vốn là đệ nhất cao thủ của nhân loại đó a!" (Tả Gia minh vương ở trên trời khóc ṛng v́ tức rồi!) Lỗ Đế tước gia khiêm tốn cúi đầu: "Con người ta hơi khiêm tốn, nhất mực đều không muốn tuyên dương sự kiện này..."

"Lỗ Đế tước gia thần dũng vô địch, trong vũ nội rất khó có địch thủ, giết tên Phương Kính nhỏ nhỏ đó chẳng phải là bóp chết một con kiến hay sao, không cần tốn chút sức lực nào!"

"Cao thủ thần tộc của chúng ta tuy nhiêu, nhưng luận về bản lĩnh đánh giết trên chiến trường, e rằng c̣n phải tính đến Lỗ tước gia của chúng ta lên hàng đầu!"

Lỗ Đế tước gia xua tay lia lịa: "Không được nói như thế... người ta nghe sẽ không cao hứng đâu. Con người ta không quen tranh hư danh với người, chẳng hay ho ǵ cả."

"Lỗ Đế tước gia là đệ nhị cao thủ của thần tộc chúng ta!" Có người ḥ hét như thế. Mọi người kinh hăi quay nh́n y, ḷng xoay chuyển với ư niệm: "Ngươi điên rồi hả?"

Nụ cười của Lỗ Đế lập tức tắt hẳn, mặt sầm lại. Kẻ ấy vội vàng chêm vào một câu: 'Đệ nhất cao thủ đương nhiên là ngô hoàng bệ hạ rồi! Trừ bệ hạ, ai đáng đứng trước mặt tước gia của chúng ta? Cái ǵ mà Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư chứ, toàn là kẻ hư danh! Có bản lănh th́ bảo bọn chúng một đối một với tước gia của chúng ta coi, đấu đơn!"

Mọi người cùng phụ họa: "Đúng đúng đúng, không sai! Bộ hạ số một, tước gia số hai!" Tiếng tán tụng như thủy triều.

Lỗ Đế cười ha ha, vui đến muốn ngất đi. Y không dám tin rằng bằng quân uy hiển hách bách chiến bách thắng của ḿnh, không ngờ lại có nhân vật thần thánh nào đó dám bằng nhục thể phàm thai dám đứng lên phất cờ khởi nghĩa kêu gọi dân chúng làm loạn. Y lập tức hạ lệnh: "Ngày mai xuất phát, ta tự thân thống quân, trong ṿng một tuần b́nh định phản loạn!"

Tạp Lạp thở dài một hơi, chỉ c̣n biết đi chuẩn bị đội ngũ chinh thảo phản quân. Trong tay y hiện giờ chỉ c̣n số binh lực sau: Bảy đoàn đội thủ bị ma tộc, bảy đoàn đội quân dă chiến ma tộc (bọn chúng vốn là truy kích bán thú nhân phản loạn, do bán thú nhân đột nhiên quay đầu về hướng tây nam, kết quả bọn chúng đuổi sai phương hướng, chỉ đành vô công trở về), muời đoàn đội Viễn đông quân (trong đó có sáu đoàn đội bán thú nhân, ba đoàn đội xà tộc, một đoàn đội long nhân), ngoài ra c̣n có bốn sư đoàn quân nhân loại chưa chỉnh biên. Như vậy kết hợp trở lại, Tạp Lạp đột nhiên phát hiện binh lực trong tay ḿnh cũng khả quan, cho dù phải khấu trừ lại một số quân ứng phó với các đội du kích, y c̣n hơn mười vạn đại quân để đi chinh thảo phản quân.

Hành động chinh thảo tiến hành tương đối thuận lợi, quân đội b́nh loạn của ma tộc rầm rộ xuất phát từ Minh Tư Khắc An thủ phủ của Minh Tư Khắc hành tỉnh, kéo thẳng về căn cứ địa của quân khởi nghĩa ở hành tỉnh vùng tây nam bộ. Những đội du kích nhỏ linh tinh tản mát không dám giao thủ với quân chủ lực của ma tộc, vừa thấy cờ xí của ma tộc quân là co gị bỏ chạy.

Không kinh qua chiến đấu, ma tộc quân đă nhanh chóng thu phục Đạt Lỗ, Ngơa Lâm, Khảo Tát, Á Gia Nặc, Qua Lợi vâng vâng hơn mười lăm toàn thành thị. (Những thành thị này phần lớn đều là thành không, v́ biết ma tộc sắp đến phản công, cư dân đă chạy sạch). Dường như quân khởi nghĩa đă bị khu trừ ra toàn bộ khỏi phía tây nam của Minh Tử Khắc hành tỉnh. Thành thị c̣n nằm trong tay nghĩa quân chỉ có Khoa Nhĩ Ni thành. Ma tộc đại quân ư khí ngút trời nhanh chóng tiến đến Khoa Nhĩ Ni thành. Ma tộc quân đội từ trên xuống dưới đều vui mừng hớn hở, đều cho rằng thắng lợi của phe ḿnh đang nằm trong tầm tay.

-----o0o----

Quân đội đă hạ trại xong, nhưng tiếng huyên náo vẫn c̣n cực kỳ lớn, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng xe lộc cộc... chẳng cách nào ngủ được, Tử Xuyên Tú nằm ngữa ra giường chong mắt nh́n đến phát ngốc. Ở ngoài Khoa Nhĩ Ni thành đă tập trung toàn bộ chủ lực của quân khởi nghĩa, ngoài ra c̣n cộng thêm vô số đội ngũ dân quân. Lúc này, về lư luận mà nói, th́ quân đội mà gă thống soái đă nhiều hơn quân thảo phạt của ma tộc, nhưng về chất lượng th́... Tử Xuyên Tú cười khổ.

Chiều nay gă tiếp kiến một đội ngũ dân quân đến nương nhờ. Vũ khí của họ là cần trúc kẹp vào dao chẻ củi, thành viên th́ từ tám tuổi đến tám mươi, hoàn toàn không có kinh nghiệm quân sự ǵ. Phía sau đội ngũ c̣n một đội xe dài, trên đó chứa toàn bộ gia sản của họ: mặt bàn, ván giường, nồi lớn, một con heo nái đang kêu la eng éc, năm xâu thịt xông khói, c̣n có nữ nhân bán thú với con mắt đỏ hoe ẵm trong tay đứa nhỏ c̣n đỏ hỏn đầy lông tơ...

Những bán thú nhân dân quân đó giải thích với Tử Xuyên Tú: "Để họ ở nhà tui hỏng có yên tâm."

"Nhưng mà đem họ tới đây ta càng không yên tâm hơn." Tử Xuyên Tú nhịn không nói câu này. Gă hoài nghi, khi chiến cuộc hơi bất lợi, những anh hùng hảo hán này sẽ quan tâm đến y phục, cái gối đầu, xe ngựa, heo nái, vợ già, con trẻ... hai là quan tâm đến việc làm sao cho thắng lợi trước?

"Điện hạ," Một bán thú nhân truyền lệnh binh bước vào nói: "Thời gian hội nghị đă đến rồi."

"Ừ." Tử Xuyên Tú đứng dậy, chỉnh lư y phục một chút, theo truyền lệnh binh đi ra ngoài.

Căn cứ vào thống kê từ một tuần trước, dưới trướng của gă có bốn chục đoàn đội quân chính quy, gần mười lăm vạn người, và dân quân theo quân chính quy có số lượng ước khoảng hai chục vạn người. Trong khi đó mỗi ngày đều có một lượng lớn dân quân đến đầu quân vào bộ đội của gă. Binh lực của gă ngày một tăng. Dưới triền núi, những trướng bồng bằng thổ bố đủ màu sắc, rồi đống lửa khắp trời kéo dài ngút tầm mắt... chính là chủ lực của Viễn Đôgn quân đội. Tuy đă hai giờ khuya, nhưng trong doanh trại đầy tiếng ồn. Không biết ở đâu đó truyền tiếng khóc của trẻ con. Trên con đường nhỏ cạnh doanh trướng không ngừng có người qua lại, có người bán thực phẩm, vũ khí, ... họ cật lực rao bán, xa xa c̣n vang lên tiếng xe lộc cộc, tiếng ngựa hí và tiếng ồn ào v́ có đội ngũ mới đến gia nhập.

Tử Xuyên Tú cười khổ, thay v́ nói đây là quân doanh, nói nó là thị tập th́ thích hợp hơn.

Xuyên qua những trướng bồng dày đặc, Tử Xuyên Tú tiến vào đại trướng bồng của trung quân. Tiếp theo sự khuếch trương thật lực của Viễn Đông quân đoàn, cư dân các chủng tộc tham gia vào trong quân của gă ngày càng đông, nhưng địa vị của bản thân gă ngày càng thấp xuống. Ngoại trừ bán thú nhân, c̣n có hàng ngh́n hàng vạn xà tộc, ải nhân tộc, tinh linh quái, long nhân tộc tham gia quân đội. So với bán thú nhân, bọn họ có thể coi là dân tộc thiểu số, nhưng bọn họ cấp thiết t́m kiếm quyền phát ngôn trong quân, nhận thấy rằng loại Viễn Đông liên quan do cả nhà bán thú nhân (kỳ thật là Tử Xuyên Tú) nắm chặt đại quyền chỉ huy là không b́nh thường, cũng không phù hợp nguyên tắc dân chủ.

Tử Xuyên Tú cười lạnh, gă nhớ lại một câu nói nổi danh của Tư Đặc Lâm: "Quân đội một khi có được tư tưởng, th́ đó là triệu chứng của sự vong quốc." Quân đội vốn là nơi không thích hợp dùng nguyên tắc dân chủ, nhưng v́ mưu cầu sự đoàn kết toàn quân, Tử Xuyên Tú cuối cùng đă quyết định nhượng bộ, thuyết phục bán thú nhân thành lập "Viễn đông liên quân quân sự ủy viên hội" làm cơ cấu lănh đạo tối cao toàn dân, do các chủng tộc án theo nhân số mà tuyển phái đại biểu tham gia.

Hiện giờ, ủy viên hội mới thành lập này để biểu thị sự tồn tại đă chuẩn bị công khai hoạt động rồi.

Không khí tán phát mùi ẩm mốc của giáp da. Các hội viên ngồi trước đóng lửa đỏ hồng: trợ thủ Bạch Xuyên của gă, bán thú nhân đầu lĩnh Bố Sâm, Bố Lan, Duy Lạp, ngoài ra c̣n có những kẻ mới gia nhập là đại biểu của xà tộc Tác Tư, đại biểu của Long nhân tộc Môn La, đại biểu của Ải nhân tộc Lỗ Tá, đại biểu của tinh linh quái - Tử Xuyên Tú hiện giờ c̣n chưa biết tên của y, v́ dù sao con người lùn thấp này nhất mực rút vào một góc không lên tiếng, Tử Xuyên Tú cũng lười hỏi tên của y.

Khi gă tiến vào trong lều, không ai chú ư đến gă. Mọi chú ư đều tập trung vào chủ đề tranh cải đang phát sinh. Gă ư thức được khí phần không ổn.

"Đồ hèn!" Lănh đạo xà tộc là Tác Tư đang gào thét. Thanh âm của y the thé: "Quân đội không ngờ chẳng chiến mà chạy, liên tục bỏ luôn mười sáu ṭa thành trọng yếu! Là mệnh lệnh của ta? Chúng ta muốn truy cứu trách nhiệm của hắn!"

Thanh âm của Tác Tư vừa dứt, âm lượng của Bạch Xuyên lập tức nổi lên: "Chúng ta không phải chạy! Đây chính là chủ động rút lui có chiến lược!"

"Thấy địch nhân chưa đánh đă lui, đây là chạy trốn!" Tác Tư phẫn nộ thét gào: "Cáp đặc tộc (xà tộc tự xưng thế) chúng ta không có kẻ hèn nào như thế! Hiện giờ, dân chúng đều gọi chúng ta là quỷ chết nhát rồi!"

"Bọn họ gọi chẳng sai chút nào." Tử Xuyên Tú nhỏ giọng lầu bầu.

"Đây là v́ tiêu hao thực lực địch nhân!" Bạch Xuyên đáp với giọng rất trấn định, nhưng Tử Xuyên Tú thấy trên trán của nàng đă ứa mồ hôi, cô độc một ḿnh ứng phó với sự chỉ trích của nhiều người thế này, áp lực của nàng phi thường trầm trọng: "Mọi người có thể tính coi, ma tộc mỗi khi chiếm lĩnh một thành, chúng đều phải lưu lại quân đội tất yếu để trú thủ. Nếu như ma tộc lưu lại ở mỗi thành thị một binh lực nhỏ nhất, ví dụ như nói là một đại đội năm trăm người, th́ nếu muốn thủ mười sáu ṭa thành, chúng phải rút đi trong quân chủ lực hết tám ngh́n tên! Như vậy sẽ làm giảm nhẹ áp lực của chúng ta khi quyết chiến với chúng..."

"Nhưng làm như vậy có cần thiết không? Quân đội của chúng ta cường đại hơn so với địch nhân nhiều." Đại biểu của Ải nhân tộc là Lỗ Tá mở lời chất vấn Bạch Xuyên. Thanh âm của y rất trầm, trong đó có thể nghe triệu chứng của địa chấn. Tuy ngữ khí của y ôn ḥa hơn Tác Tư nhiều, nhưng vị đạo đốt đốt bức người vẫn không giảm đi bao nhiêu.

Bạch Xuyên giơ tay lên lau mồ hơi, hơi mệt mỏi đáp: "Lấy giai đoạn hiện tại mà nói, thực lực của chúng ta không mạnh hơn ma tộc là bao..."

Một giọng nói rụt rè gia nhập tranh luận, đó là của đại biểu tinh linh quái chưa nói lời nào: 'Căn cứ kết quả thông kê, đến chiều hôm qua, tổng binh lực của chúng ta đại khái khoảng bốn chục vạn, trong khi binh lực của ma tộc chỉ mười vạn."

"Ai mạnh ai yếu đó không phải là sự t́nh rơ ràng rồi sao?" Vị đầu lĩnh xà tộc Tác Tư do được nhiều người ủng hộ, có vẻ đắc ư dương dương: "Vị Quang Minh Vương nhân loại làm vậy là có mục đích ǵ? Y rốt cuộc là muốn đánh bại ma tộc, hay là có mục đích ǵ khác?"

Đầu lĩnh Ải nhân tộc chề môi, phát xuất tiếng đáp trầm thấp: "Chúng ta là người Viễn Đông, v́ sao phải nghe một nhân loại sai sử? Hả, Tá y tộc các vị, các vị hăy nghĩ kỹ lại coi! Chỉ huy quân đội Viễn Đông xem ra phải là người Viễn Đông quang vinh của chúng ta!"

Tử Xuyên Tú đột nhiên hiểu ra, th́ ra đây là trường tranh đấu nhắm vào quyền chỉ huy của gă. Đầu lĩnh Long nhân tộc nhất mực không nói một lời, nhưng nh́n thần t́nh của y xem ra có không đứng về phía gă. Những chủng tộc và binh sĩ mới gia nhập này chẳng phải là tín đồ của thánh miếu, cũng không kinh qua những ngày tháng gian nan ban đầu khi kiến tạo quân khởi nghĩa, cũng không biết công lao của Tử Xuyên Tú. Với thân phận ngoại lai mà chỉ huy quân đội người Viễn Đông, trong đội ngũ luôn tồn tại tiếng nói phản đối gă. Chỉ cần gă càng đánh càng thắng, th́ những tiếng nói phản đối này bị áp chế xuống. Nhưng hiện giờ, do gă liên tục buông bỏ mười sáu ṭa thành tŕ, trong đội ngũ có rất nhiều người không thể lư giải, ngay cả những lăo bộ hạ đă theo cùng gă chinh chiến, hiện giờ cũng bắt đầu x́ xào bàn tán.

Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy tràn đầy sự bi thương, nghe lời gây hấn rơ ràng như vậy, chỉ có Bố Sâm vốn thường đổ dầu vào nước đứng ra khuyên mấy câu: "Mọi người không được căi nữa, đều là chiến hữu, như vậy th́ thành thể thống ǵ..." Nhưng không ai nghe y. Các chiến hữu bán thú nhân đă từng sánh vai tác chiến với gă - Duy Lạp, Bố Lan cùng mọi người đều cụp mắt, không nói một lời, cứ mặc cho Bạch Xuyên một ḿnh cô quân phấn chiến.

Tử Xuyên Tú cảm giác có một cơn đau quặn xót xa trong ḷng. Tuy gă đă v́ bọn họ mà tận lực, vào sinh ra tử, nhưng đối phương không coi gă là người nhà. Nếu có lăo Đức Luân ở đây, ông ta sẽ xoắn tay áo lên đánh cho mấy tên đáng ghét này một trận. Nhưng đáng tiếc là lăo Đức Luân không phải là thành viên của Ban ủy viên quân sự, hội nghị ở cấp bậc này ông ta không có tư cách tham dự...

Trong lúc tâm thần hoảng hốt, những tranh căi tiếp đó gă không nghe rơ, chỉ cảm giác là Bạch Xuyên tranh căi ầm ĩ với đầu lĩnh các chủng tộc, càng lúc càng dữ dội, ngữ khí của hai bên càng lúc càng bén nhọn. Gă định thần lại, nghe được tiếng quát tháo the thé của xà tộc đầu lĩnh: "Chúng ta chỉ cần nhổ nước bọt cũng đủ d́m chết ma tộc!"

"Nếu như chúng ta đứng ở địa vị khỉ và vượn đi tập kích nhân loại, ưu thế về con số có ư nghĩa ǵ?" Tử Xuyên Tú lạnh lùng lên tiếng, dấn bước tiến vào lều.

Mấy bán thú nhân quân quan là những kẻ đầu tiên đứng dậy hành lễ: "Điện hạ!" Thần t́nh của họ đều có điểm lang bái.

Tử Xuyên Tú gật gật đầu, ánh mắt hơi hướng về đầu lĩnh của xà tộc và ải nhân tộc. Bọn họ tuy kiệt ngạo bất tuần, nhưng dưới ánh mắt bức người bén nhọn của Tử Xuyên Tú, bọn họ nuốt không tiêu. Ngay cả long tộc trầm mặc cũng phảng phất như cảm giác được sự bất án cực lớn, hết người này đến người khác đứng dậy, miễn cưỡng chào: "Quang Minh vương điện hạ."

Tử Xuyên Tú khinh miệt cười cười, điềm đạm hồi đáp: "Các vị khỏe, vừa rồi thảo luận cái ǵ đó? Tiếp tục đi."

Không có ai lên tiếng, mấy bán thú nhân quân quan ngồi đứng không yên. Đại biểu của xà tộc và ải nhân vừa rồi c̣n lớn tiếng tranh căi, hiện tại đă ngoan ngoăn không lên tiếng rồi, ánh mắt lộ vẻ kinh khủng. Đại biểu của long nhân nh́n Tử Xuyên Tú nhíu mày suy nghĩ, không hề lên tiếng.

Bạch Xuyên khẻ thở phào. Tử Xuyên Tú cuối cùng cũng đến, cho dù gă chẳng nói lời nào, th́ các ủy viên vừa rồi tranh căi kịch liệt cũng không dám đánh một tiếng rấm. Đây dù ǵ cũng là quân đội do một ḿnh gă sáng kiến ra, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của gă. Đây là sự chênh lệch về thật lực, và nàng nghĩ ngay đến một câu ngạn ngữ: "Mèo lên nóc nhà vẫn là mèo, cọp ốm đói mấy vẫn là cọp."

Cuối cùng, tự lệnh của quân đội - bán thú nhân Bố Sâm hơi nhún người: "Điện hạ, chúng tôi đang thảo luận trận quyết chiến ngày mai, bọn họ...." Y chỉ đầu lĩnh của xà tộc Tác Tư, động tác này rơ ràng là thể hiện rơ sự miệt thị đối với y: "Bọn họ cho rằng, đề án tác chiến của ngài rất khó tiếp thụ."

Tử Xuyên Tú dường như không dám tin vào lỗ tai của ḿnh. Ngay từ khi ma tộc bắt đầu tiến công, Tử Xuyên Tú đă chế định ra kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh: bỏ nhưng thành thịt pḥng thủ bạc nhược ở giới thuyến, dẫn dụ ma tộc phân tán binh lực, c̣n ở Khoa Nhĩ Ni thành th́ do Bố Sâm và Bạch Xuyên tổ chức pḥng ngự kiên cố, bản thân gă th́ xuất chủ lực đại quân bao ṿng ngoài.

Gă đoán rằng, một khi phát hiện ở Khoa Nhĩ Ni thành có quân khởi nghĩa, Lỗ Đế nóng năy khẳng định sẽ toàn lực công kích. Nhưng tường thành của Khoa Nhĩ Ni kiên cố, lương thực sung túc, bộ đội lưu thủ xem ra không khó giữ vững mười ngày nửa tháng. Đồng tḥi gă tự thân soái lĩnh quân đội chủ lực tinh nhuệ ở ngoài chặn đương lương thảo và hậu lộ của ma tộc, chờ ma tộc đánh vào thành cho đầu phá huyết lưu lại không có lương thảo và tăng viện, một khi thời gian kéo dài, ma tộc nhất định sẽ không thể chịu nổi. C̣n gă sẽ tính toán thời điểm ma tộc rút lui, sĩ khí thấp kém sẽ tận dụng cơ hội quyết chiến.

Kế hoạch này Tử Xuyên Tú nhận ra rằng ít nhất có bảy tám phần nắm vững. Nhưng hiện tại, gần mười vạn quân thảo phạt của Ma tộc chỉ c̣n cách đất này có hơn trăm dặm, ngày mai là bắt đầu gặp gỡ và quyết chiến rồi, thế mà đám hỗn đản này lại trước khi lâm chiến yêu cầu cải biến phương án?

Gă áp nộ khí của ḿnh xuống, cố sức b́nh tĩnh hỏi Tác Tư: "Ừ, nói sao nào?"



Tác Tư nuốt một ngụm nước bọt, không biết v́ sao vừa nh́n thấy đôi mắt đen láy của Tử Xuyên Tú, y liền cảm thấy hoảng sợ lạ kỳ, đặc biệt là khi đối địch với gă, y sợ muốn chết. Nhưng cuối cùng y vẫn lấy hết can đảm nói: "T́nh báo đă đưa tin về, nói địch nhân cuối cùng đă đầu nhập binh lực quyết chiến, nhưng không quá mười vạn, trong đó có hơn bốn vạn quân đội Viễn Đông. Ma tộc quân chân chính không đến sáu vạn. c̣n chúng ta ở đây chỉ tính riêng quân chính quy đă có hơn mười lăm vạn rồi. Chúng ta hoàn toàn không cần phải tránh né đánh du kích với ma tộc, vẫn có thể quang minh chính đại đến nghênh kích bọn chúng, đây sẽ là một thắng lợi mang tính áp đảo!"

"Thắng lợi mang tính áp đảo sao?" Miệng Tử Xuyên Tú hiện lên nụ cười lạnh: "Ai sẽ thắng lợi áp đảo lên ai?"

"Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, thắng lợi thuộc về liên quân Viễn Đông vĩ đại của chúng ta!" Tác Tư lên tiếng, và cường điệu hơn nữa: "Quân ta có bốn chục vạn, địch nhân chỉ có không đến sáu vạn ma tộc quân, ai mạnh ai yếu chỉ cần nh́n một cái là nhận ra ngay!"

"Địch nhân có mười vạn quân đội, cho dù có trừ đi bốn vạn quân đội Viễn đông bổn thổ, chúng c̣n có tới sáu vạn ma tộc binh kiên định. Cánh quân này có tiền thân là Lỗ Đế quân đ̣an tinh nhuệ của ma tộc vương quốc. Bọn chúng đă từng ở Nguyệt Lượng Loan lấy ít thắng nhiều, nhất cử đánh tan mười mấy vạn quân đội nhân loại. Binh sĩ của chúng toàn là lăo binh dày dạn, huấn luyện bài bản, kỹ luật nghiêm minh, phiêu hăn thiện chiến, trang bị tinh lương. Đặc biệt là bọn chúng có đoàn đội kỵ binh hùng mạnh, chiến lực thậm chí vượt hẳn nhân loại kỵ binh.

"C̣n chúng ta th́ sao? Quân đội của chúng ta thiếu huấn luyện, thiếu trang bị, thiếu vũ khi, thiếu cung tiễn binh thành thục, thiếu chiến mă... phàm cái ǵ có thể kể ra được th́ chúng ta đều thiếu. Các đơn vị được tập hợp lại vội vàng, binh sĩ gấp gáp kết đội với nhau, tuyệt đại bộ phận không có kinh nghiệm tác chiến, giữa họ với nhau lại thiếu sự phối hợp bài bản và tin cậy. Trong khi đó quân quan th́ mới vừa nhận nhiệm vụ, ngay nhân số trong bộ đội của ḿnh cũng không rơ. Trật tự và kỹ luật trong đội quá kém, chẳng khác ǵ thổ phỉ. Chúng ta thậm chí không có đến một đoàn đội kỵ binh nắm gọn trong tay, trong khi tác chiến ở binh nguyên th́ lực xung kích của kỵ binh là vô cùng trọng yếu.

"C̣n về những dân quân kia - là những kẻ ô hợp tự làm tự quản. Bọn họ mang theo vợ con bà ngoại bà nội cùng đánh trận, tùy tiệm lượm cục đá lên là đă thành vũ khí của họ rồi."

Tử Xuyên Tú nói xong, tĩnh lặng quét mắt nh́n Tác Tư, b́nh ḥa tiếp: "Ngươi nói rất đúng, ai mạnh hơn ai chỉ nh́n một cái là nhận ra. Ngày mai mọi người chuẩn bị nhổ nước bọt d́m chết ma tộc đi."

Mặt Tác Tử đỏ như gấc, trầm mặc một lúc th́ Lỗ Tá của ải nhân tộc lên tiếng: "Quân đội nhân loại sao có thể sánh với Viễn đông liên quân vinh quang của chúng ta chứ? Huống chi chúng ta có bốn chục vạn! Bốn người đánh một người, chẳng lẽ c̣n thua hay sao?"

Tú Xuyên Tú vô cùng mệt mỏi. Chiến tranh tuyệt đối không phải là số học. Đây chính là sai lầm thấp kém nhất của những kẻ tay ngang về quân sự. Trong chiến tranh, hai bên đối địch về lực lượng không phải chỉ đơn thuần về số lượng con người. Bốn chục vạn so vơi 1mười vạn không thể giản đơn tính toán theo công thức cộng trừ nhân chia giản đơn thành bốn đánh một. Một khi nhân số tăng gia, ưu thế về số lượng càng lúc càng không rơ ràng. Bên nhiều người chỉ có thể nói là chiếm ưu thế nhất định, nhưng thắng lợi lại quyết định ở chỗ làm sao sử dụng được nhân tố cộng đồng như sau: sự so sánh về sĩ khí của chiến sĩ hai bên, so sánh về vũ khí, tŕnh độ huấn luyện, độ hoàn chỉnh về t́nh báo, tốc độ truyền tin tức, năng lực quản lư của tướng lĩnh, sự hoàn bị của bổ cấp hậu cần.

"Rốt cuộc là nên sử dụng phương án nào th́ hăy để chúng ta bỏ phiếu biểu quyết." Đầu lĩnh Tác Tư của xà tộc đề nghị, trên mặt ra vẻ vô cùng đắc kế.

Tử Xuyên Tú không lư ǵ đến y. Y nói như vậy, khẳng định là nắm chắc bản thân sẽ nhận được số phiếu đa số rồi.

"5% có tổ chức có thể áp chế 95% số vô tổ chức c̣n lại." Tử Xuyên Tú cố nhẫn nại giảng giải cho họ hiểu: "Cho dù tổng hợp toàn bộ binh mă ma tộc ở Viễn Đông lại giỏi lắm cũng khoảng 35 vạn, trong khi đó hơn 100 vạn người Viễn Đông lại bị bọn chúng áp chế cả một năm không dám phản kháng. Năm xưa Tư Đặc Lâm dẫn không đến ba vạn kỵ binh mà vẫn đánh 60 vạn quân Viễn Đông gà bay chó chạy, bại như nước tràn bờ. Nhân số không phải là vấn đề, quan trọng là uy lực của toàn bộ tổ chức. Quân đội của chúng ta tuy đông về số lượng, nhưng phần lớn là dân quân và du kích tổ hợp lại mà thành, không thích hợp đánh hội chiến chính quy. Chính diện quyết chiến đối với ma tộc là điều mà Lỗ Đế nhất mực kỳ vọng chúng ta sẽ làm."

Duy Lạp đoàn đội trưởng ho khan một tiếng: "Quang Minh điện hạ, chúng tôi biết trận đánh ngày mai không dễ dàng. Chúng tôi phải đối địch với sự khiêu chiến cực lớn, nhưng chúng tôi phải bảo vệ gia viên của chúng tôi. Phản kháng sự khi áp của ma tộc đó là tượng trưng cho chính nghĩa. Áo địch đại thần sẽ che chở cho chiến sĩ của chúng ta, nghĩa quân tất thắng!"

"Chính nghĩa tất thắng!" Mọi người dị khẩu đồng thanh tán tụng: 'Chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi!"

Tử Xuyên Tú ngạc nhiên vô cùng, nh́n sâu vào Duy Lạp. Gă không ngờ đồng bạn đă từng vào sinh ra tử với gă, trung hậu như Duy Lạp lại đứng về phía họ. Duy Lạp tránh ánh mắt của gă, cúi đầu xuống. Tử Xuyên Tú vô cùng thất vọng, tiếp theo đó là cơn giận bốc lên đỉnh đầu. Gă lười nhác đứng dậy, đi thẳng ra khỏi doanh trướng, quẳng lại sau lưng một câu: "Tùy các ngươi vậy."

Sau lưng gă đồng thời có mấy tiếng gọi giật: "Đại nhân!", "Điện hạ!" Nhưng gă không quay đầu, trong ḷng cười lạnh: chính nghĩa tất thắng?

Câu này thật ra thường được giải thích như sau: kẻ thắng lợi là kẻ nắm trong tay chính nghĩa!

Sao đêm đầy trời, rũ xuống băi cỏ ở sườn núi. Ngước nh́n bầu trời sâu hun hút, Tử Xuyên Tú đang xuất thần. Vũ trụ thâm thúy kia dù sao cũng giúp gă quên mọi phiền năo trước mắt. Ba trăm năm trước, khi quân đội của Quang Minh đế quốc tung hoành thiên hạ, che trên đầu họ cũng là bầu trời như thế này. Người trong thế gian thương tang biến đổi, nhưng sao trên trời vẫn sáng măi như thế. Tử Xuyên Tú tự sản sinh cảm giác, dường như bản thân làm mọi chuyện từ trước đến giờ đều là hư ảo. Ta từ đâu tới, ta sẽ đi về đâu, danh quân anh chúa, thành hiền anh hào, đại gian đại ác... trăm năm sau ai mà không chết? Thứ duy nhất có duy tŕ sự vĩnh hằng ấy chính là sao sáng trên trời mà thôi.

Nhân loại nhất mực mong mỏi sự vĩnh hằng, đó chính là dục vọng tiềm tàng của họ. Cũng có thể, chính v́ ư thức được sự ngắn ngủi tạm bợ của ḿnh, mà nhân loại mới ước vọng tao ra những sự nghiệp có thể lưu truyền hậu thế! Danh quân anh chúa đế tạo ra những vương triều huy hoàng truyền lại mấy trăm năm. Anh hùng hảo hán tạo ra những sự nghiệp vĩ đại lưu vào trong sử xanh. Và những kẻ không có năng lực và dịp may để trở thành danh quân và anh hùng (thường thường bọn họ được gọi là ác ôn và bại hoại) cũng đă hạ quyết tâm kiên định sẽ lưu những ác danh hôi thối vạn năm. Những kẻ bất lực nhất là những chúng sinh đông đảo. Điều duy nhất mà họ có thể làm là cố sức sanh thêm mấy đứa con, để cho con cháu sau này truyền măi không dứt.

Tử Xuyên Tú đang hồ tư loạn tưởng, th́ Bạch Xuyên đă đến gần, đi cùng nàng c̣n có hai bán thú nhân là Bố Sâm và Bố Lan.

"Điện hạ."

Tử Xuyên Tú không đứng dậy, đ́êm đạm hỏi: "Kết quả bỏ phiếu đă có rồi?"

Bạch Xuyên đáp khẽ: "Đúng vậy, năm phiếu đấu hai phiếu, quyết định ngày mai sẽ chính diện nghênh kích Lỗ Đế quân đoàn. Tôi không phải là thành viên của Ủy viên hội, không thể tham gia bỏ phiếu."

Bố Sâm th́ nhỏ giọng nói: "Tôi bỏ phiếu chống, đứa cháu Bố Lan của tôi cũng bỏ phiếu chống, nhưng c̣n Duy Lạp..." Y lắc đầu không biết nên nói thế nào. Người đồng tộc của ḿnh là thứ chuyện chẳng khác nào buông bỏ đi tín nghĩa, y cảm thấy không c̣n mặt mũi nào.

Tử Xuyên Tú không thốt lời nào. Đại biểu của bốn chủng tộc xà tộc, tinh linh quái, long nhân, ải nhân đă bỏ phiếu phản đối gă, đó là sự t́nh nằm trong ư liệu. Điều gă không thể ngờ là ngay cả trong bán thú nhân cũng có người phản đối. Hơn nữa người ấy chính là trọng thần Duy Lạp nhất mực nghe theo gă không căi một lời. Y là nguyên lăo có tư cách tối cáo trong quân khởi nghĩa, uy vọng và phân lượng trong quân đội không phải là thứ mà những đại biểu mới đến có thể so sánh.

Bố Lan lên tiếng: "Điện hạ, Duy Lạp khác với những người khác. Đoàn đội thứ 65 và 71 của ma tộc đă tham gia trận đại đồ sát ở Sa La có trong quân của Lỗ Đế. Hắn nhờ tôi đến giải thích với ngài, hắn tuyệt không phản đối ngài, hắn chỉ muốn gấp phục thù, hị vọng ngài sẽ tha thứ cho hắn...."

Tử Xuyên Tú rúng động trong ḷng, nhưng chỉ nhếch môi: "Hắn có làm sai điều ǵ, v́ sao lại muốn ta tha thứ?" Ngữ khí của gă thật b́nh ḥa, nhưng trong mắt của bán thú nhân quen thuộc gă, th́ biểu hiện và lời nói của Tử Xuyên Tú càng b́nh tĩnh, th́ sự phẫn nộ trong gă càng lớn.

Bố Sâm và Bố Lan đối mắt nh́n nhau, có điểm không biết thế nào. Tử Xuyên Tú đột nhiên hỏi: "Bố Sâm, ta c̣n nhớ lần đầu tiên gặp Duy Lạp, ngươi từng giới thiệu nói ta là vương giả trong dự ngôn của thánh miếu, cái lời dự ngôn này rốt cuộc là sao?"

Bố Sâm kinh ngạc: "Điện hạ, trưởng lăo không nói với ngài sao?"

Tử Xuyên Tú chầm chậm lắc đầu: "Không có."

"Vậy..." Bố Sâm do dự một chút, nh́n thấy sắc mặt của Tử Xuyên Tú càng lúc càng xấu, biết là Tử Xuyên Tú hiện giờ không có hơi sức đâu mà chịu sự khảo nghiệm về tính nhẫn nại, vội nói: "Tôi chỉ biết có chút chút. Trong dự ngô thi tương truyền từ một ngh́n năm trăm năm của thánh miếu, có dự đoán là thời đại này nhất định sẽ có một vị 'Vương của chúng ta" xuất hiện. Người sẽ mang đến quang minh cho Tá y tộc chúng tôi, lănh đạo chúng tôi đạt được tự do, thoát li hắc ám. Trong đêm ngài đến gặp trưởng lăo, sau khi ngài trở về, trưởng lăo nghiên cứu măi bản dự ngôn thư này, suốt đêm không ngủ. Kết quả sáng ngày hôm sau có tin tức truyền về là ma tộc tiến phạm thánh miếu. Trưởng lăo giật ḿnh cả kinh, nói với tôi: "Thiên ư, chẳng lẽ vị nhân loại đó chính là vương của chúng ta?" Lúc đó tôi cũng không dám tin, và trưởng lăo cũng không nói nhiều ǵ với tôi. Nhất mực cho đến khi ngài dẫn binh tiến công đánh lui ma tộc, trưởng lăo mới thở dài nói: "Ư trời, thật đúng là hắn rồi!" Tuy người không nói rơ với tôi, nhưng trưởng lăo đặt tên cho ngài là Quang Minh Vuơng điện hạ, tôi nghĩ người đă khẳng định được ư tứ này, nhận định ngài là vương giả trong truyền thuyết."

Bạch Xuyên cảm thấy vô cùng hứng thú: "Vậy à, vậy câu dự ngôn đó viết như thế nào?"

Bố Sâm hạ giọng niệm: "Vương giả khu trừ hắc ám, phổ chiếu quang minh trong thiên hạ. Khi vương của chúng ta hàng lâm, một ngh́n năm nô lệ cường tráng, tránh thoát xiềng xích trên người, nh́n thấy ánh sáng xé tan hắc ám."

Bạch Xuyên ngẩn ra: "Đây không phải là ca dao dân ca do bọn con nít hát hay sao? Ta đă sớm nghe qua rồi."

Bố Sâm cười "hắc hắc" đáp: "Thánh miếu cố ư tiết lộ một chút tin tức, để cho mọi người biết Quang Minh Vương sắp sửa hàng lâm. Đây chỉ là một bộ phận của dự ngôn thi. Trưởng lăo đă từng cấp cho ta xem quan toàn bộ nội dung của tiểu tiết này! Dự ngôn thi mà, không thể nào nói cho rơ ràng được.

Kỳ thật nó cũng đă rơ ràng rồi, điện hạ hào xưng là Quang Minh Vương, vừa hợp với câu 'Vương giả khu trù hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ;"

Tử Xuyên Tú vẫn không nói ǵ, mắt chớp chớp, không rơ là đang nghĩ ǵ. Bạch Xuyên hiếu kỳ hỏi: "Toàn bộ nội dung của tiểu tiết đó là sao, ngươi c̣n nhớ hay không?"

Bố Sâm ngẫm nghĩ một chút, khẽ ngâm: "Luồng ô vân màu xanh ở phương đông che kín bầu trời màu xanh lam. Con mănh hổ trẻ tuổi cất tiếng gầm bất khuất bên bờ Hôi hà. Các tướng quân sùng bái sư tử t́m kiếm tài phú trong truyền thuyết ở vùng đất hoang tàn bên bờ Lam hà. Khi vương của chúng ta hàng lâm, vương giả khu trù hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ. Một ngh́n năm nô lệ cường tráng tránh thoát khỏi xiềng xích trên người, nh́n thấy ánh sáng xé toạt hắc ám."

Tiếng của y trầm thấp mà bi tráng, khúc điệu ưu thương, nghe ra có vận vị rất đặc thù, khiến ai ai cũng xuất thần.

"C̣n nữa không?"

"Hết rồi!" Bố Sâm ỉu x́u đáp: "Trưởng lăo chỉ hát bao nhiêu đó cho ta nghe, những nội dung khác chỉ có trưởng lăo biết. Bổn dự ngôn thư đó chỉ có một ḿnh trưởng lăo bảo quản."

Những ca từ đó Bạch Xuyên như hiểu như không, chỉ đành hướng đến Bố Sâm hỏi ư cẩn thận. Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Ta mệt rồi, cần nghĩ ngơi, các ngươi về đi!"

Hai bán thú nhân ngẩn ra, không biết v́ sao đang nói ngon trớn như vậy mà Tử Xuyên Tú đột nhiên hạ lệnh trục khách. Cuối cùng th́ Bạch Xuyên ra dấu cho họ, bảo họ lui ra trước, để nàng khuyên cho. Hai bán thú nhân gật gật đầu, dùng ánh mắt cảm tạ Bạch Xuyên, cẩn thận cáo từ: "Điện hạ, chúng tôi xin cáo lui trước."

"Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai cố sức đánh đi!"

Bán thú nhân đưa mắt nh́n nhau, thanh âm b́nh thản của Tử Xuyên Tú chẳng mang chút hỉ nộ nào, nên họ chẳng rơ là gă nói lời mà làm trái lấy lời. Họ vội đi ra, trên băi cỏ chỉ c̣n lại Bạch Xuyên và Tử Xuyên Tú. Bạch Xuyên cười tươi, ngồi xuống cạnh Tử Xuyên Tú, hỏi: "Đại nhân, ngài sao không để bọn chúng nói tiếp nữa chứ? Tôi rất muốn nghe đó!"

Tử Xuyên Tú điềm đạm cười: "Cô tin vào thứ đó sao?"

"À... tôi có điểm không rơ, muốn bảo Bố Sâm giúp tôi giải thích một chút."

"Ô vân màu xanh ở phương đông, che kín trời không màu lam." Lời dự ngôn này là ma tộc tiến công Viễn Đông, Tử Xuyên gia chiến bại. Nhân v́ da của ma tộc màu xanh, c̣n chế phục quân quan và cờ xí của Tử Xuyên gia đều là màu lam.

"'Mănh hổ trẻ tuổi ở cạnh bờ Hôi hà cất tiếng rống gầm bất khuất' rơ ràng quá rồi, điều này chỉ Tư Đặc Lâm ngoan cường kháng kích với ma tộc ở Mạt Y.

"Câu thứ ba: 'các tướng quân sùng bái sư tử, ở đống hoàng toàn bên hai bờ Lam Hà t́m kiếm tài phú trong truyền thuyết.' Câu này nói về sự bạo ngược của quân đội ma tộc ở Viễn Đông. Quân kỳ của ma tộc là con sư tử màu vàng.

"Câu cuối cùng: 'Khi vương của chúng ta hàng lâm, vương giả khu trừ hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ. Một ngh́n năm nô lệ cường tráng, sẽ tránh thoát xiền xích trên người, nh́n thấy ánh sáng xé tét hắc ám.' Kỳ thật ba cầu trước chỉ là lót đường, dành cho câu cuối cùng này. Giốn gnhư mấy tên bán thuốc giả phải đưa ra thuốc thật trước, đây căn bản là một tṛ lừa."

Bạch Xuyên rất kinh ngạc: "Tṛ lừa?"

"Cô nghĩ coi, 'sách dự ngôn được giữa trong thánh miếu, chỉ có ḿnh trưởng lăo là đọc qua toàn văn.' Dự ngôn đó là thật hay giả, linh nghiệm hay không chỉ có một ḿnh trưởng lăo biết. Nói cái ǵ cũng là do ông ta, rơ ràng đă mang mùi vị lừa gạt. Ta từ trước đến giờ không tin trên thế giới này có cái tṛ tiên tri ngốc nghếch đó. Nếu như Bố Đan thật có khả năng tiên tri tiên đoán, th́ lúc đầu y đă không đồng ư hợp tác với ma tộc, đưa tới dẫn sói vào nhà."

Bạch Xuyên ngơ ngẩn: 'Đại nhân, tôi nhớ là lúc đầu Bố Đan h́nh như phản đối kết minh với ma tộc a!"

Tử Xuyên Tú ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện ḿnh phạm sai lầm. Gă phẫy tay: 'Cái đó không phải là trọng điểm, quan trọng chính là lời dự ngôn này chẳng qua là một vũ khí tâm lư chiến! Ta nhớ năm xưa khi ta ở Viễn Đông, căn bản chưa hề lưu truyền lời dự ngôn này. Nếu như đó là thơ dự ngôn có từ 1500 trơớc, sao không công bố sớm ra đi, mà đợi tới sự t́nh phát sinh xong rồi mới công bố? C̣n nhớ 50 năm trước khi quân biên pḥng phản loạn tập thể không? Lúc đó những đầu mục phản loạn chẳng phải là dùng câu ca dao 'Nhật lạc đông phương, thiên mệnh quy tây' ǵ đó để phiến động quân biên pḥng phản loạn hay sao? Nói cái ǵ mà ư trời chú địch bọn họ nhất định phải thành công! Kết quả thế nào? Chẳng phải là bị thống lĩnh Viễn Đông khi đó là Vân Sơn Hà giết máu chảy thành sông hay sao. Bố Đan trưởng lăo này quá giảo hoạt rồi. Y biết tâm lư của người, cố ư nói hàm hàm hồ hồ, như thông mà không thông, khiến cho người ta phí sức suy nghĩ một phen mới lư giải được ư tứ của y, và thế là mọi người đối với chuyện này tin chắc không nghi ngờ, vừa khéo khích động đám ngu ngốc đầu óc giản đơn!"

Ngữ khí của Tử Xuyên Tú vừa bén nhọn vừa khắc bạc, Bạch Xuyên cười: "Đại nhân, ngài hôm nay dường như nóng bạo đó nha! Đă lâu không thấy ngài bực ḿnh như vậy rồi!"



"Hừ! Ta bực ḿnh ở chỗ nào! V́ đám ngốc này mà bực ḿnh à, có đáng hay không? Bọn chúng muốn làm ǵ th́ làm, theo cách đánh như vậy của chúng, ngoại trừ ngày mai ư trời chú định cho chúng thắng lợi th́ chỉ có trời rớt xuống một khối đá lớn đập bể đầu hết ma tộc quân c̣n may ra thắng!"

Bạch Xuyên cười ph́ ph́, không nói ǵ nữa. Chờ một lúc, Tử Xuyên Tú thấy Bạch Xuyên không nói ǵ, nhịn không được hỏi: "Ai đảm nhiệm tổng chỉ huy ngày mai?"

Bạch Xuyên nhịn cười: "Bọn họ đều hi vọng tốt nhất là ngài đảm nhiệm chức chỉ huy..."

Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Ta không hứng thú."

Bạch Xuyên hơi ngập ngừng: "Nếu như đại nhân ngài không chịu, th́ có khả năng là Duy Lạp các hạ. Y một ḷng chủ chiến, tính tích cực tối cáo. Hơn nữa, y rất có uy vọng trong binh sĩ, ai ai cũng coi y là một kẻ tinh thông thao lược, mănh sĩ chiến thuật tinh lương."

"Duy Lạp, tinh thông thao lược, chiến thuật tinh lương..." Tử Xuyên Tú cười khổ, hai thứ đó của Duy Lạp chẳng phải là học trộm từ gă hay sao? Gă cười khổ: "Hắn không phải là người xấu, chỉ là..." Gă dừng lại không nói, nghĩ: "trên lịch sử, những "người hảo tâm" vô ư tạo thành họa hại c̣n thảm và nặng hơn bọn ác ôn cố ư phá hoại."

"Ngày mai, Viễn Đông quân đoàn nếu như chính diện chống ngăn Lỗ Đế quân đoàn, tất sẽ thảm bại."

Bạch Xuyên an ủi Tử Xuyên Tú: "Quản ǵ chuyện đó, đại nhân, chúng ta đă tận lực rồi, đúng không nào?"

Tử Xuyên Tú hừ lạnh: "Ai nói là không chứ!"

"Sau này bằng hữu và ân nhân cứu mạng Đức Luân của ngài có hỏi: "V́ sao chúng ta phải trơ mắt nh́n quân đội của Tá y tộc bị diệt tuyệt?' Chúng ta hoàn toàn có thể thẳng thắng đầy tráng khí, hỏi ḷng không thẹn, có phải không nào?" Khóe miệng nàng hàm tiếu, biểu t́nh rất cổ quái.

Tử Xuyên Tú không nh́n nàng, cúi đầu phiền muộn nói: "Quá chính xác rồi!"

"Chúng ta hoàn toàn đối phải với sự coi trọng và tín nhiệm của Bố Đan trưởng lăo với chúng ta. C̣n có hàng ngh́n hàng vạn tướng sĩ phá thác tín mệnh trên tay chúng ta, c̣n có vợ con, mẫu thân của họ ở nhà nữa. Chúng ta hỏi ḷng không thẹn, đúng không nào?" Bạch Xuyên dùng ngữ khí rất ôn nhu, nhưng hai mắt sáng ngời như sao, nh́n sâu vào Tử Xuyên Tú.

"Chịu không nổi ngươi luôn đó!" Tử Xuyên Tú ôm đầu vùi xuống cỏ lăn qua lăn lại rên rĩ một cách thống khổ, rồi ngồi bật thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời: "Bạch Xuyên, ta có nhiệm vụ muốn giao cho cô!"

"Dạ!" Bạch Xuyên mừng rỡ vô cùng.

---o0o---

Ngày 5 tháng 3 năm 781, Viễn Đông quân đoàn và ma tộc quân đội thực hiện trận đại đối quyết đầu tiên. Khoa Nhĩ Ni hội chiến bắt đầu.

Giữa trưa, chủ lực của hai quân bắt đầu tao ngộ, trời không đổ tuyết lất phất, thiên quân vạn mă trong tuyết vụ bay bay như ẩn như hiện, chiến tuyến động đăng như trường xà liên miên không ngớt.

Bốn giờ chiều, trận địa chủ lực của quân khởi nghĩa xuất chiến. Quân khởi nghĩa như mây đen từ từ bức cận. Đội ngủ của họ che rợp cả đại địa, quân ở hai cánh kéo thẳng tới, giương mắt nh́n không thấy tận đầu, tiếng sa sa của bước chân giống như giẫm lên đầu của binh sĩ ma tộc, sắc mặt của quan binh ma tộc bắt đầu tái nhợt.

Lỗ Đế cười lạnh: "Những thằng hề gây rối mà cũng dám ra mặt phô trương!" Tuy là phản quân có số lượng rất nhiều, y chẳng sợ sệch ǵ. Phản quân nếu ẩn nấp đánh tṛ du kích với y, th́ quả là khó đối phó. Nhưng nếu đánh dă chiến thật, th́ bọn họ không xứng. Quân chính quy trong phản quân không nhiều, tuyệt đại bộ phân là gấp rút hợp lăo bá tánh và dân quân lại mà thành. Trong khi bộ hạ của y kỷ luật nghiêm minh, là chiến sĩ cửu kinh chiến trận, kiêu dũng vô cùng. Tất cả họ đều là lăo binh có kinh nghiệm. Bọn họ từng tham dự chiến tranh với nhân loại, kinh qua vô số cuộc sáp chiến sa trường. Lỗ Đế tin rằng, chỉ bằng đám hổ báo chi sư này, y có thể quét sạch hết phản quân. Trong khi đó y c̣n có một số lượng quân đội phụ trợ cực kỳ lớn nữa chi!

Lỗ Đế phát biểu rất khẳng khái và kích động trước khi lâm chiến, tuyên xưng: "Một buổi chiều là kết thúc hội chiến!"

Trong khi đó Bố Sâm lại hướng đến các ủy viên quân sự bảo đảm: "Trước khi mặt trời lặn đánh tan ma tộc quân!" Đây là một trận hội chiến kỳ quái, v́ quan chỉ huy của hai bên đều cảm thấy thắng lợi nằm trong tầm tay ḿnh.

Quân khởi nghĩa phát động mănh công trước. Họ đội gió tuyết, dùng 15 vạn bán thú nhân, xà tộc liên quân từ từ di động về phía trước. Vô số bán thú nhân mặc áo da thú thở kh́ kh́ giơ cao lang nha bổng, thứ thương. Xà tộc binh th́ "x́ x́" lè cái lưỡi hồng. Bọn họ vừa múa vũ khí trong tay, vừa ḥ hét vang lừng: "Tá y tộc tất thắng!", "Cáp đặc tộc tất thắng!" Thanh âm kinh thiên động địa. Đội ngũ đen kịch như thủy triều ùa về trận địa của ma tộc. Tiến trống, tiến c̣i hiệu, tiếng sĩ binh ḥ hét hưng phấn rất giống như đang tham gia bửa ăn trưa miễn phí.

Thế trận của ma tộc vẫn không động, nếu so với sự huyên náo của Viễn Đông liên quân, th́ trận địa của ma tộc quân sâm nghiêm vô cùng. Rừng trường mâu dựng cao dày đặc, gió thổi cuộn cờ xí phát xuất từng tiếng phần phật. Tiến vó ngựa lốp đốp không ngớt, cưỡi trên ḿnh ngựa là các truyền lệnh binh chạy qua lại giữa các thông đạo ở các phương trận, lớn tiếng phát khẩu lệnh: "Ổn định thế trận!", "Chuẩn bị sẳn sàng!" Những bộ binh ma tộc ở phía trước nghe lệnh kḥm xuống, đưa thuẫn bài và trường mâu cắm sâu vào đất bùn, tổ thành một trận thế pḥng ngự. Phía sau trận thế, tám ngh́n cung tiễn binh phân thành sáu đội lắp tên giương cung, biểu t́nh lạnh lùng.

Hai quân tiếp cận không đến một trăm bước, xà tộc cung tiễn thủ nhịn không được đă phóng tên trước. Không trung bay đầy mũi tên, rơi vào đội ngũ dày đặc của ma tộc quân, tạo nên những ṿi máu và tiếng rên. Ma tộc binh trúng tên không rên một tiếng gục xuống, binh sĩ phía sau không nói một tiếng bước lên phía trước, bổ sung vào chỗ trống của đội. Quan chỉ huy quát xuất hiệu lệnh: "Thuẫn bài!" xoát một cái, các thuẫn bài thủ đưa thuẫn lên không che chắn. Từ trên không nh́n xuống, toàn bộ trận địa ma tộc hiện ra ánh phản quang kim loại, phảng phất như trên đầu bọn chúng chợt hiện ra cái nóc nhà bằng kim loại. Đến lúc này, tên của xà tộc bắn đinh đang vào tường thuẫn, nhưng không tạo thành thương hại ǵ.

"Các huynh đệ, v́ Viễn Đông, xông lên a!" Quan chỉ huy tiền trận của bán thú nhân quát lớn.

"Hô Trác lạp" Binh sĩ viễn đông ḥ hét như sấm rền, phát cơn xung phong. Bọn họ dấn bước chạy bộ mà tiến, khí thế như bài sơn đảo hải, hùng dũng xông vào trận địch. Đám người màu xám như sóng cồn ở biển, khoách triển ra, ḥ hét chém giết kinh thiên động địa.

Toàn bộ đội liệt nhào vào trận thế của ma tộc quân, khí thế kinh người. Chờ bọn họ xông tới cách khoảng năm chục bước, th́ quan chỉ huy của ma tộc phất tay: "Phóng!" Đội cung tiễn thứ nhất ứng thanh đứng lên phóng tên, mưa tên dày đặc như trận mưa rào trút xuống trận địa Viễn Đông quân.

Trong cự li này mà tao ngộ cường cung xạ kích, tổn thương phải chịu là vô cùng đáng sợ, cho nên tiến thét gào a a liên tục phát ra. Tiếng kêu thảm liên tục không ngừng, mấy trăm dũng sĩ xông đầu lập tức ngă xuống hơn phân nữa. Những kẻ phía sau liều mạng xông lên, nhưng lúc này đội tiễn thủ thứ nhất của ma tộc đă ngồi xuống lấp tên, đội thứ hai bắt đầu xạ kích, tạo ra một trận mưa bảo kim loại cuốn về bán thú nhân, tiếp đó là đội thứ ba, đội thứ tư...

Do quân khởi nghĩa thiếu khuyết thuẩn bài và giáp cùng trang bị pḥng ngự, khi bị cung tiễn tập kích họ bọ thương vong thảm trọng. Tuy trước khi xuất chiến quan chỉ huy nghĩa quân đă từng kiến nghị các binh sĩ cố sức t́m kiếm những công cụ che chắn, v́ dụ như cánh cửa, nồi niêu ǵ đó, nhưng các binh sĩ bán thú nhân cuồng nhiệt đồ sát quá thống khoái, phần lớn đă quẳng số này đi. Và thế là chỉ c̣n cách trận của ma tộc quân khoảng năm chục bước, quân khởi nghĩa thương vong thảm trọng. Những binh sĩ dũng cảm nhất c̣n chưa kịp tới gần phương trận của ma tộc đă ngă lăn xuống đất.

"Xông lên a!" Bị đón bằng loạt mưa tên khiến ngă xuống hàng loạt, sóng người phía trước đă biến thành thưa thớt vô cùng. Các bán thú nhân ngoan cường vẫn tiền tiến, giơ cao lang nha bổng, tiêu thương, thổ mâu và các loại vũ khí khác. Bọn họ tiếp cận trận địa của ma tộc, nhập vào cuộc chiến xáp lá cà. Đội thứ thương thủ ở phía trước của ma tộc lớn tiếng hô: "Cáp!", thuẩn bài nghiêng qua, vô số thứ thương đồng thời đâm vụt về trước, khiên cho hơn trăm bán thú nhân lao nhanh đến bị xuyên thủng lổ chỗ. Lớp bán thú nhân thứ hai xông tới, nhưng lại bị một trận mưa tên trút xuốt, toàn thân bị bắn như nhím, kêu thảo ngă lăn. Binh sĩ của Viễn Đông ngă hết lớp này đến lớp khác. Hết đoàn đội bán thú nhân này đoàn đội khác kéo lên xung phong , nhưng rồi từng đội bị diệt sạch hoặc đánh lui. Trước trận của ma tộc, không trung đầy mùi máu tây, mây hồng mê mang, máu của bán thú nhân bị thái dương thiêu đốt biến thành hơi sương. Máu của họ đang chảy một cách vô ích.

Phương trận của ma tộc quả là một cái máy giết người hiệu suất cao. Cho dù bán thú nhân có chiến ư đầy ngực, nhưng sự hơn kém về vũ khí và thực lực cũng khá vô t́nh. Nếu so với ma tộc chánh quy quân trang bị tinh lương huấn luyện bài bản, th́ dân quân kém quá xa, ngay cả một phương trận đều không công phá được, thế mà bán thú nhất đă mất hết bốn đoàn đội rồi. Trước trận của ma tộc, bọn họ bỏ thây chồng chất, thương vong thảm trọng. Bán thú nhân hung dũng công kích bằng từng đợt sóng người không ngờ như sóng biển kéo vào đá ngầm, bị đánh tan tành hết cả.

Chỉ huy bộ của quân khởi nghĩa phát hiện t́nh h́nh này, quan chỉ huy hạ lệnh triệt thối. Tiếng c̣i hiệu thổi u u ra lệnh triệt quân, bộ đội tiên công các lộ thương vong thảm trọng hiện giờ không c̣n ḷng nào tái chiến. Đội ngũ như sóng thủy triều rút hết khỏi tiền tuyết. Nhưng chính vào lúc này, ở trận địa của ma tộc vang lên tiếng quát cực lớn: "Tắc mục hắc lâm! (Ngô hoàng vạn tuế!" Ma tộc quân bắt đầu tiến công rồi!

Hai vạn ma tộc kỵ binh bố trí ở cánh trái đă bắt đầu xuất trận. Bọn chúng đột nhiên mănh tiếng, ùa vào cánh của đoàn đội các lộ bán thú nhân đang thối lui. Ba đoàn đội bộ binh xà tộc bị điều đến vội vă, toan tính ngăn ma tộc kỵ binh, chiếm chút thời gian cho bán thú nhân rút lui. Nhưng bộ binh xà tộc thật tế là không thể đánh, vừa tiếp xúc là đă bị quật cho tan thành bốn năm đội nhỏ, bỏ chạy chẳng thành quân. Ma tộc kỵ binh chẳng gặp chút trở lực nào, tiếp tục đuổi theo quân đoàn bán thú nhân đang triệt thối.

Quan chỉ huy ở phía trước hạ lệnh cho binh sĩ đ́nh chỉ triệt thối, bám trận địa đề kháng, hi vọng vó thể kiên tŕ cho đến khi viện quân đến. Nhưng bán thú nhân đánh măi không được, sĩ khí đă suy. Ma tộc kỵ binh thanh thế kinh người, một phiến mă đao lấp lánh chói mắt, cả đội xếp hàng đen ḱnh kịch, chỉ thấy tiếng đao kiếm chạm nhau và tiếng thiết giáp ma sát, sát khi bức người.

Tiếng vó ngựa vang trời ấy dường như muốn đạp nát hết cả đại quân của bán thú nhân. Đột nhiên, hai vạn gương mặt ghớm ghiếc cùng hô ta: "Ngô hoàng vận tuế!" Trời long đất lỡ!

Kỵ binh ma tộc đă giết tới nơi. Bọn chúng chẳng hề sợ chết, lấy đội ngũ dày đặc tấn công mănh liệt trận thế pḥng ngự, mũi nhọn nóng mạnh như lửa, thế như phá trúc đánh thẳng vào trận doanh của bán thú nhân, cuồng bạo càng quét, nhanh chóng khuyếch tán ra phải trái, khiến cho thế trận của bán thú nhân loạn ngay.

Các bán thú nhân mất đi sự yểm hộ của trận thế kinh hoảng thất thố, đua nhau chạy về hậu phương, nhưng bị ma tộc kỵ binh chém chết từng đám lớn, giốn gnhư gió thu quét lá khô, thế không thể ngăn.

Ma tộc kỵ binh tiến hành đột phá đáng sợ, mấy chục vạn bá thú nhân, xà tộc bộ binh bị đánh tán loạn như nước vỡ bờ đê, binh bại bỏ chạy khiến loạn đội ngũ phía sau của quân khởi nghĩa.

Ma tộc kỵ binh như một trận bạo phong. Dưới vó sắt của chúng, trận địa như mặt biển b́nh tĩnh bị gió trốt cuốn xoáy ba đào. Quân đội cực đông của Viễn Đông quân chẳng có năng lực đề kháng, những phương trận dày đặc đó bị phá tan từng cái một. Đội ngũ của họ bắt đầu hỗn loạn, sĩ tốt kinh hoảng bỏ chạy thục mạng.

Đặc biệt nhất là binh sĩ thuộc về dân quân. Ma tộc binh c̣n chưa tới, bọn họ đă sợ hăi gào thét liên hồi: "Bọn quỷ lông xanh hung quá! Đại bảo, thu thập y phục chạy mau a!"

"Ai nh́n thấy cái mền của tôi đâu không?"

"Mẹ, mẹ ở đâu? Mau chạy đi a!"

"Cha thằng Nhị mao nó ơi! Cha thằng Nhị Mao đâu rồi? Ông chết ở đâu rồi? C̣n không chạy mau, bọn quỷ lông xanh đánh tới rồi!"

Kỵ binh của ma tộc quân đánh tan phương trận tiền phong của bán thú nhân, phóng tới trung quân. Trước trận của bán thú nhân vang lên tiếng gào thảm quỷ khốc sói gào. Ma tộc kỵ binh tả xung hữu đột như đi vào chỗ không người. Đây quả là hai vạn con sói mạnh nhập vào giữa vạn con dê!

Nh́n ma tộc kỵ binh thế như lôi đ́nh, các tướng lĩnh quân khởi nghĩa mặt đều vàng như nghệ. Bọn họ nhất mực chỉ thấy ma tộc thủ bị ở địa phương đánh chơi chơi, chứ chưa bao giờ nh́n thấy được uy phong đáng sợ của quân ma tộc chánh quy thế này. Lúc này họ coi như đă minh bạch v́ sao mà quân đội ma tộc có thể tung hoành đại lục, trước giờ không có địch thủ.

Binh sĩ ma tộc hung hăn khát máu là điều dễ nhận ra. Bọn chúng lấy chiến đấu làm lạc thú. Trời sinh ra đă khát máu hiếu sát, hung tàn dă mang.

Trong khi đó, Viễn Đông dân tộc vô luận là bán thú nhân hay là xà tộc, thậm chí long nhân, th́ tính t́nh của họ đều là ôn ḥa, mỗi lần chiến đấu th́ đều bị bức bất đắc dĩ mà thôi. Đấy cũng như sự đối kháng giữa động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt vậy. Ma tộc binh có hung tính đáng sợ như lang như hổ, đó là thứ bán thú nhân ôn ḥa có được huấn luyện thế nào cũng không ra.

Duy Lạp đứng ở một chỗ cao, móng tay đă bóp cắm sâu vào ḷng bàn tay. Trước mắt y, hết tên truyền lệnh binh này đến tên khác chạy đến báo cáo: 'Duy Lạp đại nhân, Tá y đệ lục đoàn đă bị diệt hết rồi!"

"Đại nhân, đệ thập nhất đoàn đă bị đánh tan! Đoàn đội trưởng trận vong!"

"Đại nhân, đệ nhất quân đoàn Bố Lan các hạ thỉnh cầu cho phép lui ra sau! Bọn họ chịu không nổi rồi!"

Duy Lạp hạ lệnh: "Bố Lan quân đoàn tuyệt không thể lùi! Cho dù là chiến tử đến người cuối cùng!" Bố Lan quân đoàn là trung quân chủ lực của quân khởi nghĩa. Nếu như y lui, những bộ đội khác sẽ lui theo. Tiếp đó là t́nh thế binh bại như núi sụp, thế không thể cứu.

Nhưng h́nh thế trước mắt vô cùng khốc liệt, tuy Bố Lan c̣n ở tiền tuyến tận lực chỉnh đốn binh lực tiến hành phản xung phong, nhưng bọn họ giống như đụng phải một khối thiết bản, mỗi lần đều bị đánh lui lại, mỗi lần đều tổn thất trầm trọng, chỉ lưu lại những binh sĩ bị thương đầy ḿnh. Trong quân đoàn của Bố Lan, đă có những binh sĩ bắt đầu không lư ǵ mệnh lệnh chạy lùi về phía sau.

Đại biểu Tác Tư của Xá tộc chạy tới rống lớn: "Mau điều tăng viện đến! Đám hài nhi của ta chống không nỗi rồi! Chúng ta c̣n có đội dự bị!"

Duy Lạp vội phất cờ xí trong tay, những đội dự bị ở hậu phương được điều nhập ngay vào chiến tuyến, nhưng đều vô dụng.

Ở tiền phương, dù cho nhân số của nghĩa quân chiếm ưu thế tuyệt đối, người nhiều đến kẹt cả chân nhau, nhưng vẫn lạc vào thế hạ phong. Ma tộc binh vẫn tả xung hữu đột như nhập vào chỗ không người. Bọn chúng đến đâu, nơi đó loạn đến đó. những đội ngũ kết thành phương trận nh́n có vẻ rất khí thế, nhưng khi đụng phải kỵ binh cuồng bạo của ma tộc, họ đơn giản là đất bùn không kham nhất kích.

Đầu trận của liên quân vô cùng hỗn loạn. Binh sĩ không nghe hiệu lệnh, không đề kháng nữa, chạy khóc như ri. Xà tộc bỏ hết vũ khí, bán thú nhân tuyệt vọng gào thét, ải nhân binh kinh hoảng chạy lùi về sao. Binh sĩ tháo chạy quá nhiều, chèn nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook