Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 29: Gặp nhau ở nước ngoài

Hi Dạ Bất Mị

31/05/2024

Ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu bầu trời đêm của thành phố này sáng rực tựa như ban ngày, bóng đêm đã dần tan rã nhưng văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Hải Châu ở trung tâm Ninh thành vẫn sáng rực.

Vừa mới kết thúc buổi hội nghị video xuyên quốc gia, Trì Trạm cảm nhận được cơ thể truyền đến cảm giác mệt mõi rõ ràng nhưng trong đầu anh ta vẫn đang sắp xếp công việc, cho dù nhắm mắt lại một lúc cũng không thể ngủ ngay được.

Nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, ngay khi anh ta đang chuẩn bị đi vào phòng nghỉ tắm rửa rồi ngả lưng nằm một chút thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nhấn nút chốt mở trong tầm tay, khoá cửa buông lỏng, trợ lý cẩn thận đẩy cửa bước vào.

“Tổng giám đốc Trì, chuyện anh yêu cầu tôi điều tra trước đó, bây giờ báo cáo lại sao?”

Nghe trợ lý nhắc nhở như vậy, Trì Trạm mới giật mình nhớ ra những chuyện trước đó mình đã dặn dò trợ lý đi làm và nhắc nhở cậu ta phải báo cáo lại sau cuộc họp.

Không hiểu tại sao sự mệt mỏi trong cơ thể lại tiêu tán đi một chút, Trì Trạm đi đến quầy bar rót hơn nửa ly rượu đá rồi uống một hơi cạn sạch, bộ não bị kích thích bỗng trở nên tỉnh táo: “Nói đi.”

Người trợ lý đưa cho anh ta một tập tài liệu: “Đây là thông tin của vị Bùi tiểu thư mà ngài đã yêu cầu tôi đi điều tra, cô ấy là diễn viên ký hợp đồng của công ty Tinh Ngu, khi còn là sinh viên năm ba đại học đã được tinh thám* khai quật rồi cho ra mắt, sau đó ký hợp đồng với Tinh Ngu, bản hợp đồng còn có kỳ hạn hai năm.”

(*Người chuyên phát hiện người có tố chất ngôi sao.)

Trì Trạm cầm lấy tập tài liệu lật xem, ngay khi anh ta nhìn thấy nụ cười rạng rỡ tươi đẹp của người phụ nữ trong bức ảnh trên tập tài liệu, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra.

Một cô gái khá xinh xắn, nhưng sao lúc khóc lại có thể… Xấu như vậy?

“Để cô ấy ký hợp đồng với chúng ta.” Trì Trạm chậm rãi đóng tập tài liệu lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào vách ly thuỷ tinh, vẻ mặt khó lường khó hiểu.

Người trợ lý âm thầm giật mình hoảng hốt, đầu điều tiên cậu ta nghĩ đến đơn giản chỉ là là quy luật bất thành văn trong giới giải trí. Cậu ta đi theo bên cạnh Thái tử gia của Tập đoàn Hải Châu mấy năm trời, từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng mình đang làm việc cho một toà núi băng không thể leo nổi, đây là lần đầu tiên thấy người đàn ông này động lòng phàm.

“Cậu đi sắp xếp đi, đừng nhắc đến tôi.” Trì Trạm bày ra dáng vẻ mấy hứng thú, tuỳ tiện lật một vài tờ giấy nhưng chưa lật được một tờ đã dừng lại.

Người trợ lý lại đột nhiên không hiểu được tâm tư của anh ta, chỉ có thể gật đầu đáp lời.

Ngay khi cậu ta đang xoay người đi về phía cửa thì bỗng nhiên bị Trì Trạm gọi lại.

“Khoan đã!”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ông chủ chau mày nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay, hỏi bằng giọng điệu không thể phân biệt được: “Cô ấy quen biết với Mạnh Du?”

Người trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, vị Bùi tiểu thư này đã quen biết với Mạnh Du tiểu thư nhiều năm rồi, quan hệ thực sự không tồi.” Cậu ta ngẫm nghĩ một chút, sợ ông chủ không nhận ra nên tiếp tục bổ sung: “Mạnh tiểu thư chính là bạn gái mà Phó Hàn tiên sinh đang hẹn hò.”

‘Chậc.” Giữa hai hàng chân mày Trì Trạm đột nhiên xuất hiện một chút mất kiên nhẫn, anh ta tiện tay ném tập tài liệu sang một bên, lại tiếp tục rót thêm nửa ly rượu nữa nhưng chỉ cầm trong lòng bàn tay, chậm chạp không có bất cứ động tác gì.

“Chuyện tôi dặn dò cậu đi làm, đừng để người thứ ba biết.”

“Vâng, tổng giám đốc Trì.”

Sau khi người trợ lý rời đi, Trì Trạm lẳng lặng dựa vào quầy bar không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào cảnh đêm lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, nơi đáy mắt thâm thuý khó có thể phân biệt được cảm xúc.

Một lát sau, chỉ nghe thấy anh ta khẽ buông tiếng thở dài, đặt ly rượu xuống đi vào phòng nghỉ.

Thôi quên đi, cứ coi như đang làm việc thiện vậy.

Chuyến đi đến Thuỵ Điển không khác với suy đoán của Trì Tiêu là mấy, ngày nào Từ Thư Thừa cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, liên tục có những hội nghị lớn nhỏ với các đối tác ở đây, thậm chí còn không thể ăn một bữa cơm hoàn chỉnh với Trì Tiêu.

Nhưng anh cũng đã để người trợ lý chịu trách nhiệm về đời sống Nhậm Trúc của mình lại mặc cho Trì Tiêu sai bảo, dặn dò cô muốn đi đâu, muốn mua bất cứ thứ gì thì cứ tìm Nhậm Trúc, sắp xếp đứa “con ghẻ nhỏ” này ổn thoả rồi mới yên tâm đi công tác.



Trì Tiêu không có hứng thú du ngoạn hay mua sắm gì đó, chỉ ở trong khách sạn viết tiểu thuyết của mình.

Phong cảnh thủ đô không bị rừng rậm sắt theo bao bọc nhìn không sót thứ gì, phong cảnh ven sông lại càng đẹp không thể tả xiết, chỉ cần mỗi ngày ngồi trên ban công hóng gió ngắm nhìn cảnh vật thôi cũng đã có thể khiến cảm hứng tuôn trào.

Vào ngày thứ ba ở trong khách sạn, bộ đồ ăn bằng thuỷ tinh do Triệu Yểu đặt làm đã được bộ phận chăm sóc khách hàng của thương hiệu trực tiếp đưa đến giao cho Trì Tiêu, đúng lúc cô cảm thấy hơi ngột ngạt nên đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài đi dạo một phen, nhân tiện mua quà lưu niệm du lịch mang về tặng cho những người bạn bè thân thiết.

Điều bất ngờ chính là, Trì Tiêu lại gặp Mạnh Du- Bạn gái của Phó Hàn trong nhà hàng Trung Quốc mà cô đã đặt trước cho bữa trưa của mình, bên cạnh Mạnh Du còn có một cô gái thoạt nhìn cũng trạc tuổi với cô, mặc dù hơi khác trên TV nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Trì Tiêu đã có thể nhận ra đối phương chính là nữ diễn viên Bùi Tư Lan.

Lúc đó Nhậm Trúc cũng đang đi theo bên cạnh Trì Tiêu, anh ta lo lắng mình không hiểu sở thích của con gái, không thể có tiếng nói chung với Trì Tiêu nên đã đặc biệt mời một nữ nhân viên Hoa kiều của chi nhánh công ty ở đây đến để đi cùng mình.

Công việc làm ăn kinh doanh của nhà hàng này rất tốt, vừa mới đến thời gian dùng bữa đã không còn chỗ trống, trước đó Trì Tiêu từng đến đây và hiểu rõ điều này nên trước đó đã nhờ Nhậm Trúc đặt chỗ trước.

Mạnh Du và Bùi Tư Lan lại tình cờ nhìn thấy nhà hàng Trung Quốc này trong lúc đi dạo phố, nhất thời nảy lòng tham quyết định vào thử xem sao, nhưng vừa mới vào cửa đã phát hiện không còn ghế trống.

Ngay khi hai người đang do dự không biết có nên đợi rảnh ghế hay không thì Mạnh Du bỗng nhiên nhìn thấy Trì Tiêu đang bước ra từ trong toilet, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó đã chủ động chào hỏi.

“Trì tiểu thư, đây là bạn của tôi, Bùi Tư Lan.” Mạnh Du giới thiệu hai người với nhau, nhận thấy ánh mắt cô bạn tốt của mình đang nhìn chằm chằm vào Trì Tiêu, cô ấy bèn lén lút nhéo vào phần thịt mềm mại bên hông Bùi Tư Lan một cái, ngoài mặt vẫn giữ một nụ cười tao nhã nhưng ánh mắt lại đang điên cuồng nhắc nhở bạn tốt chú ý đến hoàn cảnh: “Đây là người mà tớ đã nhắc đến với cậu, em gái thân thiết trong nhà Phó Hàn, Trì tiểu thư.”

Trì Tiêu gật đầu, trên mặt cũng nở một nụ cười nhàn nhạt lễ phép: “Hai người đến đây ăn cơm sao?”

“Đúng vậy.” Mạnh Du hỏi: “Trì tiểu thư đến Thuỵ Điển để nghỉ phép sao?”

“Coi như là vậy đi, tôi đi cùng với ông xã mình đi công tác, nhận tiện nghỉ ngơi.” Trì Tiêu để ý thấy xung quanh không còn chỗ trống, ngay cả khu vực chờ cũng đã chật kín chỗ, đoán rằng các cô không còn chỗ nên đã chủ động mời: “Tôi đã đặt chỗ trước rồi, đúng lúc còn ghế trống, các chị có muốn cùng ăn với nhau không?”

Mạnh Du quay đầu lại nhìn Bùi Tư Lan, ngay khi cô ấy đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào thì đã thấy chị em tốt của mình hai mắt sáng rực gật đầu: “Vậy thì thực sự cảm ơn Trì tiểu thư! Trì tiểu thư thật là một người tốt bụng!”

Mạnh Du: “…”

Sao cô ấy lại quen biết với một người bạn mê gái như vậy chứ?

Bởi vì trước kia đã từng có một vai diễn nổi đình nổi đám nên hình tượng của Bùi Tư Lan đã được công ty sắp xếp trở thành một tiểu tiên nữ Bạch Liên thuần khiết không thể tay không gánh vác, nhưng thực chất bản thân cô ấy lại là một cô nàng mạnh mẽ vừa cẩu thả vừa vô tư, hơn nữa còn thuộc tính mê gái nhan khống, thỉnh thoảng bị paparazzi chụp ảnh đời thường rồi tung lên mạng, sau đó lập tức bị đối thủ mua bản thảo bôi đen.

Bùi Tư Lan đã từng phản kháng với phía bên công ty về vấn đề thiết lập hình tượng vô số lần, nhưng lần nào cũng uổng công vô ích, mãi cho đến bây giờ cô ấy vẫn có suy nghĩ muốn tự thả mình bay cao, không muốn chơi mấy trò giả tạo đó nữa.

Mặc dù lúc này đang ở nước ngoài đất khách quê người, không cần phải lo lắng đến fans hay paparazzi nhưng Mạnh Du vẫn khá lo lắng Bùi Tư Lan thất lễ ở trước mặt người không thể đắc tội nổi, ảnh hưởng đến con đường phía trước.

Cũng may Trì Tiêu không để ý đến những chuyện đó.

Thấy Bùi Tư Lan thẳng thắn khen ngợi như vậy, thậm chí còn không hề sợ người lạ chút nào, lúc đầu Trì Tiêu còn sửng sốt trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã khách khí đáp lại một câu “Không sao đâu” rồi dẫn hai người bọn họ đi đến bàn ăn của mình.

“Phu nhân.” Nhậm Trúc và cô gái bên cạnh đứng dậy, không hề biểu hiện ra bất cứ dị nghị nào đối với hai người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Trì Tiêu: “Thực đơn đã gọi xong rồi, ngài xem có cần gọi thêm gì nữa không?”

Nhà hàng này không có phòng riêng, vì muốn Trì Tiêu ăn uống thoải mái hơn một chút nên Trì Tiêu đã đặt vị trí rộng rãi này, cho dù nhét thêm hai chiếc ghế nữa cũng đủ dư dả.

Trì Tiêu đưa thực đơn cho hai người Mạnh Du: “Các chị chọn đi, cứ tự nhiên, không cần phải khách khí.”

Sau khi ngồi xuống, Trì Tiêu giới thiệu với Nhậm Trúc và cô gái kia: “Vị này là Mạnh Du Mạnh tiểu thư, còn vị bên cạnh chính là Bùi Tư Lan Bùi tiểu thư.” Sau đó cô quay sang Mạnh Du, giới thiệu thận phận của hai người Nhậm Trúc cho bọn họ nghe.

Nữ nhân viên bên cạnh Nhậm Trúc nhìn chằm chằm vào Mạnh Du một lúc rồi đột nhiên thốt lên: “Tôi biết cô! Cô là siêu mẫu Mạnh Du đúng không?”

Sắc mặt của Mạnh Du hơi khựng lại, sau đó mỉm cười đáp: “Là tôi, chào cô.”

Cô gái kia thoạt nhìn khá hứng phấn: “Qúa tuyệt vời! Tôi thế mà lại ngồi cùng một bàn ăn cơm với siêu mẫu! Lát nữa cô có thể ký tặng tôi được không?”



“Không thành vấn đề.”

Sau khi giới thiệu xong ngồi xuống, mấy người không quen thuộc lắm ngồi chung một bàn, bầu không khí khó tránh khỏi hơi lúng ta lúng tung và im lặng.

Mạnh Du và Trì Tiêu đều không phải là kiểu người có thể mở miệng trước, Nhậm Trúc càng không thể tuỳ tiện mở miệng, nhân viên nữ đi cùng lúc mới bắt đầu còn có chút phấn khích, nhưng sau đó nhận ra thân phận của những người đối diện đều không hề đơn giản, huống chi người nặng ký nhất còn là phu nhân của sếp lớn, lại càng không dám tuỳ tiện mở miệng.

Ngoài mặt Bùi Tư Lan thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn an phận nhưng thực chất vẫn luôn không nhịn được lén lút ngắm nhìn Trì Tiêu, trong lòng không khỏi cảm thán, trước đó khi xem ảnh chụp cô ấy đã cảm thấy cô gái nhỏ này cực kỳ xinh đẹp, bây giờ được tận mắt nhìn thấy người thật lại càng diễm lệ không thôi.

Giá trị nhan sắc này nếu bước vào giới giải trí, dựa vào thân phận siêu cấp danh môn thế gia của mình chắc chắn sẽ có không ít tư bản dốc sức lăng xê, nhất định có thể dựa vào khuôn mặt và sức mạnh của đồng tiền chiếm một vị trí nhỏ trong giới.

Khi món ăn đầu tiên được dọn ra, điện thoại di động của Trì Tiêu vang lên, là Từ Thư Thừa gọi đến.

“Alo, anh Thư Thừa.”

Từ Thư Thừa vừa mới kết thúc một cuộc họp dự án của chi nhánh nước ngoài, lúc này đang trên đường đi đến bữa tiệc trưa của phía bên đối tác nên đã bớt chút thời gian gọi điện cho Trì Tiêu hỏi cô đang làm gì.

“Em đang chuẩn bị ăn cơm… Là người chúng ta cùng ăn trong bữa cơm lần trước.” Giọng nói của Trì Tiêu không lớn lắm nhưng tất cả mọi người trong bàn ăn đều có thể nghe được, đồng thời cũng thấy sau khi trả lời cuộc điện thoại này, khuôn mặt cô gái nhỏ lúc nãy vẫn còn đang trầm tĩnh tự nhiên bỗng trở nên sống động hẳn lên.

“Anh muốn ăn không? Em gói lại mang về cho anh nhé?”

Không biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì, hai hàng lông mày của cô gái bỗng nhiên giãn ra, khoé môi nhếch lên thành một đường cong, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Vâng, em chờ anh.”

Chờ Trì Tiêu nói chuyện điện thoại xong, Bùi Tư Lan nhận thấy trên mặt cô vẫn còn vương vấn niềm hạnh phúc, cô ấy bỗng nhiên dùng giọng điệu cực kỳ hâm mộ nói: “Trì tiểu thư và chồng mình thật ân ái.”

“Hả?” Trì Tiêu theo giọng nói ngước mắt nhìn lên, đối mặt với hai mắt sáng ngời của Bùi Tư Lan, khoé miệng lại nhếch lên một lần nữa: “Vậy sao?”

Nghĩ đến hai chữ “ân ái” này, khuôn mặt cô vô thức nhuốm một màu hồng nhạt.

Bùi Tư Lan chống hai tay lên má, vẻ mặt cảm khái: “Tôi giống như đang nhìn thấy một cảnh tượng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, Du Du nói với tớ giá trị nhan sắc của hai vợ chồng các cô đều rất cao, hơn nữa lại ân ái như vậy, thực sự là tình yêu thần tiên mà tôi hằng mong ước.”

Những từ ngữ mà cô ấy sử dụng quá mức thẳng thừng, Trì Tiêu chỉ mới nghĩ đến hình ảnh “ân ái” giữa mình với Từ Thư Thừa thôi đã hơi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc che giấu đi tâm trạng rung động trong lòng: “Cảm ơn.”

Khi các món ăn được đưa ra đầy đủ, Bùi Tư Lan chọn một miếng thịt cá bỏ vào trong đĩa mình, lựa hết xương trong đó nhưng không ăn mà trực tiếp bỏ vào trong bát Mạnh Du.

Trì Tiêu nhoáng cái đã nhìn thấy cảnh tượng này, lại thấy Mạnh Du thản nhiên gắp lên bỏ vào miệng mình, đầu óc cô đột nhiên giật giật: “Hai người các chị cũng thật ân ái!”

Động tác của Mạnh Du chợt khựng lại, mờ mịt nhìn về phía cô.

Bùi Tư Lan suýt chút nữa đã làm rơi chiếc đũa.

Nhậm Trúc cúi đầu ăn cơm giả vờ như không biết gì cả, cô nhân viên bên cạnh lại càng khoa trương bịt kín miệng.

Chờ đến khi Mạnh Du phản ứng lại và đang định giải thích thì đã thấy Bùi Tư Lan liên tục xua tay nói: “Tôi không phải, tôi không phải, cô đừng nói bậy!” Cô ấy chỉ vào Mạnh Du ở bên cạnh: “Cô ấy mang cơ thể công chúa, thực sự rất kén ăn, trước kia vì giảm béo mà suýt chút nữa đã mắc chứng kén ăn, tôi bất đắc dĩ lắm mới phải hầu hạ cô ấy! Tôi thề tôi còn thẳng hơn cả thẳng nam sắt thép!”

Trì Tiêu cũng ý thức được bản thân mình nhanh miệng lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi miệng gáo.”

Bùi Tư Lan lắc đầu tỏ vẻ không sao cả: “Không có gì, không có gì, đều là do trước đó tôi đã nói quá nhiều nên cô mới nói theo như vậy.”

Miệng gáo của người đẹp sao có thể coi là miệng gáo được, chủ yếu vẫn phải trách cô lắm miệng cứ khăng khăng khen vợ chồng người ta ân ái nên mới khiến người ta nói theo.

Mạnh Du nhìn Bùi Tư Lan, rồi lại nhìn Trì Tiêu, cuối cùng không nói bất cứ điều gì cả, lựa chọn im lặng cúi đầu ăn cơm, nhân tiện gửi cho bạn trai một tin nhắn.

Chỉ cần một bữa cơm là đã có thể khiến người chị em tốt mê gái biến thành liếm cẩu, cô hơi sợ hãi, cần có bạn trai an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook