Chương 7: Nghe lời
Hi Dạ Bất Mị
31/05/2024
Lúc ăn cơm chiều mẹ Trì hơi xót con gái nên kêu hai vợ chồng bọn họ ở nhà một đêm.
Vừa mới kết thúc tuần trăng mật, dựa theo truyền thống thì Từ Thư Thừa và Trì Tiêu về nhà họ Trì xem như “lại mặt”. (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)
Bọn họ sẽ ở nhà họ Trì một đêm, đêm hôm sau lại đến nhà họ Từ cách đó không xa, phòng ốc hai bên đều chuẩn bị đầy đủ cả, cũng rất tiện.
Chỉ là…
Từ Thư Thừa còn chưa tỏ thái độ thì Trì Tiêu đã từ chối trước.
Mẹ Trì có chút tiếc nuối nhưng không hề không vui, tuy rằng bọn họ cưng chiều con gái nhưng cũng có nguyên tắc.
Huống chi từ nhỏ con gái đã điềm tinh ngoan ngoãn, khiến người ta rất yên tâm.
Mẹ Trì không để ý, nhưng cha Trì lại thấy hơi khó chịu, trên gương mặt anh tuấn bất chấp năm tháng có chút không muốn: “Com nước xong xuôi đừng vội đi, chơi một lát đã.”
Mặc dù áo bông nhỏ mềm mại đáng yêu nhưng lại không bám người, cha già nghĩ mà có chút mất mát.
Chính chủ còn chưa mở miệng, Trì Trạm đã bật cười trước, không cho cha ruột mình chút mặt mũi nào: “Cha, Nhân Nhân đã kết hôn rồi, có gia đình nhỏ của mình, sao cha còn không cho nó về nhà chứ?”
Cha Trì lạnh lùng liếc anh ta: “Câm miệng, già rồi còn chưa tìm được người yêu, để em gái mình chạy trước, có mất mặt không!”
“Không thể nói vậy đâu lão Trì!” Cha từ không tán thành lắm phản bác: “Ông cũng không xem lại bản thân, mới chừng này tuổi đã giao hơn phân nửa công việc của tập đoàn cho Trì Trạm, cả ngày bận rộn làm việc thì sao có thời gian yêu đương chứ!”
Trì Trạm gật đầu hùa theo: “Ông Trì, ông nghe thấy chưa?”
Cha Trì hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác lấy đũa chugn gắp một miếng sườn heo hua ngọt bỏ vào bát Trì Tiêu, giọng điệu muốn ôn hòa bao nhiêu thì ôn hòa bấy nhiêu: “Nào, đây là món Nhân Nhân thích ăn, ăn nhiều một chút, dạo này con gầy đi rồi…”
Sau đó ông tiện tay gắp cho Từ Thư Thừa: “Thư Thừa cũng ăn nhiều một chút, ở nhà mình đừng khách sáo.”
Cuối cùng ông quay sang mẹ Trì: “Bà xã, có muốn anh múc cho em chén canh không?”
Mẹ Trì cố gắng ngăn ý cười bên môi, dè dặt ừ một tiếng.
Cha Từ thấy kỹ thuật trở mặt thành thạo của bạn tốt mình thì cười gằn, quay đầu liền đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của mẹ Từ, lập tức ho nhẹ hai tiếng che giấu lúng túng, yên lặng gắp miếng ngó sen trước mặt bỏ vào bát mẹ Từ, thấp giọng nói: “Này, món em thích.”
Bàn ăn rất lớn nhưng người hai nhà lại thân thiết ngồi gần nhau, có động tác nhỏ gì cũng không thoát khỏi mắt.
Tuy rằng Trì Tiêu là trung tâm câu chuyện nhưng không hề bị ảnh hưởng, vừa nhàn nhã thoải mái ăn cơm, vừa nhìn cha mẹ hai bên thể hiện tình cảm, còn nhìn tới thích thú.
Bỗng nhiên trong bát cô có thêm một miếng sườn kho, cô ngước mắt lên nhìn, Từ Thư Thừa đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười, mấp máy môi ra hiệu “ăn đi”.
Có qua có lại, Trì Tiêu thấy trên bàn có khoai từ xào mộc nhĩ mà anh thích ăn liền gắp một đũa qua.
Từ Thư Thừa hơi nhướng mày, dường như rất hài lòng mà gắp lên ăn luôn.
Cô liếc mắt nhìn sang, Trì Trạm lẻ loi trơ trọi ngồi một bên, không được gắp rau cũng không được múc canh, rất đáng thương. Vì vậy Trì Tiêu tốt bụng gắp đồ ăn bỏ vào bát anh ta.
Trì Trạm cũng giống với Từ Thư Thừa, từ nhỏ thì việc học đã bị cha mẹ giáo dục nghiêm khắc, trong sinh hoạt cũng bị nuôi thả, sớm đã thành thói quen.
Không ngờ trong hoàn cảnh bị ba cặp vợ chồng yêu thương nhau công kích tứ phía còn có người chú ý tới con cẩu độc thân là anh ta, trong lòng anh ta rất được an ủi, cho em gái một ánh mắt “không uổng công anh thương em” rồi vui vẻ ăn đồ ăn trong bát.
Ăn tối xong, Trì Trạm vội vàng tới công ti họp nên không ở lại lâu. Từ Thư Thừa và Trì Tiêu ngồi với cha mẹ hai bên một lát, sau đó cô mới bảo có việc phải làm rồi trở về biệt thự Lưu Quang.
Biệt thự Lưu Quang có hai căn thư phòng, phòng lớn hơn ở lầu hai, Từ Thư Thừa dùng rất nhiều.
Phòng nhỏ hơn nằm cạnh phòng ngủ ở lầu ba, Trì Tiêu đang dùng nó. Cô thường ngồi trước máy tính viết bản thảo, viết xong quay về phòng ngủ sẽ tiện hơn.
Lúc này đống quà Từ Thư Thừa mang về ở lầu một đã biến mất, chắc là dì Lưu đã dọn đi.
Trì Tiêu không vội xem qua mà về phòng tắm rửa trước, Từ Thư Thừa thì bận rộn làm việc ở thư phòng trên lầu hai.
Đợi anh gọi mấy cú điện thoại công việc xong thì Trì Tiêu đã vào thư phòng của mình, không biết đang bận cái gì.
Từ Thư Thừa sớm đã thành thói quen bưng ly sữa nóng lên, gõ cửa mấy cái thông báo trước rồi đẩy cửa vào.
Cô nhóc tắm rủa xong đã thay đồ ngủ mỏng nhẹ, mái tóc dài được quấn kỹ trong khăn, để lộ cái trán căng bóng.
Không có ảnh hưởng của kiểu tóc, lại mặc áo choàng lụa mát lạnh, lúc này dường như cô mới thể hiện chút dáng vẻ của phụ nữ trưởng thành.
Cô không ngồi trước máy tính bận rộn như thường ngày mà nằm trên mép bàn được trải một miếng xốp lớn, trên tay cầm một thứ lông xù xì không ngừng đâm chọc.
Xem ra cô đang làm len chọc của mình.
Anh chậm rãi bước qua, đặt sữa bò một bên, sẵn tiện cầm một cục len chọc đại khái có thể gọi là “búp bê” lên cẩn thận quan sát trong chốc lát.
Trì Tiêu từ từ ngừng động tác trên tay, nửa đầu chớp mắt với anh.
“Làm tốt lắm, vẫn còn không gian tiến bộ.” Từ Thư Thừa rất chân thành mà khích lệ, thấy kim chọc trên tay cô rất sắc thì nhíu mày: “Kim rất nguy hiểm, cẩn thận làm mình bị thương.”
Trì Tiêu giật mình giải thích: “Có đồ bảo hộ ngón tay, em quên mang.”
Từ Thư Thừa lục lọi trong hộp, quả nhiên nhìn thây mấy cái bảo hộ ngón tay bàng da hình đốt ngón tay liền cầm lên tự mình đeo cho cô.
Trì Tiêu để anh phục vụ, tâm tư lại hạy tới con búp bê không đâu ra đâu anh vừa xem, do dự một lát rồi hỏi dò: “Anh thật sự cảm thấy em làm rất tốt ư?”
“Ừm.” Từ Thư Thừa nhẹ nhàng nhếch miệng, đeo đồ bảo hộ cho cô, đốt ngón tay mảnh mai đeo đồ bảo hộ cồng kềnh trông càng nhỏ nhắn hơn. Anh nhéo nhéo, như đo đạc cố định, lại như cố ý sỗ sàng.
“Vậy anh cảm thấy giống không?” Trì Tiêu lại hỏi, trong mắt hiện lên chờ mong nhè nhẹ.
Làn này Từ Thư Thừa không tiếp được sóng não của cô lắm, đành phải nghi hoặc nhướng mày: “Giống cái gì?”
“Anh.”
“…”
Anh ghé mắt, lại cẩn thận quan sát con búp bê kia một phen. Tuy rằng đầu hơi lớn, đường chân tóc tụt ra sau hơi nhiều, tay hơi ngắn, chân cũng hơi ngắn, tỉ lệ đầu thân khá quái dị…
Bỏ những điều này qua một bên, ít nhất nhìn ra được là búp bê hình người.
Nhưng nếu phải nói có giống anh hay không…
Từ Thư Thừa im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Giống.”
Lần này đổi thành Trì Tiêu im lặng.
Lại vài giây nữa trôi qua, chỉ nghe cô ngập ngừng sâu kín hỏi lại: “Thật không?”
Từ Thư Thừa bật cười, ngón tay nhẹ nhàng đụng chóp mũi cô một cái: “Trong mắt em anh như thế này à?”
Cô hổ thẹn gục đầu: “Kỹ thuât của em không tốt.”
Lại nhìn đống lông tròn cô bận rộn chọc vừa rồi, có lẽ mói bắt đầu chua bao lâu nên chưa ra được nguyên mẫu.
“Không sao, anh đã quen với việc làm người mẫu cho em rồi.”
Dù sao lúc trước Trì Tiêu còn dùng đất nặn màu đen nặn đầu anh, còn kết hợp với đất nặn bảy màu nặn quần áo, so ra thì đây chỉ là việc nhỏ.
“Đừng quấn tóc lâu quá.” Từ Thư Thừa nhắc, thấy Trì Tiêu lên tiếng đap rồi tiếp tục cầm kim chọc đống lông, anh chi có thể thở dài bất đắc dĩ, tới phòng giữ quần áo lấy máy sấy tới, chịu thương chịu khó đứng sau lưng sấy tóc cho cô, còn phải đề phòng sợi tóc nhảy múa lung tung che khuất tầm mắt của cô.
Nhìn dáng vẻ không hề câu nệ của con nhóc này là biết đã hưởng thụ que rồi.
Sấy khô được một nửa, anh thành thạo buộc thành đuôi ngựa thấp đặt sau lưng cô, thấp giọng dặn dò: “Anh đi tắm, em nhớ uống sữa đấy.”
“Vâng.” Trì Tiêu rất ngoan ngoãn đáp, miệt mài chọc chọc chọc.
Từ Thư Thừa không động đậy, lẳng lặng chăm chú nhìn cô một lát rồi bỗng nhiên khom lưng giữ bàn tay cầm kim chọc của cô, ngừng động tác của cô đề đề phòng bị ngộ thương, tay kia nâng cằm cô, nghiêng ngời ghé lại ngậm môi cô
Đầu lưỡi quấn cuốn quấy làm dậy sóng, cho đến khi anh cảm thấy thỏa mãn rút về, cuối cùng dùng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kết thúc.
“Nhân Nhân nghe lời.”
Từ Thư Thừa hơi khàn giọng nói, sau đó đứng thẳng dậy rời khỏi thu phòng, tiện tay mang máy sấy đi.
Tiết tấu bị nụ hôn bất ngờ này làm gián đoạn, Trì Tiêu ngơ ngác ngồ yên, hàng mi dài run run, đôi mắt phủ một màn sương mờ mịt, gò má ửng đỏ như ráng chiều, trên môi còn lưu lại vệt nước mờ ám, không biết thuộc về cô hay anh.
Lại là thế này…
Bình thường anh ôm cô dỗ dành cô dịu dàng nói chuyện với cô đều là hành vi không thể tự nhiên hơn.
Bởi vì đó là thói quen từ nhỏ đến lớn.
Ngay cả lần đầu tiên cùng giường chung gối sau khi trưởng thành cô cũng thấy không sao, dù gi lúc đó bọn họ cũng mang danh “vợ chồng chưa cưới”, chuyện thân mật hơn cũng làm được.
Có điều trước khi cử hành hôn lễ, ngoại trừ ôm và thỉnh thoảng hôn trán, Từ Thư Thừa đều nghiêm chỉnh đúng mực, không vượt khỏi giới hạn một bước.
Từ khi kết hôn và có sự thân mật thật sự, cuối cùng anh cũng bước qua đường ranh giới kia, cử chỉ thân thiết tự nhiên lại càng thân mật hơn lúc trước, không có chút trúc trắc gò bó nào.
Ngược lại là Trì Tiêu, bình thường thân thiết không cảm thấy gì nhưng vào lúc thân mật quá đáng thì luôn tim đập rộn, không quen, câu nệ, căng thẳng, lại không nhịn được… muốn nhận được nhiều hơn.
Trì Tiêu hoàn hồn nhìn đống lông trong tay.
Búp bê hình người có chọc giống hơn hơn, hình như… cũng không đẹp trai bằng người thật.
Từ Thư Thừa tắm xong bước ra cho rằng Trì Tiêu còn đang bận nghiệp lớn đâm chọc của mình trong thư phòng, không ngờ lúc vào phòng ngủ thì người đã nằm trên giường chơi điện thoại.
Anh ngạc nhiên vì hiếm khi cô không cần mình nhắc cũng ngoan ngoãn về phòng nằm, lại nhìn đồng hồ trên đàu giường, còn sớm hơn thường ngày nhiều.
Từ Thư Thừa vừa cầm khăn lau tóc, vừa đi tới gần mép giườn.
Mái tóc ẩm ướt rũ xuống một cách tùy tiện, không còn được cẩn thận xử lý tạo kiểu tăng thêm vài phần tuấn tú của tuổi trẻ.
Trì Tiêu đặt điện thoại xuống: “Muốn em lau cho anh không?”
Chủ động đưa tới cửa, không cần thì phí.
Từ Thư Thừa đưa khăn cho cô, ngồi xuống mép giường.
Trì Tiêu quỳ gối, cầ khăn cẩn thận au những chỗ ướt khá nhiều cho anh.
Đầu nam tóc ngắn, lại đang mùa hè nên khô rất nhanh, cô mới lau một lúc vẫn chưa khô hẳn thì Từ Thư Thừa đã sợ cô mỏỉ tay mà kêu cô dùng: “Như vậy được rồi.”
“Còn một chút nữa.” Trì Tiêu không dừng lại.
“Không sao.” Giọng Từ Thư Thừa hơi trầm, anh giữ chặt tay cô, rút khăn ném qua một bên, thuận thế cong khuỷu tay vòng eo thon của cô kéo người vào lòng.
Bộ đồ ngủ bằng lụa mang tới cảm giác tuyệt vời khi đụng vào, hơi ấm từ làn da xuyên qua tơ lụa mỏng manh truyền vào lòng bàn tay không hề tốn thời gian.
Cơ thể nhỏ xinh bị kéo lại gần ngồi trong lòng anh. Từ Thư Thừa không nói lời thừa, trong mắt đã sớm tụ lại thành một đốm mực đậm, buông mắt không cho Trì Tiêu phát hiện, hai tay ôm eo cô kéo lại gần mà hôn.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, ve sầu rúc trên cây kêu râm ran hồi lâu.
Vừa mới kết thúc tuần trăng mật, dựa theo truyền thống thì Từ Thư Thừa và Trì Tiêu về nhà họ Trì xem như “lại mặt”. (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)
Bọn họ sẽ ở nhà họ Trì một đêm, đêm hôm sau lại đến nhà họ Từ cách đó không xa, phòng ốc hai bên đều chuẩn bị đầy đủ cả, cũng rất tiện.
Chỉ là…
Từ Thư Thừa còn chưa tỏ thái độ thì Trì Tiêu đã từ chối trước.
Mẹ Trì có chút tiếc nuối nhưng không hề không vui, tuy rằng bọn họ cưng chiều con gái nhưng cũng có nguyên tắc.
Huống chi từ nhỏ con gái đã điềm tinh ngoan ngoãn, khiến người ta rất yên tâm.
Mẹ Trì không để ý, nhưng cha Trì lại thấy hơi khó chịu, trên gương mặt anh tuấn bất chấp năm tháng có chút không muốn: “Com nước xong xuôi đừng vội đi, chơi một lát đã.”
Mặc dù áo bông nhỏ mềm mại đáng yêu nhưng lại không bám người, cha già nghĩ mà có chút mất mát.
Chính chủ còn chưa mở miệng, Trì Trạm đã bật cười trước, không cho cha ruột mình chút mặt mũi nào: “Cha, Nhân Nhân đã kết hôn rồi, có gia đình nhỏ của mình, sao cha còn không cho nó về nhà chứ?”
Cha Trì lạnh lùng liếc anh ta: “Câm miệng, già rồi còn chưa tìm được người yêu, để em gái mình chạy trước, có mất mặt không!”
“Không thể nói vậy đâu lão Trì!” Cha từ không tán thành lắm phản bác: “Ông cũng không xem lại bản thân, mới chừng này tuổi đã giao hơn phân nửa công việc của tập đoàn cho Trì Trạm, cả ngày bận rộn làm việc thì sao có thời gian yêu đương chứ!”
Trì Trạm gật đầu hùa theo: “Ông Trì, ông nghe thấy chưa?”
Cha Trì hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác lấy đũa chugn gắp một miếng sườn heo hua ngọt bỏ vào bát Trì Tiêu, giọng điệu muốn ôn hòa bao nhiêu thì ôn hòa bấy nhiêu: “Nào, đây là món Nhân Nhân thích ăn, ăn nhiều một chút, dạo này con gầy đi rồi…”
Sau đó ông tiện tay gắp cho Từ Thư Thừa: “Thư Thừa cũng ăn nhiều một chút, ở nhà mình đừng khách sáo.”
Cuối cùng ông quay sang mẹ Trì: “Bà xã, có muốn anh múc cho em chén canh không?”
Mẹ Trì cố gắng ngăn ý cười bên môi, dè dặt ừ một tiếng.
Cha Từ thấy kỹ thuật trở mặt thành thạo của bạn tốt mình thì cười gằn, quay đầu liền đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của mẹ Từ, lập tức ho nhẹ hai tiếng che giấu lúng túng, yên lặng gắp miếng ngó sen trước mặt bỏ vào bát mẹ Từ, thấp giọng nói: “Này, món em thích.”
Bàn ăn rất lớn nhưng người hai nhà lại thân thiết ngồi gần nhau, có động tác nhỏ gì cũng không thoát khỏi mắt.
Tuy rằng Trì Tiêu là trung tâm câu chuyện nhưng không hề bị ảnh hưởng, vừa nhàn nhã thoải mái ăn cơm, vừa nhìn cha mẹ hai bên thể hiện tình cảm, còn nhìn tới thích thú.
Bỗng nhiên trong bát cô có thêm một miếng sườn kho, cô ngước mắt lên nhìn, Từ Thư Thừa đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý cười, mấp máy môi ra hiệu “ăn đi”.
Có qua có lại, Trì Tiêu thấy trên bàn có khoai từ xào mộc nhĩ mà anh thích ăn liền gắp một đũa qua.
Từ Thư Thừa hơi nhướng mày, dường như rất hài lòng mà gắp lên ăn luôn.
Cô liếc mắt nhìn sang, Trì Trạm lẻ loi trơ trọi ngồi một bên, không được gắp rau cũng không được múc canh, rất đáng thương. Vì vậy Trì Tiêu tốt bụng gắp đồ ăn bỏ vào bát anh ta.
Trì Trạm cũng giống với Từ Thư Thừa, từ nhỏ thì việc học đã bị cha mẹ giáo dục nghiêm khắc, trong sinh hoạt cũng bị nuôi thả, sớm đã thành thói quen.
Không ngờ trong hoàn cảnh bị ba cặp vợ chồng yêu thương nhau công kích tứ phía còn có người chú ý tới con cẩu độc thân là anh ta, trong lòng anh ta rất được an ủi, cho em gái một ánh mắt “không uổng công anh thương em” rồi vui vẻ ăn đồ ăn trong bát.
Ăn tối xong, Trì Trạm vội vàng tới công ti họp nên không ở lại lâu. Từ Thư Thừa và Trì Tiêu ngồi với cha mẹ hai bên một lát, sau đó cô mới bảo có việc phải làm rồi trở về biệt thự Lưu Quang.
Biệt thự Lưu Quang có hai căn thư phòng, phòng lớn hơn ở lầu hai, Từ Thư Thừa dùng rất nhiều.
Phòng nhỏ hơn nằm cạnh phòng ngủ ở lầu ba, Trì Tiêu đang dùng nó. Cô thường ngồi trước máy tính viết bản thảo, viết xong quay về phòng ngủ sẽ tiện hơn.
Lúc này đống quà Từ Thư Thừa mang về ở lầu một đã biến mất, chắc là dì Lưu đã dọn đi.
Trì Tiêu không vội xem qua mà về phòng tắm rửa trước, Từ Thư Thừa thì bận rộn làm việc ở thư phòng trên lầu hai.
Đợi anh gọi mấy cú điện thoại công việc xong thì Trì Tiêu đã vào thư phòng của mình, không biết đang bận cái gì.
Từ Thư Thừa sớm đã thành thói quen bưng ly sữa nóng lên, gõ cửa mấy cái thông báo trước rồi đẩy cửa vào.
Cô nhóc tắm rủa xong đã thay đồ ngủ mỏng nhẹ, mái tóc dài được quấn kỹ trong khăn, để lộ cái trán căng bóng.
Không có ảnh hưởng của kiểu tóc, lại mặc áo choàng lụa mát lạnh, lúc này dường như cô mới thể hiện chút dáng vẻ của phụ nữ trưởng thành.
Cô không ngồi trước máy tính bận rộn như thường ngày mà nằm trên mép bàn được trải một miếng xốp lớn, trên tay cầm một thứ lông xù xì không ngừng đâm chọc.
Xem ra cô đang làm len chọc của mình.
Anh chậm rãi bước qua, đặt sữa bò một bên, sẵn tiện cầm một cục len chọc đại khái có thể gọi là “búp bê” lên cẩn thận quan sát trong chốc lát.
Trì Tiêu từ từ ngừng động tác trên tay, nửa đầu chớp mắt với anh.
“Làm tốt lắm, vẫn còn không gian tiến bộ.” Từ Thư Thừa rất chân thành mà khích lệ, thấy kim chọc trên tay cô rất sắc thì nhíu mày: “Kim rất nguy hiểm, cẩn thận làm mình bị thương.”
Trì Tiêu giật mình giải thích: “Có đồ bảo hộ ngón tay, em quên mang.”
Từ Thư Thừa lục lọi trong hộp, quả nhiên nhìn thây mấy cái bảo hộ ngón tay bàng da hình đốt ngón tay liền cầm lên tự mình đeo cho cô.
Trì Tiêu để anh phục vụ, tâm tư lại hạy tới con búp bê không đâu ra đâu anh vừa xem, do dự một lát rồi hỏi dò: “Anh thật sự cảm thấy em làm rất tốt ư?”
“Ừm.” Từ Thư Thừa nhẹ nhàng nhếch miệng, đeo đồ bảo hộ cho cô, đốt ngón tay mảnh mai đeo đồ bảo hộ cồng kềnh trông càng nhỏ nhắn hơn. Anh nhéo nhéo, như đo đạc cố định, lại như cố ý sỗ sàng.
“Vậy anh cảm thấy giống không?” Trì Tiêu lại hỏi, trong mắt hiện lên chờ mong nhè nhẹ.
Làn này Từ Thư Thừa không tiếp được sóng não của cô lắm, đành phải nghi hoặc nhướng mày: “Giống cái gì?”
“Anh.”
“…”
Anh ghé mắt, lại cẩn thận quan sát con búp bê kia một phen. Tuy rằng đầu hơi lớn, đường chân tóc tụt ra sau hơi nhiều, tay hơi ngắn, chân cũng hơi ngắn, tỉ lệ đầu thân khá quái dị…
Bỏ những điều này qua một bên, ít nhất nhìn ra được là búp bê hình người.
Nhưng nếu phải nói có giống anh hay không…
Từ Thư Thừa im lặng vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Giống.”
Lần này đổi thành Trì Tiêu im lặng.
Lại vài giây nữa trôi qua, chỉ nghe cô ngập ngừng sâu kín hỏi lại: “Thật không?”
Từ Thư Thừa bật cười, ngón tay nhẹ nhàng đụng chóp mũi cô một cái: “Trong mắt em anh như thế này à?”
Cô hổ thẹn gục đầu: “Kỹ thuât của em không tốt.”
Lại nhìn đống lông tròn cô bận rộn chọc vừa rồi, có lẽ mói bắt đầu chua bao lâu nên chưa ra được nguyên mẫu.
“Không sao, anh đã quen với việc làm người mẫu cho em rồi.”
Dù sao lúc trước Trì Tiêu còn dùng đất nặn màu đen nặn đầu anh, còn kết hợp với đất nặn bảy màu nặn quần áo, so ra thì đây chỉ là việc nhỏ.
“Đừng quấn tóc lâu quá.” Từ Thư Thừa nhắc, thấy Trì Tiêu lên tiếng đap rồi tiếp tục cầm kim chọc đống lông, anh chi có thể thở dài bất đắc dĩ, tới phòng giữ quần áo lấy máy sấy tới, chịu thương chịu khó đứng sau lưng sấy tóc cho cô, còn phải đề phòng sợi tóc nhảy múa lung tung che khuất tầm mắt của cô.
Nhìn dáng vẻ không hề câu nệ của con nhóc này là biết đã hưởng thụ que rồi.
Sấy khô được một nửa, anh thành thạo buộc thành đuôi ngựa thấp đặt sau lưng cô, thấp giọng dặn dò: “Anh đi tắm, em nhớ uống sữa đấy.”
“Vâng.” Trì Tiêu rất ngoan ngoãn đáp, miệt mài chọc chọc chọc.
Từ Thư Thừa không động đậy, lẳng lặng chăm chú nhìn cô một lát rồi bỗng nhiên khom lưng giữ bàn tay cầm kim chọc của cô, ngừng động tác của cô đề đề phòng bị ngộ thương, tay kia nâng cằm cô, nghiêng ngời ghé lại ngậm môi cô
Đầu lưỡi quấn cuốn quấy làm dậy sóng, cho đến khi anh cảm thấy thỏa mãn rút về, cuối cùng dùng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kết thúc.
“Nhân Nhân nghe lời.”
Từ Thư Thừa hơi khàn giọng nói, sau đó đứng thẳng dậy rời khỏi thu phòng, tiện tay mang máy sấy đi.
Tiết tấu bị nụ hôn bất ngờ này làm gián đoạn, Trì Tiêu ngơ ngác ngồ yên, hàng mi dài run run, đôi mắt phủ một màn sương mờ mịt, gò má ửng đỏ như ráng chiều, trên môi còn lưu lại vệt nước mờ ám, không biết thuộc về cô hay anh.
Lại là thế này…
Bình thường anh ôm cô dỗ dành cô dịu dàng nói chuyện với cô đều là hành vi không thể tự nhiên hơn.
Bởi vì đó là thói quen từ nhỏ đến lớn.
Ngay cả lần đầu tiên cùng giường chung gối sau khi trưởng thành cô cũng thấy không sao, dù gi lúc đó bọn họ cũng mang danh “vợ chồng chưa cưới”, chuyện thân mật hơn cũng làm được.
Có điều trước khi cử hành hôn lễ, ngoại trừ ôm và thỉnh thoảng hôn trán, Từ Thư Thừa đều nghiêm chỉnh đúng mực, không vượt khỏi giới hạn một bước.
Từ khi kết hôn và có sự thân mật thật sự, cuối cùng anh cũng bước qua đường ranh giới kia, cử chỉ thân thiết tự nhiên lại càng thân mật hơn lúc trước, không có chút trúc trắc gò bó nào.
Ngược lại là Trì Tiêu, bình thường thân thiết không cảm thấy gì nhưng vào lúc thân mật quá đáng thì luôn tim đập rộn, không quen, câu nệ, căng thẳng, lại không nhịn được… muốn nhận được nhiều hơn.
Trì Tiêu hoàn hồn nhìn đống lông trong tay.
Búp bê hình người có chọc giống hơn hơn, hình như… cũng không đẹp trai bằng người thật.
Từ Thư Thừa tắm xong bước ra cho rằng Trì Tiêu còn đang bận nghiệp lớn đâm chọc của mình trong thư phòng, không ngờ lúc vào phòng ngủ thì người đã nằm trên giường chơi điện thoại.
Anh ngạc nhiên vì hiếm khi cô không cần mình nhắc cũng ngoan ngoãn về phòng nằm, lại nhìn đồng hồ trên đàu giường, còn sớm hơn thường ngày nhiều.
Từ Thư Thừa vừa cầm khăn lau tóc, vừa đi tới gần mép giườn.
Mái tóc ẩm ướt rũ xuống một cách tùy tiện, không còn được cẩn thận xử lý tạo kiểu tăng thêm vài phần tuấn tú của tuổi trẻ.
Trì Tiêu đặt điện thoại xuống: “Muốn em lau cho anh không?”
Chủ động đưa tới cửa, không cần thì phí.
Từ Thư Thừa đưa khăn cho cô, ngồi xuống mép giường.
Trì Tiêu quỳ gối, cầ khăn cẩn thận au những chỗ ướt khá nhiều cho anh.
Đầu nam tóc ngắn, lại đang mùa hè nên khô rất nhanh, cô mới lau một lúc vẫn chưa khô hẳn thì Từ Thư Thừa đã sợ cô mỏỉ tay mà kêu cô dùng: “Như vậy được rồi.”
“Còn một chút nữa.” Trì Tiêu không dừng lại.
“Không sao.” Giọng Từ Thư Thừa hơi trầm, anh giữ chặt tay cô, rút khăn ném qua một bên, thuận thế cong khuỷu tay vòng eo thon của cô kéo người vào lòng.
Bộ đồ ngủ bằng lụa mang tới cảm giác tuyệt vời khi đụng vào, hơi ấm từ làn da xuyên qua tơ lụa mỏng manh truyền vào lòng bàn tay không hề tốn thời gian.
Cơ thể nhỏ xinh bị kéo lại gần ngồi trong lòng anh. Từ Thư Thừa không nói lời thừa, trong mắt đã sớm tụ lại thành một đốm mực đậm, buông mắt không cho Trì Tiêu phát hiện, hai tay ôm eo cô kéo lại gần mà hôn.
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, ve sầu rúc trên cây kêu râm ran hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.