Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 68: Phiên Ngoại 1

Hi Dạ Bất Mị

31/05/2024

Bởi vì say nên gương mặt của người chủ trì đỏ lên, rượu đỏ một cách khác thường, càng nổi lên một cái hố sâu cạn không đồng nhất.

Tiếng nói của người đó rất lớn, mang theo hơi men, cho dù cách một khoảng, Bùi Tư Lan cũng có thể cảm nhận được mấy giọt nước miếng nhỏ văng ra bay thẳng vào mặt cô ấy khi anh ta nói chuyện.

Bây giờ cô ấy có chút mờ mịt, có thể là vì say.

Bữa cơm hôm nay người cũng tạp mà rượu cũng tạp, những người nổi tiếng ưu tú sau khi rượu vào là lộ thái độ cũng không quan tâm đến việc tửu lượng của cô ấy có được hay không, chỉ để ý tới việc rót hết ly này tới ly khác, rượu lẫn bia, cô ấy không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu.

Giờ phút này, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói của người đại diện trước khi rời đi: “Uống cùng với mọi người thật tốt, lát nữa kết thúc tôi sẽ đến đón cô.

Thế nhưng dường như đã trôi qua cực kỳ lâu, người đại diện cũng không thẩy trở lại.

Trên đùi đột nhiên truyền tới cảm xúc không thoải mái, Bùi Tư Lan vội vàng tránh ra, giương mắt nhìn thấy một người đang ông mập mạp đang cười nhìn thẳng vào đùi cô ấy: “Có phải Tư Lan đã say rồi không? Ôi cô bé, không uống đừng cũng đừng cậy mạnh chứ! Có muốn tôi giúp cô một tay hay không, thuê phòng cho cô đi nghỉ nhé?”

Vẻ mặt Bùi Tư lan hiền lành trả lời: “Không cần, lát nữa người đại diện của tôi sẽ đến đón tôi.”

Nụ cười của người đàn ông trung niên sâu hơn một chút: “Không sao, cô em nơi này ồn ào như thế, tôi đưa cô đi tìm một phòng nghỉ ngơi trước một chút, từ từ chờ người đại diện của cô tới cũng chưa muộn mà!”

Vừa nói, ông ta lại chìa tay ra chuẩn bị ôm vai của cô ấy.

Bùi Tư Lan chợt đứng dậy, miệng còn nhanh hơn não nói một câu: “Tôi muốn đến nhà vệ sinh một lát!”

Nói xong, liền nhảy qua, bước chân vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài, trên cánh tay đột nhiên truyền tới một lực trói buộc, cũng không biết cô ấy lấy sức từ đâu, dùng sức giãy ra, gần như chạy khỏi phòng bao.

Người đàn ông cũng không tuỳ tiện bỏ qua cho cô ấy, vẫn luôn đuổi theo cô ấy đi tới ngoài, vừa đuổi vừa gọi tên cô ấy.

Bùi Tư Lan càng chạy tim càng đập rộn ràng lên, e sợ sẽ bị ông ta đuổi kịp.

Thế nhưng trên hàng lang ngay cả một người phục vụ cũng không có, cô ấy muốn tìm người giúp mình một tay cũng không thấy ai.

Ngay khi cô ấy quẹo cau, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải một lồng ngực ấm áp, mang theo mùi thông lạnh lùng trong trẻo, so với mùi rượu, mùi thuốc lá còn dễ ngửi hơn nhiều.

Lúc giương mắt lên, đột nhiên bị vùi lấp bởi một đôi mắt u ám, lạnh lùng.

Người đàn ông này thật đẹp trai.

Trong phút chốc, cô ấy nảy sinh sự can đảm, nắm lấy tay người đàn ông, mang theo giọng điệu nức nở, cầu xin: “Anh trai, xin anh hãy giúp tôi một tay…”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, rồi lại nhìn tới sau lưng cô ấy, sau đó chầm chậm nhíu chặc mày.

Rất sợ người duy nhất có thể giúp mình sẽ bỏ chạy, Bùi Tư Lan cũng không kiêng dè nữa: “Phía sau có một tên háo sắc đang đuổi theo tôi… anh giúp tôi một tay với! Anh trông đẹp trai như thế, có gì cũng là tôi thua thiệt chứ anh cũng không thua thiệt gì cả hu hu hu… anh yên tâm tôi sẽ không quấn lấy anh đâu hu hu hu…”

“…”



Lúc tỉnh hồn lại, Bùi Tư Lân đang nằm trên một chiếc giường lớn, mềm mại thoái mái, lúc cô ấy lười biếng duỗi người, chợt phát hiện tình cảnh xung quanh không đúng lắm.

Răng rắc…



Tiếng khoá cửa bị vặn truyên tới, một người đàn ông có thân hình cao lớn từ phòng bên cạnh đi tới, âu phuc giày da chẳng chút qua loa, đang ung dung thư thả đeo đồng hồ đeo tay, đồng thời đi về phía giường cô ấy.

Đúng là một người đàn ông đẹp trai.

Đây là phản ứng đầu tiên của Bùi Tư Lan.

“Tỉnh rồi?” Người đàn ông cũng không bước vào, cứ như thế đứng ở cửa nhìn cô ấy: “Tỉnh rồi thì mau đi đi.”

Đúng là một tên đàn ông chó má vô tình!

Bùi Tư Lan theo bản năng ôm lấy chăn, sau đó mới chú ý tới quần áo trên người mình vẫn là bộ hôm qua, ngoài trừ có mùi là lạ thì hoàn toàn không có dấu hiện bị động tới.

Cơ thể cô ấy cũng không có gì bất thường.,

Thế nhưng rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nhớ rõ.

Nhưng cô ấy biết, người đại diện đã lừa cô, bữa cơm ra mắt mấy ông chủ lớn đều chẳng phải thứ gì tốt, thứ nhất là có thể chuốc rượu cô ấy, để cô ấy say như điếu đổ.

Tối hôm qua người đàn ông đẹp trai này đã giúp cô ấy.

Bùi Tư Lan nghĩ về tiền nhân hậu quả một chút, đang định nói xin lỗi với anh ta, lúc ngẩng mắt lên lại phát hiện anh ta đã dứt khoát xoay người rời đi, chẳng thèm nhìn cô ấy một cái nào.

Cô ấy cho rằng đây chính là tình cờ gặp dỡ, người đàn ông kia cũng chẳng để lại phương thức liên lạc gì, nhân viên làm việc ở khách sạn cũng từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô ấy.

Cô ấy đoán, một người đàn ông có thể ở phòng tổng thống trong một khách sạn năm sau, nếu không có hứng thú gì với cơ thể của cô ấy, đoán chừng cũng chẳng để tâm đến lời cảm ơn của cô ấy.

Thế là chỉ có thể chôn ân tình này ở dưới đáy lòng, sau này nếu có cơ hội gặp lại nhau, báo đáp sau cũng không muộn.

Huống chi dưới tình huống này, cô ấy không biết sau khi mình uống say đã làm chuyện gì ngu ngốc, cũng không còn mặt mũi đuổi theo “báo ân”.

Không ngờ, cơ hội gặp lại nhau lại tới nhanh như thế, còn không chỉ có một lần.

Khi đó Bùi Tư Lan đã thoát khỏi thoát khỏi hợp đồng với công ty truyền thông Hải Châu, nơi có thể ăn thịt người mà không nhả xương. Người đại diện Hà Duệ Ân cũng đối xử với cô ấy không tệ, không nói vô cùng ưu đãi nhưng ít nhất cũng không thiên vị, là nghiêm túc lập kế hoạch cho tương lai của cô ấy.

Mặc dù đã thay đổi công ty, nhưng cũng không thể không đi xã giao.

Lần đó, là một vị tiền bối trong giới, khách tới cũng là mấy ông lớn tương đối đoan chính, không có scandals gì quá xấu xí, chị Phí để cô ấy và một nữ diễn viên đang ăn khách cùng tới gặp một đạo diễn và nhà chế tác nổi tiếng, để lại ấn tượng tốt.

Địa điểm hẹn trước là tại Chung Minh Đỉnh Thực, đó là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nổi tiếng ở Ninh thành, ngay cả nữ diễn viên đang ăn khách đi cùng vơia Bùi Tư Lan cũng không đủ tư cách bước vào.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, có uống rượu nhưng đều là nhấp môi, không khuyên uống rượu cũng không ép uống.

Sau đó nữ diễn viên đồng hành cùng cô có chuyện rời đu trước, Bùi Tư Lan cũng không tiện nán lại lâu, dù sau mấy lời nên đáp cũng đều đáp xong cả rồi, cô ấy cũng tìm một cái cớ rời đi.

Không ngờ lúc vừa ra khỏi phòng bao đã đụng phải Lộ Lộ.

Những lời đồn đại trong giới gần đây, Lộ Lộ đang cặp kè với một kim chủ lớn, bối cảnh của đối phương rất được, ngay cả Hải Châu không sợ trời không sợ đất cũng phải kiêng dè ba phần.

Bùi Tư Lan biết “kim chủ lớn” của Lộ Lộ là ai, bạn trai từ nhỏ của Mạnh Du, dường như là anh họ của chồnhg Trì Tiêu, dạnh tiếng nghe có vẻ ghê gớm nhưng thật ra trong tay hoàn toàn không có quyền lực gì, đơn giản chỉ là ỷ vào tập đoàn mà thôi.



Mặc dù ỷ vào thế lực, nhưng cũng đủ để Lộ Lộ mượn danh kim chủ tuỳ ý ra vào Chung Minh Đỉnh Thực rồi.

Dường như cô ta không ngờ Bùi Tư Lan cũng có mặt ở nơi này, vẻ sững sốt trên mặt nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười khéo kéo, trông như thân thiết chào hỏi với cô ấy: “Tư Lan, thật khéo nhé, cô cũng đến đây ăn cơm sao?”

Bùi Tư Lan gật đầu một cái, nụ cười giả tạo không ai nhận ra: “Thật trùng hợp, Lộ Lộ, chị cũng ở đây sao?”

“Đúng thế, tôi tới gặp một vị khách hàng với bạn trai tôi.” Lộ Lô cười một tiếng: “Hôm nay không khéo, tôi đang chuẩn bị đi vào tìm bạn trai rồi rồi, ngày khác có thời gian rãnh chúng ta hẹn lại nhé, đã lâu không tụ họp rồi!”

“Được rồi, hẹn ngày khác.”

Sau khi nói lời tạm biệt, Bùi Tư Lan nhanh chóng cởi bỏ nụ cười giả tạo, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cột trụ ở cuối hàng lang, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô ấy.

Anh đẹp trai trông thật quen mắt!

Bùi Tư Lan đi được hai bước mới đột nhiên nhớ tới anh đẹp trai này là ai, còn chưa kịp mở miệng, anh đẹp trai đã lên tiếng nói chuyện trước: “Khả năng thay đổi sắc mặt cũng không tệ, học ở đó?”

Bùi Tư Lan: “?”

Lẽ nào đang đùa giỡn với tôi đó sao?

Không đợi Bùi Tư Lan kéo suy nghĩ về, anh đẹp trai đã ngồi dậy, một tay dọc theo hành lang bên trái đi tới, trước khi đi còn để lại một câu: “Lần tới nên luyện tập nhiều một chút, cố gắng đừng để người khác bắt gặp, cừng đừng để camera giám sát ghi hình lại.”

Bùi Tư Lan theo bản năng nhìn lên phía trên đỉnh đâu, một đầu dò điện tử trông khá nghệ thuật đang loé lên tia đỏ chiếu về phía cô ấy.

Tính tư mật ở các câu lạc bộ tư nhân mạnh, nhưng vì lý do an toàn, ở khu vực công cộng vẫn gắn camera giám sát như thường.

Bùi Tư Lan thầm khinh thường, đang do dự không biết có nên báo cáo với chị Hà Duệ Ân một chút hay không, chợt nhớ ra, mình lại quên hỏi tên của anh đẹp trai kia rồi.

Ngẩng đầu nhìn lại, anh đẹp trai đã biến mất không thấy.

Lần gặp gỡ tiếp theo chính là khi cô ấy vừa mới tham gia một nữa tiệc rượu trong giới, đang trên đường về nhà.

Bùi Tư Lan tự biết tửu lượng của mình không tốt, hơn nữa ngày hôm sau còn phải đến đài truyền hình quay truyền hình thực tế, không dám uống nhiều rượu, nhưng bởi vì mùi vị của thức uống trong tiệc rượu lại vô cùng ngon, nồng độ cồn cũng không cao, cô ấy liền uống nhiều hơn hai ly.

Lúc đi qua đại lộ Trường An, trên trời đột nhiên có tuyết rơi, mượn hơi men nhàn nhạt, cô bảo tài xế dừng xe lại, cứ như thế chạy đến bờ sông ngắm tuyết.

Mùa đông trời lạnh, người trên đường ít, lại vào buổi tối, người đi đường thưa thớt, cô ấy bọc áo choàng nhung dài khắp người, đeo khẩu trang vào, hoàn toàn không ai nhận ra cô ấy.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có người liếc mắt nhận ra cô ấy.

Người đàn ông có thân hình cao lớn đi tới bên cạnh cô ấy, kiêu ngạo nói một câu: “Trời lạnh, cô ở nơi này chọc chọc cái gì đấy?” Lúc cô còn đang mờ mịt, giương mắt nhìn lại là người anh đẹp trai trông vô cùng quen mắt, đột nhiên nở một nụ cười nhanh nhẹn: “Anh đẹp trai? Anh cũng tới đây ngắm tuyết sao?”

Cô ấy còn đặc biệt nhích mông sang, nhường một chỗ trống: “Anh cũng ngồi đi! Yên tâm, cái ghế này đã được tôi sưởi ấm rồi, không lạnh!”

Anh đẹp trai nhìn hai mắt cô ấy với vẻ kỳ quá, thật sự ngồi xuống.

“Đúng rồi, anh đẹp trai, tôi còn chưa hỏi tên anh đấy?” Có thể vì có hơi say, Bùi Tư Lan mơ mơ màng màng quên mất chuyện cô ấy trải qua vào hai lần gặp mặt trước, chỉ nhớ người đàn ông đẹp trai này đã giúp mình, nhưng cô ấy vẫn còn chưa kịp cảm ơn.

Anh đẹp trai nhìn cô ấy, hỏi: “Cô muốn biết tên tôi làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook