Chương 5: Tâm Ý Của Lão Phu Nhân
Mạc Lâm
16/02/2022
Như ngày thường, sáng sớm Lâm Tử Yên đã đến Lạc Ảnh Đường. Đêm qua nàng ngủ không ngon, khuôn mặt còn lộ ra chút mệt mỏi.
“Tiểu thư, người có chuyện gì sao, chi bằng hôm nay không đi thỉnh an, nô tỳ sẽ đến cáo bệnh cho người.” – Đinh Lăng rất lo cho nàng, đối với Đinh Lăng, Lâm Tử Yên không phải chỉ đơn thuần là chủ tử.
Năm nàng mười tuổi, cả người gầy gò ngồi ở góc đường xin ăn, Lâm Tử Yên vô tình đi qua, thấy nàng đáng thương, đã cứu nàng một mạng. Nếu không nàng sẽ vì không xin ăn được mà bị những thúc bá lớn hơn ở đấy đánh đập không thương tiếc. Tiểu thư đưa nàng về, cho nàng cái ăn cái mặc, chưa bao giờ nặng lời với nàng, lại luôn kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện.
Vì thế đối với Đinh Lăng, trên người Lâm Tử Yên luôn phát ra vầng hào quang chói lóa, vì nàng mà Đinh Lăng có thể làm bất cứ điều gì.
Lâm Tử Yên nào biết nàng nghĩ nhiều như vậy, chỉ hận bản thân vì những chuyện không đâu mà mất ngủ.
“Ta không sao, chẳng qua hôm qua ngủ không ngon lắm. Lát nữa về sẽ ngủ bù.”
Đinh Lăng nghe vậy thì yên tâm hơn, quyết định lát nữa về sẽ hun chút hương an thần giúp nàng dễ ngủ.
“Mẫu thân.” – Lâm Tử Yên nhẹ nhàng hành lễ.
Lão phu nhân thấy nàng thì gật đầu, cho Tô thị lui ra ngoài. Lâm Tử Yên ngồi xuống nơi mà bà chỉ, biết là bà có việc muốn nói.
“Yên Nhi.”
“Người nói đi ạ.” – Lâm Tử Yên từ tốn đáp.
“Năm nay Hiên Nhi cũng đã hai bảy rồi, vậy mà trong viện vẫn chỉ có mình ngươi. Trước chưa sắp xếp cho hắn được di nương nào vào cửa, nên ta muốn bàn với ngươi chuyện chọn mấy nha đầu thông phòng.”
Nói rồi, bà lại thầm liếc nhìn Lâm Tử Yên, cầm lấy bàn tay nàng:
"Những chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua Hiên Nhi có chút khó nói chuyện, vẫn là ta bàn bạc với ngươi trước."
Lâm Tử Yên tự biết dung mạo bản thân không hợp mắt bà bà, chuyện như thế này sớm hay muộn nàng cũng phải chứng kiến. Ngược lại nàng không sao cả đáp:
“Vâng, mẫu thân. Chuyện này người cứ từ từ chọn không cần hỏi ý con.”
Mặc lão phu nhân ban đầu vốn chỉ muốn cứu con trai một mạng nên cưới nàng vào cửa, nào ngờ nàng lí lẽ hiểu chuyện, lại tri thông đạt lễ, bà dần dần cảm thấy yêu thích người con dâu này. Nhưng sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ rời khỏi Mặc gia, chuyện hôn nhân của một đại tướng không phải là chuyện dễ nói như vậy. Mặc tướng quân cầm quyền lớn trong tay, chính thê chắc chắn phải là một người có cả gia thế lẫn tướng mạo, phía sau củng cố thế lực trong triều.
Nhưng bà vẫn là muốn hỏi ý nàng, xem nàng có phần không chấp nhận hay không. Phải nói nếu bây giờ nàng ở trong phủ, tính toán với Hiên Nhi, sau đó sinh một nam hài, những chuyện trước kia đều không quan trọng nữa.
Nhưng nhìn sắc mặt nàng, có vẻ không có gì là không đành lòng. Mặc lão phu nhân thầm gật đầu, lại cho người gọi những nha đầu kia ra. Lâm Tử Yên thấy cảnh này cũng là cười trừ, đã sớm chọn xong, hỏi ý kiến nàng chỉ để thăm dò. Nhưng nàng vẫn phối hợp cùng lão phu nhân, dù sao chuyện này nàng cũng không hề để tâm.
...
Tối muộn, sau khi đã xử lí xong phần sổ sách cuối cùng, Lâm Tử Yên liền phân phó Đinh Lăng.
“Đinh Lăng, em chuẩn bị cho ta chút nước nóng.”
Đinh Lăng nghe vậy thì đáp dạ, nhanh chóng đi chuẩn bị nước tắm cho nàng, lại cẩn thận bỏ vào nhiều loại dược liệu có lợi cho giấc ngủ rồi mới ra ngoài.
Chỉ khi ngồi trong bồn tắm, trút bỏ lớp mặt nạ kia Lâm Tử Yên mới cảm thấy thoải mái nhất. Sau một hồi thư giãn, nàng bước ra khỏi thùng tắm, lại phát hiện không đem theo bột phấn dịch dung kia.
Đúng là gần đây nhiều chuyện, ngay cả cái này mà cũng quên, nàng thầm trách bản thân, sau đó gọi với ra ngoài:
“Đinh Lăng.”
“Em ở đây ạ.”
“Lát nữa ta muốn ăn chút chè hạt sen, em qua phòng bếp lấy cho ta đi.”
Đinh Lăng đáp lại:
“Vâng ạ.”
Lâm Tử Yên nghe ngóng một chút, phát hiện tiếng chân đã xa dần, lúc này mới an tâm bước ra khỏi bình phong. Trong phòng trước giờ chỉ có nàng và Đinh Lăng, những nô tỳ khác được phân phó qua viện nàng đều được nàng bố trí ở ngoài, bình thường đều rất nhàn hạ.
Lâm Tử Yên bước lại gần chiếc tủ cạnh giường, thì bỗng nhiên nghe một tiếng 'cạch'.
Cửa sổ trong phòng bỗng nhiên mở ra, một tên thích khách thân hình cao lớn, cả người mặc hắc y trèo cửa sổ. Nhìn thấy nàng hắn cũng là bất ngờ một chút, thân hình khẽ lay động, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt nàng.
Trước khi nàng kịp hét lên thì loan đao đã kề cổ.
“Muốn sống thì im lặng.” – Giọng hắn khàn khàn, mang theo uy hiếp đáng sợ.
Trong phòng chỉ có một ánh nến le lắt cạnh giường, Lâm Tử Yên vừa tắm xong, y phục chỉ tạm thời khoác vào, da thịt trắng tuyết khẽ ẩn hiện. Tóc nàng vẫn còn ướt, tùy tiện xõa sau lưng, từng giọt nước nhỏ xuống cạnh giường.
Nàng lúc này cũng không nói được gì, cũng không dám nói. Thanh đao kia lạnh lẽo nhắc nhở nàng đang trong tình thế nguy hiểm. Bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, tên thích khách kia tay còn lại nhẹ bắn ra, ngọn nến duy nhất trong phòng đã vụt tắt.
Không đến nửa phút, bên ngoài đã có người gõ cửa.
“Phu nhân, nàng còn thức không.”
Nhận ra là giọng nói của Mặc Vĩ Hiên, nàng không biết phải đáp lời thế nào. Tên thích khách kia lại ra hiệu cho nàng im lặng.
“Phu nhân.” – Bên ngoài, giọng nói kia lại kiên nhẫn lặp lại.
“Tiểu thư, người có chuyện gì sao, chi bằng hôm nay không đi thỉnh an, nô tỳ sẽ đến cáo bệnh cho người.” – Đinh Lăng rất lo cho nàng, đối với Đinh Lăng, Lâm Tử Yên không phải chỉ đơn thuần là chủ tử.
Năm nàng mười tuổi, cả người gầy gò ngồi ở góc đường xin ăn, Lâm Tử Yên vô tình đi qua, thấy nàng đáng thương, đã cứu nàng một mạng. Nếu không nàng sẽ vì không xin ăn được mà bị những thúc bá lớn hơn ở đấy đánh đập không thương tiếc. Tiểu thư đưa nàng về, cho nàng cái ăn cái mặc, chưa bao giờ nặng lời với nàng, lại luôn kiên nhẫn nghe nàng nói chuyện.
Vì thế đối với Đinh Lăng, trên người Lâm Tử Yên luôn phát ra vầng hào quang chói lóa, vì nàng mà Đinh Lăng có thể làm bất cứ điều gì.
Lâm Tử Yên nào biết nàng nghĩ nhiều như vậy, chỉ hận bản thân vì những chuyện không đâu mà mất ngủ.
“Ta không sao, chẳng qua hôm qua ngủ không ngon lắm. Lát nữa về sẽ ngủ bù.”
Đinh Lăng nghe vậy thì yên tâm hơn, quyết định lát nữa về sẽ hun chút hương an thần giúp nàng dễ ngủ.
“Mẫu thân.” – Lâm Tử Yên nhẹ nhàng hành lễ.
Lão phu nhân thấy nàng thì gật đầu, cho Tô thị lui ra ngoài. Lâm Tử Yên ngồi xuống nơi mà bà chỉ, biết là bà có việc muốn nói.
“Yên Nhi.”
“Người nói đi ạ.” – Lâm Tử Yên từ tốn đáp.
“Năm nay Hiên Nhi cũng đã hai bảy rồi, vậy mà trong viện vẫn chỉ có mình ngươi. Trước chưa sắp xếp cho hắn được di nương nào vào cửa, nên ta muốn bàn với ngươi chuyện chọn mấy nha đầu thông phòng.”
Nói rồi, bà lại thầm liếc nhìn Lâm Tử Yên, cầm lấy bàn tay nàng:
"Những chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua Hiên Nhi có chút khó nói chuyện, vẫn là ta bàn bạc với ngươi trước."
Lâm Tử Yên tự biết dung mạo bản thân không hợp mắt bà bà, chuyện như thế này sớm hay muộn nàng cũng phải chứng kiến. Ngược lại nàng không sao cả đáp:
“Vâng, mẫu thân. Chuyện này người cứ từ từ chọn không cần hỏi ý con.”
Mặc lão phu nhân ban đầu vốn chỉ muốn cứu con trai một mạng nên cưới nàng vào cửa, nào ngờ nàng lí lẽ hiểu chuyện, lại tri thông đạt lễ, bà dần dần cảm thấy yêu thích người con dâu này. Nhưng sớm muộn gì thì nàng cũng sẽ rời khỏi Mặc gia, chuyện hôn nhân của một đại tướng không phải là chuyện dễ nói như vậy. Mặc tướng quân cầm quyền lớn trong tay, chính thê chắc chắn phải là một người có cả gia thế lẫn tướng mạo, phía sau củng cố thế lực trong triều.
Nhưng bà vẫn là muốn hỏi ý nàng, xem nàng có phần không chấp nhận hay không. Phải nói nếu bây giờ nàng ở trong phủ, tính toán với Hiên Nhi, sau đó sinh một nam hài, những chuyện trước kia đều không quan trọng nữa.
Nhưng nhìn sắc mặt nàng, có vẻ không có gì là không đành lòng. Mặc lão phu nhân thầm gật đầu, lại cho người gọi những nha đầu kia ra. Lâm Tử Yên thấy cảnh này cũng là cười trừ, đã sớm chọn xong, hỏi ý kiến nàng chỉ để thăm dò. Nhưng nàng vẫn phối hợp cùng lão phu nhân, dù sao chuyện này nàng cũng không hề để tâm.
...
Tối muộn, sau khi đã xử lí xong phần sổ sách cuối cùng, Lâm Tử Yên liền phân phó Đinh Lăng.
“Đinh Lăng, em chuẩn bị cho ta chút nước nóng.”
Đinh Lăng nghe vậy thì đáp dạ, nhanh chóng đi chuẩn bị nước tắm cho nàng, lại cẩn thận bỏ vào nhiều loại dược liệu có lợi cho giấc ngủ rồi mới ra ngoài.
Chỉ khi ngồi trong bồn tắm, trút bỏ lớp mặt nạ kia Lâm Tử Yên mới cảm thấy thoải mái nhất. Sau một hồi thư giãn, nàng bước ra khỏi thùng tắm, lại phát hiện không đem theo bột phấn dịch dung kia.
Đúng là gần đây nhiều chuyện, ngay cả cái này mà cũng quên, nàng thầm trách bản thân, sau đó gọi với ra ngoài:
“Đinh Lăng.”
“Em ở đây ạ.”
“Lát nữa ta muốn ăn chút chè hạt sen, em qua phòng bếp lấy cho ta đi.”
Đinh Lăng đáp lại:
“Vâng ạ.”
Lâm Tử Yên nghe ngóng một chút, phát hiện tiếng chân đã xa dần, lúc này mới an tâm bước ra khỏi bình phong. Trong phòng trước giờ chỉ có nàng và Đinh Lăng, những nô tỳ khác được phân phó qua viện nàng đều được nàng bố trí ở ngoài, bình thường đều rất nhàn hạ.
Lâm Tử Yên bước lại gần chiếc tủ cạnh giường, thì bỗng nhiên nghe một tiếng 'cạch'.
Cửa sổ trong phòng bỗng nhiên mở ra, một tên thích khách thân hình cao lớn, cả người mặc hắc y trèo cửa sổ. Nhìn thấy nàng hắn cũng là bất ngờ một chút, thân hình khẽ lay động, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt nàng.
Trước khi nàng kịp hét lên thì loan đao đã kề cổ.
“Muốn sống thì im lặng.” – Giọng hắn khàn khàn, mang theo uy hiếp đáng sợ.
Trong phòng chỉ có một ánh nến le lắt cạnh giường, Lâm Tử Yên vừa tắm xong, y phục chỉ tạm thời khoác vào, da thịt trắng tuyết khẽ ẩn hiện. Tóc nàng vẫn còn ướt, tùy tiện xõa sau lưng, từng giọt nước nhỏ xuống cạnh giường.
Nàng lúc này cũng không nói được gì, cũng không dám nói. Thanh đao kia lạnh lẽo nhắc nhở nàng đang trong tình thế nguy hiểm. Bên ngoài tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, tên thích khách kia tay còn lại nhẹ bắn ra, ngọn nến duy nhất trong phòng đã vụt tắt.
Không đến nửa phút, bên ngoài đã có người gõ cửa.
“Phu nhân, nàng còn thức không.”
Nhận ra là giọng nói của Mặc Vĩ Hiên, nàng không biết phải đáp lời thế nào. Tên thích khách kia lại ra hiệu cho nàng im lặng.
“Phu nhân.” – Bên ngoài, giọng nói kia lại kiên nhẫn lặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.