Chương 109
Lệ Ưu Đàm
24/04/2016
Gấu dã man
Nhìn Tang Vãn Cách cầm chắc vòng treo, sau đó Hùng Thần Giai mới lách đi qua phía gần cửa, vì ngại vóc người hắn cao lớn khác thường, ngũ quan tục tằng phóng khoáng, những người đang đứng ở cửa sau xe cũng phải rối rít tự động nhường đường, từng người một ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn hắn một cái, sợ bị "Đại ca xã hội đen" nhìn không thuận mắt thì ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.
"Ê."
Người đàn ông ngồi chỗ cuối cùng cửa sau xe hàng trước vốn là đang nhắm mắt giả vờ ngủ say, đột nhiên hắn ta cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽ bao trùm xuống, theo bản năng mở mắt ra xem — sau đó bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên mở mắt, hắn lúc nào đã chọc vào sát tinh như vậy?! "Làm, làm cái gì vậy?" Bởi vì giọng nói của bạn gấu nào đó quá mức hùng hồn trầm thấp, người đàn ông kia bị dọa đến giật mình, nhưng mà hắn ta vẫn cố tự trấn tĩnh mình, nhưng giọng điệu hắn lại bắt đầu run lên, ánh mắt cũng khẽ lóe lên, rõ ràng chính là bộ dạng sợ sệt nhưng lại cố tình ra vẻ như người vô cùng lớn gan.
"Đứng lên." Hùng Thần Giai không muốn nói nhảm với hắn, hất hất cái cằm ý bảo hắn ta đứng dậy nhường chỗ ngồi.
"Tại sao?!" Người đàn ông kia lập tức kích động, "Tại sao tôi phải nhường chỗ ngồi cho anh?!"
Hùng Thần Giai không nhịn được liếc mắt: "Không phải cho tôi, là cho bà cụ kia." Dứt lời hắn nhìn cụ bà bên cạnh chép miệng, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh chắc không phải không thấy? Nếu tôi không nhìn lầm thì chỗ ngồi này dành cho những người già yếu hay thai phụ?"
Thấy người cao lớn trước mắt dường như không có ý gây gổ, lá gan hắn ta liền dần dần lớn hơn, hắn vẫn cố ý ngồi lì bất động như cũ, ánh mắt lại nhướng lên tỏ vẻ khinh thường: "Tại sao tao phải nhường chỗ của mình, lại nói, tao cũng không phải là không đưa tiền xe, tại sao phải nhường cho cái bà lão gần đất xa trời kia ngồi chứ?!"
Đôi mắt đen chợt lóe lên, hắn chán ghét nhất nói nhảm với mấy loại người không thức thời này! "Mày có thể không nhường, chỉ cần mày không sợ ngay bây giờ bị tao ném xuống xe." Cũng không mở mắt chó ra xem một chút những người ngồi chỗ chuyên dụng này không phải người già thì cũng là phụ nữ có thai hay người tàn tật, chỉ có hắn ta là một người toàn vẹn khỏe mạnh.
Hắn ngồi lì ở chỗ không dành cho hắn, chẳng lẽ muốn đợi người khác ném hắn đi sao?!
Hắn trợn mắt như vậy, thật sự là dọa người, tiêu điểm chú ý của cả xe đều tập trung trên người hắn, hắn còn nói lớn tiếng như vậy, người nào không sợ chứ?
Người đàn ông kia lầu bầu trong miệng mấy câu, rốt cuộc không dám nói gì, tài xế cũng giả chết tiếp tục lái xe, hắn ta đành coi như người đàn ông cao lớn ở trước mắt này chỉ nói vậy thôi chứ hắn sẽ không thật ném mình ra khỏi xe, mình cũng xấu mặt, hơn nữa, xem xem thân thể bản thân yếu ớt, đánh giá một chút người đàn ông trước mắt này, một đầu ngón tay người ta cũng có thể nghiền chết mình rồi!
Trong lòng không tình nguyện đứng lên, mẹ nó, người đàn ông kia không nhịn được văng tục, ngay cả vòng treo cũng không thèm nắm, hắn chỉ đứng vịn cây cột ở cửa sau giữ vững thân thể của mình thăng bằng!
Hùng Thần Giai mới chẳng thèm quan tâm cái tên vừa bị mình đuổi xuống lầm bầm oán trách cái gì, hắn quay đầu lại, nhìn bà cụ nói một câu: "Này, cụ còn chưa chịu ngồi à, hay là muốn tôi ngồi?" Công chúa nhà hắn đang phải đứng đây này, bà cụ này nếu không ngồi, hắn cũng sẽ không khách khí. Bà cụ này sợ phiền phức, hắn thì sợ mệt công chúa của hắn!
Bà cụ run rẩy nói tiếng cám ơn, sau đó bước chân tập tễnh đi tới ngồi xuống, vừa ngồi vừa ôm chặt cái bọc nhỏ trong ngực, sau đó đưa tay xoa chân, nhìn một cái cũng biết là vì đứng lâu nên máu không tuần hoàn được.
Tất cả giải quyết xong, Hùng Thần Giai hếch môi mỏng lên, xoay người đi về phía Tang Vãn Cách, lông mày nhíu lại, nếu không phải công chúa nhà hắn không thể chịu được nhìn cụ già bị khi dễ, hắn mới chẳng thèm quan tâm những thứ tầm phào này, hắn cũng không phải thanh niên vừa hai mươi nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần chính nghĩa gì đó sớm đã bị hắn vứt xuống sông xuống biển, làm gì còn suy nghĩ đến những thứ như vậy nữa, bảy năm trải qua cuộc sống liếm máu mà sống, đã sớm khiến một tên thô kệch nóng nảy lỗ mãng thành một nhân vật máu lạnh trong hắc đạo rồi.
Những kẻ bị hắn chen lấn khi nãy đều không có can đảm ngăn trở đường của hắn, từng người một đều ngoan ngoãn tránh ra, Hùng Thần Giai vô cùng dễ dàng chen trở về bên cạnh Tang Vãn Cách, thấy cô đang bị một đám người xa lạ bao quanh ở đằng kia, tròng mắt đen không khỏi trầm xuống, rất hung ác nhìn chằm chằm mấy người đang vây quanh cô, nhất là đàn ông.
Thấy hắn trở lại, Tang Vãn Cách cười híp mắt liếc hắn một cái, duỗi tay về phía hắn, trong đôi mắt xinh đẹp trong veo lóe lên ánh sáng lóng lánh, giống như đang nói: người hùng của em, anh đã trở lại.
Đúng vậy, vào giờ khắc này Tang Vãn Cách vô cùng khẳng định: cô không cần hoàng tử, cũng không cần kỵ sĩ, người cô muốn, chỉ là một người hùng thuộc về cô mà thôi. Vị anh hùng này có thể thô lỗ không văn vẽ, có thể hữu dũng vô mưu, nhưng là người hùng đích thật. Ít nhất đối với cô mà nói, hắn chính là người hùng vĩ đại nhất trên thế giới này.
Bị ánh mắt sùng bái của Tang Vãn Cách nhìn có chút lâng lâng, Hùng Thần Giai không nhịn được đắc chí, bàn tay vươn ra, dễ dàng kéo giai nhân vào trong lòng, để thân thể mảnh khảnh của cô dính sát vào ngực hắn thật chặt, tránh tiếp xúc chân tay với người khác. Sau đó, mắt đen thâm trầm lại càng thâm trầm hơn, từ đáy lòng hắn cảm thấy thật khó chịu.
Cô là công chúa hắn nuông chiều, cô đáng lẽ phải được người ta hâm mộ, đứng trên đám mây thật cao, nạm vàng nạm ngọc, người đời không thể tuỳ ý rình xem. Nhưng bây giờ thì sao? Cô lại muốn cùng nhiều người chen chúc trên xe buýt thế này! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều trong ngực cười híp mắt, Hùng Thần Giai cảm giác lòng mình nhói lên, hắn đang ở bên cô, nhưng bảy năm qua khi hắn không ở bên, ai đã đi theo chăm sóc cô, bảo vệ cô? Cái tên Trình Cảnh Khu kia chăm sóc cô bảo vệ cô thế nào? Hắn để cho công chúa sáng sớm mỗi ngày đi làm phải cùng người ta chen chúc trên xe buýt sao?! Chẳng lẽ hắn không biết xe buýt hung ác nguy hiểm cỡ nào sao?!
Trình gia và Tang Gia không phải là gia đình giàu có danh gia vọng tộc sao? Làm gì mà ngay cả một người tài xế cũng không phái tới đây?! Coi như công chúa muốn cự tuyệt, nhưng chuyện này liên quan an toàn của cô, người thân cô cũng có thể mặc kệ sao?! Nếu có một tên thô lỗ giống như hắn thích cô sau đó đánh cô ngất bắt cô đi thì làm thế nào?!
Thật ra thì điểm này Hùng Thần Giai đã có chút hiểu lầm, trên thực tế cha mẹ của cô và Trình Cảnh Khu, bọn họ đã nghiêm túc yêu cầu Tang Vãn Cách ngồi xe của tài xế trong nhà cử tới, nhưng cô không muốn, cô nói là quá rêu rao; vì vậy các trưởng bối đổi phương thức, ngoài mặt đồng ý không cho cô thêm phiền toái, nhưng họ lại vụng trộm len lén phái không ít nhân viên bảo vệ đi theo cô. Nhưng Tang Vãn Cách cũng không phải là ngồi không, năng lực nhạy cảm của cô rất kinh người đáng sợ, cuối cùng tất cả đành không từ mà biệt, trừ việc yêu cầu cô đúng giờ gọi điện thoại báo bình an, hơn nữa phải thường về nhà ăn cơm, thật không có thể làm gì với cô, ai bảo bọn họ đều cưng chiều cô làm gì?
Ôm giai nhân trong ngực chặt hơn, trong lòng Hùng Thần Giai âm thầm ra quyết định, nếu không có ai trong bảy năm hắn không ở đây bảo vệ cô, như vậy từ nay về sau đều do hắn tự mình bảo vệ cô đi!
Đang nghĩ như vậy, nhận thấy thân thể mềm mại trong ngực mình chợt cứng đờ, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ chợt tái nhợt.
Tròng mắt đen chợt lóe, nhìn xuống, vừa lúc thấy bàn tay ai đó không an phận đang quấy rối cái mông nhỏ của cô vội rút về, giống như đang muốn trốn.
Mẹ kiếp!
Ngay cả Tang Vãn Cách cũng không thấy rõ bạn gấu đang ôm mình đã ra tay như thế nào, chỉ biết là đợi lúc cô nhìn thấy rõ ràng, một người đàn ông ăn mặc như nhân viên đi làm đã bị Hùng Thần Giai rất dã man dậm dưới chân, những người chung quanh bởi vì sự việc này rối rít lui về sau, toa xe đang chen chúc trở nên rộng rãi, bỏ trống hết một khoảng!
"Mẹ nó, mày tự đâm đầu vào chỗ chết sao?! Dám đụng đến người phụ nữ của ông đây?!" Chân to không chút lưu tình giẫm cái bàn tay heo mới vừa rời khỏi mông cô, mũi chân dùng sức nhấn xuống.
Một tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên tận mây xanh, sắc lang kêu rên một tiếng, nhanh chóng ngất đi.
Lúc này xe cũng đã dừng lại, hai cửa trước sau mở rộng, tròng mắt Hùng Thần Giai hơi híp lại, dùng chân dẫm dẫm tên sắc lang phía dưới, sau đó nhảy lên, một cước đá hắn ra ngoài cửa, sau đó nắm cái eo nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách dẫn cô đi xuống, nhìn cũng không thèm nhìn lại chiếc xe buýt rách nát này, hắn tức giận bộc phát bước nhanh đi xuống.
Những hành khách trên xe vẫn còn sửng sốt, nhất là người đàn ông không chịu nhường chỗ ngồi khi nãy, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn.
Thì ra cái người đàn ông giống gấu kia thật là hung ác dã man giống y như con gấu!
Nhìn Tang Vãn Cách cầm chắc vòng treo, sau đó Hùng Thần Giai mới lách đi qua phía gần cửa, vì ngại vóc người hắn cao lớn khác thường, ngũ quan tục tằng phóng khoáng, những người đang đứng ở cửa sau xe cũng phải rối rít tự động nhường đường, từng người một ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn hắn một cái, sợ bị "Đại ca xã hội đen" nhìn không thuận mắt thì ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không còn.
"Ê."
Người đàn ông ngồi chỗ cuối cùng cửa sau xe hàng trước vốn là đang nhắm mắt giả vờ ngủ say, đột nhiên hắn ta cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽ bao trùm xuống, theo bản năng mở mắt ra xem — sau đó bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ không nên mở mắt, hắn lúc nào đã chọc vào sát tinh như vậy?! "Làm, làm cái gì vậy?" Bởi vì giọng nói của bạn gấu nào đó quá mức hùng hồn trầm thấp, người đàn ông kia bị dọa đến giật mình, nhưng mà hắn ta vẫn cố tự trấn tĩnh mình, nhưng giọng điệu hắn lại bắt đầu run lên, ánh mắt cũng khẽ lóe lên, rõ ràng chính là bộ dạng sợ sệt nhưng lại cố tình ra vẻ như người vô cùng lớn gan.
"Đứng lên." Hùng Thần Giai không muốn nói nhảm với hắn, hất hất cái cằm ý bảo hắn ta đứng dậy nhường chỗ ngồi.
"Tại sao?!" Người đàn ông kia lập tức kích động, "Tại sao tôi phải nhường chỗ ngồi cho anh?!"
Hùng Thần Giai không nhịn được liếc mắt: "Không phải cho tôi, là cho bà cụ kia." Dứt lời hắn nhìn cụ bà bên cạnh chép miệng, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh chắc không phải không thấy? Nếu tôi không nhìn lầm thì chỗ ngồi này dành cho những người già yếu hay thai phụ?"
Thấy người cao lớn trước mắt dường như không có ý gây gổ, lá gan hắn ta liền dần dần lớn hơn, hắn vẫn cố ý ngồi lì bất động như cũ, ánh mắt lại nhướng lên tỏ vẻ khinh thường: "Tại sao tao phải nhường chỗ của mình, lại nói, tao cũng không phải là không đưa tiền xe, tại sao phải nhường cho cái bà lão gần đất xa trời kia ngồi chứ?!"
Đôi mắt đen chợt lóe lên, hắn chán ghét nhất nói nhảm với mấy loại người không thức thời này! "Mày có thể không nhường, chỉ cần mày không sợ ngay bây giờ bị tao ném xuống xe." Cũng không mở mắt chó ra xem một chút những người ngồi chỗ chuyên dụng này không phải người già thì cũng là phụ nữ có thai hay người tàn tật, chỉ có hắn ta là một người toàn vẹn khỏe mạnh.
Hắn ngồi lì ở chỗ không dành cho hắn, chẳng lẽ muốn đợi người khác ném hắn đi sao?!
Hắn trợn mắt như vậy, thật sự là dọa người, tiêu điểm chú ý của cả xe đều tập trung trên người hắn, hắn còn nói lớn tiếng như vậy, người nào không sợ chứ?
Người đàn ông kia lầu bầu trong miệng mấy câu, rốt cuộc không dám nói gì, tài xế cũng giả chết tiếp tục lái xe, hắn ta đành coi như người đàn ông cao lớn ở trước mắt này chỉ nói vậy thôi chứ hắn sẽ không thật ném mình ra khỏi xe, mình cũng xấu mặt, hơn nữa, xem xem thân thể bản thân yếu ớt, đánh giá một chút người đàn ông trước mắt này, một đầu ngón tay người ta cũng có thể nghiền chết mình rồi!
Trong lòng không tình nguyện đứng lên, mẹ nó, người đàn ông kia không nhịn được văng tục, ngay cả vòng treo cũng không thèm nắm, hắn chỉ đứng vịn cây cột ở cửa sau giữ vững thân thể của mình thăng bằng!
Hùng Thần Giai mới chẳng thèm quan tâm cái tên vừa bị mình đuổi xuống lầm bầm oán trách cái gì, hắn quay đầu lại, nhìn bà cụ nói một câu: "Này, cụ còn chưa chịu ngồi à, hay là muốn tôi ngồi?" Công chúa nhà hắn đang phải đứng đây này, bà cụ này nếu không ngồi, hắn cũng sẽ không khách khí. Bà cụ này sợ phiền phức, hắn thì sợ mệt công chúa của hắn!
Bà cụ run rẩy nói tiếng cám ơn, sau đó bước chân tập tễnh đi tới ngồi xuống, vừa ngồi vừa ôm chặt cái bọc nhỏ trong ngực, sau đó đưa tay xoa chân, nhìn một cái cũng biết là vì đứng lâu nên máu không tuần hoàn được.
Tất cả giải quyết xong, Hùng Thần Giai hếch môi mỏng lên, xoay người đi về phía Tang Vãn Cách, lông mày nhíu lại, nếu không phải công chúa nhà hắn không thể chịu được nhìn cụ già bị khi dễ, hắn mới chẳng thèm quan tâm những thứ tầm phào này, hắn cũng không phải thanh niên vừa hai mươi nhiệt huyết tràn đầy, tinh thần chính nghĩa gì đó sớm đã bị hắn vứt xuống sông xuống biển, làm gì còn suy nghĩ đến những thứ như vậy nữa, bảy năm trải qua cuộc sống liếm máu mà sống, đã sớm khiến một tên thô kệch nóng nảy lỗ mãng thành một nhân vật máu lạnh trong hắc đạo rồi.
Những kẻ bị hắn chen lấn khi nãy đều không có can đảm ngăn trở đường của hắn, từng người một đều ngoan ngoãn tránh ra, Hùng Thần Giai vô cùng dễ dàng chen trở về bên cạnh Tang Vãn Cách, thấy cô đang bị một đám người xa lạ bao quanh ở đằng kia, tròng mắt đen không khỏi trầm xuống, rất hung ác nhìn chằm chằm mấy người đang vây quanh cô, nhất là đàn ông.
Thấy hắn trở lại, Tang Vãn Cách cười híp mắt liếc hắn một cái, duỗi tay về phía hắn, trong đôi mắt xinh đẹp trong veo lóe lên ánh sáng lóng lánh, giống như đang nói: người hùng của em, anh đã trở lại.
Đúng vậy, vào giờ khắc này Tang Vãn Cách vô cùng khẳng định: cô không cần hoàng tử, cũng không cần kỵ sĩ, người cô muốn, chỉ là một người hùng thuộc về cô mà thôi. Vị anh hùng này có thể thô lỗ không văn vẽ, có thể hữu dũng vô mưu, nhưng là người hùng đích thật. Ít nhất đối với cô mà nói, hắn chính là người hùng vĩ đại nhất trên thế giới này.
Bị ánh mắt sùng bái của Tang Vãn Cách nhìn có chút lâng lâng, Hùng Thần Giai không nhịn được đắc chí, bàn tay vươn ra, dễ dàng kéo giai nhân vào trong lòng, để thân thể mảnh khảnh của cô dính sát vào ngực hắn thật chặt, tránh tiếp xúc chân tay với người khác. Sau đó, mắt đen thâm trầm lại càng thâm trầm hơn, từ đáy lòng hắn cảm thấy thật khó chịu.
Cô là công chúa hắn nuông chiều, cô đáng lẽ phải được người ta hâm mộ, đứng trên đám mây thật cao, nạm vàng nạm ngọc, người đời không thể tuỳ ý rình xem. Nhưng bây giờ thì sao? Cô lại muốn cùng nhiều người chen chúc trên xe buýt thế này! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều trong ngực cười híp mắt, Hùng Thần Giai cảm giác lòng mình nhói lên, hắn đang ở bên cô, nhưng bảy năm qua khi hắn không ở bên, ai đã đi theo chăm sóc cô, bảo vệ cô? Cái tên Trình Cảnh Khu kia chăm sóc cô bảo vệ cô thế nào? Hắn để cho công chúa sáng sớm mỗi ngày đi làm phải cùng người ta chen chúc trên xe buýt sao?! Chẳng lẽ hắn không biết xe buýt hung ác nguy hiểm cỡ nào sao?!
Trình gia và Tang Gia không phải là gia đình giàu có danh gia vọng tộc sao? Làm gì mà ngay cả một người tài xế cũng không phái tới đây?! Coi như công chúa muốn cự tuyệt, nhưng chuyện này liên quan an toàn của cô, người thân cô cũng có thể mặc kệ sao?! Nếu có một tên thô lỗ giống như hắn thích cô sau đó đánh cô ngất bắt cô đi thì làm thế nào?!
Thật ra thì điểm này Hùng Thần Giai đã có chút hiểu lầm, trên thực tế cha mẹ của cô và Trình Cảnh Khu, bọn họ đã nghiêm túc yêu cầu Tang Vãn Cách ngồi xe của tài xế trong nhà cử tới, nhưng cô không muốn, cô nói là quá rêu rao; vì vậy các trưởng bối đổi phương thức, ngoài mặt đồng ý không cho cô thêm phiền toái, nhưng họ lại vụng trộm len lén phái không ít nhân viên bảo vệ đi theo cô. Nhưng Tang Vãn Cách cũng không phải là ngồi không, năng lực nhạy cảm của cô rất kinh người đáng sợ, cuối cùng tất cả đành không từ mà biệt, trừ việc yêu cầu cô đúng giờ gọi điện thoại báo bình an, hơn nữa phải thường về nhà ăn cơm, thật không có thể làm gì với cô, ai bảo bọn họ đều cưng chiều cô làm gì?
Ôm giai nhân trong ngực chặt hơn, trong lòng Hùng Thần Giai âm thầm ra quyết định, nếu không có ai trong bảy năm hắn không ở đây bảo vệ cô, như vậy từ nay về sau đều do hắn tự mình bảo vệ cô đi!
Đang nghĩ như vậy, nhận thấy thân thể mềm mại trong ngực mình chợt cứng đờ, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ chợt tái nhợt.
Tròng mắt đen chợt lóe, nhìn xuống, vừa lúc thấy bàn tay ai đó không an phận đang quấy rối cái mông nhỏ của cô vội rút về, giống như đang muốn trốn.
Mẹ kiếp!
Ngay cả Tang Vãn Cách cũng không thấy rõ bạn gấu đang ôm mình đã ra tay như thế nào, chỉ biết là đợi lúc cô nhìn thấy rõ ràng, một người đàn ông ăn mặc như nhân viên đi làm đã bị Hùng Thần Giai rất dã man dậm dưới chân, những người chung quanh bởi vì sự việc này rối rít lui về sau, toa xe đang chen chúc trở nên rộng rãi, bỏ trống hết một khoảng!
"Mẹ nó, mày tự đâm đầu vào chỗ chết sao?! Dám đụng đến người phụ nữ của ông đây?!" Chân to không chút lưu tình giẫm cái bàn tay heo mới vừa rời khỏi mông cô, mũi chân dùng sức nhấn xuống.
Một tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang lên tận mây xanh, sắc lang kêu rên một tiếng, nhanh chóng ngất đi.
Lúc này xe cũng đã dừng lại, hai cửa trước sau mở rộng, tròng mắt Hùng Thần Giai hơi híp lại, dùng chân dẫm dẫm tên sắc lang phía dưới, sau đó nhảy lên, một cước đá hắn ra ngoài cửa, sau đó nắm cái eo nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách dẫn cô đi xuống, nhìn cũng không thèm nhìn lại chiếc xe buýt rách nát này, hắn tức giận bộc phát bước nhanh đi xuống.
Những hành khách trên xe vẫn còn sửng sốt, nhất là người đàn ông không chịu nhường chỗ ngồi khi nãy, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu cảm thấy mình vẫn còn rất may mắn.
Thì ra cái người đàn ông giống gấu kia thật là hung ác dã man giống y như con gấu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.