Chương 142
Lệ Ưu Đàm
24/04/2016
Rốt cuộc học được kiên cường
Đây tuyệt đối là bữa cơm khổ sở nhất trong cuộc sống gần ba mươi năm qua của Tang Vãn Cách.
Thật vất vả mới ăn xong, ba Tang liền không kịp chờ đợi đã đem cô cùng Trình Cảnh Khu đuổi đi, trong miệng còn thao thao bất tuyệt muốn Trình Cảnh Khu mau dẫn cô đi về nghỉ ngơi, vì phòng ngừa Tang Vãn Cách lén trốn đi, ông thậm chí còn nhất định phải nhìn thấy cô ngồi vào trong xe mới bằng lòng bỏ qua.
Đôi môi Tang Vãn Cách cũng bị cắn đến trắng bệch, cô cứ chần chứ không muốn lên xe, cô thà ở nhà còn hơn đi cùng Trình Cảnh Khu, nhưng cô lại không thể nói thật với ba mẹ được, nếu như ba mẹ biết cô bây giờ đang ở chung cùng một tội phạm cưỡng gian bảy năm trước, cho dù mẹ có thể hiểu cho cô, nhưng ba là tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa cô chắc chắn 100% ông sẽ không bỏ qua cho Gấu nhà cô đâu!
Cô không biết bây giờ Gấu đang làm gì, càng không biết anh có cùng ba cô đối kháng hay không. Cho dù có đi nữa, với lại vẫn còn một Trình Cảnh Khu ở đây?! ba mẹ anh ấy cả đời trồng trọt, đều là những nông dân chân chất, cô thật có thể đủ ích kỷ để giành lấy hạnh phúc của mình mà đánh vỡ sự yên bình của bọn họ sao?
Nắm chặt túi xách trong tay, Tang Vãn Cách khép ánh mắt, nhìn Trình Cảnh Khu vừa mỉm cười vừa kéo ra cửa tay lái phụ cho mình, cô lặng lẽ ngồi xuống.
Đôi mắt long lanh không khỏi mờ mịt. Gấu chưa bao giờ để cô ngồi ghế lái phụ, hắn nói nơi đó nguy hiểm hơn ngồi phía sau.
Cho nên bất kể cô có yêu cầu thế nào, hắn cũng không cho phép cô ngồi vào bên cạnh hắn. Nhưng Trình Cảnh Khu lại không hề suy nghĩ đã mở lái phụ ra cho cô rồi...
Tang Vãn Cách cảm giác mình nhất định là đã trúng một loại độc mang tên Hùng Thần Giai rồi.
Cô mím môi, hai tay nắm chặt dây túi xách, hai mắt thủy nhuận sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, không cùng Trình Cảnh Khu nói chuyện, cũng không nhìn xem phong cảnh phía ngoài. Điện thoại di động của cô không biết từ lúc nào đã bị cầm đi, liền ngay cả phương tiện cuối cùng để liên lạc với Gấu cũng bị cướp đoạt luôn rồi.
"Tiểu Cách, chúng ta đi mua quần áo trước để một chút em tắm rửa thay đồ, nhà mới vẫn còn rất trống trải, nhưng em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng phái người tới sửa sang, em nhất định sẽ thích."
Bàn tay thon dài đẹp mắt linh hoạt nắm giữ tay lái, Trình Cảnh Khu ôn văn giống như hắn được làm từ một khối bạch ngọc thượng hạng được chạm trổ mà thành thần vậy.
"A, đúng rồi, còn phải mua chút rau dưa trái cây mới đúng. Để sau này tiểu Cách còn có nguyên liệu nấu cơm cho anh nữa nha."
Tang Vãn Cách mím chặt miệng không đáp lại, mu bàn tay nắm dây túi xách chặt đến cơ hồ nổi lên gân xanh, mặc dù Trình Cảnh Khu dám không sợ làm phiền người khác mà cứ luôn miệng hỏi cô, nhưng cô cũng dám không chịu cho hắn lấy một câu trả lời.
Một tia sáng quỷ quyệt từ trong đáy mắt đen như mực chợt lóe lên, Trình Cảnh Khu vẫn như cũ dù bận nói nhưng vẫn ung dung lái xe, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: "Tiểu Cách không nói gì, là vì đang lo lắng cho tên tội phạm cưỡng gian đó sao?"
"Anh ấy không phải tội phạm cưỡng gian!" Tang Vãn Cách không nhịn được cãi lại, "... Anh ấy có tên có họ, anh đừng cứ gọi người ta như vậy."
Trình Cảnh Khu vẫn như cũ nhếch môi cười nhẹ, nhưng từ đáy mắt lại không có chút cười nào: "Hả? Vậy sao? Đáng tiếc trong lòng anh, hắn cũng chỉ là một con kiến hèn mọn dơ bẩn thôi. Chỉ cần anh nhúc nhích một đầu ngón tay, hắn liền sống không được lâu. Tiểu Cách... Chính là thích một tên đàn ông thô bỉ xấu xí như vậy, cho nên qua nhiều năm như vậy mới đối với anh làm như không thấy phải không?"
Hàm răng cắn thật chặt rơi vào cánh môi mềm mại, Tang Vãn Cách cảm thấy đến ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh.
Mắt thấy hai cánh môi mềm mại bị cắn đến càng phát trắng bệch, ánh mắt Trình Cảnh Khu buồn bã, ngón tay thon dài kềm ở cằm Tang Vãn Cách rồi cúi đầu liền hôn lên môi của cô,đầu lưỡi cùng hơi thở tràn đầy mát mẻ vô cùng khí phách chui vào miệng của cô, tỉ mỉ liếm láp, tròng mắt đen thủy chung vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm cô, không bỏ sót một chút biểu tình nào của cô.
Trong lòng nghĩ muốn giãy giụa, nhưng Tang Vãn Cách lại phát hiện mình cái gì cũng đều không làm được. Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, cảm thấy sợ, nhưng cả người đều không chịu khống chế của cô, đôi môi giống như bị một con rắn độc cuốn lấy, hơi thở lạnh như băng ở trong miệng cô lan tràn, từ từ đem lấy cả trái tim cô đều bao phủ, từng điểm từng điểm nắm chặt, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát.
"Thật ngọt." Trình Cảnh Khu khẽ nâng lên khóe môi, đầu ngón tay xinh đẹp vuốt ve cánh môi non nớt của cô, cúi đầu hỏi, mà một tay hắn vẫn như cũ khoan thai tự đắc nắm chặt tay lái trong tay,
"Bảy năm trước anh một mực nghĩ, cái tên đối với tiểu Cách yêu như điên kia thật thô bỉ không chịu nổi, tiểu Cách của anh từ nhỏ đã như đóa hoa được nuông chiều chăm sóc, từ nhỏ đã sống một cuộc sống trong tòa lâu đài cao sang, hạnh phúc vui vẻ lại đơn thuần. Một tên vừa xấu xí lại nghèo nàn kia có thể cho tiểu Cách cái gì đây? Cho nên... Không nghĩ tới anh vẫn luôn bị che mắt! Anh cho là tiểu Cách là bởi vì bảy năm trước bị nhốt bị cường bạo mới ám ảnh không muốn tiếp nhận anh, nên em mới có thể đối với anh càng ngày càng xa lánh. Mất thời gian dài như thế, cuối cùng thật ra là do tiểu Cách thật lòng muốn rời xa anh thôi đúng không?"
Tang Vãn Cách rốt cuộc tìm về thanh âm của mình, cô che cánh môi bị Trình Cảnh Khu hôn qua, không kiềm được run rẩy: "... Tôi cho là tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, chúng ta không thể nào ở cùng nhau được."
"Tại sao chứ?" Trình Cảnh Khu cũng không nhìn cô, mà chỉ là lầm bầm lầu bầu tựa như hỏi, "Trời sanh Tiểu Cách là dành cho anh không phải sao? Cũng chỉ mới có vài năm ngắn ngủi mà một tên vô lại bề ngoài y như một con gấu kia lại có thể có được em sao? Bằng da mặt hắn dày, hay là bằng hơi sức của hắn lớn? Hoặc là... Bằng việc hắn xuống tay trước anh một bước, đem em cướp đi?"
Lông mi thật dài khẽ run, Tang Vãn Cách níu chặt cổ áo của mình: "Dù không có anh ấy, tôi cũng sẽ không ở ở bên cạnh anh. Tôi đã nói qua rất rõ ràng không chỉ một lần, hiện tại tôi cũng không ngại nói lại lần nữa: Trình Cảnh Khu, tôi thật sự là không thích anh nữa rồi. Hơn nữa —— Tôi có người yêu, tôi sẽ không rời bỏ anh ấy, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ tôi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy." Nuốt nước miếng, cô dốc hết tinh lực nói to, "Bảy năm trước lúc anh cứu tôi ra, không phải đã nói, là anh sai, vì không có bảo vệ tốt cho tôi, làm tôi bị thương tổn, là anh thiếu tôi sao? Như vậy, nếu như anh thật sự có tâm muốn bồi thường, vậy xin anh hãy buông tha tôi đi, đừng ngăn trở tôi cùng Hùng Thần Giai đến với nhau."
Trình Cảnh Khu lẳng lặng xoay đầu lại, nhìn cô gái trước mắt rõ ràng đang rất sợ nhưng lại vẫn làm bộ như trấn định này. Tang Vãn Cách bây giờ thật không phải là cô bé con ngày xưa yêu thích quấn hắn lại thích mơ mộng kia nữa, trong mắt cô không có hắn, trong lòng cũng không có hắn, lúc nói chuyện thậm chí ngay cả nhìn vào ánh mắt hắn cũng không có chút tình cảm nào. Nhưng mà —— hắn làm sao có thể buông tay đây? Dù đi rong chơi đến tận đâu trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình cô, chỉ có một cô gái là Tang Vãn Cách in sâu dấu vết trong đáy lòng hắn, hắn hoang đường qua nhiều năm như vậy, nay đã muốn hồi tâm, nhưng cô bé ngày xưa vẫn hay đứng ở chỗ không xa chờ hắn lại nói không thích hắn nữa?!
Cô luôn luôn thích khóc lại yếu ớt, hắn thậm chí chưa từng thấy qua vẻ mặt kiên định như vậy của cô.
Nhưng vẻ kiên định này là vì người nào?
Là vì một tên giống y như một con gấu lại xấu xí vô năng kia sao?!
Cô có biết sự sống chết của tên đó là do hắn nắm giữ ở trong tay không? Chỉ cần hắn biết được người đàn ông kia tại sao không chết, rồi lại tiếp tục giá họa lên người gã và người nhà của gã ta, thì hắn sẽ không còn bất kỳ chướng ngại nào rồi! Cô vẫn sẽ thuộc về hắn, dù là ai cũng không cách nào cướp đi!
Cô vì một người đàn ông khác mà kiên cường, cũng không nguyện ý quay đầu lại nhìn hắn một lần! Người làm trái ước định trước rõ ràng chính là cô! Không phải cô đã nói hai người phải vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nhau sao? Lời này chẳng lẽ không đúng là cô nói ra sao? Không phải là cô bé con lẩm chẩm vẫn đi theo phía sau hắn hôm nay đã lớn thành cô gái xinh đẹp gọi là Tang Vãn Cách nói ra sao?!
Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn để cùng một người đàn ông khác bay đi xa? Đừng nói người đàn ông kia điều kiện không bằng hắn, cho dù là tốt hơn hắn, nhưng chỉ cần hắn không buông tay, thì ai cũng giành không được cô!
Tác giả lời nói: ta cũng không muốn công chúa thất thân ←_←
Đây tuyệt đối là bữa cơm khổ sở nhất trong cuộc sống gần ba mươi năm qua của Tang Vãn Cách.
Thật vất vả mới ăn xong, ba Tang liền không kịp chờ đợi đã đem cô cùng Trình Cảnh Khu đuổi đi, trong miệng còn thao thao bất tuyệt muốn Trình Cảnh Khu mau dẫn cô đi về nghỉ ngơi, vì phòng ngừa Tang Vãn Cách lén trốn đi, ông thậm chí còn nhất định phải nhìn thấy cô ngồi vào trong xe mới bằng lòng bỏ qua.
Đôi môi Tang Vãn Cách cũng bị cắn đến trắng bệch, cô cứ chần chứ không muốn lên xe, cô thà ở nhà còn hơn đi cùng Trình Cảnh Khu, nhưng cô lại không thể nói thật với ba mẹ được, nếu như ba mẹ biết cô bây giờ đang ở chung cùng một tội phạm cưỡng gian bảy năm trước, cho dù mẹ có thể hiểu cho cô, nhưng ba là tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa cô chắc chắn 100% ông sẽ không bỏ qua cho Gấu nhà cô đâu!
Cô không biết bây giờ Gấu đang làm gì, càng không biết anh có cùng ba cô đối kháng hay không. Cho dù có đi nữa, với lại vẫn còn một Trình Cảnh Khu ở đây?! ba mẹ anh ấy cả đời trồng trọt, đều là những nông dân chân chất, cô thật có thể đủ ích kỷ để giành lấy hạnh phúc của mình mà đánh vỡ sự yên bình của bọn họ sao?
Nắm chặt túi xách trong tay, Tang Vãn Cách khép ánh mắt, nhìn Trình Cảnh Khu vừa mỉm cười vừa kéo ra cửa tay lái phụ cho mình, cô lặng lẽ ngồi xuống.
Đôi mắt long lanh không khỏi mờ mịt. Gấu chưa bao giờ để cô ngồi ghế lái phụ, hắn nói nơi đó nguy hiểm hơn ngồi phía sau.
Cho nên bất kể cô có yêu cầu thế nào, hắn cũng không cho phép cô ngồi vào bên cạnh hắn. Nhưng Trình Cảnh Khu lại không hề suy nghĩ đã mở lái phụ ra cho cô rồi...
Tang Vãn Cách cảm giác mình nhất định là đã trúng một loại độc mang tên Hùng Thần Giai rồi.
Cô mím môi, hai tay nắm chặt dây túi xách, hai mắt thủy nhuận sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, không cùng Trình Cảnh Khu nói chuyện, cũng không nhìn xem phong cảnh phía ngoài. Điện thoại di động của cô không biết từ lúc nào đã bị cầm đi, liền ngay cả phương tiện cuối cùng để liên lạc với Gấu cũng bị cướp đoạt luôn rồi.
"Tiểu Cách, chúng ta đi mua quần áo trước để một chút em tắm rửa thay đồ, nhà mới vẫn còn rất trống trải, nhưng em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng phái người tới sửa sang, em nhất định sẽ thích."
Bàn tay thon dài đẹp mắt linh hoạt nắm giữ tay lái, Trình Cảnh Khu ôn văn giống như hắn được làm từ một khối bạch ngọc thượng hạng được chạm trổ mà thành thần vậy.
"A, đúng rồi, còn phải mua chút rau dưa trái cây mới đúng. Để sau này tiểu Cách còn có nguyên liệu nấu cơm cho anh nữa nha."
Tang Vãn Cách mím chặt miệng không đáp lại, mu bàn tay nắm dây túi xách chặt đến cơ hồ nổi lên gân xanh, mặc dù Trình Cảnh Khu dám không sợ làm phiền người khác mà cứ luôn miệng hỏi cô, nhưng cô cũng dám không chịu cho hắn lấy một câu trả lời.
Một tia sáng quỷ quyệt từ trong đáy mắt đen như mực chợt lóe lên, Trình Cảnh Khu vẫn như cũ dù bận nói nhưng vẫn ung dung lái xe, đôi môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói: "Tiểu Cách không nói gì, là vì đang lo lắng cho tên tội phạm cưỡng gian đó sao?"
"Anh ấy không phải tội phạm cưỡng gian!" Tang Vãn Cách không nhịn được cãi lại, "... Anh ấy có tên có họ, anh đừng cứ gọi người ta như vậy."
Trình Cảnh Khu vẫn như cũ nhếch môi cười nhẹ, nhưng từ đáy mắt lại không có chút cười nào: "Hả? Vậy sao? Đáng tiếc trong lòng anh, hắn cũng chỉ là một con kiến hèn mọn dơ bẩn thôi. Chỉ cần anh nhúc nhích một đầu ngón tay, hắn liền sống không được lâu. Tiểu Cách... Chính là thích một tên đàn ông thô bỉ xấu xí như vậy, cho nên qua nhiều năm như vậy mới đối với anh làm như không thấy phải không?"
Hàm răng cắn thật chặt rơi vào cánh môi mềm mại, Tang Vãn Cách cảm thấy đến ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh.
Mắt thấy hai cánh môi mềm mại bị cắn đến càng phát trắng bệch, ánh mắt Trình Cảnh Khu buồn bã, ngón tay thon dài kềm ở cằm Tang Vãn Cách rồi cúi đầu liền hôn lên môi của cô,đầu lưỡi cùng hơi thở tràn đầy mát mẻ vô cùng khí phách chui vào miệng của cô, tỉ mỉ liếm láp, tròng mắt đen thủy chung vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm cô, không bỏ sót một chút biểu tình nào của cô.
Trong lòng nghĩ muốn giãy giụa, nhưng Tang Vãn Cách lại phát hiện mình cái gì cũng đều không làm được. Cô chỉ cảm thấy buồn nôn, cảm thấy sợ, nhưng cả người đều không chịu khống chế của cô, đôi môi giống như bị một con rắn độc cuốn lấy, hơi thở lạnh như băng ở trong miệng cô lan tràn, từ từ đem lấy cả trái tim cô đều bao phủ, từng điểm từng điểm nắm chặt, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát.
"Thật ngọt." Trình Cảnh Khu khẽ nâng lên khóe môi, đầu ngón tay xinh đẹp vuốt ve cánh môi non nớt của cô, cúi đầu hỏi, mà một tay hắn vẫn như cũ khoan thai tự đắc nắm chặt tay lái trong tay,
"Bảy năm trước anh một mực nghĩ, cái tên đối với tiểu Cách yêu như điên kia thật thô bỉ không chịu nổi, tiểu Cách của anh từ nhỏ đã như đóa hoa được nuông chiều chăm sóc, từ nhỏ đã sống một cuộc sống trong tòa lâu đài cao sang, hạnh phúc vui vẻ lại đơn thuần. Một tên vừa xấu xí lại nghèo nàn kia có thể cho tiểu Cách cái gì đây? Cho nên... Không nghĩ tới anh vẫn luôn bị che mắt! Anh cho là tiểu Cách là bởi vì bảy năm trước bị nhốt bị cường bạo mới ám ảnh không muốn tiếp nhận anh, nên em mới có thể đối với anh càng ngày càng xa lánh. Mất thời gian dài như thế, cuối cùng thật ra là do tiểu Cách thật lòng muốn rời xa anh thôi đúng không?"
Tang Vãn Cách rốt cuộc tìm về thanh âm của mình, cô che cánh môi bị Trình Cảnh Khu hôn qua, không kiềm được run rẩy: "... Tôi cho là tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, chúng ta không thể nào ở cùng nhau được."
"Tại sao chứ?" Trình Cảnh Khu cũng không nhìn cô, mà chỉ là lầm bầm lầu bầu tựa như hỏi, "Trời sanh Tiểu Cách là dành cho anh không phải sao? Cũng chỉ mới có vài năm ngắn ngủi mà một tên vô lại bề ngoài y như một con gấu kia lại có thể có được em sao? Bằng da mặt hắn dày, hay là bằng hơi sức của hắn lớn? Hoặc là... Bằng việc hắn xuống tay trước anh một bước, đem em cướp đi?"
Lông mi thật dài khẽ run, Tang Vãn Cách níu chặt cổ áo của mình: "Dù không có anh ấy, tôi cũng sẽ không ở ở bên cạnh anh. Tôi đã nói qua rất rõ ràng không chỉ một lần, hiện tại tôi cũng không ngại nói lại lần nữa: Trình Cảnh Khu, tôi thật sự là không thích anh nữa rồi. Hơn nữa —— Tôi có người yêu, tôi sẽ không rời bỏ anh ấy, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ tôi, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy." Nuốt nước miếng, cô dốc hết tinh lực nói to, "Bảy năm trước lúc anh cứu tôi ra, không phải đã nói, là anh sai, vì không có bảo vệ tốt cho tôi, làm tôi bị thương tổn, là anh thiếu tôi sao? Như vậy, nếu như anh thật sự có tâm muốn bồi thường, vậy xin anh hãy buông tha tôi đi, đừng ngăn trở tôi cùng Hùng Thần Giai đến với nhau."
Trình Cảnh Khu lẳng lặng xoay đầu lại, nhìn cô gái trước mắt rõ ràng đang rất sợ nhưng lại vẫn làm bộ như trấn định này. Tang Vãn Cách bây giờ thật không phải là cô bé con ngày xưa yêu thích quấn hắn lại thích mơ mộng kia nữa, trong mắt cô không có hắn, trong lòng cũng không có hắn, lúc nói chuyện thậm chí ngay cả nhìn vào ánh mắt hắn cũng không có chút tình cảm nào. Nhưng mà —— hắn làm sao có thể buông tay đây? Dù đi rong chơi đến tận đâu trong lòng hắn vẫn chỉ có một mình cô, chỉ có một cô gái là Tang Vãn Cách in sâu dấu vết trong đáy lòng hắn, hắn hoang đường qua nhiều năm như vậy, nay đã muốn hồi tâm, nhưng cô bé ngày xưa vẫn hay đứng ở chỗ không xa chờ hắn lại nói không thích hắn nữa?!
Cô luôn luôn thích khóc lại yếu ớt, hắn thậm chí chưa từng thấy qua vẻ mặt kiên định như vậy của cô.
Nhưng vẻ kiên định này là vì người nào?
Là vì một tên giống y như một con gấu lại xấu xí vô năng kia sao?!
Cô có biết sự sống chết của tên đó là do hắn nắm giữ ở trong tay không? Chỉ cần hắn biết được người đàn ông kia tại sao không chết, rồi lại tiếp tục giá họa lên người gã và người nhà của gã ta, thì hắn sẽ không còn bất kỳ chướng ngại nào rồi! Cô vẫn sẽ thuộc về hắn, dù là ai cũng không cách nào cướp đi!
Cô vì một người đàn ông khác mà kiên cường, cũng không nguyện ý quay đầu lại nhìn hắn một lần! Người làm trái ước định trước rõ ràng chính là cô! Không phải cô đã nói hai người phải vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nhau sao? Lời này chẳng lẽ không đúng là cô nói ra sao? Không phải là cô bé con lẩm chẩm vẫn đi theo phía sau hắn hôm nay đã lớn thành cô gái xinh đẹp gọi là Tang Vãn Cách nói ra sao?!
Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn để cùng một người đàn ông khác bay đi xa? Đừng nói người đàn ông kia điều kiện không bằng hắn, cho dù là tốt hơn hắn, nhưng chỉ cần hắn không buông tay, thì ai cũng giành không được cô!
Tác giả lời nói: ta cũng không muốn công chúa thất thân ←_←
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.