Chương 147
Lệ Ưu Đàm
24/04/2016
Bí mật vĩnh viễn cũng không thể nói ra ngoài
Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhượng một bước. Cái gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau đại khái chính là như vậy, chỉ là có chút yêu sớm tiêu tan đi mất đã không trở lại nữa rồi.
Gương mặt Trình Cảnh Khu chậm rãi bình tĩnh lại, đôi mắt đen hẹp dài cũng theo đó híp lại, rõ ràng Tang Vãn Cách ở gần ngay trước mắt, nhưng hắn lại cảm thấy như là cách cô xa ngàn dặm vậy. Nhịp tim Tang Vãn Cách càng đập nhanh hơn, một loại dự cảm cực kì chẳng lành từ trong lòng cô từ từ dâng lên, giống như là biết rõ mình bị một con dã thú nhắm trúng rồi nhưng không cách nào chạy trốn lại càng không cách nào kêu cứu vậy.Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từng bước từng bước đi về phía mình, từ từ, đem lấy chính mình nuốt luôn vào bụng, một chút xương cũng không lưu lại. Trong lòng cô biết rõ, Trình Cảnh Khu càng bình tĩnh thì càng đáng sợ, lại càng nói rõ cơn giận của hắn.
Quả nhiên, khi cằm của mình bị một bàn tay cầm lấy,thanh âm Trình Cảnh Khu lãnh đạm tới cực điểm cũng như sấm bên tai truyền vào trong tai cô: "Tôi ngăn trở em cùng đầu gấu kia sao? Tiểu li, em quá coi thường anh, hay là quá đề cao nam nhân kia hả? Nếu như muốn có được em, anh căn bản không cần đối phó em. Chúng ta đánh cuộc đi, đánh cuộc em sẽ chủ động đến trong lòng anh, như thế nào?" Trong tròng mắt đen nhảy lên nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu thoạt nhìn tựa hồ không còn tức giận nữa.
Tang Vãn Cách muốn lắc đầu, mà ngặt nỗi cằm cô đang bị Trình Cảnh Khu nắm trong lòng bàn tay, nhưng ánh mắt quật cường lại rất rõ ràng tỏ vẻ cô không muốn.
Trình Cảnh Khu cũng không để ý, mà chỉ cúi đầu đến gần cô ——càng lúc càng gần hơn, Ôn Nhã hô hấp phun ở bên tai Tang Vãn Cách: "Tiểu li, em phải biết anh chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Anh muốn có em, em nhất định trốn không thoát. Anh muốn giết chết người đàn ông kia, hắn cũng tuyệt đối không có cách nào sống được mà bước ra khỏi thành phố S. A... Để cho anh suy nghĩ một chút, bảy năm không thấy, hắn tựa hồ cùng năm đó có cái gì không giống nhau nha. Là nơi nào không giống chứ?" Mày kiếm khẽ ngắt, dáng vẻ tựa hồ rất khổ não, "Anh đã điều tra kết quả nên sẽ rất mau liền biết được nha. Đến lúc đó người nào áp đảo người nào, a, anh thật đúng là rất mong đợi a."
Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, lại liều mạng chống đối không nói lời nào.
Thấy cô vẫn không chịu chịu thua, Trình Cảnh Khu cười đến bộc phát nhu nhược gió xuân: "Còn có một chuyện nữa, có thể bác trai cũng không biết."
Dự cảm chẳng lành lần nữa cuốn tới, Tang Vãn Cách kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Cảnh Khu, nhịp tim như sấm, càng không ngừng ở đáy lòng an ủi mình: không sao, không quan trọng, hắn không thể nào biết bí mật kia, không thể nào! Trên thế giới này tổng cộng chỉ tầm hai ba người biết được thôi, hắn làm sao mà biết?! Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào!
Bàn tay dịu dàng bàn tay dọc theo gương mặt xinh đẹp đi xuống, điểm lên xương quai xanh, xương quai xanh của cô thật là xinh đẹp, đối xứng lại tinh xảo, nhu nhu nhược nhược lộ ra ngoài T shirt, xem ra vô cùng mê người. Đè ở trên người Tang Vãn Cách thậm chí Trình Cảnh Khu còn có thể nhìn thấy rõ ràng rãnh vú sâu hoắm của cô, hai luồng bánh bao trắng noãn tản ra mùi thơm ngào ngạt như hương hoa, trắng nõn nà đứng thẳng, tựa hồ đang chờ đợi hắn đến trêu chọc.
"Tiểu Cáchbiết mà phải không?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, ngón trỏ theo xương quai xanh dọc đường lẻn đi, lại dọc theo mỏng manh bả vai tìm trở lại, giọng nói êm ái giống như là đang tán gẫu, nhưng Tang Vãn Cách lại rõ ràng cảm nhận được trong lời nói của hắn nồng hậu uy hiếp."Nếu không làm sao sắc mặt cũng thay đổi rồi?"
"..." Tang Vãn Cách hít thật sâu thở ra một hơi, cố gắng giữ vững trấn định, cô đã không giống như là lần đầu mới biết Gấu, khi đó cô chấp nhận, cảm thấy nếu ba yêu cầu cô gả cho Trình Cảnh Khu, vậy liền gả cho hắn là được. Dù sao không có yêu làm nền tảng, bọn họ cũng có thể cả đời sống như vậy với nhau, nhưng hiện tại không giống lúc đó nữa. Cô có Gấu rồi, cô yêu Gấu rồi, cô muốn cùng người yêu của mình vĩnh viễn ở chung một chỗ, như vậy tất phải phá tan mong đợi của ba, nhưng ngay khi lòng tin của cô đang tràn đầy chuẩn bị phản kháng, Trình Cảnh Khu lại với cô một câu nói lập lờ nước đôi như vậy!"Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa."
"Không biết sao?" Trình Cảnh Khu cũng không gấp —— hắn không phải là người nóng tính, mới vừa rồi nếu như không phải quá mức tức giận, cũng sẽ không mất khống chế mà hô lên như vậy. Nhưng hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, mà giai nhân phía dưới, biểu hiên rất rõ ràng hắn vừa nói xong đã bắt đầu run lẩy bẩy. Cô trốn không thoát đâu."Nếu như ngay cả Tiểu Cáchcũng không biết, này —— anh nghĩ bác trai chắc rất muốn biết nha. A... Không biết bác trai sau khi biết sẽ phản ứng như thế nào đây?"
Tang Vãn Cách tức giận trong ánh mắt đã bỏ thêm vào một số gần như điên cuồng muốn giết người: "Anh dám nói cho ba tôi biết, đời này tôi dù có chết, cũng đừng hòng mong tôi gả cho anh!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu thế nhưng không tức giận, ngược lại còn cười.
Môi mỏng nhẹ nhàng in lại này hai cánh môi bị cắn đến trắng bệch, Trình Cảnh Khu lòng tràn đầy thương tiếc hôn rồi lại hôn lên môi Tang Vãn Cách cánh, dịu dàng nói: "Cho nên Tiểu Cáchcũng biết nên lựa chọn người nào rồi, phải hay không?"
Tang Vãn Cách ngơ ngác mặc hắn hôn, ánh mắt như nước long lanh đột nhiên liền chứa đầy nước mắt.
Hắn không phải không đau lòng, nhưng so sánh với việc mất đi cô, Trình Cảnh Khu vẫn thấy quyết định hoàn toàn chặt đứt mọi kỳ vọng cùng đường lui của Tang Vãn Cách là tốt nhất, đem tất cả lối thoát đều phong kín, để cho cô biết, trên thế giới này, trừ hắn ra, cô cũng đừng nghĩ muốn dựa vào bất luận kẻ nào. Cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người khác?! Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn đã chết kìa, nếu không cô tốt nhất nghĩ cùng đừng nghĩ!
"Anh phải đồng ý với tôi, vĩnh viễn không được nói chuyện kia cho ba tôi nghe." Đợi đến lúc Trình Cảnh Khu buông cô ra, Tang Vãn Cách đột nhiên nắm chặt y phục của hắn, thanh âm mang theo vô tận tuyệt vọng.
"Đó là chuyện tất nhiên." Hắn lại cúi đầu hôn cô, "Ba em chính là ba vợ anh, anh làm sao sẽ nói với ông ấy chuyện như vậy đây? Lại nói, cũng đã là quá khứ qua nhiều năm rồi, bác gái cũng là vô ý. A, nếu như không phải bảy năm trước em xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không đi tra, cũng sẽ không biết được."
Giọng điệu của hắn tựa hồ rất tiếc nuối, nhưng Tang Vãn Cách lại cực kì hiểu rõ ràng, nếu như lúc trước trong lòng cô còn có một chút điểm kỳ vọng, hiện tại liền thật sự là cái gì cũng không còn. Trình Cảnh Khu thật đã biết, cũng không phải lừa gạt cô. Nếu như không muốn cho hắn nói ra bí mật kia, chỉ có hai phương pháp, một là giết hắn, hai chính là gả cho hắn.
Nếu như ba biết bí mật kia... Không, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể! Nhưng cứ như vậy thì vĩnh viễn cô sẽ không thể gặp lại Gấu, gả cho Trình Cảnh Khu, cô sẽ vui vẻ sao? Chẳng lẽ muốn đợi đến sau khi ba mẹ trăm tuổi, sẽ cùng Gấu tiếp tục tiền duyên?! Khi đó coi như Gấu không ngại cô, cô cũng không thể quay trở lại bên cạnh hắn rồi. Chỉ cần bước vào cái nơi của Trình Cảnh Khu bầy ra cho cô, đời này, cô cũng đừng nghĩ có thể tránh thoát nữa.
Cô khóc bù lu bù loa, Trình Cảnh Khu từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.
Tiểu Cách thuộc về hắn, cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Về phần cái gã họ Hùng kia... Tuyệt đối không thể lưu lại. Chỉ là hắn sẽ không làm trước mặt Tiểu Cáchlà được, muốn một người biến mất không phải là việc khó gì, hắn sẽ từ từ, cuối cùng có một ngày, Tiểu Cáchcủa hắn sẽ trở lại bên cạnh hắn lần nữa, vô luận là thân thể hay tâm của cô cũng vậy.
Mà đêm hôm nay hắn nhất định phải lấy được thân thể cô. Mặc dù đã từng có một người đàn ông khác ôm qua cô, nhưng hắn cũng vẫn đối với cô tràn đầy khát vọng như cũ. Bảy năm không gần nữ sắc, không được thỏa mãn, hắn cũng sắp điên mất rồi.
Nếu quyết định làm người phụ nữ của hắn rồi, như vậy thì chuyện dâng hiến thân thể xinh đẹp của cô là đương nhiên, không phải sao? Huống chi cô sinh ra đã định là thuộc về hắn, nếu như không lấy được người của cô, lòng của cô cũng vĩnh viễn không trở về nữa. Người đàn ông kia có thể cho cô, hắn cũng có thể cho nhiều hơn, tốt hơn.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu đựng.
Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu nhượng một bước. Cái gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau đại khái chính là như vậy, chỉ là có chút yêu sớm tiêu tan đi mất đã không trở lại nữa rồi.
Gương mặt Trình Cảnh Khu chậm rãi bình tĩnh lại, đôi mắt đen hẹp dài cũng theo đó híp lại, rõ ràng Tang Vãn Cách ở gần ngay trước mắt, nhưng hắn lại cảm thấy như là cách cô xa ngàn dặm vậy. Nhịp tim Tang Vãn Cách càng đập nhanh hơn, một loại dự cảm cực kì chẳng lành từ trong lòng cô từ từ dâng lên, giống như là biết rõ mình bị một con dã thú nhắm trúng rồi nhưng không cách nào chạy trốn lại càng không cách nào kêu cứu vậy.Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từng bước từng bước đi về phía mình, từ từ, đem lấy chính mình nuốt luôn vào bụng, một chút xương cũng không lưu lại. Trong lòng cô biết rõ, Trình Cảnh Khu càng bình tĩnh thì càng đáng sợ, lại càng nói rõ cơn giận của hắn.
Quả nhiên, khi cằm của mình bị một bàn tay cầm lấy,thanh âm Trình Cảnh Khu lãnh đạm tới cực điểm cũng như sấm bên tai truyền vào trong tai cô: "Tôi ngăn trở em cùng đầu gấu kia sao? Tiểu li, em quá coi thường anh, hay là quá đề cao nam nhân kia hả? Nếu như muốn có được em, anh căn bản không cần đối phó em. Chúng ta đánh cuộc đi, đánh cuộc em sẽ chủ động đến trong lòng anh, như thế nào?" Trong tròng mắt đen nhảy lên nụ cười nhàn nhạt, Trình Cảnh Khu thoạt nhìn tựa hồ không còn tức giận nữa.
Tang Vãn Cách muốn lắc đầu, mà ngặt nỗi cằm cô đang bị Trình Cảnh Khu nắm trong lòng bàn tay, nhưng ánh mắt quật cường lại rất rõ ràng tỏ vẻ cô không muốn.
Trình Cảnh Khu cũng không để ý, mà chỉ cúi đầu đến gần cô ——càng lúc càng gần hơn, Ôn Nhã hô hấp phun ở bên tai Tang Vãn Cách: "Tiểu li, em phải biết anh chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Anh muốn có em, em nhất định trốn không thoát. Anh muốn giết chết người đàn ông kia, hắn cũng tuyệt đối không có cách nào sống được mà bước ra khỏi thành phố S. A... Để cho anh suy nghĩ một chút, bảy năm không thấy, hắn tựa hồ cùng năm đó có cái gì không giống nhau nha. Là nơi nào không giống chứ?" Mày kiếm khẽ ngắt, dáng vẻ tựa hồ rất khổ não, "Anh đã điều tra kết quả nên sẽ rất mau liền biết được nha. Đến lúc đó người nào áp đảo người nào, a, anh thật đúng là rất mong đợi a."
Tang Vãn Cách cắn chặt đôi môi, lại liều mạng chống đối không nói lời nào.
Thấy cô vẫn không chịu chịu thua, Trình Cảnh Khu cười đến bộc phát nhu nhược gió xuân: "Còn có một chuyện nữa, có thể bác trai cũng không biết."
Dự cảm chẳng lành lần nữa cuốn tới, Tang Vãn Cách kinh ngạc nhìn chằm chằm Trình Cảnh Khu, nhịp tim như sấm, càng không ngừng ở đáy lòng an ủi mình: không sao, không quan trọng, hắn không thể nào biết bí mật kia, không thể nào! Trên thế giới này tổng cộng chỉ tầm hai ba người biết được thôi, hắn làm sao mà biết?! Không thể nào... Tuyệt đối không thể nào!
Bàn tay dịu dàng bàn tay dọc theo gương mặt xinh đẹp đi xuống, điểm lên xương quai xanh, xương quai xanh của cô thật là xinh đẹp, đối xứng lại tinh xảo, nhu nhu nhược nhược lộ ra ngoài T shirt, xem ra vô cùng mê người. Đè ở trên người Tang Vãn Cách thậm chí Trình Cảnh Khu còn có thể nhìn thấy rõ ràng rãnh vú sâu hoắm của cô, hai luồng bánh bao trắng noãn tản ra mùi thơm ngào ngạt như hương hoa, trắng nõn nà đứng thẳng, tựa hồ đang chờ đợi hắn đến trêu chọc.
"Tiểu Cáchbiết mà phải không?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, ngón trỏ theo xương quai xanh dọc đường lẻn đi, lại dọc theo mỏng manh bả vai tìm trở lại, giọng nói êm ái giống như là đang tán gẫu, nhưng Tang Vãn Cách lại rõ ràng cảm nhận được trong lời nói của hắn nồng hậu uy hiếp."Nếu không làm sao sắc mặt cũng thay đổi rồi?"
"..." Tang Vãn Cách hít thật sâu thở ra một hơi, cố gắng giữ vững trấn định, cô đã không giống như là lần đầu mới biết Gấu, khi đó cô chấp nhận, cảm thấy nếu ba yêu cầu cô gả cho Trình Cảnh Khu, vậy liền gả cho hắn là được. Dù sao không có yêu làm nền tảng, bọn họ cũng có thể cả đời sống như vậy với nhau, nhưng hiện tại không giống lúc đó nữa. Cô có Gấu rồi, cô yêu Gấu rồi, cô muốn cùng người yêu của mình vĩnh viễn ở chung một chỗ, như vậy tất phải phá tan mong đợi của ba, nhưng ngay khi lòng tin của cô đang tràn đầy chuẩn bị phản kháng, Trình Cảnh Khu lại với cô một câu nói lập lờ nước đôi như vậy!"Tôi không biết anh đang nói cái gì nữa."
"Không biết sao?" Trình Cảnh Khu cũng không gấp —— hắn không phải là người nóng tính, mới vừa rồi nếu như không phải quá mức tức giận, cũng sẽ không mất khống chế mà hô lên như vậy. Nhưng hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, mà giai nhân phía dưới, biểu hiên rất rõ ràng hắn vừa nói xong đã bắt đầu run lẩy bẩy. Cô trốn không thoát đâu."Nếu như ngay cả Tiểu Cáchcũng không biết, này —— anh nghĩ bác trai chắc rất muốn biết nha. A... Không biết bác trai sau khi biết sẽ phản ứng như thế nào đây?"
Tang Vãn Cách tức giận trong ánh mắt đã bỏ thêm vào một số gần như điên cuồng muốn giết người: "Anh dám nói cho ba tôi biết, đời này tôi dù có chết, cũng đừng hòng mong tôi gả cho anh!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu thế nhưng không tức giận, ngược lại còn cười.
Môi mỏng nhẹ nhàng in lại này hai cánh môi bị cắn đến trắng bệch, Trình Cảnh Khu lòng tràn đầy thương tiếc hôn rồi lại hôn lên môi Tang Vãn Cách cánh, dịu dàng nói: "Cho nên Tiểu Cáchcũng biết nên lựa chọn người nào rồi, phải hay không?"
Tang Vãn Cách ngơ ngác mặc hắn hôn, ánh mắt như nước long lanh đột nhiên liền chứa đầy nước mắt.
Hắn không phải không đau lòng, nhưng so sánh với việc mất đi cô, Trình Cảnh Khu vẫn thấy quyết định hoàn toàn chặt đứt mọi kỳ vọng cùng đường lui của Tang Vãn Cách là tốt nhất, đem tất cả lối thoát đều phong kín, để cho cô biết, trên thế giới này, trừ hắn ra, cô cũng đừng nghĩ muốn dựa vào bất luận kẻ nào. Cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, gả cho người đàn ông khác, trở thành vợ của người khác?! Có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn đã chết kìa, nếu không cô tốt nhất nghĩ cùng đừng nghĩ!
"Anh phải đồng ý với tôi, vĩnh viễn không được nói chuyện kia cho ba tôi nghe." Đợi đến lúc Trình Cảnh Khu buông cô ra, Tang Vãn Cách đột nhiên nắm chặt y phục của hắn, thanh âm mang theo vô tận tuyệt vọng.
"Đó là chuyện tất nhiên." Hắn lại cúi đầu hôn cô, "Ba em chính là ba vợ anh, anh làm sao sẽ nói với ông ấy chuyện như vậy đây? Lại nói, cũng đã là quá khứ qua nhiều năm rồi, bác gái cũng là vô ý. A, nếu như không phải bảy năm trước em xảy ra chuyện, anh cũng sẽ không đi tra, cũng sẽ không biết được."
Giọng điệu của hắn tựa hồ rất tiếc nuối, nhưng Tang Vãn Cách lại cực kì hiểu rõ ràng, nếu như lúc trước trong lòng cô còn có một chút điểm kỳ vọng, hiện tại liền thật sự là cái gì cũng không còn. Trình Cảnh Khu thật đã biết, cũng không phải lừa gạt cô. Nếu như không muốn cho hắn nói ra bí mật kia, chỉ có hai phương pháp, một là giết hắn, hai chính là gả cho hắn.
Nếu như ba biết bí mật kia... Không, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể! Nhưng cứ như vậy thì vĩnh viễn cô sẽ không thể gặp lại Gấu, gả cho Trình Cảnh Khu, cô sẽ vui vẻ sao? Chẳng lẽ muốn đợi đến sau khi ba mẹ trăm tuổi, sẽ cùng Gấu tiếp tục tiền duyên?! Khi đó coi như Gấu không ngại cô, cô cũng không thể quay trở lại bên cạnh hắn rồi. Chỉ cần bước vào cái nơi của Trình Cảnh Khu bầy ra cho cô, đời này, cô cũng đừng nghĩ có thể tránh thoát nữa.
Cô khóc bù lu bù loa, Trình Cảnh Khu từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười.
Tiểu Cách thuộc về hắn, cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Về phần cái gã họ Hùng kia... Tuyệt đối không thể lưu lại. Chỉ là hắn sẽ không làm trước mặt Tiểu Cáchlà được, muốn một người biến mất không phải là việc khó gì, hắn sẽ từ từ, cuối cùng có một ngày, Tiểu Cáchcủa hắn sẽ trở lại bên cạnh hắn lần nữa, vô luận là thân thể hay tâm của cô cũng vậy.
Mà đêm hôm nay hắn nhất định phải lấy được thân thể cô. Mặc dù đã từng có một người đàn ông khác ôm qua cô, nhưng hắn cũng vẫn đối với cô tràn đầy khát vọng như cũ. Bảy năm không gần nữ sắc, không được thỏa mãn, hắn cũng sắp điên mất rồi.
Nếu quyết định làm người phụ nữ của hắn rồi, như vậy thì chuyện dâng hiến thân thể xinh đẹp của cô là đương nhiên, không phải sao? Huống chi cô sinh ra đã định là thuộc về hắn, nếu như không lấy được người của cô, lòng của cô cũng vĩnh viễn không trở về nữa. Người đàn ông kia có thể cho cô, hắn cũng có thể cho nhiều hơn, tốt hơn.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.