Chương 184
Lệ Ưu Đàm
24/04/2016
Chuyện hối hận nhất trong cuộc đời của Gấu
Trong đời này Hùng Thần Giai hầu như chưa từng làm chuyện gì để khiến hắn hối hận. Dù là khi bỏ học, ẩu đả đánh nhau, hay bởi vì cưỡng gian mà bị bắt vào trong tù... Hắn cũng chưa từng hối hận qua. Dĩ nhiên không cần nói cũng đủ biết hắn là người cố chấp như thế nào rồi, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nói ví dụ như nếu như hắn không có thôi học, có lẽ hắn sẽ có thể cùng Tang Vãn Cách có một sự bắt đầu tốt hơn —— mặc dù căn bản hắn cũng không phải là loại người ham học.
Nhưng lần này, hắn là thật lòng cảm thấy hối hận, hơn nữa còn hối hận đến không thể hối hận hơn!
Ai có thể tin nổi hắn chỉ mới đi ra ngoài có nửa tiếng?! Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?!
Hùng Thần Giai cứng đờ người đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái bảng màu hồng ghi rõ là đang giải phẫu trên cửa kia. Hắn hận không thể một cước phá cửa xông vào, để tự nhìn vào bên trong xem đang xảy ra chuyện gì. "Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?!" Hắn dùng đôi mắt như chim ưng từ từ quét qua trước mặt hai cặp vợ chồng Tang cùng Hùng gia. Không thể tin được mỗi người bọn họ ai cũng biết rồi, nhưng bọn họ lại bỏ hắn một mình ở nhà. Người nào cũng cho rằng đã có người kia thông báo cho hắn biết rồi, vì vậy ai cũng không thèm thông báo cho hắn một tiếng! Nếu như không phải là hắn nhanh nhạy gọi điện thoại cho bác sĩ khám thai của Tang Vãn Cách thì chắc hắn cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì!
"Cái này..." từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên ba Tang nói không ra lời, "Cậu biết rồi đó, thì chính là vỡ nước ối mà."
"Vỡ nước ối?" Hùng Thần Giai lặp lại một lần nữa những lời của lão nhân gia vừa nói, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Vậy tại sao lúc tôi ở nhà nó không rách, mà đợi lúc tôi đi khỏi nhà nó mới rách?! Ngày sinh dự tính không phải còn một tuần lễ nữa sao?!"
"Thời gian sinh đẻ cùng ngày sinh dự tính có xê xích một chút cũng là chuyện bình thường mà." Chợt có một cô y tá đi ngang qua chen vào một câu, Hùng Thần Giai lập tức quay đầu trừng cô ta. Cô y tá nhỏ đáng thương bị dọa đến phải hít vào một hơi, vội luôn miệng nói xin lỗi, sau đó lấy tốc độ ánh sáng chạy như bay khỏi đó.
"Cái người này làm gì mà dữ vậy, hù dọa thiên sứ là phải xuống Địa Ngục đó biết chưa!" Ba Tang nhướng mi cãi với hắn.
"Xuống Địa Ngục?" Hùng Thần Giai giận đến thiếu chút nữa ngất đi, "Tôi thề là nếu như mà tôi biết Địa Ngục ở nơi nào thì người đầu tiên tôi nhét vào đó là Lão Nhân Gia ngài đó!"
"Ha…a…!" Ba Tang cũng học theo cô y tá nhỏ mà hút một ngụm khí, "Tiểu tử cậu muốn làm gì hả?"
"Ba, con van ba, ba làm ơn nói cho con biết đến cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Sao ai cũng không mang điện thoại di động theo vậy?" Làm hại lòng hắn nóng như lửa đốt. Một thân một mình hắn đi tìm khắp nơi mà không thấy, gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ nhà Tang gia thì bọn họ chỉ biết phu nhân vội vội vàng vàng đi ra cửa, nhưng không có nói là đi nơi nào.
Hừ, thái độ hắn thế này cũng còn tạm chấp nhận được.
Ba Tang hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện, mẹ Tang liền đè xuống tay của ông, ý bảo không cho phép ông mở miệng. "Thần Giai, là Cách Cách đứng dậy đi tới tủ lạnh trộm kem ăn, nhưng do không cẩn thận bị té xuống vò sàn trơn, vấp vào chân bàn ngã đập đầu, sau đó nước ối liền bị rách. Con bé làm lão già sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức gọi điện thoại cho ta. Ta lại báo cho bà thông gia biết. Lúc này chúng ta mới đem Cách Cách đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói không có gì đáng lo, chỉ là đứa bé muốn ra đời sớm hơn một chút thôi."
"Trộm kem, vấp, té?!" Hùng Thần Giai dùng một loại ánh mắt cực kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm ba vợ đại nhân. "Ba không phải nói là sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy sao? Sao ba lại để cho cô ấy lén đi đến tủ lạnh trộm đồ ăn chứ?!"
Ba Tang á khẩu không trả lời được. Có trời mới biết ông một chút cũng không nghĩ tới con gái mình bình thường khéo léo nghe lời nhưng khi mang thai lại có thể giày vò người ta như vậy. Hơn nữa cô còn tương đối không thành thực. Trước khi ông đi đến thư phòng rõ ràng đã dặn đi dặn lại không cho phép cô ăn đồ lung tung, ngồi ở trên ghế sa lon mà ngoan ngoãn xem ti vi. Con bé kia liền nhanh chóng cam đoan đồng ý. Bây giờ ông mới phát giác được, lúc đó nó đồng ý cũng quá nhanh quá sảng khoái rồi! (B
"Tốt rồi con trai ngoan. Con cũng nên có chừng có mực một chút. Lão Tang dù gì cũng là vị bề trên của con." Mẹ Hùng không nhìn nổi con trai có thái độ vô lễ như vậy nữa, không nhịn được mà bà liền mở miệng khiển trách.
"Cũng bởi vì ông ấy là bậc bề trên nên con mới đem công chúa giao cho ông ấy rồi đi ra cửa, không phải sao?" Mắt Hùng Thần Giai đỏ lên vì tức. Hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, vì vậy bỗng chốc liền từ trên ghế đứng lên, đi qua đi lại. Hắn thỉnh thoảng đi nhanh một chút, rồi thỉnh thoảng lại đi chậm một chút, đôi khi hắn còn dừng lại nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật mà ngẩn người. "Kết quả, kết quả con chỉ mới đi ra ngoài có nửa tiếng, trở lại mới phát hiện người phụ nữ của mình không có ở đó! Hơn nữa cũng không ai nói cho con biết cô ấy đã đi nơi nào!" Bọn họ có thể hiểu được lúc đó lòng hắn gấp gáp như thế nào không?! Một giây trước hắn vẫn còn đắc chí mua mấy món Tang Vãn Cách thích ăn, nhưng giây sau vừa đẩy cửa nhà ra, hắn đang muốn đưa món ngon cho cô mà cô lại không có ở đó. Kết quả hắn gần như lật tung mỗi một ngóc ngách trong nhà mà vẫn không tìm được người hắn muốn tìm!
Ba Hùng nổi giận: "Tiểu tử thúi mày đang dùng thái độ gì để nói chuyện cùng lão Tang với mẹ mày vậy hả? Ngứa da có phải không?"
Hùng Thần Giai mới không có ý định đi nghe ba hắn đang nói cái gì. Hắn chỉ biết trong lòng hắn đang giống như bị vuốt mèo cào xé vậy, "Cô ấy sao còn chưa ra, còn bao lâu nữa mới xong đây?" Nâng tròng mắt đen lên nhìn về phía phòng phẫu thuật, thời gian vừa vặn cũng đã qua hai giờ, nhưng hắn lại cảm thấy giống như là đã qua mấy kiếp rồi vậy.
"Phụ nữ sinh con làm sao mà nhanh như vậy được. Bác sĩ đã nói rồi, không có việc gì đâu." Mẹ Tang nhẹ giọng khuyên bảo, "Thần Giai, chúng ta là ba mẹ của Cách Cách. Chúng ta cũng vô cùng lo lắng cho con bé, cho nên con cứ ngoan ngoãn ngồi xuống đợi con bé ra ngoài có được hay không? Con đừng cứ đi tới đi lui như vậy nữa. Nếu Cách Cách biết, nó nhất định sẽ không vui."
Nghe vậy, Hùng Thần Giai mới đặt bước chân nặng nề về chỗ ngồi xuống. Hai tay hắn ôm lấy mặt của mình, không để cho người khác nhìn thấy biểu cảm của hắn —— Chỉ có chính hắn biết hốc mắt hắn nóng đến cỡ nào, nó nóng rực đến giống như chỉ sơ ý một chút nước mắt sẽ rớt ra vậy.
Lúc này, một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng nhanh chóng bước vội về hướng này. Một bác sĩ dẫn đầu ở độ tuổi trung niên dừng lại ở trước mặt ba Tang, vội gật đầu cúi người, tự giới thiệu nói mình là viện trưởng của bệnh viện này và đồng thời cũng là bác sĩ nổi tiếng cả nước. Ông ta còn luôn miệng nói nhất định sẽ giúp cho con gái yêu quý của lãnh đạo sinh con suông sẻ, xin lãnh đạo không cần phải lo lắng mà cứ đến phòng khách quý nghỉ ngơi vân vân. Dù mặt ba Tang vẫn lạnh lùng nhưng như vậy cũng không làm giảm chút nhiệt tình của bọn họ một chút nào.
Hùng Thần Giai không biết bọn họ thì đuổi đám người kia đi lúc nào. Cho đến khi có một bàn tay vỗ vào đầu vai hắn, hắn mới nén lại tâm tình mà ngẩng đầu lên —— Vừa ngước lên ánh mắt hắn đã chạm ngay vào một đôi mắt nghiêm túc thâm trầm rồi lại vô cùng từ ái. Ánh mắt ấy chính là của ba Tang - người luôn nhìn hắn không thuận mắt hơn nữa còn cực kỳ không hợp với hắn. Lão nhân gia cái gì cũng không nói, mà chỉ vỗ vỗ vai hắn. Thế nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng trong nháy mắt như vậy lại có thể làm cho Hùng Thần Giai bình tĩnh hơn. Hắn miễn cưỡng buông đôi tay đang run rẩy xuống, khóe mắt còn chút hơi nước quét qua ba vị bề trên cũng đang hiền lành nhìn hắn kia. Hùng Thần Giai nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống, chỉ khác là lần này không có lo lắng nhiều như trước nữa. Hắn cũng gần như qua hơn nửa đời người rồi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì có thể làm cho hắn thật sự hối hận. Nhưng lần này, nếu như hắn sớm biết khi hắn rời đi cô lập tức sẽ xảy ra chuyện như vậy, có đánh chết hắn hắn cũng sẽ không đi ra cửa nửa bước!
Công chúa của hắn sẽ bình an ra ngoài, nhất định sẽ như thế.
Bởi vì hắn vẫn còn đang đợi cô mà.
Không biết đã trải qua bao lâu, đang lúc Hùng Thần Giai có cảm giác không biết phải chờ đợi tới khi nào, thì đèn phòng giải phẫu bỗng tắt. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, đi theo ở đằng sau là một cái băng ca, Tang Vãn Cách đang lặng yên nằm ở phía trên. Khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, nhưng dáng vẻ cũng không có quá mức yếu đuối.
"Chúc mừng chúc mừng, là hai cậu nhóc mập mạp." Bác sĩ cười, ý bảo các y tá ôm đứa bé đến cho bọn họ nhìn. "Bọn chúng rất khỏe mạnh, mẹ con cũng đều an toàn." Đứa bé khỏe mạnh đến mức thậm chí không cần nằm trong hộp giữ nhiệt, mà trực tiếp tắm xong liền có thể chích thuốc ngừa sau đó bú sữa rồi.
Bốn vị lão nhân gia không hẹn mà cùng cười to, tranh nhau đi ôm hai vật nhỏ đang nhắm nghiền mắt và toàn thân lại hồng hồng này.
Hùng Thần Giai không có động đến chúng, hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn Tang Vãn Cách một lúc lâu,rồi rốt cuộc mới nhào tới. Bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, vừa khóc vừa cười, hắn chỉ có cảm giác mình giống như là một cậu nhóc tay chân lóng ngóng vậy.
Trong đời này Hùng Thần Giai hầu như chưa từng làm chuyện gì để khiến hắn hối hận. Dù là khi bỏ học, ẩu đả đánh nhau, hay bởi vì cưỡng gian mà bị bắt vào trong tù... Hắn cũng chưa từng hối hận qua. Dĩ nhiên không cần nói cũng đủ biết hắn là người cố chấp như thế nào rồi, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nói ví dụ như nếu như hắn không có thôi học, có lẽ hắn sẽ có thể cùng Tang Vãn Cách có một sự bắt đầu tốt hơn —— mặc dù căn bản hắn cũng không phải là loại người ham học.
Nhưng lần này, hắn là thật lòng cảm thấy hối hận, hơn nữa còn hối hận đến không thể hối hận hơn!
Ai có thể tin nổi hắn chỉ mới đi ra ngoài có nửa tiếng?! Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?!
Hùng Thần Giai cứng đờ người đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật. Vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái bảng màu hồng ghi rõ là đang giải phẫu trên cửa kia. Hắn hận không thể một cước phá cửa xông vào, để tự nhìn vào bên trong xem đang xảy ra chuyện gì. "Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?!" Hắn dùng đôi mắt như chim ưng từ từ quét qua trước mặt hai cặp vợ chồng Tang cùng Hùng gia. Không thể tin được mỗi người bọn họ ai cũng biết rồi, nhưng bọn họ lại bỏ hắn một mình ở nhà. Người nào cũng cho rằng đã có người kia thông báo cho hắn biết rồi, vì vậy ai cũng không thèm thông báo cho hắn một tiếng! Nếu như không phải là hắn nhanh nhạy gọi điện thoại cho bác sĩ khám thai của Tang Vãn Cách thì chắc hắn cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì!
"Cái này..." từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên ba Tang nói không ra lời, "Cậu biết rồi đó, thì chính là vỡ nước ối mà."
"Vỡ nước ối?" Hùng Thần Giai lặp lại một lần nữa những lời của lão nhân gia vừa nói, cắn răng nghiến lợi hỏi, "Vậy tại sao lúc tôi ở nhà nó không rách, mà đợi lúc tôi đi khỏi nhà nó mới rách?! Ngày sinh dự tính không phải còn một tuần lễ nữa sao?!"
"Thời gian sinh đẻ cùng ngày sinh dự tính có xê xích một chút cũng là chuyện bình thường mà." Chợt có một cô y tá đi ngang qua chen vào một câu, Hùng Thần Giai lập tức quay đầu trừng cô ta. Cô y tá nhỏ đáng thương bị dọa đến phải hít vào một hơi, vội luôn miệng nói xin lỗi, sau đó lấy tốc độ ánh sáng chạy như bay khỏi đó.
"Cái người này làm gì mà dữ vậy, hù dọa thiên sứ là phải xuống Địa Ngục đó biết chưa!" Ba Tang nhướng mi cãi với hắn.
"Xuống Địa Ngục?" Hùng Thần Giai giận đến thiếu chút nữa ngất đi, "Tôi thề là nếu như mà tôi biết Địa Ngục ở nơi nào thì người đầu tiên tôi nhét vào đó là Lão Nhân Gia ngài đó!"
"Ha…a…!" Ba Tang cũng học theo cô y tá nhỏ mà hút một ngụm khí, "Tiểu tử cậu muốn làm gì hả?"
"Ba, con van ba, ba làm ơn nói cho con biết đến cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Sao ai cũng không mang điện thoại di động theo vậy?" Làm hại lòng hắn nóng như lửa đốt. Một thân một mình hắn đi tìm khắp nơi mà không thấy, gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ nhà Tang gia thì bọn họ chỉ biết phu nhân vội vội vàng vàng đi ra cửa, nhưng không có nói là đi nơi nào.
Hừ, thái độ hắn thế này cũng còn tạm chấp nhận được.
Ba Tang hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện, mẹ Tang liền đè xuống tay của ông, ý bảo không cho phép ông mở miệng. "Thần Giai, là Cách Cách đứng dậy đi tới tủ lạnh trộm kem ăn, nhưng do không cẩn thận bị té xuống vò sàn trơn, vấp vào chân bàn ngã đập đầu, sau đó nước ối liền bị rách. Con bé làm lão già sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức gọi điện thoại cho ta. Ta lại báo cho bà thông gia biết. Lúc này chúng ta mới đem Cách Cách đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói không có gì đáng lo, chỉ là đứa bé muốn ra đời sớm hơn một chút thôi."
"Trộm kem, vấp, té?!" Hùng Thần Giai dùng một loại ánh mắt cực kỳ không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm ba vợ đại nhân. "Ba không phải nói là sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy sao? Sao ba lại để cho cô ấy lén đi đến tủ lạnh trộm đồ ăn chứ?!"
Ba Tang á khẩu không trả lời được. Có trời mới biết ông một chút cũng không nghĩ tới con gái mình bình thường khéo léo nghe lời nhưng khi mang thai lại có thể giày vò người ta như vậy. Hơn nữa cô còn tương đối không thành thực. Trước khi ông đi đến thư phòng rõ ràng đã dặn đi dặn lại không cho phép cô ăn đồ lung tung, ngồi ở trên ghế sa lon mà ngoan ngoãn xem ti vi. Con bé kia liền nhanh chóng cam đoan đồng ý. Bây giờ ông mới phát giác được, lúc đó nó đồng ý cũng quá nhanh quá sảng khoái rồi! (B
"Tốt rồi con trai ngoan. Con cũng nên có chừng có mực một chút. Lão Tang dù gì cũng là vị bề trên của con." Mẹ Hùng không nhìn nổi con trai có thái độ vô lễ như vậy nữa, không nhịn được mà bà liền mở miệng khiển trách.
"Cũng bởi vì ông ấy là bậc bề trên nên con mới đem công chúa giao cho ông ấy rồi đi ra cửa, không phải sao?" Mắt Hùng Thần Giai đỏ lên vì tức. Hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, vì vậy bỗng chốc liền từ trên ghế đứng lên, đi qua đi lại. Hắn thỉnh thoảng đi nhanh một chút, rồi thỉnh thoảng lại đi chậm một chút, đôi khi hắn còn dừng lại nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật mà ngẩn người. "Kết quả, kết quả con chỉ mới đi ra ngoài có nửa tiếng, trở lại mới phát hiện người phụ nữ của mình không có ở đó! Hơn nữa cũng không ai nói cho con biết cô ấy đã đi nơi nào!" Bọn họ có thể hiểu được lúc đó lòng hắn gấp gáp như thế nào không?! Một giây trước hắn vẫn còn đắc chí mua mấy món Tang Vãn Cách thích ăn, nhưng giây sau vừa đẩy cửa nhà ra, hắn đang muốn đưa món ngon cho cô mà cô lại không có ở đó. Kết quả hắn gần như lật tung mỗi một ngóc ngách trong nhà mà vẫn không tìm được người hắn muốn tìm!
Ba Hùng nổi giận: "Tiểu tử thúi mày đang dùng thái độ gì để nói chuyện cùng lão Tang với mẹ mày vậy hả? Ngứa da có phải không?"
Hùng Thần Giai mới không có ý định đi nghe ba hắn đang nói cái gì. Hắn chỉ biết trong lòng hắn đang giống như bị vuốt mèo cào xé vậy, "Cô ấy sao còn chưa ra, còn bao lâu nữa mới xong đây?" Nâng tròng mắt đen lên nhìn về phía phòng phẫu thuật, thời gian vừa vặn cũng đã qua hai giờ, nhưng hắn lại cảm thấy giống như là đã qua mấy kiếp rồi vậy.
"Phụ nữ sinh con làm sao mà nhanh như vậy được. Bác sĩ đã nói rồi, không có việc gì đâu." Mẹ Tang nhẹ giọng khuyên bảo, "Thần Giai, chúng ta là ba mẹ của Cách Cách. Chúng ta cũng vô cùng lo lắng cho con bé, cho nên con cứ ngoan ngoãn ngồi xuống đợi con bé ra ngoài có được hay không? Con đừng cứ đi tới đi lui như vậy nữa. Nếu Cách Cách biết, nó nhất định sẽ không vui."
Nghe vậy, Hùng Thần Giai mới đặt bước chân nặng nề về chỗ ngồi xuống. Hai tay hắn ôm lấy mặt của mình, không để cho người khác nhìn thấy biểu cảm của hắn —— Chỉ có chính hắn biết hốc mắt hắn nóng đến cỡ nào, nó nóng rực đến giống như chỉ sơ ý một chút nước mắt sẽ rớt ra vậy.
Lúc này, một nhóm bác sĩ mặc áo khoác trắng nhanh chóng bước vội về hướng này. Một bác sĩ dẫn đầu ở độ tuổi trung niên dừng lại ở trước mặt ba Tang, vội gật đầu cúi người, tự giới thiệu nói mình là viện trưởng của bệnh viện này và đồng thời cũng là bác sĩ nổi tiếng cả nước. Ông ta còn luôn miệng nói nhất định sẽ giúp cho con gái yêu quý của lãnh đạo sinh con suông sẻ, xin lãnh đạo không cần phải lo lắng mà cứ đến phòng khách quý nghỉ ngơi vân vân. Dù mặt ba Tang vẫn lạnh lùng nhưng như vậy cũng không làm giảm chút nhiệt tình của bọn họ một chút nào.
Hùng Thần Giai không biết bọn họ thì đuổi đám người kia đi lúc nào. Cho đến khi có một bàn tay vỗ vào đầu vai hắn, hắn mới nén lại tâm tình mà ngẩng đầu lên —— Vừa ngước lên ánh mắt hắn đã chạm ngay vào một đôi mắt nghiêm túc thâm trầm rồi lại vô cùng từ ái. Ánh mắt ấy chính là của ba Tang - người luôn nhìn hắn không thuận mắt hơn nữa còn cực kỳ không hợp với hắn. Lão nhân gia cái gì cũng không nói, mà chỉ vỗ vỗ vai hắn. Thế nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng trong nháy mắt như vậy lại có thể làm cho Hùng Thần Giai bình tĩnh hơn. Hắn miễn cưỡng buông đôi tay đang run rẩy xuống, khóe mắt còn chút hơi nước quét qua ba vị bề trên cũng đang hiền lành nhìn hắn kia. Hùng Thần Giai nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống, chỉ khác là lần này không có lo lắng nhiều như trước nữa. Hắn cũng gần như qua hơn nửa đời người rồi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy có chuyện gì có thể làm cho hắn thật sự hối hận. Nhưng lần này, nếu như hắn sớm biết khi hắn rời đi cô lập tức sẽ xảy ra chuyện như vậy, có đánh chết hắn hắn cũng sẽ không đi ra cửa nửa bước!
Công chúa của hắn sẽ bình an ra ngoài, nhất định sẽ như thế.
Bởi vì hắn vẫn còn đang đợi cô mà.
Không biết đã trải qua bao lâu, đang lúc Hùng Thần Giai có cảm giác không biết phải chờ đợi tới khi nào, thì đèn phòng giải phẫu bỗng tắt. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra, đi theo ở đằng sau là một cái băng ca, Tang Vãn Cách đang lặng yên nằm ở phía trên. Khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, nhưng dáng vẻ cũng không có quá mức yếu đuối.
"Chúc mừng chúc mừng, là hai cậu nhóc mập mạp." Bác sĩ cười, ý bảo các y tá ôm đứa bé đến cho bọn họ nhìn. "Bọn chúng rất khỏe mạnh, mẹ con cũng đều an toàn." Đứa bé khỏe mạnh đến mức thậm chí không cần nằm trong hộp giữ nhiệt, mà trực tiếp tắm xong liền có thể chích thuốc ngừa sau đó bú sữa rồi.
Bốn vị lão nhân gia không hẹn mà cùng cười to, tranh nhau đi ôm hai vật nhỏ đang nhắm nghiền mắt và toàn thân lại hồng hồng này.
Hùng Thần Giai không có động đến chúng, hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn Tang Vãn Cách một lúc lâu,rồi rốt cuộc mới nhào tới. Bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, vừa khóc vừa cười, hắn chỉ có cảm giác mình giống như là một cậu nhóc tay chân lóng ngóng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.