Chương 13:
A Lí Lí Nha
22/04/2024
Hay là hôm nay không nên đến?
Cô thật là lỗ mãng.
Bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói xinh đẹp, mang theo vẻ yêu kiều mềm mại, cùng tiếng cười trầm thấp.
Quần áo nằm ở trên đất như vậy quả thực là rất chói mắt.
Toàn thân cô căng thẳng, tim Lâm Tố đập như trống, cô bước từng bước chậm rãi lui về phía sau, nhưng tiếng bước chân đi dép lê từ phía sau vang lên, lại đột nhiên lớn hơn.
"Favian "
Giọng ai đó phát ra. Tiếng bước chân vang lên, có ai đó đang bước ra. Khi ý thức được điều này, thân thể đã nhanh hơn ý thức, Lâm Tố nhanh chóng đi qua một bên, cửa bên trong truyền đến một tiếng mở ra. Tim cô đập như trống, cô lo lắng lùi lại vài bước, những người bên trong dường như tinh ý nhận ra điều gì đó, cô lùi lại thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Đứng lại."
Phía sau lưng vang lên giọng nói của ai đó, lạnh như băng.
Đã bị phát hiện.
Lâm Tố lập tức dừng lại, hai tay đặt bên hông bất giác siết chặt, cười cười, chậm rãi xoay người lại.
Cô lại nhanh chóng nhắm mắt lại, lùi lại hai bước rồi quay đầu đi.
Một người đàn ông khỏa thân.
Chỉ nhìn thoáng qua, đôi chân trần, bộ ngực cường tráng và vòng eo thon thả đám cỏ đen ở bụng dưới, nửa dương vật dựng đứng giữa bãi cỏ. Dường như dây thần kinh thị giác đã bị tê liệt, hiện giờ mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng nó vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu.
Đột nhiên.
Trong tay của người này, giống như có thể một cây gậy đánh golf?
"Quản lý Lâm?"
Bị mất thị lực, thính giác của cô trở nên đặc biệt nhạy bén. Lâm Tố đứng tại chỗ với lưng căng ra, nhưng giọng nói của người đàn ông trần ͙truồng vang lên bên cạnh cô, như thể nó đang từ từ đến gần. Giọng điệu của anh buồn tẻ, có chút thờ ơ và có chút lạnh lùng, nhưng anh không hề tỏ ra hoảng sợ trước một người phụ nữ xa lạ. Giọng nói của anh cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh đầu cô "Cô vào đây bằng cách nào?"
Hơi thở của người đàn ông lướt qua đầu cô, hơi thở nóng ấm càng ngày càng gần. Anh ta dừng lại một lúc, rồi quay người rời đi.
Lâm Tố nhắm mắt lại, cô cảm nhận được hơi thở phả qua đầu, lại cảm thấy phía sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng.
“Bye bye cục cưng.”
Mặt trời đang tỏa ra những tia nắng chói chang.
Sàn phòng khách phản chiếu lại ánh sáng.
Áo sơ mi hồng và chiếc váy đen để lộn xộn trên mặt đất khi nãy giờ đang được người phụ nữ mặc lên người. Chiếc áo sơ mi bao bọc lấy vòng một căng tròn của cô ta, vẻ ngoài xinh đẹp nữ tính, trong tay là chiếc túi xách màu trắng, mang đôi giày cao gót cao 8 cm. Cô ta thật sự rất xinh đẹp, Lâm Tố đứng trong phòng khách nhìn người đẹp xách túi đi ra, sau đó cô ta nghiêng người, ôm lấy người đàn ông ở trước mặt cô rồi hôn một cái, lại cố ý quay ra liếc nhìn cô.
Người đẹp rời đi.
Cánh cửa đã đóng lại.
Được rồi.
Lâm Tố đứng trong phòng khách, vẫn đang hồi tưởng lại cái liếc mắt của người phụ nữ xinh đẹp. Cô nghiêng đầu nhìn theo hướng cô ta mới rời đi, rồi quay lại nhìn chính mình.
Lâm Tố mặc chiếc váy trắng, đi chân trần. Chiều cao so với người đẹp vừa rồi cũng thấp hơn một cái đầu, nhưng cân nặng của cô hình như lại bằng cô ta.
Chén cơm này của cô coi bộ cũng không dễ xơi, ông trời hẳn là cố tình không muốn đưa cho cô chén cơm mà.
Người đàn ông lúc này vẫn đang dựa vào ghế sô pha, im lặng nheo mắt. Gò má của anh ta nhấp nhô, trên người mặc áo choàng tắm đen tuyền, bên trong không có đồ lót. Tất nhiên, không phải là cô không nhìn thấy đồ lót của anh ta, chỉ là cô suy luận dựa trên tình hình thực tế mà thôi.
Cô thật là lỗ mãng.
Bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói xinh đẹp, mang theo vẻ yêu kiều mềm mại, cùng tiếng cười trầm thấp.
Quần áo nằm ở trên đất như vậy quả thực là rất chói mắt.
Toàn thân cô căng thẳng, tim Lâm Tố đập như trống, cô bước từng bước chậm rãi lui về phía sau, nhưng tiếng bước chân đi dép lê từ phía sau vang lên, lại đột nhiên lớn hơn.
"Favian "
Giọng ai đó phát ra. Tiếng bước chân vang lên, có ai đó đang bước ra. Khi ý thức được điều này, thân thể đã nhanh hơn ý thức, Lâm Tố nhanh chóng đi qua một bên, cửa bên trong truyền đến một tiếng mở ra. Tim cô đập như trống, cô lo lắng lùi lại vài bước, những người bên trong dường như tinh ý nhận ra điều gì đó, cô lùi lại thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Đứng lại."
Phía sau lưng vang lên giọng nói của ai đó, lạnh như băng.
Đã bị phát hiện.
Lâm Tố lập tức dừng lại, hai tay đặt bên hông bất giác siết chặt, cười cười, chậm rãi xoay người lại.
Cô lại nhanh chóng nhắm mắt lại, lùi lại hai bước rồi quay đầu đi.
Một người đàn ông khỏa thân.
Chỉ nhìn thoáng qua, đôi chân trần, bộ ngực cường tráng và vòng eo thon thả đám cỏ đen ở bụng dưới, nửa dương vật dựng đứng giữa bãi cỏ. Dường như dây thần kinh thị giác đã bị tê liệt, hiện giờ mặc dù đã nhắm mắt lại nhưng nó vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu.
Đột nhiên.
Trong tay của người này, giống như có thể một cây gậy đánh golf?
"Quản lý Lâm?"
Bị mất thị lực, thính giác của cô trở nên đặc biệt nhạy bén. Lâm Tố đứng tại chỗ với lưng căng ra, nhưng giọng nói của người đàn ông trần ͙truồng vang lên bên cạnh cô, như thể nó đang từ từ đến gần. Giọng điệu của anh buồn tẻ, có chút thờ ơ và có chút lạnh lùng, nhưng anh không hề tỏ ra hoảng sợ trước một người phụ nữ xa lạ. Giọng nói của anh cuối cùng cũng vang lên trên đỉnh đầu cô "Cô vào đây bằng cách nào?"
Hơi thở của người đàn ông lướt qua đầu cô, hơi thở nóng ấm càng ngày càng gần. Anh ta dừng lại một lúc, rồi quay người rời đi.
Lâm Tố nhắm mắt lại, cô cảm nhận được hơi thở phả qua đầu, lại cảm thấy phía sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng.
“Bye bye cục cưng.”
Mặt trời đang tỏa ra những tia nắng chói chang.
Sàn phòng khách phản chiếu lại ánh sáng.
Áo sơ mi hồng và chiếc váy đen để lộn xộn trên mặt đất khi nãy giờ đang được người phụ nữ mặc lên người. Chiếc áo sơ mi bao bọc lấy vòng một căng tròn của cô ta, vẻ ngoài xinh đẹp nữ tính, trong tay là chiếc túi xách màu trắng, mang đôi giày cao gót cao 8 cm. Cô ta thật sự rất xinh đẹp, Lâm Tố đứng trong phòng khách nhìn người đẹp xách túi đi ra, sau đó cô ta nghiêng người, ôm lấy người đàn ông ở trước mặt cô rồi hôn một cái, lại cố ý quay ra liếc nhìn cô.
Người đẹp rời đi.
Cánh cửa đã đóng lại.
Được rồi.
Lâm Tố đứng trong phòng khách, vẫn đang hồi tưởng lại cái liếc mắt của người phụ nữ xinh đẹp. Cô nghiêng đầu nhìn theo hướng cô ta mới rời đi, rồi quay lại nhìn chính mình.
Lâm Tố mặc chiếc váy trắng, đi chân trần. Chiều cao so với người đẹp vừa rồi cũng thấp hơn một cái đầu, nhưng cân nặng của cô hình như lại bằng cô ta.
Chén cơm này của cô coi bộ cũng không dễ xơi, ông trời hẳn là cố tình không muốn đưa cho cô chén cơm mà.
Người đàn ông lúc này vẫn đang dựa vào ghế sô pha, im lặng nheo mắt. Gò má của anh ta nhấp nhô, trên người mặc áo choàng tắm đen tuyền, bên trong không có đồ lót. Tất nhiên, không phải là cô không nhìn thấy đồ lót của anh ta, chỉ là cô suy luận dựa trên tình hình thực tế mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.