Chương 47:
A Lí Lí Nha
22/04/2024
Nhưng để nó phù hợp hơn với 10% độ ngọt thì sẽ tốn gấp 50 lần, có đáng không?
Buổi tối về đến nhà, mèo con lại kêu meo meo, nhảy qua nhảy lại quanh chân cô, Lâm Tố đóng cửa lại, nhìn căn phòng trống trải sạch sẽ ngăn nắp, lúc này cô mới ý thức được Tôn Cường thật sự đã đi rồi.
Lúc anh ta đến thì không sao, nhưng vừa rời đi lại khiến cho người ta có chút buồn. Lâm Tố bật điều hòa, gội đầu và tắm rửa trước, sau đó lau khô tóc rồi nằm trên giường, mùi nắng trên khăn trải giường phả vào chóp mũi.
Cô trở mình.
Thật ra cuộc sống hai người cũng rất tốt.
Chiếc nhẫn mười đồng rẻ tiền vẫn còn trên bàn đầu giường.
Trên thực tế, Tôn Cường luôn rất tiết kiệm. Điều kiện gia đình không tốt, cha đi làm công, mẹ sức khỏe yếu. Cho nên cô đi làm trước, ít nhiều cũng trợ giúp cho anh ta một chút. Anh ta cũng rất hiếu thuận, từng nói rằng mẹ anh ta không thể chăm sóc đứa trẻ, còn nói mẹ của Lâm Tố tới chăm sóc đứa nhỏ nhưng Lâm Tố cảm thấy thuê một bảo mẫu là được.
Cuộc sống gia đình nên là thế giới hai người.
Một mình đang vuốt ve mèo trên giường đến hơn tám giờ, số 8088 của tổng giám đốc Hà lại gọi tới.
“Tổng giám đốc Hà?”
Tôn Cường đi rồi,, một mình ở trong nhà thuê cũng có chút đáng sợ, Lâm Tố không thích theo dõi phim truyền hình, cho dù lúc này nhận được điện thoại của ông chủ, nhưng không hiểu sao cũng khiến người ta có chút vui mừng không giải thích được.
“Lâm Tố.”
Mấy ngày nay ông chủ không giao việc riêng quả nhiên là không thể ngồi yên, bên kia giọng nói của tổng giám đốc Hà vô cùng bình tĩnh “Bây giờ cô mau tới hoa viện Áo Vận.”
Thậm chí anh còn bỏ qua việc hỏi cô có rảnh không.
Có thể là do căn nhà cho thuê đột nhiên trở nên vắng vẻ khiến người ta khó chịu, cũng không biết Lâm Tố lấy động lực từ đâu mà nhanh chóng đứng dậy khỏi giường. Bây giờ không phải giờ làm việc, nên đương nhiên cô không cần mặc quần áo đi làm. Cô tìm một chiếc váy màu xanh nước biển rồi mặc nó vào, cô nhìn lại khuôn mặt của mình, tự hỏi có phải vì Tôn Cường đã tới khiến gương mặt cô trở nên hồng nhuận, trông vô cùng có sức sống, khí sắc cũng tốt lên một ít.
Khi ấy cô còn học đại học, có rất nhiều người nói rằng cô xinh đẹp.
Khi mang theo túi xách đi ra ngoài, mèo con dường như nhận ra điều gì đó, lại kêu meo meo với cô.
Xuống lầu, lấy xe, khởi động xe.
Bên trong xe là một mảnh tối om, bên ngoài xe đèn đuốc sáng trưng. Ngón tay chạm lên trên màn hình, giọng hát của nữ ca sĩ lại truyền ra, Lâm Tố nhấn số và nhả phanh, chợt nhận ra mình giờ đã lái xe thành thạo hơn rất nhiều. Đèn ngoài xe sáng trưng, dòng người qua lại không ngừng. Khi còn làm ở công ty cũ, cô rất sợ đêm tối, tan làm lại về ký túc xá đọc tài liệu nghiên cứu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhìn thấy bóng đêm bên ngoài cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, còn cảm thấy được bản thân mình đang dần dần dung nhập vào trong đó.
Có chút bình tĩnh, lại có chút hưởng thủ, có lẽ do công việc mới khiến cho người ta tự tin, hoặc có thể Thâm Lam đã thay đổi cô.
Khi xe chạy vào hoa viên Áo Vận, những dãy biệt thự san sát nhau đứng im lìm. Lái xe một đoạn, khi nhìn thấy dãy tường hoa rộng lớn, hương hoa đã xộc vào mũi.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn. Đỗ xe trong ga ra, Lâm Tố đi lên cầu thang dưới tầng hầm trên đôi giày cao gót nhỏ, trong phòng khách có một vài bóng người.
Buổi tối về đến nhà, mèo con lại kêu meo meo, nhảy qua nhảy lại quanh chân cô, Lâm Tố đóng cửa lại, nhìn căn phòng trống trải sạch sẽ ngăn nắp, lúc này cô mới ý thức được Tôn Cường thật sự đã đi rồi.
Lúc anh ta đến thì không sao, nhưng vừa rời đi lại khiến cho người ta có chút buồn. Lâm Tố bật điều hòa, gội đầu và tắm rửa trước, sau đó lau khô tóc rồi nằm trên giường, mùi nắng trên khăn trải giường phả vào chóp mũi.
Cô trở mình.
Thật ra cuộc sống hai người cũng rất tốt.
Chiếc nhẫn mười đồng rẻ tiền vẫn còn trên bàn đầu giường.
Trên thực tế, Tôn Cường luôn rất tiết kiệm. Điều kiện gia đình không tốt, cha đi làm công, mẹ sức khỏe yếu. Cho nên cô đi làm trước, ít nhiều cũng trợ giúp cho anh ta một chút. Anh ta cũng rất hiếu thuận, từng nói rằng mẹ anh ta không thể chăm sóc đứa trẻ, còn nói mẹ của Lâm Tố tới chăm sóc đứa nhỏ nhưng Lâm Tố cảm thấy thuê một bảo mẫu là được.
Cuộc sống gia đình nên là thế giới hai người.
Một mình đang vuốt ve mèo trên giường đến hơn tám giờ, số 8088 của tổng giám đốc Hà lại gọi tới.
“Tổng giám đốc Hà?”
Tôn Cường đi rồi,, một mình ở trong nhà thuê cũng có chút đáng sợ, Lâm Tố không thích theo dõi phim truyền hình, cho dù lúc này nhận được điện thoại của ông chủ, nhưng không hiểu sao cũng khiến người ta có chút vui mừng không giải thích được.
“Lâm Tố.”
Mấy ngày nay ông chủ không giao việc riêng quả nhiên là không thể ngồi yên, bên kia giọng nói của tổng giám đốc Hà vô cùng bình tĩnh “Bây giờ cô mau tới hoa viện Áo Vận.”
Thậm chí anh còn bỏ qua việc hỏi cô có rảnh không.
Có thể là do căn nhà cho thuê đột nhiên trở nên vắng vẻ khiến người ta khó chịu, cũng không biết Lâm Tố lấy động lực từ đâu mà nhanh chóng đứng dậy khỏi giường. Bây giờ không phải giờ làm việc, nên đương nhiên cô không cần mặc quần áo đi làm. Cô tìm một chiếc váy màu xanh nước biển rồi mặc nó vào, cô nhìn lại khuôn mặt của mình, tự hỏi có phải vì Tôn Cường đã tới khiến gương mặt cô trở nên hồng nhuận, trông vô cùng có sức sống, khí sắc cũng tốt lên một ít.
Khi ấy cô còn học đại học, có rất nhiều người nói rằng cô xinh đẹp.
Khi mang theo túi xách đi ra ngoài, mèo con dường như nhận ra điều gì đó, lại kêu meo meo với cô.
Xuống lầu, lấy xe, khởi động xe.
Bên trong xe là một mảnh tối om, bên ngoài xe đèn đuốc sáng trưng. Ngón tay chạm lên trên màn hình, giọng hát của nữ ca sĩ lại truyền ra, Lâm Tố nhấn số và nhả phanh, chợt nhận ra mình giờ đã lái xe thành thạo hơn rất nhiều. Đèn ngoài xe sáng trưng, dòng người qua lại không ngừng. Khi còn làm ở công ty cũ, cô rất sợ đêm tối, tan làm lại về ký túc xá đọc tài liệu nghiên cứu, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhìn thấy bóng đêm bên ngoài cô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, còn cảm thấy được bản thân mình đang dần dần dung nhập vào trong đó.
Có chút bình tĩnh, lại có chút hưởng thủ, có lẽ do công việc mới khiến cho người ta tự tin, hoặc có thể Thâm Lam đã thay đổi cô.
Khi xe chạy vào hoa viên Áo Vận, những dãy biệt thự san sát nhau đứng im lìm. Lái xe một đoạn, khi nhìn thấy dãy tường hoa rộng lớn, hương hoa đã xộc vào mũi.
Căn biệt thự rực rỡ ánh đèn. Đỗ xe trong ga ra, Lâm Tố đi lên cầu thang dưới tầng hầm trên đôi giày cao gót nhỏ, trong phòng khách có một vài bóng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.