Chương 30: Làm chuyện trước kia anh muốn làm
Lăng Y Chủ
12/07/2024
Cùng ngày, Lương Tùng Đình nhận được tin Úc Thanh Chước đã đến Quý Dương.
Tin nhắn của Úc Thanh Chước rất ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ: Anh Đình, em đang ở sân bay Quý Dương, anh nói cho em biết địa chỉ cụ thể của anh được không?
Lúc ấy Lương Tùng Đình đang ăn cơm trưa cùng công nhân, còn đang cầm một hộp cơm trên tay. Đột nhiên màn hình di động hiện tin nhắn khiến hắn sửng sốt vài giây, sau đó hắn lập tức để tạm hộp cơm lên bậc thang rồi đứng dậy đi sang một góc, trực tiếp gọi điện thoại.
Úc Thanh Chước bắt máy rất nhanh, khi nói “Alo” còn nghe được sự chột dạ rõ ràng. Hẳn là anh còn chưa rời sân bay, hắn có thể nghe thấy tiếng thông báo đứt quãng ở đầu bên kia.
Lương Tùng Đình nuốt xuống miếng cơm đang nhai dở trong miệng, hỏi: “Úc Thanh Chước, tôi đã nói với cậu thế nào?”
— Đã nói là đừng làm loạn rồi.
Úc Thanh Chước không dám trả lời mà chỉ nói: “Anh Đình, hôm nay là sinh nhật em.”
Người sinh nhật là nhất, anh cảm thấy bản thân có thể tùy hứng một chút.
Lương Tùng Đình tức giận đến mức muốn đánh người.
Úc Thanh Chước cũng biết giờ hắn đang tức điên, lập tức nói chắc nịch: “Tự em có thể tìm được mà, anh để em nhìn anh một cái thôi, gặp xong em đi liền.” Dứt câu anh lại mềm giọng hơn chút nữa, “Nói cho em biết địa chỉ đi, để lát nữa em ra ga tàu mua vé.”
Nơi mà Lương Tùng Đình ở là khu tự trị của dân tộc thiểu số, từ ga tàu phía tây của An Thuận còn phải lái xe hơn một giờ đồng hồ, ở giữa còn có đoạn đường núi, không đời nào Lương Tùng Đình yên tâm để Úc Thanh Chước tự mình đi tìm hắn.
Úc Thanh Chước đợi một lát vẫn không thấy Lương Tùng Đình trả lời, anh không dám lên tiếng mà chỉ cầm di động đứng yên ở sân bay đông đúc, giờ mới cảm thấy sợ lỡ như giây tiếp theo Lương Tùng Đình bắt anh mua vé bay về nhà.
Lương Tùng Đình nhanh chóng nghĩ vài cách trong đầu, ví dụ như nên đi đâu mượn xe hay đón người ở đâu thì hợp lý, sau đó thì nén giận mà dặn dò Úc Thanh Chước từng câu từng chữ, nhất là sau khi xuống tàu anh tuyệt đối không được bắt xe lạ, phải chờ hắn tới đón.
Úc Thanh Chước nghĩ đến chuyện sắp được gặp hắn thì ngoan ngoãn hẳn lên, lúc sau việc mua vé đổi chuyến gì đó đều nghe lời Lương Tùng Đình răm rắp.
Đến khi anh ngồi tàu đi tới ga phía tây An Thuận thì Lương Tùng Đình cũng đã đỗ chiếc minibus mượn được từ đồng hương ở bên ngoài nhà ga.
Một đường bôn ba mệt mỏi, từ tối qua đến giờ Úc Thanh Chước không ngủ, vào giây phút nhìn thấy Lương Tùng Đình thì cơ thể anh cứ như được thả lỏng. Anh mặc kệ ánh mắt hắn nhìn anh đang hung dữ thế nào, vừa tới trước mặt hắn là Úc Thanh Chước lập tức mở miệng dỗ ngon dỗ ngọt, không tiếc lời lấy lòng.
Lương Tùng Đình lạnh mặt cất vali của anh vào ghế sau, không thèm liếc anh thêm một cái mà xoay người ngồi vào ghế lái.
Hai người ngồi trong xe, Úc Thanh Chước vừa chủ động rướn tới muốn ôm hắn vừa nói: “Vừa ra khỏi nhà ga là nhìn thấy anh luôn, anh mặc đồ lao động mà cũng đẹp trai quá.”
Hắn không cho anh ôm mà tóm lấy vai anh ép ngồi lại ngay ngắn, sau đó giúp anh cài chặt dây an toàn.
Từ nhỏ tới lớn Úc Thanh Chước chưa từng ngồi chiếc xe nào cũ kỹ thế này, bên trong và ngoài xe lạnh y hệt nhau, chốt điều khiển cửa kính còn là loại vặn tay. Anh không hỏi Lương Tùng Đình muốn đưa mình đi đâu, chỉ ngồi lải nhải tự nói chuyện một mình trong thân xe xóc nảy.
Đến một câu Lương Tùng Đình cũng không trả lời anh.
Lúc sau có lẽ vì quá mệt nên giọng Úc Thanh Chước nhỏ dần, chưa lái vào nội thành An Thuận thì anh đã ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngủ mất rồi.
Giấc này anh ngủ hơn một giờ, mãi đến khi Lương Tùng Đình lái xe vào bãi đỗ của nhà trọ thì Úc Thanh Chước mới mơ màng tỉnh dậy. Anh chưa kịp nhận ra là mình đang ở đâu, vô thức duỗi tay sờ sang bên cạnh thì bắt được bàn tay đang đẩy cần số của Lương Tùng Đình, bèn gọi một tiếng: “Anh Đình à.”
Hắn hơi cau mày nhưng không gạt anh ra, ngược lại còn trở tay nắm lấy tay anh, nói: “Đến nhà trọ rồi.”
Điều kiện của chỗ nghỉ chân cũng chỉ được thế này, nhà trọ và đồn công an trên cùng một con phố nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Thật ra là Lương Tùng Đình nghĩ nhiều mà thôi, Úc Thanh Chước tới đây vì hắn, cảnh vật xung quanh có thế nào anh cũng không để bụng.
Lương Tùng Đình thuê một căn phòng ở nhà trọ nhưng không phải ngày nào hắn cũng ở. Hầu như ngày nào hắn cũng ngủ lại nhà của hiệu trưởng trường tiểu học hy vọng, đó là một người đàn ông trung niên tộc Miêu với tính tình phóng khoáng hiếu khách, lớn hơn Lương Tùng Đình một giáp, tuy môi trường sống của hai người hoàn toàn khác biệt nhưng lại nói chuyện rất hợp nhau.
Thường thì hắn chỉ về nhà trọ để tắm rửa thay đồ rồi đi, buổi tối chẳng mấy khi ngủ lại. Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà hắn lại đột ngột dẫn người đến, hơn nữa trong tay lại còn xách vali khiến cho chị gái ngồi ở quầy lễ tân không khỏi chào hỏi nhiệt tình: “Sếp Lương đấy à, có bạn đến thăm cậu sao? Có muốn thuê thêm một căn phòng nữa không?”
Úc Thanh Chước chào hỏi cô, đồng thời cũng để ý lắng nghe câu trả lời của hắn. Anh vốn nghĩ Lương Tùng Đình sẽ thuê thêm một phòng cho mình nhưng không ngờ hắn lại lướt qua quầy lễ tân, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, cậu ấy ở phòng tôi.”
Anh mở lớn hai mắt, không dám hỏi nhiều mà đi theo hắn lên tầng ba.
***
Úc Thanh Chước vào phòng trước, Lương Tùng Đình đóng cửa hơi mạnh tay, hắn đóng xong còn khóa cửa lại để người bên ngoài không mở được.
Sau khi vào phòng hắn chẳng nói chẳng rằng, lập tức bước đến cạnh cửa sổ kéo kín bức rèm lại.
Vốn dĩ căn phòng lúc hai giờ chiều rất sáng sủa, lúc này vì rèm cửa che lại mà ánh nắng trong phòng biến mất trong nháy mắt, tạo thành ảo giác như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mắt của Úc Thanh Chước còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, hoang mang không hiểu tại sao Lương Tùng Đình lại làm những việc này. Anh ngẩn người, thấp giọng hỏi: “Anh Đình? Anh sao vậy...”
Lương Tùng Đình cúi đầu lấy hai thứ gì đó trong túi áo khoác ra rồi ném lên giường. Vừa nãy trên đường đến đây Úc Thanh Chước ngủ rất sâu, hắn dừng xe một lần để đi mua đồ mà anh cũng không biết.
Hắn hỏi lại câu kia một lần nữa: “Trước khi đi tôi nói gì với cậu?”
Lần này Úc Thanh Chước không thể nhắc lại chuyện sinh nhật của mình, đành lẩm bẩm trả lời: “Bảo em đừng làm loạn.”
Dứt lời anh mím môi, vẫn cảm thấy oan cho bản thân quá. Chỉ là mua tấm vé bay đến gặp Lương Tùng Đình thôi, hơi xúc động chút xíu thôi mà, đâu phải chuyện đao to búa lớn gì mà hắn lại phản ứng mạnh như vậy, còn khóa cửa kéo rèm như thể muốn thẩm vấn anh nữa chứ.
Lúc này là anh ngây thơ thật, không nghiền ngẫm một chút tâm tư của Lương Tùng Đình mà lại còn chủ động lấy lòng dâng mình lên cho hắn.
Anh không biết có bao nhiêu cơn sóng ngầm mãnh liệt ẩn bên dưới mối quan hệ tưởng như êm đềm này. Lương Tùng Đình đã phải kiềm chế và tự chủ nhường nào mới có thể bày ra gương mặt bình thản trước mặt anh, cùng anh chậm rãi chữa lành những nứt vỡ, thậm chí còn bắt đầu một lần nữa như bạn bè.
Suy nghĩ của Úc Thanh Chước về hắn quá đơn giản.
Lần này là tự anh muốn tới, nơi xa xôi thế này, cho dù Lương Tùng Đình có đem bán anh đi thì có khi cũng chẳng ai hay biết.
Lương Tùng Đình đứng ở mép giường, giữa hai người chỉ cách nhau chiếc giường, hắn nói: “Úc Thanh Chước, cậu có biết cậu không nên đến không? Cậu tới chỗ xa xôi hẻo lánh này làm gì?”
“Cậu nói cậu đến để gặp tôi. Gặp tôi có ích lợi gì sao? Cũng chẳng phải cậu gặp tôi nhiều thêm vài lần nữa là chúng ta có thể quay về như trước đây.”
Căn phòng tối om, bốn phía là đồ đạc cũ kỹ, giọng nói trầm thấp của Lương Tùng Đình dường như đong đầy cảm xúc hơn ngày thường. Vừa nói hắn vừa nhìn thẳng Úc Thanh Chước, ánh mắt này cứ như một vật thể hữu hình chạm tới quần áo trên người anh rồi từ từ mà lột ra tất cả.
Úc Thanh Chước gần như đã đoán được thứ mà Lương Tùng Đình vừa ném lên trên giường là gì.
Lương Tùng Đình tiếp tục nói với anh: “Bảy năm trước cậu nói lời chia tay ba lần, không phải là tôi không có cách để bắt cậu ở lại, nhưng ba lần đó tôi đều để cậu đi, sao bây giờ cậu còn dám quay về?”
“Úc Thanh Chước, tôi đã từng rất muốn...” Nói tới đây hắn cười khẽ, nhưng sự hung hãn và dữ dội trong ánh mắt vẫn không hề giảm đi, “Nhốt cậu lại, giam giữ cậu, nhốt đến khi cậu đầu hàng chịu thua, không dám nói câu chia tay nữa, thậm chí làm cho cậu tàn phế cũng được, dù sao sau này tôi nuôi cậu.”
Không phải hắn đang nói lời hù dọa.
Những tâm tư này không hề phai nhạt theo năm tháng, có lẽ do hắn đã giấu quá giỏi, cất quá sâu nên người ngoài cho rằng vết thương tình của hắn đã khỏi hẳn, bắt đầu mở ra cuộc sống mới như chưa từng tổn thương.
Bấy lâu nay Lương Tùng Đình cũng tính đến chuyện quay lại với Úc Thanh Chước, nếu thời gian đủ lâu để khiến hắn quên đi những suy nghĩ điên cuồng trong quá khứ thì có lẽ hai người còn có thể làm lại.
Thế nhưng Úc Thanh Chước lại đột ngột đi tới huyện nhỏ hoàn toàn lạ lẫm này, ở đây ngoại trừ Lương Tùng Đình anh không còn quen biết ai nữa cả.
Anh đến gặp hắn để tìm lại tình yêu đã đánh mất từ lâu, vậy thì hắn sẽ nói cho anh biết, đây chính là tình yêu mà anh muốn. Là không có lý trí, là bất chấp, là điên cuồng, là muốn làm mọi chuyện tồi tệ nhất với anh, thậm chí phải cướp đi tự do, giam cầm trong xiềng xích, khiến anh biến thành tù nhân chỉ thuộc về một người.
Và người đó chỉ có thể là hắn.
Úc Thanh Chước lặng lẽ liếm môi.
Mỗi một động tác nhỏ của anh đều lọt vào mắt Lương Tùng Đình.
Hai người vẫn đứng cách nhau một chiếc giường.
Hắn giơ tay lên chỉ về phía sau Úc Thanh Chước, nói: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng. Cậu đứng gần cửa hơn, bây giờ cậu ra ngoài, tôi để cậu đi.”
Úc Thanh Chước bình tĩnh nhìn hắn, không hiểu sao một Lương Tùng Đình vẫn luôn đứng yên trong bóng tối lại mang tới cảm giác áp bách và tràn ngập tính công kích như vậy, dường như đó là sự yên lặng trước khi mãnh thú bắt được con mồi mà nó đang nhắm tới.
Vài giây trôi qua, Úc Thanh Chước bước lên trước một bước rồi quỳ một gối lên giường.
Làm động tác này xong anh cố gắng trấn an bản thân, sau đó đầu gối còn lại cũng quỳ theo, chậm rãi dịch người về phía Lương Tùng Đình.
Anh còn cầm theo hai hộp giấy bị ném lên giường từ khi nãy, một hộp khá nhẹ còn hộp kia nặng hơn, mang đến trước mặt hắn.
“Em thấy ổn, anh Đình.” Úc Thanh Chước ngửa đầu nhìn Lương Tùng Đình, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt chẳng có chút đề phòng.
“Em không đi đâu hết, làm chuyện trước kia anh muốn làm với em đi.”
—————
*Bình luận của reader ở bản gốc:
Yêu là kiềm chế, là nhẫn nhịn, là nhiệt tình, là lo sợ; một khi đã xuất hiện vết nứt thì yêu là đau đớn, là thống khổ, là chiếm hữu, là điên cuồng.
Tin nhắn của Úc Thanh Chước rất ngắn gọn, chỉ có một hàng chữ: Anh Đình, em đang ở sân bay Quý Dương, anh nói cho em biết địa chỉ cụ thể của anh được không?
Lúc ấy Lương Tùng Đình đang ăn cơm trưa cùng công nhân, còn đang cầm một hộp cơm trên tay. Đột nhiên màn hình di động hiện tin nhắn khiến hắn sửng sốt vài giây, sau đó hắn lập tức để tạm hộp cơm lên bậc thang rồi đứng dậy đi sang một góc, trực tiếp gọi điện thoại.
Úc Thanh Chước bắt máy rất nhanh, khi nói “Alo” còn nghe được sự chột dạ rõ ràng. Hẳn là anh còn chưa rời sân bay, hắn có thể nghe thấy tiếng thông báo đứt quãng ở đầu bên kia.
Lương Tùng Đình nuốt xuống miếng cơm đang nhai dở trong miệng, hỏi: “Úc Thanh Chước, tôi đã nói với cậu thế nào?”
— Đã nói là đừng làm loạn rồi.
Úc Thanh Chước không dám trả lời mà chỉ nói: “Anh Đình, hôm nay là sinh nhật em.”
Người sinh nhật là nhất, anh cảm thấy bản thân có thể tùy hứng một chút.
Lương Tùng Đình tức giận đến mức muốn đánh người.
Úc Thanh Chước cũng biết giờ hắn đang tức điên, lập tức nói chắc nịch: “Tự em có thể tìm được mà, anh để em nhìn anh một cái thôi, gặp xong em đi liền.” Dứt câu anh lại mềm giọng hơn chút nữa, “Nói cho em biết địa chỉ đi, để lát nữa em ra ga tàu mua vé.”
Nơi mà Lương Tùng Đình ở là khu tự trị của dân tộc thiểu số, từ ga tàu phía tây của An Thuận còn phải lái xe hơn một giờ đồng hồ, ở giữa còn có đoạn đường núi, không đời nào Lương Tùng Đình yên tâm để Úc Thanh Chước tự mình đi tìm hắn.
Úc Thanh Chước đợi một lát vẫn không thấy Lương Tùng Đình trả lời, anh không dám lên tiếng mà chỉ cầm di động đứng yên ở sân bay đông đúc, giờ mới cảm thấy sợ lỡ như giây tiếp theo Lương Tùng Đình bắt anh mua vé bay về nhà.
Lương Tùng Đình nhanh chóng nghĩ vài cách trong đầu, ví dụ như nên đi đâu mượn xe hay đón người ở đâu thì hợp lý, sau đó thì nén giận mà dặn dò Úc Thanh Chước từng câu từng chữ, nhất là sau khi xuống tàu anh tuyệt đối không được bắt xe lạ, phải chờ hắn tới đón.
Úc Thanh Chước nghĩ đến chuyện sắp được gặp hắn thì ngoan ngoãn hẳn lên, lúc sau việc mua vé đổi chuyến gì đó đều nghe lời Lương Tùng Đình răm rắp.
Đến khi anh ngồi tàu đi tới ga phía tây An Thuận thì Lương Tùng Đình cũng đã đỗ chiếc minibus mượn được từ đồng hương ở bên ngoài nhà ga.
Một đường bôn ba mệt mỏi, từ tối qua đến giờ Úc Thanh Chước không ngủ, vào giây phút nhìn thấy Lương Tùng Đình thì cơ thể anh cứ như được thả lỏng. Anh mặc kệ ánh mắt hắn nhìn anh đang hung dữ thế nào, vừa tới trước mặt hắn là Úc Thanh Chước lập tức mở miệng dỗ ngon dỗ ngọt, không tiếc lời lấy lòng.
Lương Tùng Đình lạnh mặt cất vali của anh vào ghế sau, không thèm liếc anh thêm một cái mà xoay người ngồi vào ghế lái.
Hai người ngồi trong xe, Úc Thanh Chước vừa chủ động rướn tới muốn ôm hắn vừa nói: “Vừa ra khỏi nhà ga là nhìn thấy anh luôn, anh mặc đồ lao động mà cũng đẹp trai quá.”
Hắn không cho anh ôm mà tóm lấy vai anh ép ngồi lại ngay ngắn, sau đó giúp anh cài chặt dây an toàn.
Từ nhỏ tới lớn Úc Thanh Chước chưa từng ngồi chiếc xe nào cũ kỹ thế này, bên trong và ngoài xe lạnh y hệt nhau, chốt điều khiển cửa kính còn là loại vặn tay. Anh không hỏi Lương Tùng Đình muốn đưa mình đi đâu, chỉ ngồi lải nhải tự nói chuyện một mình trong thân xe xóc nảy.
Đến một câu Lương Tùng Đình cũng không trả lời anh.
Lúc sau có lẽ vì quá mệt nên giọng Úc Thanh Chước nhỏ dần, chưa lái vào nội thành An Thuận thì anh đã ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngủ mất rồi.
Giấc này anh ngủ hơn một giờ, mãi đến khi Lương Tùng Đình lái xe vào bãi đỗ của nhà trọ thì Úc Thanh Chước mới mơ màng tỉnh dậy. Anh chưa kịp nhận ra là mình đang ở đâu, vô thức duỗi tay sờ sang bên cạnh thì bắt được bàn tay đang đẩy cần số của Lương Tùng Đình, bèn gọi một tiếng: “Anh Đình à.”
Hắn hơi cau mày nhưng không gạt anh ra, ngược lại còn trở tay nắm lấy tay anh, nói: “Đến nhà trọ rồi.”
Điều kiện của chỗ nghỉ chân cũng chỉ được thế này, nhà trọ và đồn công an trên cùng một con phố nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Thật ra là Lương Tùng Đình nghĩ nhiều mà thôi, Úc Thanh Chước tới đây vì hắn, cảnh vật xung quanh có thế nào anh cũng không để bụng.
Lương Tùng Đình thuê một căn phòng ở nhà trọ nhưng không phải ngày nào hắn cũng ở. Hầu như ngày nào hắn cũng ngủ lại nhà của hiệu trưởng trường tiểu học hy vọng, đó là một người đàn ông trung niên tộc Miêu với tính tình phóng khoáng hiếu khách, lớn hơn Lương Tùng Đình một giáp, tuy môi trường sống của hai người hoàn toàn khác biệt nhưng lại nói chuyện rất hợp nhau.
Thường thì hắn chỉ về nhà trọ để tắm rửa thay đồ rồi đi, buổi tối chẳng mấy khi ngủ lại. Bây giờ vẫn còn là ban ngày mà hắn lại đột ngột dẫn người đến, hơn nữa trong tay lại còn xách vali khiến cho chị gái ngồi ở quầy lễ tân không khỏi chào hỏi nhiệt tình: “Sếp Lương đấy à, có bạn đến thăm cậu sao? Có muốn thuê thêm một căn phòng nữa không?”
Úc Thanh Chước chào hỏi cô, đồng thời cũng để ý lắng nghe câu trả lời của hắn. Anh vốn nghĩ Lương Tùng Đình sẽ thuê thêm một phòng cho mình nhưng không ngờ hắn lại lướt qua quầy lễ tân, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, cậu ấy ở phòng tôi.”
Anh mở lớn hai mắt, không dám hỏi nhiều mà đi theo hắn lên tầng ba.
***
Úc Thanh Chước vào phòng trước, Lương Tùng Đình đóng cửa hơi mạnh tay, hắn đóng xong còn khóa cửa lại để người bên ngoài không mở được.
Sau khi vào phòng hắn chẳng nói chẳng rằng, lập tức bước đến cạnh cửa sổ kéo kín bức rèm lại.
Vốn dĩ căn phòng lúc hai giờ chiều rất sáng sủa, lúc này vì rèm cửa che lại mà ánh nắng trong phòng biến mất trong nháy mắt, tạo thành ảo giác như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Mắt của Úc Thanh Chước còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, hoang mang không hiểu tại sao Lương Tùng Đình lại làm những việc này. Anh ngẩn người, thấp giọng hỏi: “Anh Đình? Anh sao vậy...”
Lương Tùng Đình cúi đầu lấy hai thứ gì đó trong túi áo khoác ra rồi ném lên giường. Vừa nãy trên đường đến đây Úc Thanh Chước ngủ rất sâu, hắn dừng xe một lần để đi mua đồ mà anh cũng không biết.
Hắn hỏi lại câu kia một lần nữa: “Trước khi đi tôi nói gì với cậu?”
Lần này Úc Thanh Chước không thể nhắc lại chuyện sinh nhật của mình, đành lẩm bẩm trả lời: “Bảo em đừng làm loạn.”
Dứt lời anh mím môi, vẫn cảm thấy oan cho bản thân quá. Chỉ là mua tấm vé bay đến gặp Lương Tùng Đình thôi, hơi xúc động chút xíu thôi mà, đâu phải chuyện đao to búa lớn gì mà hắn lại phản ứng mạnh như vậy, còn khóa cửa kéo rèm như thể muốn thẩm vấn anh nữa chứ.
Lúc này là anh ngây thơ thật, không nghiền ngẫm một chút tâm tư của Lương Tùng Đình mà lại còn chủ động lấy lòng dâng mình lên cho hắn.
Anh không biết có bao nhiêu cơn sóng ngầm mãnh liệt ẩn bên dưới mối quan hệ tưởng như êm đềm này. Lương Tùng Đình đã phải kiềm chế và tự chủ nhường nào mới có thể bày ra gương mặt bình thản trước mặt anh, cùng anh chậm rãi chữa lành những nứt vỡ, thậm chí còn bắt đầu một lần nữa như bạn bè.
Suy nghĩ của Úc Thanh Chước về hắn quá đơn giản.
Lần này là tự anh muốn tới, nơi xa xôi thế này, cho dù Lương Tùng Đình có đem bán anh đi thì có khi cũng chẳng ai hay biết.
Lương Tùng Đình đứng ở mép giường, giữa hai người chỉ cách nhau chiếc giường, hắn nói: “Úc Thanh Chước, cậu có biết cậu không nên đến không? Cậu tới chỗ xa xôi hẻo lánh này làm gì?”
“Cậu nói cậu đến để gặp tôi. Gặp tôi có ích lợi gì sao? Cũng chẳng phải cậu gặp tôi nhiều thêm vài lần nữa là chúng ta có thể quay về như trước đây.”
Căn phòng tối om, bốn phía là đồ đạc cũ kỹ, giọng nói trầm thấp của Lương Tùng Đình dường như đong đầy cảm xúc hơn ngày thường. Vừa nói hắn vừa nhìn thẳng Úc Thanh Chước, ánh mắt này cứ như một vật thể hữu hình chạm tới quần áo trên người anh rồi từ từ mà lột ra tất cả.
Úc Thanh Chước gần như đã đoán được thứ mà Lương Tùng Đình vừa ném lên trên giường là gì.
Lương Tùng Đình tiếp tục nói với anh: “Bảy năm trước cậu nói lời chia tay ba lần, không phải là tôi không có cách để bắt cậu ở lại, nhưng ba lần đó tôi đều để cậu đi, sao bây giờ cậu còn dám quay về?”
“Úc Thanh Chước, tôi đã từng rất muốn...” Nói tới đây hắn cười khẽ, nhưng sự hung hãn và dữ dội trong ánh mắt vẫn không hề giảm đi, “Nhốt cậu lại, giam giữ cậu, nhốt đến khi cậu đầu hàng chịu thua, không dám nói câu chia tay nữa, thậm chí làm cho cậu tàn phế cũng được, dù sao sau này tôi nuôi cậu.”
Không phải hắn đang nói lời hù dọa.
Những tâm tư này không hề phai nhạt theo năm tháng, có lẽ do hắn đã giấu quá giỏi, cất quá sâu nên người ngoài cho rằng vết thương tình của hắn đã khỏi hẳn, bắt đầu mở ra cuộc sống mới như chưa từng tổn thương.
Bấy lâu nay Lương Tùng Đình cũng tính đến chuyện quay lại với Úc Thanh Chước, nếu thời gian đủ lâu để khiến hắn quên đi những suy nghĩ điên cuồng trong quá khứ thì có lẽ hai người còn có thể làm lại.
Thế nhưng Úc Thanh Chước lại đột ngột đi tới huyện nhỏ hoàn toàn lạ lẫm này, ở đây ngoại trừ Lương Tùng Đình anh không còn quen biết ai nữa cả.
Anh đến gặp hắn để tìm lại tình yêu đã đánh mất từ lâu, vậy thì hắn sẽ nói cho anh biết, đây chính là tình yêu mà anh muốn. Là không có lý trí, là bất chấp, là điên cuồng, là muốn làm mọi chuyện tồi tệ nhất với anh, thậm chí phải cướp đi tự do, giam cầm trong xiềng xích, khiến anh biến thành tù nhân chỉ thuộc về một người.
Và người đó chỉ có thể là hắn.
Úc Thanh Chước lặng lẽ liếm môi.
Mỗi một động tác nhỏ của anh đều lọt vào mắt Lương Tùng Đình.
Hai người vẫn đứng cách nhau một chiếc giường.
Hắn giơ tay lên chỉ về phía sau Úc Thanh Chước, nói: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng. Cậu đứng gần cửa hơn, bây giờ cậu ra ngoài, tôi để cậu đi.”
Úc Thanh Chước bình tĩnh nhìn hắn, không hiểu sao một Lương Tùng Đình vẫn luôn đứng yên trong bóng tối lại mang tới cảm giác áp bách và tràn ngập tính công kích như vậy, dường như đó là sự yên lặng trước khi mãnh thú bắt được con mồi mà nó đang nhắm tới.
Vài giây trôi qua, Úc Thanh Chước bước lên trước một bước rồi quỳ một gối lên giường.
Làm động tác này xong anh cố gắng trấn an bản thân, sau đó đầu gối còn lại cũng quỳ theo, chậm rãi dịch người về phía Lương Tùng Đình.
Anh còn cầm theo hai hộp giấy bị ném lên giường từ khi nãy, một hộp khá nhẹ còn hộp kia nặng hơn, mang đến trước mặt hắn.
“Em thấy ổn, anh Đình.” Úc Thanh Chước ngửa đầu nhìn Lương Tùng Đình, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt chẳng có chút đề phòng.
“Em không đi đâu hết, làm chuyện trước kia anh muốn làm với em đi.”
—————
*Bình luận của reader ở bản gốc:
Yêu là kiềm chế, là nhẫn nhịn, là nhiệt tình, là lo sợ; một khi đã xuất hiện vết nứt thì yêu là đau đớn, là thống khổ, là chiếm hữu, là điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.