Chương 42: Một chút can đảm
Lăng Y Chủ
12/07/2024
Đề tài đồ án tốt nghiệp khi Lương Tùng Đình học nghiên cứu sinh là cải tạo một nhà kho cũ hơn bốn mươi năm tuổi thành địa điểm văn hóa đa chức năng.
Đề tài ấy của hắn không phải tự nhiên mà có, nhà kho thuộc thư viện thành phố này từng là tác phẩm của Thôi Bồi Chi – giáo viên hướng dẫn của hắn khi ông còn trẻ, bởi vì dự án tái thiết đô thị nên sắp bị dỡ bỏ. Lương Tùng Đình muốn miêu tả một viễn cảnh tương lai mà nó có thể trở thành trên bản vẽ của mình.
Úc Thanh Chước đã từng xem qua một phần mô hình và bản thảo thiết kế chưa hoàn thiện của hắn. Có thời gian Lương Tùng Đình chỉ ngủ bốn năm tiếng mỗi ngày, hắn vừa phải học, vừa thực tập và làm đồ án tốt nghiệp, đó là khoảng thời gian hắn bận rộn nhất trong hai năm bọn họ bên nhau.
Lúc ấy Lương Tùng Đường mới chỉ bước một chân vào đời nhưng tài hoa trong lĩnh vực thiết kế tổng thể và cách tiếp cận chặt chẽ đến từng chi tiết đã bắt đầu bộc lộ. Phong cách của hắn thiên về mạnh mẽ và có tính thực tế cao, đồ án tốt nghiệp không giống với tác phẩm của những sinh viên khác mà có sự tinh tế và điêu luyện trong đó.
Úc Thanh Chước biết đây là tác phẩm mà Lương Tùng Đình dồn hết tâm huyết suốt nửa năm, cũng từng nghe hắn vô tình nhắc đến chuyện Thôi Bồi Chi đã gửi tác phẩm này đi tham dự cuộc thi Quỹ thiết kế dành cho sinh viên trẻ. Nếu có thể lọt vào danh sách trúng cử hoặc đạt được giải thưởng thì không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn sẽ là đòn bẩy cho sự nghiệp sau này của Lương Tùng Đình.
Lương Tùng Đình nghe anh đột ngột nhắc đến đồ án tốt nghiệp nhiều năm trước thì cau mày, hỏi: “Là cái nhà kho đó, sao vậy?”
Đây là một câu chuyện rất dài, pha trộn giữa cuộc sống riêng tư của thế hệ trước, bê bối của hai gia đình và cả suy nghĩ tự cho mình là đúng ngày xưa của Úc Thanh Chước, tóm lại là vô cùng hỗn loạn, tình tiết quá nhiều.
Úc Thanh Chước không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh vẫn cứ cúi đầu ngồi xổm, Lương Tùng Đình muốn kéo anh lên nhưng anh lại không chịu. Khi ngồi xổm máu ở tĩnh mạch sẽ về tim nhanh hơn, Úc Thanh Chước cảm thấy tư thế này có thể giúp cho mình suy nghĩ và hoàn thiện những mảnh ghép kí ức.
“Ba em là người lòng dạ thâm sâu, ham muốn kiểm soát trong hôn nhân của ông cũng rất mạnh. Tiếc là lúc ấy em chẳng biết gì hết, vẫn luôn sống trong ảo tưởng giả dối về gia đình hòa thuận cha mẹ ân ái...”
“Chắc hẳn ông đã sớm nghi ngờ nên mới thuê người đến Bắc Kinh điều tra chuyện của mẹ em và chú Lương.”
Úc Thanh Chước không nhìn Lương Tùng Đình, anh giống như đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ một mực cúi gằm đầu lên tiếng.
“Nhưng ba em còn chưa có được chứng cứ hai người ngoại tình thì chuyện em và anh ở chung đã bị chụp trước rồi.”
“Em đã xem những tấm ảnh ấy, trong đó có một tấm chụp chúng ta ở dưới khu chung cư, khi ấy em mới mua xe đi đón anh về nhà, chúng mình ngồi trong xe hôn nhau.”
Mặc dù từng lời kể của câu chuyện này đều sắc nhọn đến mức khiến người ta hít thở khó khăn nhưng bảy năm thời gian quả thực đã giúp mài mòn nhiều góc cạnh. Giờ đây Úc Thanh Chước đã có thể tương đối bình tĩnh mà kể lại, Lương Tùng Đình cũng có thể bình tĩnh mà lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên Lương Tùng Đình biết tới phần quá khứ này của Úc Thanh Chước. Hắn không quá ngạc nhiên, vốn dĩ trước đây hắn cũng đã nghĩ tới vài nguyên nhân tương tự nên chỉ hỏi thẳng anh: “Chuyện này thì có liên quan gì đến đồ án tốt nghiệp?”
Sau đó là sự im lặng giữa hai người.
Mãi đến khi Úc Thanh Chước chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Lương Tùng Đình thì hắn mới bất chợt hiểu ra, nói: “Ba em động đến đồ án tốt nghiệp của anh?”
Úc Thanh Chước ở ngưỡng tuổi hai mươi cực kỳ thông minh và tài giỏi, nhưng đồng thời cũng vô cùng ngây ngô. Vì hoàn cảnh gia đình nên anh được bao bọc chu đáo, đến Bắc Kinh học cũng có mẹ đi cùng, anh chưa từng hiểu rõ ba mình Úc Kính là người như thế nào cho đến khi chuyện với Lương Tùng Đình bị ông phát hiện ra.
Úc Thanh Chước ngửa đầu, gương mặt tái nhợt đến bất thường, nói từng chữ rất chậm với hắn: “Lần đầu tiên nói chia tay là do em, không liên quan đến ai cả. Em biết chuyện mẹ em và chú Lương bên nhau, không chấp nhận được nên giận cá chém thớt sang anh, là do em sai.”
“Sau đó Úc Kính nhúng tay vào, không biết ông làm cách nào mà lấy được bản thảo đồ án của anh và biết anh đang dự thi Quỹ thiết kế. Lúc ấy tác phẩm của anh đã qua vòng sơ tuyển và sắp vào vòng hai, ông dựa vào vài mối quan hệ để mượn danh nghĩa của một studio lớn, chuẩn bị kiện anh tội đạo văn xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, đến cả luật sư cũng đã tìm xong rồi.”
Chuyện này giống như bị ném bùn lên người, cho dù có cố gắng gột rửa thế nào đi chăng nữa thì vết nhơ vẫn sẽ luôn lưu lại. Đối với một người mới mà nói, một khi dính phải loại chỉ trích kiểu này thì đừng nghĩ đến chuyện vùng dậy nữa, Lương Tùng Đình vĩnh viễn không thể mơ tưởng một vị trí nhỏ nhoi ở trong ngành thiết kế.
Một tay Lương Tùng Đình tóm lấy cánh tay Úc Thanh Chước, vốn dĩ hắn muốn kéo anh lên nhưng anh vẫn cố chấp ngồi yên không động đậy, thế nên hắn cứ để nguyên như vậy không rút lại.
Hắn vô thức tăng thêm lực ở tay, siết đến mức cánh tay Úc Thanh Chước cảm thấy hơi đau đớn.
Lại thêm nửa phút im lặng, Lương Tùng Đình hỏi: “Còn nữa không?”
Bọn họ xa cách bảy năm, thời gian đó quá dài. Đồ án tốt nghiệp chỉ là dấu chấm nhỏ trong khoảng thời gian đằng đẵng ấy, vậy còn sau đó thì sao, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ muốn nói lại thôi trên mặt Úc Thanh Chước đã cho hắn biết rằng trong sổ nợ còn rất nhiều mục nữa, anh vẫn chưa nói hết.
Úc Thanh Chước mỉm cười, nâng cánh tay không bị giữ lên xoa xoa mặt mình.
Anh không muốn nhớ lại kí ức ấy, đó là thời khắc u ám nhất trong cuộc đời anh. Không chỉ vậy, giờ anh có thể cảm nhận được cảm xúc đang chậm rãi chồng chất trong lòng Lương Tùng Đình, người đàn ông này sẽ không vì lời nói của anh mà chấp nhận tha thứ, sẽ không đơn giản như vậy.
Úc Thanh Chước nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Cho nên em nói chia tay lần thứ hai, nếu em và anh chia tay thì Úc Kính sẽ không động tới anh nữa. Nhưng khi đó em hiểu quá ít về con người thật của ba mình, không biết ông ta lại là người ra tay tàn nhẫn như thế chỉ vì hận thù cá nhân.”
“Em không kiên định, sau đó lén đến tìm anh muốn quay lại, Úc Kính vẫn luôn thuê người theo dõi em, chẳng mấy chốc đã biết là em không giữ lời. Ông lập tức phái người đưa em sang Anh, khi ấy mẹ em cũng sử dụng một số mối quan hệ để đối đầu Úc Kính, hai người họ hoàn toàn trở mặt với nhau. Tiếp đó Úc Kính bận xử lý chuyện phân chia tài sản sau ly hôn, không có thời gian để đâm đơn kiện anh.”
Úc Thanh Chước càng nói càng nhanh. Quá nhiều chuyện xảy ra, trăm câu nghìn chữ, vòng xoáy kí ức đang kéo anh chìm xuống, chẳng thể duy trì sự bình tĩnh được bao lâu nữa, anh chỉ có thể chọn những điều quan trọng để kể lại.
“Em sang Anh không đến một tháng, vụ kiện tụng ly hôn giữa ba mẹ em còn chưa xong thì mẹ và chú Lương gặp tai nạn giao thông. Mặc dù mẹ em được cứu sống nhưng bà lại rơi vào hôn mê sâu, nếu muốn được tiếp tục điều trị thì phải đưa mẹ em sang Anh, ở đó mọi quan hệ hay tài chính đều cần Úc Kính ra mặt, mẹ em có nhận được sự chăm sóc y tế tốt nhất hay không phụ thuộc rất nhiều vào quyết định của Úc Kính.”
Chuyện sau đó Úc Thanh Chước không cần phải nói nữa. Lúc ấy một bên là luật sư của Úc Kính đã soạn đơn khởi kiện Lương Tùng Đình, một bên là mẹ hôn mê sâu, biểu hiện lâm sàng là mất năng lực tư duy và vận động, có khả năng trở thành người thực vật. Úc Thanh Chước không còn lựa chọn khác, anh không thể chống lại Úc Kính, số phận của hai người mà anh yêu thương nhất trên đời đè nặng trên vai anh.
Nếu anh yếu đuối mà liên lạc với Lương Tùng Đình thì việc điều trị của mẹ và tiền đồ của hắn đều sẽ bị hủy hoại.
Tiếc rằng cho dù Úc Thanh Chước và Úc Tô đã cố gắng hết sức nhưng mẹ Úc vẫn không thể tỉnh lại. Bốn năm sau, tình trạng của bà ngày càng chuyển biến xấu do di chứng tai nạn, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng cộng thêm teo cơ ở các chi, cuối cùng hai chị em Úc Tô quyết định rút ống nội khí quản và kết thúc điều trị để mẹ không cần phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau sống dở chết dở này nữa.
Úc Thanh Chước lược bỏ bốn năm nhẫn nhịn, chỉ nói về thời điểm mẹ anh qua đời.
Khi đó cách lúc anh về nước còn hơn hai năm.
Anh ngồi xổm lâu nên mỏi chân, dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Sau đó em chưa về tìm anh. Không biết có phải do nhân quả báo ứng hay không, mẹ em qua đời được hai tháng thì Úc Kính được chuẩn đoán bị ung thư vòm họng. Trong lúc mẹ em hôn mê sâu thì ông ta đã có tình nhân khác, người đó có sinh một đứa con nhưng lại không rõ có thật sự là máu mủ của ông ta hay không. Em cần giúp Úc Tô lấy được toàn bộ tài sản nhà họ Úc, đây là cái chị ấy xứng đáng nhận được, mấy năm qua chị ấy đã vất vả quá nhiều vì mẹ và em, chuyện gì cũng phải nhọc lòng lo lắng. Gia đình anh rể em ở Anh cũng có chút danh tiếng, nếu Úc Tô thừa kế được sản nghiệp thì sẽ không cần phải cúi đầu ở nhà chồng.”
Cuộc chiến ấy kéo dài hơn một năm, đến khi Úc Kính qua đời thì Úc Tô và Úc Thanh Chước đã cùng nhau giành được quyền thừa kế, sau cùng Úc Thanh Chước để lại toàn bộ cổ phần của mình cho Úc Tô.
Anh không cần những vật ngoài thân đó. Thứ quý giá nhất của anh đã mất từ lâu rồi.
Bảy năm, cuối cùng Úc Thanh Chước trở thành một người với hai bàn tay trắng.
Anh ở nước ngoài do dự rất lâu, vô số lần nghĩ đến chuyện về nước đi tìm Lương Tùng Đình nhưng rồi lại đánh mất can đảm.
Anh không còn là cậu thiếu niên Úc Thanh Chước trẻ trung phóng khoáng, liều lĩnh vô tư nữa, anh lê lết vật lộn trên đường đời, ngã đến mức người mang đầy vết thương. Thỉnh thoảng anh biết được tình hình của Lương Tùng Đình thông qua internet, thấy đối phương đã trở thành nhân tài đầy hứa hẹn, có sự nghiệp thành công, nhận được giải thưởng Nhà thiết kế trẻ của năm, là đối tác của công ty kiến trúc nổi tiếng trong nước, đường danh vọng rộng mở vô cùng.
Một Lương Tùng Đình như vậy Úc Thanh Chước không thể nào đuổi kịp, từ lâu bọn họ đã càng lúc càng xa.
Sau đó Úc Tô liên tục cổ vũ anh, dù ra sao đi nữa thì cứ coi như thực hiện một tâm nguyện, khuyên anh cứ về nước thử xem. Cùng lắm thì kết cục tệ nhất là hoàn toàn cắt đứt mà thôi, chẳng thể nào kém hơn tình hình hiện tại được nữa.
Thế là Úc Thanh Chước mang theo chút can đảm cuối cùng quay trở về.
Có lẽ là ý trời đã định, có lẽ cha mẹ ở trên cao có linh, thương lấy đôi uyên ương này.
Ở nghĩa trang chôn cất Lương Nhạn Thành, cho anh gặp lại Lương Tùng Đình lần nữa.
Đề tài ấy của hắn không phải tự nhiên mà có, nhà kho thuộc thư viện thành phố này từng là tác phẩm của Thôi Bồi Chi – giáo viên hướng dẫn của hắn khi ông còn trẻ, bởi vì dự án tái thiết đô thị nên sắp bị dỡ bỏ. Lương Tùng Đình muốn miêu tả một viễn cảnh tương lai mà nó có thể trở thành trên bản vẽ của mình.
Úc Thanh Chước đã từng xem qua một phần mô hình và bản thảo thiết kế chưa hoàn thiện của hắn. Có thời gian Lương Tùng Đình chỉ ngủ bốn năm tiếng mỗi ngày, hắn vừa phải học, vừa thực tập và làm đồ án tốt nghiệp, đó là khoảng thời gian hắn bận rộn nhất trong hai năm bọn họ bên nhau.
Lúc ấy Lương Tùng Đường mới chỉ bước một chân vào đời nhưng tài hoa trong lĩnh vực thiết kế tổng thể và cách tiếp cận chặt chẽ đến từng chi tiết đã bắt đầu bộc lộ. Phong cách của hắn thiên về mạnh mẽ và có tính thực tế cao, đồ án tốt nghiệp không giống với tác phẩm của những sinh viên khác mà có sự tinh tế và điêu luyện trong đó.
Úc Thanh Chước biết đây là tác phẩm mà Lương Tùng Đình dồn hết tâm huyết suốt nửa năm, cũng từng nghe hắn vô tình nhắc đến chuyện Thôi Bồi Chi đã gửi tác phẩm này đi tham dự cuộc thi Quỹ thiết kế dành cho sinh viên trẻ. Nếu có thể lọt vào danh sách trúng cử hoặc đạt được giải thưởng thì không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn sẽ là đòn bẩy cho sự nghiệp sau này của Lương Tùng Đình.
Lương Tùng Đình nghe anh đột ngột nhắc đến đồ án tốt nghiệp nhiều năm trước thì cau mày, hỏi: “Là cái nhà kho đó, sao vậy?”
Đây là một câu chuyện rất dài, pha trộn giữa cuộc sống riêng tư của thế hệ trước, bê bối của hai gia đình và cả suy nghĩ tự cho mình là đúng ngày xưa của Úc Thanh Chước, tóm lại là vô cùng hỗn loạn, tình tiết quá nhiều.
Úc Thanh Chước không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh vẫn cứ cúi đầu ngồi xổm, Lương Tùng Đình muốn kéo anh lên nhưng anh lại không chịu. Khi ngồi xổm máu ở tĩnh mạch sẽ về tim nhanh hơn, Úc Thanh Chước cảm thấy tư thế này có thể giúp cho mình suy nghĩ và hoàn thiện những mảnh ghép kí ức.
“Ba em là người lòng dạ thâm sâu, ham muốn kiểm soát trong hôn nhân của ông cũng rất mạnh. Tiếc là lúc ấy em chẳng biết gì hết, vẫn luôn sống trong ảo tưởng giả dối về gia đình hòa thuận cha mẹ ân ái...”
“Chắc hẳn ông đã sớm nghi ngờ nên mới thuê người đến Bắc Kinh điều tra chuyện của mẹ em và chú Lương.”
Úc Thanh Chước không nhìn Lương Tùng Đình, anh giống như đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ một mực cúi gằm đầu lên tiếng.
“Nhưng ba em còn chưa có được chứng cứ hai người ngoại tình thì chuyện em và anh ở chung đã bị chụp trước rồi.”
“Em đã xem những tấm ảnh ấy, trong đó có một tấm chụp chúng ta ở dưới khu chung cư, khi ấy em mới mua xe đi đón anh về nhà, chúng mình ngồi trong xe hôn nhau.”
Mặc dù từng lời kể của câu chuyện này đều sắc nhọn đến mức khiến người ta hít thở khó khăn nhưng bảy năm thời gian quả thực đã giúp mài mòn nhiều góc cạnh. Giờ đây Úc Thanh Chước đã có thể tương đối bình tĩnh mà kể lại, Lương Tùng Đình cũng có thể bình tĩnh mà lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên Lương Tùng Đình biết tới phần quá khứ này của Úc Thanh Chước. Hắn không quá ngạc nhiên, vốn dĩ trước đây hắn cũng đã nghĩ tới vài nguyên nhân tương tự nên chỉ hỏi thẳng anh: “Chuyện này thì có liên quan gì đến đồ án tốt nghiệp?”
Sau đó là sự im lặng giữa hai người.
Mãi đến khi Úc Thanh Chước chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Lương Tùng Đình thì hắn mới bất chợt hiểu ra, nói: “Ba em động đến đồ án tốt nghiệp của anh?”
Úc Thanh Chước ở ngưỡng tuổi hai mươi cực kỳ thông minh và tài giỏi, nhưng đồng thời cũng vô cùng ngây ngô. Vì hoàn cảnh gia đình nên anh được bao bọc chu đáo, đến Bắc Kinh học cũng có mẹ đi cùng, anh chưa từng hiểu rõ ba mình Úc Kính là người như thế nào cho đến khi chuyện với Lương Tùng Đình bị ông phát hiện ra.
Úc Thanh Chước ngửa đầu, gương mặt tái nhợt đến bất thường, nói từng chữ rất chậm với hắn: “Lần đầu tiên nói chia tay là do em, không liên quan đến ai cả. Em biết chuyện mẹ em và chú Lương bên nhau, không chấp nhận được nên giận cá chém thớt sang anh, là do em sai.”
“Sau đó Úc Kính nhúng tay vào, không biết ông làm cách nào mà lấy được bản thảo đồ án của anh và biết anh đang dự thi Quỹ thiết kế. Lúc ấy tác phẩm của anh đã qua vòng sơ tuyển và sắp vào vòng hai, ông dựa vào vài mối quan hệ để mượn danh nghĩa của một studio lớn, chuẩn bị kiện anh tội đạo văn xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ, đến cả luật sư cũng đã tìm xong rồi.”
Chuyện này giống như bị ném bùn lên người, cho dù có cố gắng gột rửa thế nào đi chăng nữa thì vết nhơ vẫn sẽ luôn lưu lại. Đối với một người mới mà nói, một khi dính phải loại chỉ trích kiểu này thì đừng nghĩ đến chuyện vùng dậy nữa, Lương Tùng Đình vĩnh viễn không thể mơ tưởng một vị trí nhỏ nhoi ở trong ngành thiết kế.
Một tay Lương Tùng Đình tóm lấy cánh tay Úc Thanh Chước, vốn dĩ hắn muốn kéo anh lên nhưng anh vẫn cố chấp ngồi yên không động đậy, thế nên hắn cứ để nguyên như vậy không rút lại.
Hắn vô thức tăng thêm lực ở tay, siết đến mức cánh tay Úc Thanh Chước cảm thấy hơi đau đớn.
Lại thêm nửa phút im lặng, Lương Tùng Đình hỏi: “Còn nữa không?”
Bọn họ xa cách bảy năm, thời gian đó quá dài. Đồ án tốt nghiệp chỉ là dấu chấm nhỏ trong khoảng thời gian đằng đẵng ấy, vậy còn sau đó thì sao, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ muốn nói lại thôi trên mặt Úc Thanh Chước đã cho hắn biết rằng trong sổ nợ còn rất nhiều mục nữa, anh vẫn chưa nói hết.
Úc Thanh Chước mỉm cười, nâng cánh tay không bị giữ lên xoa xoa mặt mình.
Anh không muốn nhớ lại kí ức ấy, đó là thời khắc u ám nhất trong cuộc đời anh. Không chỉ vậy, giờ anh có thể cảm nhận được cảm xúc đang chậm rãi chồng chất trong lòng Lương Tùng Đình, người đàn ông này sẽ không vì lời nói của anh mà chấp nhận tha thứ, sẽ không đơn giản như vậy.
Úc Thanh Chước nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Cho nên em nói chia tay lần thứ hai, nếu em và anh chia tay thì Úc Kính sẽ không động tới anh nữa. Nhưng khi đó em hiểu quá ít về con người thật của ba mình, không biết ông ta lại là người ra tay tàn nhẫn như thế chỉ vì hận thù cá nhân.”
“Em không kiên định, sau đó lén đến tìm anh muốn quay lại, Úc Kính vẫn luôn thuê người theo dõi em, chẳng mấy chốc đã biết là em không giữ lời. Ông lập tức phái người đưa em sang Anh, khi ấy mẹ em cũng sử dụng một số mối quan hệ để đối đầu Úc Kính, hai người họ hoàn toàn trở mặt với nhau. Tiếp đó Úc Kính bận xử lý chuyện phân chia tài sản sau ly hôn, không có thời gian để đâm đơn kiện anh.”
Úc Thanh Chước càng nói càng nhanh. Quá nhiều chuyện xảy ra, trăm câu nghìn chữ, vòng xoáy kí ức đang kéo anh chìm xuống, chẳng thể duy trì sự bình tĩnh được bao lâu nữa, anh chỉ có thể chọn những điều quan trọng để kể lại.
“Em sang Anh không đến một tháng, vụ kiện tụng ly hôn giữa ba mẹ em còn chưa xong thì mẹ và chú Lương gặp tai nạn giao thông. Mặc dù mẹ em được cứu sống nhưng bà lại rơi vào hôn mê sâu, nếu muốn được tiếp tục điều trị thì phải đưa mẹ em sang Anh, ở đó mọi quan hệ hay tài chính đều cần Úc Kính ra mặt, mẹ em có nhận được sự chăm sóc y tế tốt nhất hay không phụ thuộc rất nhiều vào quyết định của Úc Kính.”
Chuyện sau đó Úc Thanh Chước không cần phải nói nữa. Lúc ấy một bên là luật sư của Úc Kính đã soạn đơn khởi kiện Lương Tùng Đình, một bên là mẹ hôn mê sâu, biểu hiện lâm sàng là mất năng lực tư duy và vận động, có khả năng trở thành người thực vật. Úc Thanh Chước không còn lựa chọn khác, anh không thể chống lại Úc Kính, số phận của hai người mà anh yêu thương nhất trên đời đè nặng trên vai anh.
Nếu anh yếu đuối mà liên lạc với Lương Tùng Đình thì việc điều trị của mẹ và tiền đồ của hắn đều sẽ bị hủy hoại.
Tiếc rằng cho dù Úc Thanh Chước và Úc Tô đã cố gắng hết sức nhưng mẹ Úc vẫn không thể tỉnh lại. Bốn năm sau, tình trạng của bà ngày càng chuyển biến xấu do di chứng tai nạn, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng cộng thêm teo cơ ở các chi, cuối cùng hai chị em Úc Tô quyết định rút ống nội khí quản và kết thúc điều trị để mẹ không cần phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau sống dở chết dở này nữa.
Úc Thanh Chước lược bỏ bốn năm nhẫn nhịn, chỉ nói về thời điểm mẹ anh qua đời.
Khi đó cách lúc anh về nước còn hơn hai năm.
Anh ngồi xổm lâu nên mỏi chân, dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Sau đó em chưa về tìm anh. Không biết có phải do nhân quả báo ứng hay không, mẹ em qua đời được hai tháng thì Úc Kính được chuẩn đoán bị ung thư vòm họng. Trong lúc mẹ em hôn mê sâu thì ông ta đã có tình nhân khác, người đó có sinh một đứa con nhưng lại không rõ có thật sự là máu mủ của ông ta hay không. Em cần giúp Úc Tô lấy được toàn bộ tài sản nhà họ Úc, đây là cái chị ấy xứng đáng nhận được, mấy năm qua chị ấy đã vất vả quá nhiều vì mẹ và em, chuyện gì cũng phải nhọc lòng lo lắng. Gia đình anh rể em ở Anh cũng có chút danh tiếng, nếu Úc Tô thừa kế được sản nghiệp thì sẽ không cần phải cúi đầu ở nhà chồng.”
Cuộc chiến ấy kéo dài hơn một năm, đến khi Úc Kính qua đời thì Úc Tô và Úc Thanh Chước đã cùng nhau giành được quyền thừa kế, sau cùng Úc Thanh Chước để lại toàn bộ cổ phần của mình cho Úc Tô.
Anh không cần những vật ngoài thân đó. Thứ quý giá nhất của anh đã mất từ lâu rồi.
Bảy năm, cuối cùng Úc Thanh Chước trở thành một người với hai bàn tay trắng.
Anh ở nước ngoài do dự rất lâu, vô số lần nghĩ đến chuyện về nước đi tìm Lương Tùng Đình nhưng rồi lại đánh mất can đảm.
Anh không còn là cậu thiếu niên Úc Thanh Chước trẻ trung phóng khoáng, liều lĩnh vô tư nữa, anh lê lết vật lộn trên đường đời, ngã đến mức người mang đầy vết thương. Thỉnh thoảng anh biết được tình hình của Lương Tùng Đình thông qua internet, thấy đối phương đã trở thành nhân tài đầy hứa hẹn, có sự nghiệp thành công, nhận được giải thưởng Nhà thiết kế trẻ của năm, là đối tác của công ty kiến trúc nổi tiếng trong nước, đường danh vọng rộng mở vô cùng.
Một Lương Tùng Đình như vậy Úc Thanh Chước không thể nào đuổi kịp, từ lâu bọn họ đã càng lúc càng xa.
Sau đó Úc Tô liên tục cổ vũ anh, dù ra sao đi nữa thì cứ coi như thực hiện một tâm nguyện, khuyên anh cứ về nước thử xem. Cùng lắm thì kết cục tệ nhất là hoàn toàn cắt đứt mà thôi, chẳng thể nào kém hơn tình hình hiện tại được nữa.
Thế là Úc Thanh Chước mang theo chút can đảm cuối cùng quay trở về.
Có lẽ là ý trời đã định, có lẽ cha mẹ ở trên cao có linh, thương lấy đôi uyên ương này.
Ở nghĩa trang chôn cất Lương Nhạn Thành, cho anh gặp lại Lương Tùng Đình lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.