Chương 19
Quang Sơn
28/04/2021
"Đúng vậy, em ấy hơi khó chịu trong người, tôi sẽ đưa em ấy đi bệnh viện khám thử... Không sao, có lẽ lúc trước áp lực quá lớn, đợi khi có kết quả khám rồi tôi sẽ báo lại cho cô. Được rồi, cảm ơn cô Chương."
Tô Hà cúp điện thoại, đặt lại điện thoại vào trong túi, nhìn Kiều Minh Hạ rồi nói: "Xin nghỉ phép xong rồi."
Kiều Minh Hạ đã sửa soạn lại xong, đám mây đỏ đáng ngờ trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Cậu vuốt lại đầu tóc rối bời hỏi: "Cô Chương có đồng ý cho em về sớm không?"
“Anh nói em bị bệnh.” Tô Hà đưa tay ra, Kiều Minh Hạ kéo anh đứng dậy.
Cuộc yêu lúc nãy anh cũng không làm quá ác, cậu vẫn còn có thể đi được, nhưng tinh dịch còn bên trong khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Kiều Minh Hạ bước đi trong một tư thế kỳ lạ, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thiết bị, cậu đã mất tự nhiên buông tay Tô Hà ra, đứng sang một bên đợi Tô Hà khóa cửa. Bộ đồng phục của cậu còn khá bình thường chỉ bị dính một xíu tro bụi mà thôi, Tô Hà xoay người lại thấy thế giúp cậu phủi bụi đi.
Làm xong hết, họ đi vòng qua khán đài đầy tiếng cổ vũ.
Bên ngoài cũng không có thay đổi gì, như thể một giờ qua không có gì thay đổi, bọn họ như bị nhốt trong một chiếc hộp mà thời gian trong đó dường như bị ngưng đọng. Giữa tiếng hò reo của các cổ động viên, những chiếc cờ với màu sắc sặc sỡ, tiếng hò reo cổ vũ, Kiều Minh Hạ thấy Tô Hà chuẩn bị bước qua đó, đột nhiên gọi anh lại
"Thầy ơi."
Tô Hà xoay người, nghe Kiều Minh Hạ cẩn thận hỏi: "Thầy có còn giận không?"
Anh bật cười, muốn xoa tóc cho Kiều Minh Hạ ngay tại chỗ, nhưng đã có rất nhiều người nhìn thấy họ rồi, Tô Hà đành phải lắc đầu, khẽ nói “không giận nữa”, rồi ra hiệu cho Kiều Minh Hạ đi cùng anh.
Kiều Minh Hạ không biết anh muốn đi đâu, ngơ ngác đi theo Tô Hà, cho đến khi nhìn thấy cổng trường vẫn còn hơi mờ mịt. Xe của Tô Hà đang đậu trong bãi đỗ, bọn họ phải đội trời nắng chang chang mà đi về, Kiều Minh Hạ đội nắng có chút chóng mặt, còn chưa ăn sáng đã bị Tô Hà kéo đi làm tình, cho nên bây giờ cậu đã bị tụt đường huyết rồi.
Quẹo qua một ngã rẽ, máy giám sát của trường học không bắt đến được, Tô Hà lập tức nắm tay cậu.
Tay Kiều Minh Hạ lạnh ngắt, lúc này Tô Hà mới phát hiện ra sắc mặt của cậu không ổn lắm, chạy qua một siêu thị nhỏ bên đường mua cho cậu một chai sữa chua uống. Kiều Minh Hạ còn chưa kịp uống đã bị sặc, cậu ngồi xổm bên vệ đường một lúc mới khỏe lại, ngẩng đầu nhìn Tô Hà.
Nhìn cậu đáng thương như thế, Tô Hà tự ngẫm lại xem vừa rồi có phải lúc nãy anh quá đáng lắm không, nhưng từ nhỏ đến lớn anh rất ít khi nói lời “Xin lỗi”.
Tô Hà chưa bao giờ nói cho Kiều Minh Hạ biết kế hoạch của anh. Tại lần đại hội thể thao này, Kiều Minh Hạ không có tham gia trận thi đấu nào nên ra về sớm cũng không sao hết. Tô Hà hôm nay ăn mặc trẻ trung hơn, để khi họ đứng cùng nhau sẽ không có chênh lệch quá lớn về tuổi tác, sau đó anh đưa Kiều Minh Hạ đi mua vài bộ quần áo mới.
Cái thun hình con gấu kia cậu đã mặc từ cuối mùa hè đến đầu mua đông, mặc dù ở Tây Thành đến cuối tháng mười một vẫn còn hơi nóng, nhưng Tô Hà luôn cảm thấy không thích hợp.
“Thôi, em đứng đây uống hết chai sữa chua đi.” Tô Hà sờ sờ đầu cậu: "Anh sẽ lái xe đi đón em.”
"Em không sao..." Kiều Minh Hạ muốn đứng dậy, cắn miệng chai sữa.
Giọng điệu Tô Hà trở nên nghiêm túc hơn: "Em ở chỗ này chờ anh."
Khi anh nói như vậy, Kiều Minh Hạ sẽ không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống mép đường, dùng hai chân giẫm lên chỗ đậu xe trống. Bóng cây rủ xuống khuôn mặt vừa non nớt vừa buồn bã, Tô Hà chọt nhẹ lên chóp mũi Kiều Minh Hạ.
“Bé cưng ngoan.” Cuối cùng anh nói.
Tô Hà không để Kiều Minh Hạ đợi lâu, anh lái chiếc Mercedes - AMG bình thường, còn về chiếc Continental màu trắng anh đã hứa với Kiều Minh Hạ kia quá cao cấp, hơn nữa lái xe thể thao vào trong trung tâm thành phố cũng không thể hiện được giá trị của nó, ngược lại còn có vẽ như đang khoe khoang làm lố.
Anh đỗ xe bên lề đường, hạ cửa sổ xuống để ra hiệu cho Kiều Minh Hạ lên xe.
Chú mèo con dường như không ngờ đó lại là một chiếc xe lớn như vậy, sững sờ một lúc mới vội vàng đi vòng qua ghế phụ. Tô Hà nghĩ rằng cậu ấy sẽ chọn hàng sau, nhưng cũng không có ý kiến gì về việc Kiều Minh Hạ ngồi ghế phụ.
Khi ngồi xuống, Tô Hà ra hiệu cho cậu thắt dây an toàn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Minh Hạ ngồi ở hàng ghế đầu vậy, tìm một lúc lâu. Nhìn thấy bộ dáng co quắp chưa từng trải sự đời của cậu, Tô Hà trực tiếp vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó Kiều Minh Hạ tự gài chốt lại. Sau khi xe nổ máy, hai chân của Kiều Minh Hạ khép chặt lại, ngoan ngoãn co rụt hai bả vai lại, Tô Hà liếc nhìn lọ sữa chua cậu đang cầm, còn hơn nửa chai.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Hà hỏi rồi nói: "Không sao đâu, em cứ ngồi thoải mái đi.”
“Em sợ làm bẩn nó.” Kiều Minh Hạ thì thầm.
Tô Hà mỉm cười nhéo đùi cậu một cái, Kiều Minh Hạ không khỏi rụt người lại, hình như tinh dịch chảy ra một ít, thấm ướt cái quần lót tồi tàn của cậu.
“Nếu bị bẩn thì đem đi rửa thôi.” Tô Hà vừa điều khiển tay lái vừa an ủi: "Em ở trước mặt anh cứ thoải mái đi.”
Nội thất của GLE 63 không những rộng rãi mà còn vô cùng ổn định khi xe tăng tốc. Khi Tô Hà lái xe thường tập trung nên không thể trông coi Kiều Minh Hạ, nhưng dừng lại đợi đèn đỏ vài lần, anh nghiêng đầu nhìn vẫn thấy Kiều Minh Hạ rất lo lắng, không dám chạm vào bất cứ đâu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào quang cảnh đường phố đang khuất dần bên ngoài cửa kính xe.
Sau ba hoặc bốn lần liên tiếp, Tô Hà ra hiệu cho Kiều Minh Hạ lấy một chiếc máy tính bảng đối diện với ghế phụ, sau khi hỏi xem máy còn bao nhiêu phần trăm pin, anh nói: "Trong đó có một số trò chơi nhỏ, phim truyền hình Mỹ, thư viện nhạc Bluetooth, em có thể dùng nó để giải trí."
Kiều Minh Hạ đáp một tiếng, nhưng vẫn không cử động: "Thầy đưa em đi đâu vậy?"
Tô Hà nở nụ cười: "Từ nay về sau không được phép gọi anh là thầy nữa, gọi anh."
“Hả?” Vẻ mặt cậu hoài nghi.
"Dẫn em đi mua quần áo rồi chúng mình đi ăn cái gì đó ngon."
Trước vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng không che giấu được của Kiều Minh Hạ, Tô Hà suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không xem đây là một buổi hẹn hò. Từ khi Tô Hà từ Mỹ trở về Tây Thành đến giờ cũng không thường đến trung tâm mua sắm, anh không thiếu ăn mặc, thậm chí không cần phải đến trung tâm mua sắm lựa chọn chỉ cần một cú điện thoại, sẽ có người đem hàng đưa đến nhà anh.
Mặc dù môi trường sống tương đồng nhưng Ninh Viễn luôn cười nhạo cuộc sống của anh giống như một hoàng tử. Tô Thanh lúc này đã ngồi lên được vị trí cao, những người khác không thể đến xum xoe trước mặt Tô Thanh nữa, vì vậy họ càng cố gắng lấy lòng Tô Hà hơn, xin anh có thể nói cho anh trai mình giúp đỡ họ chút đỉnh. Điều này nghe qua thì có chút ác ý, nhưng lại không sai, lúc trước khi Tô Hà nghe những lời nói nịnh bợ đó cũng cảm thấy thoải mái.
Cuộc sống của anh trước giờ vẫn luôn là vậy.
Tại bãi đậu xe VIP của trung tâm, thang máy đưa xe anh lên đến trên tầng ba lộ thiên của tòa nhà, sau đó anh chạy xe vào chỗ bóng râm trong cùng. Đỗ xong có một chàng trai mặc vest và đeo găng tay trắng mở cửa cho họ, Tô Hà ném chìa khóa đưa cho anh ta.
“Chào buổi chiều, ngài Tô.” Nhân viên bãi xe cúi đầu cung kính.
Tô Hà nghĩ có lẽ Kiều Minh Hạ sẽ lại lo lắng nữa, mèo khi đến nơi lạ sẽ rất nhút nhác, anh quyết định đi vòng qua đầu xe bên kia nắm tay Kiều Minh Hạ. Hành động nhẹ nhàng của anh như đã tác động đến cậu, Kiều Minh Hạ ở bên cạnh anh, cố gắng che giấu thân phận nghèo túng của mình. Cậu cảm thấy bản thân mình vốn không hợp với nơi sáng sủa này.
"Muốn đi mua sắm sao..." Kiều Minh Hạ kéo ống tay áo của anh.
Ngay cả trong trang phục thể thao giản dị, Tô Hà cũng có thể rất ra dáng ở đây. Anh vòng tay ôm Kiều Minh Hạ, không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì, dẫn cậu vào thang máy rồi nhấn một tầng quen thuộc.
Sảnh VIP là một phòng đơn được trang trí bằng màu trắng tinh khiết, có ghế dài, phòng tắm và phòng thay đồ, phục vụ trà chiều, có thể đợi quản lý khách hàng tận tình mang quần áo đến thử và thanh toán. Tô Hà cũng muốn đi mua sắm với Kiều Minh Hạ, nhưng Kiều Minh Hạ vẫn đang mặc đồng phục học sinh và chưa tắm.
Kiều Minh Hạo cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, Tô Hà bảo cậu vào phòng tắm rửa cậu cũng đi ngay lập tức
Trong thời gian đợi Kiều Minh Hạ tắm xong, Tô Hà gọi một quản lý khách hàng từng đón tiếp anh đến
Quản lý khách hàng đến rất nhanh, họ Vương, mặc một bộ vest chuyên nghiệp và giày cao gót 15cm, cao hơn Kiều Minh Hạ một hoặc hai cm, treo cái mặt nạ mỉm cười không bao giờ tháo xuống. Cô ấy đã làm việc với Tô Hà hơn một năm, miệng mồm rất cẩn thận, không nói nhiều, Tô Hà yêu cầu một bộ đồ từ trong ra ngoài, cô không nói một lời treo lên móc áo.
Tô Hà không bảo cô lấy mấy nhãn hiệu yêu thích của anh, vì anh chắc chắn rằng Kiều Minh Hạ sẽ không nhận ý tốt này, chỉ chọn một số loại khá tốt, không quá thu hút nhiều sự chú ý khi đến trường.
Sau khi làm xong những việc này, quản lý Vương bước sang một bên.
Thật lâu sau Kiều Minh Hạ mới tắm rửa sạch, Tô Hà chọn chiếc áo sơ mi ngắn tay màu be đơn giản nhất và quần đùi màu cà phê, ôm chúng đi đến trước cửa phòng tắm chờ cậu.
Phòng thay đồ liền kề với phòng tắm, khi Kiều Minh Hạ đẩy cửa, bộ dáng ướt đẫm của cậu ánh lên trước mắt Tô Hà. Anh treo quần áo lên, lại lấy khăn tắm ra, không chút biểu hiện bất thường hỏi: "Em tắm rửa sạch sẽ rồi chứ?"
Kiều Minh Hạ biết anh đang nói về điều gì, cậu lấy tay che đi đôi má ửng hồng vì hơi nước khẽ "Vâng".
Tô Hà vòng tay nửa ôm lấy cậu, cẩn thận lau sạch nước trên người. Kiều Minh Hạ đứng cứng đờ, chóp mũi quanh quẩn mùi chanh đen lạ lẫm nhưng rất dễ chịu của Tô Hà, mùi hương ấy khiến cậu dần dần thả lỏng, cậu không quan tâm đến việc mình đang khỏa thân mà đẩy Tô Hà: "Thầy ơi... Quần áo đâu? "
“Đồng phục học sinh sẽ để cho bọn họ giặt, lúc về sẽ mang qua.” Tô Hà lau sạch sẽ rồi cầm lấy áo sơ mi.
Thấy Tô Hà mặc quần áo cho mình, cơ thể cậu đã bị anh nhìn thấy vô số lần cho nên không có gì ngượng ngùng cả. Nhưng ngay khi Kiều Minh Hạ ngước lên, nhìn thấy trong gương cảnh Tô Hà ôm cậu vào lòng, đối xử với cậu như bảo bối. Cậu cảm thấy chua xót khi nghĩ đến mỗi lần Tô Hà kêu cậu “Bảo bối”, lúc này một bàn tay luồn vào trong tay áo cậu, Kiều Minh Hạ quay lưng lại: "Anh à, em tự làm, để em tự làm.”
Tô Hà bật cười: "Sao nào, cho cởi ra chứ không cho mặc vào sao?"
"Không phải..." Kiều Minh Hạ muốn đẩy anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Trong gương phản xạ lại hình ảnh thân mật của bọn họ, Tô Hà không chịu buông ra, nhét cánh tay còn lại của Kiều Minh Hạ vào cổ tay áo. Mở cổ áo ra, Tô Hà vuốt phẳng một nếp nhăn trên áo, đứng phía sau lưng dùng tư thế ôm lấy mà từ từ thắt cúc áo từ dưới lên trên, cài đến cái cúc thứ hai trên cùng.
Phần quần bên dưới cũng thế, Tô Hà đã giúp Kiều Minh Hạ xử lý tốt mọi thứ, giúp cho cậu trông sáng lạn hẳn lên.
“Thật đẹp trai.” Tô Hà ôm cậu, cằm đặt ở trên vai cậu, toàn thân quấn lấy cậu. Kiều Minh Hạ cúi đầu mỉm cười, cậu không quen với bộ dạng mới này của mình. Trong vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa ngạc nhiên của cậu, Tô Hà nói: "Nếu như không phải lát nữa còn có việc phải làm, anh rất muốn cởi quần áo của em ra và làm em thêm một lần nữa - đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi."
“Chơi trò gì vậy?” Kiều Minh Hạ nắm lấy tay anh, bị kéo ra vài bước.
Cánh cửa màu trắng trước mặt mở ra, Tô Hà dắt cậu đi: "Cho em làm tiểu công chúa."
Tô Hà cúp điện thoại, đặt lại điện thoại vào trong túi, nhìn Kiều Minh Hạ rồi nói: "Xin nghỉ phép xong rồi."
Kiều Minh Hạ đã sửa soạn lại xong, đám mây đỏ đáng ngờ trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Cậu vuốt lại đầu tóc rối bời hỏi: "Cô Chương có đồng ý cho em về sớm không?"
“Anh nói em bị bệnh.” Tô Hà đưa tay ra, Kiều Minh Hạ kéo anh đứng dậy.
Cuộc yêu lúc nãy anh cũng không làm quá ác, cậu vẫn còn có thể đi được, nhưng tinh dịch còn bên trong khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu. Kiều Minh Hạ bước đi trong một tư thế kỳ lạ, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thiết bị, cậu đã mất tự nhiên buông tay Tô Hà ra, đứng sang một bên đợi Tô Hà khóa cửa. Bộ đồng phục của cậu còn khá bình thường chỉ bị dính một xíu tro bụi mà thôi, Tô Hà xoay người lại thấy thế giúp cậu phủi bụi đi.
Làm xong hết, họ đi vòng qua khán đài đầy tiếng cổ vũ.
Bên ngoài cũng không có thay đổi gì, như thể một giờ qua không có gì thay đổi, bọn họ như bị nhốt trong một chiếc hộp mà thời gian trong đó dường như bị ngưng đọng. Giữa tiếng hò reo của các cổ động viên, những chiếc cờ với màu sắc sặc sỡ, tiếng hò reo cổ vũ, Kiều Minh Hạ thấy Tô Hà chuẩn bị bước qua đó, đột nhiên gọi anh lại
"Thầy ơi."
Tô Hà xoay người, nghe Kiều Minh Hạ cẩn thận hỏi: "Thầy có còn giận không?"
Anh bật cười, muốn xoa tóc cho Kiều Minh Hạ ngay tại chỗ, nhưng đã có rất nhiều người nhìn thấy họ rồi, Tô Hà đành phải lắc đầu, khẽ nói “không giận nữa”, rồi ra hiệu cho Kiều Minh Hạ đi cùng anh.
Kiều Minh Hạ không biết anh muốn đi đâu, ngơ ngác đi theo Tô Hà, cho đến khi nhìn thấy cổng trường vẫn còn hơi mờ mịt. Xe của Tô Hà đang đậu trong bãi đỗ, bọn họ phải đội trời nắng chang chang mà đi về, Kiều Minh Hạ đội nắng có chút chóng mặt, còn chưa ăn sáng đã bị Tô Hà kéo đi làm tình, cho nên bây giờ cậu đã bị tụt đường huyết rồi.
Quẹo qua một ngã rẽ, máy giám sát của trường học không bắt đến được, Tô Hà lập tức nắm tay cậu.
Tay Kiều Minh Hạ lạnh ngắt, lúc này Tô Hà mới phát hiện ra sắc mặt của cậu không ổn lắm, chạy qua một siêu thị nhỏ bên đường mua cho cậu một chai sữa chua uống. Kiều Minh Hạ còn chưa kịp uống đã bị sặc, cậu ngồi xổm bên vệ đường một lúc mới khỏe lại, ngẩng đầu nhìn Tô Hà.
Nhìn cậu đáng thương như thế, Tô Hà tự ngẫm lại xem vừa rồi có phải lúc nãy anh quá đáng lắm không, nhưng từ nhỏ đến lớn anh rất ít khi nói lời “Xin lỗi”.
Tô Hà chưa bao giờ nói cho Kiều Minh Hạ biết kế hoạch của anh. Tại lần đại hội thể thao này, Kiều Minh Hạ không có tham gia trận thi đấu nào nên ra về sớm cũng không sao hết. Tô Hà hôm nay ăn mặc trẻ trung hơn, để khi họ đứng cùng nhau sẽ không có chênh lệch quá lớn về tuổi tác, sau đó anh đưa Kiều Minh Hạ đi mua vài bộ quần áo mới.
Cái thun hình con gấu kia cậu đã mặc từ cuối mùa hè đến đầu mua đông, mặc dù ở Tây Thành đến cuối tháng mười một vẫn còn hơi nóng, nhưng Tô Hà luôn cảm thấy không thích hợp.
“Thôi, em đứng đây uống hết chai sữa chua đi.” Tô Hà sờ sờ đầu cậu: "Anh sẽ lái xe đi đón em.”
"Em không sao..." Kiều Minh Hạ muốn đứng dậy, cắn miệng chai sữa.
Giọng điệu Tô Hà trở nên nghiêm túc hơn: "Em ở chỗ này chờ anh."
Khi anh nói như vậy, Kiều Minh Hạ sẽ không phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống mép đường, dùng hai chân giẫm lên chỗ đậu xe trống. Bóng cây rủ xuống khuôn mặt vừa non nớt vừa buồn bã, Tô Hà chọt nhẹ lên chóp mũi Kiều Minh Hạ.
“Bé cưng ngoan.” Cuối cùng anh nói.
Tô Hà không để Kiều Minh Hạ đợi lâu, anh lái chiếc Mercedes - AMG bình thường, còn về chiếc Continental màu trắng anh đã hứa với Kiều Minh Hạ kia quá cao cấp, hơn nữa lái xe thể thao vào trong trung tâm thành phố cũng không thể hiện được giá trị của nó, ngược lại còn có vẽ như đang khoe khoang làm lố.
Anh đỗ xe bên lề đường, hạ cửa sổ xuống để ra hiệu cho Kiều Minh Hạ lên xe.
Chú mèo con dường như không ngờ đó lại là một chiếc xe lớn như vậy, sững sờ một lúc mới vội vàng đi vòng qua ghế phụ. Tô Hà nghĩ rằng cậu ấy sẽ chọn hàng sau, nhưng cũng không có ý kiến gì về việc Kiều Minh Hạ ngồi ghế phụ.
Khi ngồi xuống, Tô Hà ra hiệu cho cậu thắt dây an toàn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Minh Hạ ngồi ở hàng ghế đầu vậy, tìm một lúc lâu. Nhìn thấy bộ dáng co quắp chưa từng trải sự đời của cậu, Tô Hà trực tiếp vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó Kiều Minh Hạ tự gài chốt lại. Sau khi xe nổ máy, hai chân của Kiều Minh Hạ khép chặt lại, ngoan ngoãn co rụt hai bả vai lại, Tô Hà liếc nhìn lọ sữa chua cậu đang cầm, còn hơn nửa chai.
“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tô Hà hỏi rồi nói: "Không sao đâu, em cứ ngồi thoải mái đi.”
“Em sợ làm bẩn nó.” Kiều Minh Hạ thì thầm.
Tô Hà mỉm cười nhéo đùi cậu một cái, Kiều Minh Hạ không khỏi rụt người lại, hình như tinh dịch chảy ra một ít, thấm ướt cái quần lót tồi tàn của cậu.
“Nếu bị bẩn thì đem đi rửa thôi.” Tô Hà vừa điều khiển tay lái vừa an ủi: "Em ở trước mặt anh cứ thoải mái đi.”
Nội thất của GLE 63 không những rộng rãi mà còn vô cùng ổn định khi xe tăng tốc. Khi Tô Hà lái xe thường tập trung nên không thể trông coi Kiều Minh Hạ, nhưng dừng lại đợi đèn đỏ vài lần, anh nghiêng đầu nhìn vẫn thấy Kiều Minh Hạ rất lo lắng, không dám chạm vào bất cứ đâu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào quang cảnh đường phố đang khuất dần bên ngoài cửa kính xe.
Sau ba hoặc bốn lần liên tiếp, Tô Hà ra hiệu cho Kiều Minh Hạ lấy một chiếc máy tính bảng đối diện với ghế phụ, sau khi hỏi xem máy còn bao nhiêu phần trăm pin, anh nói: "Trong đó có một số trò chơi nhỏ, phim truyền hình Mỹ, thư viện nhạc Bluetooth, em có thể dùng nó để giải trí."
Kiều Minh Hạ đáp một tiếng, nhưng vẫn không cử động: "Thầy đưa em đi đâu vậy?"
Tô Hà nở nụ cười: "Từ nay về sau không được phép gọi anh là thầy nữa, gọi anh."
“Hả?” Vẻ mặt cậu hoài nghi.
"Dẫn em đi mua quần áo rồi chúng mình đi ăn cái gì đó ngon."
Trước vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng không che giấu được của Kiều Minh Hạ, Tô Hà suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không xem đây là một buổi hẹn hò. Từ khi Tô Hà từ Mỹ trở về Tây Thành đến giờ cũng không thường đến trung tâm mua sắm, anh không thiếu ăn mặc, thậm chí không cần phải đến trung tâm mua sắm lựa chọn chỉ cần một cú điện thoại, sẽ có người đem hàng đưa đến nhà anh.
Mặc dù môi trường sống tương đồng nhưng Ninh Viễn luôn cười nhạo cuộc sống của anh giống như một hoàng tử. Tô Thanh lúc này đã ngồi lên được vị trí cao, những người khác không thể đến xum xoe trước mặt Tô Thanh nữa, vì vậy họ càng cố gắng lấy lòng Tô Hà hơn, xin anh có thể nói cho anh trai mình giúp đỡ họ chút đỉnh. Điều này nghe qua thì có chút ác ý, nhưng lại không sai, lúc trước khi Tô Hà nghe những lời nói nịnh bợ đó cũng cảm thấy thoải mái.
Cuộc sống của anh trước giờ vẫn luôn là vậy.
Tại bãi đậu xe VIP của trung tâm, thang máy đưa xe anh lên đến trên tầng ba lộ thiên của tòa nhà, sau đó anh chạy xe vào chỗ bóng râm trong cùng. Đỗ xong có một chàng trai mặc vest và đeo găng tay trắng mở cửa cho họ, Tô Hà ném chìa khóa đưa cho anh ta.
“Chào buổi chiều, ngài Tô.” Nhân viên bãi xe cúi đầu cung kính.
Tô Hà nghĩ có lẽ Kiều Minh Hạ sẽ lại lo lắng nữa, mèo khi đến nơi lạ sẽ rất nhút nhác, anh quyết định đi vòng qua đầu xe bên kia nắm tay Kiều Minh Hạ. Hành động nhẹ nhàng của anh như đã tác động đến cậu, Kiều Minh Hạ ở bên cạnh anh, cố gắng che giấu thân phận nghèo túng của mình. Cậu cảm thấy bản thân mình vốn không hợp với nơi sáng sủa này.
"Muốn đi mua sắm sao..." Kiều Minh Hạ kéo ống tay áo của anh.
Ngay cả trong trang phục thể thao giản dị, Tô Hà cũng có thể rất ra dáng ở đây. Anh vòng tay ôm Kiều Minh Hạ, không quan tâm người khác sẽ nghĩ gì, dẫn cậu vào thang máy rồi nhấn một tầng quen thuộc.
Sảnh VIP là một phòng đơn được trang trí bằng màu trắng tinh khiết, có ghế dài, phòng tắm và phòng thay đồ, phục vụ trà chiều, có thể đợi quản lý khách hàng tận tình mang quần áo đến thử và thanh toán. Tô Hà cũng muốn đi mua sắm với Kiều Minh Hạ, nhưng Kiều Minh Hạ vẫn đang mặc đồng phục học sinh và chưa tắm.
Kiều Minh Hạo cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, Tô Hà bảo cậu vào phòng tắm rửa cậu cũng đi ngay lập tức
Trong thời gian đợi Kiều Minh Hạ tắm xong, Tô Hà gọi một quản lý khách hàng từng đón tiếp anh đến
Quản lý khách hàng đến rất nhanh, họ Vương, mặc một bộ vest chuyên nghiệp và giày cao gót 15cm, cao hơn Kiều Minh Hạ một hoặc hai cm, treo cái mặt nạ mỉm cười không bao giờ tháo xuống. Cô ấy đã làm việc với Tô Hà hơn một năm, miệng mồm rất cẩn thận, không nói nhiều, Tô Hà yêu cầu một bộ đồ từ trong ra ngoài, cô không nói một lời treo lên móc áo.
Tô Hà không bảo cô lấy mấy nhãn hiệu yêu thích của anh, vì anh chắc chắn rằng Kiều Minh Hạ sẽ không nhận ý tốt này, chỉ chọn một số loại khá tốt, không quá thu hút nhiều sự chú ý khi đến trường.
Sau khi làm xong những việc này, quản lý Vương bước sang một bên.
Thật lâu sau Kiều Minh Hạ mới tắm rửa sạch, Tô Hà chọn chiếc áo sơ mi ngắn tay màu be đơn giản nhất và quần đùi màu cà phê, ôm chúng đi đến trước cửa phòng tắm chờ cậu.
Phòng thay đồ liền kề với phòng tắm, khi Kiều Minh Hạ đẩy cửa, bộ dáng ướt đẫm của cậu ánh lên trước mắt Tô Hà. Anh treo quần áo lên, lại lấy khăn tắm ra, không chút biểu hiện bất thường hỏi: "Em tắm rửa sạch sẽ rồi chứ?"
Kiều Minh Hạ biết anh đang nói về điều gì, cậu lấy tay che đi đôi má ửng hồng vì hơi nước khẽ "Vâng".
Tô Hà vòng tay nửa ôm lấy cậu, cẩn thận lau sạch nước trên người. Kiều Minh Hạ đứng cứng đờ, chóp mũi quanh quẩn mùi chanh đen lạ lẫm nhưng rất dễ chịu của Tô Hà, mùi hương ấy khiến cậu dần dần thả lỏng, cậu không quan tâm đến việc mình đang khỏa thân mà đẩy Tô Hà: "Thầy ơi... Quần áo đâu? "
“Đồng phục học sinh sẽ để cho bọn họ giặt, lúc về sẽ mang qua.” Tô Hà lau sạch sẽ rồi cầm lấy áo sơ mi.
Thấy Tô Hà mặc quần áo cho mình, cơ thể cậu đã bị anh nhìn thấy vô số lần cho nên không có gì ngượng ngùng cả. Nhưng ngay khi Kiều Minh Hạ ngước lên, nhìn thấy trong gương cảnh Tô Hà ôm cậu vào lòng, đối xử với cậu như bảo bối. Cậu cảm thấy chua xót khi nghĩ đến mỗi lần Tô Hà kêu cậu “Bảo bối”, lúc này một bàn tay luồn vào trong tay áo cậu, Kiều Minh Hạ quay lưng lại: "Anh à, em tự làm, để em tự làm.”
Tô Hà bật cười: "Sao nào, cho cởi ra chứ không cho mặc vào sao?"
"Không phải..." Kiều Minh Hạ muốn đẩy anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Trong gương phản xạ lại hình ảnh thân mật của bọn họ, Tô Hà không chịu buông ra, nhét cánh tay còn lại của Kiều Minh Hạ vào cổ tay áo. Mở cổ áo ra, Tô Hà vuốt phẳng một nếp nhăn trên áo, đứng phía sau lưng dùng tư thế ôm lấy mà từ từ thắt cúc áo từ dưới lên trên, cài đến cái cúc thứ hai trên cùng.
Phần quần bên dưới cũng thế, Tô Hà đã giúp Kiều Minh Hạ xử lý tốt mọi thứ, giúp cho cậu trông sáng lạn hẳn lên.
“Thật đẹp trai.” Tô Hà ôm cậu, cằm đặt ở trên vai cậu, toàn thân quấn lấy cậu. Kiều Minh Hạ cúi đầu mỉm cười, cậu không quen với bộ dạng mới này của mình. Trong vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa ngạc nhiên của cậu, Tô Hà nói: "Nếu như không phải lát nữa còn có việc phải làm, anh rất muốn cởi quần áo của em ra và làm em thêm một lần nữa - đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi đi."
“Chơi trò gì vậy?” Kiều Minh Hạ nắm lấy tay anh, bị kéo ra vài bước.
Cánh cửa màu trắng trước mặt mở ra, Tô Hà dắt cậu đi: "Cho em làm tiểu công chúa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.