Chương 22
Tử Tử Tú Nhi
25/05/2013
“Vũ Dã Thuần Nhất, không có con, tôi cũng sẽ không muốn sống thêm trên đời này!” Tâm chết, ý tàn, thứ còn lại chỉ là nản lòng thoái chí.
“Nếu anh chỉ cần một cái xác, thì cứ vậy đi!” Chậm rãi nhắm mắt, Phồn Cẩm nhỏ giọng nói, trên mặt là biểu tình thất bại. Đầu vai cô bất chợt bị xốc lên.
“Triệu Phồn Cẩm, em có năng lực dứt bỏ hết thảy sao?” Vũ Dã Thuần Nhất nhíu mày nhìn cô, “Cho dù hết thảy đều như em mong muốn, em sẽ quên mình là người Trung Quốc? Có thể quên được kẻ bây giờ đang ôm em là người Nhật Bản, có thể quên món nợ ‘thù hận quốc gia’ chết tiệt kia sao!”
“Có thể quên được sao?” Thanh âm của hắn cơ hồ là vang vọng ngay bên tai cô, bàn tay gắt gao ấn vào đầu vai cô, “Triệu Phồn Cẩm, cái gì tôi cũng thỏa mãn em, đều chiều theo em, em sẽ thỏa hiệp sao?”
Không đợi cô trả lời, hắn đã chua xót cười “Sẽ không, không thể nào!”
“Cho dù Vũ Dã Thuần Nhất tôi buông tha cho tất cả, cho dù tôi có phát điên, em cũng sẽ không để ý, không thể nào!”
Cắn chặt răng, để mặc bờ ai đau đớn, cô vẫn như cũ không trả lời, khóe mắt cô lướt qua bàn tay đang nắm chặt nơi đầu vai, ở đó, có một vết sẹo dài, nhìn thấy mà ghê người.
“Cho dù thân xác của em có ở bên tôi, lòng của em cũng sẽ vĩnh viễn không ở, vĩnh viễn không đến gần tôi, đúng không? Vậy, một cái xác như thế thì sao, thì sao chứ?! Chỉ cần em ở bên, tôi không cần, không cần trái tim em cũng được!!!!”
“Anh nói đúng, anh thật sự điên rồi!!” Cô lạnh lùng mở miệng.
“Đúng! Tôi cũng muốn em điên với tôi mới thôi đấy!!!!!”
Điều kiện trao đổi, là những ** bị bắt, lại còn một danh sách đã cướp được.
Không thể nghi ngờ, đó là một vấn đề khó khăn đối với Vũ Dã Thuần Nhất.
Mặc dù nói những lời tàn nhẫn trước mặt Phồn Cẩm, nhưng căn bản hắn không có khả năng làm như vậy, bởi vì hắn cũng là một người cha, năm năm qua, Vũ Dã Nhã Trị luôn rất ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ, nó rất được người cha ngoan cố của hắn thích, thậm chí, trong tất cả những đứa cháu trai của ông, nó là người được ông yêu thương, hiểu biết nhất. Cũng giống như hắn năm đó vậy.
Nói vậy, cũng không phải hắn không có tình cảm với con, năm đó, hắn thực hiện lời hứa của mình, cho Phồn Cẩm một cơ hội, một tháng sau khi con sinh ra, hắn ở trước mặt Vũ Dã Nhã Trị lúc đó vẫn còn ở trong tã lót nói với mẹ của nó, “Nếu muốn rời đi, bây giờ có thể rồi!”
Sau đó, người phụ nữ kia thật sự bước đi, bỏ lại cốt nhục của mình, thậm chí không có chút lưu luyến.
Có thể nói Nhã Trị lớn lên ở bên cạnh hắn, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của hắn, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Mà năm năm sau, người phụ nữ nhẫn tâm này lại nói cho hắn, nếu con có gì ngoài ý muốn, cô cũng sẽ không muốn sống nữa? Buồn cười cỡ nào chứ, năm đó, hắn cứ như vậy mà bị cô chán ghét vứt bỏ, tình nguyện vứt bỏ con mình cũng muốn rời khỏi hắn.
Hắn biết mình thật ngốc, biết rõ người phụ nữ này sẽ không yêu mình, sẽ không chịu chấp nhận mình, nhưng hắn vẫn giống như bị ma ám mà điên cuồng như vậy.
Hơn nữa bây giờ, hắn lại một lòng một dạ lo lắng cho an nguy của cô.
Mở bàn tay ra, vết sẹo xấu xí kia vẫn rõ ràng như cũ, nhẹ nhàng mơn trớn, từng có bao nhiêu lần, hắn bắt buộc mình nhìn vết sẹo này, bắt buộc mình thử đi hận cô, nhưng, bây giờ thì sao?
Hắn cũng muốn tự hỏi chính mình, rốt cục hắn muốn cái gì?
Vì cái gì mà từ trước đến nay hắn luôn mất bình tĩnh ở trước mặt cô, rốt cục là cô có ma lực gì, có mị lực gì khiến hắn càng hãm sâu vào.
Đáng tiếc, lại không có đáp án.
“Nếu anh chỉ cần một cái xác, thì cứ vậy đi!” Chậm rãi nhắm mắt, Phồn Cẩm nhỏ giọng nói, trên mặt là biểu tình thất bại. Đầu vai cô bất chợt bị xốc lên.
“Triệu Phồn Cẩm, em có năng lực dứt bỏ hết thảy sao?” Vũ Dã Thuần Nhất nhíu mày nhìn cô, “Cho dù hết thảy đều như em mong muốn, em sẽ quên mình là người Trung Quốc? Có thể quên được kẻ bây giờ đang ôm em là người Nhật Bản, có thể quên món nợ ‘thù hận quốc gia’ chết tiệt kia sao!”
“Có thể quên được sao?” Thanh âm của hắn cơ hồ là vang vọng ngay bên tai cô, bàn tay gắt gao ấn vào đầu vai cô, “Triệu Phồn Cẩm, cái gì tôi cũng thỏa mãn em, đều chiều theo em, em sẽ thỏa hiệp sao?”
Không đợi cô trả lời, hắn đã chua xót cười “Sẽ không, không thể nào!”
“Cho dù Vũ Dã Thuần Nhất tôi buông tha cho tất cả, cho dù tôi có phát điên, em cũng sẽ không để ý, không thể nào!”
Cắn chặt răng, để mặc bờ ai đau đớn, cô vẫn như cũ không trả lời, khóe mắt cô lướt qua bàn tay đang nắm chặt nơi đầu vai, ở đó, có một vết sẹo dài, nhìn thấy mà ghê người.
“Cho dù thân xác của em có ở bên tôi, lòng của em cũng sẽ vĩnh viễn không ở, vĩnh viễn không đến gần tôi, đúng không? Vậy, một cái xác như thế thì sao, thì sao chứ?! Chỉ cần em ở bên, tôi không cần, không cần trái tim em cũng được!!!!”
“Anh nói đúng, anh thật sự điên rồi!!” Cô lạnh lùng mở miệng.
“Đúng! Tôi cũng muốn em điên với tôi mới thôi đấy!!!!!”
Điều kiện trao đổi, là những ** bị bắt, lại còn một danh sách đã cướp được.
Không thể nghi ngờ, đó là một vấn đề khó khăn đối với Vũ Dã Thuần Nhất.
Mặc dù nói những lời tàn nhẫn trước mặt Phồn Cẩm, nhưng căn bản hắn không có khả năng làm như vậy, bởi vì hắn cũng là một người cha, năm năm qua, Vũ Dã Nhã Trị luôn rất ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ, nó rất được người cha ngoan cố của hắn thích, thậm chí, trong tất cả những đứa cháu trai của ông, nó là người được ông yêu thương, hiểu biết nhất. Cũng giống như hắn năm đó vậy.
Nói vậy, cũng không phải hắn không có tình cảm với con, năm đó, hắn thực hiện lời hứa của mình, cho Phồn Cẩm một cơ hội, một tháng sau khi con sinh ra, hắn ở trước mặt Vũ Dã Nhã Trị lúc đó vẫn còn ở trong tã lót nói với mẹ của nó, “Nếu muốn rời đi, bây giờ có thể rồi!”
Sau đó, người phụ nữ kia thật sự bước đi, bỏ lại cốt nhục của mình, thậm chí không có chút lưu luyến.
Có thể nói Nhã Trị lớn lên ở bên cạnh hắn, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của hắn, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Mà năm năm sau, người phụ nữ nhẫn tâm này lại nói cho hắn, nếu con có gì ngoài ý muốn, cô cũng sẽ không muốn sống nữa? Buồn cười cỡ nào chứ, năm đó, hắn cứ như vậy mà bị cô chán ghét vứt bỏ, tình nguyện vứt bỏ con mình cũng muốn rời khỏi hắn.
Hắn biết mình thật ngốc, biết rõ người phụ nữ này sẽ không yêu mình, sẽ không chịu chấp nhận mình, nhưng hắn vẫn giống như bị ma ám mà điên cuồng như vậy.
Hơn nữa bây giờ, hắn lại một lòng một dạ lo lắng cho an nguy của cô.
Mở bàn tay ra, vết sẹo xấu xí kia vẫn rõ ràng như cũ, nhẹ nhàng mơn trớn, từng có bao nhiêu lần, hắn bắt buộc mình nhìn vết sẹo này, bắt buộc mình thử đi hận cô, nhưng, bây giờ thì sao?
Hắn cũng muốn tự hỏi chính mình, rốt cục hắn muốn cái gì?
Vì cái gì mà từ trước đến nay hắn luôn mất bình tĩnh ở trước mặt cô, rốt cục là cô có ma lực gì, có mị lực gì khiến hắn càng hãm sâu vào.
Đáng tiếc, lại không có đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.