Chương 42
Tử Tử Tú Nhi
25/05/2013
Năm năm sau, Tây Ban Nha.
Cô đến quốc gia này đã năm năm, từ khi bắt đầu xa lạ không thể thích nghi tới bây giờ thì đã hoàn toàn dung nhập.
“Mẹ, con đi học đây!” Đứa trẻ đã chín chắn vượt xa độ đuổi choai choai của mình, mỗi ngày nó đều đi bộ đến ngôi trường trên trấn để học.
Cuộc sống của các cô vẫn thực bình thản, nơi đây không có khói thuốc súng, không có thù hận quốc gia, có lẽ đây là cuộc sống mà cả đời bọn họ đều muốn hướng tới.
Ngày đó sau khi lãnh một phát đạn chí mạng, cô vẫn hôn mê rất lâu, mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại, cô đã ở nơi này, Nhã Trị đang ở bên cạnh cô. Sau khi cô hoàn toàn khang phục thì Sơn Bản mới rời đi, khi anh ta đi chỉ để lại một phong thư, trên đó có hai chữ, “Chờ anh!” Hai chữ, lại có thể biểu đạt cả thiên ngôn vạn ngữ.
Mà năm năm này, cô cũng nhờ tín niệm đó mà sống sót.
Cô nhích người, bàn tay lăn trên ròng rọc xe lăn. Mỗi ngày, sau khi con đến trường, cô phải làm một chuyện, cô đã không thể nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ mình đã ngã bao nhiêu lần. Mỗi một lần, con đều nói với cô rằng, sau khi tan học nó sẽ đưa cô đến đó, nhưng cô vẫn sợ sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội. Mỗi khi nhìn tàu thuyền qua lại ngoài bến, bọn họ đều kiễng chân lên nhìn, chẳng sợ lần nào cũng đều là thất vọng, cô vẫn đến nơi này, mưa gió không thay đổi, cả hôm nay cũng thế.
Phồn Cẩm ngừng động tác trong tay, lẳng lặng nhìn hải dương xa xa.
Tiếng cano nổ vang, tiếng ngư dân gọi to, những điều này đối với cô mà nói, vốn đã rất quen thuộc.
Thật ra, nửa tháng trước, bọn họ nhận được tin hắn đã bỏ mình, nhưng cô lại không rơi cả một giọt nước mắt, hắn nói chờ hắn, hắn đã hứa sẽ còn sống, cho nên cô vẫn trước sau như một mỗi ngày chờ đợi.
Cứ ngồi như vậy, nhìn từng chiếc cano lướt qua, rời đi.
Thất vọng, có lẽ hôm nay cũng như vậy, cô thở dài, thời gian luôn trôi nhanh như vậy. Sắp đến giữa trưa, cô phải về chuẩn bị cơm cho con, buổi chiều lại tiếp tục đến chờ.
Thoán nhìn lần cuối cùng ra mặt biển rộng lớn, trong lòng cô nhẹ nhàng tự nhủ: Em sẽ chờ anh, chờ anh! Nhất định trở về. Cô chậm rãi lăn ròng rọc, bánh xe nho nhỏ trượt trên con đường đất gồ ghề.
Nhưng cô không biết, ngay tại thời khắc cô xoay người, một chiếc thuyền đánh cá ngừng lại, một bóng người gầy yếu đi xuống thuyền, bước chân của hắn có chút khập khiễng, giống như bị thương ở mắt cá chân.
Bước lên bến tàu, ánh nắng chói mắt chiếu lên mặt hắn, hắn nhíu mắt, vết sẹo ở mép tai lại càng hiển hiện rõ ràng, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười vui sướng, nụ cười đã lâu không gặp. Hắn chậm rãi thì thào: “Phồn Cẩm, anh đã trở về!”
Đầu bên kia, bóng dáng Phồn Cẩm bị ánh mặt trời trải dài thật dài.
Gió nhẹ phất qua, ánh mặt trời rực rỡ, , hạnh phúc không hẹn mà gặp lại.
Cô đến quốc gia này đã năm năm, từ khi bắt đầu xa lạ không thể thích nghi tới bây giờ thì đã hoàn toàn dung nhập.
“Mẹ, con đi học đây!” Đứa trẻ đã chín chắn vượt xa độ đuổi choai choai của mình, mỗi ngày nó đều đi bộ đến ngôi trường trên trấn để học.
Cuộc sống của các cô vẫn thực bình thản, nơi đây không có khói thuốc súng, không có thù hận quốc gia, có lẽ đây là cuộc sống mà cả đời bọn họ đều muốn hướng tới.
Ngày đó sau khi lãnh một phát đạn chí mạng, cô vẫn hôn mê rất lâu, mãi cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại, cô đã ở nơi này, Nhã Trị đang ở bên cạnh cô. Sau khi cô hoàn toàn khang phục thì Sơn Bản mới rời đi, khi anh ta đi chỉ để lại một phong thư, trên đó có hai chữ, “Chờ anh!” Hai chữ, lại có thể biểu đạt cả thiên ngôn vạn ngữ.
Mà năm năm này, cô cũng nhờ tín niệm đó mà sống sót.
Cô nhích người, bàn tay lăn trên ròng rọc xe lăn. Mỗi ngày, sau khi con đến trường, cô phải làm một chuyện, cô đã không thể nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, cũng không nhớ rõ mình đã ngã bao nhiêu lần. Mỗi một lần, con đều nói với cô rằng, sau khi tan học nó sẽ đưa cô đến đó, nhưng cô vẫn sợ sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội. Mỗi khi nhìn tàu thuyền qua lại ngoài bến, bọn họ đều kiễng chân lên nhìn, chẳng sợ lần nào cũng đều là thất vọng, cô vẫn đến nơi này, mưa gió không thay đổi, cả hôm nay cũng thế.
Phồn Cẩm ngừng động tác trong tay, lẳng lặng nhìn hải dương xa xa.
Tiếng cano nổ vang, tiếng ngư dân gọi to, những điều này đối với cô mà nói, vốn đã rất quen thuộc.
Thật ra, nửa tháng trước, bọn họ nhận được tin hắn đã bỏ mình, nhưng cô lại không rơi cả một giọt nước mắt, hắn nói chờ hắn, hắn đã hứa sẽ còn sống, cho nên cô vẫn trước sau như một mỗi ngày chờ đợi.
Cứ ngồi như vậy, nhìn từng chiếc cano lướt qua, rời đi.
Thất vọng, có lẽ hôm nay cũng như vậy, cô thở dài, thời gian luôn trôi nhanh như vậy. Sắp đến giữa trưa, cô phải về chuẩn bị cơm cho con, buổi chiều lại tiếp tục đến chờ.
Thoán nhìn lần cuối cùng ra mặt biển rộng lớn, trong lòng cô nhẹ nhàng tự nhủ: Em sẽ chờ anh, chờ anh! Nhất định trở về. Cô chậm rãi lăn ròng rọc, bánh xe nho nhỏ trượt trên con đường đất gồ ghề.
Nhưng cô không biết, ngay tại thời khắc cô xoay người, một chiếc thuyền đánh cá ngừng lại, một bóng người gầy yếu đi xuống thuyền, bước chân của hắn có chút khập khiễng, giống như bị thương ở mắt cá chân.
Bước lên bến tàu, ánh nắng chói mắt chiếu lên mặt hắn, hắn nhíu mắt, vết sẹo ở mép tai lại càng hiển hiện rõ ràng, nhưng trên mặt hắn lại là nụ cười vui sướng, nụ cười đã lâu không gặp. Hắn chậm rãi thì thào: “Phồn Cẩm, anh đã trở về!”
Đầu bên kia, bóng dáng Phồn Cẩm bị ánh mặt trời trải dài thật dài.
Gió nhẹ phất qua, ánh mặt trời rực rỡ, , hạnh phúc không hẹn mà gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.