Chương 4: Khó hiểu
Lục Diệp Lục
24/07/2022
Mỗi lần tới giờ cơm tại căn tin đại học Z, đó luôn là thời gian khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Yêu chính là rốt cuộc có thể ăn cơm, căn tin đại học Z hoàn toàn khác với căn tin của một vài trường khác, bởi vì thức ăn tươi mới không bỏ chất bảo quản mà nhận được sự hoan nghênh của mọi người.
Hận là phải tranh lấn mấy cửa sổ món ăn ít đến đáng thương cùng vô số người… Dùng lời của Dương Tử Huyên mà nói đó là một ván cờ tốc độ và nhiệt huyết.
Giờ phút này Tiêu Hạ đang bị cô bạn thân dùng kiểu thi đi bộ có thể so với chạy chậm dắt xuyên qua căn tin ồn ào, Tiêu cô nương hoàn toàn có nỗi khổ chẳng thể nói ra, dù sao cô thật không có sức ngăn cản cái kiểu bị kéo đi còn không theo kịp tiết tấu này.
“Lát nữa cậu đi giữ chỗ, tớ đi mua cơm!” Dương Tử Huyên vừa đi vừa hấp tấp nói.
“Biết rồi…” Cô bạn đã lặp lại rất nhiều lần, Tiêu Hạ bất đắc dĩ.
Dương Tử Huyên lén nhìn Tiêu Hạ một cái, sau đó cười cười không nói gì.
Lại đi thêm lúc nữa, bỗng nhiên Tiêu Hạ nhìn thấy một người rất quen mắt ngồi ở vị trí bàn đầu tiên.
“Huyên Huyên…đằng trước có phải là Giang Dập không?” Tiêu Hạ phần nào không khẳng định kéo vạt áo cô bạn thân.
Dương Tử Huyên nhìn qua, đáy mắt toát ra ý cười sáng tỏ, sau đó làm như tùy ý nói: “Xem cái khí chất cao ngạo toàn thân kia khẳng định là hot boy trường.”
“Một mình anh ấy ăn bốn món hả?” Tiêu Hạ thấy trên cái bàn trước mặt Giang Dập đặt đầy món ăn cùng một bát cơm, cô ngược lại hơi kinh ngạc.
“Sao cậu biết anh ấy ăn một mình chứ.” Dương Tử Huyên nhướn mày vừa nói vừa kéo Tiêu Hạ tiếp tục bước nhanh về phía trước, mắt thấy khoảng cách ngày càng gần với Giang Dập, cô nàng hết sức bí mật trao đổi ánh mắt với người nào đó, sau đó nói với Tiêu Hạ, “Được rồi Tiêu Tiêu, mau đi giữ chỗ đi.”
Nói xong, Dương Tử Huyên không hề báo trước chợt vươn tay đẩy Tiêu Hạ sang bên cạnh.
Tiêu cô nương vốn đang bị kéo đi lúc này bởi vì không kịp đề phòng mà nhào tới người ngồi tại bàn, cũng may trong lúc hỗn loạn cô lập tức bắt lấy mép bàn, bằng không cô có lẽ bị sức lực kia đẩy ngã trên ghế…
Chiếc bàn ăn kia chợt lung lay một chút.
Sau khi ổn định chính mình Tiêu Hạ vội cất tiếng xin lỗi với người tại bàn ăn: “Tôi xin lỗi…ậc…”
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của hot boy đại nhân.
Anh còn mỉm cười với cô!
Phản ứng đầu tiên của Tiêu cô nương chính là: trời ơi mất mặt quá mất mặt quá đi, muốn treo Dương Tử Huyên lên đánh một trận, trời ơi thời gian làm ơn đảo ngược đi…
Giang Dập chỉ nhìn cô cười, ngay từ đầu chẳng nói gì.
Tiêu Hạ ho một tiếng, lặng lẽ đứng thẳng dậy định che dấu sự xấu hổ, cô nhìn khắp nơi vài lần phát hiện kẻ đầu sỏ đã không thấy bóng dáng đâu, nhất thời ở trong lòng ghi nhớ một khoản nợ của Dương Tử Huyên.
Sau đó cô định cứ thế yên lặng rời khỏi chốn thị phi này, nhưng khi cô vừa nhấc chân thì Giang đại thiếu gia rốt cuộc lên tiếng.
“Em đi đâu đó.”
Rất kỳ lạ đây rõ ràng là câu hỏi, nhưng từ miệng Giang Dập thốt ra lại cảm thấy thiếu đi cảm giác nghi vấn.
Ặc…
Tiêu Hạ vừa khó hiểu lại lúng túng xoay cổ nhìn anh: “…Hở?”
Giang Dập rất trực tiếp cất tiếng: “Ngồi xuống đi.”
Lời này tuy rằng nghe ra không logic và đạo lý, nhưng kỳ quái là khiến người ta không được phép nghi ngờ.
“…Tôi?” Tiêu Hạ không dám tin những gì mình nghe được.
“Ngồi xuống ăn cơm.” Giang Dập vẫn mỉm cười.
Tại sao cô phải ngồi ở chỗ này ăn cơm chứ!
Trong lòng Tiêu Hạ hoảng sợ lại mù mờ, hơn nữa không hề xác định đối phương có phải nói đùa không, thế nên cô định dùng cái cớ muốn đi tìm Dương Tử Huyên để từ chối.
Nhưng chưa đợi cô nói ra miệng thì cô bạn thân bỗng nhiên tựa như bí ẩn hiện ra trước mặt mình.
Dương Tử Huyên bình tĩnh bưng một bát cơm đi tới, bình tĩnh nhét bát cơm kia vào trong tay Tiêu Hạ, rồi lại bình tĩnh mà vội vàng rời khỏi.
Cô nàng nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, cô vung lên ống tay áo không mang theo bát cơm nào.
“…”
Tiêu cô nương cầm bát cơm ngỡ ngàng.
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chăm không cho phản kháng của hot boy đại nhân, cô mang tâm tình không sợ cái chết ngồi xuống, hơn nữa cô vừa ngồi xuống thì đối diện đưa qua một đôi đũa.
Khoảnh khắc tiếp nhận chiếc đũa, Tiêu Hạ không hiểu tại sao tình huống hiện tại lại biến thành cô ăn cơm cùng hot boy.
Vả lại có mấy lần cô muốn hỏi thẳng ra, nhưng mỗi lần còn chưa mở miệng thì đã bị Giang Dập ngắt ngang.
“Tôi tùy tiện chọn món thôi, cũng không biết em có thích ăn hay không.”
“…Tốt lắm.” Tiêu Hạ lướt nhìn bàn ăn trước mặt, ba mặn một rau.
Thời gian ăn cơm mấy phút tiếp theo đối với Tiêu cô nương quả thực xấu hổ tới cực hạn, hình như đã qua nhiều năm vậy đây là lần đầu tiên cô không biết nên ăn cơm thế nào.
Những món ăn này đặt ở trước mặt mình, cô ăn cũng ngại, không ăn cũng ngại.
Hai chữ xấu hổ luôn nối liền từ đầu đến cuối.
Đồng thời trong đầu Tiêu Hạ bắt đầu xuất thần suy nghĩ đủ kiểu vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao…
Trong lúc lơ đãng cô cầm đũa chọt cơm liền bất cẩn để dính một hột cơm trên chiếc đũa, sau đó trong quá trình cô gắp đồ ăn hột cơm kia rơi vào trong thức ăn, còn là một phần thịt kho tàu.
# bạn vĩnh viễn không biết ngay sau đó có thể càng xấu hổ hơn không #
“…”
Giang Dập luôn để ý tới cô đương nhiên thấy được, sau đó anh khẽ cười một tiếng, thuận miệng nói: “Phần thịt này bây giờ là của em.”
“…”
Ánh mắt Tiêu Hạ lại trừng lên, đây là có ý gì hả! Là ghét bỏ cô ư! Bản thân chủ động yêu cầu ăn cơm với cô thế mà còn ghét bỏ cô!!
Vì thế Tiêu cô nương mang chút lòng dạ ấu trĩ trong lúc gắp món ăn khác cố ý lấy đũa của mình chạm vào đũa đối phương, sau đó chiếc đũa của hai người thực sự chạm vào nhau. Ý tưởng của cô rất đơn giản, cho rằng Giang Dập sẽ có tính nghiện sạch sẽ nhẹ, vậy nên cô cố ý trêu chọc đối phương chút thôi.
Nhưng hình như cô sai lầm nữa rồi.
Bởi vì hot boy đại nhân vẫn tỉnh bơ gắp món ăn, hình như không bị ảnh hưởng bởi hành động nhỏ vừa rồi của cô.
Vậy là không phải ghét bỏ cô à.
Được rồi… có lẽ hot boy không thích ăn thịt kho tàu đâu, tuy rằng cô cảm thấy đây là món bán chạy nhất ở căn tin.
Cô tự giải thích trong lòng.
Tiếp theo, Giang Dập quả thực không đụng vào thịt kho tàu.
Tiêu Hạ là một người rất kén ăn, thứ sẽ ăn rất ít. Ví dụ như trong món ăn hiện tại, thịt xào ớt chuông tuyệt đối không ăn ớt chuông, thịt hấp trứng chỉ ăn trứng, cùng với bắp cải xào nấm hương chỉ ăn bắp cải…
Vốn tưởng rằng thói quen thế này hẳn là sẽ cho hot boy ấn tượng kém, nhưng Tiêu Hạ hoàn toàn chẳng ngờ khẩu vị của hot boy xứng đôi với mình vậy.
Đúng, không phải khẩu vị hợp nhau, mà là xứng đôi.
Nói đơn giản, Giang Dập gần như cũng chỉ gắp ớt chuông, thịt và nấm hương ăn.
Tiêu Hạ nghẹn một chút, vẫn không nhịn được hỏi anh: “Anh cũng kén ăn à?”
Trong giọng điệu của cô mang cảm giác đồng tình tựa như tìm được đồng loại khiến Giang Dập cảm thấy buồn cười, anh cân nhắc một lát, đáp thế này: “Tôi xem tình hình.”
Tiêu Hạ nhíu mày suy nghĩ ý tứ của câu nói lấp lửng này, cuối cùng vẫn đành thôi không nghĩ nữa.
Cho đến khi cô đặt đũa xuống.
“Em no rồi sao?” Giang Dập thấy cô căn bản không ăn được bao nhiêu cơm.
“No lắm rồi.” Tiêu Hạ rất thành khẩn gật đầu, trên thực tế cô chỉ là không thích ăn cơm mà thôi.
Thế là Giang Dập cũng không gò ép gì, chỉ tự nhiên vừa ăn tiếp vừa nói: “Vậy em ngồi cùng tôi thêm một lúc nữa đi.”
“…Ờ.”
Nhưng quá trình ăn cơm tiếp theo của Giang Dập lại khiến Tiêu Hạ ngạc nhiên, bởi vì anh bắt đầu ăn tất cả món ăn, chẳng hề có dấu hiệu kén chọn, kể cả phần thịt kho tàu cô ăn không hết.
Ơ?
……
Cuối cùng bữa ăn khó hiểu này kết thúc trong bầu không khí tế nhị.
Yêu chính là rốt cuộc có thể ăn cơm, căn tin đại học Z hoàn toàn khác với căn tin của một vài trường khác, bởi vì thức ăn tươi mới không bỏ chất bảo quản mà nhận được sự hoan nghênh của mọi người.
Hận là phải tranh lấn mấy cửa sổ món ăn ít đến đáng thương cùng vô số người… Dùng lời của Dương Tử Huyên mà nói đó là một ván cờ tốc độ và nhiệt huyết.
Giờ phút này Tiêu Hạ đang bị cô bạn thân dùng kiểu thi đi bộ có thể so với chạy chậm dắt xuyên qua căn tin ồn ào, Tiêu cô nương hoàn toàn có nỗi khổ chẳng thể nói ra, dù sao cô thật không có sức ngăn cản cái kiểu bị kéo đi còn không theo kịp tiết tấu này.
“Lát nữa cậu đi giữ chỗ, tớ đi mua cơm!” Dương Tử Huyên vừa đi vừa hấp tấp nói.
“Biết rồi…” Cô bạn đã lặp lại rất nhiều lần, Tiêu Hạ bất đắc dĩ.
Dương Tử Huyên lén nhìn Tiêu Hạ một cái, sau đó cười cười không nói gì.
Lại đi thêm lúc nữa, bỗng nhiên Tiêu Hạ nhìn thấy một người rất quen mắt ngồi ở vị trí bàn đầu tiên.
“Huyên Huyên…đằng trước có phải là Giang Dập không?” Tiêu Hạ phần nào không khẳng định kéo vạt áo cô bạn thân.
Dương Tử Huyên nhìn qua, đáy mắt toát ra ý cười sáng tỏ, sau đó làm như tùy ý nói: “Xem cái khí chất cao ngạo toàn thân kia khẳng định là hot boy trường.”
“Một mình anh ấy ăn bốn món hả?” Tiêu Hạ thấy trên cái bàn trước mặt Giang Dập đặt đầy món ăn cùng một bát cơm, cô ngược lại hơi kinh ngạc.
“Sao cậu biết anh ấy ăn một mình chứ.” Dương Tử Huyên nhướn mày vừa nói vừa kéo Tiêu Hạ tiếp tục bước nhanh về phía trước, mắt thấy khoảng cách ngày càng gần với Giang Dập, cô nàng hết sức bí mật trao đổi ánh mắt với người nào đó, sau đó nói với Tiêu Hạ, “Được rồi Tiêu Tiêu, mau đi giữ chỗ đi.”
Nói xong, Dương Tử Huyên không hề báo trước chợt vươn tay đẩy Tiêu Hạ sang bên cạnh.
Tiêu cô nương vốn đang bị kéo đi lúc này bởi vì không kịp đề phòng mà nhào tới người ngồi tại bàn, cũng may trong lúc hỗn loạn cô lập tức bắt lấy mép bàn, bằng không cô có lẽ bị sức lực kia đẩy ngã trên ghế…
Chiếc bàn ăn kia chợt lung lay một chút.
Sau khi ổn định chính mình Tiêu Hạ vội cất tiếng xin lỗi với người tại bàn ăn: “Tôi xin lỗi…ậc…”
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt điển trai của hot boy đại nhân.
Anh còn mỉm cười với cô!
Phản ứng đầu tiên của Tiêu cô nương chính là: trời ơi mất mặt quá mất mặt quá đi, muốn treo Dương Tử Huyên lên đánh một trận, trời ơi thời gian làm ơn đảo ngược đi…
Giang Dập chỉ nhìn cô cười, ngay từ đầu chẳng nói gì.
Tiêu Hạ ho một tiếng, lặng lẽ đứng thẳng dậy định che dấu sự xấu hổ, cô nhìn khắp nơi vài lần phát hiện kẻ đầu sỏ đã không thấy bóng dáng đâu, nhất thời ở trong lòng ghi nhớ một khoản nợ của Dương Tử Huyên.
Sau đó cô định cứ thế yên lặng rời khỏi chốn thị phi này, nhưng khi cô vừa nhấc chân thì Giang đại thiếu gia rốt cuộc lên tiếng.
“Em đi đâu đó.”
Rất kỳ lạ đây rõ ràng là câu hỏi, nhưng từ miệng Giang Dập thốt ra lại cảm thấy thiếu đi cảm giác nghi vấn.
Ặc…
Tiêu Hạ vừa khó hiểu lại lúng túng xoay cổ nhìn anh: “…Hở?”
Giang Dập rất trực tiếp cất tiếng: “Ngồi xuống đi.”
Lời này tuy rằng nghe ra không logic và đạo lý, nhưng kỳ quái là khiến người ta không được phép nghi ngờ.
“…Tôi?” Tiêu Hạ không dám tin những gì mình nghe được.
“Ngồi xuống ăn cơm.” Giang Dập vẫn mỉm cười.
Tại sao cô phải ngồi ở chỗ này ăn cơm chứ!
Trong lòng Tiêu Hạ hoảng sợ lại mù mờ, hơn nữa không hề xác định đối phương có phải nói đùa không, thế nên cô định dùng cái cớ muốn đi tìm Dương Tử Huyên để từ chối.
Nhưng chưa đợi cô nói ra miệng thì cô bạn thân bỗng nhiên tựa như bí ẩn hiện ra trước mặt mình.
Dương Tử Huyên bình tĩnh bưng một bát cơm đi tới, bình tĩnh nhét bát cơm kia vào trong tay Tiêu Hạ, rồi lại bình tĩnh mà vội vàng rời khỏi.
Cô nàng nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi, cô vung lên ống tay áo không mang theo bát cơm nào.
“…”
Tiêu cô nương cầm bát cơm ngỡ ngàng.
Cuối cùng dưới cái nhìn chăm chăm không cho phản kháng của hot boy đại nhân, cô mang tâm tình không sợ cái chết ngồi xuống, hơn nữa cô vừa ngồi xuống thì đối diện đưa qua một đôi đũa.
Khoảnh khắc tiếp nhận chiếc đũa, Tiêu Hạ không hiểu tại sao tình huống hiện tại lại biến thành cô ăn cơm cùng hot boy.
Vả lại có mấy lần cô muốn hỏi thẳng ra, nhưng mỗi lần còn chưa mở miệng thì đã bị Giang Dập ngắt ngang.
“Tôi tùy tiện chọn món thôi, cũng không biết em có thích ăn hay không.”
“…Tốt lắm.” Tiêu Hạ lướt nhìn bàn ăn trước mặt, ba mặn một rau.
Thời gian ăn cơm mấy phút tiếp theo đối với Tiêu cô nương quả thực xấu hổ tới cực hạn, hình như đã qua nhiều năm vậy đây là lần đầu tiên cô không biết nên ăn cơm thế nào.
Những món ăn này đặt ở trước mặt mình, cô ăn cũng ngại, không ăn cũng ngại.
Hai chữ xấu hổ luôn nối liền từ đầu đến cuối.
Đồng thời trong đầu Tiêu Hạ bắt đầu xuất thần suy nghĩ đủ kiểu vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao hot boy phải kêu cô ăn cơm vì sao…
Trong lúc lơ đãng cô cầm đũa chọt cơm liền bất cẩn để dính một hột cơm trên chiếc đũa, sau đó trong quá trình cô gắp đồ ăn hột cơm kia rơi vào trong thức ăn, còn là một phần thịt kho tàu.
# bạn vĩnh viễn không biết ngay sau đó có thể càng xấu hổ hơn không #
“…”
Giang Dập luôn để ý tới cô đương nhiên thấy được, sau đó anh khẽ cười một tiếng, thuận miệng nói: “Phần thịt này bây giờ là của em.”
“…”
Ánh mắt Tiêu Hạ lại trừng lên, đây là có ý gì hả! Là ghét bỏ cô ư! Bản thân chủ động yêu cầu ăn cơm với cô thế mà còn ghét bỏ cô!!
Vì thế Tiêu cô nương mang chút lòng dạ ấu trĩ trong lúc gắp món ăn khác cố ý lấy đũa của mình chạm vào đũa đối phương, sau đó chiếc đũa của hai người thực sự chạm vào nhau. Ý tưởng của cô rất đơn giản, cho rằng Giang Dập sẽ có tính nghiện sạch sẽ nhẹ, vậy nên cô cố ý trêu chọc đối phương chút thôi.
Nhưng hình như cô sai lầm nữa rồi.
Bởi vì hot boy đại nhân vẫn tỉnh bơ gắp món ăn, hình như không bị ảnh hưởng bởi hành động nhỏ vừa rồi của cô.
Vậy là không phải ghét bỏ cô à.
Được rồi… có lẽ hot boy không thích ăn thịt kho tàu đâu, tuy rằng cô cảm thấy đây là món bán chạy nhất ở căn tin.
Cô tự giải thích trong lòng.
Tiếp theo, Giang Dập quả thực không đụng vào thịt kho tàu.
Tiêu Hạ là một người rất kén ăn, thứ sẽ ăn rất ít. Ví dụ như trong món ăn hiện tại, thịt xào ớt chuông tuyệt đối không ăn ớt chuông, thịt hấp trứng chỉ ăn trứng, cùng với bắp cải xào nấm hương chỉ ăn bắp cải…
Vốn tưởng rằng thói quen thế này hẳn là sẽ cho hot boy ấn tượng kém, nhưng Tiêu Hạ hoàn toàn chẳng ngờ khẩu vị của hot boy xứng đôi với mình vậy.
Đúng, không phải khẩu vị hợp nhau, mà là xứng đôi.
Nói đơn giản, Giang Dập gần như cũng chỉ gắp ớt chuông, thịt và nấm hương ăn.
Tiêu Hạ nghẹn một chút, vẫn không nhịn được hỏi anh: “Anh cũng kén ăn à?”
Trong giọng điệu của cô mang cảm giác đồng tình tựa như tìm được đồng loại khiến Giang Dập cảm thấy buồn cười, anh cân nhắc một lát, đáp thế này: “Tôi xem tình hình.”
Tiêu Hạ nhíu mày suy nghĩ ý tứ của câu nói lấp lửng này, cuối cùng vẫn đành thôi không nghĩ nữa.
Cho đến khi cô đặt đũa xuống.
“Em no rồi sao?” Giang Dập thấy cô căn bản không ăn được bao nhiêu cơm.
“No lắm rồi.” Tiêu Hạ rất thành khẩn gật đầu, trên thực tế cô chỉ là không thích ăn cơm mà thôi.
Thế là Giang Dập cũng không gò ép gì, chỉ tự nhiên vừa ăn tiếp vừa nói: “Vậy em ngồi cùng tôi thêm một lúc nữa đi.”
“…Ờ.”
Nhưng quá trình ăn cơm tiếp theo của Giang Dập lại khiến Tiêu Hạ ngạc nhiên, bởi vì anh bắt đầu ăn tất cả món ăn, chẳng hề có dấu hiệu kén chọn, kể cả phần thịt kho tàu cô ăn không hết.
Ơ?
……
Cuối cùng bữa ăn khó hiểu này kết thúc trong bầu không khí tế nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.