Chương 6: Đà Lạt (1)
Dương Bạch Sói - ShinzMeo
27/09/2024
Khoảng hai giờ đêm của ba ngày sau đó, cuối cùng cũng đã đến ngày đi chơi. Cả nhóm quyết định sẽ đi Đà Lạt chơi bốn ngày ba đêm và sau đó sẽ sang Nha Trang chơi thêm hai đến ba hôm nữa rồi về, phương tiện di chuyển của cả nhóm là chiếc Limousine chín chỗ, và Tuấn là người đại diện cả nhóm lái xe, Quốc thì sẽ thay Tuấn nếu như Tuấn có mệt hay buồn ngủ. Phía sau xe sẽ bao gồm có Châu, Bảo Nhi, Dương, Hân và Vỹ. À, còn có bé cún của Vỹ nữa, vì cả nhóm đều rất yêu động vật nên khi anh xin phép mang theo thì cả nhóm ai cũng đồng ý, với cả một phần là do anh “tài trợ” cho chuyến đi này của cả nhóm nữa nên mọi người rất “chào đón” anh.
Vỹ có chút bất ngờ khi gặp lại Bảo Nhi ở đây, anh biết cô đang sinh sống ở đây nhưng không ngờ lại có quen biết với Dương - người anh chỉ mới gặp và kết thân gần đây, cô là thanh mai trúc mã của anh cũng là mối tình đầu của anh. Nhi nhỏ hơn anh một tuổi, và anh nhớ rất rõ là năm vào lớp mười một thì Nhi đã chuyển trường và kể từ đó cả hai ít khi gặp hẳn. Sau này gặp lại thì cả hai đều đã là sinh viên, anh vẫn có chút rung động mỗi lần gặp Nhi, dù có xa cách bao lâu thì cảm giác đó với anh vẫn nguyên vẹn như vậy. Nhi cũng bất ngờ và hơi ngại ngùng khi gặp lại anh, nhưng cô vẫn rất lịch sự chào hỏi anh và hỏi han anh. Dương và mọi người trong nhóm cũng không khỏi bất ngờ vì biết cả hai người có quen biết nhau, phải chăng là đây định mệnh?
Mọi người chất hành lý lên xe, kiểm tra lại một lần nữa trước khi khởi hành.
- Mọi người, không còn quên gì đó chứ? - Châu hỏi mọi người.
Chắc chắn không còn thiếu gì, Tuấn cho xe đóng cửa rồi bắt đầu đề máy xe, xoay vô lăng và cho xe lăn bánh. Mọi người trông có vẻ đều rất đang háo hức, Dương nhìn tất cả mọi người, bất giác mỉm cười thật tươi vì đã lâu lắm rồi cô mới lại được đi chơi cùng với bạn bè như này. Chợt nghĩ lại khoảng thời gian còn quen Gia Kỳ, hầu hết mọi chuyến đi chơi chỉ có riêng hai đứa, tuy rất vui nhưng cái cảm giác được đi chơi chung với hội bạn của mình, nó thật sự rất tuyệt. Châu ngồi kế cứ thấy Dương cười cười nên liền hỏi.
- Lâu lắm rồi mới được đi cùng nhau như này ha, mày cảm thấy sao Dương?
- Cũng không tệ lắm, rất phấn khởi luôn. - Dương vươn tay tỏ vẻ vô cùng sảng khoái.
Hai ghế kế bên là của Hân và Nhi, Nhi hôm nay vẫn rất xinh đẹp như mọi ngày, nhưng cô khá trầm tính, coi thường chỉ nghe mọi người nói cười rồi cười theo, là một người vô cùng dịu dàng và dễ mến. Còn Hân ngồi kế Nhi thì không khác gì cái máy nói, cô kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho cả bọn cười nắc nẻ, kể không biết bao nhiêu chuyện nữa. Phía sau thì có Vỹ cùng bé cún của anh, lâu lâu Châu cũng hay len lén đi xuống xin anh cho nựng bé một tí vì Châu cực kì cực kì yêu thích cún, có thể nói ở trong nhóm Châu là người nuôi nhiều chó nhất ấy chứ. Còn Tuấn thì vẫn đang chăm chú lái xe, thỉnh thoảng chêm thêm mấy câu góp vui cho cả bọn, Quốc thì vài phút lại dạo xuống ngồi chơi cùng mọi người, xong lại lên ngồi phía trên cùng Tuấn.
Đi được khoảng nửa chặng đường thì mọi người đều có vẻ mệt, Dương đã chui ra ba cái ghế phía sau cùng để ngủ từ lúc nào rồi, Châu độc chiếm ghế trên nên bày đủ thứ đồ ở cạnh. Hân thì vẫn đang nói chuyện, cô kể đủ thứ chuyện trên đời với Nhi còn Nhi ngồi kế bên rất chú tâm nghe. Ghế của Vỹ nằm xéo với ghế của Nhi, Nhi lại không ngồi cạnh cửa sổ nên thi thoảng anh lại len lén ngắm nhìn cô. Dù bao lần tự nhủ nên từ bỏ nhưng bây giờ gặp lại, trong lòng anh không yên một chút nào. Sau đó anh cũng dần thiếp đi, và chìm vào giấc ngủ.
Năm tiếng sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến cổng chào thành phố nghìn hoa - Đà Lạt. Châu và Hân phấn khởi hô hào, khiến bầu không khí trên xe rất nhộn, Dương ngủ li bì sau năm tiếng cũng đã dậy, cô đem cả mền gối và cả gấu để nằm xe cho đỡ mệt, với đỡ lạ chỗ. Bởi hành lý của cô nhiều hơn mọi người cũng là vì thế. Đi thêm cỡ mười phút cũng đến homestay mọi người đặt, home này nằm cách trung tâm không quá xa nhưng đường vào home thì khá là thoáng đãng, ít xe cộ qua lại. Vỹ vào để thanh toán tiền chỗ ở bốn hôm cho cả bọn, Tuấn và Quốc thì phụ mọi người xách hành lý vào trong. Homestay này khá to, được xây theo kiến trúc châu Âu cổ, gồm có một lầu một trệt và một bãi sân khá to, đỗ mười chiếc Limousine ở đây có vẻ là dư sức. Xung quanh home được trồng khá nhiều cây và hoa, nhiều nhất là hoa hồng và cẩm tú cầu, trong sân cũng được trang bị rất nhiều đèn nên buổi tối có vẻ trông sẽ rất đẹp và thơ mộng. Phía sau homestay có một chỗ dựng trại nhỏ, và một khu nướng BBQ siêu cấp xịn xò. Mọi người đi dạo một vòng home thì thích thú vô cùng. Nhóm con gái liền vội vào cất đồ rồi thay đồ đẹp rồi còn ra “check in” các thứ nữa. Hội con trai thì chuẩn bị nhanh hơn nên thời gian phải chờ những người còn lại cũng khá là lâu. Tuấn tranh thủ chợp mắt nghỉ xíu, còn Quốc thì ngồi trên ghế lướt điện thoại, Vỹ thì cho cún đi vệ sinh rồi cho ẻm ăn nữa. Tuy nhiên Vỹ có một chút điều cần phải suy nghĩ, vì anh không thể đi đâu cũng tay xách nách mang theo bé cưng của anh được, vì sẽ có những nơi quy định không cho mang thú cưng vào, anh liền nảy ra một ý là đem cún ra ở khách sạn cho thú cưng, anh kiếm chỗ gần homestay anh ở nhất rồi hỏi gửi ở đó tầm bốn hôm, nhưng mỗi tối đi chơi về anh sẽ qua đón, sáng hôm sau mới lại gửi tiếp chứ không gửi suốt cả ba bốn ngày liền.
Cuối cùng đến cỡ chín giờ sáng, hội con gái cũng đã xong xuôi, vừa xuống liền chụp hình với mọi ngóc ngách trong homestay. Vỹ lúc đó cũng tranh thủ mang bé cún của anh sang khách sạn thú cưng gần đó để gửi rồi về.
- Mọi người có ai đói bụng chưa, mình đi ăn đi.
Tuấn nằm trên sofa than thở, nếu anh không lên tiếng chắc mấy người kia có thể chụp hình tới chiều tối luôn cũng nên…
- Ở home mình thuê bảo có cho sẵn xe máy ấy, hay mình đi xe máy cho vui ha! - Châu bảo.
Mọi người liền đồng ý, sau đó phân chia xe rồi bắt cặp để đi chung với nhau. “Theo 7749 tình tiết trong truyện thì đây là lúc thích hợp để đẩy thuyền mấy đứa thích nhau để bọn nó có cơ hội va chạm nhau nhiều hơn!” - Dương nghĩ.
- Nhóm bọn mình có tổng là bảy người, nên bây giờ cần bốn người có thể chạy xe máy giơ tay lên nè! - Châu nói.
Tuấn, Quốc, Hân và Dương giơ tay. Châu nhìn qua một lượt, suy nghĩ rồi hỏi tiếp.
- Mọi người muốn tự bắt cặp hay để tao chia đây?
Châu đâu nào hay Dương đang ấp ủ âm mưu để Châu ngồi cùng Tuấn đâu, Dương xung phong bảo muốn để tự chọn hơn nên mọi người cũng tự chọn cặp để đi xe. Dương sẽ chở Vỹ, Quốc đi một mình, còn Hân sẽ chở Nhi. Cuối cùng là Tuấn sẽ chở Châu, mọi thứ đúng như ý của Dương nên cô hài lòng cực. Chỉ cần Châu và Tuấn đi cùng nhau thôi, còn lại thì sao cũng được. Mọi người nhanh chóng lấy xe ra và đi đến chỗ ăn sáng.
Vỹ có chút bất ngờ khi gặp lại Bảo Nhi ở đây, anh biết cô đang sinh sống ở đây nhưng không ngờ lại có quen biết với Dương - người anh chỉ mới gặp và kết thân gần đây, cô là thanh mai trúc mã của anh cũng là mối tình đầu của anh. Nhi nhỏ hơn anh một tuổi, và anh nhớ rất rõ là năm vào lớp mười một thì Nhi đã chuyển trường và kể từ đó cả hai ít khi gặp hẳn. Sau này gặp lại thì cả hai đều đã là sinh viên, anh vẫn có chút rung động mỗi lần gặp Nhi, dù có xa cách bao lâu thì cảm giác đó với anh vẫn nguyên vẹn như vậy. Nhi cũng bất ngờ và hơi ngại ngùng khi gặp lại anh, nhưng cô vẫn rất lịch sự chào hỏi anh và hỏi han anh. Dương và mọi người trong nhóm cũng không khỏi bất ngờ vì biết cả hai người có quen biết nhau, phải chăng là đây định mệnh?
Mọi người chất hành lý lên xe, kiểm tra lại một lần nữa trước khi khởi hành.
- Mọi người, không còn quên gì đó chứ? - Châu hỏi mọi người.
Chắc chắn không còn thiếu gì, Tuấn cho xe đóng cửa rồi bắt đầu đề máy xe, xoay vô lăng và cho xe lăn bánh. Mọi người trông có vẻ đều rất đang háo hức, Dương nhìn tất cả mọi người, bất giác mỉm cười thật tươi vì đã lâu lắm rồi cô mới lại được đi chơi cùng với bạn bè như này. Chợt nghĩ lại khoảng thời gian còn quen Gia Kỳ, hầu hết mọi chuyến đi chơi chỉ có riêng hai đứa, tuy rất vui nhưng cái cảm giác được đi chơi chung với hội bạn của mình, nó thật sự rất tuyệt. Châu ngồi kế cứ thấy Dương cười cười nên liền hỏi.
- Lâu lắm rồi mới được đi cùng nhau như này ha, mày cảm thấy sao Dương?
- Cũng không tệ lắm, rất phấn khởi luôn. - Dương vươn tay tỏ vẻ vô cùng sảng khoái.
Hai ghế kế bên là của Hân và Nhi, Nhi hôm nay vẫn rất xinh đẹp như mọi ngày, nhưng cô khá trầm tính, coi thường chỉ nghe mọi người nói cười rồi cười theo, là một người vô cùng dịu dàng và dễ mến. Còn Hân ngồi kế Nhi thì không khác gì cái máy nói, cô kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho cả bọn cười nắc nẻ, kể không biết bao nhiêu chuyện nữa. Phía sau thì có Vỹ cùng bé cún của anh, lâu lâu Châu cũng hay len lén đi xuống xin anh cho nựng bé một tí vì Châu cực kì cực kì yêu thích cún, có thể nói ở trong nhóm Châu là người nuôi nhiều chó nhất ấy chứ. Còn Tuấn thì vẫn đang chăm chú lái xe, thỉnh thoảng chêm thêm mấy câu góp vui cho cả bọn, Quốc thì vài phút lại dạo xuống ngồi chơi cùng mọi người, xong lại lên ngồi phía trên cùng Tuấn.
Đi được khoảng nửa chặng đường thì mọi người đều có vẻ mệt, Dương đã chui ra ba cái ghế phía sau cùng để ngủ từ lúc nào rồi, Châu độc chiếm ghế trên nên bày đủ thứ đồ ở cạnh. Hân thì vẫn đang nói chuyện, cô kể đủ thứ chuyện trên đời với Nhi còn Nhi ngồi kế bên rất chú tâm nghe. Ghế của Vỹ nằm xéo với ghế của Nhi, Nhi lại không ngồi cạnh cửa sổ nên thi thoảng anh lại len lén ngắm nhìn cô. Dù bao lần tự nhủ nên từ bỏ nhưng bây giờ gặp lại, trong lòng anh không yên một chút nào. Sau đó anh cũng dần thiếp đi, và chìm vào giấc ngủ.
Năm tiếng sau, cuối cùng cả nhóm cũng đến cổng chào thành phố nghìn hoa - Đà Lạt. Châu và Hân phấn khởi hô hào, khiến bầu không khí trên xe rất nhộn, Dương ngủ li bì sau năm tiếng cũng đã dậy, cô đem cả mền gối và cả gấu để nằm xe cho đỡ mệt, với đỡ lạ chỗ. Bởi hành lý của cô nhiều hơn mọi người cũng là vì thế. Đi thêm cỡ mười phút cũng đến homestay mọi người đặt, home này nằm cách trung tâm không quá xa nhưng đường vào home thì khá là thoáng đãng, ít xe cộ qua lại. Vỹ vào để thanh toán tiền chỗ ở bốn hôm cho cả bọn, Tuấn và Quốc thì phụ mọi người xách hành lý vào trong. Homestay này khá to, được xây theo kiến trúc châu Âu cổ, gồm có một lầu một trệt và một bãi sân khá to, đỗ mười chiếc Limousine ở đây có vẻ là dư sức. Xung quanh home được trồng khá nhiều cây và hoa, nhiều nhất là hoa hồng và cẩm tú cầu, trong sân cũng được trang bị rất nhiều đèn nên buổi tối có vẻ trông sẽ rất đẹp và thơ mộng. Phía sau homestay có một chỗ dựng trại nhỏ, và một khu nướng BBQ siêu cấp xịn xò. Mọi người đi dạo một vòng home thì thích thú vô cùng. Nhóm con gái liền vội vào cất đồ rồi thay đồ đẹp rồi còn ra “check in” các thứ nữa. Hội con trai thì chuẩn bị nhanh hơn nên thời gian phải chờ những người còn lại cũng khá là lâu. Tuấn tranh thủ chợp mắt nghỉ xíu, còn Quốc thì ngồi trên ghế lướt điện thoại, Vỹ thì cho cún đi vệ sinh rồi cho ẻm ăn nữa. Tuy nhiên Vỹ có một chút điều cần phải suy nghĩ, vì anh không thể đi đâu cũng tay xách nách mang theo bé cưng của anh được, vì sẽ có những nơi quy định không cho mang thú cưng vào, anh liền nảy ra một ý là đem cún ra ở khách sạn cho thú cưng, anh kiếm chỗ gần homestay anh ở nhất rồi hỏi gửi ở đó tầm bốn hôm, nhưng mỗi tối đi chơi về anh sẽ qua đón, sáng hôm sau mới lại gửi tiếp chứ không gửi suốt cả ba bốn ngày liền.
Cuối cùng đến cỡ chín giờ sáng, hội con gái cũng đã xong xuôi, vừa xuống liền chụp hình với mọi ngóc ngách trong homestay. Vỹ lúc đó cũng tranh thủ mang bé cún của anh sang khách sạn thú cưng gần đó để gửi rồi về.
- Mọi người có ai đói bụng chưa, mình đi ăn đi.
Tuấn nằm trên sofa than thở, nếu anh không lên tiếng chắc mấy người kia có thể chụp hình tới chiều tối luôn cũng nên…
- Ở home mình thuê bảo có cho sẵn xe máy ấy, hay mình đi xe máy cho vui ha! - Châu bảo.
Mọi người liền đồng ý, sau đó phân chia xe rồi bắt cặp để đi chung với nhau. “Theo 7749 tình tiết trong truyện thì đây là lúc thích hợp để đẩy thuyền mấy đứa thích nhau để bọn nó có cơ hội va chạm nhau nhiều hơn!” - Dương nghĩ.
- Nhóm bọn mình có tổng là bảy người, nên bây giờ cần bốn người có thể chạy xe máy giơ tay lên nè! - Châu nói.
Tuấn, Quốc, Hân và Dương giơ tay. Châu nhìn qua một lượt, suy nghĩ rồi hỏi tiếp.
- Mọi người muốn tự bắt cặp hay để tao chia đây?
Châu đâu nào hay Dương đang ấp ủ âm mưu để Châu ngồi cùng Tuấn đâu, Dương xung phong bảo muốn để tự chọn hơn nên mọi người cũng tự chọn cặp để đi xe. Dương sẽ chở Vỹ, Quốc đi một mình, còn Hân sẽ chở Nhi. Cuối cùng là Tuấn sẽ chở Châu, mọi thứ đúng như ý của Dương nên cô hài lòng cực. Chỉ cần Châu và Tuấn đi cùng nhau thôi, còn lại thì sao cũng được. Mọi người nhanh chóng lấy xe ra và đi đến chỗ ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.