Chương 33: Quả Nhiên Là Không Thể
Dương Bạch Sói - ShinzMeo
01/10/2024
Có người đã từng nói: "Nếu ta vô tình mơ thấy một người đến những ba lần thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đang dần biển mất khỏi cuộc sống của bạn. Một là để gặp lại, hai là để kết duyên, ba là duyên đã tận nhưng lại cứ khắc sâu trong tim."
Xung quanh bờ biển không một bóng người, chỉ có Dương và Vỹ ở đó. Dương nhìn dáo dác xung quanh, không thấy một ai liền hỏi lại Vỹ.
- Anh ấy hẹn chúng ta ở ngay đây ạ?
Vỹ không trả lời, thay vào đó anh nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ của Dương, ôm lấy sự yếu đuối và đau khổ trong lòng, anh bắt đầu từng câu từng câu kể về Gia Kỳ. Câu chuyện về người đàn ông đã từng thầm yêu Dương, đã vì hạnh phúc, vì để cho cuộc sống của cô tốt hơn mà không để cô hay biết tình cảm trong anh dành cho cô là quá nhiều.
Gia Kỳ, anh ấy mất rồi, vào ngày sinh nhật của bọn anh...Hả? - Bỗng có cơn gió thổi ngang qua, Dương không tin vào tai mình nên muốn hỏi lại để xác nhận.Gia Kỳ, anh trai tôi, cũng là người yêu cũ của Dương. Anh ấy đã chết rồi. - Anh nói nhỏ dần, giọng có chút runrun.
Dương bàng hoàng, ngỡ ngàng nhìn anh, từng hồi từng hồi, cảm xúc dần trỗi dậy trong lòng cô. Không hiểu vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng, cứ như sự tiếc nuối, sự hối hận trong lòng cô đang trồi dậy ngay lúc này vậy.
Dương bỗng lẩm bẩm lại một câu nói cô từng nghe trong quá khứ: "Nếu ta vô tình mơ thấy một người đến những ba lần thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đang dần biến mất khỏi cuộc sống của bạn. Một là để gặp lại, hai là để kết duyên, ba là duyên đã tận nhưng lại cứ khắc sâu trong tim."
"Và tôi cũng vậy, tôi đã mơ thấy anh ấy ba lần. Khi ấy tôi đã nghĩ đơn giản đó chỉ là sự ngẫu nhiên, trùng hợp hoặc cũng có lẽ là vì tôi quá nhung nhớ anh, nhớ về những kỉ niệm khi mà còn ở bên nhau. Nhưng tôi đã từng có cảm giác rằng cuộc đời mình cứ như là mơ vậy, bởi khi tôi mơ thấy ba giấc mơ ấy, tôi cảm nhận được sự chân thực rõ nét đến lạ thường. Và điều đó khiến tôi cảm thấy hoài nghi về cuộc sống này vô cùng."
Dương chỉ đứng đó lặng lẽ, chìm đăm trong dòng suy nghĩ vô tận, Vỹ cũng nhìn cô và cũng không nói lời nào.
"Người đang đứng trước mắt tôi mang chút dáng vẻ của người tôi từng yêu, họ giống nhau là chuyện lẽ phải bởi họ là anh em sinh đôi kia mà. Tôi tự hỏi chính bản thân mình, liệu tôi có thật sự yêu chàng trai đang đứng trước mặt hay chỉ đang cố gắng tìm kiếm lại bóng dáng của người cũ, người mà từng khiến trái tim tôi ngây dại mỗi khi nhớ về. Tôi yêu Vỹ vì anh là chính anh hay vì anh mang đôi nét của người tôi đã từng yêu..? Tôi không biết nữa, chỉ biết ngay lúc này, khi hay tin anh ấy đã mất, trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹn, đau nhói không thôi. Tôi tưởng chừng bản thân đã thật sự quên anh, thế nhưng rồi khi mà Gia Vỹ kể chuyện về anh, tôi lại không thể giấu nổi sự tò mò, háo hức để có thể nghe ngóng tin anh từ Vỹ, tôi muốn biết cuộc sống của anh khi không có tôi liệu có tốt, có hạnh phúc khi không có tôi ở bên hay không. Nhưng đến khi tôi biết tất cả thì tôi lại ước, ước rằng mình đừng tọc mạch, đừng tò mò chuyện về anh thì đã có thể tôi không đau đớn khi hay tin như vậy."
Dương cứ lặng lẽ khóc, Vỹ cảm thấy lòng mình như đau nhói vì không thể làm gì hơn ngoài việc ở bên cạnh cô lúc này. Vỹ lặng lẽ ôm Dương vào lòng, Dương không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ khóc. Bởi có lẽ giờ đây cô đang phải chìm đắm trong sự buồn bã, tuyệt vọng đến tận cùng. Anh biết, biết rất rõ rằng đâu đó trong tim Dương vẫn còn hình bóng anh trai của mình, chẳng qua là anh ích kỉ, cố chấp muốn có được cô. Không khác gì một tên trộm chỉ trực chờ chủ nhà đi vắng mà đi vào để ăn trộm cả, khi cho Dương biết mọi chuyện, anh thấy lòng mình nhẹ tênh, trống rỗng, và có chút mãn nguyện.
Dương khóc nhiều đến nỗi hai chân run run, đứng không vững nữa liền ngã khuỵu xuống dưới cát. Vỹ định đỡ lấy nhưng không kịp trở tay. Dương thẫn thờ nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô biết Gia Vỹ đang đứng cạnh mình nhưng không hiểu là do cô đang ảo tưởng, hay do nước mắt khiến mắt cô nhòè đi mà cô lại nhìn thấy dáng vẻ của người cô từng thương đang đứng trước mặt.
Cô ôm lấy đầu gối và khóc thảm thiết. Vỹ cảm thấy lòng mình rạn nát khi chứng kiến khung cảnh ấy. Anh cười chua xót, ngồi xuống trước mặt cô rồi đưa tay vuốt nhẹ trên má Dương, cố gắng an ủi và đem lại sự ấm áp cho cô trong khoảnh khắc khó khăn này.
Mặt trời cũng dần ló dạng, những vị du khách trong resort cũng bắt đầu ra dạo biển vào buổi sớm thế nên cả hai người đành phải về lại phòng. Chân Dương run đến nỗi đứng không được nên anh đành phải cõng cô, mặc cho quần áo của anh dính lấm lem cát. Dương tựa vào lưng anh suy nghĩ thật nhiều, quả nhiên cô không thể, không thể có tình cảm với anh. Cô nhận ta mình thích anh, nhưng thứ tình cảm ấy cũng như ngọn nến thơm được đốt ở đầu giường giúp cho ta có giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp ấy vốn sẽ không cần đến nữa.
Mặt trời lên cao, ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ phòng resort, nhưng trong lòng Dương vẫn còn một mảnh tối tăm. Gia Kỳ vẫn đang âm thầm lặng lẽ soạn đồ để về, với tình trạng này thì anh muốn đưa cô về nhà sớm nhất có thể, ít nhất như thế sẽ tốt cho cô và cho cả anh nữa.
Đến tầm gần tám giờ sáng thì cả hai thu dọn hành lý xong xuôi, trả phòng rồi lên xe về thằng Đồng Nai. Khi đi cũng thế, khi về cũng thế, vẫn bao nhiêu đó người và bấy nhiêu đó đồ nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy nặng nề đến kì lạ.
Dương đảo mắt nhìn qua khung cửa xe, ngắm nhìn con đường xa lạ mà mình chưa từng đi bao giờ. Cũng dễ hiểu vì vào cái hôm họ đi thì cô ngủ li bị trên xe, không thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Vì thế hôm nay có cơ hội nhìn ngắm, Dương không ngừng cảm thán mà khen.
Vỹ đôi lúc sẽ nhìn sang Dương, Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn dáng vẻ của cô thì anh có chút hối hận rồi. Hối hận vì đã không sớm cho cô biết chuyện của Gia Kỳ sớm hơn. Để bản thân anh và cả
Dương sẽ không khó xử như vậy, cũng không đau lòng đến như vậy.
Vỹ nè, lúc Gia Kỳ còn sống anh ấy từng kể cho anh nghe về tôi hả? - Dương hỏi anh nhưng ánh mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ xe.Ừm. Tôi cũng chỉ mới biết gần đây thôi.Anh kể tôi nghe thêm được chứ, tôi sẽ không khóc đâu!Dương vẫn không quay sang nhìn, chỉ dửng dưng nói.
- Được. - Anh đáp lại một cách bình thản, hết sức nhẹ nhàng.
Xung quanh bờ biển không một bóng người, chỉ có Dương và Vỹ ở đó. Dương nhìn dáo dác xung quanh, không thấy một ai liền hỏi lại Vỹ.
- Anh ấy hẹn chúng ta ở ngay đây ạ?
Vỹ không trả lời, thay vào đó anh nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ của Dương, ôm lấy sự yếu đuối và đau khổ trong lòng, anh bắt đầu từng câu từng câu kể về Gia Kỳ. Câu chuyện về người đàn ông đã từng thầm yêu Dương, đã vì hạnh phúc, vì để cho cuộc sống của cô tốt hơn mà không để cô hay biết tình cảm trong anh dành cho cô là quá nhiều.
Gia Kỳ, anh ấy mất rồi, vào ngày sinh nhật của bọn anh...Hả? - Bỗng có cơn gió thổi ngang qua, Dương không tin vào tai mình nên muốn hỏi lại để xác nhận.Gia Kỳ, anh trai tôi, cũng là người yêu cũ của Dương. Anh ấy đã chết rồi. - Anh nói nhỏ dần, giọng có chút runrun.
Dương bàng hoàng, ngỡ ngàng nhìn anh, từng hồi từng hồi, cảm xúc dần trỗi dậy trong lòng cô. Không hiểu vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng, cứ như sự tiếc nuối, sự hối hận trong lòng cô đang trồi dậy ngay lúc này vậy.
Dương bỗng lẩm bẩm lại một câu nói cô từng nghe trong quá khứ: "Nếu ta vô tình mơ thấy một người đến những ba lần thì cũng đồng nghĩa với việc người đó đang dần biến mất khỏi cuộc sống của bạn. Một là để gặp lại, hai là để kết duyên, ba là duyên đã tận nhưng lại cứ khắc sâu trong tim."
"Và tôi cũng vậy, tôi đã mơ thấy anh ấy ba lần. Khi ấy tôi đã nghĩ đơn giản đó chỉ là sự ngẫu nhiên, trùng hợp hoặc cũng có lẽ là vì tôi quá nhung nhớ anh, nhớ về những kỉ niệm khi mà còn ở bên nhau. Nhưng tôi đã từng có cảm giác rằng cuộc đời mình cứ như là mơ vậy, bởi khi tôi mơ thấy ba giấc mơ ấy, tôi cảm nhận được sự chân thực rõ nét đến lạ thường. Và điều đó khiến tôi cảm thấy hoài nghi về cuộc sống này vô cùng."
Dương chỉ đứng đó lặng lẽ, chìm đăm trong dòng suy nghĩ vô tận, Vỹ cũng nhìn cô và cũng không nói lời nào.
"Người đang đứng trước mắt tôi mang chút dáng vẻ của người tôi từng yêu, họ giống nhau là chuyện lẽ phải bởi họ là anh em sinh đôi kia mà. Tôi tự hỏi chính bản thân mình, liệu tôi có thật sự yêu chàng trai đang đứng trước mặt hay chỉ đang cố gắng tìm kiếm lại bóng dáng của người cũ, người mà từng khiến trái tim tôi ngây dại mỗi khi nhớ về. Tôi yêu Vỹ vì anh là chính anh hay vì anh mang đôi nét của người tôi đã từng yêu..? Tôi không biết nữa, chỉ biết ngay lúc này, khi hay tin anh ấy đã mất, trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹn, đau nhói không thôi. Tôi tưởng chừng bản thân đã thật sự quên anh, thế nhưng rồi khi mà Gia Vỹ kể chuyện về anh, tôi lại không thể giấu nổi sự tò mò, háo hức để có thể nghe ngóng tin anh từ Vỹ, tôi muốn biết cuộc sống của anh khi không có tôi liệu có tốt, có hạnh phúc khi không có tôi ở bên hay không. Nhưng đến khi tôi biết tất cả thì tôi lại ước, ước rằng mình đừng tọc mạch, đừng tò mò chuyện về anh thì đã có thể tôi không đau đớn khi hay tin như vậy."
Dương cứ lặng lẽ khóc, Vỹ cảm thấy lòng mình như đau nhói vì không thể làm gì hơn ngoài việc ở bên cạnh cô lúc này. Vỹ lặng lẽ ôm Dương vào lòng, Dương không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ khóc. Bởi có lẽ giờ đây cô đang phải chìm đắm trong sự buồn bã, tuyệt vọng đến tận cùng. Anh biết, biết rất rõ rằng đâu đó trong tim Dương vẫn còn hình bóng anh trai của mình, chẳng qua là anh ích kỉ, cố chấp muốn có được cô. Không khác gì một tên trộm chỉ trực chờ chủ nhà đi vắng mà đi vào để ăn trộm cả, khi cho Dương biết mọi chuyện, anh thấy lòng mình nhẹ tênh, trống rỗng, và có chút mãn nguyện.
Dương khóc nhiều đến nỗi hai chân run run, đứng không vững nữa liền ngã khuỵu xuống dưới cát. Vỹ định đỡ lấy nhưng không kịp trở tay. Dương thẫn thờ nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô biết Gia Vỹ đang đứng cạnh mình nhưng không hiểu là do cô đang ảo tưởng, hay do nước mắt khiến mắt cô nhòè đi mà cô lại nhìn thấy dáng vẻ của người cô từng thương đang đứng trước mặt.
Cô ôm lấy đầu gối và khóc thảm thiết. Vỹ cảm thấy lòng mình rạn nát khi chứng kiến khung cảnh ấy. Anh cười chua xót, ngồi xuống trước mặt cô rồi đưa tay vuốt nhẹ trên má Dương, cố gắng an ủi và đem lại sự ấm áp cho cô trong khoảnh khắc khó khăn này.
Mặt trời cũng dần ló dạng, những vị du khách trong resort cũng bắt đầu ra dạo biển vào buổi sớm thế nên cả hai người đành phải về lại phòng. Chân Dương run đến nỗi đứng không được nên anh đành phải cõng cô, mặc cho quần áo của anh dính lấm lem cát. Dương tựa vào lưng anh suy nghĩ thật nhiều, quả nhiên cô không thể, không thể có tình cảm với anh. Cô nhận ta mình thích anh, nhưng thứ tình cảm ấy cũng như ngọn nến thơm được đốt ở đầu giường giúp cho ta có giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp ấy vốn sẽ không cần đến nữa.
Mặt trời lên cao, ánh nắng ban mai len lỏi qua cửa sổ phòng resort, nhưng trong lòng Dương vẫn còn một mảnh tối tăm. Gia Kỳ vẫn đang âm thầm lặng lẽ soạn đồ để về, với tình trạng này thì anh muốn đưa cô về nhà sớm nhất có thể, ít nhất như thế sẽ tốt cho cô và cho cả anh nữa.
Đến tầm gần tám giờ sáng thì cả hai thu dọn hành lý xong xuôi, trả phòng rồi lên xe về thằng Đồng Nai. Khi đi cũng thế, khi về cũng thế, vẫn bao nhiêu đó người và bấy nhiêu đó đồ nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy nặng nề đến kì lạ.
Dương đảo mắt nhìn qua khung cửa xe, ngắm nhìn con đường xa lạ mà mình chưa từng đi bao giờ. Cũng dễ hiểu vì vào cái hôm họ đi thì cô ngủ li bị trên xe, không thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Vì thế hôm nay có cơ hội nhìn ngắm, Dương không ngừng cảm thán mà khen.
Vỹ đôi lúc sẽ nhìn sang Dương, Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn dáng vẻ của cô thì anh có chút hối hận rồi. Hối hận vì đã không sớm cho cô biết chuyện của Gia Kỳ sớm hơn. Để bản thân anh và cả
Dương sẽ không khó xử như vậy, cũng không đau lòng đến như vậy.
Vỹ nè, lúc Gia Kỳ còn sống anh ấy từng kể cho anh nghe về tôi hả? - Dương hỏi anh nhưng ánh mắt vẫn hướng ra phía cửa sổ xe.Ừm. Tôi cũng chỉ mới biết gần đây thôi.Anh kể tôi nghe thêm được chứ, tôi sẽ không khóc đâu!Dương vẫn không quay sang nhìn, chỉ dửng dưng nói.
- Được. - Anh đáp lại một cách bình thản, hết sức nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.