Quyển 1 - Chương 6: Một đêm xuân.
Bão Bão Nhi
23/04/2013
Đầu đau dữ dội, giống như là nứt ra, cả người mềm nhũn không tài nào cử động được, Trần Tuấn Long ráng mở con mắt ra thì phát hiện lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường to, cánh tay đang ôm cô gái tối qua có tên Tiểu Vũ, toàn thân cô lúc này đều trần truồng, đang dựa vào lòng hắn, có thể cảm nhận được làn da trắng mịn đặc trưng của con gái. Bản thân hắn cũng đang trần truồng, xem ra tối qua chắc chắn đã phát sinh ra cái gì rồi, có điều bản thân hắn lại không tài nào nhớ ra được.
Tiểu Vũ ngủ rất ngon, trên mặt vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc. Trần Tuấn Long đầy yêu thương đưa tay ra kéo cái chăn lại nhè nhẹ đắp cho cô.
Không ngờ sự việc xảy ra lại khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, cái chăn vừa được đắp lại bị kéo ra, đồng thời sau lưng truyền lại tiếng rên khe khẽ, vẫn còn người khác trên giường?
Trần Tuấn Long vội quay đầu lại, đầu tiên xuất hiện trước tầm mắt hắn là một cơ thể ngọc đồng trắng toát, cô gái đó tóc tai bù xù, giật lấy cái chăn Trần Tuấn Long vừa mới kéo ra, trong giấc mơ còn đang rên kháng nghị.
Người con gái này là ai, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều xem ra tối qua bản thân hắn rất hưởng thụ, song phi mà, trước đây quả thật chưa từng chơi qua. Trần Tuấn Long lắc lắc đầu, rút tay ra khỏi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lẩm bẩm một tiếng, ôm cánh tay Trần Tuấn Long cuộn lại càng chặt hơn, bộ ngực dán chặt vào ngực Trần Tuấn Long, cảnh tượng hoa lệ như vậy, cộng thêm cô gái thần bí trần truồng, xinh đẹp quyến rũ nằm đằng sau, đáng chết, bên dưới của Trần Tuấn Long bắt đầu có phản ứng rồi.
Nghiến chặt răng, Trần Tuấn Long ra sức vùng vẫy khỏi vòng ôm của Tiểu Vũ, không có chỗ dựa rồi, Tiểu Vũ đang ngủ say cũng rên lên hai tiếng, lật người lại ngủ tiếp.
Nhẹ nhàng bước xuống giường, vận động cơ thể một chút, Trần Tuấn Long quay người lại nhìn cô gái thần bí bên kia, chỉ thấy cô gái đó ngủ ngon lành, một khuôn mặt diễm lệ khiến người ta phải xao xuyến không thốt nên lời, làn da trắng mịn trên khuôn mặt phảng phất như thổi một cái sẽ rách, mà cái chăn mỏng chỉ đậy một nửa bộ ngực mềm mại, nhô lên cao cao, đầu mút nhô lên đó lờ mờ có thể nhìn thấy hai cái núm vú nhô lên. Cô gái nhíu mày, hình như trong mơ đang có gì đó không hài lòng.
Một đêm sung sướng mãnh liệt, Trần Tuấn Long xem giờ, đã hơn 8h sáng rồi, hôm nay là thứ 7 cũng không có việc gì làm. Tắm một cái, Trần Tuấn Long thay đồ xong xuôi liền đóng cửa đi ra.
- Ngân hàng Trung Quốc gần đây nằm chỗ nào?
Trần Tuấn Long hỏi bảo vệ gác cổng khách sạn.
- Men theo con đường này, ở đầu đường đi qua cầu vượt là tới.
- Được, cảm ơn.
Sau khi Trần Tuấn Long thức dậy mới phát hiện ra tiền mặt trong ví không nhiều, vì thế mới nghĩ đến việc đi rút một ít tiền. Thế là từ từ đi qua, mới sáng sớm nên người trong ngân hàng không nhiều, Trần Tuấn Long đưa ra một thẻ tín dụng, yêu cầu rút 20000USD, 5000 nhân dân tệ. Thủ tục nhanh chóng được làm xong, túi Trần Tuấn Long đầy tiền, đi ra khỏi ngân hàng. Lúc này có một phụ nữ trung niên cũng ở quầy khác rút tiền, sau khi rút tiền liền đi ra khỏi ngân hàng.
Ở cửa, Trần Tuấn Long khẽ nghiêng người nhường bà đi trước, người phụ nữ trung niên đó gật đầu cười biểu thị cảm ơn. Người phụ nữ này mặc đồng phục, trên vai đeo một cái túi. Vừa ra khỏi ngân hàng, chưa đi được mấy bước, đột nhiên bên đường xông ra một thanh niên trẻ, dùng sức giật lấy túi đeo vai của người phụ nữ trung niên đó, đồng thời đưa ra một con đao sáng chói để chém.
- A...
Người phụ nữ trung niên đó kêu lên một tiếng thất thanh, con dao sắc bén cắt đứt dây đeo, cũng rạch thương cánh tay của cô ta, máu tuôn chảy không ngớt. Người thanh niên trẻ đó ra sức giật, túi đeo vai đã nằm gọn trong tay của hắn, ôm chặt trong lòng, quay người nhanh chân chạy. Việc cướp giật đã xảy ra trong chớp mắt, người phụ nữ đó thức tỉnh được đã xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến vết thương đang chảy máu, khóc rống hô toáng lên:
- Cướp, cướp! Có người cướp túi của tôi rồi!
Trần Tuấn Long đứng ở đằng sau nhìn thấy rõ mồn một, tên trộm này quá ngông cuồng, giữa ban ngày ban mặt cướp ngay trước cổng ngân hàng, còn làm thương người ta. Có điều, Trần Tuấn Long không muốn ra vẻ anh hùng để chuốc lấy phiền phức. Nhưng tên du côn chạy về hướng hắn lại lắc lư con dao, hung hăng quát lên:
- Tránh ra, những ai không muốn chết mau tránh ra, mẹ kiếp!
Trần Tuấn Long nhíu mày, cười nhạt. Nhưng những người đi đường nhìn thấy tên du côn đó có dao thì đều lần lượt tránh ra, không có một ai dám anh dũng đứng ra.
Nói thì dài dòng thế chứ sự việc xảy ra rất nhanh, Trần Tuấn Long đợi tên du côn đó chạy đến, quét chân một cái, một tiếng “phập”, tên du côn không đề phòng ngã nhào xuống mặt đất, con dao cũng tuột khỏi tay, nhưng vẫn ôm chặt cái túi vừa cướp, tên du côn đó rên rỉ, vùng vẫy bò dậy, thật đáng tiếc, đầu của hắn đã bị tóm chặt, nhấc lên rồi lại đập mạnh xuống.
“Bụp” một tiếng, đầu hắn bị đập mạnh xuống nền bê tông, tên du côn đó không kịp thốt lên được tiếng nào đã ngất đi.
Trần Tuấn Long phủi phủi tay đứng dậy, xem như tên tiểu tử này mạng lớn, nếu như bình thường, Trần Tuấn Long đã sớm cho hắn OVER rồi. Giật lại cái túi bị cướp, Trần Tuấn Long quay lại đỡ người phụ nữ trung niên bị ngã té xuống đất.
Người phụ nữ trung niên đó vội không ngớt cảm ơn Trần Tuấn Long, lúc này bảo vệ trong ngân hàng cũng xông ra, trói chặt tên du côn đã bất tỉnh đó.
- Thật cảm ơn cậu, chàng trai, nếu không có cậu dám làm việc nghĩa, số tiền tám nghìn tệ của tôi đã bị hắn cướp mất rồi.
Người phụ nữ trung niên đó cảm ơn.
Trần Tuấn Long cười cười, dễ như trở bàn tay ấy mà, lúc này người bu lại xem cũng nhiều, Trần Tuấn Long thấy cánh tay của người phụ nữ trung niên đó vẫn còn chảy máu, thế là bảo với bà ta:
- Dì bị thương rồi, còn chảy máu nữa, bây giờ tên du côn đó đã bị bắt rồi, dì yên tâm đi.
Người phụ nữ trung niên đó cũng đã hoàn hồn trở lại, nhìn cánh tay toàn là máu, thấm ướt cả áo, nổi sợ lên, vội bụm vết thương lại, lúc bà ta quay lại thì Trần Tuấn Long đã trà trộn vào đám đông đi mất.
- Ây... chàng trai, ây... chàng trai.
Người phụ nữ trung niên đó còn muốn cảm ơn Trần Tuấn Long, nhưng ngay cả tên của hắn cũng không biết nữa.
Nhẹ mở cửa, Trần Tuấn Long ren rén bước vào phòng, điều hắn lo nhất là hai cô gái trên giường mình đã thức giấc rồi.
May quá, họ vẫn còn đang ngủ ngon lành trong phòng ngủ, Trần Tuấn Long thở phào một cái, cứ lo nếu họ đã tỉnh giấc, lúc gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng.
Đứng bên giường, Trần Tuấn Long chăm chú nhìn hai cô gái bầu bạn với mình đêm qua, quả thật là báu vật giữa trần gian. Qua một đêm phóng đãng, Trần Tuấn Long cảm thấy vui vẻ cả thể xác lẫn tinh thần, có điều, cồn rượu chết tiệc đó tốt nhất ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
Rút ra USD đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng đặt ở tủ đầu giường, lấy chiếc điện thoại của cô gái không biết tên đó đè lên. Trần Tuấn Long quay ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại thông báo cho ROOM SERVICE mang đồ ăn sáng đến, rồi mới đẩy cửa rời khỏi.
Cuối cùng cũng đã ở Bắc Kinh một thời gian dài, sáng nay hắn chuẩn bị đi mua một ít vật dụng.
Trần Tuấn Long đi được một lúc không lâu, tiểu Vũ đã ngáp một cái, ưỡn ẹo cái lưng, trong mơ màng đột nhiên giật mình giác ngộ được, hình như đêm qua mình đã ở bên ngoài.
Một tiếng “A”, cô vội ngồi dậy, mở to mắt nhìn, cô vẫn đang ngồi trên giường, toàn thân trần truồng. Còn Trần Tuấn Long chẳng thấy bóng dáng đâu cả, tiểu Thanh cũng nằm bên cạnh, Tiểu Vũ động một cái, cả người đều mềm nhũn, nhớ lại cảm xúc mạnh mẽ đêm qua, bất giác Tiểu Vũ đỏ mặt lên.
Hắn đi đâu rồi, Tiểu Vũ đờ người ra nhớ lại một lúc, rồi mới quay qua đẩy đẩy Tiểu Thanh còn đang ngủ say.
- Tiểu Thanh, mau dậy đi, Tiểu Thanh, mau dậy đi.
- Ừm, đừng ồn ào, người ta đang ngủ mà.
Tiểu Thanh lầm bầm, rồi lại ngủ tiếp. Nhìn người đẹp ngủ trước mắt, cổ cô ấy toàn vết hôn tím bầm, Tiểu Vũ thầm kinh ngạc, đêm qua Trần Tuấn Long quả thật quá mạnh, có thể là do say rượu, hắn mãnh liệt đến ngay cả Tiểu Thanh cũng chịu không nổi, đến phút cuối xin tha liên tục. Quay người lại, Tiểu Vũ mặc xong quần áo muốn xem đã mấy giờ rồi, nhìn thấy điện thoại đặt trên tủ ở đầu giường, cô cúi người xuống và sững sờ.
Điện thoại đè trên một xấp đô la dày cộm, toàn là mệnh giá 100USD, một giọt lệ trong suốt rơi xuống từ khóe mắt cô.
- Hắn... đi rồi sao?
Tiểu Vũ từ từ nhấc điện thoại lên, tuốt bỏ những đồ trang sức trên điện thoại, nhẹ nhàng suy nghĩ, chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?
- Tiểu Thanh, mau dậy thôi, chúng ta phải đi rồi.
Quẹt đi những dòng nước mắt trên mặt, Tiểu Vũ lắc lắc Tiểu Thanh ở bên cạnh, Tiểu Thanh lầm bầm, khó chịu quay người lại, mắt còn hi hí bảo:
- Làm gì thế, mới sáng sớm đã không để yên cho người ta ngủ.
- Dậy đi, mau dậy đi, là chị nè.
Tiểu Vũ tiếp tục lắc lắc Tiểu Thanh.
- Ừm......
Tiểu Thanh vẫn còn đang lơ mơ.
- A......
Tiểu Thanh đang nửa tỉnh nữa mê cuối cùng cũng đã bị Tiểu Vũ lắc cho tỉnh dậy, ngồi dựng đứng lên, mở to đôi mắt mơ màng, quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ.
- Chị Vũ.
- Ừm, em tỉnh rồi.
- Người đó, hắn đâu rồi?
Tiểu Thanh nhìn quanh quất.
- Không biết, chắc là đi rồi.
Tiểu Vũ lắc đầu.
- Cái gì? Tên chết tiệt đó chạy rồi? Hắn sao có thể như vậy mà chạy chứ? Chị Vũ, chị có đòi hắn lấy tiền không. Tên chết tiệt này!
Tiểu Thanh giận dữ mắng.
Tiểu Vũ giảo mồm, tiểu Thanh quay đầu lại mới chú ý đến những tờ tiền màu xanh bên cạnh:
- Woa, là đô la, nhiều quá, thật tuyệt. Ây dô.......
Tiểu Thanh phấn khích hét lên, nhưng người vừa cử động đã rên lên đau đớn.
- Ây, sao thế?
Tiểu Vũ ngồi bên cạnh quan tâm hỏi.
- Ừm, chỗ đó bên dưới có chút khó chịu.
Tiểu Thanh ngoan ngoãn trả lời.
Tiểu Vũ đỏ mặt, cô không phải là không bị như thế, Tiểu Thanh xảo quyệt cũng chú ý đến cảm xúc của Tiểu Vũ, nhìn cô có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ở bên cạnh thò tay ra, kẽo kẹt:
- Ha ha, có người động lòng rồi.
- A, muốn chết à, tiểu nha đầu, xem chị sẽ xử lý em thế nào.
- Ây dô, cứu với, chị Vũ, chị tốt của em, muội muội em lần sau cũng không dám nữa, tha cho em đi. Hai người đẹp “vật lộn” một lúc, tiểu Thanh thất bại, đành phải ngoan ngoãn đầu hàng.
Nhìn thấy Tiểu Thanh giơ tay đầu hàng không phảng kháng, lúc này Tiểu Vũ mới không “công kích” cô nữa, hai người nằm trên giường thở hồng hộc.
Rất lâu rất lâu, trong phòng ngủ chỉ có tiếng thở kéo dài của hai người đẹp.
- Ừm, chị Vũ, người đó, hắn... hắn tên gì vậy?
Tiểu Thanh làm ra vẻ tùy ý hỏi.
- Trần Tuấn Long!
- Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long.
Tiểu Thanh đọc lẩm bẩm.
Lại yên lặng một lúc.
- Hắn... hắn mạnh thật.
Tiểu Thanh khoan thai nói.
Tiểu Vũ không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tiểu Thanh nhìn quanh quất nói:
- Phòng xếp tổng thống này nhìn cũng không tồi, tiền phòng một đêm cũng không ít đâu nhỉ?
- Không biết.
Tiểu Vũ đã khoát áo ngủ ngồi dậy.
Nhìn Tiểu Vũ hai tay cầm lược chải đầu, Tiểu Thanh quay lại nhìn đô la trên tủ ở đầu giường, nuốt nước miếng cái ực, sau đó hỏi:
- Chị Vũ, số tiền này chúng ta chia thế nào?
Tiểu Vũ vừa chải đầu vừa quay lại nhìn nét mặt của Tiểu Thanh, liền nói:
- Số tiền này em cầm hết đi, chị không cần.
Tiểu Thanh vừa nghe đã hoảng hốt, vội giải thích:
- Chị Vũ, thế sao được, em... em...
- Không sao, chị e với nhau, tiền em cất kĩ đi, chị vẫn phải cảm ơn tối qua em đã đến giúp đỡ, chị tắm trước đây.
Tiểu Vũ vừa nói vừa bước vào phòng tắm.
Đợi sau khi Tiểu Vũ rời khỏi phòng, Tiểu Thanh sung sướng kích động hai tay múa múa, tung chăn ra vội vàng mặc quần áo, sau đó nắm chặt xấp tiền đô la dày cộm đó, trong lòng vui khỏi độ, trong tận đáy lòng cô cũng bất giác cảm kích Tiểu Vũ. Tiểu Vũ rất biết làm người, biết lúc này mình đang cần tiền gấp, bây giờ việc của em gái có chỗ trông cậy rồi, nghĩ đến trong lòng Tiểu Thanh lại thấy vui.
- Chị Vũ, chúng ta đi như thế này sao?
Tiểu Thanh vừa tắm xong bước ra thấy Tiểu Vũ đang thu dọn đồ đạc nên hỏi.
- Ừm, em cũng thu dọn đi, lát nữa chúng ta đi.
Đồ đạc cũng chẳng có gì để thu dọn cả, Tiểu Vũ đang trang điểm.
- Ừm...
Tiểu Thanh đáp, tối qua cô cũng mang theo một cái ba lô, lúc nãy trong phòng tắm hoa lệ, đó chính là một loại hưởng thụ, nếu Tiểu Vũ ở bên ngoài không giục, Tiểu Thanh vẫn còn muốn ngâm mình trong bồn tắm mát xa không chịu ra, xem ra phòng tổng thống đúng là phòng tổng thống.
Mặc đồ xong hai cô gái bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy trên cái bàn đặt ở một bên phòng khách bày đầy thức ăn sáng phong phú, là lúc nãy Trần Tuấn Long gọi ROOM SERVICE cho hai cô.
- Woa, thật phong phú, ây... chị Vũ, không ngờ vị đó của chị cũng rất chu đáo, đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta nữa.
Tiểu Thanh đặt ba lô xuống, đi đến trước bàn, cầm một cái bánh bao, vừa ăn vừa nói với Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cũng không ngờ Trần Tuấn Long đã chuẩn bị cho bọn họ bữa ăn sáng thịnh soạn thế, nhưng sự sáng suốt của cô đã cho cô hiểu được, Trần Tuấn Long nhất định đang nấp mình, có thể là do ngượng ngùng, nếu không sao hắn lại để tiền trên tủ ở đầu giường.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông tốt như vậy sau này dễ gì gặp được, nhìn Tiểu Thanh vui vẻ ăn sáng, thế là bước lại nói không mấy hài lòng:
- Cái gì mà vị đó của chị, vị đó của em, lấy gì bịt miệng em lại đừng nói chuyện nữa.
- Hi hi, chị Vũ, chị không lại ăn sáng à, nếu không sẽ phụ tấm lòng của người ta.
Tiểu Thanh đói rồi, tối qua đã tổn hao thể lực, vì thế mà lúc này không do dự ngồi xuống, hưởng thụ nó.
- Được thôi.
Tiểu Vũ bó tay lắc đầu nói:
- Ăn nhanh lên, lát nữa còn phải về gặp chị Lan.
- Vội gì chứ?
Tiểu Thanh uống một ngụm sữa.
- Em phải ăn từ từ.
- Không thèm chấp em nữa.
Tiểu Vũ cũng xé miếng bánh bao ăn, quả thật là rất ngon, những món điểm tâm như sữa, bánh bao, bột yến mạch, cháo đều có đủ cả.
- Ồ, em hiểu rồi, chị sợ vị đó sẽ quay lại chứ gì.
Tiểu Thanh cũng rất thông minh, trong phút chốc đã hiểu được tâm tư của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cười giễu.
- Biết được là tốt.
- Thật chẳng biết chị nghĩ gì nữa, người tốt như vậy mà chị chẳng cần, nếu là em, ha ha...
Tiểu Thanh đùa bảo.
- Ây...
Tiểu Vũ có chút u sầu.
- Tiểu Thanh, em phải biết rằng, có những thứ không phải mình muốn đều đạt được.
- Đúng thế, nếu chị chỉ nghĩ mà không làm thì làm sao đạt được.
Tiểu Thanh tiếp lời của Tiểu Vũ.
- Còn em à, nếu bản thân em thích em sẽ theo đuổi...
- … Có điều, bây giờ chị cũng chẳng có số điện thoại của người đó, cũng không biết hắn là ai, làm công việc gì, người ở đâu, đã có bạn gái chưa. Ừm, đúng rồi, loại người này nếu đã có bạn gái rồi mà còn ra ngoài chơi, cũng chẳng tốt đẹp gì, chị Vũ, nếu chị làm bà hai cho hắn ta thì em sẽ không chịu đâu...
- … Nhưng, em cảm thấy vị Trần Tuấn Long đó của chị rất tuyệt, con người mà, ngoại hình dễ nhìn, lại là trai trẻ lắm tiền, còn biết quan tâm chăm sóc, quả thật có treo đèn lồng cũng tìm không ra, tuyệt đối là sát thủ thiếu nữ.
Lúc đầu Tiểu Vũ còn cười cười, sau đó không tự chủ được cứ gật đầu liên tục.
Tiểu Thanh nói cả buổi, tinh nghịch chớp chớp con mắt nhìn Tiểu Vũ, nhìn bộ dạng lơ lãng của Tiểu Vũ.
- Chị Vũ.
Tiểu Thanh có vẻ không dám tin, ngừng giây lát rồi hỏi tiếp.
- Đừng nói với em là chị đã thật sự thích tên Trần Tuấn Long tối qua rồi đó nghe, hử...?
- Thích thì thế nào, người ta đã biết mình làm nghề gì rồi mà.
Tiểu Vũ không oán trách bảo.
Tiểu Thanh liếc đôi mắt trong xanh qua Tiểu Vũ, nhìn bộ dạng của Tiểu Vũ, đột nhiên đã có chủ ý.
- Đi thôi.
Tiểu Vũ nói với Tiểu Thanh khi cô dùng xong bữa sáng và buông đũa.
- Ây dô, lúc nãy quên mất, di động em vẫn để trong phòng, em đi tìm xem đã.
Tiểu Thanh nói xong liền chạy vào phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Tiểu Thanh viết mấy chữ trên tủ, xé tờ giấy ghi chú, viết nhanh số điện thoại và tên của Tiểu Vũ, đặt miếng giấy ở nơi dễ nhìn thấy trên tủ đầu giường, sau đó đắc ý rời khỏi, lấy điện thoại lắc lắc về phía Tiểu Vũ, nói:
- Tìm thấy di dộng rồi!
- Vậy chúng ta đi thôi.
Tiểu Vũ và Tiểu Thanh một trước một sau rời khỏi phòng, khép cửa phòng lạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.