Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1 - Chương 41: Tâm sự nữ nhi

Bão Bão Nhi

23/04/2013



Tiểu Thanh mặt đỏ lên, vừa rồi khi bị Trần Tuấn Long ôm khó tránh khỏi có tiếp xúc da thịt, bản thân cô mặc áo ngủ cũng tuột ra một bên, chỉnh tề lại quần áo, Tiểu Thanh đưa ngón trỏ lên môi, "suỵt" một cái ý bảo Tiểu Mẫn chớ có lên tiếng.

Tiểu Mẫn rón ra rón rén đi sát lại gần, nhìn Trần Tuấn Long đang quay lưng về phía cô ngủ say, ánh mắt nháy với Tiểu Thanh, bĩu môi với Trần Tuấn Long nằm trên giường, ý là hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Tiểu Thanh lúc này đã chỉnh tề lại quần áo của mình, không kịp trả lời Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn liền sát đầu lại.

- Tiểu Thanh giỏi thật, Vũ tỷ không ở đây một đêm, liền có được cơ hội cùng Long ca làm cái kia, ha ha, ăn vụng! Tôi đi nói cho Vũ tỷ.

Tiểu Thanh xì một cái, nhẹ giọng nói:

- Đừng làm ồn đến Long ca, hắn uống rượu say, đang ngủ đấy.

Thì ra là thế, Tiểu Mẫn cười rất chi là giảo hoạt, nhìn Trần Tuấn Long đang ở trên giường.

- Lan tỷ không có việc gì chứ?

Tiểu Thanh đứng lên liền hỏi.

- Ừ ... Không có việc gì, Vũ tỷ ở lại trông rồi..

Tiểu Mẫn không yên lòng nói.

Lúc này, Trần Tuấn Long lại xoay người, lẩm bẩm nói:

- Nước, tôi muốn uống nước.

Người sau khi uống rượu lượng cồn trong máu rất nhiều nên phải uống nước để pha loãng. Tiểu Thanh vội vàng đưa lên cốc nước đường đã chuẩn bị sẵn, nâng Trần Tuấn Long dậy, cẩn thận đem nước đến miệng hắn.

- Long ca, uống nước đường để giải rượu.

Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói với Trần Tuấn Long.

Chỉ thấy Trần Tuấn Long làm một hơi hết cả một cốc nước to, sau đó còn thì thào:

- ... Anh muốn uống nữa.

- Vâng.

Tiểu Thanh nhẹ giọng đáp ứng, giúp Trần Tuấn Long nằm xuống ngủ ngon rồi mới đi, nói với Tiểu Mẫn bên cạnh:

- Trông Long ca cho tôi một lúc, để tôi đi pha nước đường.

- Ừ, cứ đi đi.

Hiếm khi thấy Tiểu Mẫn cười ngọt ngào như vậy. Tiểu Thanh cầm cái cốc đi ra ngoài Tiểu Mẫn đầu tiên là nhanh chóng đi đến cạnh cửa, nhìn xung quanh một chút, xác thực Tiểu Thanh đã đi ra đại sảnh phòng hướng đến bếp, xem ra cô nhất thời còn chưa quay lại ngay được.

Sau đó Tiểu Mẫn mang theo mặt cười đi đến bên giường. Lúc này, Trần Tuấn Long đang ngủ say, bởi vì vừa rồi Tiểu Thanh giúp hắn lau người nên bây giờ còn lõa lồ. Nhìn thấy Trần Tuấn Long cơ ngực rắn chắc, Tiểu Mẫn không thể không nghĩ đến trêu hắn.

Chỉ thấy Tiểu Mẫn đến ngồi bên giường, cúi người xuống, đầu tiên là ở bên tai Trần Tuấn Long nhẹ nhàng kêu gọi:

- Long ca... Long ca...

Thấy Trần Tuấn Long không có phản ứng. Tay Tiểu Mẫn có chút run run, nàng đánh bạo, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc của Trần Tuấn Long, loại cảm giác này thật tốt, chính mình có thể nói là cùng Long ca lần đầu tiên thân mật tiếp xúc. Tiểu Mẫn vẫn khát vọng cùng Trần Tuấn Long tiến thêm một bước phát triển, giờ cô đã thực sự hưng phấn, giờ phút này mặt của cô không khỏi ửng đỏ, tim đập như hươu chạy.

Từ lúc Trần Tuấn Long bắt đầu đi vào thế giới của Tiểu Mẫn, cô đã thực sự chú ý đến hắn. Bề ngoài mà Trần Tuấn Long biểu hiện thực lực đã đủ để Tiểu Mẫn cho tôn sùng mãnh liệt đến si mê, hình ảnh cơ thể cao lớn của hắn đã để lại dấu ấn vĩnh cửu trong lòng Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn âm thầm cảm nhận được, Trần Tuấn Long dường như cũng thích mình. Đây là một loại cảm giác nói không nên lời. Bình thường Trần Tuấn Long dường như đối mình thực hung dữ, hờ hững, nhưng bất luận mình có điêu ngoa như thế nào, nũng nịu như thế nào, Trần Tuấn Long đều luôn tha thứ cho mình, có đôi lúc mình cố ý chọc giận hắn, hắn cũng không tức giận.

Đây là vì cái gì chứ? Hắn có thích mình hay không nhỉ?

Tiểu Mẫn lòng đang miên man suy nghĩ, hắn sẽ thích một người con gái ngang ngược như mình sao, hắn chẳng phải đã có Vũ tỷ, Tiểu Thanh bồi hắn sao, hừ, người như vậy, không chừng ở bên ngoài còn có rất nhiều cô gái khác.

Nhưng chính mình cũng thích hắn, hắn mạnh mẽ như vậy, lại có mị lực, làm sao mà mình không thích hắn được chứ.

Tiểu Mẫn vừa nghĩ, vừa thuận thế liền nằm ở bên cạnh Trần Tuấn Long, chống tay nhìn gương mặt kiên nghị của Trần Tuấn Long.

"Hoàn mỹ, tuyệt đối hoàn mỹ." Tiểu Mẫn nghĩ, "Bất luận như thế nào, em phải có được anh! Anh là của em!" Tính chiếm hữu rất lớn từ nhỏ của Tiểu Mẫn đã thầm hạ quyết tâm.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mẫn trên mặt lại hiện ra nụ cười xấu xa, chỉ thấy cô cúi đầu xuống, thừa dịp Trần Tuấn Long còn ngủ say, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho, và lượn lờ trong môi Trần Tuấn Long.

Cô thật to gan còn dám đi khiêu khích cả Trần Tuấn Long!

- Ưm…

Điều khiến cho Tiểu Mẫn rất vui chính là Trần Tuấn Long đã đáp lại cô. Tuy rằng chỉ có một chút phản ứng như vậy, nhưng đã làm cho Tiểu Mẫn thực hưng phấn, cái lưỡi thơm tho của cô đi qua rất nhanh, quấn quít lấy Trần Tuấn Long, cùng hắn hôn nồng nhiệt.

- Đừng náo loạn, Thất Thất.

Sau một nụ hôn nồng nhiệt, Trần Tuấn Long xoay người, thì thào nói mê.

- Cái gì, ai là Thất Thất, em là Tiểu Mẫn của anh đây!

Tiểu Mẫn có chút u oán nghĩ, ngồi dậy, lại lay người Trần Tuấn Long.

- Long ca... Long ca...

Nhẹ nhàng gọi, nhưng Trần Tuấn Long vẫn không có một chút phản ứng nào cả

Nhìn Trần Tuấn Long ngủ say, con mắt Tiểu Mẫn thẳng nhìn.

- Ở cùng em mà dám gọi tên cô gái khác. Hắc hắc...

Nàng lại cười, vươn tay, từ ngực vuốt ve xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở trên cái kia của Trần Tuấn Long, sau đó kèm theo bỡn cợt tươi cười nhẹ nhàng sờ mó

Tuy rằng cách một lớp vải, nhưng nơi đó của Trần Tuấn Long rất nhanh có phản ứng, chậm rãi lớn dần, Tiểu Mẫn càng thêm hưng phấn, tiếp tục vận động tay nhỏ bé của cô, thẳng đến cái kia trở nên cứng rắn của Trần Tuấn Long .

- Trời đất... Tiểu Mẫn, cô đang làm gì đấy?

Giọng của Tiểu Thanh vang lên ở cửa.

Tiểu Mẫn giật mình, vội vàng dừng tay, nhìn lại, Tiểu Thanh đang cầm một cốc nước đi tới, kỳ quái nhìn Tiểu Mẫn, không biết vừa rồi cô làm cái gì.

Từ trước đến giờ, hiếm khi thấy Tiểu Mẫn đỏ mặt xấu hổ như vậy, bị Tiểu Thanh bắt gặp cảnh lúc nãy, Tiểu Mẫn cúi đầu, đỏ mặt, trốn chạy ra khỏi phòng.

Tiểu Thanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như bình thường chỉ hỏi một câu vậy thôi, Tiểu Mẫn sao lại phản ứng như vậy?



Tiểu Thanh cầm cái cốc, mặt khác dùng một bàn tay nâng Trần Tuấn Long dậy giúp hắn uống nước, nhưng kêu vài tiếng, đẩy hắn vài lần đều không có phản ứng.

- Long ca, dậy uống chút nước đường.

Tiểu Thanh nhẹ giọng kêu gọi.

Cứ việc đưa đến bên môi, nhưng Trần Tuấn Long lại lúc lắc đầu, hắn không muốn uống, bất đắc dĩ Tiểu Thanh đành phải bỏ cái cốc xuống, để hắn nằm xuống ngủ, khi kéo giúp cái chăn cho hắn, ánh mắt của Tiểu Thanh rốt cục cũng chú ý tới hạ bộ của Trần Tuấn Long có biến hóa.

- A... Thì ra là như vậy! Ha ha, Tiểu Mẫn này thật bại hoại, hóa ra cô mới là người định ăn vụng!

Tiểu Thanh cười cười lắc đầu.

- Quỷ linh tinh quái, lại còn thẹn thùng nữa chứ. Ha ha...

Đầu đau như búa bổ, Trần Tuấn Long ngồi dậy, phát hiện cả người đều là choáng váng, không biết sao lại như vậy? Trần Tuấn Long tập trung nhìn vào, vốn là phòng ngủ ở Tinh Long Cư, vừa quay đầu, liền thấy Tiểu Thanh ghé vào bên giường, giờ phút này cô mới nặng nề ngủ.

Tối hôm qua có thể nói là cô cực nhọc chăm sóc Trần Tuấn Long cả một đêm, Trần Tuấn Long sau khi say rượu thật sự không chịu ngủ yên, có đôi lúc lại muốn uống nước, có đôi lúc lại ra mồ hôi, có đôi lúc thì thào nói nhảm, Tiểu Thanh bận rộn đến hơn nửa đêm, cũng rất là mệt mỏi, thừa dịp sáng sớm khi Trần Tuấn Long im lặng một chút, liền ghé vào bên giường, ngủ thẳng cẳng.

Trần Tuấn Long kéo chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường, hoạt động một chút thân thể, cả người đều mềm nhũn không có chút sức lực, tác dụng của rượu ngũ lương quả nhiên là chậm mười phần, nếu không phải tối hôm qua Tiểu Thanh cho hắn uống hai cốc nước đường to, có khả năng bây giờ Trần Tuấn Long còn choáng váng hơn nhiều.

- Tiểu Thanh, Tiểu Thanh...

Trần Tuấn Long đi đến bên giường, nhẹ nhàng gọi Tiểu Thanh, giờ này trời vẫn sớm, lúc Trần Tuấn Long tỉnh lại. Hắn thấy rất lạ, sao tối hôm qua lại là Tiểu Thanh mà không phải là Tiểu Vũ chăm sóc mình, chẳng lẽ, là Tiểu Vũ cố ý để cho Tiểu Thanh làm như vậy? Trần Tuấn Long nghĩ.

- Dạ…

Tiểu Thanh đang ngủ trả lời.

- Lên giường mà nằm nghỉ đi.

Trần Tuấn Long nhẹ nhàng nói với cô. Sau đó cũng không chờ cô trả lời, Trần Tuấn Long dùng chút sức lực còn lại, hai tay cẩn thận ôm cô đặt lên trên giường, sau đó còn đắp chăn cho cô. So với Tiểu Vũ mà nói, làn da Tiểu Thanh có vẻ trắng mịn màng hơn, khuôn mặt kia tròn tròn lại kiều diễm động lòng người. Tiểu Vũ có vẻ thành thục, có một ý vị khác biệt, Tiểu Thanh đáng yêu, càng biểu lộ mị lực thanh xuân của cô.

Nhưng mà tạm thời Trần Tuấn Long đối với cô còn không có cảm giác, dường như hai người từng có duyên giao hợp cơ thể, nhưng Trần Tuấn Long lại không thể nào nhớ được chuyện xảy ra đêm đó, tự nhiên không hề có cảm giác. Giúp cô cũng chỉ là làm một việc nghĩa mà thôi, cơ bản Trần Tuấn Long cũng không nghĩ tới cần Tiểu Thanh phải lấy thân báo đáp, nếu nghĩ vậy hắn sẽ không làm, Trần Tuấn Long phát hiện chính mình càng ngày càng có nhiều thiện cảm, đối Tiểu Thanh là như thế, đối Tiểu Mẫn cũng là như thế.

Nếu nói không có cảm giác với Tiểu Thanh, như vậy đối với Tiểu Mẫn, hai ngày này Trần Tuấn Long tiếp xúc với cô là nhiều nhất, đáp ứng Lan tỷ chăm sóc cô nhưng đó cũng chỉ là một cái cớ, Trần Tuấn Long phát hiện, dường như chính mình cũng có thích Tiểu Mẫn một chút, hắn thích tính cách sang sảng thẳng thắn của cô, không làm ra vẻ, dám yêu dám hận, thích cái gì liền thẳng thắn tỏ vẻ. Điểm ấy đúng là Trần Tuấn Long đặc biệt thưởng thức, hắn ghét nhất mấy cô gái không có cá tính, những bình hoa như vậy, hắn không thích.

Trần Tuấn Long ngó xem thời gian, mới hơn 6 giờ một chút, vì thế nên hắn đi vào phòng tắm, tắm bằng nước nóng, mặc quần áo sạch sẽ, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái, tối hôm qua say rượu khó chịu giờ đã đỡ hơn rất nhiều.

Cầm chìa khóa chiếc Chevrolet, Trần Tuấn Long rời khỏi Tinh Long Cư, chuẩn bị về trường đi học. Vào đến bãi đỗ xe, Trần Tuấn Long mới phát hiện Chevrolet bên trái có vài vết xước, có mấy chỗ đã bong sơn ra. Lúc này hắn mới nhớ đến chuyện tối hôm qua, chính mình say rượu còn đua xe cùng cảnh sát, cũng thật là điên cuồng. Dường như tối hôm qua nữ cảnh sát còn xem qua bằng lái xe của mình, xem ra sáng nay phải thăm dò hỏi Lý Thế Bằng một chút, nhờ hắn hỗ trợ mới được.

Trần Tuấn Long nghĩ, vào ngồi trong xe, khởi động xe, hướng đến Đại học Bắc Kinh mà đi.

Giờ học cũng thực nhạt nhẽo, đến trưa tan học Lưu giáo sư tiếp tục nhắc nhở mọi người tối nay có buổi toạ đàm, hy vọng mọi người đều có thể tham gia. Trần Tuấn Long ngẫm lại buổi tối cũng không có gì việc làm, quyết định đi nghe một chút, có thể cùng các sinh viên khác trao đổi cũng rất tốt mà.

Lúc đi đến căn tin Trần Tuấn Long liền gọi cho Lý Thế Bằng, nhờ hắn hỗ trợ thu phục chuyện tối hôm qua. Tối hôm qua Lý Thế Bằng với Trần Tuấn Long cùng nhau uống rượu, đương nhiên là biết hắn uống rượu lái xe, nhưng mà hắn nghĩ việc này cũng chỉ là việc rất nhỏ, Trần Tuấn Long cũng không có nói rõ chuyện xảy ra tối hôm qua cho hắn.

Gọi xong điện thoại, Trần Tuấn Long đi vào căn tin. Căn tin đã tấp nập người, mọi người đều đang giành chỗ ngồi. Trần Tuấn Long đi qua đám người bước vào trong, hướng tới chỗ ngồi đặc biệt của hắn.

- Ô…

Trong ánh mắt của Trần Tuấn Long nhìn thấy được Dương Hân đang cầm khay đồ ăn ở phía trước, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm chỗ ngồi. Trần Tuấn Long mỉm cười, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc đó, rồi đi qua.

- Hi... Dương Hân!

Trần Tuấn Long mỉm cười chào hỏi Dương Hân. Dương Hân đang tìm chỗ ngồi quay đầu, cũng thấy được vẻ mặt tươi cười của Trần Tuấn Long, nhưng mà cô cũng không để ý đến hắn, hừ một tiếng, liền rời đi.

- Muốn tìm chỗ hả? Nơi đó không phải có sao?

Trần Tuấn Long chỉ chỉ khu riêng biệt bên kia của hắn, Dương Hân theo bản năng nhìn. Bên kia quả nhiên là có vài chỗ trống, nhưng Dương Hân cũng biết nơi đó là chuyên khu, do dự một chút, Dương Hân vẫn định rời đi.

Nhưng Trần Tuấn Long lại giữ lại, còn cầm hộ khay đồ ăn cho cô.

- Đi, theo anh, bên kia có chỗ cho em.

Trần Tuấn Long mỉm cười nói.

Dương Hân ma xui quỷ khiến đi theo sau hắn. Lần trước Quách Uyển Tây cùng Dương Hân hai người mâu thuẫn, cô cũng không thèm để ý đến Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long đã muốn thu phục Quách Uyển Tây, hiện tại nên đến phiên Dương Hân. Trần Tuấn Long vừa đi vừa có ý nghĩ xấu xa.

Hắn biết Dương Hân có hảo cảm với mình, hơn nữa loại hảo cảm này là rất trực tiếp, Trần Tuấn Long rất tin tưởng, hắn có thể nói là rất đa tình, hắn đến Đại học Bắc Kinh đi học là vì trốn tránh, mà cùng mấy cô gái thích mình chơi trò tình yêu cũng lại là điều hắn mong đợi nhất. Trần Tuấn Long muốn phóng túng cảm tình của chính mình, hắn không muốn sống quá mệt mỏi, hắn thầm nghĩ sống khoái hoạt tiêu sái, nếu có thể được nhiều cô gái ưu ái và tình yêu, vì sao mà không làm chứ.

Chuyện tình với Thất Thất đã làm hắn bị thương rất sâu, có lẽ, tìm được một người con gái mình yêu thương sâu sắc, chính hắn mới có thể hoàn toàn quên được. Hiện tại, mục tiêu chính của Trần Tuấn Long là Dương Hân.

- Ngồi đi em.

Trần Tuấn Long mỉm cười mời Dương Hân ngồi xuống.

Dương Hân cũng không trả lời, trực tiếp ngồi xuống, cô cũng muốn nhìn xem Trần Tuấn Long rốt cuộc là muốn làm gì?

- Ha ha, Dương Hân, em ăn ít như vậy, nếu ai là bạn trai của em nhất định sẽ rất hạnh phúc...

Trần Tuấn Long bắt đầu tuôn ra, hắn vừa nói vừa quan sát biểu tình của Dương Hân.

Đáng tiếc hắn chỉ có thể nói một mình. Dương Hân mặt không chút thay đổi, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không hề để ý tới sự khiêu khích Trần Tuấn Long.

... Ha ha, bởi vì em rất dễ nuôi...

Trần Tuấn Long không có biện pháp, đành phải xấu hổ tự bào chữa. Dương Hân quả thật trong khoảng thời gian này đều ăn rất ít, khay của cô chỉ có hơn hai bát tí tẹo thôi.

- Phục vụ, phục vụ đâu...

Trần Tuấn Long ngoắc hô lớn.

- Đến đây, chúng tôi muốn thêm đồ ăn!

Trần Tuấn Long cũng chỉ có thể như vậy mới đánh được sự chú ý của Dương Hân.

- Hừ! Tôi ăn thế nào kệ tôi, ăn nhiều hay ăn ít, không cần anh quản.

Dương Hân rốt cục nhịn không được bắt đầu phản bác Trần Tuấn Long, nói mình dễ nuôi, có ý gì đây.

Trần Tuấn Long chờ chính là cô chịu mở miệng nói chuyện, vì thế mỉm cười nói:

- Được, được. Không thành vấn đề. Ha ha, Dương Hân, vừa rồi chỉ là đùa em một chút thôi mà, không cần để ý.

Dương Hân vênh miệng, một bộ dạng dương dương tự đắc.

Trần Tuấn Long cũng không tức giận, lúc này người phục vụ đã đi tới, đưa thực đơn, Trần Tuấn Long nhìn một chút, liếc mắt nhìn Dương Hân một cái, sau đó liền nói với người phục vụ:

- Đồ ăn ở đây, mỗi món đều mang ra một phần đi.



- Cái gì?

Người bán hàng nghe không rõ, nào có ai gọi món ăn như vậy đâu.

Dương Hân ở một bên cũng là mở to hai mắt nhìn nhìn Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cần chính là kết quả như vậy, ít nhất hiện tại là đã thành công việc thu hút sự chú ý của Dương Hân.

- Anh nói thật chứ?

Người bán hàng vẫn là không tin, nhưng Trần Tuấn Long đã tiếp lời.

- Đúng vậy, chính là như vậy, thực đơn có món nào thì mang ra đây hết.

Trần Tuấn Long nói thực mạch lạc rõ ràng.

- A?

Người bán hàng xem như choáng, chưa từng thấy ai gọi món ăn như vậy, mang theo sự hoài nghi kỳ quái nhìn Trần Tuấn Long một lúc rồi mới xoay người rời đi.

Thấy Trần Tuấn Long đang nhìn mình mỉm cười, Dương Hân ngoảnh đầu đi.

- Hừ, kẻ đột phá!

Cô không phải là con ngốc, đương nhiên thấy được Trần Tuấn Long là vì muốn thu hút sự chú ý của mình nên mới làm như vậy. Tuy bề ngoài giả bộ không thèm quan tâm đến, nhưng Dương Hân thấy Trần Tuấn Long quan tâm mình như vậy, những điều bất mãn trước đây với hắn mới dần dần tiêu tan đi một ít.

- Ha ha.

Trần Tuấn Long cười, người phụ nữ này vẫn còn tương đối hư vinh, điểm này hắn cũng dần dần lĩnh hội được, nhưng cái mà Dương Hân phê bình hắn là “kẻ đột phá”, hắn lại không cho là như vậy.

- Dương Hân, cô có biết con người sống trên thế giới này, điều quan trọng nhất là gì không?

Trần Tuấn Long vẫn nở cái nụ cười quen thuộc đó nhìn Dương Hân.

Dương Hân vấp vấp môi không nói gì cả.

Trần Tuấn Long cũng không để ý, tiếp tục nói:

- Là tự do, là hưởng thụ! Tôi hiểu là, làm những việc mình thích, điều này mới là quan trọng nhất.

- Vì thế... anh có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần anh thích!

Trần Tuấn Long nói.

- Vậy... vậy anh còn ngăn người ta làm như vậy, anh thích thì thể hiện rằng anh có tiền?

Dương Hân căm phẫn tức tối.

- Lát nữa em sẽ hiểu tại sao anh lại làm như vậy. Anh làm như vậy chỉ là muốn chứng minh một việc.

Trần Tuấn Long cười, vẫn là với nụ cười rạng rỡ làm sao, đáng yêu làm sao.

- Chứng minh cái gì?

Dương Hân cảm thấy hơi kỳ lạ.Trần Tuấn Long sát đầu lại, nói khẽ bên tai cô:

- Anh chỉ muốn chứng minh rốt cuộc là em có yêu anh không!

Nghe xong câu nói chắc như đinh đóng cột của Trần Tuấn Long, Dương Hân bất giác đỏ mặt, nhổ một bãi, quay mặt đi giả vờ dè dặt, nhưng tim lại đập “phình phịch” liên hồi.

Mình có yêu hắn hay không điều này còn phải đi chứng minh sao? Dương Hân nhíu mày, nếu không phải vì Quách Uyển Tây, có lẽ bây giờ Trần Tuấn Long đã tỏ tình với mình rồi. Nhưng cũng không đúng, Dương Hân thay đổi suy nghĩ, Trần Tuấn Long luôn thể hiện là một kẻ rất đa tình, bản thân hắn cũng chưa bao giờ phủ nhận, vậy rốt cuộc hắn muốn làm gì.

- Lão đại!

- Long ca!

- Ha ha, các ngươi đến rồi, lại đây, ngồi ngồi!

Trần Tuấn Long gật đầu chào, Dương Hân ngước lên nhìn, có mấy người đang đi lại, còn có một cô gái, cô ta nắm tay với một người đàn ông trong số đó, cũng đang nhìn về phía cô.

Sau khi bọn họ ngồi xuống, đều thẳng thắn hoặc ngầm dò xét Dương Hân, sau đó có một người đeo kính, thân hình gầy nhom thăm dò hỏi:

- Long ca, vị này là?

Ý của hắn là bảo Trần Tuấn Long giới thiệu Dương Hân cho mọi người làm quen.

- Ha ha.

Trần Tuấn Long cười.

- Vị này à, hỏi trước mọi người một câu là cô ấy có đẹp không?

- Đẹp!

Mọi người đều đồng thanh đáp, Dương Hân quá xấu hổ đạp chân Trần Tuấn Long ở dưới gầm bàn.

- Vậy mọi người có thích cô ấy không?

Diệp Lăng Phi hỏi tiếp.

- Thích!

Đám tiểu tử này chính là dọa cho thiên hạ bất loạn.

- Thích? Ha ha, muộn rồi, bây giờ cô ấy đã là của tôi rồi. Tôi giới thiệu một chút, vị mỹ nữ đáng yêu diễm lệ này chính là đại tiểu thư Dương Hân khoa triết chúng ta, bạn gái tương lai của lão đại các ngươi.

Trần Tuấn Long lớn tiếng tuyên bố, huynh đệ trong lớp hắn đều đùa bỡn theo, Dương Hân nghiến răng, trong lòng vừa vui lại vừa sầu. Vui là vì Trần Tuấn Long đã tuyên bố trước mặt nhiều người mình là bạn gái của hắn, sầu là vì hắn vẫn với điệu cười hi hi không có chút nghiêm chỉnh gì hết, ai biết được có phải là hắn đang đùa mình hay không.

Mọi người đều cười tít mắt nhìn Dương Hân, Dương Hân hận là không có cái lỗ để cô chui vào sẽ tốt hơn.

Lúc này năm nhân viên phục vụ hai tay bưng thức ăn đến, Tăng Kiến Hoa đeo kính kỳ lạ hỏi:

- Lão đại, những món ăn này đều do anh gọi?

Trần Tuấn Long khẽ lắc đầu, chu miệng về phía Dương Hân. Dương Hân nói vẻ bực bội:

- Cái này có liên quan gì đến em, đừng có kéo em vô, kẻ đột phá!

Cô vẫn còn hơi bực mình, có điều trước mặt “người ngoài”, cô vẫn rõ một điều rằng, cần phải chú ý đến thể diện của Trần Tuấn Long, đàn ông đều thích như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook