Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Quyển 1 - Chương 34: Tuổi mới lớn

Bão Bão Nhi

23/04/2013



Trần Tuấn Long bất ngờ, chuyện gì vậy, nhưng chưa đợi hắn hiểu ra mọi chuyện thì cô gái kia đã kéo chặt lấy tay hắn, rất kích động nói:

- Anh là đại ca sao? Tốt quá, không ngờ em có thể gặp ảnh ở đây, em là Lăng Linh! Em gái của anh- Lăng Linh đây!

Lăng Linh? Cái tên này dường như có ấn tượng gì đó trong lòng Trần Tuấn Long, khoảnh khắc ấy trong đầu Trần Tuấn Long lóe lên một bức tranh:

Trong vườn hoa, có hai cậu bé đang bắt nạt một cô bé, bên cạnh còn có một cô gái đập tay la lên. Trong ánh mắt cô bé bị bắt nạt trào lên nỗi ấm ức, mặc dù bị đẩy lăn xuống đất nhưng hai cánh tay nhỏ vẫn giơ lên phản kháng.

Cô bé đang đứng lại cười to:

- Lăng Linh, cậu mau đầu hàng đi, ông tôi là bộ trưởng, bố tôi là trung tướng, còn ông cậu chỉ là ủy viên, bố cậu chẳng qua chỉ là một tiểu tướng, hừm, đừng có nghĩ đến chuyện đấu với tôi! Nào, đánh nó đi, đánh mạnh vào.

Hai tên tiểu đồng bọn là hai cậu bé một béo – một gầy, nghe xong càng ra sức đánh, nhưng lúc ấy Trần Tuấn Long từ ngoài công viên đi vào khiến chúng sợ hãi phải dừng tay.

Cô bé bị bắt nạt nhìn chằm chằm về phía Trần Tuấn Long và cầu cứu:

- Anh ơi, nhanh lại cứu em với, bọn họ bắt nạt em!

Trần Tuấn Long trông thấy ánh mắt đáng thương của cô bé, không khỏi xúc động, nhưng chưa đợi cho cậu đi lại thì hai cậu bé kia đã sợ hãi buông tay, quay đầu chạy đi. Cô bé bị bắt nạt bò dậy, quần áo vẫn chưa kịp phủi sạch đã chạy lại trốn sau lưng Trần Tuấn Long.

Cô bé đang đứng thấy có người đi lại mà đồng bọn của mình lại còn phải quay đầu chạy bèn quay đầu chạy đi, nhưng cô bé còn quay lại, nhìn Trần Tuấn Long nói:

- Lăng Linh, cậu có anh trai từ khi nào thế!

Cô bé tên Lăng Linh túm chặt lưng Trần Tuấn Long, đắc ý:

- Từ giờ trở đi tôi có rồi, Từ Thi Tiệp, tiểu Mập và Tiểu Minh của cậu có lợi hại bằng anh tôi không, anh ơi, giúp em trị nó đi, vừa mới bắt nạt em đấy.

Trần Tuấn Long đã tiếp xúc thân mật với người khác như vậy bao giờ, huống hồ còn là cô bé nhanh nhẹn đáng yêu nữa, tiếng gọi “anh” của cô bé làm cho trái tim vốn lạnh nhạt của Trần Tuấn Long thấy cảm động. Đáp ứng nguyện vọng của cô bé, bao giờ giơ nắm đấm về phía cô bé kia.

Cô bé tên Từ Thi Tiệp bị dọa cho giật mình, lùi lùi hai bước, ngã uỵch xuống đất, Lăng Linh đang đứng trốn sau lưng Trần Tuấn Long cười ha ha, còn giơ tay lên ôm mặt cười. Cô bé tên Từ Thi Tiệp chưa bao giờ bị thua đến như vậy, ôm mặt khóc hu hu, sợ Trần Tuấn Long lại, vừa khóc vừa đúng bò dậy, chạy đi được mấy bước, nhưng vẫn không chịu thua, quay lại nói:

- Lăng Linh chết tiệt, Lăng Linh thối, tôi không thể không tìm người thanh toán cậu, hãy đợi đấy.

Đưa ánh mắt hận thù nhìn Trần Tuấn Long rồi bỏ chạy.

- Haha…

Lăng Linh cười ngặt nghẽo, chiêc váy xinh xắn đã bị làm bẩn, trên đầu tóc và mặt mũi dính đầy bụi, ngay cả chiếc cài tóc hình con bướm xinh xinh cũng sắp bị rơi xuống. Mặc dù như vậy nhưng không làm mất đi nét đáng yêu của cô bé, khi lớn lên chắc chắn sẽ khiến cho các chàng trai chết mê chết mệt.

- Cảm ơn anh, anh trai, nếu không có anh giúp em, em chắc chắn đã bị Từ Thi Tiệp bắt nạt rồi.

Lăng Linh nhìn Từ Thi Tiệp đang chạy ở phía xa rồi quay đầu lại cảm ơn Trần Tuấn Long.

Bụi dầy mặt nhưng không che đi nét đáng yêu của Lăng Linh, tiếc là đã bốn năm Trần Tuấn Long không tiếp xúc với bên ngoài, sự nhiệt tình của hắn với Tiểu Lăng Linh cũng trở nên có khoảng cách.

- Anh đi đâu vậy, anh Hai? Cầu xin anh đừng rời xa em có được không, lát nữa Từ Thi Tiệp nhất định sẽ quay lại bắt nạt em. Anh Hai, anh phải giúp em đấy.

Tiểu Lăng Linh cứ lôi áo của Trần Tuấn Long lại không chịu bỏ ra.

- Em lớn thế này rồi, còn khóc!

Cuối cùng Trần Tuấn Long nói, đối diện với một cô bé đáng yêu như thế này, người vốn lạnh lùng như hắn cũng bất giác trở nên dịu dàng, nhẽ ra hắn sẽ hung hơn thế.

- Được rồi, em không khóc nữa!

Tiểu Lăng Linh lén nhìn Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cũng đang nhìn cô bé.

- Em năm nay mười hai tuổi rồi.

Tiểu Lăng Linh đưa tay lau khô nước mắt bị Trần Tuấn Long nhìn chằm chằm, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, dường như người anh này có vẻ rất hung, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như thế, ánh mắt nhìn mình vẫn có chút dịu dàng, các cô gái thường rất có khả năng để ý quan sát, huống hồ trước mắt còn là một cậu con trai, tuổi không lớn lắm nhưng bắp thịt trên người thật rắn chắc, cơ thể rất tráng kiện, mang đến cho mình cảm giác an toàn.

- Cô bé đó lớn hơn em à?

Tiểu Lăng Linh lắc đầu.

- Thế sao em phải sợ cô ta, cô ta mà còn dám đến bắt nạt em, em dùng cái này thanh toán cô ta!

Trần Tuấn Long giơ nắm tay ra trước mặt Tiểu Lăng Linh.

- Trên thế giới này luôn phải dùng nắm đấm để nói chuyện! Cô ta dám đánh em thì em hãy đánh lại, đơn giản vậy thôi.

Tiểu Lăng Linh có vẻ hiểu mà như không hiểu, nhìn Trần Tuấn Long, sau đấy chớp chớp mắt nói:

- Nhưng Từ Thi Tiệp cô ta còn có Tiểu Mập và Tiểu Minh giúp đỡ cơ.

- Tiểu Bàn và Tiểu Minh thì tính gì.

Trần Tuấn Long có lẽ đã lâu không nói chuyện với ai cho nên ở cùng cô bé này cảm thấy rất dễ chịu.

- Em không phải đã có anh Hai sao?

- Yeah! Tuyệt quá.

Tiểu Lăng Linh rất vui.

- Nắm đấm của em càng lợi hại thì người bắt nạt em càng sợ hãi. Chỉ cần em quyết liệt với chúng thì chúng mới không dám bắt nạt em nữa. Khi anh bằng tuổi em, có một lần bị một chú chó dữ đuổi cắn, không có ai giúp, hàm răng nhọn hoắt của nó đã ngoạm cho anh một miếng vào cánh tay, muốn cắn chết anh, sau đấy anh tóm được một viên gạch dưới đất, đập mạnh lên đầu nó, nó không chịu há miệng ra, ra sức cắn, anh càng giáng sức đập mạnh hơn, xem ai mạnh hơn ai!

- Sau đấy thế nào?

Tiểu Lăng Linh căng thẳng túm lấy gấu áo của Trần Tuấn Long, quan tâm.

- Còn sao nữa chứ, anh không sao, con chó dữ đã bị anh đánh chết. Từ lúc ấy anh bắt đầu nhận ra rằng, chỉ cần mình mạnh mẽ hơn người khác thì mình mới có thể sinh tồn được!

Trần Tuấn Long lạnh lùng nói, những suy nghĩ ấy của hắn không phù hợp với tuổi của hắn lúc ấy, nhưng từ ánh mắt sáng của hắn đã thể hiện sự kiên định của hắn.

- Anh ngầu quá, anh Hai, em thích anh đấy. Sau này anh sẽ là anh Hai của Tiểu Lăng Linh này. Đúng rồi, anh Hai, em tên Lăng Linh, “Lăng” trong “lăng không phiêu vũ”, tên cũng là một chữ Linh, “Linh” trong “linh động”. Anh tên là gì?

Tiểu Lăng Linh nhìn Trần Tuấn Long lạnh lùng lại càng trở nên sùng bái hơn.

Trần Tuấn Long không nói gì, quay đầu trông ra phía cái hồ nhỏ trong công viên, ở đấy đang tổ chức tiệc, ồn ào náo nhiệt.

- Anh cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của ông Từ à? Từ Thi Tiệp mặc dù không tốt nhưng ông Từ đối xử với em rất tốt, trước đây Từ Thi Tiệp cô ta cứ bắt nạt là em nói với ông Từ.

Tiểu Lăng Linh rất thông minh.

Trần Tuấn Long không nói gì.

- Sao trước đây em chưa gặp anh bao giờ nhỉ, anh Hai, anh còn chưa cho em biết anh tên gì đấy?



Tiểu Lăng Linh tiếp tục kéo áo Trần Tuấn Long hỏi.

Trần Tuấn Long vẫn không nói gì, hắn mất kiên nhẫn khoát khoát tay, cứ nhìn về phía có bữa tiệc, hôm nay, hôm nay hắn đến đây cùng với giáo quản, giáo quản nói muốn dẫn hắn đi gặp một người, bảo hắn đứng đây đợi. Ở đàng xa, giáo quản đang đứng nói chuyện với mấy người ăn mặc trông như tướng quân.

Trần Tuấn Long cảm thấy kỳ lạ, hắn trông thấy vị giáo quản đang cười híp mắt, không hề giống với vẻ lạnh lùng như trước đây.

- Anh đến đây cùng với bác bộ đội kia ạ? Em cũng chưa gặp bá ấy bao giờ.

Tiểu Lăng Linh nhìn theo Trần Tuấn Long ra phía đằng xa.

Trần Tuấn Long gật gật đầu, đây là nơi mọi người đến tụ tập giao lưu, vốn dĩ hắn không thuộc về nơi này.

- Lăng Linh …Lăng Linh …

Đằng xa có một người phụ nữ đang gọi.

- Vâng …

Tiểu Lăng Linh đáp, cô kéo tay Trần Tuấn Long, nói với Trần Tuấn Long:

- Anh Hai, mẹ đang gọi em, em phải đi đây, cảm ơn vì ban nãy anh đã giúp em. Sau này Từ Thi Tiệp còn dám bắt nạt em nữa, em sẽ gọi anh đến giúp, được không ạ?

Trên khuôn mặt Trần Tuấn Long hiện lên một nụ cười, cái cô bé này cũng thật là, bản thân không thuộc về nơi này, sau này mà có người bắt nạt em ấy lẽ nào mình còn bay đến đây được sao, huống hồ ban nãy mình chưa làm gì cả, chỉ vì nghĩ bên này không có người nên mới lại đây, chẳng may gặp đúng lúc những đứa trẻ này đang đánh nhau mà thôi. Nhưng khi Trần Tuấn Long nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Tiểu Lăng Linh, trong lòng dịu lại, khẽ lắc đầu.

- Ai dám bắt nạt em hãy nói với anh, anh sẽ giúp em.

Việc lừa dối cô bé ấy như thế này khiến hắn không khỏi đỏ mặt, từ trước tới giờ hắn chưa từng nói dối một ai, trừ kẻ địch.

- Nhất định phải mạnh mẽ hơn bọn họ, nhất định phải quyết liệt hơn bọn họ!

Trần Tuấn Long tiếp tục những quan niệm về sinh tồn của hắn, không hề quan tâm là cô gái mười hai tuổi ấy có thể tiếp nhận hay không.

- Ừm … nhất định!

Tiểu Lăng Linh có vẻ tiếp nhận hoàn toàn, giọng nói cũng mang vẻ hận thù bồng bột.

- Anh Hai, anh có thể thấp cúi đầu xuống một chút không, em có mấy câu này muốn nói với anh, em không cao bằng anh.

Tiểu Lăng Linh lúc này nhẹ nhành cầu khẩn, Trần Tuấn Long cũng không phải là người luôn giữ khoảng cách với người khác, khi Trần Tuấn Long cúi xuống, Tiểu Lăng Linh nhón chân lên, để cái miệng được gần Trần Tuấn Long hơn, thỏ thẻ:

- Anh Hai, em thích anh, thật đấy!

Sau đấy khẽ hôn lên má Trần Tuấn Long và vội vã chạy đi.

Chỉ còn lại Trần Tuấn Long đang đứng ngơ ngẩn sờ tay lên khuôn mặt đang nóng bừng lên, đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với một cô gái, dĩ nhiên khiến cho hắn ta phải có chút men say.

- ThLong ca ... ThLong ca ...

Giáo quản đứng từ đằng xa vẫy tay, khiến cho Trần Tuấn Long đang ngơ ngẩn giật mình tỉnh lại.

- Dạ!

Hắn trầm giọng đáp, bước nhanh đi, ở phía đằng xa, mấy vị tướng quân đang đứng nói chuyện với giáo quản cũng đang quan sát hắn, Trần Tuấn Long càng vươn thẳng lưng lên.

- Lại đây, ThLong ca, lại đây nào.

Giáo quản dẫn hắn đi đến một ngôi biệt thự ven hồ. Trần Tuấn Long cứ lẽo đẽo bước theo sau, trong lòng hắn ám ảnh mãi khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Lăng Linh, và cả nụ hôn của cô bé nữa.

Năm đấy, Trần Tuấn Long mười sáu tuổi; năm ấy, Trần Tuấn Long quen Thất Thất; năm ấy đã xảy ra rất rất nhiều chuyện ...

- Hóa ra cô chính là Tiểu Lăng Linh đã khóc lóc ngày hôm ấy à!

Trần Tuấn Long cười, những mảnh ký ức bỗng chốc hiện về trong đầu hắn, hắn cuối cùng cũng nhớ ra Tiểu Lăng Linh đáng yêu của ngày nào.

Cô bé mới lớn nhà hàng xóm!

Đứng nhìn Tiểu Lăng Linh của ngày nào đã trưởng thành, bây giờ đã là một mỹ nhân, xinh đẹp và đang yêu vô cùng.

- Hu ...

Tiểu Lăng Linh vươn thẳng ngực.

- Người ta đã học lớp mười của Trung học phổ thông rồi, làm sao lại khóc nhè nữa, anh Hai, anh xem em có bao nhiêu bạn ở đây, em không cho phép anh nói linh tinh đâu.

Lúc này, Tiểu Mẫn đã chạy tới bên cạnh Trần Tuấn Long.

- Long ca, cô ta là ai?

Tiểu Mẫn nhìn hai người với vẻ hoài nghi, ban nãy chính "con quỷ nhỏ" này đã gọi mấy người vệ sĩ đến đánh mình, lại còn tự mình động tay, rất hung hãn.

- Long ca? Hóa ra anh là "Long ca" ư.

Cô gái vỗ tay vui mừng.

- Cuối cùng em đã biết tên anh rồi.

Nhưng cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bĩu môi:

- Long ca, trước đây anh nói dối em à, anh nói khi nào em bị người ta bắt nạt thì sẽ đến giúp em, nhưng anh đã không đến, vậy mà em đã chờ đợi cả bốn năm rồi. Anh Hai, anh đã đi đâu vậy?

Trần Tuấn Long cười cười, hắn đã thấy hai tên vệ sĩ bước tới phía sau Lăng Linh để bảo vệ cô, hai tên vệ sĩ bị Trần Tuấn Long đánh cho bất tỉnh lúc nãy cũng một tên ôm cổ, một tên ôm mặt bước lại. Bọn họ vừa nhìn thấy Trần Tuấn Long*đã muốn xông lên*đánh, cũng may là Lăng Linh*đã ngăn lại.

- Các cô*ấy*đều là bạn của anh*à?*

Lăng Linh liếc nhìn*sang mấy cô gái*đang*đứng cạnh Trần Tuấn Long, vừa rồi*đã giao lưu cùng với họ. Tiểu Mẫn*ưỡn ngực ra, cũng nhìn Lăng Linh với*ánh mắt*đầy khiêu khích.

Trần Tuấn Long cũng nhìn Tiểu Mẫn, gật*đầu cười cười.

- Vậy thì*được,*đã có mặt anh*Hai*ở*đây, chuyện tối nay coi như không có gì.

Trong lời nói của Lăng Linh mang vẻ*nghiêm túc,*sau đó quay lại nói với Trần Tuấn Long:

- Lại đây, anh Hai, hát cùng với em một bài được không, hôm nay là sinh nhật lần thứ 16 của em, có được không?

- Chúc mừng sinh nhật! Lăng Linh!

- Chúc mừng sinh nhật! Lăng Linh! Nhưng tiếc là anh Hai không biết hôm nay là sinh nhật của em, nếu không nhất định sẽ tặng cho em một món quà thật lớn!

Trần Tuấn Long chúc mừng.

- Đã lâu rồi không gặp, anh Hai hát cùng em nhé, ha ha.

Lăng Linh nghe xong, có vẻ rất vui mừng, vỗ tay đáp:



- Tốt quá! Anh Hai, đúng là thượng đế đối với em quá tốt, thực sự có thể gặp được anh, em đã vui lắm rồi, anh chính là món quà lớn nhất đối với em, ka ka ….

Lăng Linh không hề giấu giếm là mình thích Trần Tuấn Long.

Nghĩ lại chuyện cũ, Trần Tuấn Long có chút tiếc nuối, cũng có chút buồn, nhưng hắn thực sự rất vui vì cô bé Tiểu Lăng Linh nhanh nhẹn, đáng yêu này, Trần Tuấn Long trả lời:

- Thế từ khi anh đi có còn ai dám bắt nạt em nữa không ?

- Không có, nhưng mà …

Lăng Linh khoát tay rồi giơ nắm đấm mạnh mẽ lên.

- Ai dám bắt nạt em em sẽ tính sổ với người đấy, đây là điều anh Hai đã dạy em mà.

Trần Tuấn Long cười, vẫn điệu cười riêng của hắn, khiến cho mọi người như đang đón nhận một cơn gió mát thoảng qua.

Lăng Linh đương nhiên là rất vui, quay người lại dẫn Trần Tuấn Long lên sân khấu để hát karaoke, nhưng lúc này tên vệ sĩ giơ tay ra chặn cô lại.

- Xin lỗi, thưa cô, tướng quân đã nói rồi, cô không được đi chơi về quá khuya, bây giờ đã là đầu sáng rồi, vì vậy, cô hãy về nhà cùng chúng tôi đi ạ!

Mặc dù giọng nói rất khiêm tốn, nhưng mà không dễ cho người ta làm trái.

- Tướng quân?

Trần Tuấn Long động lòng, nhưng không lên tiếng, chỉ im lặng đứng nhìn từ phía sau.

Lăng Linh đương nhiên là rất giận, cô chỉ thẳng vào mũi mấy tên vệ sĩ và bảo:

- Anh không thấy tôi vừa mới gặp anh Hai của tôi đấy sao, vui như vậy, chơi lâu một chút có việc gì đâu, cút, đừng có ở đây cản trở ta đúng là mất cả hứng.

Bộ dạng hung dữ của cô có vẻ đáng sợ, nhưng tên vệ sĩ phải mang nhiệm vụ trong mình có lẽ cũng đã quen với tính cách của cô gái này, cho nên không dám động đậy gì, vẫn đứng chặn lại.

Lăng Linh giận đến mức đứng dậm chân mãi, những người bạn của cô khuyên cô về nhà, Tiểu Mẫn lại đứng bên cạnh Trần Tuấn Long nhìn cô với vẻ rất đắc ý. Cuối cùng Trần Tuấn Long lên tiếng.

- Lăng Linh, anh nghĩ hôm nay thôi đi em ạ, hôm sau lại ra ngoài chơi cũng được, em thấy được không?

Lăng Linh không còn cách nào khác, đành nói:

- Vậy anh Hai này, anh phải cho em tên và số điện thoại của anh nhé, để em tiện liên lạc với anh. Em bảo này anh Hai, lần này anh không được chạy đi đâu đó.

- Được.

Trần Tuấn Long cười rồi nói cho Lăng Linh biết tên và số điện thoại liên lạc của mình, rồi nói:

- Có việc gì cứ tìm đến anh, nếu có người dám bắt nạt em …

Trần Tuấn Long đằng hắng mấy tiếng và nhìn tên vệ sĩ. Sau đó tiếp tục nói:

- Anh sẽ giúp em “dạy dỗ” hắn.

Nói xong liền giơ nắm đấm về phía tên vệ sĩ. Tên đấy sợ hãi, lùi lại một bước, nghiêm mặt chờ đợi.

- Được lắm! Em biết sự lợi hại của anh Hai mà, khà khà, hóa ra tên anh chính là Trần Tuấn Long, em nhớ rồi, Phi Long anh kiệt, em thích.

Lăng Linh reo lên, sau đấy chun mũi lại "hừm" một tiếng về phía tên vệ sĩ, rồi quay lại nhẹ nhàng bảo với Trần Tuấn Long:

- Anh Hai, em bây giờ đang học lớp mười tại trường Nhân Đại Phụ, em học lớp số 3, anh mà rỗi thì đến tìm em nhé!

- Được! Không thành vấn đề.

Trước đây đã lừa cho cô bé này xoay chong chóng rồi, Trần Tuấn Long bây giờ có thể mở miệng nói dối ngay mà không cần suy nghĩ. Sau đấy hai người tiếc nuối tạm biệt nhau.

- Người đã đi rồi, anh còn nghĩ gì vậy?

Tiểu Mẫn đứng bên cạnh bĩu môi ghen tức. Ban nãy nhìn Trần Tuấn Long và "con quỷ nhỏ" kia ân ân ái ái với nhau cô ta đã không thích rồi. Nhưng "con quỷ nhỏ" kia xinh đẹp hơn mình, trông thuần khiết hơn mình, mà lại còn trẻ hơn mình cả mấy tuổi, hoàn cảnh gia đình lại tốt nữa, đi ra đi vào đều có vệ sĩ đi theo, không cần nói thì cũng biết là con nhà có quyền có thế.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi mình bị đấm một đấm, lại còn bị xô xuống mặt đất là Tiểu Mẫn ngứa ngáy hết cả người, cái "con quỷ nhỏ" ấy lại còn may mắn thế chứ, mà sao cô ta lại đối với Long ca tốt thế chứ, Tiểu Mẫn nghĩ.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Trần Tuấn Long gạt những suy tư sang một bên, bước ra khỏi quán, ngọn gió thu nhẹ lướt qua, mang theo những nghĩ suy trăn trở.

- Em định đi đâu?

Trần Tuấn Long hỏi Tiểu Mẫn đang lên xe.

- Còn đi đâu được nữa? Không phải là đi về nhà cùng anh sao, khu Tinh Long của anh có bao nhiêu là phòng, mượn một phòng để ngủ qua đêm không được sao? Không nói nữa, em hơi mệt, muốn ngủ.

Tiểu Mẫn vừa lên xe đã chủ động thắt lại dây an toàn, sau đấy ngáp một cái rồi ngồi tựa lưng vào ghế, chiêu này của cô có vẻ như lựa gậy đánh rắn vậy.

Trần Tuấn Long lắc đầu, không còn cách nào khác, cũng đành phải như vậy thôi. Vì vậy mà hắn từ từ lái xe quay đi. Đây chính là đường bờ Đông Tây Hải Thập Sát Hải, nằm ven hồ, hai bên đường là đầy những khách sạn to nhỏ, đèn xanh đỏ rực rỡ, dòng người qua lại tấp nập, mặc dù đã là sáng sớm, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Người đi nườm nượp trên đường, vì vậy mà xe của Trần Tuấn Long cũng không thể đi nhanh được, bất ngờ, ở ven đường xuất hiện một cô gái đang vội vàng xông ra từ một khách sạn, đầu tóc buông xõa xuống, trên tay vẫn đang cầm một chai bia, đứng vật vờ chặn giữa đường, trong chốc lát đã chặn đường Trần Tuấn Long. Trần Tuấn Long nhíu mày, ấn còi mấy lần liền, nhưng dường như cô gái đó vẫn chưa chịu rời đi, mà còn đợi ánh đèn xe lóa hết cả mắt,*xông vào, "bịch" một tiếng và ngã lăn xuống đầu xe.

Tiểu Mẫn nhoài đầu ra mắng té tát, những điều tồi tệ nhất đều đã được tuôn ra, nhưng cô gái kia dường như vẫn nằm yên ở đấy, hừ hừ mấy tiếng, nằm quay người dang tay ra.

- Đồ thối tha này, mày thích chết đấy à!

Tiểu Mẫn vẫn đang còn chửi rủa.

Trần Trần Tuấn Long nhíu mày.

- Tiểu Mẫn, cô là con gái mà không bình tĩnh được chút sao, đừng có nói những lời bậy bạ như vậy được chứ?

Hắn không hề quan tâm đến kẻ say rượu ở phía bên ngoài, điều hắn chú ý đến là cái miệng bẩn thỉu của bà cô Tiểu Mẫn, thật không thể chịu đựng được.

- Ha ha…được rồi, Long ca.

Tiểu Mẫn đảo đảo mắt, ngay lập tức dừng chửi bới, lặng lẽ ngồi yên, tỏ ra điệu bộ của một thục nữ. Cô cũng không muốn khiến cho Trần Trần Tuấn Long bị phản cảm, thực ra biểu hiện của cô vừa rồi đều là bản tính của cô, vì Trần Trần Tuấn Long cô cũng đành phải kiềm hãm bớt tính khí của mình.

Nhìn Tiểu Mẫn với những thay đổi, Trần Trần Tuấn Long lắc lắc đầu, có lẽ hắn không thích Tiểu Mẫn giả vờ như thế, nhưng Tiểu Mẫn lại không hề tỏ ra hợp tác, mặc dù không thuần khiết và thật đáng yêu nhưng Trần Trần Tuấn Long vẫn rất ngưỡng mộ tính thẳng thắn, dám yêu dám hận của cô ta.

Quay đầu lại, Trần Trần Tuấn Long lại tiếp tục ấn thêm vài hồi còi nữa. Cô gái đang nằm phía trước đầu xe dường như bị giật mình và lồm cồm bò giậy, nhưng khi cô ta vừa mới quay người lại thì một tiếng “ọe”, nôn ra cả đầu xe của Trần Trần Tuấn Long.

Trần Trần Tuấn Long khi ấy vô cùng tức giận, tháo dây an toàn ra và mở cửa xe bước ra, lôi cô gái kia dậy và đẩy cô ta nằm sõng soài bên đường, cô gái kia khóc hu hu vài tiếng, bị Trần Trần Tuấn Long xô ngã lăn xuống đất, cô nằm bẹp ở đấy đầu tóc xõa ra che mất cả khuôn mặt.

Trần Trần Tuấn Long liếc nhìn cô ta, cô gái này mặc một bộ đồ công sở với chất liệu tốt, nhưng cô ta đã nôn ra bẩn hết, ngực, tay áo bám đầy vết, trông thật kinh khủng, nhưng nhìn lại cô gái này có đôi chân thon dài, cơ thể khá cân đối, chỉ có điều không biết trông như thế nào, Trần Trần Tuấn Long lắc lắc đầu, chỉ nhìn cái đầu xe bị bẩn vì cô ta nôn lên, hắn đằng hắng một tiếng rồi quay người bước vào xe, khởi động xe và đi tiếp.

Có lẽ những chuyện không may thường nối tiếp nhau, chưa đi được mấy bước thì phía trước dường như lại xảy ra vấn đề về giao thông, lại kẹt xe. Trần Trần Tuấn Long đành cho xe dừng lại nép vào một bên lặng lẽ chờ đợi.

Lúc này, hắn nhìn vào chiếc gương chiếu hậu và nhận ra cô gái đã bị mình xô ngã xuống đất, đang bị hai tên đàn ông hung hãn lôi đi, cô gái ấy dường như không hề có một phản ứng gì, người mềm nhũn và bị bọn họ tống vào ghế sau của một chiếc xe, mặc dù cách khá xa nhưng cũng đủ để nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hai tên đàn ông kia, một tên cầm vô lăng lái xe lên phía trước, một tên ngồi ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuấn Long Bách Mỹ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook