Tuân Mệnh

Chương 110

Lân Tiềm

21/08/2021

Chương 110: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (nhị)

Ảnh Thất tranh thủ đêm đen bò ra khỏi địa lao, đi về phía ngoại thành Lạc Dương.

Trước đây lúc y vừa từ Yến Kinh về, thay Vương gia liên lạc với bên ngoại, ngoài ra nhờ trận Lĩnh Nam mà giành được sự ủng hộ của phủ Định Quốc tướng quân Chung Ly gia, có hai đại võ tướng thế gia của Đại Thừa che chở, sau này Vương gia mới có thể đứng vững được.

Thời hạn nửa tháng sau không còn nhiều, Ảnh Thất mở cái túi gấm tiếp theo mà Lý Uyển đưa cho y ra nhìn mệnh lệnh.

Một mạch làm theo kế sách của Vương gia vô cùng thuận lợi, suy nghĩ của Vương gia rất rõ ràng, mệnh lệnh đưa ra cũng hoàn toàn tương thích, khiến Ảnh Thất càng thêm an tâm tin tưởng, xấp mệnh lệnh này tưởng chừng chỉ cần ba ngày là viết xong, nhưng Ảnh Thất có thể nhìn ra được một năm qua Vương gia đã khổ tâm sắp xếp, một năm này, chỉ sợ Vương gia không có ngày nào được ngủ ngon, ngày đêm suy nghĩ lập kế trở mình.

Ảnh Thất rời khỏi Lạc Dương, một mình đến Tuân Châu trước.

Sau khi Lý Uyển bị giam cầm, chuyện đầu tiên phải làm là định rõ giới hạn với Lương gia, khoản thu chi của Tề Vương phủ đa phần đều dựa trên danh nghĩa của Lương phủ, hai nhà ám độ trần thương[1] thực hiện không ít vụ mua bán ngầm — đều là Lý Uyển lén lão Vương gia làm lúc hắn mới mười mấy tuổi, đột nhiên sự việc bại lộ, lão Vương gia tức giận đến mức ném Lý Uyển vào từ đường quỳ cho tỉnh lại, không ngờ ba ngày sau thả ra, Lý Uyển cầm hai tờ danh sách đưa cho lão Vương gia xem.

[1] Ám độ Trần Thương : nguyên văn "Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương" – là kế thứ tám trong 36 kế: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.

"Cha ơi, con có thắc mắc trong vụ làm ăn này, mong cha giải đáp giúp con."

Lão Vương gia loạng choạng đỡ ghế: "...Con muốn hành chết cái bộ xương già này của bổn vương đúng không?"

"Không có mà cha ơi, làm ăn nhỏ thôi, con kể người nghe câu chuyện này."

Vậy mà hắn lại đốc thúc hai ca ca của Lương Tiêu mở sòng bạc ở Càng Lâm Tuân tam châu, khai thác muối và quặng sắt tư nhân ở Bạch Lộ Châu, có Tề Vương phủ che chở, Lương gia không kiêng nể gì ai, Lý Uyển được chia lợi nhuận, hắn dành một ít cho tiêu xài của mình, ngoài ra còn vận chuyển một lượng lớn vàng đến biên cảnh hai quốc gia, nơi mà không thuộc quyền quản lý của ai thuê một chỗ tư nhân chế tạo vũ khí súng ống đạn dược.

Lão Vương gia suy xét một chút, cuối cùng đáp ứng.

Cha con đồng lòng, Lý Uyển tuổi còn quá nhỏ, làm việc khó tránh khỏi sơ sót, Lão Vương gia tiện tay sửa lại nên mọi chuyện không chê vào đâu được, sau đó phái người đến tiếp nhận mấy vụ làm ăn này, cho Lý Uyển chuyên tâm đọc sách học võ.

Sương Ngân Phường Tuân Châu là sòng bạc sản nghiệp của Lương tam thiếu gia Lương Tiêu, những năm gần đây Lương tam thiếu gia có quan hệ thân thiết với Lý Uyển, Lương gia không hay qua lại với Tề Vương phủ, tránh gây sự chú ý với người khác, sau khi Lý Uyển bị giam cầm thì hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lương Tiêu.

Nhưng mấy ngày nay Lương Tiêu cũng sợ hãi lo lắng vô cùng, sợ Lý Uyển trụ không nổi mà tắt thở, một bước về Tây Thiên với phụ vương hắn, Lương gia bọn họ đã bắt đầu bị chèn ép, một khi Tề Vương phủ sụp đổ, cuộc sống sau này của bọn họ khó tránh khỏi khổ sở, đám đầu trâu mặt ngựa ngày xưa không để ở trong mắt sẽ gây tai vạ, dù cho Lương gia có giàu có thế nào cũng không chống đỡ được.

Cho nên lúc Ảnh Thất xuất hiện ở Sương Ngân Phường, Lương Tiêu liếc mắt một cái đã thấy vị hắc y công tử trẻ tuổi này, đích thân hắn đón Ảnh Thất vào nhã gian mời trà.

Lương Tiêu ngồi cạnh kỷ trà, hai mắt mong đợi Ảnh Thất lên tiếng.

Ảnh Thất không ngồi, đẩy chun trà lạnh lùng nói: "Lương thiếu gia, có chuyện cần phiền ngài."

Lương Tiêu lập tức đáp ứng: "Chuyện của Dật Nhàn... Vương gia chính là chuyện của bổn thiếu gia."

Ảnh Thất nói: "Ta muốn y phục ảnh vệ của phủ An Lăng Hầu."

Lương Tiêu sửng sốt.

"Chừng nào cần?"

"Bây giờ."

Lương Tiêu sai người cấp tốc phỏng chế hai bộ y phục, một bộ y phục ảnh vệ của phủ An Lăng Hầu, còn cẩn thận làm nó cũ đi, kiểu dáng y phục không quá phức tạp, nhưng chất liệu sang trọng, Ảnh Thất không làm nổi, chỉ đành đến Tuân Châu nhờ cậy Lương thiếu gia.

Gia văn của An Lăng Hầu phủ là song kỳ thụy liên, ôn hòa nhã nhặn.



[2] Song kỳ thụy liên: hoa súng đôi.

Trong khi đẩy nhanh tốc độ may y phục, Ảnh Thất quanh quẩn ở phụ cận phủ An Lăng Hầu ở Tuân Châu, nghiền ngẫm lời nói và việc làm của chủ tớ phủ bọn họ.

An Lăng Hầu Lý Diễm từ lúc tập tước đến nay an phận thủ thường, bình thường yêu thích cổ cầm ngắm cảnh, không quan tâm chuyện bên ngoài, tính tình cũng ôn hòa nhàn rỗi, nhưng lại gây khó dễ cho Lý Uyển sau khi hắn về vương phủ, Lý Uyển cho là gã đã bị người khác thao túng.

Điều nan giải là, trong phủ Lý Diễm có một ảnh vệ tên là Phi Nhứ, lúc nào cũng quấn lấy chủ tử, là loại người sống hai mặt, ở bên ngoài thì đại khai sát giới, lúc về phủ chuyện đầu tiên làm là đi tắm rửa, tắm cho mình sạch sẽ như một đóa hoa sữa trắng thơm phức, sau đó giả vờ ngây thơ vô tội, tùy tiện lấy một vết thương nhỏ xíu không thấy rõ trên đầu ngón tay tỏ vẻ đáng thương với chủ tử.

Lý Diễm vẫn thích bộ dạng này của hắn, kiên nhẫn băng bó vết thương chưa kịp xử lý đã khép miệng lại cho hắn, lấy một viên kẹo trong hộp bên cạnh nhét vào miệng hắn, ôn hòa dỗ dành hắn, khen hắn làm tốt lắm.

Phi Nhứ tuổi nhỏ nhưng võ công cao cường, Ảnh Thất không muốn xung đột trực tiếp với hắn, vô duyên vô cớ hao phí tinh lực thể lực.

Ảnh Thất đợi bảy ngày, thừa dịp tên ảnh vệ Phi Nhứ kia lĩnh mệnh ra khỏi phủ làm việc, tìm một thời cơ thích hợp thay y phục ảnh vệ phủ An Lăng Hầu, đeo một tấm mặt nạ da người đã chuẩn bị từ lâu, từ cánh cửa không được đóng kín bay vào trong phủ.

Lý Diễm đang ngồi trên án thư mài mực, Ảnh Thất tiến lên hành lễ: "Hầu gia, thuộc hạ đã trở lại."

Sau đó không đợi hầu gia nói chuyện, y ngoan ngoãn bò đến bên cạnh án thư, hai tay khoanh lại nằm bò trên bàn, chớp chớp đôi mắt nhìn Lý Diễm: "Hầu gia, thuộc hạ nhớ ngài."

Lý Diễm nâng mí mắt như bạch ngọc được điêu khắc lên, dùng cán bút vén lọn tóc trên trán Ảnh Thất, dịu dàng cười nói: "Sao về sớm vậy? Ta có bảo phòng bếp làm ít tuyết hoa tô, đừng ăn nhiều quá, đau răng rồi lại khóc lóc đi."

Ảnh Thất liếm môi híp mắt cười: "Không đâu ạ."

Nếu Phi Nhứ đã quay về, Lý Diễm cũng lười xem sách, lấy một chồng giấy viết nguệch ngoạc trong ngăn kéo ra, cho Ảnh Thất xem: "Bài tập lần này có chăm chỉ hơn nhưng nét còn sai nhiều lắm, qua đây, nghe cho kĩ."

Lý Diễm nắm tay Ảnh Thất cầm bút, chấm mực, chậm rãi dạy y viết hai chữ Phi Nhứ trên giấy.

Ảnh Thất có hơi thất thần.

Trong ký ức của mình, hình như Vương gia chưa từng thân thiết cầm tay dạy mình thứ gì cả, lúc dạy y kỵ mã là tại vì khi đó Vương gia sốt ruột dỗ mình về, cái gì cũng làm hết.

Ngay cả Ám Hỉ cũng được chủ tử đích thân huấn luyện.

Trong lòng Ảnh Thất có hơi bất bình, y cũng hi vọng chủ tử có thể dạy mình thứ gì đó, lúc học không tốt sẽ kiên nhẫn chỉ điểm cho mình... Chỉ sợ nếu là như thế, đời này của Ảnh Thất cũng không học được những gì Vương gia dạy cả, y chỉ muốn ánh mắt của Vương gia nán lại trên người mình lâu hơn một chút mà thôi.

Y thầm mong mỏi thật lâu, chờ khi nào qua quãng thời gian khó khăn này... Ảnh Thất cũng sẽ lấy hết can đảm đòi hỏi Vương gia cưng chiều mình như thế này.

Trong lòng nghĩ vậy, bàn tay đang nắm lấy tay mình biến thành bàn tay thon dài trắng nõn quen thuộc của Vương gia, chữ viết trên giấy biến thành tên 'Ảnh Thất' của mình.

Qua khóe mắt y thoáng thấy góc bàn bên trái đặt một chồng thư từ, có mấy tờ gấp lại đóng dấu hoa văn hồ điệp sáu cánh của Lĩnh Nam Vương phủ, An Lăng Hầu Lý Diễm và Lĩnh Nam Vương thế tử Lý Mạt có thư từ qua lại, càng xác minh suy đoán của Vương gia —

Lô hỏa dược lúc trước quậy cho Tề Vương phủ long trời lở đất, là An Lăng Hầu Lý Diễm thay Lý Mạt vận chuyển vào huyện Tuân Châu làm hại Lý Uyển.

Cho dù An Lăng Hầu Lý Diễm tự nguyện quy phục hay bị người ta ép buộc, Vương gia vì gã mà bị giam là sự thật, Diễm tỷ vì gã mà bỏ mạng, quỷ vệ vì gã mà bị bắt, tội gã không thể dung thứ, nếu Lý Mạt là ác quỷ, vậy Lý Diễm chính là kẻ tiếp tay cho nanh vuốt con quỷ đó.

Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Ảnh Thất siết chặt.

Y xoay người tựa vào vai Lý Diễm, ngước mặt làm nũng, Lý Diễm cứ mặc y làm loạn, sờ sờ đầu của y: "Mệt hả? Trông ngươi hôm nay mệt lắm thì phải, đi nghỉ ngơi đi."

Cánh môi Ảnh Thất dán lên vành tai Lý Diễm, thì thầm khe khẽ: "Chủ tử ta còn mệt hơn, ngài cũng quan tâm hắn chút đi."



Lý Diễm cả kinh, huyệt đạo sau gáy đột nhiên đau nhói, gã ngất đi, xụi lơ trong lòng Ảnh Thất. Ảnh Thất lạnh lùng đỡ gã, tiện tay lấy tất cả thư từ trên bàn có in con dấu hồ điệp của Lĩnh Nam Vương phủ cất vào trong tui.

Y nhấc một cánh tay của Lý Diễm lên định rời đi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tên ảnh vệ tên Phi Nhứ kia đột nhiên xuất hiện trước cửa, ngơ ngác nhìn tên ảnh vệ khác có diện mạo giống hệt mình đang túm cánh tay của chủ tử.

Phi Nhứ lập tức thu lại vẻ mặt đáng yêu hắn chuẩn bị đi gặp chủ tử, hắn nheo mắt rút một thanh đoản đao ra, chỉ vào Ảnh Thất: "Giả làm ta gạt chủ tử, ngươi muốn chết à? Người từ đâu đến?"

Ánh đao xẹt qua cổ Ảnh Thất, đột nhiên y biến mất, trong phút chốc đã dừng ở phía sau ảnh vệ kia, đè cổ hắn quăng xuống án thư, chế trụ hắn dưới thân mình.

Ảnh Thất lạnh lùng chất vấn: "Lý Diễm và Lý Mạt đã làm giao dịch gì, bây giờ ngươi nói rõ ràng là chừa đường sống cho chủ tử ngươi."

Phi Nhứ cười nham hiểm: "Ta không có quyền hạn hỏi giao dịch của các chủ tử."

Ảnh Thất rút ba cây phi châm đâm vào huyệt đạo đầu ngón tay của Phi Nhứ, tay đứt ruột xót, đau đến mức Phi Nhứ điên cuồng giãy dụa.

Các huynh đệ của y chịu hình ở địa lao, đám cặn bã tiếp tay cho giặc này cũng đừng hòng sống thoải mái.

"Đừng phí thời gian nữa, ta không biết." Tiểu ảnh vệ nghẹn ngào chịu đựng, cần cổ hắn đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay run lẩy bẩy. Bình thường là một tiểu gia hỏa chỉ mới quỳ một chút đã chạy vào làm nũng cầu xin chủ tử, lúc bị khảo vấn ngược lại gợn sóng bất kinh.

"Vậy ngươi chết đi." Ảnh Thất hoàn toàn mất kiên nhẫn, rút ám đao ra đâm thẳng vào động mạch cổ Phi Nhứ.

Tiểu ảnh vệ đang bị áp chế dưới thân bỗng nhiên tránh thoát, rút thanh trường đao ở bên hông quét qua yết hầu Ảnh Thất, một luồng gió mạnh xẹt qua, Ảnh Thất nhíu mày lui về phía sau ba bước, áo ngoài cởi ra, lộ ra bộ y phục mặc cẩm bên trong.

Phi Nhứ hừ lạnh: "Quả nhiên là chó Tề Vương phủ, Lý Uyển không cột chặt các ngươi lại để đi gây chuyện khắp nơi, tới đây, nghiêm túc đánh một trận đi."

Ảnh Thất không muốn triền đấu, y giơ tay ném Lý Diễm đang hôn mê bất tỉnh cho Phi Nhứ, lui lại mấy bước rồi biến mất trong thư phòng.

Phi Nhứ thấy vậy thì không đuổi theo y nữa, vội vàng nhảy lên tiếp lấy chủ tử, kiểm tra kỹ lưỡng xem có bị thương chỗ nào không, thấy không có chuyện gì nghiêm trọng mới xách trường đao đuổi theo.

Thấy tên trộm Tề Vương phủ kia chạy như bay, Phi Nhứ cũng đoán được là Vô Ảnh Quỷ Ảnh Thất đích thân đến tính sổ, nếu không phải hắn đi làm nhiệm vụ lo lắng bên cạnh chủ tử không có ảnh vệ đắc lực nên vội vàng trở về, chỉ sợ là sẽ không thấy mặt chủ tử nữa rồi.

Phi Nhứ thu đao, vội vã quay về thư phòng xem chủ tử, hắn quỳ bên cạnh Lý Diễm, nhẹ nhàng ôm chủ tử vào lòng, đau lòng xoa xoa gáy gã.

"Hầu gia, thuộc hạ đã trở lại, thuộc hạ nhớ người..." Phi Nhứ cúi đầu gọi gã, lo lắng bất an chờ chủ tử tỉnh lại.

Lúc hắn cúi đầu xuống gần Lý Diễm, khóe miệng gã đột nhiên nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng mở ra, bốn cây đinh Phụ Cốt lập tức đâm vào mu bàn tay và đầu gối của Phi Nhứ.

Đinh Phụ Cốt như dòi trong xương, chuyên trị ảnh vệ, một khi đã ghim vào xương rồi ngay cả ảnh vệ lợi hại cũng không thể nhúc nhích. Phi Nhứ kêu lên một tiếng, ngã quỵ xuống đất, tức khắc không còn lực phản kháng.

Ảnh Thất bóp cằm Phi Nhứ, bẻ miệng hắn ra đổ thuốc độc vào, xé tấm da mặt trên người xuống, cởi bỏ áo ngoài của Lý Diễm, khiêng Phi Nhứ lên vai, cầm theo một túi đựng thư từ nhảy ra khỏi phủ An Lăng Hầu

Phi Nhứ thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Bắt ta... Có ích gì..."

Ảnh Thất nhìn thẳng: "Một mình ta không thể mang hai người đi, bắt ngươi, Lý Diễm sẽ không mặc kệ ngươi, đến lúc đó đàm phán sẽ tiện hơn nhiều, chủ nhân ta đưa ra bất kỳ điều kiện gì gã cũng phải đồng ý, đây là cái giá phải trả khi chống lại Tề Vương phủ."

Phi Nhứ dùng sức túm lấy lưng Ảnh Thất, nhưng bị đinh Phụ Cốt chế trụ sức lực, cố gắng gồng mình mắng: "Chó của Tề Vương phủ đều dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao?"

Ảnh Thất hờ hững liếc hắn: "Đều là chó như nhau thôi thì bày đặt khinh thường người khác bỉ ổi cái gì... Ẳng ẳng."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mời đoán thuộc tính công thụ CP Lý Diễm x Phi Nhứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tuân Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook