Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Lân Tiềm
05/07/2021
"Uyển nhi, ngươi lớn tới chừng này, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, được nuôi trong đại viện vương phủ chưa từng vấp phải khó khăn gì. Ngươi cảm thấy ngươi phải nhẫn nhịn đủ điều, thật bất công với ngươi, nhưng ít ra lúc ngươi nấu rượu pha trà dạo kỹ viện, ta tận mắt nhìn thấy từng ám vệ của ta bỏ mạng trước mặt mình, chưa hề có một ngày nào được sống tốt
hơn ngươi cả."
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Tiểu ảnh vệ của hắn hiếm khi nào yếu đuối như vậy, ngoan ngoãn quỳ ở đó cầu xin hắn.
Trước đây, chỉ cần Ảnh Thất tỏ ra yếu thế một chút, trái tim Lý Uyển sẽ run lên, không thấy thì lại tủi thân, còn lúc này mặc dù trong lòng đã rung động rồi, nhưng không có cách nào mỉm cười như không có chuyện gì được cả.
Tiểu ảnh vệ vẫn ngoan ngoãn quỳ cạnh hắn, nhưng Lý Uyển lại cảm thấy mấy ngày gần đây Tiểu Thất có hơi xa lánh mình, khiến cho lòng mình bất an.
Nhưng Lý Uyển chưa từng hỏi. Hắn không muốn tỏ ra yếu thế, không muốn bất luận kẻ nào thấy mình vì một người mà cứ lo được lo mất, cũng không dám thừa nhận tình yêu của hắn đối với Ảnh Thất đã trở thành uy hiếp trí mạng từ lâu.
Điều hắn sợ nhất chính là, một ngày nào đó, chính miệng Tiểu Thất nói với hắn, tất cả mọi thứ y từng làm chỉ là thủ đoạn để tiếp cận hắn, lừa hắn hồn bay phách lạc. Tề Vương đa nghi, Lý Uyển lại càng đa nghi hơn, một thế tử điện hạ luôn được bảo hộ trong lòng bàn tay sao lại đa nghi như vậy, chẳng qua là không thể tin rằng trên đời này có một người không cùng huyết thống với mình lại hết sức chân thành yêu mình mà thôi.
Dè dặt yếu đuối như thế này, thế tử điện hạ luôn cảm giác rằng sẽ mất y bất cứ lúc nào, Lý Uyển lại quen bày vẻ ung dung tự tại, gặp chuyện gì khó khăn cũng chỉ âm thầm gánh vác tất cả.
Lý Uyển nhìn vết thương của Ảnh Thất, cũng không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, qua mấy ngày nữa là sẽ khỏi hẳn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, khẽ xua tay, "Lui xuống nghỉ ngơi đi."
Ảnh Thất buồn bã nói: "Thuộc hạ gác đêm cho người."
Lý Uyển không kiên nhẫn thúc giục: "Đi ra ngoài."
Ảnh Thất không chịu đi, nắm chặt lấy tấm nệm cạnh mép giường, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, cúi đầu dựa vào thành giường, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, Lý Uyển nhẹ huých vào vai y, y mới ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Lý Uyển.
"Thuộc hạ thất sủng rồi sao?" Ảnh Thất ngửa đầu nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển không hiểu nổi y dựa vào đâu đúc ra kết luận này, nghiêng đầu sang một bên: "Không có."
Qua một lúc lâu sau mà vẫn không nghe động tĩnh gì từ phía Ảnh Thất, Lý Uyển ngoảnh đầu lại nhìn, trái tim tức khắc đập thình thịch, Ảnh Thất đang quỳ cởi y phục, ném từng món qua một bên, cánh tay rắn rỏi tựa nhẹ vào thành giường, ngồi đó rất lâu, cuối cùng vẫn không dám trèo lên giường điện hạ.
Nhưng khoảnh khắc y biểu lộ ra ánh mắt xấu hổ không biết nên làm gì tiếp theo đó, Lý Uyển khom người xuống bế Ảnh Thất lên giường mình.
Ảnh Thất bối rối, mạo phạm ôm lấy cổ Lý Uyển, giọng run run: "Xin lỗi người điện hạ."
Lý Uyển xoa xoa vết sẹo Diêm hình sau lưng Ảnh Thất, chỉ mỗi xúc cảm ở đầu ngón tay thôi cũng đủ để tưởng tượng ra những vết rạch ngang dọc đó ghê người tới mức nào, khiến cho Lý Uyển rất đau lòng.
Mỗi lần chạm vào vết sẹo đó hắn sẽ nhớ tới Ảnh Thất đi qua núi đao biển lửa tới gặp mình, cơn giận cũng từ từ dịu xuống.
Hắn ôm Ảnh Thất từ phía sau, dán môi lên gáy y: "Cho tới bây giờ ngươi vẫn không có gì muốn nói với ta sao."
Ảnh Thất trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lời này nói ra đã quá giới hạn, nhưng y phải xin lỗi vì tất cả mọi thứ mà mình đã làm, hy vọng những chuyện đó mau chóng qua đi, như vậy y mới có thể dâng tấm lòng chân thành nhất của mình cho điện hạ một lần nữa, mà không phải như bây giờ, cảm thấy mình dơ bẩn, không xứng với chủ nhân tốt nhất.
Từng là một Ảnh Thất không chút tạp niệm như một tờ giấy trắng, y cầu xin, quỳ lạy, đổi lấy cái gật đầu của Giang phu nhân, cho y vào Tề vương phủ, ở bên cạnh thế tử điện hạ, y cứ tưởng rằng mình đã dứt khoát rời khỏi núi Tiêu Dao, cuối cùng cũng được như ước nguyện, thành tâm kính yêu mà bảo hộ thế tử điện hạ cả một đời.
Lần đầu tiên nhìn thấy mệnh lệnh của Giang phu nhân trên xương cánh tay trái, Ảnh Thất hệt như rơi vào hồ băng giữa trời đông giá rét, tất cả lông tơ trên người đều dựng lên, thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, đờ đẫn suốt một đêm.
Y không ngờ rằng trước khi y xuống núi sư phụ lại khắc loại thuật cốt ngữ này lên xương cánh tay y, quỷ mị ra lệnh cho y, nếu y không làm theo, người sẽ vạch trần bí mật cánh tay trái của mình trước mặt Lý Uyển, đến lúc đó trên cánh tay y tràn ngập những tình báo đáng sợ, y sẽ vĩnh viễn mất đi sủng ái và tín nhiệm của Lý Uyển, từ đó về sau người y yêu sẽ coi y là phản đồ, là kẻ địch, thiên đao vạn quả cũng không đủ để trút hết mối hận trong lòng.
Y cũng muốn nói ra sự thật, nhưng sư phụ, người thân duy nhất của y lại lợi dụng người mà y yêu nhất, trung hiếu khó mà có được cả hai, y bị kẹt ở giữa, không biết phải làm thế nào.
Y gần như mất cả mạng mình mới đổi được trái tim của thế tử điện hạ, bảo y bỏ đi, sao y cam lòng cho được? Y không xứng với chức ảnh vệ này, trung thành và lòng riêng y chọn vế sau.
Lúc nào y cũng nghĩ, nếu mệnh lệnh tiếp theo có hại cho thế tử điện hạ, y sẽ tự sát ngay lập tức để bảo toàn tính mạng và lợi ích của điện hạ. Cũng may là chưa có, y vẫn toàn mạng qua ngày, vừa chột dạ vừa tham lam liếm láp nhu tình mật ý của điện hạ dành cho mình.
"Xin lỗi......?" Lý Uyển nhếch miệng tự giễu, hắn không muốn nói chuyện, cũng chẳng có dục vọng gì, chỉ an tĩnh ôm lấy Ảnh Thất, ngửi hương gai bồ kết nhàn nhạt nơi cần cổ y, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn tưởng rằng Ảnh Thất có thể nói vài câu an ủi hắn, Ảnh Thất lại không nói gì cả. Cái miệng nhỏ này của y đã từng rất ngọt ngào, rất đáng yêu, lúc nào cũng nói ra những lời âu yếm mà chính mình cũng chẳng hay, giờ là làm sao vậy?
Thế tử điện hạ nghĩ thầm, ngươi không thất sủng, là ta thất sủng rồi.
Quân sự khẩn cấp, đã đến lúc khởi hành đi Tàng Long Thất Lĩnh, Lý Uyển Lý Mạt chia nhau dẫn binh, tiêu diệt quân địch xâm phạm biên cương.
Mùa hè ở Tàng Long Thất Lĩnh rất nóng, Tứ Lĩnh trời đông giá rét, trước Tứ Lĩnh vô cùng lạnh lẽo, sau Tam Lĩnh lại nóng như lửa đốt, nơi này được gọi là Băng Hỏa Thiên Hiểm[1].
[1]Băng Hỏa Thiên Hiểm: nơi nguy hiểm nhất của băng và lửa.
Ngũ tộc Nam Việt phân tán chiếm cứ bên trong Tàng Long Thất Lĩnh, ngoại trừ tộc Trầm Sa đã quy hàng Đại Thừa, được ban họ Khổng, trên có bốn tộc du mục lớn gồm tộc Ô Nguyệt, tộc Man Ngũ, Tháp Cách Lý, Ba Tể Mộc, mặc dù sức chiến đấu không mạnh mẽ như người của tộc Trầm Sa, nhưng dân cư lại đông hơn tộc Trầm Sa nhiều, xưa nay luôn là mối họa lớn của Nam Cảnh Đại Thừa.
Trong đó tộc Man Ngũ và Tháp Cách Lý sống hòa bình với Đại Thừa, chỉ có thủ lĩnh Ba Tể Mộc và thủ lĩnh tộc Ô Nguyệt cấu kết với nhau xâm phạm biên giới, ra yêu sách với Đại Thừa muốn được chu cấp tiền bạc và lương thực, lần này không chỉ có hai vị thế tử điện hạ tự mình xuất chiến, còn có vài vị lão tướng tiếng tăm lừng lẫy dẫn quân trấn thủ, ra uy là chính, chém giết là phụ, mục đích chỉ là biểu thị quốc uy của Đại Thừa, không sợ Man tộc.
Chung Ly lão tướng quân ở Đại Thừa đức cao vọng trọng tự mình trấn thủ, lão tướng quân năm nay năm mươi hai, tinh thần khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào, tai thính mắt tinh, chỉ huy tác chiến đâu vào đấy, uy phong năm đó vẫn không hề giảm sút.
Nhưng cùng lắm là uy hiếp đe dọa trên đường, nếu gặp tên cường đạo nào hung hãn xông lên thì mới giết, tới gần lãnh địa Ba Tể Mộc, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, Lý Uyển và Lý Mạt không có cơ hội xuất chiến, mấy vị lão tiền bối cũng không yên tâm để cho hai vị thiếu niên hoàng tộc kia dấn thân mạo hiểm, nhốt hai người họ trong trướng, ung dung xử lý quân sự, nghe gió tuyết thổi bên ngoài doanh trướng.
Tuyết rơi ngoài trướng như lông ngỗng bay bay, chiến mã giương cờ đỏ, băng đóng ngàn dặm đê, vọng về nơi núi cao, ngỡ Lưu Ly Thiên Môn rộng mở đường.
Lý Mạt nghiêng người dựa vào tấm da gấu ăn nho hắn mang theo, gác chân lên bàn Lý Uyển, tay trái cầm một quyển sổ nhỏ xem, bên cạnh là chậu than sưởi ấm, mấy tia lửa đỏ hồng kêu lách tách.
Lý Uyển vùi đầu nghiên cứu địa hình và binh khí, hắn mặc y phục màu tím nhạt, cổ tay áo phủ một lớp lông chồn tuyết giữ ấm, rất nhiều việc hắn đều tự tay giải quyết, cả ngày lẫn đêm, đã thức suốt đêm mấy hôm rồi, mắt cũng thâm đen cả lên.
"Bị cái gì kích thích rồi...... Đây là cần cù bù thông minh, biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước hả?" Lý Mạt phun vỏ nho, ném quyển sổ nhỏ qua một bên, uể oải nằm xuống tấm da gấu, hà hơi thổi ấm vào bàn tay lạnh lẽo, nhìn Lý Uyển một cái, giở giọng trêu chọc, "Dù sao cũng chả có cơ hội cho chúng ta ra tay, tỉnh ngộ đi, diễn kịch ở đây cho ai xem chứ."
Lý Uyển day day ấn đường để giảm đau nhức cho đôi mắt sưng vù: "Đừng làm phiền ta, ngồi yên một chỗ đi." Nói xong sờ sờ chén trà trong tay, có hơi choáng váng, trước mắt bỗng tối sầm, hắn chậm rãi chống tay lên mép bàn.
Lý Mạt nhíu mày.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà rơi xuống, Lý Uyển xoay người đụng phải tách trà, suýt nữa ngã xuống va vào mép bàn, ngay lập tức Ảnh Thất đáp xuống cạnh Lý Uyển, ôm thế tử điện hạ vào lòng, theo bản năng quay đầu lại cảnh giác nhìn Lý Mạt.
"Ê, sao dám nhìn ta như vậy hả." Lý Mạt liếc Ảnh Thất, tiếp tục ăn nho lật quyển sổ nhỏ ra xem, lẩm bẩm nói, "Hắn ngã thì liên quan mẹ gì tới lão tử."
Ảnh Thất đỡ thế tử điện hạ về chỗ ngồi, khom người đút điện hạ uống một ngụm trà, nhẹ nhàng giúp điện hạ xoa huyệt thái dương, thấp giọng khuyên nhủ,"Điện hạ, về ngủ một lát đi."
Lý Uyển ngáp một cái: "Không sao, đợi Chung Ly lão tướng quân bình an quay về ta sẽ đi nghỉ."
Hắn nghe được một tiếng "Vâng" ngoài ý muốn, Ảnh Thất im lặng đứng phía sau Lý Uyển, tiếp tục xoa ấn đường cho hắn, truyền nội lực vào cơ thể hắn, làm dịu đi sự mệt mỏi của điện hạ.
Tháng này vừa nhận được thư nhà của Lương Tiêu từ Việt Châu, nói lão Vương gia rất khỏe, không cần lo lắng. Lý Uyển xốc mành trướng lên, ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài.
"Mùng sáu tháng chín rồi." Hắn nở nụ cười.
Thế tử điện hạ tròn hai mươi tư.
Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất, nhẹ nhàng đặt lên ngực của mình, để y vuốt ve Hộ Tâm Kính. Tiểu ảnh vệ của ngày trước đơn thuần ngây thơ, mang Huyền Quy Tâm Giáp trăm năm trân quý nhất của mình dâng cho thế tử điện hạ vào ngày sinh thần của hắn.
Hắn vừa khát khao, vừa chờ mong có thể gợi lại chút ký ức của Ảnh Thất, hắn muốn hỏi Ảnh Thất một câu, có phải hắn làm sai chỗ nào, khiến Ảnh Thất cảm thấy chán ghét mình không.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt khiến người khác đau lòng của thế tử điện hạ, Ảnh Thất vô cùng sửng sốt, y rút tay mình khỏi lòng bàn tay của Lý Uyển: "Thuộc hạ đi đổi ấm trà cho người." Đầu ngón tay y khẽ run, nâng ấm trà lên chạy trối chết.
Lý Uyển thở dài.
Hắn chỉ vào bản đồ nói với Lý Mạt: "Chúng ta đã vượt qua Tam Lĩnh, hiện tại sắp tới lãnh địa của Ba Tể Mộc, lĩnh chủ Thái Lý của Tuyết Nguyên tính tình thâm độc bảo thủ, chỉ e sẽ không đồng ý giảng hòa, không biết Chung Ly tướng quân sẽ ứng phó như thế nào."
"Một trận đánh ác liệt thôi mà, triển đi, chúng ta tìm cơ hội ra ngoài, nếu đã tới đây thì chẳng có lí do gì mà không lên tiền tuyến cả." Lý Mạt đi qua đi lại một hồi, sau đó đến bên cạnh Lý Uyển, tiện tay ném một nắm vỏ nho vào mâm hoa quả cách đó mười bước, một chút cũng không rơi ra ngoài.
"Uyển nhi, ngươi là đứa con trai duy nhất trong nhà, thích nam nhân làm chi không biết." Lý Mạt rảnh rỗi ngồi xếp bằng trên bàn của Lý Uyển, quay đầu lại nói chuyện phiếm với hắn.
"Ngươi quản nhiều vậy làm gì." Lý Uyển quét con ruồi to bự đang ngồi trên bàn mình xuống, "Đi xuống."
Lý Mạt nói: "Mấu chốt là hình như y không thích ngươi cho lắm thì phải."
Lý Uyển có chút đau lòng, bực bội khép bản đồ lại. Hắn thật sự cảm thấy gần đây Ảnh Thất rất lạnh nhạt với mình, làm như mình là mãnh thú mà trốn tránh còn không kịp.
"Lúc trước y không như vậy." Lý Uyển nhoài người lên bàn, úp mặt vào khuỷu tay, buồn bã nói, "Hồi trước y ngoan lắm, mang bánh màn thầu khoai tím dâng cho ta, thử độc cho ta, nhưng rất sợ ta, ta đụng tới y y còn sợ đến mức run lẩy bẩy."
Nói chuyện với Lý Uyển thì đừng có nhắc tới Ảnh Thất, nếu không sẽ lan man mãi không dứt được.
Lý Mạt không tránh né, ngược lại nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ tiếp một câu: "Sau đó thì sao."
Hiếm lắm mới có người chịu nghe Lý Uyển tâm sự, hắn kéo mâm đựng trái cây tới chính giữa hai người, vừa ăn vừa nói: "Lúc ấy y tưởng ta nhảy vực, cái nhảy xuống theo ta luôn, đâu có biết ta ngồi ở tảng đá lớn phía dưới, sau khi nhảy xuống thì lập tức đỏ mặt, ngươi không biết cái vẻ mặt ngốc nghếch đó đáng yêu biết bao nhiêu đâu, ngay cả ta còn không nhịn được nữa là."
Lý Mạt ngồi trên bàn, xoa xoa mặt: "Ngày trước ta cũng có một ám vệ y chang thế này, ta đánh hắn, mắng hắn, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn cầm đồ ăn vặt mà hắn thấy ngon chạy tới cho ta. Có đôi khi bị ta đánh đến mức không đứng dậy nổi thì làm tổ trong chăn khóc hu hu."
"Sao ngươi biết." Lý Uyển lột vỏ nho hỏi.
Lý Mạt vuốt ve ngọn lửa trên chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ: "Ta không có gì làm, đi nhìn hắn một cái, tiểu tử kia tủi thân, nấp ở góc giường không dám nhìn ta."
Lý Uyển cười cười: "Là Ám Hỉ?"
Lý Mạt nhếch khóe miệng: "Không phải. Ta giao cho hắn một nhiệm vụ, hắn đi rồi không về nữa. Lúc Ám Hỉ và Ám Bi mang về hắn chỉ còn cái xác, bị băm thành từng mảnh, thủ đoạn vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn."
Sắc mặt Lý Uyển sầm xuống.
"Ám vệ của ta chết sáu người, hắn cũng không có gì đặc biệt." Lý Mạt rũ mắt, đầu ngón tay vân vê nước trên vỏ nho, sau đó bôi lên giấy, "Thân là ám vệ, kỹ thuật không bằng người, chính mình còn không tự bảo vệ được, thì trách ai?"
"Uyển nhi, ngươi lớn tới chừng này, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, được nuôi trong đại viện vương phủ chưa từng vấp phải khó khăn gì." Lý Mạt nói, "Ngươi cảm thấy ngươi phải nhẫn nhịn đủ điều, thật bất công với ngươi, nhưng ít ra lúc ngươi nấu rượu pha trà dạo kỹ viện, ta tận mắt nhìn thấy từng ám vệ của ta bỏ mạng trước mặt mình, chưa hề có một ngày nào được sống tốt hơn ngươi cả."
......
Hai người đều không nói gì nữa, doanh trướng bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Lý Uyển nói: "Tiểu tẩu tử mạng lớn bình an vô sự, chỉ cần ngươi làm rõ tội danh mưu phản của Trấn Nam Vương, những chuyện còn lại ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Đây là cho ta đường lui à?" Lý Mạt cười, cúi đầu vuốt ve hoa văn ngọn lửa trên mặt nhẫn, "Nói thật ta cũng muốn cái đường lui này lắm. Nhưng ta không thể."
Lý Mạt xoa tay: "Ta độc ác vậy đó, cứ việc rủa đi. Đáng tiếc mệnh này của ta, trước giờ chưa từng thuộc về mình, mẹ nó thật sự chưa từng có một ngày chân chính sống vì mình đấy."
Không cùng chí hướng, Lý Uyển cũng lười đáp lại.
Lý Mạt nói: "Lần này xuất chinh ta sẽ không ra tay với ngươi, ta nói được thì làm được, nhưng một khi quay về triều, mật chỉ kia mất đi hiệu lực, ta không chắc lúc đó mình sẽ tàn nhẫn bao nhiêu đâu nhé."
"Được." Lý Uyển hờ hững đáp một tiếng.
Trướng mành đột nhiên bị xốc lên, Đàm Thương Vân lật đật vọt vào bẩm báo: "Điện hạ, tin tức tiền tuyến truyền về, quân ta bị binh tướng Ba Tể Mộc tấn công, bị thương rất nặng, Chung Ly lão tướng quân và Nam tướng quân trọng thương bị bọn chúng nhốt lại, cứu viện cấp bách!"
Lý Mạt lập tức đứng lên, đôi mắt trừng lớn, cầm cung Lộc Giác vội vàng ra khỏi doanh trướng.
————————————————————————————
Mời đoán ám vệ trong lời kể của Lý Mạt là ai. Không có thưởng.
Hé lu, lại là Bảo Bảo đây. Mấy chương trước tui để cho hai bạn mới thử sức nè, mà giờ hai bạn bận quá nên Bảo Bảo sẽ cum bach lắp tên lửa vào đít chạy hoàn cho các cậu nha. ヾ(≧▽≦*)o
Like cmt cổ dũ thì mai lên chương mới. Hế hế.
Chương 82: Đại tuyết mãn cung đao (thập tứ)
Tiểu ảnh vệ của hắn hiếm khi nào yếu đuối như vậy, ngoan ngoãn quỳ ở đó cầu xin hắn.
Trước đây, chỉ cần Ảnh Thất tỏ ra yếu thế một chút, trái tim Lý Uyển sẽ run lên, không thấy thì lại tủi thân, còn lúc này mặc dù trong lòng đã rung động rồi, nhưng không có cách nào mỉm cười như không có chuyện gì được cả.
Tiểu ảnh vệ vẫn ngoan ngoãn quỳ cạnh hắn, nhưng Lý Uyển lại cảm thấy mấy ngày gần đây Tiểu Thất có hơi xa lánh mình, khiến cho lòng mình bất an.
Nhưng Lý Uyển chưa từng hỏi. Hắn không muốn tỏ ra yếu thế, không muốn bất luận kẻ nào thấy mình vì một người mà cứ lo được lo mất, cũng không dám thừa nhận tình yêu của hắn đối với Ảnh Thất đã trở thành uy hiếp trí mạng từ lâu.
Điều hắn sợ nhất chính là, một ngày nào đó, chính miệng Tiểu Thất nói với hắn, tất cả mọi thứ y từng làm chỉ là thủ đoạn để tiếp cận hắn, lừa hắn hồn bay phách lạc. Tề Vương đa nghi, Lý Uyển lại càng đa nghi hơn, một thế tử điện hạ luôn được bảo hộ trong lòng bàn tay sao lại đa nghi như vậy, chẳng qua là không thể tin rằng trên đời này có một người không cùng huyết thống với mình lại hết sức chân thành yêu mình mà thôi.
Dè dặt yếu đuối như thế này, thế tử điện hạ luôn cảm giác rằng sẽ mất y bất cứ lúc nào, Lý Uyển lại quen bày vẻ ung dung tự tại, gặp chuyện gì khó khăn cũng chỉ âm thầm gánh vác tất cả.
Lý Uyển nhìn vết thương của Ảnh Thất, cũng không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, qua mấy ngày nữa là sẽ khỏi hẳn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, khẽ xua tay, "Lui xuống nghỉ ngơi đi."
Ảnh Thất buồn bã nói: "Thuộc hạ gác đêm cho người."
Lý Uyển không kiên nhẫn thúc giục: "Đi ra ngoài."
Ảnh Thất không chịu đi, nắm chặt lấy tấm nệm cạnh mép giường, quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, cúi đầu dựa vào thành giường, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, Lý Uyển nhẹ huých vào vai y, y mới ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Lý Uyển.
"Thuộc hạ thất sủng rồi sao?" Ảnh Thất ngửa đầu nhìn Lý Uyển.
Lý Uyển không hiểu nổi y dựa vào đâu đúc ra kết luận này, nghiêng đầu sang một bên: "Không có."
Qua một lúc lâu sau mà vẫn không nghe động tĩnh gì từ phía Ảnh Thất, Lý Uyển ngoảnh đầu lại nhìn, trái tim tức khắc đập thình thịch, Ảnh Thất đang quỳ cởi y phục, ném từng món qua một bên, cánh tay rắn rỏi tựa nhẹ vào thành giường, ngồi đó rất lâu, cuối cùng vẫn không dám trèo lên giường điện hạ.
Nhưng khoảnh khắc y biểu lộ ra ánh mắt xấu hổ không biết nên làm gì tiếp theo đó, Lý Uyển khom người xuống bế Ảnh Thất lên giường mình.
Ảnh Thất bối rối, mạo phạm ôm lấy cổ Lý Uyển, giọng run run: "Xin lỗi người điện hạ."
Lý Uyển xoa xoa vết sẹo Diêm hình sau lưng Ảnh Thất, chỉ mỗi xúc cảm ở đầu ngón tay thôi cũng đủ để tưởng tượng ra những vết rạch ngang dọc đó ghê người tới mức nào, khiến cho Lý Uyển rất đau lòng.
Mỗi lần chạm vào vết sẹo đó hắn sẽ nhớ tới Ảnh Thất đi qua núi đao biển lửa tới gặp mình, cơn giận cũng từ từ dịu xuống.
Hắn ôm Ảnh Thất từ phía sau, dán môi lên gáy y: "Cho tới bây giờ ngươi vẫn không có gì muốn nói với ta sao."
Ảnh Thất trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Lời này nói ra đã quá giới hạn, nhưng y phải xin lỗi vì tất cả mọi thứ mà mình đã làm, hy vọng những chuyện đó mau chóng qua đi, như vậy y mới có thể dâng tấm lòng chân thành nhất của mình cho điện hạ một lần nữa, mà không phải như bây giờ, cảm thấy mình dơ bẩn, không xứng với chủ nhân tốt nhất.
Từng là một Ảnh Thất không chút tạp niệm như một tờ giấy trắng, y cầu xin, quỳ lạy, đổi lấy cái gật đầu của Giang phu nhân, cho y vào Tề vương phủ, ở bên cạnh thế tử điện hạ, y cứ tưởng rằng mình đã dứt khoát rời khỏi núi Tiêu Dao, cuối cùng cũng được như ước nguyện, thành tâm kính yêu mà bảo hộ thế tử điện hạ cả một đời.
Lần đầu tiên nhìn thấy mệnh lệnh của Giang phu nhân trên xương cánh tay trái, Ảnh Thất hệt như rơi vào hồ băng giữa trời đông giá rét, tất cả lông tơ trên người đều dựng lên, thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, đờ đẫn suốt một đêm.
Y không ngờ rằng trước khi y xuống núi sư phụ lại khắc loại thuật cốt ngữ này lên xương cánh tay y, quỷ mị ra lệnh cho y, nếu y không làm theo, người sẽ vạch trần bí mật cánh tay trái của mình trước mặt Lý Uyển, đến lúc đó trên cánh tay y tràn ngập những tình báo đáng sợ, y sẽ vĩnh viễn mất đi sủng ái và tín nhiệm của Lý Uyển, từ đó về sau người y yêu sẽ coi y là phản đồ, là kẻ địch, thiên đao vạn quả cũng không đủ để trút hết mối hận trong lòng.
Y cũng muốn nói ra sự thật, nhưng sư phụ, người thân duy nhất của y lại lợi dụng người mà y yêu nhất, trung hiếu khó mà có được cả hai, y bị kẹt ở giữa, không biết phải làm thế nào.
Y gần như mất cả mạng mình mới đổi được trái tim của thế tử điện hạ, bảo y bỏ đi, sao y cam lòng cho được? Y không xứng với chức ảnh vệ này, trung thành và lòng riêng y chọn vế sau.
Lúc nào y cũng nghĩ, nếu mệnh lệnh tiếp theo có hại cho thế tử điện hạ, y sẽ tự sát ngay lập tức để bảo toàn tính mạng và lợi ích của điện hạ. Cũng may là chưa có, y vẫn toàn mạng qua ngày, vừa chột dạ vừa tham lam liếm láp nhu tình mật ý của điện hạ dành cho mình.
"Xin lỗi......?" Lý Uyển nhếch miệng tự giễu, hắn không muốn nói chuyện, cũng chẳng có dục vọng gì, chỉ an tĩnh ôm lấy Ảnh Thất, ngửi hương gai bồ kết nhàn nhạt nơi cần cổ y, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hắn tưởng rằng Ảnh Thất có thể nói vài câu an ủi hắn, Ảnh Thất lại không nói gì cả. Cái miệng nhỏ này của y đã từng rất ngọt ngào, rất đáng yêu, lúc nào cũng nói ra những lời âu yếm mà chính mình cũng chẳng hay, giờ là làm sao vậy?
Thế tử điện hạ nghĩ thầm, ngươi không thất sủng, là ta thất sủng rồi.
Quân sự khẩn cấp, đã đến lúc khởi hành đi Tàng Long Thất Lĩnh, Lý Uyển Lý Mạt chia nhau dẫn binh, tiêu diệt quân địch xâm phạm biên cương.
Mùa hè ở Tàng Long Thất Lĩnh rất nóng, Tứ Lĩnh trời đông giá rét, trước Tứ Lĩnh vô cùng lạnh lẽo, sau Tam Lĩnh lại nóng như lửa đốt, nơi này được gọi là Băng Hỏa Thiên Hiểm[1].
[1]Băng Hỏa Thiên Hiểm: nơi nguy hiểm nhất của băng và lửa.
Ngũ tộc Nam Việt phân tán chiếm cứ bên trong Tàng Long Thất Lĩnh, ngoại trừ tộc Trầm Sa đã quy hàng Đại Thừa, được ban họ Khổng, trên có bốn tộc du mục lớn gồm tộc Ô Nguyệt, tộc Man Ngũ, Tháp Cách Lý, Ba Tể Mộc, mặc dù sức chiến đấu không mạnh mẽ như người của tộc Trầm Sa, nhưng dân cư lại đông hơn tộc Trầm Sa nhiều, xưa nay luôn là mối họa lớn của Nam Cảnh Đại Thừa.
Trong đó tộc Man Ngũ và Tháp Cách Lý sống hòa bình với Đại Thừa, chỉ có thủ lĩnh Ba Tể Mộc và thủ lĩnh tộc Ô Nguyệt cấu kết với nhau xâm phạm biên giới, ra yêu sách với Đại Thừa muốn được chu cấp tiền bạc và lương thực, lần này không chỉ có hai vị thế tử điện hạ tự mình xuất chiến, còn có vài vị lão tướng tiếng tăm lừng lẫy dẫn quân trấn thủ, ra uy là chính, chém giết là phụ, mục đích chỉ là biểu thị quốc uy của Đại Thừa, không sợ Man tộc.
Chung Ly lão tướng quân ở Đại Thừa đức cao vọng trọng tự mình trấn thủ, lão tướng quân năm nay năm mươi hai, tinh thần khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào, tai thính mắt tinh, chỉ huy tác chiến đâu vào đấy, uy phong năm đó vẫn không hề giảm sút.
Nhưng cùng lắm là uy hiếp đe dọa trên đường, nếu gặp tên cường đạo nào hung hãn xông lên thì mới giết, tới gần lãnh địa Ba Tể Mộc, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, Lý Uyển và Lý Mạt không có cơ hội xuất chiến, mấy vị lão tiền bối cũng không yên tâm để cho hai vị thiếu niên hoàng tộc kia dấn thân mạo hiểm, nhốt hai người họ trong trướng, ung dung xử lý quân sự, nghe gió tuyết thổi bên ngoài doanh trướng.
Tuyết rơi ngoài trướng như lông ngỗng bay bay, chiến mã giương cờ đỏ, băng đóng ngàn dặm đê, vọng về nơi núi cao, ngỡ Lưu Ly Thiên Môn rộng mở đường.
Lý Mạt nghiêng người dựa vào tấm da gấu ăn nho hắn mang theo, gác chân lên bàn Lý Uyển, tay trái cầm một quyển sổ nhỏ xem, bên cạnh là chậu than sưởi ấm, mấy tia lửa đỏ hồng kêu lách tách.
Lý Uyển vùi đầu nghiên cứu địa hình và binh khí, hắn mặc y phục màu tím nhạt, cổ tay áo phủ một lớp lông chồn tuyết giữ ấm, rất nhiều việc hắn đều tự tay giải quyết, cả ngày lẫn đêm, đã thức suốt đêm mấy hôm rồi, mắt cũng thâm đen cả lên.
"Bị cái gì kích thích rồi...... Đây là cần cù bù thông minh, biết mình sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước hả?" Lý Mạt phun vỏ nho, ném quyển sổ nhỏ qua một bên, uể oải nằm xuống tấm da gấu, hà hơi thổi ấm vào bàn tay lạnh lẽo, nhìn Lý Uyển một cái, giở giọng trêu chọc, "Dù sao cũng chả có cơ hội cho chúng ta ra tay, tỉnh ngộ đi, diễn kịch ở đây cho ai xem chứ."
Lý Uyển day day ấn đường để giảm đau nhức cho đôi mắt sưng vù: "Đừng làm phiền ta, ngồi yên một chỗ đi." Nói xong sờ sờ chén trà trong tay, có hơi choáng váng, trước mắt bỗng tối sầm, hắn chậm rãi chống tay lên mép bàn.
Lý Mạt nhíu mày.
Loảng xoảng một tiếng, chén trà rơi xuống, Lý Uyển xoay người đụng phải tách trà, suýt nữa ngã xuống va vào mép bàn, ngay lập tức Ảnh Thất đáp xuống cạnh Lý Uyển, ôm thế tử điện hạ vào lòng, theo bản năng quay đầu lại cảnh giác nhìn Lý Mạt.
"Ê, sao dám nhìn ta như vậy hả." Lý Mạt liếc Ảnh Thất, tiếp tục ăn nho lật quyển sổ nhỏ ra xem, lẩm bẩm nói, "Hắn ngã thì liên quan mẹ gì tới lão tử."
Ảnh Thất đỡ thế tử điện hạ về chỗ ngồi, khom người đút điện hạ uống một ngụm trà, nhẹ nhàng giúp điện hạ xoa huyệt thái dương, thấp giọng khuyên nhủ,"Điện hạ, về ngủ một lát đi."
Lý Uyển ngáp một cái: "Không sao, đợi Chung Ly lão tướng quân bình an quay về ta sẽ đi nghỉ."
Hắn nghe được một tiếng "Vâng" ngoài ý muốn, Ảnh Thất im lặng đứng phía sau Lý Uyển, tiếp tục xoa ấn đường cho hắn, truyền nội lực vào cơ thể hắn, làm dịu đi sự mệt mỏi của điện hạ.
Tháng này vừa nhận được thư nhà của Lương Tiêu từ Việt Châu, nói lão Vương gia rất khỏe, không cần lo lắng. Lý Uyển xốc mành trướng lên, ngắm nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài.
"Mùng sáu tháng chín rồi." Hắn nở nụ cười.
Thế tử điện hạ tròn hai mươi tư.
Lý Uyển cầm tay Ảnh Thất, nhẹ nhàng đặt lên ngực của mình, để y vuốt ve Hộ Tâm Kính. Tiểu ảnh vệ của ngày trước đơn thuần ngây thơ, mang Huyền Quy Tâm Giáp trăm năm trân quý nhất của mình dâng cho thế tử điện hạ vào ngày sinh thần của hắn.
Hắn vừa khát khao, vừa chờ mong có thể gợi lại chút ký ức của Ảnh Thất, hắn muốn hỏi Ảnh Thất một câu, có phải hắn làm sai chỗ nào, khiến Ảnh Thất cảm thấy chán ghét mình không.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt khiến người khác đau lòng của thế tử điện hạ, Ảnh Thất vô cùng sửng sốt, y rút tay mình khỏi lòng bàn tay của Lý Uyển: "Thuộc hạ đi đổi ấm trà cho người." Đầu ngón tay y khẽ run, nâng ấm trà lên chạy trối chết.
Lý Uyển thở dài.
Hắn chỉ vào bản đồ nói với Lý Mạt: "Chúng ta đã vượt qua Tam Lĩnh, hiện tại sắp tới lãnh địa của Ba Tể Mộc, lĩnh chủ Thái Lý của Tuyết Nguyên tính tình thâm độc bảo thủ, chỉ e sẽ không đồng ý giảng hòa, không biết Chung Ly tướng quân sẽ ứng phó như thế nào."
"Một trận đánh ác liệt thôi mà, triển đi, chúng ta tìm cơ hội ra ngoài, nếu đã tới đây thì chẳng có lí do gì mà không lên tiền tuyến cả." Lý Mạt đi qua đi lại một hồi, sau đó đến bên cạnh Lý Uyển, tiện tay ném một nắm vỏ nho vào mâm hoa quả cách đó mười bước, một chút cũng không rơi ra ngoài.
"Uyển nhi, ngươi là đứa con trai duy nhất trong nhà, thích nam nhân làm chi không biết." Lý Mạt rảnh rỗi ngồi xếp bằng trên bàn của Lý Uyển, quay đầu lại nói chuyện phiếm với hắn.
"Ngươi quản nhiều vậy làm gì." Lý Uyển quét con ruồi to bự đang ngồi trên bàn mình xuống, "Đi xuống."
Lý Mạt nói: "Mấu chốt là hình như y không thích ngươi cho lắm thì phải."
Lý Uyển có chút đau lòng, bực bội khép bản đồ lại. Hắn thật sự cảm thấy gần đây Ảnh Thất rất lạnh nhạt với mình, làm như mình là mãnh thú mà trốn tránh còn không kịp.
"Lúc trước y không như vậy." Lý Uyển nhoài người lên bàn, úp mặt vào khuỷu tay, buồn bã nói, "Hồi trước y ngoan lắm, mang bánh màn thầu khoai tím dâng cho ta, thử độc cho ta, nhưng rất sợ ta, ta đụng tới y y còn sợ đến mức run lẩy bẩy."
Nói chuyện với Lý Uyển thì đừng có nhắc tới Ảnh Thất, nếu không sẽ lan man mãi không dứt được.
Lý Mạt không tránh né, ngược lại nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ tiếp một câu: "Sau đó thì sao."
Hiếm lắm mới có người chịu nghe Lý Uyển tâm sự, hắn kéo mâm đựng trái cây tới chính giữa hai người, vừa ăn vừa nói: "Lúc ấy y tưởng ta nhảy vực, cái nhảy xuống theo ta luôn, đâu có biết ta ngồi ở tảng đá lớn phía dưới, sau khi nhảy xuống thì lập tức đỏ mặt, ngươi không biết cái vẻ mặt ngốc nghếch đó đáng yêu biết bao nhiêu đâu, ngay cả ta còn không nhịn được nữa là."
Lý Mạt ngồi trên bàn, xoa xoa mặt: "Ngày trước ta cũng có một ám vệ y chang thế này, ta đánh hắn, mắng hắn, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn cầm đồ ăn vặt mà hắn thấy ngon chạy tới cho ta. Có đôi khi bị ta đánh đến mức không đứng dậy nổi thì làm tổ trong chăn khóc hu hu."
"Sao ngươi biết." Lý Uyển lột vỏ nho hỏi.
Lý Mạt vuốt ve ngọn lửa trên chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ: "Ta không có gì làm, đi nhìn hắn một cái, tiểu tử kia tủi thân, nấp ở góc giường không dám nhìn ta."
Lý Uyển cười cười: "Là Ám Hỉ?"
Lý Mạt nhếch khóe miệng: "Không phải. Ta giao cho hắn một nhiệm vụ, hắn đi rồi không về nữa. Lúc Ám Hỉ và Ám Bi mang về hắn chỉ còn cái xác, bị băm thành từng mảnh, thủ đoạn vừa điên cuồng vừa tàn nhẫn."
Sắc mặt Lý Uyển sầm xuống.
"Ám vệ của ta chết sáu người, hắn cũng không có gì đặc biệt." Lý Mạt rũ mắt, đầu ngón tay vân vê nước trên vỏ nho, sau đó bôi lên giấy, "Thân là ám vệ, kỹ thuật không bằng người, chính mình còn không tự bảo vệ được, thì trách ai?"
"Uyển nhi, ngươi lớn tới chừng này, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, được nuôi trong đại viện vương phủ chưa từng vấp phải khó khăn gì." Lý Mạt nói, "Ngươi cảm thấy ngươi phải nhẫn nhịn đủ điều, thật bất công với ngươi, nhưng ít ra lúc ngươi nấu rượu pha trà dạo kỹ viện, ta tận mắt nhìn thấy từng ám vệ của ta bỏ mạng trước mặt mình, chưa hề có một ngày nào được sống tốt hơn ngươi cả."
......
Hai người đều không nói gì nữa, doanh trướng bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.
Lý Uyển nói: "Tiểu tẩu tử mạng lớn bình an vô sự, chỉ cần ngươi làm rõ tội danh mưu phản của Trấn Nam Vương, những chuyện còn lại ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
"Đây là cho ta đường lui à?" Lý Mạt cười, cúi đầu vuốt ve hoa văn ngọn lửa trên mặt nhẫn, "Nói thật ta cũng muốn cái đường lui này lắm. Nhưng ta không thể."
Lý Mạt xoa tay: "Ta độc ác vậy đó, cứ việc rủa đi. Đáng tiếc mệnh này của ta, trước giờ chưa từng thuộc về mình, mẹ nó thật sự chưa từng có một ngày chân chính sống vì mình đấy."
Không cùng chí hướng, Lý Uyển cũng lười đáp lại.
Lý Mạt nói: "Lần này xuất chinh ta sẽ không ra tay với ngươi, ta nói được thì làm được, nhưng một khi quay về triều, mật chỉ kia mất đi hiệu lực, ta không chắc lúc đó mình sẽ tàn nhẫn bao nhiêu đâu nhé."
"Được." Lý Uyển hờ hững đáp một tiếng.
Trướng mành đột nhiên bị xốc lên, Đàm Thương Vân lật đật vọt vào bẩm báo: "Điện hạ, tin tức tiền tuyến truyền về, quân ta bị binh tướng Ba Tể Mộc tấn công, bị thương rất nặng, Chung Ly lão tướng quân và Nam tướng quân trọng thương bị bọn chúng nhốt lại, cứu viện cấp bách!"
Lý Mạt lập tức đứng lên, đôi mắt trừng lớn, cầm cung Lộc Giác vội vàng ra khỏi doanh trướng.
————————————————————————————
Mời đoán ám vệ trong lời kể của Lý Mạt là ai. Không có thưởng.
Hé lu, lại là Bảo Bảo đây. Mấy chương trước tui để cho hai bạn mới thử sức nè, mà giờ hai bạn bận quá nên Bảo Bảo sẽ cum bach lắp tên lửa vào đít chạy hoàn cho các cậu nha. ヾ(≧▽≦*)o
Like cmt cổ dũ thì mai lên chương mới. Hế hế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.