Chương 59: Ngân yên bạch mã độ xuân phong (tam)
Lân Tiềm
28/05/2021
Ban nãy lúc Ảnh Thất rút kiếm cản Khổng nhị thiếu, đầu ngón tay đối phương trực tiếp kẹp mũi kiếm Ảnh Thất, với độ sắc bén của thanh xà song kiếm vốn có thể chém đứt vàng sắt, từ đầu đến cuối lại không thể chạm vào da thịt Khổng Lan Kiêu, bị hắn phóng ra một tầng nội lực ngăn cách.
Tuy hai người vừa chạm vào liền tách ra, trong nháy mắt nội lực cũng giao nhau vài lần, thế nên sau khi Khổng nhị thiếu rời đi, Ảnh Thất vẫn còn giật mình, hổ khẩu cầm kiếm tê dại.
Khiến Ảnh Thất cảm nhận được một loại uy áp tuyệt đối.
Trong lúc trò chuyện, Lý Uyển đã tách một nắm hạt dưa, dốc vào lòng bàn tay Ảnh Thất.
Chủ thưởng phải nhận, hai tay Ảnh Thất tiếp đón, cảm tạ điện hạ, ăn từng hạt một, nội lực dao động trong thân thể mới từ từ bình ổn lại, nhịp tim chậm rãi khôi phục về trạng thái bình thường.
Lý Uyển lại hỏi y: “Vậy ngươi cảm thấy Ảnh Ngũ đối mặt với hắn, thì sao?”
Ảnh Ngũ là ảnh vệ có sức chiến đấu mạnh nhất Thao Thiết Tổ Ảnh Cung, thậm chí sớm đã vượt qua thực lực của một Đấu Thánh Quỷ. Ảnh Thất tự nói: “Không nói rõ được, thuộc hạ còn chưa thấy Ngũ ca dốc toàn lực bao giờ. Chỉ mong Khổng nhị thiếu không phải đứng phía đối diện với vương phủ.”
Lý Uyển nhẹ nhàng tựa vào vách xe: “Hắn cũng chỉ có thành kiến với ta mà thôi…… Đương kim võ tướng Đại Thừa, hai vị tướng quân vang danh thiên hạ, một vị trẻ tuổi là thất công tử Chung Ly Mục của phủ Định Quốc tướng quân, một vị khác là Trấn Nam Vương Sở Uy.”
“Lúc trước Sở Uy từng làm tiểu binh dưới trướng phụ vương, được phụ vương khen ngợi đề bạt, giờ thành tướng quân rồi, bình định Nam Việt được phong Trấn Nam Vương, luôn luôn bảo là chịu sự che chở dìu dắt của phụ vương, Sở đại ca đối xử với ta rất tốt, lần nào đánh giặc về cũng cho ta ít đồ chơi.”
“Khổng gia chịu ân huệ giáo dưỡng bảo hộ của Sở Uy tướng quân, yêu ai yêu cả đường đi mà, quan hệ với nhà chúng ta cũng không tệ lắm.”
“Triều đình vẫn luôn đề phòng vương phủ, nhưng lại trì trệ không động thủ, vẫn là kiêng kị uy tín của Sở đại ca trong quân doanh, hai nhà chúng ta tuy không tín là kết minh, nhưng chung quy cũng nâng đỡ nhau, ai cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, triều đình muốn thu hồi binh quyền nhân tiện làm suy yếu thế lực của phiên vương, chúng ta không thể để bọn họ toại nguyện.”
“Huống hồ Sở Uy đại ca đính thị là trung thần tướng tốt, trong mắt triều đình chỉ sợ ở cùng hoàng thân quốc thích ‘bá tinh che trời rắp tâm mưu phản’ như ta cũng không phải chỉ là kẻ qua đường.”
Mấy lời này chạm vào nỗi lo âu bấy lâu nay trong lòng Ảnh Thất, đầu mày cau chặt.
“Điện hạ……” Ảnh Thất biết mình không nên hỏi nhiều, nếu y chỉ là ảnh vệ nói chính xác không có chỗ chen miệng vào, chủ vong ảnh vệ vong, không có đạo lý chính là đạo lý. Nhưng hôm nay, y không chấp nhận được bất kỳ khả năng nào bị tách khỏi chủ nhân mình, dù là sinh ly hay tử biệt.
“Người…… Thật sự sẽ…… Sẽ sao?”
Lý Uyển nhướng mày: “Sẽ cái gì? Tạo phản sao?”
Đột nhiên Ảnh Thất trông như con mèo xù lông, vô cùng khẩn trương nhìn Lý Uyển, thân mình cứng nhắc, có lẽ là cảm thấy giọng Lý Uyển quá lớn.
Lý Uyển kéo Ảnh Thất vào ngực vuốt lông trấn an: “Đừng sợ, tạo phản đâu phải muốn là làm được, cho dù giờ cho ta ngồi trên long ỷ, đâu phải ai cũng thuận ta.”
“Bởi vì trên người ta không có chiến công.”
“Phải đi từng bước.”
Ảnh Thất thả lỏng một chút, cẩn thận mà làm càn nắm lấy vạt áo Lý Uyển, chỉ có như thế mới có thể khiến chính mình bình tĩnh lại.
“Ngươi sợ?” Lý Uyển cúi đầu hỏi y.
Ảnh Thất im lặng lắc đầu: “Sẽ không nếu có người bên cạnh.”
“Trước khi đi phụ vương gọi ngươi qua nói chuyện?”
“Ừ.”
“Phụ vương có giao cho ngươi thứ gì không.”
“Có.”
Lý Uyển miễn cưỡng cong cong khóe miệng: “Lão gia tử vẫn là sợ ta không chịu lấy. Ngươi giữ thay ta, lấy cũng tốt.”
“Vâng.”
Lý Uyển sờ sờ đầu y: “Nghỉ đủ chưa, nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta lên đường, đến trạm sau thì nghỉ một chút.”
Ảnh Thất đỡ Lý Uyển vào xe ngựa, xoay người lên ngựa khởi hành.
Quỷ vệ ẩn thân ở xung quanh hai người một tổ đồng hành, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, thấy xe ngựa thế tử điện hạ động đậy, sôi nổi đứng dậy đi theo.
Ảnh Ngũ đi cùng với Ảnh Tứ, nhỏ giọng nói thầm: “Ta chưa từng giao thủ với Khổng nhị thiếu gia, sao biết ta đánh không lại, hôm nào đánh hắn sấp mặt cho các ngươi rửa mắt.”
Ảnh Tứ thường xuyên chú ý dị động xung quanh, không rảnh hơi tán gẫu với Ảnh Ngũ. Bỗng nhiên Ảnh Ngũ bắt một con tiểu trùng tới trước mặt Ảnh Tứ: “Xem, con muỗi cắn hai ta đã bị ta tóm được, dù chết rồi ta cũng sẽ dùng đại hình hầu hạ nó.”
Rắc một cái bẹp chết con muỗi, Ảnh Ngũ khiếp sợ: “Ai ca, huynh xem máu này, chắc chắn là máu của chúng ta, dung hoà vào nhau, quả nhiên là huynh đệ ruột.”
Mắt Ảnh Tứ nhìn thẳng: “Ngươi cắn một con lừa máu nó cũng có thể dung hoà với ngươi.”
Ảnh Ngũ bĩu môi: “Ta không tin.”
Ảnh Tứ vặn đầu hắn: “Lên đường, nhìn phía trước.”
Trên đường đi qua mấy trạm dịch, không vội khởi hành, Lý Uyển càng thảnh thơi, giữa đường đi ngang một con suối nước nóng còn lượn xuống ngâm mình.
Đi qua một trấn nhỏ cách kinh thành trăm dặm, thấy dựng mấy cái lều, dân tị nạn chen nhau núp dưới lều ăn cháo.
Vốn Ảnh Thất muốn đi mua hạt dưa cho thế tử điện hạ ăn vặt trên đường, vừa hỏi mới biết trấn này mấy ngày trước gặp lũ lụt, lúc thái tử tuần sát Lâm Châu Tuân Châu trở về, nghe nói bên này lũ lụt liền đổi lộ trình giá lâm trấn nhỏ, bày mưu cứu tế, còn bỏ tiền túi ra giúp đỡ dựng lều cấp cháo.
Lũ lụt cũng không lớn, không quá mấy ngày đã an bài ổn thoả, tại đây khi nhắc đến tên thái tử, các thôn dân đều bái gã như thần tiên cứu thế.
Lý Uyển ngồi trong xe ngựa, ghé vào cửa sổ nghe Ảnh Thất hồi bẩm.
“Ờ, vậy là không có bán hạt dưa đúng không, đi thôi.” Lý Uyển chống cằm nhàm chán nói.
Ảnh Thất gật gật đầu, lại hỏi: “Điện hạ đi xem thử không?”
Lý Uyển sửa sửa mái tóc: “Không đi. Ta là một tên lì lợm chịu không thấu, thế tử ăn chơi trác táng không dính khói lửa phàm tục, đừng phá huỷ thanh danh ta.”
Ảnh Thất vỗ cửa sổ an ủi: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Lý Uyển thở dài cười cười: “Dựng lều nấu cháo, tiếp tế dân tị nạn, chỉ được cái danh bên ngoài, lũ lụt tái lại nhiều lần, cứu lần này còn có lần sau, không bằng thừa dịp lúc này mang tiền bạc đề lên trên, các trấn xung quanh giảm giá lương thực xuống, mướn người trong trấn đào kênh tích nước, chịu đựng khoảng thời gian này, xây đập nước, hạn hán lũ lụt năm sau đều có thể phòng được. Ta lười, chỉ muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, vẫn là thái tử đường huynh nên chuyện.”
Lâu lâu mới có lũ lụt, lâu lâu mới cứu tế một lần, trấn nhỏ này cách kinh thành không xa, tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh, thái tử điện hạ thiện tâm nổi danh một đồn mười mười đồn trăm, so với bá tánh an ổn, đương nhiên là thanh danh của thái tử điện hạ quan trọng hơn.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn thế tử điện hạ, chớp chớp mắt: “Người hiểu rộng thật.”
“Dù sao cũng vô dụng.” Lý Uyển tréo chân, gối tay vào thành xe, “Đi đi.”
Xe ngựa Tề Vương thế tử cứ như vậy mà ung dung chạy vào Yến Kinh, ở ngoài thành có một đội binh mã tiếp ứng, mười xe ngựa chở mười cái rương màu đỏ, trong rương có tơ lụa Việt Châu thượng hạng người ta nhờ đặt mua nửa năm trước, châu báu, còn có tranh chữ quý hiếm, lễ vật các kiểu thứ gì cũng có. Trông như Lý Uyển không quản đường xa ngàn dặm từ Việt Châu mang đến.
Lúc vào cổng thành Ảnh Thất cầm lệnh bài giao tiếp với thủ vệ giữ thành, Lý Uyển ngồi trong xe ngựa sửa sang lại xiêm y, lúc này có vị đại nhân trông rất quen mắt đi vào thành.
Lễ Bộ thượng thư hồi phủ hưu mộc*, mượn thánh chỉ ra khỏi thành xử lý một số chuyện. Vị này là thái phó của thái tử Hà đại nhân, rất thân thiết với vị thái tử đường huynh kia của Lý Uyển.
*Hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Lý Uyển vén màn xuống xe ngựa, chào hỏi Hà đại nhân.
Hà đại nhân vừa thấy Tề Vương thế tử, vội vàng hành lễ hỏi han: “Lão thần mắt vụng về, chỉ nhìn mấy thứ vụn vặt, không nhìn thấy thế tử điện hạ, đường xa mà đến, thực sự vất vả, phủ đệ lão thần đang ở phụ cận Huyền Vũ môn, chi bằng điện hạ……”
Lý Uyển đỡ lấy thân hình mập mạp của Hà đại nhân: “Đại nhân khách khí, ngày khác chắc chắn bái phỏng. Bọn Lý Mạt không ít lần giục ta, nói thái tử đường huynh sốt ruột chờ, ta cũng không dám làm mất mặt đường huynh?”
“Đúng rồi đại nhân, nghe nói ngoại ô kinh thành cách trăm dặm gặp lũ lụt, hiện tại sao rồi?” Lý Uyển hỏi vô cùng thành khẩn, làm như mình không biết gì cả.
Thái tử điện hạ là môn đồ của Hà đại nhân, làm việc ban ơn cho dân chúng, Hà đại nhân đương nhiên kiêu ngạo, đi ở trên đường luôn muốn người khác hỏi han mình chuyện lũ lụt.
Trong ánh mắt Hà đại nhân lộ ra niềm tự hào: “Nhờ phúc thái tử, có giải pháp cứu tế, đã ổn định rồi.”
Lý Uyển suy nghĩ một hồi, chân tình thực ý gật đầu: “Thái tử đường huynh thiện tâm, lại có tài trị thế, Uyển nhi thật sự hổ thẹn.”
Tâm tình Hà đại nhân tốt đẹp, chắp tay khiêm tốn nói: “Điện hạ quá lời.”
Vị Tề Vương thế tử này không hề kiêu căng phách lối, lại vô cùng lễ độ, Hà đại nhân hưởng thụ trong lòng, thật ra Hà đại nhân vừa lòng nhất chính là thái độ kính sợ của Lý Uyển đối với thái tử. Hà đại nhân là thái phó của thái tử, chu toàn mọi việc với gã, trong cung, phàm là vương tử hoàng tử gây trở ngại cho địa vị thái tử, tương đương với cái gai trong mắt Hà đại nhân.
Lĩnh Nam Vương thế tử Lý Mạt chính là một trong số đó. Chuyện khác chưa nói, riêng chiến công trên người Lý Mạt đã vô cùng bá đạo, lúc hai mươi tuổi đã ở biên cương tôi luyện không ít, hai lần dẫn binh đều lấy ít thắng nhiều, bất kỳ hoàng tử vương tử nào cũng không sánh được, kể cả thái tử.
Công lao gì cũng có thể dùng thời gian bôi nhọ gạt đi, duy độc chiến công là bùa hộ mệnh vững chắc nhất.
Tới kinh thành một chuyến, không đi một vòng tặng lễ thì không chu toàn, Lý Uyển cũng không tình nguyện tới kinh thành cùng vương công quý tộc tập hội, cười giả nai ở chỗ này nửa tháng còn nhiều hơn cười bình thường một năm, tuy nói Tề Vương thế tử tính cách bất hảo lại không có điểm hơn người, được cái tính tình hoà đồng, trường tụ thiện vũ* thuận lợi mọi bề, đâu ai để ý Lý Uyển có phải góp vui lấy lệ hay không, ai lại không thích mấy lời êm tai chứ.
*Trường tụ thiện vũ: ống tay áo dài thì múa giỏi.
Ảnh Thất sớm đã đứng bên cạnh, tiễn Hà đại nhân đi rồi, cầm lệnh bài dâng trả lại Lý Uyển.
“Điện hạ.” Ảnh Thất trả lệnh bài cho Lý Uyển.
Bỗng nhiên nhận được tin tức, đám đường huynh đường đệ đang ở phủ Trấn Nam Vương, ăn mừng Vương phi có thai, mời Lý Uyển tiện đường qua chung vui.
Lý Uyển cầm thư phủi phủi: “Nhìn xem, chiều thành cái dạng gì, chẩn mạch có thai cũng gọi chúng ta qua nhìn nhìn nhìn nhìn…… Đi.”
Phủ Trấn Nam Vương hôm nay vô cùng náo nhiệt, hôm nay Trấn Nam Vương Sở Uy tướng quân cũng hồi kinh, mới vừa vào cửa liền nghe tin Vương phi có hỉ, đúng lúc thái tử đi trị thuỷ về chưa bao lâu, tiện thể qua phủ Trấn Nam Vương xem một cái.
Lý Uyển bước vào phủ Trấn Nam Vương, đột nhiên Ảnh Thất biến mất, uyển chuyển nhẹ nhàng leo lên mái hiên, an tĩnh chờ đợi.
Thính đường còn náo nhiệt hơn Lý Uyển tưởng tượng.
“Ta tới Yến Kinh liền chạy tới thăm tẩu tử trước, đã chuẩn bị trà chưa? Ô, đường huynh đường tẩu cũng ở đây à?” Lý Uyển bước vào thính đường, mọi người bên trong thấy là Tề Vương thế tử, sôi nổi hành lễ.
Sở Uy tướng quân cả chiến giáp cũng chưa kịp cởi, ôm lấy Vương phi mỹ nhân nhược liễu phù phong quyến luyến không rời, vụng về mà quan tâm thê tử: “Có mang sao không viết thư cho ta biết, ta lại thành người cuối cùng hay tin…… Có chỗ nào không thoải mái không?”
Vương phi lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào, oán trách hắn: “Ai nha hỏi mười lần rồi, không có khó chịu, nhỡ đâu sinh ra hài tử dong dài như chàng ta biết làm sao đây.”
Thấy Lý Uyển tiến vào, Vương phi vẫy vẫy tay: “Uyển nhi tới, qua đây ngồi. Châm trà cho thế tử điện hạ.”
Vương phi Nghiêm Uyển Ưng, là một tiểu thư khuê các hoạt bát đáng yêu, lại là nhi nữ của địch thủ lâu năm Tề Vương phủ Nghiêm Thừa tướng, nhưng mà Lý Uyển không giận chó đánh mèo, tuy nói hận đến mức muốn Nghiêm Thừa tướng chết bất đắc kỳ tử, nhưng tiểu tẩu tử này vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, một cọng lông của nàng hắn cũng không muốn động đến.
Thái tử và thái tử phi đều ở đây, hai tiểu nhi tử của thái tử lon ton chạy đến bên người Lý Uyển: “Tiểu thúc thúc tiểu thúc thúc, ôm một cái!”
“Không có, hôm nay không có kẹo, thúc ăn trên đường hết rồi.” Lý Uyển sờ sờ hai cái đầu xù nhỏ, bỗng nhiên lại móc một khối tô đường từ trong áo ra, giơ lên trước mặt, “Một miếng cuối cùng, chơi đoán số đi, ai thắng thì được ăn.”
Hai cục thịt viên nhảy cẫng lên chơi đoán số, thừa dịp bàn tay bé xíu của bọn chúng còn đang nắm chặt, Lý Uyển mở tay nắm lấy hai nắm đấm béo ú trước, nhanh chóng bỏ tô đường vào miệng mình, mở ra tay: “Thúc thắng rồi.” Còn chẹp hai tiếng: “Ừm, ngon quá.”
Hai tiểu hài tử tức giận, một đứa ôm đùi Lý Uyển, đứa kia thì nắm tóc, phồng mang trợn má: “Tiểu thúc thúc lại tranh kẹo với con nít!”
Ảnh Thất ngồi trên mái hiên đối diện tứ hợp viện, an tĩnh nhìn thế tử điện hạ bị tiểu hài tử vây quanh trong thính đường.
Có phải tất cả tiểu hài tử trên đời này đều thích điện hạ không……?
Điện hạ thật tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ảnh Ngũ pk Khổng Lan Kiêu. Mời đặt cược =))
Tô đường
Tuy hai người vừa chạm vào liền tách ra, trong nháy mắt nội lực cũng giao nhau vài lần, thế nên sau khi Khổng nhị thiếu rời đi, Ảnh Thất vẫn còn giật mình, hổ khẩu cầm kiếm tê dại.
Khiến Ảnh Thất cảm nhận được một loại uy áp tuyệt đối.
Trong lúc trò chuyện, Lý Uyển đã tách một nắm hạt dưa, dốc vào lòng bàn tay Ảnh Thất.
Chủ thưởng phải nhận, hai tay Ảnh Thất tiếp đón, cảm tạ điện hạ, ăn từng hạt một, nội lực dao động trong thân thể mới từ từ bình ổn lại, nhịp tim chậm rãi khôi phục về trạng thái bình thường.
Lý Uyển lại hỏi y: “Vậy ngươi cảm thấy Ảnh Ngũ đối mặt với hắn, thì sao?”
Ảnh Ngũ là ảnh vệ có sức chiến đấu mạnh nhất Thao Thiết Tổ Ảnh Cung, thậm chí sớm đã vượt qua thực lực của một Đấu Thánh Quỷ. Ảnh Thất tự nói: “Không nói rõ được, thuộc hạ còn chưa thấy Ngũ ca dốc toàn lực bao giờ. Chỉ mong Khổng nhị thiếu không phải đứng phía đối diện với vương phủ.”
Lý Uyển nhẹ nhàng tựa vào vách xe: “Hắn cũng chỉ có thành kiến với ta mà thôi…… Đương kim võ tướng Đại Thừa, hai vị tướng quân vang danh thiên hạ, một vị trẻ tuổi là thất công tử Chung Ly Mục của phủ Định Quốc tướng quân, một vị khác là Trấn Nam Vương Sở Uy.”
“Lúc trước Sở Uy từng làm tiểu binh dưới trướng phụ vương, được phụ vương khen ngợi đề bạt, giờ thành tướng quân rồi, bình định Nam Việt được phong Trấn Nam Vương, luôn luôn bảo là chịu sự che chở dìu dắt của phụ vương, Sở đại ca đối xử với ta rất tốt, lần nào đánh giặc về cũng cho ta ít đồ chơi.”
“Khổng gia chịu ân huệ giáo dưỡng bảo hộ của Sở Uy tướng quân, yêu ai yêu cả đường đi mà, quan hệ với nhà chúng ta cũng không tệ lắm.”
“Triều đình vẫn luôn đề phòng vương phủ, nhưng lại trì trệ không động thủ, vẫn là kiêng kị uy tín của Sở đại ca trong quân doanh, hai nhà chúng ta tuy không tín là kết minh, nhưng chung quy cũng nâng đỡ nhau, ai cũng biết đạo lý môi hở răng lạnh, triều đình muốn thu hồi binh quyền nhân tiện làm suy yếu thế lực của phiên vương, chúng ta không thể để bọn họ toại nguyện.”
“Huống hồ Sở Uy đại ca đính thị là trung thần tướng tốt, trong mắt triều đình chỉ sợ ở cùng hoàng thân quốc thích ‘bá tinh che trời rắp tâm mưu phản’ như ta cũng không phải chỉ là kẻ qua đường.”
Mấy lời này chạm vào nỗi lo âu bấy lâu nay trong lòng Ảnh Thất, đầu mày cau chặt.
“Điện hạ……” Ảnh Thất biết mình không nên hỏi nhiều, nếu y chỉ là ảnh vệ nói chính xác không có chỗ chen miệng vào, chủ vong ảnh vệ vong, không có đạo lý chính là đạo lý. Nhưng hôm nay, y không chấp nhận được bất kỳ khả năng nào bị tách khỏi chủ nhân mình, dù là sinh ly hay tử biệt.
“Người…… Thật sự sẽ…… Sẽ sao?”
Lý Uyển nhướng mày: “Sẽ cái gì? Tạo phản sao?”
Đột nhiên Ảnh Thất trông như con mèo xù lông, vô cùng khẩn trương nhìn Lý Uyển, thân mình cứng nhắc, có lẽ là cảm thấy giọng Lý Uyển quá lớn.
Lý Uyển kéo Ảnh Thất vào ngực vuốt lông trấn an: “Đừng sợ, tạo phản đâu phải muốn là làm được, cho dù giờ cho ta ngồi trên long ỷ, đâu phải ai cũng thuận ta.”
“Bởi vì trên người ta không có chiến công.”
“Phải đi từng bước.”
Ảnh Thất thả lỏng một chút, cẩn thận mà làm càn nắm lấy vạt áo Lý Uyển, chỉ có như thế mới có thể khiến chính mình bình tĩnh lại.
“Ngươi sợ?” Lý Uyển cúi đầu hỏi y.
Ảnh Thất im lặng lắc đầu: “Sẽ không nếu có người bên cạnh.”
“Trước khi đi phụ vương gọi ngươi qua nói chuyện?”
“Ừ.”
“Phụ vương có giao cho ngươi thứ gì không.”
“Có.”
Lý Uyển miễn cưỡng cong cong khóe miệng: “Lão gia tử vẫn là sợ ta không chịu lấy. Ngươi giữ thay ta, lấy cũng tốt.”
“Vâng.”
Lý Uyển sờ sờ đầu y: “Nghỉ đủ chưa, nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta lên đường, đến trạm sau thì nghỉ một chút.”
Ảnh Thất đỡ Lý Uyển vào xe ngựa, xoay người lên ngựa khởi hành.
Quỷ vệ ẩn thân ở xung quanh hai người một tổ đồng hành, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, thấy xe ngựa thế tử điện hạ động đậy, sôi nổi đứng dậy đi theo.
Ảnh Ngũ đi cùng với Ảnh Tứ, nhỏ giọng nói thầm: “Ta chưa từng giao thủ với Khổng nhị thiếu gia, sao biết ta đánh không lại, hôm nào đánh hắn sấp mặt cho các ngươi rửa mắt.”
Ảnh Tứ thường xuyên chú ý dị động xung quanh, không rảnh hơi tán gẫu với Ảnh Ngũ. Bỗng nhiên Ảnh Ngũ bắt một con tiểu trùng tới trước mặt Ảnh Tứ: “Xem, con muỗi cắn hai ta đã bị ta tóm được, dù chết rồi ta cũng sẽ dùng đại hình hầu hạ nó.”
Rắc một cái bẹp chết con muỗi, Ảnh Ngũ khiếp sợ: “Ai ca, huynh xem máu này, chắc chắn là máu của chúng ta, dung hoà vào nhau, quả nhiên là huynh đệ ruột.”
Mắt Ảnh Tứ nhìn thẳng: “Ngươi cắn một con lừa máu nó cũng có thể dung hoà với ngươi.”
Ảnh Ngũ bĩu môi: “Ta không tin.”
Ảnh Tứ vặn đầu hắn: “Lên đường, nhìn phía trước.”
Trên đường đi qua mấy trạm dịch, không vội khởi hành, Lý Uyển càng thảnh thơi, giữa đường đi ngang một con suối nước nóng còn lượn xuống ngâm mình.
Đi qua một trấn nhỏ cách kinh thành trăm dặm, thấy dựng mấy cái lều, dân tị nạn chen nhau núp dưới lều ăn cháo.
Vốn Ảnh Thất muốn đi mua hạt dưa cho thế tử điện hạ ăn vặt trên đường, vừa hỏi mới biết trấn này mấy ngày trước gặp lũ lụt, lúc thái tử tuần sát Lâm Châu Tuân Châu trở về, nghe nói bên này lũ lụt liền đổi lộ trình giá lâm trấn nhỏ, bày mưu cứu tế, còn bỏ tiền túi ra giúp đỡ dựng lều cấp cháo.
Lũ lụt cũng không lớn, không quá mấy ngày đã an bài ổn thoả, tại đây khi nhắc đến tên thái tử, các thôn dân đều bái gã như thần tiên cứu thế.
Lý Uyển ngồi trong xe ngựa, ghé vào cửa sổ nghe Ảnh Thất hồi bẩm.
“Ờ, vậy là không có bán hạt dưa đúng không, đi thôi.” Lý Uyển chống cằm nhàm chán nói.
Ảnh Thất gật gật đầu, lại hỏi: “Điện hạ đi xem thử không?”
Lý Uyển sửa sửa mái tóc: “Không đi. Ta là một tên lì lợm chịu không thấu, thế tử ăn chơi trác táng không dính khói lửa phàm tục, đừng phá huỷ thanh danh ta.”
Ảnh Thất vỗ cửa sổ an ủi: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
Lý Uyển thở dài cười cười: “Dựng lều nấu cháo, tiếp tế dân tị nạn, chỉ được cái danh bên ngoài, lũ lụt tái lại nhiều lần, cứu lần này còn có lần sau, không bằng thừa dịp lúc này mang tiền bạc đề lên trên, các trấn xung quanh giảm giá lương thực xuống, mướn người trong trấn đào kênh tích nước, chịu đựng khoảng thời gian này, xây đập nước, hạn hán lũ lụt năm sau đều có thể phòng được. Ta lười, chỉ muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã, vẫn là thái tử đường huynh nên chuyện.”
Lâu lâu mới có lũ lụt, lâu lâu mới cứu tế một lần, trấn nhỏ này cách kinh thành không xa, tin tức gì cũng truyền đi rất nhanh, thái tử điện hạ thiện tâm nổi danh một đồn mười mười đồn trăm, so với bá tánh an ổn, đương nhiên là thanh danh của thái tử điện hạ quan trọng hơn.
Ảnh Thất ngơ ngác nhìn thế tử điện hạ, chớp chớp mắt: “Người hiểu rộng thật.”
“Dù sao cũng vô dụng.” Lý Uyển tréo chân, gối tay vào thành xe, “Đi đi.”
Xe ngựa Tề Vương thế tử cứ như vậy mà ung dung chạy vào Yến Kinh, ở ngoài thành có một đội binh mã tiếp ứng, mười xe ngựa chở mười cái rương màu đỏ, trong rương có tơ lụa Việt Châu thượng hạng người ta nhờ đặt mua nửa năm trước, châu báu, còn có tranh chữ quý hiếm, lễ vật các kiểu thứ gì cũng có. Trông như Lý Uyển không quản đường xa ngàn dặm từ Việt Châu mang đến.
Lúc vào cổng thành Ảnh Thất cầm lệnh bài giao tiếp với thủ vệ giữ thành, Lý Uyển ngồi trong xe ngựa sửa sang lại xiêm y, lúc này có vị đại nhân trông rất quen mắt đi vào thành.
Lễ Bộ thượng thư hồi phủ hưu mộc*, mượn thánh chỉ ra khỏi thành xử lý một số chuyện. Vị này là thái phó của thái tử Hà đại nhân, rất thân thiết với vị thái tử đường huynh kia của Lý Uyển.
*Hưu mộc: lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội.
Lý Uyển vén màn xuống xe ngựa, chào hỏi Hà đại nhân.
Hà đại nhân vừa thấy Tề Vương thế tử, vội vàng hành lễ hỏi han: “Lão thần mắt vụng về, chỉ nhìn mấy thứ vụn vặt, không nhìn thấy thế tử điện hạ, đường xa mà đến, thực sự vất vả, phủ đệ lão thần đang ở phụ cận Huyền Vũ môn, chi bằng điện hạ……”
Lý Uyển đỡ lấy thân hình mập mạp của Hà đại nhân: “Đại nhân khách khí, ngày khác chắc chắn bái phỏng. Bọn Lý Mạt không ít lần giục ta, nói thái tử đường huynh sốt ruột chờ, ta cũng không dám làm mất mặt đường huynh?”
“Đúng rồi đại nhân, nghe nói ngoại ô kinh thành cách trăm dặm gặp lũ lụt, hiện tại sao rồi?” Lý Uyển hỏi vô cùng thành khẩn, làm như mình không biết gì cả.
Thái tử điện hạ là môn đồ của Hà đại nhân, làm việc ban ơn cho dân chúng, Hà đại nhân đương nhiên kiêu ngạo, đi ở trên đường luôn muốn người khác hỏi han mình chuyện lũ lụt.
Trong ánh mắt Hà đại nhân lộ ra niềm tự hào: “Nhờ phúc thái tử, có giải pháp cứu tế, đã ổn định rồi.”
Lý Uyển suy nghĩ một hồi, chân tình thực ý gật đầu: “Thái tử đường huynh thiện tâm, lại có tài trị thế, Uyển nhi thật sự hổ thẹn.”
Tâm tình Hà đại nhân tốt đẹp, chắp tay khiêm tốn nói: “Điện hạ quá lời.”
Vị Tề Vương thế tử này không hề kiêu căng phách lối, lại vô cùng lễ độ, Hà đại nhân hưởng thụ trong lòng, thật ra Hà đại nhân vừa lòng nhất chính là thái độ kính sợ của Lý Uyển đối với thái tử. Hà đại nhân là thái phó của thái tử, chu toàn mọi việc với gã, trong cung, phàm là vương tử hoàng tử gây trở ngại cho địa vị thái tử, tương đương với cái gai trong mắt Hà đại nhân.
Lĩnh Nam Vương thế tử Lý Mạt chính là một trong số đó. Chuyện khác chưa nói, riêng chiến công trên người Lý Mạt đã vô cùng bá đạo, lúc hai mươi tuổi đã ở biên cương tôi luyện không ít, hai lần dẫn binh đều lấy ít thắng nhiều, bất kỳ hoàng tử vương tử nào cũng không sánh được, kể cả thái tử.
Công lao gì cũng có thể dùng thời gian bôi nhọ gạt đi, duy độc chiến công là bùa hộ mệnh vững chắc nhất.
Tới kinh thành một chuyến, không đi một vòng tặng lễ thì không chu toàn, Lý Uyển cũng không tình nguyện tới kinh thành cùng vương công quý tộc tập hội, cười giả nai ở chỗ này nửa tháng còn nhiều hơn cười bình thường một năm, tuy nói Tề Vương thế tử tính cách bất hảo lại không có điểm hơn người, được cái tính tình hoà đồng, trường tụ thiện vũ* thuận lợi mọi bề, đâu ai để ý Lý Uyển có phải góp vui lấy lệ hay không, ai lại không thích mấy lời êm tai chứ.
*Trường tụ thiện vũ: ống tay áo dài thì múa giỏi.
Ảnh Thất sớm đã đứng bên cạnh, tiễn Hà đại nhân đi rồi, cầm lệnh bài dâng trả lại Lý Uyển.
“Điện hạ.” Ảnh Thất trả lệnh bài cho Lý Uyển.
Bỗng nhiên nhận được tin tức, đám đường huynh đường đệ đang ở phủ Trấn Nam Vương, ăn mừng Vương phi có thai, mời Lý Uyển tiện đường qua chung vui.
Lý Uyển cầm thư phủi phủi: “Nhìn xem, chiều thành cái dạng gì, chẩn mạch có thai cũng gọi chúng ta qua nhìn nhìn nhìn nhìn…… Đi.”
Phủ Trấn Nam Vương hôm nay vô cùng náo nhiệt, hôm nay Trấn Nam Vương Sở Uy tướng quân cũng hồi kinh, mới vừa vào cửa liền nghe tin Vương phi có hỉ, đúng lúc thái tử đi trị thuỷ về chưa bao lâu, tiện thể qua phủ Trấn Nam Vương xem một cái.
Lý Uyển bước vào phủ Trấn Nam Vương, đột nhiên Ảnh Thất biến mất, uyển chuyển nhẹ nhàng leo lên mái hiên, an tĩnh chờ đợi.
Thính đường còn náo nhiệt hơn Lý Uyển tưởng tượng.
“Ta tới Yến Kinh liền chạy tới thăm tẩu tử trước, đã chuẩn bị trà chưa? Ô, đường huynh đường tẩu cũng ở đây à?” Lý Uyển bước vào thính đường, mọi người bên trong thấy là Tề Vương thế tử, sôi nổi hành lễ.
Sở Uy tướng quân cả chiến giáp cũng chưa kịp cởi, ôm lấy Vương phi mỹ nhân nhược liễu phù phong quyến luyến không rời, vụng về mà quan tâm thê tử: “Có mang sao không viết thư cho ta biết, ta lại thành người cuối cùng hay tin…… Có chỗ nào không thoải mái không?”
Vương phi lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào, oán trách hắn: “Ai nha hỏi mười lần rồi, không có khó chịu, nhỡ đâu sinh ra hài tử dong dài như chàng ta biết làm sao đây.”
Thấy Lý Uyển tiến vào, Vương phi vẫy vẫy tay: “Uyển nhi tới, qua đây ngồi. Châm trà cho thế tử điện hạ.”
Vương phi Nghiêm Uyển Ưng, là một tiểu thư khuê các hoạt bát đáng yêu, lại là nhi nữ của địch thủ lâu năm Tề Vương phủ Nghiêm Thừa tướng, nhưng mà Lý Uyển không giận chó đánh mèo, tuy nói hận đến mức muốn Nghiêm Thừa tướng chết bất đắc kỳ tử, nhưng tiểu tẩu tử này vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, một cọng lông của nàng hắn cũng không muốn động đến.
Thái tử và thái tử phi đều ở đây, hai tiểu nhi tử của thái tử lon ton chạy đến bên người Lý Uyển: “Tiểu thúc thúc tiểu thúc thúc, ôm một cái!”
“Không có, hôm nay không có kẹo, thúc ăn trên đường hết rồi.” Lý Uyển sờ sờ hai cái đầu xù nhỏ, bỗng nhiên lại móc một khối tô đường từ trong áo ra, giơ lên trước mặt, “Một miếng cuối cùng, chơi đoán số đi, ai thắng thì được ăn.”
Hai cục thịt viên nhảy cẫng lên chơi đoán số, thừa dịp bàn tay bé xíu của bọn chúng còn đang nắm chặt, Lý Uyển mở tay nắm lấy hai nắm đấm béo ú trước, nhanh chóng bỏ tô đường vào miệng mình, mở ra tay: “Thúc thắng rồi.” Còn chẹp hai tiếng: “Ừm, ngon quá.”
Hai tiểu hài tử tức giận, một đứa ôm đùi Lý Uyển, đứa kia thì nắm tóc, phồng mang trợn má: “Tiểu thúc thúc lại tranh kẹo với con nít!”
Ảnh Thất ngồi trên mái hiên đối diện tứ hợp viện, an tĩnh nhìn thế tử điện hạ bị tiểu hài tử vây quanh trong thính đường.
Có phải tất cả tiểu hài tử trên đời này đều thích điện hạ không……?
Điện hạ thật tốt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ảnh Ngũ pk Khổng Lan Kiêu. Mời đặt cược =))
Tô đường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.