Chương 23: Vết chai (nhất)
Lân Tiềm
28/05/2021
“Ôn Tịch.” Lý Uyển khẽ cười, “Quả thực như ngươi, ôn hòa yên tĩnh. Nhưng mà nghe không thân thiết bằng Tiểu Thất.”
“Người trong nhà có từng ước định hôn sự cho ngươi chưa.” Ánh mắt Lý Uyển dịu dàng.
Ảnh Thất cau mày, nhịn không được giải thích: “Đương nhiên chưa từng…”
“Được.” Lý Uyển khẩu thị tâm phi, “Cho dù là cô nương trong phủ hay bên ngoài, nếu ngươi thích ai, nói cho ta biết.”
Thật lòng mà nói, có không ít cô nương muốn được gả cho ảnh vệ, một phần là thích nam nhân máu lạnh vô tình võ công cao cường, nhưng đa phần vì bổng lộc của ảnh vệ rất cao, nếu hộ chủ mà hi sinh, người nhà của hắn có thể nhận một khoản tiền an ủi lớn, đây là nghề bán mạng, không phải để bản thân thoát khỏi cảnh nghèo túng, mà là vì cha mẹ vợ con.
“Thuộc hạ chỉ nguyện bảo hộ người, không muốn bị nhi nữ tình trường ràng buộc.”
“Ừ, tốt, ta thích.” Tâm tình Lý Uyển tươi lên không ít, mạnh mẽ lôi Ảnh Thất lên giường, ôm thân mình cứng đờ của y từ phía sau, môi dán lên cổ y, nhẹ giọng nói, “Đây chính là ngươi nói, không phải ta ép ngươi. Ngươi sau này, phải bồi bên cạnh ta.”
Ảnh Thất thấp thỏm khi bị chủ tử ôm, lưng dán vào lồng ngực ấm áp của điện hạ, vết thương Diêm hình vốn vẫn luôn đau đớn nhưng giờ không cảm thấy đau nữa. Ảnh tự ấn ở vai phải tựa hồ nóng lên, đóa thiên hương mẫu đơn ấn bên dưới kia dường như muốn rực cháy.
Đây là viễn cảnh y đã mơ tưởng rất nhiều năm, lúc y viết lời cầu phúc trong miếu ở Triều Hải năm mười ba tuổi, y nguyện được điện hạ ôm, giờ nguyện vọng ấy đã được thực hiện, không còn mong mỏi điều gì nữa.
“Tuân mệnh.” Y thấp giọng trả lời, tựa như làm một cái hứa hẹn trịnh trọng.
Lần đó ở trà trúc đường trong lâm viên của lão Vương gia, Ảnh Thất nghe thấy, thế tử điện hạ có một vị hôn thê, Bá Hạ công chúa Lý Lạc Nhạn.
Thế tử điện hạ sinh trong vương tộc, lại là con trai độc nhất của Vương gia, người thừa kế tương lai của Tề Vương phủ, mặc dù không có tình cảm, nhưng cũng phải vì hữu nghị thế gia, nối dõi tông đường, cưới một vị thê tử.
Ảnh Thất không để bụng, chỉ cần có thể bồi bên người điện hạ, bảo vệ hắn, bảo vệ vương phủ, bảo vệ vợ con hắn, Ảnh Thất đều cam tâm tình nguyện.
Lý Uyển thấy y không nói chuyện nữa, cũng yên lặng ôm y từ phía sau, cảm thụ trái tim đang đập thình thịch của Ảnh Thất, hắn cảm thấy tiểu ảnh vệ này thực sự thích mình, bằng không cũng sẽ không ngoan như vậy.
“Nếu ta bên cạnh ngươi có thể ngủ ngon, vậy ngươi ngủ đi, ta bồi. Coi như lúc trên lâu thuyền khi dễ ngươi, là ta sai.” Lý Uyển thủ thỉ bên tai y.
“Không, điện hạ quá lời…… Thuộc hạ đưa người hồi tẩm phòng……”
“Ngươi muốn kháng mệnh?” Lý Uyển hạ giọng.
“….Vâng.” Ảnh Thất bất đắc dĩ.
Trong phòng còn tràn ngập mùi an thần dược, Ảnh Thất thức trắng đêm mấy hôm liên tiếp, dù ngủ được cũng bị ác mộng quấn thân, từ lúc ra khỏi Ảnh Cung chưa lần nào yên giấc, được thế tử điện hạ dịu dàng ôm lấy, ban đầu còn thấp thỏm lo âu, lát sau thả lỏng thân mình, cảm thấy thật tốt nếu có thể ngủ trong vòng tay của điện hạ.
Y có chút mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu.
Lý Uyển vuốt ve tóc y, nhỏ giọng nói: “Sau này không cho uống an thần dược nữa, ngủ không được thì tới tìm ta.”
Ảnh Thất cuộn người trong lồng ngực Lý Uyển, hô hấp dần dần ổn định.
Lý Uyển cúi đầu nhìn cần cổ non mịn lộ ra giữa những lọn tóc, cố kìm nén dục vọng muốn há miệng cắn một cái, tiểu hài tử này vẫn là thiếu niên tâm tính đơn thuần, không hề phòng bị mà lộ ra vị trí chí mạng trước mặt chủ tử, một chút tâm cơ cũng không có, cũng sẽ không tự bảo vệ mình.
Một tiểu hài tử như vậy có thể bảo hộ ai?
Lý Uyển xoa xoa mái tóc mềm mại của y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phụ vương sẽ nhanh chóng quay về, hiếm khi có thể làm càn ngủ lại trong phòng của ảnh vệ như thế.
Hôm sau lúc Lý Uyển tỉnh lại, rèm cửa sổ vén lên, ánh mặt trời cũng không chói mắt, trong phòng sạch sẽ, đệm giường chỉnh tề, chỉ là thiếu một người.
Ảnh Thất không ở đây.
Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, ảnh vệ làm việc nghỉ ngơi nghiêm khắc, chắc là sẽ không bồi chủ tử ngủ đến mặt trời lên cao.
Hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh đùa giỡn, vừa nghe liền biết là giọng của tiểu quỷ ầm ĩ Ảnh Ngũ kia:
“Ai nha, thật thoải mái, huấn luyện xong tắm một cái đã thật, ấy Tiểu Thất, buổi trưa ngươi ăn gì? Không thì đi ngõ bắc ăn bánh bao với ta nhé?”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp ngắn gọn: “Được.”
“Này, ta vào phòng ngươi chơi một lát, tí nữa ta không có việc gì làm, ca ta hộ tống Vương gia đi Thanh Long Nhai, nhàm chán quá.”
“Ừ.” Âm thanh lạnh lùng kia đáp ứng.
Cửa gỗ bị đẩy ra một chút, nửa người Ảnh Thất mới vừa bước vào, thấy Lý Uyển đang ở trong phòng mình thảnh thơi đọc sách, đôi mắt trừng lớn, lùi ra ngoài đóng cửa phịch một tiếng.
“A? Làm sao thế?” Ảnh Ngũ khó hiểu, hắn khoác một chiếc áo mỏng, nửa người trên không mặc gì, tóc còn nhỏ nước, “Nhanh lên, mới tắm xong lạnh quá, ta muốn chui vào ổ chăn của ngươi.”
Ảnh Thất nheo mắt: “Phòng bừa bộn lắm.”
Ảnh Ngũ sửng sốt một chút, cười lớn: “Phòng ngươi cái gì cũng không có sao mà bừa bộn được, ngươi chưa đến phòng ta, ngươi vào một lần sẽ biết thế nào là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’.”
Ảnh Thất nhíu mày: “Lục ca tìm ngươi, mau đi.”
“Vậy à? Ta đi mặc đồ cái đã.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ khó hiểu, vừa cầm khăn vải lau tóc, vừa ngâm nga rời đi.
Ảnh Thất nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, mới vừa xoay người liền đụng phải lồng ngực của thế tử điện hạ.
Ảnh Thất giống như bị bỏng run cả người: “Điện hạ…… Người, sao còn chưa…… Đi……”
“Đi rồi thì làm sao thấy được cảnh đẹp như thế này?” Lý Uyển nâng tay đỡ lấy Ảnh Thất nửa thân trên không mặc gì, y chỉ khoác một chiếc áo mỏng, mái tóc dài buộc hờ, nhỏ nước ướt đẫm sau lưng.
Mới mười bảy tuổi dáng người đã đẹp như thế…… Lý Uyển liếm liếm môi, không kiêng nể gì mà ăn đậu hủ Ảnh Thất. Này cũng không phải ở ngoài đường, chỉ có thể lặng lẽ nhéo nhéo cái mông.
Lý Uyển đè Ảnh Thất lên cửa, lòng bàn tay như có như không lướt qua cơ bắp săn chắc trên bụng y, lại lần theo đầu vai sờ các đường cong cơ thể, vuốt ve ảnh tự ấn cùng hoa văn phi liêm thú của y, đầu ngón tay tựa hồ chạm đến một chỗ nổi lên, lại sờ xuống phía dưới, sắp sửa sờ đến vết thương Diêm hình phía sau lưng.
Ảnh Thất cảm giác được đau đớn, vô thức đẩy Lý Uyển ra.
Lý Uyển còn chưa sờ đã, cảm thấy Ảnh Thất giãy dụa một chút, liền nói: “Tối hôm qua ta đã nói, không được đẩy ta ra.”
Ảnh Thất cứng đờ, buông tay thả lỏng, mặc cho chủ tử chiếm lợi, lùi về sau một chút, dán lưng lên cửa gỗ, không muốn Lý Uyển sờ thấy vết thương của mình.
Mấy chục vết dao kia quá nghiêm trọng, miệng vết thương thường xuyên nứt toạc hoặc sinh mủ, tắm gội cũng chỉ có thể tránh đi chỗ bị thương, Ảnh Thất không muốn cho thế tử điện hạ sờ thấy, cũng không muốn điện hạ cảm thông và lo lắng.
Lý Uyển buông tay, ngồi trở lại giường, xúc cảm trên đầu ngón tay còn lưu lại. Điều đáng tiếc duy nhất là, y có mặc quần, đai lưng lại còn thắt rất chặt.
Lý Uyển mới vừa buông tay, Ảnh Thất liền biến mất, đột ngột xuất hiện bên cạnh tủ đồ, lấy ra bộ y phục ảnh vệ tuần phòng mới giặt sạch sẽ đưa tới, lại đột ngột biến mất, dừng ở bên ngoài, nhanh chóng mặc xiêm y chỉnh tề, lại dừng ở trước mặt Lý Uyển.
Từ lúc lấy quần áo mặc vào cho đến khi đứng trước mặt thế tử điện hạ, không quá hai cái nháy mắt.
Lý Uyển ngoắc ngoắc tay gọi Ảnh Thất lại, một tay vòng qua eo, tay kia luồn vào giữa hai chân Ảnh Thất, dù là eo hay chân đều thon gọn săn chắc, trên người còn lưu lại mùi hương bồ kết đạm mạc.
Ảnh vệ không phải quan viên, không được xếp vào hạng thượng lưu, nhưng lại là nghề sạch sẽ nhất, rèn luyện phong thái theo quy củ, móng tay, kẽ ngón, tóc tai, quần áo, tất cả đều phải gọn gàng, vết thương vết máu không được phép lộ khỏi quần áo, dần dần các quy tắc rườm rà như thế đi vào quy củ.
Thế nhân cho rằng ảnh vệ xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng lại xuất hiện một ảnh vệ ra vẻ gọn gàng ngăn nắp, không nghĩ tới ảnh vệ là thể diện của chủ nhân, một khi hiện thân tất đại diện cho uy nghiêm thế gia, người khác vĩnh viễn không nhìn ra được bên dưới lớp áo quần kia đến tột cùng chồng chất bao nhiêu vết thương đẫm máu.
Y phục dạ hành này mặc trên người Ảnh Thất rất mỏng, phần eo và bụng không bọc giáp để thuận tiện linh hoạt, Lý Uyển dán mặt lên, tinh tường cảm nhận đường cong cơ bắp bên trong lớp xiêm y, nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn cùng hô hấp có chút loạn nhịp của y.
Đồng thời cảm giác được thân mình đang căng thẳng của Ảnh Thất, hơi hơi run rẩy.
Chân tay Ảnh Thất luống cuống tuỳ ý để điện hạ bao vây mình, lỗ tai đỏ lên, nhẹ nhàng kháng cự.
Lý Uyển buồn bực cảnh cáo: “Nếu còn dám kháng cự ta một lần nữa, đừng mơ sau này ta triệu dùng ngươi.”
Ảnh Thất ngơ ngác, đôi tay chống trên vai Lý Uyển từ từ buông lỏng, khẽ vuốt mái tóc dài của hắn, không hề phản kháng, yên tĩnh chờ cho chủ tử ôm đủ chơi đủ rồi, thì buông tay.
Lý Uyển cảm thấy được động tác dường như có chút uỷ khuất của Ảnh Thất, có hơi đau lòng, vỗ vỗ sống lưng căng thẳng của y, buông tay ra.
Ảnh Thất âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bả vai thả lỏng, quỳ bên cạnh giường chờ Lý Uyển phân phó.
“Xiêm y này làm từ chất liệu gì, mà mỏng như vậy.” Lý Uyển vươn tay kéo kéo áo Ảnh Thất, ghét bỏ nói, “Phụ vương sao lại cho các ngươi mặc thứ này?”
Ảnh Thất sửng sốt một chút.
“…… Là chức điện* dựa theo hình dáng của ảnh vệ mà dệt ra, lót lụa ở bên trong.” Ảnh Thất thấp giọng trả lời.
*Chức điện: khu dệt quần áo trong vương phủ. Giống như y điện – chỗ khám bệnh cho ảnh vệ.
Kỳ thật nguyên liệu làm loại xiêm y này không tồi, thị vệ bình thường trong phủ vốn không mặc nổi.
Lý Uyển vẫn bất mãn: “Trở về dặn dò chức điện, chất liệu may y phục cho ảnh vệ tất cả đều đổi thành vân cẩm.”
“……”
Mặc dù chưa thấy nhưng cũng đã nghe qua, vân cẩm lộng lẫy của Thục Trung, mặc lên người thoải mái, xa xỉ mà không phô trương, giá ngoài chợ một cái khoảng năm mươi ngân lượng, chỉ chuyên bán cho đám quan lại quý tộc.
“Còn có bao tay, khăn che mặt nữa, đổi hết, cái thứ này là gì, sao mà mặc thoải mái được?”
Lý Uyển giống như săm soi từng món đồ trên người Ảnh Thất, xem cái nào cũng không vừa lòng, “Miếng lót che tay và vai cũng phải đổi, này là thứ gì, nặng như vậy, làm sao mà linh hoạt được, Ảnh Lục rành đúc thiết nhất, bảo hắn về nghiên cứu, cái gì quý nhất, thoải mái nhất, dùng bền nhất, thì đổi, mắc công làm đau người, lại an toàn nữa.”
“……” Ảnh Thất mới đầu kinh ngạc, sau lại trầm xuống, rũ mắt quỳ trước mặt Lý Uyển, quy quy củ củ im lặng.
“Không muốn à?” Lý Uyển cúi đầu hỏi y.
“Tạ điện hạ săn sóc, thuộc hạ thay mặt chúng quỷ vệ đội ơn điện hạ.” Ảnh Thất nhẹ giọng nói. Ánh mắt vô cùng hờ hững, âm thanh hơi khàn.
Điện hạ cũng là vì suy nghĩ cho những quỷ vệ khác đi.
“Đừng nghĩ ta là kẻ hay quan tâm người khác, ta chỉ muốn ngươi thoải mái một chút.” Lý Uyển duỗi tay sờ mặt Ảnh Thất, đầu ngón tay trắng sứ lau giọt nước nhỏ trên má y.
“Người trong nhà có từng ước định hôn sự cho ngươi chưa.” Ánh mắt Lý Uyển dịu dàng.
Ảnh Thất cau mày, nhịn không được giải thích: “Đương nhiên chưa từng…”
“Được.” Lý Uyển khẩu thị tâm phi, “Cho dù là cô nương trong phủ hay bên ngoài, nếu ngươi thích ai, nói cho ta biết.”
Thật lòng mà nói, có không ít cô nương muốn được gả cho ảnh vệ, một phần là thích nam nhân máu lạnh vô tình võ công cao cường, nhưng đa phần vì bổng lộc của ảnh vệ rất cao, nếu hộ chủ mà hi sinh, người nhà của hắn có thể nhận một khoản tiền an ủi lớn, đây là nghề bán mạng, không phải để bản thân thoát khỏi cảnh nghèo túng, mà là vì cha mẹ vợ con.
“Thuộc hạ chỉ nguyện bảo hộ người, không muốn bị nhi nữ tình trường ràng buộc.”
“Ừ, tốt, ta thích.” Tâm tình Lý Uyển tươi lên không ít, mạnh mẽ lôi Ảnh Thất lên giường, ôm thân mình cứng đờ của y từ phía sau, môi dán lên cổ y, nhẹ giọng nói, “Đây chính là ngươi nói, không phải ta ép ngươi. Ngươi sau này, phải bồi bên cạnh ta.”
Ảnh Thất thấp thỏm khi bị chủ tử ôm, lưng dán vào lồng ngực ấm áp của điện hạ, vết thương Diêm hình vốn vẫn luôn đau đớn nhưng giờ không cảm thấy đau nữa. Ảnh tự ấn ở vai phải tựa hồ nóng lên, đóa thiên hương mẫu đơn ấn bên dưới kia dường như muốn rực cháy.
Đây là viễn cảnh y đã mơ tưởng rất nhiều năm, lúc y viết lời cầu phúc trong miếu ở Triều Hải năm mười ba tuổi, y nguyện được điện hạ ôm, giờ nguyện vọng ấy đã được thực hiện, không còn mong mỏi điều gì nữa.
“Tuân mệnh.” Y thấp giọng trả lời, tựa như làm một cái hứa hẹn trịnh trọng.
Lần đó ở trà trúc đường trong lâm viên của lão Vương gia, Ảnh Thất nghe thấy, thế tử điện hạ có một vị hôn thê, Bá Hạ công chúa Lý Lạc Nhạn.
Thế tử điện hạ sinh trong vương tộc, lại là con trai độc nhất của Vương gia, người thừa kế tương lai của Tề Vương phủ, mặc dù không có tình cảm, nhưng cũng phải vì hữu nghị thế gia, nối dõi tông đường, cưới một vị thê tử.
Ảnh Thất không để bụng, chỉ cần có thể bồi bên người điện hạ, bảo vệ hắn, bảo vệ vương phủ, bảo vệ vợ con hắn, Ảnh Thất đều cam tâm tình nguyện.
Lý Uyển thấy y không nói chuyện nữa, cũng yên lặng ôm y từ phía sau, cảm thụ trái tim đang đập thình thịch của Ảnh Thất, hắn cảm thấy tiểu ảnh vệ này thực sự thích mình, bằng không cũng sẽ không ngoan như vậy.
“Nếu ta bên cạnh ngươi có thể ngủ ngon, vậy ngươi ngủ đi, ta bồi. Coi như lúc trên lâu thuyền khi dễ ngươi, là ta sai.” Lý Uyển thủ thỉ bên tai y.
“Không, điện hạ quá lời…… Thuộc hạ đưa người hồi tẩm phòng……”
“Ngươi muốn kháng mệnh?” Lý Uyển hạ giọng.
“….Vâng.” Ảnh Thất bất đắc dĩ.
Trong phòng còn tràn ngập mùi an thần dược, Ảnh Thất thức trắng đêm mấy hôm liên tiếp, dù ngủ được cũng bị ác mộng quấn thân, từ lúc ra khỏi Ảnh Cung chưa lần nào yên giấc, được thế tử điện hạ dịu dàng ôm lấy, ban đầu còn thấp thỏm lo âu, lát sau thả lỏng thân mình, cảm thấy thật tốt nếu có thể ngủ trong vòng tay của điện hạ.
Y có chút mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu.
Lý Uyển vuốt ve tóc y, nhỏ giọng nói: “Sau này không cho uống an thần dược nữa, ngủ không được thì tới tìm ta.”
Ảnh Thất cuộn người trong lồng ngực Lý Uyển, hô hấp dần dần ổn định.
Lý Uyển cúi đầu nhìn cần cổ non mịn lộ ra giữa những lọn tóc, cố kìm nén dục vọng muốn há miệng cắn một cái, tiểu hài tử này vẫn là thiếu niên tâm tính đơn thuần, không hề phòng bị mà lộ ra vị trí chí mạng trước mặt chủ tử, một chút tâm cơ cũng không có, cũng sẽ không tự bảo vệ mình.
Một tiểu hài tử như vậy có thể bảo hộ ai?
Lý Uyển xoa xoa mái tóc mềm mại của y, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phụ vương sẽ nhanh chóng quay về, hiếm khi có thể làm càn ngủ lại trong phòng của ảnh vệ như thế.
Hôm sau lúc Lý Uyển tỉnh lại, rèm cửa sổ vén lên, ánh mặt trời cũng không chói mắt, trong phòng sạch sẽ, đệm giường chỉnh tề, chỉ là thiếu một người.
Ảnh Thất không ở đây.
Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, ảnh vệ làm việc nghỉ ngơi nghiêm khắc, chắc là sẽ không bồi chủ tử ngủ đến mặt trời lên cao.
Hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh đùa giỡn, vừa nghe liền biết là giọng của tiểu quỷ ầm ĩ Ảnh Ngũ kia:
“Ai nha, thật thoải mái, huấn luyện xong tắm một cái đã thật, ấy Tiểu Thất, buổi trưa ngươi ăn gì? Không thì đi ngõ bắc ăn bánh bao với ta nhé?”
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng đáp ngắn gọn: “Được.”
“Này, ta vào phòng ngươi chơi một lát, tí nữa ta không có việc gì làm, ca ta hộ tống Vương gia đi Thanh Long Nhai, nhàm chán quá.”
“Ừ.” Âm thanh lạnh lùng kia đáp ứng.
Cửa gỗ bị đẩy ra một chút, nửa người Ảnh Thất mới vừa bước vào, thấy Lý Uyển đang ở trong phòng mình thảnh thơi đọc sách, đôi mắt trừng lớn, lùi ra ngoài đóng cửa phịch một tiếng.
“A? Làm sao thế?” Ảnh Ngũ khó hiểu, hắn khoác một chiếc áo mỏng, nửa người trên không mặc gì, tóc còn nhỏ nước, “Nhanh lên, mới tắm xong lạnh quá, ta muốn chui vào ổ chăn của ngươi.”
Ảnh Thất nheo mắt: “Phòng bừa bộn lắm.”
Ảnh Ngũ sửng sốt một chút, cười lớn: “Phòng ngươi cái gì cũng không có sao mà bừa bộn được, ngươi chưa đến phòng ta, ngươi vào một lần sẽ biết thế nào là ‘gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn’.”
Ảnh Thất nhíu mày: “Lục ca tìm ngươi, mau đi.”
“Vậy à? Ta đi mặc đồ cái đã.” Vẻ mặt Ảnh Ngũ khó hiểu, vừa cầm khăn vải lau tóc, vừa ngâm nga rời đi.
Ảnh Thất nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, mới vừa xoay người liền đụng phải lồng ngực của thế tử điện hạ.
Ảnh Thất giống như bị bỏng run cả người: “Điện hạ…… Người, sao còn chưa…… Đi……”
“Đi rồi thì làm sao thấy được cảnh đẹp như thế này?” Lý Uyển nâng tay đỡ lấy Ảnh Thất nửa thân trên không mặc gì, y chỉ khoác một chiếc áo mỏng, mái tóc dài buộc hờ, nhỏ nước ướt đẫm sau lưng.
Mới mười bảy tuổi dáng người đã đẹp như thế…… Lý Uyển liếm liếm môi, không kiêng nể gì mà ăn đậu hủ Ảnh Thất. Này cũng không phải ở ngoài đường, chỉ có thể lặng lẽ nhéo nhéo cái mông.
Lý Uyển đè Ảnh Thất lên cửa, lòng bàn tay như có như không lướt qua cơ bắp săn chắc trên bụng y, lại lần theo đầu vai sờ các đường cong cơ thể, vuốt ve ảnh tự ấn cùng hoa văn phi liêm thú của y, đầu ngón tay tựa hồ chạm đến một chỗ nổi lên, lại sờ xuống phía dưới, sắp sửa sờ đến vết thương Diêm hình phía sau lưng.
Ảnh Thất cảm giác được đau đớn, vô thức đẩy Lý Uyển ra.
Lý Uyển còn chưa sờ đã, cảm thấy Ảnh Thất giãy dụa một chút, liền nói: “Tối hôm qua ta đã nói, không được đẩy ta ra.”
Ảnh Thất cứng đờ, buông tay thả lỏng, mặc cho chủ tử chiếm lợi, lùi về sau một chút, dán lưng lên cửa gỗ, không muốn Lý Uyển sờ thấy vết thương của mình.
Mấy chục vết dao kia quá nghiêm trọng, miệng vết thương thường xuyên nứt toạc hoặc sinh mủ, tắm gội cũng chỉ có thể tránh đi chỗ bị thương, Ảnh Thất không muốn cho thế tử điện hạ sờ thấy, cũng không muốn điện hạ cảm thông và lo lắng.
Lý Uyển buông tay, ngồi trở lại giường, xúc cảm trên đầu ngón tay còn lưu lại. Điều đáng tiếc duy nhất là, y có mặc quần, đai lưng lại còn thắt rất chặt.
Lý Uyển mới vừa buông tay, Ảnh Thất liền biến mất, đột ngột xuất hiện bên cạnh tủ đồ, lấy ra bộ y phục ảnh vệ tuần phòng mới giặt sạch sẽ đưa tới, lại đột ngột biến mất, dừng ở bên ngoài, nhanh chóng mặc xiêm y chỉnh tề, lại dừng ở trước mặt Lý Uyển.
Từ lúc lấy quần áo mặc vào cho đến khi đứng trước mặt thế tử điện hạ, không quá hai cái nháy mắt.
Lý Uyển ngoắc ngoắc tay gọi Ảnh Thất lại, một tay vòng qua eo, tay kia luồn vào giữa hai chân Ảnh Thất, dù là eo hay chân đều thon gọn săn chắc, trên người còn lưu lại mùi hương bồ kết đạm mạc.
Ảnh vệ không phải quan viên, không được xếp vào hạng thượng lưu, nhưng lại là nghề sạch sẽ nhất, rèn luyện phong thái theo quy củ, móng tay, kẽ ngón, tóc tai, quần áo, tất cả đều phải gọn gàng, vết thương vết máu không được phép lộ khỏi quần áo, dần dần các quy tắc rườm rà như thế đi vào quy củ.
Thế nhân cho rằng ảnh vệ xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng lại xuất hiện một ảnh vệ ra vẻ gọn gàng ngăn nắp, không nghĩ tới ảnh vệ là thể diện của chủ nhân, một khi hiện thân tất đại diện cho uy nghiêm thế gia, người khác vĩnh viễn không nhìn ra được bên dưới lớp áo quần kia đến tột cùng chồng chất bao nhiêu vết thương đẫm máu.
Y phục dạ hành này mặc trên người Ảnh Thất rất mỏng, phần eo và bụng không bọc giáp để thuận tiện linh hoạt, Lý Uyển dán mặt lên, tinh tường cảm nhận đường cong cơ bắp bên trong lớp xiêm y, nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn cùng hô hấp có chút loạn nhịp của y.
Đồng thời cảm giác được thân mình đang căng thẳng của Ảnh Thất, hơi hơi run rẩy.
Chân tay Ảnh Thất luống cuống tuỳ ý để điện hạ bao vây mình, lỗ tai đỏ lên, nhẹ nhàng kháng cự.
Lý Uyển buồn bực cảnh cáo: “Nếu còn dám kháng cự ta một lần nữa, đừng mơ sau này ta triệu dùng ngươi.”
Ảnh Thất ngơ ngác, đôi tay chống trên vai Lý Uyển từ từ buông lỏng, khẽ vuốt mái tóc dài của hắn, không hề phản kháng, yên tĩnh chờ cho chủ tử ôm đủ chơi đủ rồi, thì buông tay.
Lý Uyển cảm thấy được động tác dường như có chút uỷ khuất của Ảnh Thất, có hơi đau lòng, vỗ vỗ sống lưng căng thẳng của y, buông tay ra.
Ảnh Thất âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bả vai thả lỏng, quỳ bên cạnh giường chờ Lý Uyển phân phó.
“Xiêm y này làm từ chất liệu gì, mà mỏng như vậy.” Lý Uyển vươn tay kéo kéo áo Ảnh Thất, ghét bỏ nói, “Phụ vương sao lại cho các ngươi mặc thứ này?”
Ảnh Thất sửng sốt một chút.
“…… Là chức điện* dựa theo hình dáng của ảnh vệ mà dệt ra, lót lụa ở bên trong.” Ảnh Thất thấp giọng trả lời.
*Chức điện: khu dệt quần áo trong vương phủ. Giống như y điện – chỗ khám bệnh cho ảnh vệ.
Kỳ thật nguyên liệu làm loại xiêm y này không tồi, thị vệ bình thường trong phủ vốn không mặc nổi.
Lý Uyển vẫn bất mãn: “Trở về dặn dò chức điện, chất liệu may y phục cho ảnh vệ tất cả đều đổi thành vân cẩm.”
“……”
Mặc dù chưa thấy nhưng cũng đã nghe qua, vân cẩm lộng lẫy của Thục Trung, mặc lên người thoải mái, xa xỉ mà không phô trương, giá ngoài chợ một cái khoảng năm mươi ngân lượng, chỉ chuyên bán cho đám quan lại quý tộc.
“Còn có bao tay, khăn che mặt nữa, đổi hết, cái thứ này là gì, sao mà mặc thoải mái được?”
Lý Uyển giống như săm soi từng món đồ trên người Ảnh Thất, xem cái nào cũng không vừa lòng, “Miếng lót che tay và vai cũng phải đổi, này là thứ gì, nặng như vậy, làm sao mà linh hoạt được, Ảnh Lục rành đúc thiết nhất, bảo hắn về nghiên cứu, cái gì quý nhất, thoải mái nhất, dùng bền nhất, thì đổi, mắc công làm đau người, lại an toàn nữa.”
“……” Ảnh Thất mới đầu kinh ngạc, sau lại trầm xuống, rũ mắt quỳ trước mặt Lý Uyển, quy quy củ củ im lặng.
“Không muốn à?” Lý Uyển cúi đầu hỏi y.
“Tạ điện hạ săn sóc, thuộc hạ thay mặt chúng quỷ vệ đội ơn điện hạ.” Ảnh Thất nhẹ giọng nói. Ánh mắt vô cùng hờ hững, âm thanh hơi khàn.
Điện hạ cũng là vì suy nghĩ cho những quỷ vệ khác đi.
“Đừng nghĩ ta là kẻ hay quan tâm người khác, ta chỉ muốn ngươi thoải mái một chút.” Lý Uyển duỗi tay sờ mặt Ảnh Thất, đầu ngón tay trắng sứ lau giọt nước nhỏ trên má y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.