Tuần Thú Đại Minh

Quyển 1 - Chương 53: búp bê sứ biết nói

Thần Đăng

06/06/2018

Đoàn Phi ợ một cái, cùng bọn người Thạch Bân, Quách Uy và Nhạc Ngọc Kỳ đi tới phía nam thị trấn. Đoàn Phi không dám uống nhiều, nhưng mà đã hơi say rồi. Hắn đưa hai tay ra sau và đi trước tiên, cảm thấy mình có chút oai phong, đang đắc ý thì nghe Nhạc Ngọc Kỳ nói:

- Phi ca, đệ uống hơi nhiều, phải đi tìm chỗ đi tiểu cái đã.

Đoàn Phi bắt lấy tay của Nhạc Ngọc Kỳ, say xỉn mà nói:

- Được, huynh cũng mắc tiểu, chúng ta cùng đi nào.

- Phi ca, huynh say rồi

Nhạc Ngọc Kỳ nhăn mày mà nói, muốn đẩy Đoàn Phi ra, nhưng lại thôi.

- Huynh không có say, mới uống có chút rượu sao say được? Nhớ năm xưa huynh uống cả biển rượu vẫn chưa say đó. Ha ha.

Nhạc Ngọc Kỳ để Đoàn Phi kề sát vào vai mình đi vào góc tối một cách bất đắc dī.

Hai người đứng kề nhau đái vào góc tường một lượng lớn nước màu vàng. Ánh mắt của Đoàn Phi liếc nhìn bên dưới Nhạc Ngọc Kỳ một cái, rồi đắc ý cười phá lên, Nhạc Ngọc Kỳ xấu hổ tới mặt đỏ bừng, mà không biết nói gì cả.

Buổi chiều không như buổi sáng. Đoàn Phi hớn hở dạo phố cùng Nhạc Ngọc Kỳ, Thạch Bân, và đắc ý rằng sẽ tiếp tục có một số lượng lớn tình báo rơi vào tay hắn.

Vào một buổi chiều, bọn họ lại tới lục soát ba nơi ẩn thân khác của hung thủ, soát ở đầu đúng ở đó. Mức độ sùng bái của mọi người đối với Đoàn Phi lại đạt đến một đỉnh điểm cao hơn.

Nhạc Ngọc Kỳ nhìn Đoàn Phi không ngừng đùa giỡn với búp bê sứ ở trong tay với nụ cười thần bí, bất giác hỏi rằng:

- Phi ca, huynh rất thích búp bê sứ sao? Ở hiện trường lấy về một cái, giờ lại mua một cái nữa.

Đoàn Phi cười nói:

- Không, huynh mua những thứ này đều cần dùng tới, hai con búp bê sứ này sẽ nói cho huynh biết hung thủ là ai.

Nhạc Ngọc Kỳ cảm thấy ngạc nhiên, vội hỏi tiếp:

- Là ai thế?

Đoàn Phi giơ con búp bê sứ trong tay lên, nói:

- Chỉ cần bàn tay hung thủ đụng vào nó, búp bê sứ lập tức nói cho huynh biết ngay.

- Thần kỳ thế sao?

Các bộ khoái liền chạy tới xem, ngay cả Thạch Bân là người hiểu rõ bản lĩnh Đoàn Phi cũng tò mò tới nỗi muốn sờ thử xem.

- Đừng tùy tiện sờ vào, đây là bảo bối đó!

Đoàn Phi rút tay lại giấu con búp bế sứ vào trong tay áo, kiên quyết không cho mọi người sờ vào. Hắn mỉm cười một cách bí ẩn nói rằng:

- Tối nay tôi phải tắm rửa sạch sẽ, thắp hương cúng tế, để sáng sớm ngày mai mời thần lực bắt lấy hung thủ.

- Hứ, giả thần giả quỷ, đệ còn lâu mới tin!



Nhạc Ngọc Kỳ nhún mũi nói với vẻ chê bai.

- Thứ thủ thuật che mắt người này đệ cũng biết. Hồi nãy huynh mới mua cây đèn cầy để đốt chút than để khói bám lên con búp bê, sau đó che lại cho người ta sờ lên, ai là hung thủ sẽ không dám sờ và sẽ lộ tẩy thôi!

Chủ ý của Đoàn Phi bị Nhạc Ngọc Kỳ đoán được, hắn tức tối nói:

- Không tin ? Không tin đệ sờ thử xem!

Đoàn Phi lấy con búp bê sứ ở trong tay áo để lên lòng bàn tay đưa tới trước mặt Nhạc Ngọc Kỳ.

Nhạc Ngọc Kỳ chính mắt thấy Đoàn Phi mua đồ ở hàng rong, làm sao có thể tin lời dối trá của hắn chứ. Dưới tiếng reo hò của mọi người. Nhạc Ngọc Kỳ nhất định không chịu thua mà sờ vào con búp bê sứ.

- Không được, không phải như vậy, hai tay phải cầm con búp bê sứ như vậy nè, giống như là thắp hương đó.

Đoàn Phi làm mẫu cho Nhạc Ngọc Kỳ coi, Nhạc Ngọc Kỳ đành phải làm theo.

Anh mắt Đoàn Phi lóe lên một tia mừng rỡ, hắn hồi hộp mà nói rằng.

- Thả tay ra, từ từ thả ra nào.

Nhạc Ngọc Kỳ nhìn thật kỹ các ngón tay của mình, nói rằng:

- Giờ đệ đã sờ rồi, búp bê sứ có nói gì với huynh không?

Đoàn Phi cười ha hả rồi dùng một tấm vải tơ mới mua bọc lại búp bê sứ, giấu vào ngực một cách cần thận, và nói:

- Giờ thần lực chưa đủ, nhất định phải chờ tới sáng mai nó mới có thể nói cho ta hay.

Mọi người cùng tỏ vẻ thất vọng, nhưng Đoàn Phi lại vô cùng đắc ý cười ha hả chắp tay chào mọi người đi về.

Sau khi đi dạo phố một hồi. Đoàn Phi bèn trở về nha thự, trước hết hắn tới phòng xác coi thử. Người khám nghiệm tử thi lão Dương và cháu hắn Dương Sâm đều đã tỉnh dậy. Lão Dương cũng không phát hiện thêm manh mối gì, tử thi đã được Vương gia nhận về rồi, nghe nói hai ngày sau sẽ mai táng.

Đoàn Phi lấy lại kính lúp, trở phòng phòng ngủ mà Sử tổng bộ sắp xếp cho hắn. Sau khi đóng cửa phòng, bắt đầu ngồi ngây người ra nhìn hai con búp bê sứ ở trên bàn.

Nếu như có đồ nghề kiểm nghiệm của thời hiện đại, hắn đã có thể lấy được vân tay hung thủ từ con búp bê có được từ hiện trường vụ án, rồi lấy vân tay của những người khác đối chiếu là xong. Nhưng mà, hắn không có phấn vân tay, cũng không có băng keo trong. Dùng kính lúp dù nhìn thấy cũng chỉ là những vân tay mờ nhạt, huống chi phải làm bằng chứng. Hắn phải làm cho dấu vân tay hiện rõ ra để người khác có thể thấy được bất cứ khi nào cần thiết thì mới được.

Đoàn Phi suy nghĩ một hồi, cầm lấy đèn cầy mua hồi chiều, Nhạc Ngọc Kỳ nói đúng. Đèn cầy khi cháy sẽ tạo ra những than đen rất nhỏ. Theo sự hiểu biết của Đoàn Phi, đây có lẽ là hạt nhỏ nhất con người có thể tạo ra trước thời đại công nghiệp.

Nhưng mà Đoàn Phi không định dùng cách của Nhạc Ngọc Kỳ nói để phá án. Hắn hy vọng than đen có thể làm cho vân tay hiện ra rồi dùng giấy trắng phỏng theo vẽ lại dấu vân tay to hơn. Tạm thời chỉ có thể dùng cách này.

Đoàn Phi đốt cháy tim đèn cầy, đèn cầy cháy một hồi, Đoàn Phi đổ bỏ đèn cầy bị nung chảy. Ánh lửa đèn cầy bùng cháy, khối than màu đen bốc hơi nghi ngút. Đây là kết quả của phản ứng oxi hóa không hoàn toàn nên tạo thành chất đắng cặn của than. Đoàn Phi đặt con búp bê sứ mới mua của mình lên phía trên ngọn nến rồi để cho khói than hun nóng. Chỉ một lát sau trên mình con búp bê sứ bị phủ lên một lớp khói bụi màu đen.

Đoàn Phi tựa theo ánh lửa dùng kính lúp nhìn thật kỹ trên mình con búp bê sứ, cuối cùng vô cùng thât vọng ném mạnh con búp bê sứ lên bàn, thổi tắt nến, nằm lên giường tiếp tục ngần người ra.

Thí nghiệm của hắn đã thất bại, có lẽ than đen không thích hợp dùng làm phấn vân tay. Nó quá nhỏ, lại quá dính. Búp bê sứ bị khói hun tạo thành một vệt lớn, hoàn toàn không thấy được vết tích của vân tay. Đoàn Phi không biết do mình chọn sai nguyên liệu, hay do kỹ thuật của mình có vấn đề. Tóm lại cách dùng vân tay để phá án này tạm thời không ổn.

Hắn trốn trong phòng không hề chịu ra. Cho tới khi Thạch Bân kêu hắn ra ăn tối, Đoàn Phi mới xuất hiện trước mặt mọi người với nụ cười bí hiểm. Sự thất bại nhỏ nhoi không thể ngăn cản bước đi của hắn. Hắn cẩn thận khóa phòng mình lại, rồi tuyên bố với mọi người rằng:

- Ta đã ở trong thắp hương kính thần rồi. A Bân, Quách Uy, hai ngươi tối nay hãy luân phiên canh giữ cẩn thận, ngoài ta ra không được phép cho bất cứ ai vào, có nghe không!



- Vâng, Phi ca, huynh cứ yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối không cho ai vào đâu!

Thạch Bân và Quách Uy lớn tiếng đáp lại.

- Giả thần giả quỷ!

Nhạc Ngọc Kỳ bĩu môi khinh thường nói. Y rất giữ lời hứa, sắp trở thành người giúp Việc của Đoàn Phi.

Đoàn Phi kề vai vào Nhạc Ngọc Kỳ đưa y ngoài, nói nhỏ rằng:

- Giả thần giả quý gì chứ. Đây gọi là khoa học đệ hiểu không. Huynh nói cho đệ biết, mỗi chúng ta đều có mười đầu ngón tay. Trên mỗi đầu ngón tay đều có một dấu vân độc nhất vô nhị. Trên đời này dù có vô số người, nhưng mỗi dấu vân tay trên ngón tay chúng ta cũng đều độc nhất vô nhị. Huynh dùng đèn cầy hun khói búp bê sứ, dấu vân tay sẽ từ từ hiện ra. Vào sáng ngày mai dấu vân tay sẽ hiện ra, tới lúc đó chỉ cần đối chiếu vân tay, thì chắc chắn sẽ bắt được hung thủ.

Nhạc Ngọc Kỳ nghe xong nửa hiểu nửa không, rồi đột nhiên nói:

- Huynh gạt đệ sờ thứ ấy, chẳng lẽ huynh vẫn không tin đệ sao, còn phải dùng vân tay của đệ để đối chiếu hả?

Đoàn Phi vỗ vai Nhạc Ngọc Kỳ nói một cách thân thiết rằng:

- Không phải vậy, giờ ngoài một số ít người ra, đệ là người mà ta tin tưởng nhất đó. Huynh mượn vân tay của đệ chỉ là muốn làm thí nghiệm thử mà thôi. Đệ phải biết rằng huynh không chắc chắn, với lại đâu thể trực tiếp đem vật chứng quan trọng nhất đi làm thí nghiệm được. Nếu làm hỏng thì gay go rồi.

Nhạc Ngọc Kỳ tức giận nói:

- Vậy huynh không biết dùng vân tay của chính huynh sao?

Đoàn Phi cười ha hả nói:

- Đây tuyệt đối là thí nghiệm vân tay lần đầu tiên trong lịch sử, dùng vân tay của đệ, sau này tên của đệ sẽ được ghi vào sử sách đó! Đây là niềm vinh dự không gì lớn lao bằng đó!

- Vinh dự cái đầu huynh!

Nhạc Ngọc Kỳ mắng trách:

- Chi giỏi ngụy biện, nếu huynh không tin tưởng đệ, thì đệ biến cho khuất mắt huynh là tốt nhất.

Đoàn Phi ôm chặt lấy vai Nhạc Ngọc Kỳ nói rằng:

- Đừng nổi giận, huynh thật sự vô cùng tin tưởng đệ. Thế này nhé, tối nay huynh có một cuộc hành động rất bí mật. Việc này chỉ có Sử tông bộ và hai người khác biết. Ngay cả người huynh đệ Thạch Bân của huynh, huynh cũng không cho biết, đệ có muốn tham gia không?

Nhạc Ngọc Kỳ hoài nghi nói:

- Huynh lại muốn giở trò gì đây? Đệ xin nói rõ trước, huynh mà nghi ngờ đệ nữa hay lại muốn lấy đệ làm thí nghiệm gì nữa thì đệ sẽ trở mặt với huynh đó.

Đoàn Phi cười hì hì nói:

- Không đâu, không đâu, yên tâm đi, lần này huynh đảm bảo không đùa với đệ. Nhưng mà sợ đệ không dám làm thôi.

Nhạc Ngọc Kỳ không nói không rành trợn mắt rồi thụi một cú vào dưới nách của Đoàn Phi. Đoàn Phi đau quá thả lỏng tay ra ui da một tiếng nói rằng.

- Được rồi, biết đệ to gan rồi. Nhưng mà việc này không cần gấp, phải chờ tớinửa đêm để mọi người ngủ hết mới có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuần Thú Đại Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook