Quyển 1 - Chương 36: Cao thủ Võ lâm ở Triều Minh
Thần Đăng
12/10/2013
Mọi người nghe xong những lời đó, lần lượt phát ra âm “ồ” đặc trưng của đàn ông, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lại vô cùng mờ ám. Đoàn Phi đá Thạch Bân một cú, bật cười nói:
- Các ngươi nghĩ đi đâu thế. Không phải như các ngươi nghĩ đâu. Ta cho rằng vị Vương nhị phu nhân này biết võ công. Lúc nàng ta đánh nhau với hung thủ đã làm hỏng một vài đồ đạc, tỷ như chiếc giường cũ đó. Nếu không phải giường bị hư hại, hà tất phải thay cái khác? Từ dấu vết hư hại của chiếc giường có khả năng sẽ phát hiện manh mối mới. Chỉ tiếc là Vương nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không phối hợp. Cho dù có hỏi, y cũng sẽ lý sự rằng giường đã bị chặt thành củi đem đốt sạch rồi. Đụng phải tên trượng phu (người chồng) không chịu phối hợp như thế, ta cũng đành bó tay.
Sử Vũ Phong cười khổ nói:
- Có lẽ y có thành kiến với chúng ta chăng, dù sao thì vụ án này đã kéo dài quá lâu rồi. A Phi, ngươi cứ nói tiếp đi. Ta đây cũng muốn nghe.
Đoàn Phi gật gật đầu, nói:
- Ngay khi ta thất vọng định rời đi thì ta đột nhiên phát hiện ánh sáng chiếu qua giấy dán trên ô cửa sổ chỗ sáng chỗ tối. Do đó phát hiện ra giấy cửa sổ có một chỗ khá tối, như là bị hỏng mà dán đè một tờ ở mặt sau. Giấy cửa sổ có hai lớp nên tất nhiên ánh sáng xuyên qua không bằng một lớp. Lớp giấy dán thêm giống như có hình nắm đấm lớn. Khi đó ta lại không có cách nào, nhìn thấy trên cửa sổ có một lỗ thủng như thế, ta bèn âm thầm suy đoán, rốt cục là thứ gì có thể làm ra cái lỗ hổng đó trên cửa sổ đây?
- Không thể nào là do gió được. Ta đứng trước cửa sổ nhìn kỹ một hồi, phát hiện chỗ hư hại kia rất giống bị thứ sắc bén nào đó cắt mở ra. Vì thế ta đột nhiên có suy nghĩ là, hay là có người phi đao làm rách giấy cửa sổ? Để tránh ngộ nhận khi phán đoán hoặc bị Vương nhị thiếu gia ngăn trở, ta đành không hé môi lên tiếng. Sau khi xác định rõ phương hướng liền cáo từ đi ra tiểu hoa viên đó để thử tìm manh mối. Bởi vì phương hướng xác định qua cửa sổ rất mơ hồ, cho nên ta đành gọi Vương nhị thiếu gia mở cửa sổ. Lấy chiếc giường để đối chiếu, mục tiêu lập tức rõ ràng hơn nhiều, vì thế rất nhanh liền tìm ra dấu vết.
- Theo suy đoán của ta, đây là dấu vết do một loại ám khí lưu lại, tỷ như phi đao hoặc ám tiễn. Chờ ta tìm thợ mộc bỏ chỗ sẹo cứng tự làm lành của cây long huyết đi, là có thể tìm chút đất sét nhét vào. Đợi đất sét khô rồi cần thận lấy ra khuôn mẫu thì có thể biết được ít nhất là phần đầu nhọn của hung khí có hình dáng như thế nào. Sau đó tìm hỏi một người lành nghề về vũ khí sẽ biết đại khái đó là hung khí nào.
Mọi người nghe đến đó mới bừng tỉnh gật đầu. Mấy bộ khoái cùng Thạch Bân, Quách Uy đều không che giấu sự bội phục trong mắt. Nghiêm bộ đầu và Sử tổng bộ đầu cũng không khỏi dựng ngón tay cái, nói với Đoàn Phi một tiếng ‘lợi hại’!
- Ta đi tìm thợ mộc!
Thạch Bân nói
- Ta đi tìm lò rèn!
Quách Uy nói.
Đoàn Phi cười nói:
- Đứng nóng vội! Mọi người mệt mỏi cả đêm rồi, cũng nên tìm chỗ nghỉ chân trước, ăn chút gì cho ấm bụng đã rồi nói sau.
Vụ án dù chưa có đột phá rõ ràng, nhưng mọi người đều có lòng tin rất nhiều vào chuyện phá được án này, vì vậy rất vui vẻ nghe theo, đến Sử tổng bộ đầu Sử Vũ Phong cũng không ngoại lệ. Tổng bộ đầu cũng là bộ khoái, bình thường chỉ phụ trách giữ gìn trị an, bắt vài tên trộm vặt. Điểm khác nhau giữa tổng bộ đầu với bộ khoái bình thường chỉ nằm ở việc bắt phạm nhân cấp độ bất đồng mà thôi. Sử Vũ Phong cũng không giỏi phá án, có người thay ông ta quyết định ông ta còn mong chẳng được ấy chứ.
Tuy rằng lúc này mới đầu giờ mão (rạng sáng 5 giờ), nhưng trời đã dần sáng, các chủ quán cần mẫn đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng. Mọi người chọn một quán vào ngồi, bánh bao cua nóng hôi hổi lập tức được bưng lên, lại thêm một chén cháo hoa với thịt và trứng muối. Chỉ ngửi thấy mùi hương đã khiến cho đám người bận rộn suốt đêm bụng đói kêu vang.
Giờ phút này mọi người không ai quan tâm đến quan phẩm cấp bậc, cắm đầu ăn ngon lành một trận. Tướng ăn thật sự khó coi, may mắn là hiện tại người đi đường rất thưa thớt. Nếu không thì tổng bộ đầu một phủ, đường đường là quan thất phẩm, lại có thể ngồi ở một quán nhỏ bên đường ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói lâu ngày. Để người khác nhìn thấy cũng ảnh hưởng đến thanh danh, thậm chí còn bị người buộc tội, mất mũ ô sa chứ không đùa.
Sử Vũ Phong ăn đến sung sướng, vỗ vỗ cái bụng, cười to nói:
- Ha ha, trong nửa tháng nay đây là bữa ăn ngon lành nhất! Nhà họ Vương có bầy hải sản toàn tịch (tiệc hải sản) ta cũng nuốt không trôi.
- Đúng thế. Nghĩ đến vụ án không có manh mối gì là mất hết cả vị giác. Hiện tại cuối cùng cũng có tia hy vọng rồi. Tổng bộ đầu, ngài hôm nay có thể yên tâm mà ngủ một giấc rồi nhỉ?
Vương phó bộ đầu của huyện Bảo Ứng lấy lòng nói.
- Ha, giờ làm gì có tinh thần đó chứ. Chưa bắt được hung thủ ta làm sao ngủ nổi. Sau khi bắt được tên khốn đó rồi thì ngủ một giấc thoải mái cũng chưa muộn.
Sử tổng bộ đầu nhìn Đoàn Phi nói:
- A Phi, ngươi đang nghĩ gì thế? Có biết hung thủ là ai chưa?
Đoàn Phi mỉm cười, suy tư, nhìn qua giống như nghiêm túc, lại giống như rất tùy ý mà hỏi một câu:
- Tổng bộ đầu, nếu như cùng hung thủ đối mặt, ngài có mấy phần (%) chắc chắn bắt được y?
Sử Vũ Phong ngẩn ra, ánh mắt dần ảm đạm, ông ta trầm mặc một hồi, cuối cùng đáp:
- Ta không phải là đối thủ của gã.
Đoàn Phi nở nụ cười khổ, nói:
- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Cho dù biết được hung thủ là ai, chỉ sợ cũng không bắt được gã.
Sử Vũ Phong lấy lại tinh thần nói:
- Không sợ. Chúng ta thông qua quen biết đã mời đến không ít cao thủ, trong đó có cả Viên Chứng đại sư phái Thiếu Lâm, Thanh Hư đạo trưởng phái Võ Đang, Hạ Thịnh Hạ thiếu hiệp phái Hoa Sơn, Hải công công của Đông Xưởng … đều là cao thủ nhất đẳng hiện nay. Chỉ cần biết được hung thủ là ai, cho dù gã thần thông quảng đại cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mấy vị cao thủ này!
Đoàn Phi suýt nữa phun luôn đồ trong miệng ra, hắn khiếp sợ nói:
- Thiếu Lâm? Võ Đang? Hải công công? Trên đời này thực sự có cao thủ võ lâm?
Sử Vũ Pông cười ha hả, nói:
- Đây cũng không phải bí mật gì, ngươi vậy mà lại không biết? Làm bộ khoái thì tin tức ắt hẳn rất nhanh nhạy chứ?
Nghiêm bộ đầu vội vàng bổ sung chuyện Đoàn Phi mất trí nhớ. Sử Vũ Phong mới hiểu ra, nói:
- Khó trách. Trên đời này quả thật có cao thủ võ lâm. Không dối gạt các ngươi, ta chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm. Đáng tiếc ta học nghệ không tinh, công phu của Thiếu Lâm ta chỉ học được chút da long. Nếu không sao có thể để tên hung thủ đáng chết kia hoành hành đến nay!
Đoàn Phi lầm bẩm nói:
- Thiếu Lâm và Võ Đang phải xuất gia, vậy không được rồi. Tổng bộ đầu, vị cao thủ phái Hoa Sơn kia, ngài có thể giới thiệu cho ta không?
Sử tổng bộ đầu đang định trả lời, đột nhiên trợn tròn mắt, miệng há to nhìn về phía sau lưng Đoàn Phi. Đoàn Phi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông hào sảng khoảng 30 tuổi, thân hình cao lớn tráng kiện, theo sát sau lưng còn có một đại nam hài khoảng 15, 16 tuổi. Người đàn ông to lớn cười ha hả, hướng mọi người chắp tay nói:
- Không cần phải giới thiệu nữa. Ta chính là Hạ Thịnh phái Hoa Sơn, vị này chính là tiểu sư đệ của ta – Nhạc Ngọc Kỳ. Chào buổi sáng Sử tổng bộ đầu!
Sử tổng bộ đầu cười ha hả nói:
- Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Đây là bộ khoái mà Thông phán đại nhân nhà ta đặc biệt phái tới – Đoàn Phi. Hạ thiếu hiệp, hai người làm quen đi.
Hạ Thịnh cẩn thận đánh giá Đoàn Phi vừa mới xoay người đứng lên cũng đang tỉ mỉ quan sát Hạ Thịnh. Sau khi nhìn nhau một hồi, hai người cùng đồng thời chắp tay cười nói:
- Hạnh ngộ hạnh ngộ! (ý là hân hạnh được gặp gỡ)
Sau khi khách khí xong, Đoàn Phi liên tục hỏi Hạ Thịnh:
- Hạ đại ca, môn quy phái Hoa Sơn có nghiêm không?
Hạ Thịnh ngạc nhiên nói:
- Cũng không nghiêm lắm đâu.
Đoàn Phi lại hỏi:
- Phái Hoa Sơn lựa chọn đồ đệ tiêu chuẩn có cao không?
Hạ Thịnh sắc mặt cổ quái trả lời:
- Không, không tính là cao đâu.
Đoàn Phi nghe vậy, lập tức cười hì hì nói:
- Hạ sự huynh, huynh giúp đỡ đề cử ta một chút, cho ta được bái sư môn, vào phái Hoa Sơn đi!.
- Các ngươi nghĩ đi đâu thế. Không phải như các ngươi nghĩ đâu. Ta cho rằng vị Vương nhị phu nhân này biết võ công. Lúc nàng ta đánh nhau với hung thủ đã làm hỏng một vài đồ đạc, tỷ như chiếc giường cũ đó. Nếu không phải giường bị hư hại, hà tất phải thay cái khác? Từ dấu vết hư hại của chiếc giường có khả năng sẽ phát hiện manh mối mới. Chỉ tiếc là Vương nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không phối hợp. Cho dù có hỏi, y cũng sẽ lý sự rằng giường đã bị chặt thành củi đem đốt sạch rồi. Đụng phải tên trượng phu (người chồng) không chịu phối hợp như thế, ta cũng đành bó tay.
Sử Vũ Phong cười khổ nói:
- Có lẽ y có thành kiến với chúng ta chăng, dù sao thì vụ án này đã kéo dài quá lâu rồi. A Phi, ngươi cứ nói tiếp đi. Ta đây cũng muốn nghe.
Đoàn Phi gật gật đầu, nói:
- Ngay khi ta thất vọng định rời đi thì ta đột nhiên phát hiện ánh sáng chiếu qua giấy dán trên ô cửa sổ chỗ sáng chỗ tối. Do đó phát hiện ra giấy cửa sổ có một chỗ khá tối, như là bị hỏng mà dán đè một tờ ở mặt sau. Giấy cửa sổ có hai lớp nên tất nhiên ánh sáng xuyên qua không bằng một lớp. Lớp giấy dán thêm giống như có hình nắm đấm lớn. Khi đó ta lại không có cách nào, nhìn thấy trên cửa sổ có một lỗ thủng như thế, ta bèn âm thầm suy đoán, rốt cục là thứ gì có thể làm ra cái lỗ hổng đó trên cửa sổ đây?
- Không thể nào là do gió được. Ta đứng trước cửa sổ nhìn kỹ một hồi, phát hiện chỗ hư hại kia rất giống bị thứ sắc bén nào đó cắt mở ra. Vì thế ta đột nhiên có suy nghĩ là, hay là có người phi đao làm rách giấy cửa sổ? Để tránh ngộ nhận khi phán đoán hoặc bị Vương nhị thiếu gia ngăn trở, ta đành không hé môi lên tiếng. Sau khi xác định rõ phương hướng liền cáo từ đi ra tiểu hoa viên đó để thử tìm manh mối. Bởi vì phương hướng xác định qua cửa sổ rất mơ hồ, cho nên ta đành gọi Vương nhị thiếu gia mở cửa sổ. Lấy chiếc giường để đối chiếu, mục tiêu lập tức rõ ràng hơn nhiều, vì thế rất nhanh liền tìm ra dấu vết.
- Theo suy đoán của ta, đây là dấu vết do một loại ám khí lưu lại, tỷ như phi đao hoặc ám tiễn. Chờ ta tìm thợ mộc bỏ chỗ sẹo cứng tự làm lành của cây long huyết đi, là có thể tìm chút đất sét nhét vào. Đợi đất sét khô rồi cần thận lấy ra khuôn mẫu thì có thể biết được ít nhất là phần đầu nhọn của hung khí có hình dáng như thế nào. Sau đó tìm hỏi một người lành nghề về vũ khí sẽ biết đại khái đó là hung khí nào.
Mọi người nghe đến đó mới bừng tỉnh gật đầu. Mấy bộ khoái cùng Thạch Bân, Quách Uy đều không che giấu sự bội phục trong mắt. Nghiêm bộ đầu và Sử tổng bộ đầu cũng không khỏi dựng ngón tay cái, nói với Đoàn Phi một tiếng ‘lợi hại’!
- Ta đi tìm thợ mộc!
Thạch Bân nói
- Ta đi tìm lò rèn!
Quách Uy nói.
Đoàn Phi cười nói:
- Đứng nóng vội! Mọi người mệt mỏi cả đêm rồi, cũng nên tìm chỗ nghỉ chân trước, ăn chút gì cho ấm bụng đã rồi nói sau.
Vụ án dù chưa có đột phá rõ ràng, nhưng mọi người đều có lòng tin rất nhiều vào chuyện phá được án này, vì vậy rất vui vẻ nghe theo, đến Sử tổng bộ đầu Sử Vũ Phong cũng không ngoại lệ. Tổng bộ đầu cũng là bộ khoái, bình thường chỉ phụ trách giữ gìn trị an, bắt vài tên trộm vặt. Điểm khác nhau giữa tổng bộ đầu với bộ khoái bình thường chỉ nằm ở việc bắt phạm nhân cấp độ bất đồng mà thôi. Sử Vũ Phong cũng không giỏi phá án, có người thay ông ta quyết định ông ta còn mong chẳng được ấy chứ.
Tuy rằng lúc này mới đầu giờ mão (rạng sáng 5 giờ), nhưng trời đã dần sáng, các chủ quán cần mẫn đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng. Mọi người chọn một quán vào ngồi, bánh bao cua nóng hôi hổi lập tức được bưng lên, lại thêm một chén cháo hoa với thịt và trứng muối. Chỉ ngửi thấy mùi hương đã khiến cho đám người bận rộn suốt đêm bụng đói kêu vang.
Giờ phút này mọi người không ai quan tâm đến quan phẩm cấp bậc, cắm đầu ăn ngon lành một trận. Tướng ăn thật sự khó coi, may mắn là hiện tại người đi đường rất thưa thớt. Nếu không thì tổng bộ đầu một phủ, đường đường là quan thất phẩm, lại có thể ngồi ở một quán nhỏ bên đường ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói lâu ngày. Để người khác nhìn thấy cũng ảnh hưởng đến thanh danh, thậm chí còn bị người buộc tội, mất mũ ô sa chứ không đùa.
Sử Vũ Phong ăn đến sung sướng, vỗ vỗ cái bụng, cười to nói:
- Ha ha, trong nửa tháng nay đây là bữa ăn ngon lành nhất! Nhà họ Vương có bầy hải sản toàn tịch (tiệc hải sản) ta cũng nuốt không trôi.
- Đúng thế. Nghĩ đến vụ án không có manh mối gì là mất hết cả vị giác. Hiện tại cuối cùng cũng có tia hy vọng rồi. Tổng bộ đầu, ngài hôm nay có thể yên tâm mà ngủ một giấc rồi nhỉ?
Vương phó bộ đầu của huyện Bảo Ứng lấy lòng nói.
- Ha, giờ làm gì có tinh thần đó chứ. Chưa bắt được hung thủ ta làm sao ngủ nổi. Sau khi bắt được tên khốn đó rồi thì ngủ một giấc thoải mái cũng chưa muộn.
Sử tổng bộ đầu nhìn Đoàn Phi nói:
- A Phi, ngươi đang nghĩ gì thế? Có biết hung thủ là ai chưa?
Đoàn Phi mỉm cười, suy tư, nhìn qua giống như nghiêm túc, lại giống như rất tùy ý mà hỏi một câu:
- Tổng bộ đầu, nếu như cùng hung thủ đối mặt, ngài có mấy phần (%) chắc chắn bắt được y?
Sử Vũ Phong ngẩn ra, ánh mắt dần ảm đạm, ông ta trầm mặc một hồi, cuối cùng đáp:
- Ta không phải là đối thủ của gã.
Đoàn Phi nở nụ cười khổ, nói:
- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Cho dù biết được hung thủ là ai, chỉ sợ cũng không bắt được gã.
Sử Vũ Phong lấy lại tinh thần nói:
- Không sợ. Chúng ta thông qua quen biết đã mời đến không ít cao thủ, trong đó có cả Viên Chứng đại sư phái Thiếu Lâm, Thanh Hư đạo trưởng phái Võ Đang, Hạ Thịnh Hạ thiếu hiệp phái Hoa Sơn, Hải công công của Đông Xưởng … đều là cao thủ nhất đẳng hiện nay. Chỉ cần biết được hung thủ là ai, cho dù gã thần thông quảng đại cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của mấy vị cao thủ này!
Đoàn Phi suýt nữa phun luôn đồ trong miệng ra, hắn khiếp sợ nói:
- Thiếu Lâm? Võ Đang? Hải công công? Trên đời này thực sự có cao thủ võ lâm?
Sử Vũ Pông cười ha hả, nói:
- Đây cũng không phải bí mật gì, ngươi vậy mà lại không biết? Làm bộ khoái thì tin tức ắt hẳn rất nhanh nhạy chứ?
Nghiêm bộ đầu vội vàng bổ sung chuyện Đoàn Phi mất trí nhớ. Sử Vũ Phong mới hiểu ra, nói:
- Khó trách. Trên đời này quả thật có cao thủ võ lâm. Không dối gạt các ngươi, ta chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm. Đáng tiếc ta học nghệ không tinh, công phu của Thiếu Lâm ta chỉ học được chút da long. Nếu không sao có thể để tên hung thủ đáng chết kia hoành hành đến nay!
Đoàn Phi lầm bẩm nói:
- Thiếu Lâm và Võ Đang phải xuất gia, vậy không được rồi. Tổng bộ đầu, vị cao thủ phái Hoa Sơn kia, ngài có thể giới thiệu cho ta không?
Sử tổng bộ đầu đang định trả lời, đột nhiên trợn tròn mắt, miệng há to nhìn về phía sau lưng Đoàn Phi. Đoàn Phi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông hào sảng khoảng 30 tuổi, thân hình cao lớn tráng kiện, theo sát sau lưng còn có một đại nam hài khoảng 15, 16 tuổi. Người đàn ông to lớn cười ha hả, hướng mọi người chắp tay nói:
- Không cần phải giới thiệu nữa. Ta chính là Hạ Thịnh phái Hoa Sơn, vị này chính là tiểu sư đệ của ta – Nhạc Ngọc Kỳ. Chào buổi sáng Sử tổng bộ đầu!
Sử tổng bộ đầu cười ha hả nói:
- Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Đây là bộ khoái mà Thông phán đại nhân nhà ta đặc biệt phái tới – Đoàn Phi. Hạ thiếu hiệp, hai người làm quen đi.
Hạ Thịnh cẩn thận đánh giá Đoàn Phi vừa mới xoay người đứng lên cũng đang tỉ mỉ quan sát Hạ Thịnh. Sau khi nhìn nhau một hồi, hai người cùng đồng thời chắp tay cười nói:
- Hạnh ngộ hạnh ngộ! (ý là hân hạnh được gặp gỡ)
Sau khi khách khí xong, Đoàn Phi liên tục hỏi Hạ Thịnh:
- Hạ đại ca, môn quy phái Hoa Sơn có nghiêm không?
Hạ Thịnh ngạc nhiên nói:
- Cũng không nghiêm lắm đâu.
Đoàn Phi lại hỏi:
- Phái Hoa Sơn lựa chọn đồ đệ tiêu chuẩn có cao không?
Hạ Thịnh sắc mặt cổ quái trả lời:
- Không, không tính là cao đâu.
Đoàn Phi nghe vậy, lập tức cười hì hì nói:
- Hạ sự huynh, huynh giúp đỡ đề cử ta một chút, cho ta được bái sư môn, vào phái Hoa Sơn đi!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.