Quyển 1 - Chương 67: Đường này không thông
Thần Đăng
02/11/2013
Đoạn Phi đi thẳng một mạch về nha sở trấn Hải An, chỉ thấy cổng nha
môn sập mà vẫn không có ai đến thu dọn, thi thể và người bị thương đều
đã được xử lí, chỉ còn vương lại đầy vết máu và máu thịt còn sót lại
khiến người ta nhìn thấy ghê rợn.
- Nghiêm bộ đầu đâu?
Đoàn Phi tóm một tạp dịch đi ngang qua để hỏi.
- Thi thể đều tạm thời được đặt ở bên liệm phòng, ngươi tự đi tìm đi.
Người kia nói.
- Cái gì?
Đoàn Phi ngẩn người:
- Nghiêm bộ đầu, ông ấy
Thạch Bân thở dài, nói:
- Phi huynh, lần thứ hai giặc Oa xông tới đây thì Nghiêm bộ đầu đã bị chúng hại chết rồi, là ta không có thời gian để nói cho huynh biết.
Đoàn Phi ngây ngẩn cả người, hắn và Nghiêm bộ đầu cảm tình cũng không hẳn là sâu sắc nhưng 2 người đã từng cùng phá án với nhau, từng cùng nhau uống rượu, chính Nghiêm bộ đầu đã đưa hắn tới trấn Hải An này, thật không ngờ bước chân của ông ấy tới đây là phải dừng lại rồi.
Sử tổng bộ bọn hắn bận thu dọn tàn cục đến hoa mắt chóng mặt, thân phận của Đoàn Phi chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, may mà được Sử tổng bộ xem trọng, có các huynh đệ ủng hộ nên không phải làm chân sai vặt. Những lúc rảnh rỗi hắn liền bắt đầu chuẩn bị hồ sơ vụ án để trình lên thông phán Tạ đại nhân.
Hắn chuẩn bị nâng huynh đệ họ Nhạc lên thành anh hùng kháng Oa, bởi vì bọn họ giết chết những kẻ săn tiền thưởng và những gia bộc của Vương gia được xem là đồng lõa của giặc Oa. Lần này bọn họ thật sự đã phá được một vụ siêu cấp đại án, giặc Oa bị tiêu diệt gồm hàng ngàn người trong đó có hơn mười thủ lĩnh. Đây là kỷ lục về chiến công diệt Oa huy hoàng nhất trong lịch sử Đại Minh từ trước đến nay. Công lao đó thật sự to lớn, bởi vậy Đoàn Phi cảm thấy muốn bảo vệ huynh đệ họ Nhạc thì chắc là không có vấn đề gì.
Hai huynh đệ Vương Thọ, Vương Hỉ tử trận ở đầu thành. Hai người họ đúng là phẩm hạnh không tốt, nhưng khi chống lại giặc Oa lại không hề làm nhục tôn nghiêm Đại Minh. Còn về huynh đệ Vương Phúc, Vương Lộc thì quả đáng chết. Đoàn Phi không hỏi huynh đệ họ Nhạc tại sao lại giết hai kẻ đó để tránh khơi dậy nỗi đau trong lòng hai tiểu tử này.
Ngày hôm sau, Như Cao huyện lệnh vội vàng đến tiếp quản công việc, Sử Vũ Phong đưa đám người Đoàn Phi lên thuyền quay về Dương Châu, cùng đi còn có các võ lâm cao thủ như Thiếu Lâm, Võ Đang, còn về phần Hải công công thì tối qua đã sớm đi suốt đêm trở về Ninh Ba phủ rồi.
Nhớ lại tình hình tối qua trước khi đi, Hải công công đến gặp mình, Đoàn Phi không khỏi có chút xuất thần.
Tối qua Đoàn Phi không được nghỉ ngơi tử tế, sáng sớm chạy đi lén lút đào mộ, sau đó Nhạc Ngọc Kỳ làm cho phủ cũ của Vương gia nổ thành một đống. Ngay sau đó lũ giặc Oa toàn diện phát động, trong ứng ngoại hợp muốn tẩy huyết cả trấn Hải An. Tiếp đó đại chiến đến khi mặt trời lên cao, sau đó lại xuống mặt đất tìm bảo vật, chia phần xong thì xử lí hậu sự cho những người tử thương, cuối cùng lại ngồi vắt óc lên viết báo cáo.
Vừa làm xong mọi việc, định lấy cái hộp nhỏ xem xem rốt cụ mình đã lấy được bảo bối gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng nói lanh lảnh của Hải công công, Đoàn Phi không khỏi lo sợ. Nghe nói mật thám Đông Xưởng rất nhiều, tin tức linh thông, lần này Hải công công đến không phải vì hắn lén lút giấu cái hộp này đấy chứ?
Đoàn Phi vội vàng mở cửa nghênh tiếp, thần sắc Hải công công xem ra còn tốt hơn lúc ban sáng, đó là bởi vì ông ấy đã nghỉ ngơi cả một ngày vả lại cũng vì chuyện tốt 1 vạn lượng bạc đến tay.
Thủ hạ của Hải công công không tiến vào, ông ta nhìn qua bên trong phòng một chút rồi nói thẳng:
- Đoàn Phi, chim khôn là chim biết chọn cây mà đậu, với năng lực của ngươi, nếu vào Đông Xưởng thì thế ắt như cá gặp nước, thăng chức nhanh chóng là chuyện không hề khó khăn, ngươi thấy sao?
Đoàn Phi chấn kinh, Đông Xưởng là một nơi cực kì tốt. Đông Xưởng có thể giám sát văn võ bá quan, Cẩm y vệ, quyền uy ngất trời. Xưởng công Đông Xưởng bình thường đều do Tư lễ thái giám đảm nhận, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Đông Xưởng tùy tiện xuất ra một tiểu lâu la cũng đủ khiến cho đại thần nhất phẩm không dám khinh suất, nhưng Đông Xưởng này cũng là một nơi đầy ắp tiếng xấu. Đoàn Phi đã từng xem vô số tiểu thuyết, phim truyền hình, phim điện ảnh nhưng chưa từng nghe qua trong Đông Xưởng có một người nào tốt. Đến loại phản đồ như Quảng Đan Tùng cũng không dễ dàng chịu gia nhập Đông Xưởng, Đoàn Phi lẽ nào lại dễ dàng nhảy vào trong cái rãnh to này?
Có điều hắn hiện giờ chỉ là một tiểu Bộ Khoái vô danh tiểu tốt, chưa nói đến bản thân không có quyền cũng chẳng có thế, ngay đến cả chỗ dựa cũng chẳng vững chắc, hắn dựa vào cái quái gì mà cự tuyệt Đông Xưởng chứ? Người ta chỉ vung tay một cái là thừa sức nghiền chết con kiến nhỏ bé như hắn rồi.
Trong lúc Đoàn Phi đang liều mạng tìm cách xoay chuyển tình hình thì ánh mắt nhìn hắn của Hải công công đột nhiên trở nên sắc bén. Nhưng Hải công công lại nghĩ đến những việc mà lão tận mắt chứng kiến trong mấy ngày này, thêm vào một câu nói khi bản thân nhận được tình báo của Đoàn Phi thì thần sắc tận lực muốn chiêu mộ hắn mới hòa hoãn lại.
Đoàn Phi không biết sau vụ án Lưu Cẩn mười mấy năm trước, Đông Xưởng đã không còn được như xưa. Trương Nhuệ Viễn xưởng công Đông Xưởng hiện nay không nhận được sự sủng ái của hoàng thượng như những xưởng công trước đó, bởi vậy khi hành sự Đông Xưởng đã không còn có thể hống hách như thời Vương Chấn, Lưu Cẩn. Đông Xưởng hiện nay bị 12 đoàn doanh đề đốc Giang Bân, Cẩm Y Vệ Tiền Ninh trấn áp, phải sống những ngày chẳng mấy tốt đẹp, khi hành sự cũng phải rất chú ý cẩn thận.
Chuyện của Đoàn Phi sau khi được Điển sử Hứa Dục huyện Bảo Ứng trình báo lên lập tức nhận được sự chú ý của Đông Xưởng. Đông Xưởng không bao giờ vì sự đố kị của một tên mật thám nho nhỏ mà bỏ qua nhân tài, thứ mà Đông Xưởng cần nhất hiện nay chính là nhân tài!
- Đoàn Phi, ngươi dường như còn băn khoăn điều gì?
Hải công công hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
Đoàn Phi cung cẩn nói:
- Nhận được sự ưu ái của công công, Đoàn Phi biết ơn vô cùng, chỉ là thông phán Dương Châu Tạ đại nhân trước đây đã đề bạt tiểu nhân, ơn tri ngộ Đoàn Phi không dám quên, ý tốt của công công Đoàn Phi xin ghi nhớ.
Lời của Đoàn Phi tuy rất khéo léo nhưng Hải công công lại sắc mặt giận dữ, nói:
- Cái gì mà đã từng đề bạt, chẳng qua chỉ là một lời nói suông. Nếu ngươi đã u mê không chịu tỉnh ngộ thì ta cũng chẳng còn gì để nói, hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận!
Hải công công phẩy tay áo bỏ đi, Đoàn Phi thầm thở dài, Đông Xưởng kia quả thật chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, nếu đổi lại là Cẩm Y Vệ thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ một chút.
Hải công công bỗng dừng lại trước cửa phòng, quay đầu nói:
- Ta cho ngươi thêm vài ngày để suy nghĩ, lúc nào thay đổi chủ ý có thể đến tìm ta. Phải rồi có phải ngươi vì chuyện với Hứa Dục mà có thành kiến với Đông Xưởng? cái đồ không nên cơm cháo gì ấy ngươi không cần để ý, ta tự khắc sẽ đi cảnh cáo hắn.
Đoàn Phi cung cung kính kính cúi đầu về phía Hải công công rồi đứng thẳng người lên, ngạo nghễ nói:
- Phiền công công phải để ý rồi, chỉ một việc nhỏ như vậy mà ta giải quyết không xong thì sao có thể được công công để mắt đến?
Hải công công kinh ngạc đánh giá lại hắn, Đoàn Phi lúc này khiến ông ta không khỏi có cảm giác phải nhìn nhận hắn bằng ánh mắt khác. Hải công công đã đánh giá rất nhiều người rồi, thấy thế nội tâm dậy sóng, nhìn lại Đoàn Phi một cái, gật gật đầu, ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Đoàn Phi hiện tại đang khổ sở cân nhắc lại xem bản thân có đắc tội với lão thái giám kia không thì chợt nghe Thạch Bân than thở:
- Cuối cùng cũng đến Dương Châu rồi, chuyến đi trấn An Hải lần này quả là như được trở lại làm người!
Đoàn Phi lúc này mới hồi phục tinh thần, không ngờ đã về đến Dương Châu từ lúc nào không hay. Sử Vũ Phong đưa đám bộ khoái Đoàn Phi, Thạch Bân và hai huynh đệ Nhạc gia cùng tiến vào phủ Dương Châu.
Hung án liên hoàn trấn Hải An rốt cục sẽ xử lí như thế nào vẫn cần sự phán quyết của Tạ thông phán, bởi vậy Sử tổng bộ mới đưa 2 huynh đệ họ Nhạc về đây, Hạ Thịnh lo lắng cho tiểu sư đệ nên cũng đi theo.
Tạ Chí Quân rất nhanh đã cho truyền gặp một mình Đoàn Phi, khen ngợi những việc mà hắn đã làm ở trấn Hải An nên đã nhanh chóng duyệt việc điều Đoàn Phi đến Dương Châu, tạm thời làm trợ thủ cho Sử tổng bộ. Từ một tiểu bộ khoái không phẩm vị bỗng chốc trở thành trợ thủ cho tổng bộ của cả một phủ, từ thất phẩm, cũng có thể coi là tăng liền 3 cấp rồi.
Đoàn Phi trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn chưa đến nỗi mừng phát ngất, hắn thấy Tạ Chí Quân cứ không nhắc đến chuyện xử lí hai huynh đệ Nhạc Ngọc Kỳ ra sao, không nhịn được liền hỏi:
- Đại nhân, không biết vụ án này sẽ xử lí như thế nào?
Tạ Chí Quân thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:
- Án đã phá xong, xử lí ra sao ngươi cũng không cần quan tâm nữa, hiện giờ công việc của Bảo Ứng huyện rất bận, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về thay thế vị trí của Nghiêm bộ đầu đi, quản lí cho tốt nơi đó rồi đợi tin lành chuyển đến, đi đi.
Đoàn Phi lại cứ cố chấp nói:
- Đại nhân, ngài đã xem hồ sơ vụ án mà tiểu nhân nhờ Sử tổng bộ chuyển giao chưa?
Tạ Chí Quân thở dài, nói:
- Hai người bọn họ không liên quan gì tới ngươi, sao phải cố chấp như vậy? ta biết ngươi có ý tốt, nhưng vụ án này không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ngươi vẫn còn ngờ nghệch lắm, ngươi mà xử lí như vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn thây đấy!
- Nghiêm bộ đầu đâu?
Đoàn Phi tóm một tạp dịch đi ngang qua để hỏi.
- Thi thể đều tạm thời được đặt ở bên liệm phòng, ngươi tự đi tìm đi.
Người kia nói.
- Cái gì?
Đoàn Phi ngẩn người:
- Nghiêm bộ đầu, ông ấy
Thạch Bân thở dài, nói:
- Phi huynh, lần thứ hai giặc Oa xông tới đây thì Nghiêm bộ đầu đã bị chúng hại chết rồi, là ta không có thời gian để nói cho huynh biết.
Đoàn Phi ngây ngẩn cả người, hắn và Nghiêm bộ đầu cảm tình cũng không hẳn là sâu sắc nhưng 2 người đã từng cùng phá án với nhau, từng cùng nhau uống rượu, chính Nghiêm bộ đầu đã đưa hắn tới trấn Hải An này, thật không ngờ bước chân của ông ấy tới đây là phải dừng lại rồi.
Sử tổng bộ bọn hắn bận thu dọn tàn cục đến hoa mắt chóng mặt, thân phận của Đoàn Phi chẳng qua chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, may mà được Sử tổng bộ xem trọng, có các huynh đệ ủng hộ nên không phải làm chân sai vặt. Những lúc rảnh rỗi hắn liền bắt đầu chuẩn bị hồ sơ vụ án để trình lên thông phán Tạ đại nhân.
Hắn chuẩn bị nâng huynh đệ họ Nhạc lên thành anh hùng kháng Oa, bởi vì bọn họ giết chết những kẻ săn tiền thưởng và những gia bộc của Vương gia được xem là đồng lõa của giặc Oa. Lần này bọn họ thật sự đã phá được một vụ siêu cấp đại án, giặc Oa bị tiêu diệt gồm hàng ngàn người trong đó có hơn mười thủ lĩnh. Đây là kỷ lục về chiến công diệt Oa huy hoàng nhất trong lịch sử Đại Minh từ trước đến nay. Công lao đó thật sự to lớn, bởi vậy Đoàn Phi cảm thấy muốn bảo vệ huynh đệ họ Nhạc thì chắc là không có vấn đề gì.
Hai huynh đệ Vương Thọ, Vương Hỉ tử trận ở đầu thành. Hai người họ đúng là phẩm hạnh không tốt, nhưng khi chống lại giặc Oa lại không hề làm nhục tôn nghiêm Đại Minh. Còn về huynh đệ Vương Phúc, Vương Lộc thì quả đáng chết. Đoàn Phi không hỏi huynh đệ họ Nhạc tại sao lại giết hai kẻ đó để tránh khơi dậy nỗi đau trong lòng hai tiểu tử này.
Ngày hôm sau, Như Cao huyện lệnh vội vàng đến tiếp quản công việc, Sử Vũ Phong đưa đám người Đoàn Phi lên thuyền quay về Dương Châu, cùng đi còn có các võ lâm cao thủ như Thiếu Lâm, Võ Đang, còn về phần Hải công công thì tối qua đã sớm đi suốt đêm trở về Ninh Ba phủ rồi.
Nhớ lại tình hình tối qua trước khi đi, Hải công công đến gặp mình, Đoàn Phi không khỏi có chút xuất thần.
Tối qua Đoàn Phi không được nghỉ ngơi tử tế, sáng sớm chạy đi lén lút đào mộ, sau đó Nhạc Ngọc Kỳ làm cho phủ cũ của Vương gia nổ thành một đống. Ngay sau đó lũ giặc Oa toàn diện phát động, trong ứng ngoại hợp muốn tẩy huyết cả trấn Hải An. Tiếp đó đại chiến đến khi mặt trời lên cao, sau đó lại xuống mặt đất tìm bảo vật, chia phần xong thì xử lí hậu sự cho những người tử thương, cuối cùng lại ngồi vắt óc lên viết báo cáo.
Vừa làm xong mọi việc, định lấy cái hộp nhỏ xem xem rốt cụ mình đã lấy được bảo bối gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng nói lanh lảnh của Hải công công, Đoàn Phi không khỏi lo sợ. Nghe nói mật thám Đông Xưởng rất nhiều, tin tức linh thông, lần này Hải công công đến không phải vì hắn lén lút giấu cái hộp này đấy chứ?
Đoàn Phi vội vàng mở cửa nghênh tiếp, thần sắc Hải công công xem ra còn tốt hơn lúc ban sáng, đó là bởi vì ông ấy đã nghỉ ngơi cả một ngày vả lại cũng vì chuyện tốt 1 vạn lượng bạc đến tay.
Thủ hạ của Hải công công không tiến vào, ông ta nhìn qua bên trong phòng một chút rồi nói thẳng:
- Đoàn Phi, chim khôn là chim biết chọn cây mà đậu, với năng lực của ngươi, nếu vào Đông Xưởng thì thế ắt như cá gặp nước, thăng chức nhanh chóng là chuyện không hề khó khăn, ngươi thấy sao?
Đoàn Phi chấn kinh, Đông Xưởng là một nơi cực kì tốt. Đông Xưởng có thể giám sát văn võ bá quan, Cẩm y vệ, quyền uy ngất trời. Xưởng công Đông Xưởng bình thường đều do Tư lễ thái giám đảm nhận, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Đông Xưởng tùy tiện xuất ra một tiểu lâu la cũng đủ khiến cho đại thần nhất phẩm không dám khinh suất, nhưng Đông Xưởng này cũng là một nơi đầy ắp tiếng xấu. Đoàn Phi đã từng xem vô số tiểu thuyết, phim truyền hình, phim điện ảnh nhưng chưa từng nghe qua trong Đông Xưởng có một người nào tốt. Đến loại phản đồ như Quảng Đan Tùng cũng không dễ dàng chịu gia nhập Đông Xưởng, Đoàn Phi lẽ nào lại dễ dàng nhảy vào trong cái rãnh to này?
Có điều hắn hiện giờ chỉ là một tiểu Bộ Khoái vô danh tiểu tốt, chưa nói đến bản thân không có quyền cũng chẳng có thế, ngay đến cả chỗ dựa cũng chẳng vững chắc, hắn dựa vào cái quái gì mà cự tuyệt Đông Xưởng chứ? Người ta chỉ vung tay một cái là thừa sức nghiền chết con kiến nhỏ bé như hắn rồi.
Trong lúc Đoàn Phi đang liều mạng tìm cách xoay chuyển tình hình thì ánh mắt nhìn hắn của Hải công công đột nhiên trở nên sắc bén. Nhưng Hải công công lại nghĩ đến những việc mà lão tận mắt chứng kiến trong mấy ngày này, thêm vào một câu nói khi bản thân nhận được tình báo của Đoàn Phi thì thần sắc tận lực muốn chiêu mộ hắn mới hòa hoãn lại.
Đoàn Phi không biết sau vụ án Lưu Cẩn mười mấy năm trước, Đông Xưởng đã không còn được như xưa. Trương Nhuệ Viễn xưởng công Đông Xưởng hiện nay không nhận được sự sủng ái của hoàng thượng như những xưởng công trước đó, bởi vậy khi hành sự Đông Xưởng đã không còn có thể hống hách như thời Vương Chấn, Lưu Cẩn. Đông Xưởng hiện nay bị 12 đoàn doanh đề đốc Giang Bân, Cẩm Y Vệ Tiền Ninh trấn áp, phải sống những ngày chẳng mấy tốt đẹp, khi hành sự cũng phải rất chú ý cẩn thận.
Chuyện của Đoàn Phi sau khi được Điển sử Hứa Dục huyện Bảo Ứng trình báo lên lập tức nhận được sự chú ý của Đông Xưởng. Đông Xưởng không bao giờ vì sự đố kị của một tên mật thám nho nhỏ mà bỏ qua nhân tài, thứ mà Đông Xưởng cần nhất hiện nay chính là nhân tài!
- Đoàn Phi, ngươi dường như còn băn khoăn điều gì?
Hải công công hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
Đoàn Phi cung cẩn nói:
- Nhận được sự ưu ái của công công, Đoàn Phi biết ơn vô cùng, chỉ là thông phán Dương Châu Tạ đại nhân trước đây đã đề bạt tiểu nhân, ơn tri ngộ Đoàn Phi không dám quên, ý tốt của công công Đoàn Phi xin ghi nhớ.
Lời của Đoàn Phi tuy rất khéo léo nhưng Hải công công lại sắc mặt giận dữ, nói:
- Cái gì mà đã từng đề bạt, chẳng qua chỉ là một lời nói suông. Nếu ngươi đã u mê không chịu tỉnh ngộ thì ta cũng chẳng còn gì để nói, hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận!
Hải công công phẩy tay áo bỏ đi, Đoàn Phi thầm thở dài, Đông Xưởng kia quả thật chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, nếu đổi lại là Cẩm Y Vệ thì có lẽ hắn sẽ suy nghĩ một chút.
Hải công công bỗng dừng lại trước cửa phòng, quay đầu nói:
- Ta cho ngươi thêm vài ngày để suy nghĩ, lúc nào thay đổi chủ ý có thể đến tìm ta. Phải rồi có phải ngươi vì chuyện với Hứa Dục mà có thành kiến với Đông Xưởng? cái đồ không nên cơm cháo gì ấy ngươi không cần để ý, ta tự khắc sẽ đi cảnh cáo hắn.
Đoàn Phi cung cung kính kính cúi đầu về phía Hải công công rồi đứng thẳng người lên, ngạo nghễ nói:
- Phiền công công phải để ý rồi, chỉ một việc nhỏ như vậy mà ta giải quyết không xong thì sao có thể được công công để mắt đến?
Hải công công kinh ngạc đánh giá lại hắn, Đoàn Phi lúc này khiến ông ta không khỏi có cảm giác phải nhìn nhận hắn bằng ánh mắt khác. Hải công công đã đánh giá rất nhiều người rồi, thấy thế nội tâm dậy sóng, nhìn lại Đoàn Phi một cái, gật gật đầu, ừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Đoàn Phi hiện tại đang khổ sở cân nhắc lại xem bản thân có đắc tội với lão thái giám kia không thì chợt nghe Thạch Bân than thở:
- Cuối cùng cũng đến Dương Châu rồi, chuyến đi trấn An Hải lần này quả là như được trở lại làm người!
Đoàn Phi lúc này mới hồi phục tinh thần, không ngờ đã về đến Dương Châu từ lúc nào không hay. Sử Vũ Phong đưa đám bộ khoái Đoàn Phi, Thạch Bân và hai huynh đệ Nhạc gia cùng tiến vào phủ Dương Châu.
Hung án liên hoàn trấn Hải An rốt cục sẽ xử lí như thế nào vẫn cần sự phán quyết của Tạ thông phán, bởi vậy Sử tổng bộ mới đưa 2 huynh đệ họ Nhạc về đây, Hạ Thịnh lo lắng cho tiểu sư đệ nên cũng đi theo.
Tạ Chí Quân rất nhanh đã cho truyền gặp một mình Đoàn Phi, khen ngợi những việc mà hắn đã làm ở trấn Hải An nên đã nhanh chóng duyệt việc điều Đoàn Phi đến Dương Châu, tạm thời làm trợ thủ cho Sử tổng bộ. Từ một tiểu bộ khoái không phẩm vị bỗng chốc trở thành trợ thủ cho tổng bộ của cả một phủ, từ thất phẩm, cũng có thể coi là tăng liền 3 cấp rồi.
Đoàn Phi trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn chưa đến nỗi mừng phát ngất, hắn thấy Tạ Chí Quân cứ không nhắc đến chuyện xử lí hai huynh đệ Nhạc Ngọc Kỳ ra sao, không nhịn được liền hỏi:
- Đại nhân, không biết vụ án này sẽ xử lí như thế nào?
Tạ Chí Quân thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:
- Án đã phá xong, xử lí ra sao ngươi cũng không cần quan tâm nữa, hiện giờ công việc của Bảo Ứng huyện rất bận, ngươi vẫn nên nhanh chóng quay về thay thế vị trí của Nghiêm bộ đầu đi, quản lí cho tốt nơi đó rồi đợi tin lành chuyển đến, đi đi.
Đoàn Phi lại cứ cố chấp nói:
- Đại nhân, ngài đã xem hồ sơ vụ án mà tiểu nhân nhờ Sử tổng bộ chuyển giao chưa?
Tạ Chí Quân thở dài, nói:
- Hai người bọn họ không liên quan gì tới ngươi, sao phải cố chấp như vậy? ta biết ngươi có ý tốt, nhưng vụ án này không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ngươi vẫn còn ngờ nghệch lắm, ngươi mà xử lí như vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn thây đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.