Quyển 2 - Chương 131: Hộ pháp Ma Môn
Thần Đăng
02/12/2013
Thời điểm đầu năm nay có một vì sao đâm rách bầu trời, rơi xuống phía đông, sau đó trên Đông Hải còn xuất hiện một vì sao còn sáng hơn sao
kim, tuy chỉ sáng mười ngày liền biến mất, cũng khiến cho lão phu hứng
thú vì thế bắt đầu chú ý tới dị sự Giang Nam. Vừa bắt đầu liền biết tới
sự xuất hiện của ngươi, chuyện ngươi từng trải qua ta đều biết. Tuy lão
phu rất coi trọng ngươi, chỉ là chuyện ta thu nhận ngươi làm độ đệ không được truyền ra ngoài, nếu không ta tuyệt đối không thừa nhận, thậm chí
sẽ giết ngươi để diệt khẩu, ngươi hiểu chứ?
Đoàn Phi hoảng sợ nói:
- Ân sư ắt có chủ ý, đồ nhi xin nghe mệnh của tôn sư, tuyệt đối không nói với người khác.
- Uhm.
Vương Thủ Nhân nói:
- Ngươi biết vì sao ta nghiêm cấm ngươi nói ra ngoài không?
Đoàn Phi lắc đầu, Vương Thủ Nhân nói:
- Đây là bởi vì ta không dự định dạy tâm học cho ngươi, cũng không muốn dạy ngươi thuật làm quan. Ta thấy ngươi hăng hái giết giặc Oa, lại có tư tưởng cầu sư học nghệ, mà ta ghét nhất chính là hạng người bán nước cầu vinh. Thứ hai là Thát Đát và giặc Oa không ngừng quấy nhiễu lãnh thổ Đại Minh ta, ta suy tính sẽ truyền thụ cho ngươi binh pháp, sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung, cả võ công nữa, hy vọng ngươi có thể học thành, tương lai có thể bình yên quốc thổ, giết sạch những kẻ thù rình tập Đại Minh ta!
Đoàn Phi cảm giác chính mình hạnh phúc muốn ngất đi, nói thực ra, tâm học của Vương Thủ Nhân tuy rằng có tiếng tăm, tuy nhiên từ khi tới thế giới này Đoàn Phi không có hứng thú với nó, nhưng Vương Thủ Nhân không chỉ nổi danh bởi tâm học của ông, ngoài tâm học ra còn vì binh pháp của ông, tài bắn cung danh chấn một thời của ông. Còn nói về võ công Đoàn Phi thực sự không quá để ý, Vương Thủ Nhân một đời danh nho, có thể dạy hắn võ công cao minh gì đây?
Tuy nhiên động tác và lời nói vừa nãy của Vương Thủ Nhân khiến hắn càng không dám tin, chỉ thấy Vương Thủ Nhân từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng, tiện tay nhéo một miếng giống như nhào nặn bột mì, Vương Thủ Nhân ném miếng vàng vào lòng Đoàn Phi nói:
- Vi sư dùng ba mũi tiễn bình định Kinh quân, cưỡi ngựa bắt Ninh Vương, một mình dẫn dụ chém đầu Tàn Sa, tất cả đều dựa vào bản lĩnh thực sự, ngươi cho rằng ta là một thư sinh trói gà không chặt sao? Cây cung ta treo trên tường kia e là trên đời này chỉ có vài ngươi giương nổi cung thôi.
Đoàn Phi phi tiếp nhận miếng vàng nhỏ, lấy miệng cắn một cái, quả thực là vàng thật! Đại nho Vương Thủ Nhân không ngờ văn võ song toàn, thật khiến người ta không dám tin!
Vương Thủ Nhân quát:
- Tiếp đến những lời ta nói chỉ được phép ghi nhớ trong lòng, may mắn ngươi cũng không có thói quen nói lung tinh, nếu không đã có khó làm rồi, Vi Sư không phải người thường, ngươi cũng xử vài vụ án liên quan đến nhiệm vụ Võ Lâm, vì thế nên biết trên đời này có một tổ chức được gọi là Ma Môn.
- Ân sư thực sự là cao thủ Ma Môn?
Đoàn Phi kinh ngạc mở to hai mắt, khóe miệng dường như chảy nước miếng, hắn không quá tin tưởng đối với Tiên Thiên công mà Tô Dung dạy hắn, nếu như có thể học được thần công gì đó của Ma Môn. . . Ha ha, tu vi tiến triển cực nhanh cũng không nói, thậm chí còn có rất nhiều chỗ tốt, thí dụ như thải âm bổ dương, nam nhân xuyên việt đến thời cổ đại có mấy ai không muốn phải ôm trái ấp tam thê tứ thiếp chứ?
Vương Thủ Nhân nói:
- Uhm, tuy nhiên lúc không có người ngươi nên gọi là Thánh Môn hoặc là Quang Minh thánh giáo. Từ sau khi thái thổ Chu Nguyên Chương lập quốc nhiều lần chèn ép, bổn môn sớm không còn phồn thịnh như trước kia. Ta đây thực tế không phải đệ tử Thánh Môn chính quy, mà là hộ pháp Thánh Môn. Mỗi khi Thánh Môn suy thoái, liền tìm kiếm đệ tử trùng hưng Thánh Môn, còn ngươi, chính là người ta lựa chọn, ngươi hiện tại biết vì sao cấm ngươi không được nói ra ngoài không?
Đoàn Phi thông hiểu gật gật đầu, chuyện tình Đại Minh triều lập quốc Đoàn Phi cũng từng nghe qua, nghe nói Thái Tổ chính là xuất thân từ Minh giáo, sau khi mượn lực lượng Minh giáo lập quốc lại cố gắng chèn ép thế lực Minh giáo, Minh giáo liền chuyển thành hoạt động phát triển bí mật, dẫn xuất ra giáo phái Bạch Liên giáo, Di Lặc giáo, bởi vì vẫn luôn luôn đối kháng triều đình, hơn nữa hành động quỷ dị, giáo đồ tốt xấu lẫn lộn cho nên thanh danh không được tốt.
Đoàn Phi gật đầu sau đó hỏi:
- Ân sư biết tính cách của đồ nhi, đồ nhi chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, đánh phá giặc Oa coi như cũng được, để đồ nhi dẫn người đi tạo phản tuyệt đối không được.
- Ai cho ngươi đi làm những chuyện này hả?
Vương Thủ Nhân trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta thu ngươi làm đồ đệ là muốn cho ngươi thay ta làm hộ pháp Thánh Môn, để bảo tồn võ học và tinh thần của Thánh Môn. Cho đến khi cần có người kế thừa hoặc Thánh Môn suy thoái, tiếp đến bí mật thu nhận đồ đệ, để bọn chúng làm môn chủ Thánh Môn, chuyện tạo phản hay không chính là bọn họ làm, có gì liên quan tới ngươi?
- Như vậy đồ nhi yên tâm.
Đoàn Phi thở phào, sau đó kỳ quái nói:
- Ân sư, ngài là trọng thần Đại Minh, lại tùacute; tập kết Thánh Môn tạo phản triều đình, điều này không phải có chút không biết đạo lý không?
Vương Thủ Nhân khen ngợi nói:
- Ngươi có thể hỏi như vậy ta yên tâm, không câu nệ lễ pháp, không câu nệ tiểu tiết, quả thực ta nhìn đúng người. Những văn nhân miệng đầy luân lý ta không muốn nhìn, ngươi chỉ thấy tạo phản gây thương tổn đối với dân chúng và Đại Minh, lại không thấy được chỗ tốt của tạo phản, trên thực tế Ninh Vương tạo phản, ngươi lại ở giữa được lợi đấy, chẳng lẽ không có chút nhận xét gì sao?
Đoàn Phi ồ một tiếng, nói:
- Ý Ân sư nói là chuyện đồ nhi một bước nhảy lên thành quan ngũ phẩm, và chuyện uy hiếp Hoài Vương giao tên ác đồ ra sao?
- Đúng vậy, đây chính là hai điểm tốt trong đó, phàm là chỗ nào đó tạo phản, nếu không có thiên tai, tất nhiên là vì quan liêu ác bác địa phương hoành hành, dân chúng lầm than, nếu như mặc cho phát triển tới khi bùng nổ, lúc này tự nhiên biến loạn không thể cứu vãn. Bạch Liên giáo, Di Lặc giáo nhân cơ hội mà phát động, khắp nơi tìm cơ hội phát triển giáo chúng gây xích mích tạo phản, sẽ có thể khiến biến loạn bùng nổ. Trước khi sự tình phát triển tới tình trạng không thể cứu vãn, tiêu diệt phản loạn liền dễ dàng hơn nhiều. Thí dụ như khi Ninh Vương làm loạn Sơn Đông Thanh Châu liền có giáo đồ Bạch Liên Giáo nhân cơ hội tạo phản, nhưng số lượng vẫn ít ỏi, chưa đầy một ngày liền bị quan binh địa phương tiêu diệt.
Đoàn Phi nghe vậy liên tục gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Đạo lý này đồ nhi hiểu, tuy nhiên nếu như triều đình xử trí không kịp để tình thế khuếch đại, thậm chí lật đổ triều đình thì sao?
Vương Thủ Nhân nói:
- Vạn vật sinh trưởng đều có đạo lý riêng, nếu như triều đình ngay cả chút lửa nhỏ cũng không dập nổi, ngược lại khiến nó cháy thành lửa lớn ngập trời, như vậy triều đình lưu lại chỉ tiếp tục gây họa cho dân chúng không bằng đập đổ hết thảy rồi dựng lại. Trách nhiệm của hộ giáo Pháp Vương là truyền thừa giáo lý và thần công, còn lại có thể làm thì làm, không thể thì mặc cho nó phát triển là xong.
Đoàn Phi gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút phản đối, Vương Thủ Nhân nói:
- Ngươi trước tiên không cần ngắt lời, có thời gian ta lại tranh luận với ngươi. Vừa rồi nói đến chỗ tốt của tạo phản, phàm là nơi phát sinh phản loạn phân nửa quan viên đều chịu xét xử, quan viên thay mới thường thường là quan viên nơi khác điều đến. Vì muốn bình ổn lửa giận và việc mất đi lòng tin trong lòng dân chúng đối với quan phủ, bọn họ phải thay mặt triều đình tiến hành trấn an, cũng thích hợp tiến hành cải cách. Lúc đó địa chủ cường hào lớn tại địa phương đều bị kẻ tạo phản giết chết, cho dù còn sống, bọn họ cũng không trở về vì ruộng đất đã bị phân chia. Nếu như nhân khẩu giảm đi nhiều, sẽ có không ít dân chúng lưu lạc bên ngoài được an trí tới.
Vương Thủ Nhân nói đến rất nhiều chỗ tốt từ việc tạo phản quy mô nhỏ, Đoàn Phi nghe vậy không khỏi trừng mắt há miệng. Lúc trước Đoàn Phi chưa bao giờ nghe, nghe rồi dường như có chút đạo lý, thế nhưng lại vì quá lấy cái tôi làm trung tâm, không lo lắng đến lợi ích của dân chúng.
Bởi vì Vương Thủ Nhân đã nói trước, cho nên Đoàn Phi chưa tranh luận cùng ông. Vương Thủ Nhân sau khi nói một hồi rốt cuộc nhớ tới chủ đề chính, cười nói:
- Thật lâu không có người để nói nhiều lời như vậy, làm Pháp Vương thực ra rất cô quạnh. Thôi được, thời gian không còn sớm, ta trước hết truyền thần công bổn môn cho ngươi, nội lực hộ giáo Pháp Vương bổn môn chuyên dụng có tên là Hạo Thiên thần công, đối với độ tuổi tu luyện cũng không có nhiều hạn chế, cũng không đòi hỏi tư chất quá cao. Tuy không phải công pháp mạnh nhất trong giáo, nhưng cũng là tâm pháp thích hợp nhất đối với hộ giáo Pháp Vương sử dụng.
- Hạo Thiên thần công, tên rất hay, ân sư mau dạy đồ nhi đi ạ.
Đoàn Phi sốt ruột nói.
Vương Thủ Nhân nhìn hắn thản nhiên thở dài, nói:
- Được rồi, ngươi ngồi khoanh chân, giữ vững tinh thần, khi ta quán đỉnh thâu công thì để ý tới khẩu quyết mà ta đọc, còn có cách vận hành nội lực.
- Quán đỉnh? Ân sư chẳng lẽ muốn bỏ toàn thân công lực vì đồ nhi sao?
Đoàn Phi kích động nước lưng tròng mắt, quán đỉnh thâu công, cho dù chỉ có thể tiếp thu bảy tám phần, bản thân chẳng phải cũng trở thành cao thủ rồi sao? Sau này tu luyện đều tiến triển cực nhanh, Ma Môn không hổ là Ma Môn, tu luyện rất thoải mái a!
Đoàn Phi hoảng sợ nói:
- Ân sư ắt có chủ ý, đồ nhi xin nghe mệnh của tôn sư, tuyệt đối không nói với người khác.
- Uhm.
Vương Thủ Nhân nói:
- Ngươi biết vì sao ta nghiêm cấm ngươi nói ra ngoài không?
Đoàn Phi lắc đầu, Vương Thủ Nhân nói:
- Đây là bởi vì ta không dự định dạy tâm học cho ngươi, cũng không muốn dạy ngươi thuật làm quan. Ta thấy ngươi hăng hái giết giặc Oa, lại có tư tưởng cầu sư học nghệ, mà ta ghét nhất chính là hạng người bán nước cầu vinh. Thứ hai là Thát Đát và giặc Oa không ngừng quấy nhiễu lãnh thổ Đại Minh ta, ta suy tính sẽ truyền thụ cho ngươi binh pháp, sẽ dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung, cả võ công nữa, hy vọng ngươi có thể học thành, tương lai có thể bình yên quốc thổ, giết sạch những kẻ thù rình tập Đại Minh ta!
Đoàn Phi cảm giác chính mình hạnh phúc muốn ngất đi, nói thực ra, tâm học của Vương Thủ Nhân tuy rằng có tiếng tăm, tuy nhiên từ khi tới thế giới này Đoàn Phi không có hứng thú với nó, nhưng Vương Thủ Nhân không chỉ nổi danh bởi tâm học của ông, ngoài tâm học ra còn vì binh pháp của ông, tài bắn cung danh chấn một thời của ông. Còn nói về võ công Đoàn Phi thực sự không quá để ý, Vương Thủ Nhân một đời danh nho, có thể dạy hắn võ công cao minh gì đây?
Tuy nhiên động tác và lời nói vừa nãy của Vương Thủ Nhân khiến hắn càng không dám tin, chỉ thấy Vương Thủ Nhân từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng, tiện tay nhéo một miếng giống như nhào nặn bột mì, Vương Thủ Nhân ném miếng vàng vào lòng Đoàn Phi nói:
- Vi sư dùng ba mũi tiễn bình định Kinh quân, cưỡi ngựa bắt Ninh Vương, một mình dẫn dụ chém đầu Tàn Sa, tất cả đều dựa vào bản lĩnh thực sự, ngươi cho rằng ta là một thư sinh trói gà không chặt sao? Cây cung ta treo trên tường kia e là trên đời này chỉ có vài ngươi giương nổi cung thôi.
Đoàn Phi phi tiếp nhận miếng vàng nhỏ, lấy miệng cắn một cái, quả thực là vàng thật! Đại nho Vương Thủ Nhân không ngờ văn võ song toàn, thật khiến người ta không dám tin!
Vương Thủ Nhân quát:
- Tiếp đến những lời ta nói chỉ được phép ghi nhớ trong lòng, may mắn ngươi cũng không có thói quen nói lung tinh, nếu không đã có khó làm rồi, Vi Sư không phải người thường, ngươi cũng xử vài vụ án liên quan đến nhiệm vụ Võ Lâm, vì thế nên biết trên đời này có một tổ chức được gọi là Ma Môn.
- Ân sư thực sự là cao thủ Ma Môn?
Đoàn Phi kinh ngạc mở to hai mắt, khóe miệng dường như chảy nước miếng, hắn không quá tin tưởng đối với Tiên Thiên công mà Tô Dung dạy hắn, nếu như có thể học được thần công gì đó của Ma Môn. . . Ha ha, tu vi tiến triển cực nhanh cũng không nói, thậm chí còn có rất nhiều chỗ tốt, thí dụ như thải âm bổ dương, nam nhân xuyên việt đến thời cổ đại có mấy ai không muốn phải ôm trái ấp tam thê tứ thiếp chứ?
Vương Thủ Nhân nói:
- Uhm, tuy nhiên lúc không có người ngươi nên gọi là Thánh Môn hoặc là Quang Minh thánh giáo. Từ sau khi thái thổ Chu Nguyên Chương lập quốc nhiều lần chèn ép, bổn môn sớm không còn phồn thịnh như trước kia. Ta đây thực tế không phải đệ tử Thánh Môn chính quy, mà là hộ pháp Thánh Môn. Mỗi khi Thánh Môn suy thoái, liền tìm kiếm đệ tử trùng hưng Thánh Môn, còn ngươi, chính là người ta lựa chọn, ngươi hiện tại biết vì sao cấm ngươi không được nói ra ngoài không?
Đoàn Phi thông hiểu gật gật đầu, chuyện tình Đại Minh triều lập quốc Đoàn Phi cũng từng nghe qua, nghe nói Thái Tổ chính là xuất thân từ Minh giáo, sau khi mượn lực lượng Minh giáo lập quốc lại cố gắng chèn ép thế lực Minh giáo, Minh giáo liền chuyển thành hoạt động phát triển bí mật, dẫn xuất ra giáo phái Bạch Liên giáo, Di Lặc giáo, bởi vì vẫn luôn luôn đối kháng triều đình, hơn nữa hành động quỷ dị, giáo đồ tốt xấu lẫn lộn cho nên thanh danh không được tốt.
Đoàn Phi gật đầu sau đó hỏi:
- Ân sư biết tính cách của đồ nhi, đồ nhi chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, đánh phá giặc Oa coi như cũng được, để đồ nhi dẫn người đi tạo phản tuyệt đối không được.
- Ai cho ngươi đi làm những chuyện này hả?
Vương Thủ Nhân trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Ta thu ngươi làm đồ đệ là muốn cho ngươi thay ta làm hộ pháp Thánh Môn, để bảo tồn võ học và tinh thần của Thánh Môn. Cho đến khi cần có người kế thừa hoặc Thánh Môn suy thoái, tiếp đến bí mật thu nhận đồ đệ, để bọn chúng làm môn chủ Thánh Môn, chuyện tạo phản hay không chính là bọn họ làm, có gì liên quan tới ngươi?
- Như vậy đồ nhi yên tâm.
Đoàn Phi thở phào, sau đó kỳ quái nói:
- Ân sư, ngài là trọng thần Đại Minh, lại tùacute; tập kết Thánh Môn tạo phản triều đình, điều này không phải có chút không biết đạo lý không?
Vương Thủ Nhân khen ngợi nói:
- Ngươi có thể hỏi như vậy ta yên tâm, không câu nệ lễ pháp, không câu nệ tiểu tiết, quả thực ta nhìn đúng người. Những văn nhân miệng đầy luân lý ta không muốn nhìn, ngươi chỉ thấy tạo phản gây thương tổn đối với dân chúng và Đại Minh, lại không thấy được chỗ tốt của tạo phản, trên thực tế Ninh Vương tạo phản, ngươi lại ở giữa được lợi đấy, chẳng lẽ không có chút nhận xét gì sao?
Đoàn Phi ồ một tiếng, nói:
- Ý Ân sư nói là chuyện đồ nhi một bước nhảy lên thành quan ngũ phẩm, và chuyện uy hiếp Hoài Vương giao tên ác đồ ra sao?
- Đúng vậy, đây chính là hai điểm tốt trong đó, phàm là chỗ nào đó tạo phản, nếu không có thiên tai, tất nhiên là vì quan liêu ác bác địa phương hoành hành, dân chúng lầm than, nếu như mặc cho phát triển tới khi bùng nổ, lúc này tự nhiên biến loạn không thể cứu vãn. Bạch Liên giáo, Di Lặc giáo nhân cơ hội mà phát động, khắp nơi tìm cơ hội phát triển giáo chúng gây xích mích tạo phản, sẽ có thể khiến biến loạn bùng nổ. Trước khi sự tình phát triển tới tình trạng không thể cứu vãn, tiêu diệt phản loạn liền dễ dàng hơn nhiều. Thí dụ như khi Ninh Vương làm loạn Sơn Đông Thanh Châu liền có giáo đồ Bạch Liên Giáo nhân cơ hội tạo phản, nhưng số lượng vẫn ít ỏi, chưa đầy một ngày liền bị quan binh địa phương tiêu diệt.
Đoàn Phi nghe vậy liên tục gật đầu, lại lắc đầu, nói:
- Đạo lý này đồ nhi hiểu, tuy nhiên nếu như triều đình xử trí không kịp để tình thế khuếch đại, thậm chí lật đổ triều đình thì sao?
Vương Thủ Nhân nói:
- Vạn vật sinh trưởng đều có đạo lý riêng, nếu như triều đình ngay cả chút lửa nhỏ cũng không dập nổi, ngược lại khiến nó cháy thành lửa lớn ngập trời, như vậy triều đình lưu lại chỉ tiếp tục gây họa cho dân chúng không bằng đập đổ hết thảy rồi dựng lại. Trách nhiệm của hộ giáo Pháp Vương là truyền thừa giáo lý và thần công, còn lại có thể làm thì làm, không thể thì mặc cho nó phát triển là xong.
Đoàn Phi gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút phản đối, Vương Thủ Nhân nói:
- Ngươi trước tiên không cần ngắt lời, có thời gian ta lại tranh luận với ngươi. Vừa rồi nói đến chỗ tốt của tạo phản, phàm là nơi phát sinh phản loạn phân nửa quan viên đều chịu xét xử, quan viên thay mới thường thường là quan viên nơi khác điều đến. Vì muốn bình ổn lửa giận và việc mất đi lòng tin trong lòng dân chúng đối với quan phủ, bọn họ phải thay mặt triều đình tiến hành trấn an, cũng thích hợp tiến hành cải cách. Lúc đó địa chủ cường hào lớn tại địa phương đều bị kẻ tạo phản giết chết, cho dù còn sống, bọn họ cũng không trở về vì ruộng đất đã bị phân chia. Nếu như nhân khẩu giảm đi nhiều, sẽ có không ít dân chúng lưu lạc bên ngoài được an trí tới.
Vương Thủ Nhân nói đến rất nhiều chỗ tốt từ việc tạo phản quy mô nhỏ, Đoàn Phi nghe vậy không khỏi trừng mắt há miệng. Lúc trước Đoàn Phi chưa bao giờ nghe, nghe rồi dường như có chút đạo lý, thế nhưng lại vì quá lấy cái tôi làm trung tâm, không lo lắng đến lợi ích của dân chúng.
Bởi vì Vương Thủ Nhân đã nói trước, cho nên Đoàn Phi chưa tranh luận cùng ông. Vương Thủ Nhân sau khi nói một hồi rốt cuộc nhớ tới chủ đề chính, cười nói:
- Thật lâu không có người để nói nhiều lời như vậy, làm Pháp Vương thực ra rất cô quạnh. Thôi được, thời gian không còn sớm, ta trước hết truyền thần công bổn môn cho ngươi, nội lực hộ giáo Pháp Vương bổn môn chuyên dụng có tên là Hạo Thiên thần công, đối với độ tuổi tu luyện cũng không có nhiều hạn chế, cũng không đòi hỏi tư chất quá cao. Tuy không phải công pháp mạnh nhất trong giáo, nhưng cũng là tâm pháp thích hợp nhất đối với hộ giáo Pháp Vương sử dụng.
- Hạo Thiên thần công, tên rất hay, ân sư mau dạy đồ nhi đi ạ.
Đoàn Phi sốt ruột nói.
Vương Thủ Nhân nhìn hắn thản nhiên thở dài, nói:
- Được rồi, ngươi ngồi khoanh chân, giữ vững tinh thần, khi ta quán đỉnh thâu công thì để ý tới khẩu quyết mà ta đọc, còn có cách vận hành nội lực.
- Quán đỉnh? Ân sư chẳng lẽ muốn bỏ toàn thân công lực vì đồ nhi sao?
Đoàn Phi kích động nước lưng tròng mắt, quán đỉnh thâu công, cho dù chỉ có thể tiếp thu bảy tám phần, bản thân chẳng phải cũng trở thành cao thủ rồi sao? Sau này tu luyện đều tiến triển cực nhanh, Ma Môn không hổ là Ma Môn, tu luyện rất thoải mái a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.