Tuần Thú Đại Minh

Quyển 2 - Chương 91: Lợn lành chữa thành lợn què

Thần Đăng

15/11/2013

Bọn Đoàn Phi đều quay đầu lại nhìn người kia, chỉ thấy đó là một thư sinh tuổi chừng hai mươi, lúc này mặt đầy giận dữ, mắt nhìn không chớp, giống như đang nói chuyện với không khí.

Nhìn vẻ mặt tên tiểu tử này, Đoàn Phi không khỏi khẽ mỉm cười. Nhớ năm đó hắn cũng từng là một kẻ bất bình, tràn đầy nhiệt huyết không cách phát tiết, cả ngày chỉ thiên oán địa, lúc đó bộ dạng chắc chắn cũng như vậy.

Một đám bộ khoái nhất loạt giận dữ, Lưu Bộ đầu đang muốn đập bàn mắng người, Đoàn Phi giơ tay nhấn bả vai anh ta một cái, cười nói:

- Hà tất phải chấp nhặt với người kém hiểu biết chứ? Ông chủ Thành, ta còn lời chưa nói hết, rượu và đồ ăn ngon cứ việc mang lên. Lưu lão ca, bữa tiệc này ta sớm nói qua là ta mời rồi, ngươi cần gì phải tranh trả tiền với ta chứ!

Lưu Bộ khoái bật cười ha hả, nhìn mặt Đoàn Phi rồi trừng mắt giận dữ liếc thư sinh kia một cái, thu ánh mắt chẳng muốn để ý đến y nữa.

Ngược lại ông chủ Thành chẳng quan tâm những bàn luận này, lòng ông ta tự nhủ cho dù thật sự lấy tiền ít nhất cũng phải giảm 50%, lập tức kêu phòng bếp khẩn trương mang thức ăn lên, bọn tiểu nhị như nước chảy dâng rượu và thức ăn.

Đoàn Phi vẫy tay ra ngoài cửa, Tô Dung nhẹ nhàng bước đến, Đoàn Phi cười nói:

- Bảo ngươi không cần theo đến ngươi lại cứ đến, giờ hết trờ để xem rồi. Một cô gái như ngươi lại ngồi cùng bàn với chúng ta không tốt, không bằng đến bên cạnh tìm một chỗ trống ngồi xuống, ta sai tiểu nhị mang một chút đồ ăn ngon cho ngươi.

Tô Dung khẽ mỉm cười nói:

- Rất tốt ạ, nhìn thấy công tử liên tiếp thi hành diệu kế phá án, làm một nha hoàn của công tử tiểu nữ cũng thấy thơm lây. Công tử và các vị bộ khoái đại ca từ từ ăn, tiểu nữ qua một bên tùy ý ăn một chút là được rồi.

- Nhớ là ăn nhiều thịt một chút, cần phải bồi bổ cơ thể, đừng quên hôm qua lời ta đã nói với ngươi.

Đoàn Phi ánh mắt cố ý dừng trước ngực Tô Dung, ngừng một lúc mới dời đi. Gương mặt Tô Dung trang điểm thêm một đám mây ửng hồng nữa, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ giận dữ liếc Đoàn Phi một cái, lắc lắc eo nhỏ xoay người đi ra.

Đoàn Phi cười ha hả, chăm chú nhìn ánh mắt khác thường của mọi người, cầm chiếc đũa bắt đầu tiếp mọi người ăn uống linh đình.

Một đám bộ khoái thô lỗ sau khi uống rượu không khỏi có chút hành vi phóng đãng, âm thanh uống rượu chơi đoán số cũng to lên, bốn phía thực khánh đều tránh xa. Tên tiểu thư sinh kia giận dữ cũng đi rồi, một bàn khác chỉ có hai người ngồi, chính là hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngày hôm đó tận mắt nhìn thấy Đoàn Phi giải cứu Tô Dung. Một vị trong đó có diện mạo tuấn tú, nghe được tiếng ồn ào có chút không kiến nhẫn mà nói:

- Mấy tên bộ khoái đó thật sự có chút ầm ĩ, không ăn nữa, chúng ta lại đến sông Tần Hoài đi dạo thôi.

Người đàn ông mặt sẹông liếc mắt nhìn bọn Đoàn Phi một cái, cười nói:



- Lão gia, ông chắc còn nhớ cô bé vừa rồi và tiểu Bộ khoái cùng nói chuyện với cô ta không? Chúng ta đã gặp bọn họ rồi, ban nãy bọn họ phá một vụ án ở ngay trong quán này, bây giờ đang uống rượu mừng công đấy, cho nên thanh âm mới lớn như vậy mà.

- Hả? Vừa rồi một đám bọn họ hùng hổ xông tới, ta còn tưởng rằng bọn họ đến ăn của chùa đấy chứ, vụ án phá như thế nào? Cô bé kia thân hình nhìn qua có chút quen mắt.

Người đàn ông tuấn tú kia ngẫm nghĩ một chút, ồ một tiếng nói:

- Cô ta không phải cô gái ngày hôm đó bị ai đó bức làm nha hoàn sao? Bộ khoái kia không phải là người cứu cô ta hôm đó sao?

Người đàn ông trên mặt có sẹo cười nói:

- Lão gia tử quả nhiên là gặp qua thì không quên được, đúng là hai người bọn họ. Cô gái kia không biết sao thành nha hoàn của bộ khoái, không phải là lấy thân để báo ơn rồi chứ?

- Ha hả.

Hai người cười rộ lên, người đàn ông mặt sẹo cười xong tiếp tục nói:

- Vừa rồi bọn họ kêu ông chủ đi ra nói chuyện, ta đều nghe thấy, hóa ra cái tiệm này trước đó vài ngày bị người ta kiện lên huyện Thượng Nguyên, nói bọn họ lừa chiếm một con ngỗng béo của một nông dân, loại án này xử lý tại chỗ ngay lúc đó là rõ, nhưng huyện lệnh Thượng Nguyên kia hoặc vô năng hoặc ăn hối lộ không phá án ngay.

- Đúng vậy.

Người thanh niên tuấn tú nói:

- Nhà nông nuôi ngỗng phần lớn là nuôi thả, ngỗng ăn cỏ, giun, trong cửa hàng nuôi ngỗng phần lớn là nuôi một hai ngày thôi, ăn cám, cơm, ngũ cốc. Nếu ngay tại chỗ đem giết hết ngỗng trong tiệm, nhìn thức trong mề ngỗng là có thể phân biệt rõ. Nếu thời gian lâu có thể nhìn màu sắc ngỗng để phân biệt, loại án này thời Nam Bắc triều đã phát sinh, càng xử lý nhanh càng tốt, nếu càng kéo dài tràng mề không còn gì trong đó, làm sao còn phân biệt được? Ngươi nói đám bộ khoái kia đã phá được vụ án kéo dài mấy ngày rồi sao? Hắn dùng biện pháp gì?

Nam tử mặt sẹo cười nói:

- Dùng thuật nói dối nói là ngỗng kia đã phát bệnh, tiểu nhị liền luống cuống. Nếu tiểu nhị kia còn không thừa nhận, bọn họ còn có thể làm một kẻ vờ trúng độc, rồi bắt ông chủ và tiểu nhị đi nha môn thẩm vấn, tiểu nhị kia sợ hãi lúc đó sẽ tự mình khai ra thôi.

Anh ta giải thích cặn kẽ một lượt kế sách của Đoàn Phi, thanh niên tuấn tú kia nghe xong không khỏi vỗ đùi, cười nói:



- Quả nhiên diệu kế, cũng chỉ có tài năng như thế mới bức tiểu nhị kia nhận tội, bộ khoái đó cũng có chút khôn vặt, làm việc không dập khuôn, thực không tệ, hắn là người phủ Ứng Thiên sao?

Nam tử mặt sẹo cười nói:

- Ta đều chú ý Tiểu Bộ Khoái kia, hắn không phải người phủ Ứng Thiên, thật ra từ Dương Châu đến. Sáng nay khi đi ra khỏi nhà Nam Kinh Hình Bộ Thượng thư tới gặp ta, liền nói đến hắn. Ngày đó ta làm theo lời dặn dò của lão gia tử, đi dạy dỗ Chỉ huy sứ của Ngũ Thành Binh Mã Ti một trận, tên kia còn tưởng Tiểu Bộ Khoái tên Đoàn Phi và ta có liên hệ gì đó, tin tức truyền ra, nửa quan viên phủ Ứng Thiên đều biết rồi.

- Tiểu Bộ Khoái này lúc đó ở Dương Châu phá được cả đại án, được người ta gọi đùa là Thần Bộ, vừa lúc hôm qua huyện Thượng Nguyện xảy ra hung án, Tri phủ Ứng Thiên Mã Văn Đào chắc chắn cũng là nghe danh của hắn, tạm thời điều Đoàn Phi đi phá án. Đoàn Phi cũng không phụ nhờ vả, sau khi tùy tiện xem xét hiện trường liền lệnh bộ khoái đi bắt người, từ chiều cao cân nặng hung thủ đến làm gì sinh sống đều nói được một chút không sai, không đến nửa canh giờ sau hung thủ liền bị bắt. Hình Bộ Thượng thư đó tìm cớ gặp ta kì thật chính là vì hắn, thăm dò khẩu khí của ta muốn điều Đoàn Phi này đi Hình Bộ đấy.

Nam tử mặt sẹo mang theo giọng điệu trêu đùa nói những lời này, không nghĩ tới thanh niên tuấn tú kia tinh thần lại tỉnh táo, nói:

- Tiểu Bộ Khoái này quả nhiên có chút bản lĩnh, những người này tuy rằng nịnh nọt một chút, nhưng chủ ý kia ngược lại cũng không tệ. Ngươi đồng ý hắn được rồi, điều Đoàn Phi này đi Hình Bộ Nam Kinh, làm một Lang trung là được rồi.

Nam tử mặt sẹo vừa nhíu lông mày vừa nói:

- Lão gia tử, Đoàn Phi này trên người không có công danh, làm sao có thể vào Hình Bộ? Lang trung tuy nhỏ nhưng cũng là quan chính ngũ phẩm, sao có thể dễ dàng ban cho một bộ khoái nho nhỏ? Đầu tiên chính là qua không nổi cửa nội các, những quan đó chỉ sợ sẽ ăn tươi nuốt sống ta.

Thanh niên tuấn tú kia khinh miệt cười cười, nói:

- Công danh? Người có công danh còn thiếu sao? Cả triều văn võ có mấy người tài khám đại dùng? Đoàn Phi này nếu giỏi phá án vì sao không thể làm quan ở Hình Bộ? Đã như vậy, cứ để hắn lưu lại Ứng Thiên làm Thôi quan đi, một quan tòng thất phẩm, không ai có thể lải nhãi ta nữa? Nếu hắn sau này có công tích lớn lao sẽ thăng quan cho hắn không muộn.

Nam tử mặt sẹo gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng âm thầm có chủ ý khác.

Đoàn Phi một ngày liền sử dụng diệu kế phá năm vụ án, xấp xỉ phá một nửa những vụ án tồn đọng mà Mã đại nhân phủ Ứng Thiên giao cho hắn. Sau khi tin tức truyền ra trong nha phủ Ứng Thiên đều oanh truyền, Mã đại nhân vô cùng kinh ngạc, ông ta đang tính toàn nên làm như thế nào giữ Đoàn Phi này lại, cá vàng cùng nhau vượt Long Môn, đột nhiên thấy gia binh Mã Hoa trong phủ mình bước nhanh đến, mặt đầy lo lắng nói với ông ta:

- Lão gia, trong phủ có vài người khách đến, phu nhân và quản gia gọi người nhanh về chào hỏi khách khứa. Nghe quản gia nói, vị khách kia là Đề đốc Giang Bân của Thập Nhị đoàn doanh tiếng tăm lẫy lừng.

- A!

Mã đại nhân chấn động, tay run lên, ly trà đầy nóng đổ xuống trước ngực.

Đề đốc Giang Bân của Thập Nhị đoàn danh, đây chính là kẻ ăn tươi nuốt sống, mượn danh Hoàng thượng, khắp nơi xông vào nhà dân, thông dâm vợ người khác, ác ma vơ vét vô số tài sản.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tuần Thú Đại Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook