Quyển 2 - Chương 159: Tịnh Đế Liên Hoa
Thần Đăng
12/12/2013
Đoàn Phi “
A” một tiếng, như suy nghĩ điều gì đó, đúng lúc này, chỉ thấy phía Hoàng Thành Ứng Thiên đột nhiên bay lên vô số đèn Khổng Minh muôn hình muôn
vẻ, cung điện nguy nga rộng lớn xanh vàng rực rỡ, nhất thời có thể chiêm ngưỡng. Tất cả mọi người không khỏi dừng chân đứng xem, bên cạnh có
người kêu lên:
-Hay quá, trong Hoàng Cung đã bắt đầu thả đèn Cung Đình rồi, đại nhân còn không mau mua đèn Khổng Minh?
Thì ra phủ Ứng Thiên ban hành thông cáo, yêu cầu dân chúng sau khi Hoàng Cung thả đèn mỗi người phải mua một vài đèn Khổng Minh, nếu không mua bị phạt đánh, hiện tại Hoàng Cung đã bắt đầu thả đèn, các cửa hàng ven đường đều vội vàng đóng cửa trốn mua đèn Không Minh, còn người dân đều tranh nhau mua đèn.
Đám người Thạch Bân mỗi người đều chọn lấy một chiếc đèn Cung Đình thả lên trời, Đoàn Phi mua một chiếc đèn Tịnh Đế Liên Hoa, hắn chỉ ôm trong lòng, không chịu thả đèn, người khác hỏi hắn chỉ cười nói:
-Đợi tất cả mọi người thả xong, ta sẽ thả, trên bầu trời chỉ có một chiếc đèn, chẳng phải tuyệt hơn sao?
Đường Bá Hổ nhận ra tâm tư của hắn, mỉm cười nói:
-E là thả một chiếc đèn chưa đủ mê hoặc, chúng ta mua thật nhiều đèn tích lại, thời điểm đêm khuya vắng vẻ thả lên chẳng phải rất tốt sao?
Tất cả mọi người đều hưởng ứng, dù sao Đoàn Phi đồng ý bao toàn bộ, cũng không quan tâm tiêu tốn bao nhiêu tiền, đến lúc về nhà gần như mỗi người đều ôm một chồng đèn Khổng Minh chưa đốt có đủ loại màu sắc sặc sỡ, trên tay còn cầm các loại đồ ăn vặt cùng với bánh trung thu hương vị ngọt ngào.
Sau khi về đến nhà Đoàn Phi buông đồ trong tay xuống rồi đi vào hậu viện hỏi thăm đám người vợ chồng Lưu Đam, mời bọn họ cùng nhau đến hậu viện thả đèn ngắm trăng, bọn họ phải ở trong hậu viện không được ra ngoài trong lòng buồn bực vô cùng, lúc này được mời ra ngắm trăng thả đèn cảm thấy rất vui vẻ. Đoàn Phi cố ý rớt đi chậm lại phía sau, thần sắc như thường sánh vai đi cùng Tô Dung, hắn nhỏ giọng hỏi:
-Đêm này có kẻ trộm sao?
Tô Dung lắc đầu, nhìn trăng trên trời, ánh mắt mơ màng nói:
-Không có, bọn họ dường như chưa chuẩn bị xong, hoặc là có biện pháp khác, bởi vậy không phái người đến đây, đêm nay ánh trăng thật tròn, còn tròn hơn so với trung thu năm trước.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Ngươi muốn về nhà? Có muốn ta chuẩn bị tiễn nàng về nhà một chuyến không? Hay là cho người gửi thư về nhà cho ngươi?
Tô Dung lắc đầu nói:
-Không cần, tiểu nữ tự có biện pháp liên hệ với gia đình.
Đoàn Phi trầm mặc một chút, lại thản nhiên nói:
Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đệ các bất đồng. Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung.
Tô Dung nhìn bên cạnh hắn, hé miệng cười nói:
-Công tử đang suy nghĩ điều gì sao? Tại sao đột nhiên ngâm thơ về Đông Pha cư sĩ?
Đoàn Phi đột nhiên hừ một tiếng, nói:
-Ta nghĩ điều gì trong lòng ngươi biết rõ, chỉ là ta không ép ngươi, khi nào ngươi muốn nói cho ta tự nhiên ngươi sẽ cho ta biết.
Tô Dung uhm một tiếng, nói:
-Đa tạ công tử thông cảm.
-Đi nhanh chút đi, ta nghĩ mọi người không chờ được muốn châm lửa rồi.
Đoàn Phi cười nói.
Trên bầu trời đôi lúc vẫn có người thả đèn, tuy nhiên đã ít hơn so với thời điểm lúc Hoàng Cung bắt đầu thả đèn , đám tiểu tử Thạch Bân, Dương Sâm đều hưng phấn không thôi, mang đèn đặt trên mặt đất, nha hoàn gia đinh Đoàn Phủ cũng tập tụ đầy đủ, mỗi người cầm một cây đèn Khổng Minh, chỉ chờ Đoàn Phi ra lệnh, sẽ lập tức cùng nhau châm hơn trăm đèn Khổng Minh để chúng bay lên bầu trời.
-Còn chờ gì chứ? Cùng nhau thả đi.
Đoàn Phi tiện tay lấy một chiếc đèn Khổng Minh đưa cho Tô Dung, sau đó chính mình lấy thêm một cái, đốt trước tiên mọi người cũng lần lượt đốt đèn, khi Đoàn Phi cảm giác được đèn Khổng Minh đã đủ lực bay, hắn buông tay ra, ngay lập tức đèn Khổng Minh kia lắc lư bay lên bầu trời.
Mọi người lần lượt buông tay, đèn Khổng Minh cùng nhau bay lên không trung của Đoàn Phủ nhìn vô cùng bắt mắt. Tô Dung cũng giống vậy, khi đèn Khổng Minh có đủ lực bay mới buông tay ra, vù một tiếng liền bay vọt lên trời cao, vừa mới bay lên đã vượt qua rất nhiều đèn Khổng Minh khác, kể cả chiếc đèn Khổng Minh thả đầu tiên.
Tô Dung nhìn đèn Không Minh từ từ bay lên và trăng tròn đua nhau phát sáng, nàng vỗ tay cười nói:
-Cao hơn so với đèn của đại nhân, haaaaaa. . .!
Nhìn bộ dáng nàng tươi cười rạng rỡ, Đoàn Phi kích động muốn ồm trầm lấy nàng vào lòng, thấy mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn liền đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tô Dung, Tô Dung đang tập trung nhìn đèn Khổng Minh vì vậy cũng không để ý, đôi tay nhỏ bé bị nắm lấy, nàng theo bản năng co rụt lại, thu hồi ánh trừng mắt liếc nhìn Đoàn Phi, sẵng giọng nói:
-Người muốn làm gì? Còn không buông tay!
Đoàn Phi cười hì hì, cầm một chiếc đèn Không Minh khác đưa cho nàng, nói:
-Thả thêm chiếc đèn nữa đi.
Tô Dung nhanh chóng rút tay ra gạt mái tóc sang bên tai, đưa chiếc đèn Khổng Minh đưa cho Chu Thị bên cạnh nói:
-Các người chơi đi, ta đi về trước.
Đoàn Phi thở dài, thấy Tô Dung một mình quay lại hậu viện, trong lòng hắn khẽ động, ôm lấy ngọn đèn Đế Liên Hoa cũng chạy tới hậu viện.
Tiến vào Nguyệt Nha Môn, Tô Dung mới đi vài bước xoay người lại, nói với Đoàn Phi đang đi theo sát rằng:
-Công tử không ở lại cùng mọi người, đi theo tiểu nữ làm gì?
Đoàn Phi cười hì hì nói:
-Nhìn xem, ta cố ý giữ lại cây đèn này, có đẹp không?
Tô Dung thản nhiên liếc nhìn, quay đầu tiếp tục đi về phía trước nói:
-Bình thường thôi, người không đi thả đèn cùng Thanh Thanh cô nương sao?
Đoàn Phi cười nói:
-Thanh Thanh cô nương không để ý tới tục nhân như ta ah, đèn này là ta cố ý mua về để thả cùng ngươi đấy.
Tô Dung không ngừng bước đi, lãnh đạm nói:
Thật sao? Tiểu nữ chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn, đâu đủ vinh hạnh thả đèn với người, Thanh Thanh cô nương không để ý còn có cô nương khác để ý, người không đi mà tìm Cầm Ca Song Tuyệt hoặc là Vương Khúc Bạch Mẫu Đơn gì đó, chạy tới tìm tiểu nữ làm chi?
Tô Dung đang là ghen sao? Đoàn Phi không dám xác nhận, sợ lại làm nàng tức giận, đành phải ngượng ngùng đi theo nàng.
Tô Dung cũng không quay về phòng, mà đi vào tiểu hoa viên trong hậu viện, chỗ ấy có một cái xích đu , Tô Dùng ngồi trên xích đu, chậm rãi lay động.
-Dung nhi đang giận ta sao? Đều do ta không tốt, ngươi đánh ta vài cái cho hả giận được không?
Đoàn Phi rất cẩn thận nói.
-Tiểu nữ là nha hoàn, nào lý gì mà tức giận công tử, nào dám đánh công tử, công tử đừng làm phiền tiểu nữ, tiểu nữ muốn yên tĩnh một chút.
Tô Dung lạnh nói xong , dường như có chút hối hận, lại thản nhiên nói:
-Rất xin lỗi, tiểu nữ xa nhà đã gần một năm, cho nên trong lòng có chút phiền muộn, không biết phải giải thích thế nào?
-Vậy được rồi, ta thay ngươi thả đèn lên trời.
Đoàn Phi thổi lửa đốt vào đầu vải dầu quấn quanh đèn, chỉ thấy Tô Dung kháng nghị nói:
-Công tử muốn thả thì cứ thả đi lôi tiểu nữ vào làm gì?
Đoàn Phi chỉ cười hi hi, không để tâm, qua hồi lâu mới buông tay ra, chỉ thấy đèn Đế Liên Hoa Đăng uyển chuyển bay lên, ánh lửa của đèn Tịnh Đế Liên Hoa kia chiếu rọi xuống phía dưới vô cùng thánh khiết tựa như đài sen Quan Âm tọa tĩnh. Trăng sáng nhô lên cao, nhưng đèn hoa sen cũng không bị kém đi bởi ánh trăng, tuy chỉ có một chiếc đèn cô độc, nhưng trong bầu trời đêm đèn hoa sen cũng phủ xuống ánh sáng chói mắt.
- Quan Âm Bồ Tát ở trên cao, tiểu nhân Đoàn Phi nhất tâm nguyện cùng nguyện cho Dung Nhi của con mọi chuyện như ý, gặp tai ương hóa lành, cũng cầu tâm tư của con được thành sự thực, không gặp trắc trở.
Đoàn Phi nhìn đèn hoa sen nhỏ giọng cầu nguyện, nhưng thính lực của Tô Dung làm sao không nghe được điều này? Nàng bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn lại, nhìn ánh trăng sáng, nhìn đèn hoa sen thánh khiết, trong lòng nàng không kìm nổi lòng thầm nghĩ:
- Quan Âm Bồ Tát, con nên làm thế nào mới tốt? Trước ngày Trùng Dương ( tức mồng chín tháng chín ) không quay về, e là sư môn sẽ phái người tới tìm con, nhưng vết thương của con vẫn chưa lành, vả lại còn muốn giúp Đoàn Phi lật lại vụ án Chu gia, con biết phân thân sao đâyah!
Đoàn Phi cầu nguyện xong xuôi, cười hì hì đi tới cạnh xích đu, nói:
-Ta đẩy giúp ngươi, nhân tiện kể chuyện giải khuây cho ngươi được chứ?
Tô Dung không có hé miệng, Đoàn Phi cầm lấy xích sắt, tăng lực lay động, bắt đầu chậm rãi kể rằng:
-Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có hai hòa thượng, một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng dần dần trưởng thành, có một ngày hắn cầm kinh phật hỏi sư phụ: Sư phụ, nữ nhân là gì? Lão hòa thượng muốn hù dọa hắn, liền nói cho hắn biết nữ nhân như con hổ hổ, tiểu hòa thượng quả nhiên sợ hãi. Lại có một ngày, lão hòa thượng mang theo tiểu hòa thượng xuống núi hóa duyên, tiểu hòa thượng lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân, hắn cầm lấy tay lão hòa thượng kinh hô: Sư phụ, không xong rồi, lão hổ chạy vào tim con rồi!
Tâm tư Tô Dung được giải tỏa phần nào, nàng trừng mắt liếc nhìn Đoàn Phi, nói:
-Thêu dệt phật môn vô căn cứ, cẩn thận cầu nguyện với Bồ Tát mất linh đấy.
Đoàn Phi cười ha hả, vỗ nhẹ hai má chính mình, nói:
-Linh nghiệm, nhất định linh nghiệm, ta cầu nguyện trước Bồ Tát nhất định phải lưu ngươi lại làm nha hoàn cho ta suốt đời, nhất định linh nghiệm!
-Hay quá, trong Hoàng Cung đã bắt đầu thả đèn Cung Đình rồi, đại nhân còn không mau mua đèn Khổng Minh?
Thì ra phủ Ứng Thiên ban hành thông cáo, yêu cầu dân chúng sau khi Hoàng Cung thả đèn mỗi người phải mua một vài đèn Khổng Minh, nếu không mua bị phạt đánh, hiện tại Hoàng Cung đã bắt đầu thả đèn, các cửa hàng ven đường đều vội vàng đóng cửa trốn mua đèn Không Minh, còn người dân đều tranh nhau mua đèn.
Đám người Thạch Bân mỗi người đều chọn lấy một chiếc đèn Cung Đình thả lên trời, Đoàn Phi mua một chiếc đèn Tịnh Đế Liên Hoa, hắn chỉ ôm trong lòng, không chịu thả đèn, người khác hỏi hắn chỉ cười nói:
-Đợi tất cả mọi người thả xong, ta sẽ thả, trên bầu trời chỉ có một chiếc đèn, chẳng phải tuyệt hơn sao?
Đường Bá Hổ nhận ra tâm tư của hắn, mỉm cười nói:
-E là thả một chiếc đèn chưa đủ mê hoặc, chúng ta mua thật nhiều đèn tích lại, thời điểm đêm khuya vắng vẻ thả lên chẳng phải rất tốt sao?
Tất cả mọi người đều hưởng ứng, dù sao Đoàn Phi đồng ý bao toàn bộ, cũng không quan tâm tiêu tốn bao nhiêu tiền, đến lúc về nhà gần như mỗi người đều ôm một chồng đèn Khổng Minh chưa đốt có đủ loại màu sắc sặc sỡ, trên tay còn cầm các loại đồ ăn vặt cùng với bánh trung thu hương vị ngọt ngào.
Sau khi về đến nhà Đoàn Phi buông đồ trong tay xuống rồi đi vào hậu viện hỏi thăm đám người vợ chồng Lưu Đam, mời bọn họ cùng nhau đến hậu viện thả đèn ngắm trăng, bọn họ phải ở trong hậu viện không được ra ngoài trong lòng buồn bực vô cùng, lúc này được mời ra ngắm trăng thả đèn cảm thấy rất vui vẻ. Đoàn Phi cố ý rớt đi chậm lại phía sau, thần sắc như thường sánh vai đi cùng Tô Dung, hắn nhỏ giọng hỏi:
-Đêm này có kẻ trộm sao?
Tô Dung lắc đầu, nhìn trăng trên trời, ánh mắt mơ màng nói:
-Không có, bọn họ dường như chưa chuẩn bị xong, hoặc là có biện pháp khác, bởi vậy không phái người đến đây, đêm nay ánh trăng thật tròn, còn tròn hơn so với trung thu năm trước.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Ngươi muốn về nhà? Có muốn ta chuẩn bị tiễn nàng về nhà một chuyến không? Hay là cho người gửi thư về nhà cho ngươi?
Tô Dung lắc đầu nói:
-Không cần, tiểu nữ tự có biện pháp liên hệ với gia đình.
Đoàn Phi trầm mặc một chút, lại thản nhiên nói:
Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong, viễn cận cao đệ các bất đồng. Bất thức lư sơn chân diện mục, chích duyên thân tại thử sơn trung.
Tô Dung nhìn bên cạnh hắn, hé miệng cười nói:
-Công tử đang suy nghĩ điều gì sao? Tại sao đột nhiên ngâm thơ về Đông Pha cư sĩ?
Đoàn Phi đột nhiên hừ một tiếng, nói:
-Ta nghĩ điều gì trong lòng ngươi biết rõ, chỉ là ta không ép ngươi, khi nào ngươi muốn nói cho ta tự nhiên ngươi sẽ cho ta biết.
Tô Dung uhm một tiếng, nói:
-Đa tạ công tử thông cảm.
-Đi nhanh chút đi, ta nghĩ mọi người không chờ được muốn châm lửa rồi.
Đoàn Phi cười nói.
Trên bầu trời đôi lúc vẫn có người thả đèn, tuy nhiên đã ít hơn so với thời điểm lúc Hoàng Cung bắt đầu thả đèn , đám tiểu tử Thạch Bân, Dương Sâm đều hưng phấn không thôi, mang đèn đặt trên mặt đất, nha hoàn gia đinh Đoàn Phủ cũng tập tụ đầy đủ, mỗi người cầm một cây đèn Khổng Minh, chỉ chờ Đoàn Phi ra lệnh, sẽ lập tức cùng nhau châm hơn trăm đèn Khổng Minh để chúng bay lên bầu trời.
-Còn chờ gì chứ? Cùng nhau thả đi.
Đoàn Phi tiện tay lấy một chiếc đèn Khổng Minh đưa cho Tô Dung, sau đó chính mình lấy thêm một cái, đốt trước tiên mọi người cũng lần lượt đốt đèn, khi Đoàn Phi cảm giác được đèn Khổng Minh đã đủ lực bay, hắn buông tay ra, ngay lập tức đèn Khổng Minh kia lắc lư bay lên bầu trời.
Mọi người lần lượt buông tay, đèn Khổng Minh cùng nhau bay lên không trung của Đoàn Phủ nhìn vô cùng bắt mắt. Tô Dung cũng giống vậy, khi đèn Khổng Minh có đủ lực bay mới buông tay ra, vù một tiếng liền bay vọt lên trời cao, vừa mới bay lên đã vượt qua rất nhiều đèn Khổng Minh khác, kể cả chiếc đèn Khổng Minh thả đầu tiên.
Tô Dung nhìn đèn Không Minh từ từ bay lên và trăng tròn đua nhau phát sáng, nàng vỗ tay cười nói:
-Cao hơn so với đèn của đại nhân, haaaaaa. . .!
Nhìn bộ dáng nàng tươi cười rạng rỡ, Đoàn Phi kích động muốn ồm trầm lấy nàng vào lòng, thấy mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn liền đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tô Dung, Tô Dung đang tập trung nhìn đèn Khổng Minh vì vậy cũng không để ý, đôi tay nhỏ bé bị nắm lấy, nàng theo bản năng co rụt lại, thu hồi ánh trừng mắt liếc nhìn Đoàn Phi, sẵng giọng nói:
-Người muốn làm gì? Còn không buông tay!
Đoàn Phi cười hì hì, cầm một chiếc đèn Không Minh khác đưa cho nàng, nói:
-Thả thêm chiếc đèn nữa đi.
Tô Dung nhanh chóng rút tay ra gạt mái tóc sang bên tai, đưa chiếc đèn Khổng Minh đưa cho Chu Thị bên cạnh nói:
-Các người chơi đi, ta đi về trước.
Đoàn Phi thở dài, thấy Tô Dung một mình quay lại hậu viện, trong lòng hắn khẽ động, ôm lấy ngọn đèn Đế Liên Hoa cũng chạy tới hậu viện.
Tiến vào Nguyệt Nha Môn, Tô Dung mới đi vài bước xoay người lại, nói với Đoàn Phi đang đi theo sát rằng:
-Công tử không ở lại cùng mọi người, đi theo tiểu nữ làm gì?
Đoàn Phi cười hì hì nói:
-Nhìn xem, ta cố ý giữ lại cây đèn này, có đẹp không?
Tô Dung thản nhiên liếc nhìn, quay đầu tiếp tục đi về phía trước nói:
-Bình thường thôi, người không đi thả đèn cùng Thanh Thanh cô nương sao?
Đoàn Phi cười nói:
-Thanh Thanh cô nương không để ý tới tục nhân như ta ah, đèn này là ta cố ý mua về để thả cùng ngươi đấy.
Tô Dung không ngừng bước đi, lãnh đạm nói:
Thật sao? Tiểu nữ chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn, đâu đủ vinh hạnh thả đèn với người, Thanh Thanh cô nương không để ý còn có cô nương khác để ý, người không đi mà tìm Cầm Ca Song Tuyệt hoặc là Vương Khúc Bạch Mẫu Đơn gì đó, chạy tới tìm tiểu nữ làm chi?
Tô Dung đang là ghen sao? Đoàn Phi không dám xác nhận, sợ lại làm nàng tức giận, đành phải ngượng ngùng đi theo nàng.
Tô Dung cũng không quay về phòng, mà đi vào tiểu hoa viên trong hậu viện, chỗ ấy có một cái xích đu , Tô Dùng ngồi trên xích đu, chậm rãi lay động.
-Dung nhi đang giận ta sao? Đều do ta không tốt, ngươi đánh ta vài cái cho hả giận được không?
Đoàn Phi rất cẩn thận nói.
-Tiểu nữ là nha hoàn, nào lý gì mà tức giận công tử, nào dám đánh công tử, công tử đừng làm phiền tiểu nữ, tiểu nữ muốn yên tĩnh một chút.
Tô Dung lạnh nói xong , dường như có chút hối hận, lại thản nhiên nói:
-Rất xin lỗi, tiểu nữ xa nhà đã gần một năm, cho nên trong lòng có chút phiền muộn, không biết phải giải thích thế nào?
-Vậy được rồi, ta thay ngươi thả đèn lên trời.
Đoàn Phi thổi lửa đốt vào đầu vải dầu quấn quanh đèn, chỉ thấy Tô Dung kháng nghị nói:
-Công tử muốn thả thì cứ thả đi lôi tiểu nữ vào làm gì?
Đoàn Phi chỉ cười hi hi, không để tâm, qua hồi lâu mới buông tay ra, chỉ thấy đèn Đế Liên Hoa Đăng uyển chuyển bay lên, ánh lửa của đèn Tịnh Đế Liên Hoa kia chiếu rọi xuống phía dưới vô cùng thánh khiết tựa như đài sen Quan Âm tọa tĩnh. Trăng sáng nhô lên cao, nhưng đèn hoa sen cũng không bị kém đi bởi ánh trăng, tuy chỉ có một chiếc đèn cô độc, nhưng trong bầu trời đêm đèn hoa sen cũng phủ xuống ánh sáng chói mắt.
- Quan Âm Bồ Tát ở trên cao, tiểu nhân Đoàn Phi nhất tâm nguyện cùng nguyện cho Dung Nhi của con mọi chuyện như ý, gặp tai ương hóa lành, cũng cầu tâm tư của con được thành sự thực, không gặp trắc trở.
Đoàn Phi nhìn đèn hoa sen nhỏ giọng cầu nguyện, nhưng thính lực của Tô Dung làm sao không nghe được điều này? Nàng bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn lại, nhìn ánh trăng sáng, nhìn đèn hoa sen thánh khiết, trong lòng nàng không kìm nổi lòng thầm nghĩ:
- Quan Âm Bồ Tát, con nên làm thế nào mới tốt? Trước ngày Trùng Dương ( tức mồng chín tháng chín ) không quay về, e là sư môn sẽ phái người tới tìm con, nhưng vết thương của con vẫn chưa lành, vả lại còn muốn giúp Đoàn Phi lật lại vụ án Chu gia, con biết phân thân sao đâyah!
Đoàn Phi cầu nguyện xong xuôi, cười hì hì đi tới cạnh xích đu, nói:
-Ta đẩy giúp ngươi, nhân tiện kể chuyện giải khuây cho ngươi được chứ?
Tô Dung không có hé miệng, Đoàn Phi cầm lấy xích sắt, tăng lực lay động, bắt đầu chậm rãi kể rằng:
-Ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một ngôi miếu, trong miếu có hai hòa thượng, một lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng dần dần trưởng thành, có một ngày hắn cầm kinh phật hỏi sư phụ: Sư phụ, nữ nhân là gì? Lão hòa thượng muốn hù dọa hắn, liền nói cho hắn biết nữ nhân như con hổ hổ, tiểu hòa thượng quả nhiên sợ hãi. Lại có một ngày, lão hòa thượng mang theo tiểu hòa thượng xuống núi hóa duyên, tiểu hòa thượng lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân, hắn cầm lấy tay lão hòa thượng kinh hô: Sư phụ, không xong rồi, lão hổ chạy vào tim con rồi!
Tâm tư Tô Dung được giải tỏa phần nào, nàng trừng mắt liếc nhìn Đoàn Phi, nói:
-Thêu dệt phật môn vô căn cứ, cẩn thận cầu nguyện với Bồ Tát mất linh đấy.
Đoàn Phi cười ha hả, vỗ nhẹ hai má chính mình, nói:
-Linh nghiệm, nhất định linh nghiệm, ta cầu nguyện trước Bồ Tát nhất định phải lưu ngươi lại làm nha hoàn cho ta suốt đời, nhất định linh nghiệm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.