Quyển 1 - Chương 65: trận huyết chiến đầu thành
Thần Đăng
06/06/2018
Trần Hải An tuy giầu cô và đông đúc, nhưng 5000 lượng cũng không phải là số tiền nhỏ. Lúc ấy tinh thần quần chúng đã rất mãnh liệt, không ít người đang nghĩ ngơi đã nhanh chóng xuống thành về nhà hô cha gọi em. Toàn bộ trấn Hải An đều được động viên đứng lên. Tất cả mọi người đều biết được hậu quả của việc giặc Oa vào thành, vinh cùng vinh, chết cùng chết, hễ là có thể ra chiến trường, mọi người đều không muốn rời đi...Ai ai cũng phải bảo vệ nhà cửa vườn tược của mình. Và cuộc tử chiến với giặc Oa này hoàn toàn là do sự dạy bảo khích lệ của Vương Đức Toản qua nhiều năm nay.
Sử bộ đầu cũng không ở không, gã tìm đến vài cái nhà may mắn còn đang tồn tại, cùng đi đến nhà cũ của Vương gia, mở cửa hầm của Vương gia, mang ra rất nhiều vàng bạc châu báu. Cử như vậy đem chúng chất lên trước cửa thành phía Bắc, ngụ ý tương đối rõ rằng, chỉ cần để cho giặc Oa vào được thành, những thứ này đương nhiên sẽ là của chúng.
Sử Vũ Phong một mặt sắp xếp cho những người già phụ nữ trẻ em yếu ớt ra cửa Nam mà rời thành; mặt khác tìm một lượng lớn thừng chão, chuẩn bị cho việc giữ thành.
Ở ngoài thành, giặc Oa nghỉ ngơi độ 1 canh giờ, lúc này mới lại xếp thành hàng chậm rãi đến gần, tạo cho trấn Hải An một cơ hội nghi lấy hơi khó có được. Điều này cũng đang trong dự liệu của Đoàn Phi, một nguyên nhân trọng yếu cũng là hắn cũng có thể thuyết phục Sử Vũ Phong
Từ nhà cũ Vương gia, khói báo động bốc lên cho đến luc giặc Oa đến tấn công trần Hải An, ròng rã suốt 1 canh giờ. Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Đức Toàn sai người gây ra huyết án ở trong thành. Gã phải kéo dài thời gian, làm cho
mắng bọn giặc Oa lại tiếp tục lao đến trấn Hải An.
Súng kịp đưa ra sau, đang bề bộn thông nòng giặc Oa không thấy có tiếng súng, dũng khí lại dâng lên, một cái thang da kẹp trúc lại được bắc lên tường thành. Đám giặc Oa mang vũ khí, dũng mãnh bò lên trên.
Dầu đang sôi nóng bỏng là vũ khí nguyên thủy nhất, cũng là vũ khí giữ thành tương đối tốt. Bọn giặc Oa dũng mãnh cũng không ngăn được dầu đang sôi xối xã lên đầu, móng thấu tim. Bọn chúng kêu lên thảm thiết, ngã xuống, phía dưới lại có loạt khác leo lên. Có tên giặc đầu đội nón tre, không sợ dầu xối, thì lại có dân chúng đốt đuốc thả dầu xuống dưới chân thành. Dưới chân thành bị đốt thành biển lửa, đốt vô số tên giặc Oa.
Ngay đến thế cũng có không ít tên giặc xộng lên đến được đầu thành. Bọn giặc Oa này đều được luyện võ, cũng được tôi luyện cả ý chí chiến đấu. Càng nhiêu dòng máu giặc Oa chảy xuống, càng có nhiều tên khác chen chúc trèo lên.
- Ngọc Kỳ, đến lượt ngươi xuất thủ!
Đoản Phi sớm dùng sức phát động Nhạc Ngọc Kỳ.
Nhạc Ngọc Kỳ gật gật đầu dứt khoát, liền dùng cây đuốc đốt lên kíp nổ. Căn đúng thời gian, hắn lanh lẹn theo đầu tường nhảy xuống.
Bên hông Nhạc Ngọc Kỳ cột một dây thừng, đầu kia cột vào lưng Nhạc Ngọc Lân. Lúc Nhạc Ngọc Kỳ nhảy xuống thì Nhạc Ngọc Lân len nhanh qua lỗ hổng giặc Oa. Một lúc sau khi Ngọc Kỳ rơi xuống, thấy dây thừng căng ra, gã liền men theo góc thành hướng đến giặc Oa.
Lúc lướt qua ngay phía trên bọn giặc Oa, Nhạc Ngọc Kỳ mạnh tay ném khối thuốc nổ sắp cháy đến về phía giặc đông đúc nhất, đồng thời hét to một tiếng. Nghe tín hiệu, Nhạc Ngọc Lân đang chạy như điên trên tường hai chân trụ thế vững lại, nhấc Nhạc Ngọc Kỳ bay bổng lên.
Đứng từ đằng xa quan sát cuộc chiến, thủ lĩnh giặc Oa gầm lên một tiếng. Thuốc nổ bao trùm bọn giặc Oa nổ tung, mẩu thịt bay tán loạn. Được Nhạc Ngọc Lân kéo dây thừng, Nhạc Ngọc Kỳ thuận thế lướt lên đầu thành. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tường thành giặc Oa bị oanh tạc người ngựa đổ gục. Trong phạm vi 50m nổ tung, không ai có thể đứng vững. Ngay tại chỗ thuốc nổ, chết hơn 30 người, bị thương thì vô số.
Trên đầu thành quan binh dân chúng lại hoan hô lên. Nhưng cũng rất nhanh sau đó bọn họ lại lâm vào cuộc chiến gian khổ. Theo tiếng rống giận của thủ lĩnh, càng nhiều hơn nữa giặc Oa ùa lên. Bằng việc treo giải thưởng cổ vũ, số người tham gia thủ thành đã hơn 600, nhưng so với số ở dưới thành vẫn còn chênh lệch lớn. Nếu không có các tường thành bảo vệ lẫn nhau, ngay cả Đoàn Phi cũng muốn vung chân bỏ trốn mất dạng.
Giặc Oa hung tàn dũng mãnh khơi dậy nhiệt huyết của mọi người. Đoàn Phi cũng anh dũng nhập vào đoàn chiến đấu. Trên cao nhìn xuống, có hai huynh đệ Nhạc gia tả hữu bảo hộ, chém hết tên này đến tên khác lao đến rất dứt khoát. Những tên giặc Ca từ ngoài thành lao tới, tuy rằng nhìn qua có vẻ hung hãn không sợ chết, nhưng trang bị so với giặc Oa, trong thành là kém xa. Chẳng những hiếm thấy như Đông Dương Đao, đa số tên thậm chí chỉ cầm vài ba thứ nông cụ, cuốc cảo. Qua đó cũng có thể thấy được năng lực chiến đấu của bọn này thua xa những tên giặc Oa mà Đoàn Phi từng gặp trong thành, chỉ có điều bọn chúng chiếm ưu thế về số đông.
Trong trấn Hải An bởi vì được các cao thủ cùng đồng tâm hiệp lực, cuối cùng trụ vững được một đám. Rồi lại một đám điên cuồng tấn công, cầm cự lẫn nhau. Khi giao đấu, quan trọng là sự deo dai, ai không kiên trì nổi sẽ nháy mắt bị đánh bại.
Thời gian dần trôi, tên thủ lĩnh giặc Oa cũng nhịn không nổi, tự mình tham gia công thành. Võ công của y tương đối cao cường, lại là quân đầy đủ sức lực. Một khi y xông lên tường thành, phải đến ít nhất ba đại sư Thiếu Lâm cao thủ mới có thể bức hắn quay xuống. Bởi vì y lôi cuốn nhiều cao thủ chú ý, những toán giặc Oa khác nhân cơ hội đều liễu mạng. Tình thế nguy nan càng lúc càng nguy nan.
Súng kíp im rồi, hỏa công cũng không còn, ngay cả dầu cũng hết. Những thứ có thể đốt được thì đã đốt trụi rồi. Một khi bọn giặc Ôa tổng tấn công, bọn họ còn lấy gì để ngăn cản?
Ngay cả đến Đoàn Phi cũng dẫn lúc tuyệt vọng. Thịnh lình nghe tiếng reo hò vang lên sôi sục nhiệt huyết. Từ cửa thành bên trái xông ra một đại đội người ngựa. Bọn họ mang quân phục màu Vàng của vệ sở, giơ cao cờ xí Đại Minh. Bọn họ như thủy ngân chảy xuống xông lên, rất nhanh chém giết với giặc.
Đang quẫn chiến với các cao thủ trên tường thảnh, thủ lĩnh giặc Oa thấy thẽ, biết đại thế đã mất, y kêu to một tiếng, gia thoáng một đao quay người nhảy xuống thành, cầm đầu đảm tần binh vừa đánh vừa lui. Trên thành mọi người đều hô vang, họ đã kiện trì và cuối cùng đã chờ được viện binh. Bọn họ đã thắng!
- Tổ cha tổ mẹ nỏ chứ, ta còn tưởng lần này phải bỏ cái mạng già này ở đây!
Sử tổng bộ vừa đặt lưng ngồi xuống dựa vào lỗ châu mai, ông lập tức rên lên một tiếng. Toàn thân ông đều đau, bao lâu rồi không liều mạng như vậy. Mặc dù cực khổ, nhưng trên mặt của ông không kìm nỗi hưng phấn.
Đoàn Phi cũng đặt mông ngồi bên cạnh, thều thào nói:
- Đúng vậy! Cuối cùng cũng kết thúc.
Đúng vậy, cuối cũng đã kết thúc. Tuy rằng không ít người trong thành đã bị giết, nhưng nhìn chí khí dũng mãnh của vệ sở quân, đã biết là trên chiến trường chắc có lẽ không có chuyện gì nữa...Giặc Oa bại trận như núi đổ. Quan binh vệ sở này sao không đánh nất cả đầu rắn luôn?
- Chưa! Thăng quan phát tài vừa mới bắt đầu!
Sử tổng bộ không kìm nỗi vui vẻ mở miệng lén lút nói với Đoàn Phi.
Đúng vậy, người còn sống sót mới có cơ hội thăng quan phát tài. Nhìn trên thành dưới thành thi thể chồng chất như núi, Đoàn Phi đột nhiên nghĩ mà có chút sợ. Giả như chính mình không may mà chết ở đây, đã trải qua chiến trường mới biết được chiến trường tàn khốc.
Quan binh vệ sở còn sống cũng chỉ có 5 người tàn tật, xã binh gần như toàn diệt, dân chúng tham dự thủ thành cũng từ thương hơn 300 người, là lính. Giặc Oa bi chém hơn 500 tên, ở trong thành bị giết cũng hơn nữa, công thủ song phương tổn thất cơ bản là tương đương nhau.
Nghỉ ngơi một lúc, nghe tiếng kêu đã xa. Sữ Vũ Phong đột nhiên vỗ vỗ bả vai Đoàn Phi một cái, hỏi:
- Nghỉ ngơi đủ chưa? Sự tình vẫn chưa xong đâu. Các hầm ở Trấn Hải An này bị gian tế giặc Oa xâm nhập vô số, nói không chừng còn có tên giặc ẩn thân bên trong chúng ta nhân đây làm trong sạch một lần luôn.
Nhìn đến bộ dạng của Sử tổng bộ, hai tia mắt đã hồi phục nguyên trạng, Đoàn Phi tuy không hiểu ý ông nói là gì, lúc này tinh thần hắn cũng rung lên. Hắn đứng lên theo sau Sư Vũ Phong, triệu tập bộ khoái có liên quan, bắt đầu tìm kiếm tiền lệ của mình.
Sử bộ đầu cũng không ở không, gã tìm đến vài cái nhà may mắn còn đang tồn tại, cùng đi đến nhà cũ của Vương gia, mở cửa hầm của Vương gia, mang ra rất nhiều vàng bạc châu báu. Cử như vậy đem chúng chất lên trước cửa thành phía Bắc, ngụ ý tương đối rõ rằng, chỉ cần để cho giặc Oa vào được thành, những thứ này đương nhiên sẽ là của chúng.
Sử Vũ Phong một mặt sắp xếp cho những người già phụ nữ trẻ em yếu ớt ra cửa Nam mà rời thành; mặt khác tìm một lượng lớn thừng chão, chuẩn bị cho việc giữ thành.
Ở ngoài thành, giặc Oa nghỉ ngơi độ 1 canh giờ, lúc này mới lại xếp thành hàng chậm rãi đến gần, tạo cho trấn Hải An một cơ hội nghi lấy hơi khó có được. Điều này cũng đang trong dự liệu của Đoàn Phi, một nguyên nhân trọng yếu cũng là hắn cũng có thể thuyết phục Sử Vũ Phong
Từ nhà cũ Vương gia, khói báo động bốc lên cho đến luc giặc Oa đến tấn công trần Hải An, ròng rã suốt 1 canh giờ. Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Đức Toàn sai người gây ra huyết án ở trong thành. Gã phải kéo dài thời gian, làm cho
mắng bọn giặc Oa lại tiếp tục lao đến trấn Hải An.
Súng kịp đưa ra sau, đang bề bộn thông nòng giặc Oa không thấy có tiếng súng, dũng khí lại dâng lên, một cái thang da kẹp trúc lại được bắc lên tường thành. Đám giặc Oa mang vũ khí, dũng mãnh bò lên trên.
Dầu đang sôi nóng bỏng là vũ khí nguyên thủy nhất, cũng là vũ khí giữ thành tương đối tốt. Bọn giặc Oa dũng mãnh cũng không ngăn được dầu đang sôi xối xã lên đầu, móng thấu tim. Bọn chúng kêu lên thảm thiết, ngã xuống, phía dưới lại có loạt khác leo lên. Có tên giặc đầu đội nón tre, không sợ dầu xối, thì lại có dân chúng đốt đuốc thả dầu xuống dưới chân thành. Dưới chân thành bị đốt thành biển lửa, đốt vô số tên giặc Oa.
Ngay đến thế cũng có không ít tên giặc xộng lên đến được đầu thành. Bọn giặc Oa này đều được luyện võ, cũng được tôi luyện cả ý chí chiến đấu. Càng nhiêu dòng máu giặc Oa chảy xuống, càng có nhiều tên khác chen chúc trèo lên.
- Ngọc Kỳ, đến lượt ngươi xuất thủ!
Đoản Phi sớm dùng sức phát động Nhạc Ngọc Kỳ.
Nhạc Ngọc Kỳ gật gật đầu dứt khoát, liền dùng cây đuốc đốt lên kíp nổ. Căn đúng thời gian, hắn lanh lẹn theo đầu tường nhảy xuống.
Bên hông Nhạc Ngọc Kỳ cột một dây thừng, đầu kia cột vào lưng Nhạc Ngọc Lân. Lúc Nhạc Ngọc Kỳ nhảy xuống thì Nhạc Ngọc Lân len nhanh qua lỗ hổng giặc Oa. Một lúc sau khi Ngọc Kỳ rơi xuống, thấy dây thừng căng ra, gã liền men theo góc thành hướng đến giặc Oa.
Lúc lướt qua ngay phía trên bọn giặc Oa, Nhạc Ngọc Kỳ mạnh tay ném khối thuốc nổ sắp cháy đến về phía giặc đông đúc nhất, đồng thời hét to một tiếng. Nghe tín hiệu, Nhạc Ngọc Lân đang chạy như điên trên tường hai chân trụ thế vững lại, nhấc Nhạc Ngọc Kỳ bay bổng lên.
Đứng từ đằng xa quan sát cuộc chiến, thủ lĩnh giặc Oa gầm lên một tiếng. Thuốc nổ bao trùm bọn giặc Oa nổ tung, mẩu thịt bay tán loạn. Được Nhạc Ngọc Lân kéo dây thừng, Nhạc Ngọc Kỳ thuận thế lướt lên đầu thành. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới tường thành giặc Oa bị oanh tạc người ngựa đổ gục. Trong phạm vi 50m nổ tung, không ai có thể đứng vững. Ngay tại chỗ thuốc nổ, chết hơn 30 người, bị thương thì vô số.
Trên đầu thành quan binh dân chúng lại hoan hô lên. Nhưng cũng rất nhanh sau đó bọn họ lại lâm vào cuộc chiến gian khổ. Theo tiếng rống giận của thủ lĩnh, càng nhiều hơn nữa giặc Oa ùa lên. Bằng việc treo giải thưởng cổ vũ, số người tham gia thủ thành đã hơn 600, nhưng so với số ở dưới thành vẫn còn chênh lệch lớn. Nếu không có các tường thành bảo vệ lẫn nhau, ngay cả Đoàn Phi cũng muốn vung chân bỏ trốn mất dạng.
Giặc Oa hung tàn dũng mãnh khơi dậy nhiệt huyết của mọi người. Đoàn Phi cũng anh dũng nhập vào đoàn chiến đấu. Trên cao nhìn xuống, có hai huynh đệ Nhạc gia tả hữu bảo hộ, chém hết tên này đến tên khác lao đến rất dứt khoát. Những tên giặc Ca từ ngoài thành lao tới, tuy rằng nhìn qua có vẻ hung hãn không sợ chết, nhưng trang bị so với giặc Oa, trong thành là kém xa. Chẳng những hiếm thấy như Đông Dương Đao, đa số tên thậm chí chỉ cầm vài ba thứ nông cụ, cuốc cảo. Qua đó cũng có thể thấy được năng lực chiến đấu của bọn này thua xa những tên giặc Oa mà Đoàn Phi từng gặp trong thành, chỉ có điều bọn chúng chiếm ưu thế về số đông.
Trong trấn Hải An bởi vì được các cao thủ cùng đồng tâm hiệp lực, cuối cùng trụ vững được một đám. Rồi lại một đám điên cuồng tấn công, cầm cự lẫn nhau. Khi giao đấu, quan trọng là sự deo dai, ai không kiên trì nổi sẽ nháy mắt bị đánh bại.
Thời gian dần trôi, tên thủ lĩnh giặc Oa cũng nhịn không nổi, tự mình tham gia công thành. Võ công của y tương đối cao cường, lại là quân đầy đủ sức lực. Một khi y xông lên tường thành, phải đến ít nhất ba đại sư Thiếu Lâm cao thủ mới có thể bức hắn quay xuống. Bởi vì y lôi cuốn nhiều cao thủ chú ý, những toán giặc Oa khác nhân cơ hội đều liễu mạng. Tình thế nguy nan càng lúc càng nguy nan.
Súng kíp im rồi, hỏa công cũng không còn, ngay cả dầu cũng hết. Những thứ có thể đốt được thì đã đốt trụi rồi. Một khi bọn giặc Ôa tổng tấn công, bọn họ còn lấy gì để ngăn cản?
Ngay cả đến Đoàn Phi cũng dẫn lúc tuyệt vọng. Thịnh lình nghe tiếng reo hò vang lên sôi sục nhiệt huyết. Từ cửa thành bên trái xông ra một đại đội người ngựa. Bọn họ mang quân phục màu Vàng của vệ sở, giơ cao cờ xí Đại Minh. Bọn họ như thủy ngân chảy xuống xông lên, rất nhanh chém giết với giặc.
Đang quẫn chiến với các cao thủ trên tường thảnh, thủ lĩnh giặc Oa thấy thẽ, biết đại thế đã mất, y kêu to một tiếng, gia thoáng một đao quay người nhảy xuống thành, cầm đầu đảm tần binh vừa đánh vừa lui. Trên thành mọi người đều hô vang, họ đã kiện trì và cuối cùng đã chờ được viện binh. Bọn họ đã thắng!
- Tổ cha tổ mẹ nỏ chứ, ta còn tưởng lần này phải bỏ cái mạng già này ở đây!
Sử tổng bộ vừa đặt lưng ngồi xuống dựa vào lỗ châu mai, ông lập tức rên lên một tiếng. Toàn thân ông đều đau, bao lâu rồi không liều mạng như vậy. Mặc dù cực khổ, nhưng trên mặt của ông không kìm nỗi hưng phấn.
Đoàn Phi cũng đặt mông ngồi bên cạnh, thều thào nói:
- Đúng vậy! Cuối cùng cũng kết thúc.
Đúng vậy, cuối cũng đã kết thúc. Tuy rằng không ít người trong thành đã bị giết, nhưng nhìn chí khí dũng mãnh của vệ sở quân, đã biết là trên chiến trường chắc có lẽ không có chuyện gì nữa...Giặc Oa bại trận như núi đổ. Quan binh vệ sở này sao không đánh nất cả đầu rắn luôn?
- Chưa! Thăng quan phát tài vừa mới bắt đầu!
Sử tổng bộ không kìm nỗi vui vẻ mở miệng lén lút nói với Đoàn Phi.
Đúng vậy, người còn sống sót mới có cơ hội thăng quan phát tài. Nhìn trên thành dưới thành thi thể chồng chất như núi, Đoàn Phi đột nhiên nghĩ mà có chút sợ. Giả như chính mình không may mà chết ở đây, đã trải qua chiến trường mới biết được chiến trường tàn khốc.
Quan binh vệ sở còn sống cũng chỉ có 5 người tàn tật, xã binh gần như toàn diệt, dân chúng tham dự thủ thành cũng từ thương hơn 300 người, là lính. Giặc Oa bi chém hơn 500 tên, ở trong thành bị giết cũng hơn nữa, công thủ song phương tổn thất cơ bản là tương đương nhau.
Nghỉ ngơi một lúc, nghe tiếng kêu đã xa. Sữ Vũ Phong đột nhiên vỗ vỗ bả vai Đoàn Phi một cái, hỏi:
- Nghỉ ngơi đủ chưa? Sự tình vẫn chưa xong đâu. Các hầm ở Trấn Hải An này bị gian tế giặc Oa xâm nhập vô số, nói không chừng còn có tên giặc ẩn thân bên trong chúng ta nhân đây làm trong sạch một lần luôn.
Nhìn đến bộ dạng của Sử tổng bộ, hai tia mắt đã hồi phục nguyên trạng, Đoàn Phi tuy không hiểu ý ông nói là gì, lúc này tinh thần hắn cũng rung lên. Hắn đứng lên theo sau Sư Vũ Phong, triệu tập bộ khoái có liên quan, bắt đầu tìm kiếm tiền lệ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.