Quyển 3 - Chương 266: Vừa bất ngờ vừa kinh sợ
Thần Đăng
19/04/2014
Tay của Chính Đức nắm chặt lại, giọng trầm xuống, nói:
- Hạng Hào?
Đoàn Phi khẽ nói:
- Không sai. Hạng chỉ huy sứ tạo hiện trường giả. Hành động này làm cho người ta sinh nghi …
Chính Đức hít một hơi, nói:
- A Phi, nhà ngươi nghi ngờ Hướng Hào giết Bình Mậu đúng không?
Đoàn Phi lắc đầu, đáp:
- Sự tình vụ án như thế nào vẫn chưa rõ. Thần không dám chắc. Có điều Hạng đại nhân làm giả hiện trường thì không còn nghi ngờ gì nữa. Thuận theo phép nước, Hoàng thượng cũng phải thể hiện gì đó để răn đe.
Chính Đức hừ một tiếng, nói:
- Ngoài việc này ra nhà ngươi còn phát hiện gì không?
Đoàn Phi đáp:
- Thần còn phát hiện sau khi mua căn nhà này Chu Đức mới phát hiện thi thể chôn trong hoa viên.
Chính Đức sôi nổi hẳn, nói:
- Lại chuyện gì thế này?
Đoàn Phi nói:
- Việc này nói ra cũng phức tạp. Xin Hoàng thượng hãy cùng thần diễn một vở kịch, một vở kịch thú vị để dần dần làm sáng tỏ vấn đề …
Đoàn Phi ghé sát tai Chính Đức nói khẽ. Chính Đức cảm thấy hứng thú, gật đầu nói:
- Hay, ta sẽ chơi cùng với ngươi.
Đoàn Phi nghe thấy tiếng bước chân bước nhanh đến. Hắn vội vàng nói:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa? Chính Đức vội vàng đi về phía sau ngai vàng ngồi xuống hít một hơi, vở kịch chuẩn bị bắt đầu …
Trương Nhuệ vội vội vàng vàng đi tới trước điện, đúng lúc nghe thấy tiếng Chính Đức đập bàn quát lớn:
- Hướng Hào thật to gan, dám làm chuyện thế này. Uổng công trẫm tin tưởng y. Người đâu, truyền chỉ. Đem tên Hạng Hào nhốt vào thiên lao.
Trương Nhuệ vui mừng quá đỗi, cảm giác như mình đang nằm mơ. Kẻ cường địch Hạng Hào mà mình lúc nào cũng nơp nớp lo sợ giờ bị thất sủng như thế này? Việc này thật cũng không đơn giản a? Trương Nhuệ đang vui mừng thì nghe thấy Chính Đức nói tiếp:
- … giam 3 ngày, phạt nửa năm bổng lộc. Trong ba ngày này Cẩm Y Vệ tạm thời do Đoàn Phi tiếp quản.
Miệng Trương Nhuệ đắng ngắt giống như ngậm phải phân chuột. Giam vào thiên lao ba ngày? Trừng phạt thế này quá nhẹ đi a. Còn nữa, Cẩm Y Vệ lại tạm thời do Đoàn Phi tiếp quản? Rút cục thì Hoàng thượng đang nghĩ gì đây? Đoàn Phi cũng kinh ngạc, hắn không ngờ mượn cơ hội này Chính Đức bỗng muốn hắn tiếp quản Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ a, đây không phải là nơi mà kẻ tiểu tử như hắn có thể tùy tiện dây vào được.
Đoạn Phi vội đáp:
- Hoàng thượng, thần chỉ e không gánh vác nổi trọng trách này.
Trương Nhuệ cũng nói:
- Hoàng thượng, Đoàn đại nhân tuy tuổi trẻ tài cao nhưng còn trẻ người non dạ. Nếu xét về đức độ thì khó phục lòng người. Cẩm Y Vệ giống như con ngựa bất kham, lão nô chỉ sợ Hoàng thượng sắp xếp như thế này lại chính là làm hại Đoàn đại nhân đó.
Chính Đức mặc kệ, nói:
- Chuyện này thì có đáng gì, chỉ có 3 ngày thôi mà. Cũng đâu phải là bắt y phải chưởng quản Cẩm Y Vệ luôn. Trẫm giao cho hắn quyền này, chỉ là để cho hắn thuận lợi điều tra vụ án. Đoàn ái khanh, ngươi không nên từ chối nữa.
Đoạn Phi cắn răng, nói:
- Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.
Chính Đức mừng rỡ nói:
- Trẫm đúng là muốn ngươi tiếp quản Cẩm Y Vệ mãi mãi. Tiếc là nhất định sẽ có nhiều người phản đối, chẳng phải Trương Nhuệ là kẻ đầu tiên phản đối đó sao.
Trương Nhuệ vội vàng đáp:
- Hoàng thượng, lão nô không phải là phản đối Đoàn đại nhân chưởng quản Cẩm Y Vệ. Kỳ thực, Đoàn đại nhân vừa thông minh lại thân thiện, so với Hạng Hào còn thích hợp với vị trí Chỉ huy sứ hơn. Chỉ có điều Đoàn đại nhân tuổi còn quá trẻ, cũng nên rèn luyện thêm vài năm nữa rồi Hoàng thượng giao trọng trách cũng không muộn.
- Được rồi, được rồi. Các ngươi ai nói cũng có đạo lý.
Chính Đức thay một bộ thường phục, nói:
- Đoàn ái khanh mới có nửa ngày đã tìm ra rất nhiều manh mối, nhất định là hao phí không ít sức lực đúng không? Hãy theo trẫm tới Trích Tinh lầu chơi cờ nào.
Trương Nhuệ vội nói:
- Đoàn đại nhân tìm được manh mối gì rồi? Làm Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Hạng chỉ huy sứ lại làm sai điều gì rồi?
Chính Đức không hài lòng, nói:
- Tên này to gan dám làm giả hiện trường phá hoại quá trình điều tra vụ án. Trẫm bực quá mới phạt hắn, xem hắn sau này còn dám như thế không? Càng nói trẫm càng thấy bực mình. Cụ thể tình hình như thế nào hãy để Đoàn ái khanh nói với ngươi.
Đoàn Phi đem việc Hạng Hào sai người đổi hố bùn nói lại. Trương Nhuệ sợ hãi, nói:
- Hoàng thượng, lão nô vẫn nghĩ việc nhỏ gì đó làm Hoàng thượng tức giận, ai dè Hạng Hào gan to bằng trời dám phá hoại chứng cứ vụ án. Việc này không thể xem nhẹ, Hạng Hào là kẻ đáng nghi nhất. Hành vi phá hoại chứng cứ của hắn đủ để nói lên rằng hắn chính là hung thủ. Hoàng thượng, giết người đền mạng, nhất định phải đem xử trảm Hạng Hào thị uy trước dân chúng.
Chính Đức hừ một tiếng, nói vặn lại:
- Trương Nhuệ, sao nhà ngươi lại muốn giết Hạng Hào vậy?
Trương Nhuệ sửng sốt, đáp:
- Hoàng thượng, giết người đền mạng, lẽ nào không đúng hay sao?
Chính Đức cười, mắng:
- Cũng may là trẫm không cho ngươi điều tra vụ án, nếu không thì sẽ mắc rất nhiều sai sót. Những kẻ chết oan trong tay ngươi sẽ nhiều vô kể. Đoàn ái khanh, nói cho y biết chuyện xảy ra như thế nào.
Đoàn Phi nói với Trương Nhuệ:
- Trương công công, bổn quan điều tra được Hạng Hào dùng kế đào hố đổi bùn để làm giả hiện trường. Nhưng bổn quan còn phát hiện ra có người đã đem thi thể từ chỗ khác chôn trong hoa viên ở nhà cũ của Hạng Hào. Và thời gian cũng không lâu, nhiều nhất không quá 10 ngày. Có nghĩa là sau khi Hạng Hào bán nhà. Điều này chứng tỏ vụ án bạch cốt với Hạng Hào không có liên hệ gì. Là do có người hàm hại Hạng Hào.
Trương Nhuệ kinh ngạc, nói:
- Chuyện gì thế này? Vì sao ta chưa từng nghe Hải công công nói đến?
Đoàn Phi cười, nói:
- Trương công công xin thứ lỗi. Việc này là do tôi cố tình gạt Hải công công đó. Sợ truyền ra ngoài thì manh mối duy nhất sẽ không còn.
Chính Đức cũng nói đệm vào:
- Cũng không còn cách nào khác. Trương Nhuệ, người đừng trách cứ Đoàn Phi nữa. Bây giờ tin này chỉ có ta và Đoạn Phi hai người biết nên không sợ có người biết được liền giết người bịt miệng nữa.
Trương Nhuệ không hiểu gì cả, nói:
- Giết người bịt miệng? Hoàng thượng, việc này rút cục là như thế nào?
Chính Đức nghĩ một lát rồi nói với Trương Nhuệ:
- Được rồi. Việc này cũng không giấu ngươi nữa. Có điều ngươi phải cẩn thận không được để tin tức này lọt ra ngoài.
Đoàn Phi đi đến trước cửa điện kêu ngỗ tác họ Lưu vào. Họ Lưu suýt nữa thì ngã ra đất. Hoa Minh vỗ vỗ vai mới hồi lại. Lưu ngỗ tác nhìn Hoa Minh cảm kích, cắn răng đi về phía trước.
Đoàn Phi lấy từ trong tay áo ra hai tờ khẩu cung, lần lượt đưa cho Chính Đức và Trương Nhuệ. Tờ đưa cho Trương Nhuệ cầm chính là tờ mà Hải công công đã xem qua, làm cho hắn cảm thấy bứt rứt muốn xem tờ trong tay Chính Đức.
Lưu ngỗ tác đi vào đầu không dám ngẩng lên. Hắn đến phía trước ba người liền cúi đầu quỳ xuống, khấu đầu vài cái rồi mới nói:
- Tiểu nhân Lưu Ngọc Hỉ khấu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Chính Đức nói:
- Bình thân, mau đứng lên nói. Lưu Ngọc Hỉ, khẩu cung này của nhà ngươi có phải đều là thật không? Ngươi mau nói lại một lần nữa.
Lưu Ngọc Hỉ nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng. Những lời khai của tiểu nhân không có một từ giả dối.
Những tình tiết nhỏ thế này chỉ cần người có một chút kinh nghiệm đều nhìn ra.
Lưu ngỗ tác đứng dậy, đem quá trình khám nghiệm thi thể và những phán đoán của mình nói ra.
Sau khi Lưu Ngọc Hỉ nói xong, Trương Nhuệ hoài nghi nói:
- Lưu Ngọc Hỉ, ngươi biết lời nói của nhà ngươi quan trọng như thế nào không? Nhà ngươi không được ăn nói bừa bãi. Cẩn thận Hoàng thượng khép ngươi vào tội khi quân đó.
- Hạng Hào?
Đoàn Phi khẽ nói:
- Không sai. Hạng chỉ huy sứ tạo hiện trường giả. Hành động này làm cho người ta sinh nghi …
Chính Đức hít một hơi, nói:
- A Phi, nhà ngươi nghi ngờ Hướng Hào giết Bình Mậu đúng không?
Đoàn Phi lắc đầu, đáp:
- Sự tình vụ án như thế nào vẫn chưa rõ. Thần không dám chắc. Có điều Hạng đại nhân làm giả hiện trường thì không còn nghi ngờ gì nữa. Thuận theo phép nước, Hoàng thượng cũng phải thể hiện gì đó để răn đe.
Chính Đức hừ một tiếng, nói:
- Ngoài việc này ra nhà ngươi còn phát hiện gì không?
Đoàn Phi đáp:
- Thần còn phát hiện sau khi mua căn nhà này Chu Đức mới phát hiện thi thể chôn trong hoa viên.
Chính Đức sôi nổi hẳn, nói:
- Lại chuyện gì thế này?
Đoàn Phi nói:
- Việc này nói ra cũng phức tạp. Xin Hoàng thượng hãy cùng thần diễn một vở kịch, một vở kịch thú vị để dần dần làm sáng tỏ vấn đề …
Đoàn Phi ghé sát tai Chính Đức nói khẽ. Chính Đức cảm thấy hứng thú, gật đầu nói:
- Hay, ta sẽ chơi cùng với ngươi.
Đoàn Phi nghe thấy tiếng bước chân bước nhanh đến. Hắn vội vàng nói:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng đã chuẩn bị xong chưa? Chính Đức vội vàng đi về phía sau ngai vàng ngồi xuống hít một hơi, vở kịch chuẩn bị bắt đầu …
Trương Nhuệ vội vội vàng vàng đi tới trước điện, đúng lúc nghe thấy tiếng Chính Đức đập bàn quát lớn:
- Hướng Hào thật to gan, dám làm chuyện thế này. Uổng công trẫm tin tưởng y. Người đâu, truyền chỉ. Đem tên Hạng Hào nhốt vào thiên lao.
Trương Nhuệ vui mừng quá đỗi, cảm giác như mình đang nằm mơ. Kẻ cường địch Hạng Hào mà mình lúc nào cũng nơp nớp lo sợ giờ bị thất sủng như thế này? Việc này thật cũng không đơn giản a? Trương Nhuệ đang vui mừng thì nghe thấy Chính Đức nói tiếp:
- … giam 3 ngày, phạt nửa năm bổng lộc. Trong ba ngày này Cẩm Y Vệ tạm thời do Đoàn Phi tiếp quản.
Miệng Trương Nhuệ đắng ngắt giống như ngậm phải phân chuột. Giam vào thiên lao ba ngày? Trừng phạt thế này quá nhẹ đi a. Còn nữa, Cẩm Y Vệ lại tạm thời do Đoàn Phi tiếp quản? Rút cục thì Hoàng thượng đang nghĩ gì đây? Đoàn Phi cũng kinh ngạc, hắn không ngờ mượn cơ hội này Chính Đức bỗng muốn hắn tiếp quản Cẩm Y Vệ. Cẩm Y Vệ a, đây không phải là nơi mà kẻ tiểu tử như hắn có thể tùy tiện dây vào được.
Đoạn Phi vội đáp:
- Hoàng thượng, thần chỉ e không gánh vác nổi trọng trách này.
Trương Nhuệ cũng nói:
- Hoàng thượng, Đoàn đại nhân tuy tuổi trẻ tài cao nhưng còn trẻ người non dạ. Nếu xét về đức độ thì khó phục lòng người. Cẩm Y Vệ giống như con ngựa bất kham, lão nô chỉ sợ Hoàng thượng sắp xếp như thế này lại chính là làm hại Đoàn đại nhân đó.
Chính Đức mặc kệ, nói:
- Chuyện này thì có đáng gì, chỉ có 3 ngày thôi mà. Cũng đâu phải là bắt y phải chưởng quản Cẩm Y Vệ luôn. Trẫm giao cho hắn quyền này, chỉ là để cho hắn thuận lợi điều tra vụ án. Đoàn ái khanh, ngươi không nên từ chối nữa.
Đoạn Phi cắn răng, nói:
- Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.
Chính Đức mừng rỡ nói:
- Trẫm đúng là muốn ngươi tiếp quản Cẩm Y Vệ mãi mãi. Tiếc là nhất định sẽ có nhiều người phản đối, chẳng phải Trương Nhuệ là kẻ đầu tiên phản đối đó sao.
Trương Nhuệ vội vàng đáp:
- Hoàng thượng, lão nô không phải là phản đối Đoàn đại nhân chưởng quản Cẩm Y Vệ. Kỳ thực, Đoàn đại nhân vừa thông minh lại thân thiện, so với Hạng Hào còn thích hợp với vị trí Chỉ huy sứ hơn. Chỉ có điều Đoàn đại nhân tuổi còn quá trẻ, cũng nên rèn luyện thêm vài năm nữa rồi Hoàng thượng giao trọng trách cũng không muộn.
- Được rồi, được rồi. Các ngươi ai nói cũng có đạo lý.
Chính Đức thay một bộ thường phục, nói:
- Đoàn ái khanh mới có nửa ngày đã tìm ra rất nhiều manh mối, nhất định là hao phí không ít sức lực đúng không? Hãy theo trẫm tới Trích Tinh lầu chơi cờ nào.
Trương Nhuệ vội nói:
- Đoàn đại nhân tìm được manh mối gì rồi? Làm Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Hạng chỉ huy sứ lại làm sai điều gì rồi?
Chính Đức không hài lòng, nói:
- Tên này to gan dám làm giả hiện trường phá hoại quá trình điều tra vụ án. Trẫm bực quá mới phạt hắn, xem hắn sau này còn dám như thế không? Càng nói trẫm càng thấy bực mình. Cụ thể tình hình như thế nào hãy để Đoàn ái khanh nói với ngươi.
Đoàn Phi đem việc Hạng Hào sai người đổi hố bùn nói lại. Trương Nhuệ sợ hãi, nói:
- Hoàng thượng, lão nô vẫn nghĩ việc nhỏ gì đó làm Hoàng thượng tức giận, ai dè Hạng Hào gan to bằng trời dám phá hoại chứng cứ vụ án. Việc này không thể xem nhẹ, Hạng Hào là kẻ đáng nghi nhất. Hành vi phá hoại chứng cứ của hắn đủ để nói lên rằng hắn chính là hung thủ. Hoàng thượng, giết người đền mạng, nhất định phải đem xử trảm Hạng Hào thị uy trước dân chúng.
Chính Đức hừ một tiếng, nói vặn lại:
- Trương Nhuệ, sao nhà ngươi lại muốn giết Hạng Hào vậy?
Trương Nhuệ sửng sốt, đáp:
- Hoàng thượng, giết người đền mạng, lẽ nào không đúng hay sao?
Chính Đức cười, mắng:
- Cũng may là trẫm không cho ngươi điều tra vụ án, nếu không thì sẽ mắc rất nhiều sai sót. Những kẻ chết oan trong tay ngươi sẽ nhiều vô kể. Đoàn ái khanh, nói cho y biết chuyện xảy ra như thế nào.
Đoàn Phi nói với Trương Nhuệ:
- Trương công công, bổn quan điều tra được Hạng Hào dùng kế đào hố đổi bùn để làm giả hiện trường. Nhưng bổn quan còn phát hiện ra có người đã đem thi thể từ chỗ khác chôn trong hoa viên ở nhà cũ của Hạng Hào. Và thời gian cũng không lâu, nhiều nhất không quá 10 ngày. Có nghĩa là sau khi Hạng Hào bán nhà. Điều này chứng tỏ vụ án bạch cốt với Hạng Hào không có liên hệ gì. Là do có người hàm hại Hạng Hào.
Trương Nhuệ kinh ngạc, nói:
- Chuyện gì thế này? Vì sao ta chưa từng nghe Hải công công nói đến?
Đoàn Phi cười, nói:
- Trương công công xin thứ lỗi. Việc này là do tôi cố tình gạt Hải công công đó. Sợ truyền ra ngoài thì manh mối duy nhất sẽ không còn.
Chính Đức cũng nói đệm vào:
- Cũng không còn cách nào khác. Trương Nhuệ, người đừng trách cứ Đoàn Phi nữa. Bây giờ tin này chỉ có ta và Đoạn Phi hai người biết nên không sợ có người biết được liền giết người bịt miệng nữa.
Trương Nhuệ không hiểu gì cả, nói:
- Giết người bịt miệng? Hoàng thượng, việc này rút cục là như thế nào?
Chính Đức nghĩ một lát rồi nói với Trương Nhuệ:
- Được rồi. Việc này cũng không giấu ngươi nữa. Có điều ngươi phải cẩn thận không được để tin tức này lọt ra ngoài.
Đoàn Phi đi đến trước cửa điện kêu ngỗ tác họ Lưu vào. Họ Lưu suýt nữa thì ngã ra đất. Hoa Minh vỗ vỗ vai mới hồi lại. Lưu ngỗ tác nhìn Hoa Minh cảm kích, cắn răng đi về phía trước.
Đoàn Phi lấy từ trong tay áo ra hai tờ khẩu cung, lần lượt đưa cho Chính Đức và Trương Nhuệ. Tờ đưa cho Trương Nhuệ cầm chính là tờ mà Hải công công đã xem qua, làm cho hắn cảm thấy bứt rứt muốn xem tờ trong tay Chính Đức.
Lưu ngỗ tác đi vào đầu không dám ngẩng lên. Hắn đến phía trước ba người liền cúi đầu quỳ xuống, khấu đầu vài cái rồi mới nói:
- Tiểu nhân Lưu Ngọc Hỉ khấu kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!
Chính Đức nói:
- Bình thân, mau đứng lên nói. Lưu Ngọc Hỉ, khẩu cung này của nhà ngươi có phải đều là thật không? Ngươi mau nói lại một lần nữa.
Lưu Ngọc Hỉ nói:
- Tạ ơn Hoàng thượng. Những lời khai của tiểu nhân không có một từ giả dối.
Những tình tiết nhỏ thế này chỉ cần người có một chút kinh nghiệm đều nhìn ra.
Lưu ngỗ tác đứng dậy, đem quá trình khám nghiệm thi thể và những phán đoán của mình nói ra.
Sau khi Lưu Ngọc Hỉ nói xong, Trương Nhuệ hoài nghi nói:
- Lưu Ngọc Hỉ, ngươi biết lời nói của nhà ngươi quan trọng như thế nào không? Nhà ngươi không được ăn nói bừa bãi. Cẩn thận Hoàng thượng khép ngươi vào tội khi quân đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.