Chương 73: Kiếm Khởi Giang Hồ (HAI)
Dã Hữu Tử Lộc
17/10/2021
Sau khi Lý Đông Thanh kéo hắn dậy, tự nhiên vỗ vỗ bụi đất trên người hắn, nói: "Mũi chườm lạnh, khoảng hai ngày là tốt rồi."
Y Trĩ Tà cười lạnh một tiếng, gạt tay hắn ra.
Lý Đông Thanh chắp hai tay sau lưng đi xuống, Y Trĩ Tà ở sau lưng hắn nói: "Lý Đông Thanh, ngươi cho rằng có võ công thì vạn sự đại cát à "
Lý Đông Thanh hỏi: "Ta đã nói như vậy sao?"
"Thật sự đến chiến trường rồi," Y Trĩ Tà nói, "Ta sẽ giết ngươi không còn manh giáp, ngươi chỉ là tên mãng phu đầy vũ lực."
Mặt trời mọc lên từ phía tây à, Y Trĩ Tà lại còn nói người khác là mãng phu, Lý Đông Thanh cười, gật đầu nói: "Được rồi."
Y Trĩ Tà: "Nhân sinh còn rất dài, ta sẽ cho ngươi biết. Vẫn luôn có cơ hội."
Dứt lời tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Lý Đông Thanh khoát tay áo một cái, tiếp tục đi, lại bị Y Trĩ Tà kéo lại, Lý Đông Thanh xoay người, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Y Trĩ Tà theo bản năng sửng sốt một chút, không biết hắn vì sao lại đột ngột trở mặt.
Lý Đông Thanh hỏi: "Xong chưa?"
Y Trĩ Tà nhìn hắn, không nói gì, sắc mặt cũng nghiêm túc.
Lý Đông Thanh: "Ta vớt mặt mũi cho ngươi, không phải là bởi vì ngươi lợi hại, là bởi vì ngươi thua. Mà thua chính là thua, Y Trĩ Tà, đừng để ta xem thường ngươi."
Y Trĩ Tà: "..."
Lý Đông Thanh tránh khỏi tay hắn, phất tay áo, nói: "Làm sao, thua rồi còn muốn bội ước sao?"
"Đương nhiên sẽ không," Y Trĩ Tà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cảm giác được quyền chủ động, "Các ngươi hiện tại là có thể cút rồi."
"À," Lý Đông Thanh nói, "Không cần tiễn đâu."
Nói xong lại tiếp tục đi xuống, kéo cánh tay của Ninh Hòa Trần, nói: "Đi thôi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn Y Trĩ Tà một lần cuối cùng, xoay người đi, bọn họ có thể cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của người sau lưng đang đặt trên người bọn họ.
"Chờ một chút." Y Trĩ Tà bỗng nhiên hô lên.
Lý Đông Thanh xoay người lại, lễ mạo nhìn hắn.
Y Trĩ Tà đi tới, nói: "Lưu Chuyết, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Suy nghĩ kỹ một chút, giữa hai chúng ta căn bản không cần phải giương cung bạt kiếm như vậy."
"Ta vốn cũng cho là như thế," Lý Đông Thanh khách khí nói, "Nhưng ngươi phản ứng lại quá muộn."
Y Trĩ Tà vỗ vai Lý Đông Thanh, bỗng nhiên bắt đầu cười lớn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Y Trĩ Tà, ngươi là người điên sao?"
"Ta là người điên," Y Trĩ Tà nghiêm túc nhìn hắn, "Ta là người điên, bằng không các ngươi cũng sẽ không sống tới ngày nay."
"Qua rồi," Vương Tô Mẫn nói, "Ngươi căn bản giết không nổi bất kỳ ai."
Y Trĩ Tà không hề tức giận, trái lại nhìn bọn họ, giống như đang ngắm nghía, nói: "Lưu Chuyết, ta không giết Nguyệt Chi, ngươi cũng không giúp người Trung nguyên, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."
Không quản hắn nổi điên làm gì, Lý Đông Thanh đều chỉ nhìn thôi, sau đó bình tĩnh nói: "Ta vừa nghĩ lại, kỳ thực cũng không cần thiết làm bằng hữu."
"Hiện tại toàn bộ phía Bắc trường thành đều là thiên hạ của ngươi, ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó," Lý Đông Thanh nói, "Nếu như ngươi động đến phía Nam trường thành, ta không thể bảo đảm sẽ không đánh ngươi, nhưng không nhất định sẽ đánh ngươi, chỉ là không thể bảo đảm."
Y Trĩ Tà kiên nhẫn hỏi: "Tại sao phải như vậy?"
Lý Đông Thanh nói: "Không có tại sao gì cả, ta không muốn thấy dân chúng chịu khổ, bất kể là Hung Nô hay là Đại Hán, từ nhỏ không nhìn nổi người nghèo chịu khổ."
Hắn là nói thật. Khi đó Hoàng thúc hận người Hung Nô hận đến nghiến răng nghiến lợi, luôn muốn để Lý Đông Thanh cũng hận theo, mà Lý Đông Thanh lại luôn nghĩ đến đánh trận đánh mất mấy chục năm, trẻ nhỏ trên đời này bị vứt bỏ khắp nơi, cha mẹ vì một chút thuế nho nhỏ mà giết chết đứa con mới lọt lòng, những năm mất mùa, người người áo rách quần manh, bụng ăn không no, tự vệ cũng khó khăn, nhân tính càng là khó tồn tại, thật sự là sống không nổi.
Lý Đông Thanh hận nhất chính là thiên hạ khổ chiến lâu dài.
Hắn trước đây luôn cảm thấy việc không liên quan tới mình, thế nhưng bây giờ thực sự cũng không còn biện pháp, thiên hạ này rõ ràng khắp nơi đều có anh tài, chỉ là không một ai có thể khởi nghĩa vũ trang, Lý Đông Thanh có cảm giác số mệnh rất lớn, cảm giác hình như chính mình bồi hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đi lên con đường này.
Y Trĩ Tà giống như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, cười to một lát, thấy Lý Đông Thanh thần sắc nhàn nhạt, xác thực không giống nói đùa, bỗng nhiên ngừng lại, nói: "Đã như vậy, hai ta quả thực không làm bằng hữu được."
Nếu như không phải lập trường không giống nhau, Lý Đông Thanh kỳ thực rất yêu thích Y Trĩ Tà, mà cũng có thể là hắn trời sinh không cảm thấy chán ghét bất kỳ ai.
Lý Đông Thanh nói: "Đúng vậy."
"Ngươi đã nghĩ như vậy," Y Trĩ Tà mang theo trào phúng mà lui về phía sau một bước, nói, "Thời điểm ngươi giết tộc nhân của ta, cũng chớ quên ngày hôm nay đã nói câu này."
"Không quên được," Lý Đông Thanh nói, "Ta không giết tộc nhân của ngươi."
Y Trĩ Tà nhìn mấy người bọn họ, sắc mặt trở nên tối tăm, khí chất của nam nhân lay động bất định, cho dù là luận võ thua rồi thì khí thế cũng không được thấp hơn, hắn bỗng nhiên vung tay lên, nói: "Để bọn họ đi!"
Lý Đông Thanh nói: "Sẽ có ngày gặp lại đi."
Y Trĩ Tà xoay người, không nhìn bọn họ.
Mấy người bọn họ đi qua đám người, trèo lên ngựa của chính mình, tất cả binh sĩ của Long thành đều trừng mắt nhìn bọn họ.
Lý Đông Thanh đá bụng ngựa một cái, mở lời: "Đi!"
Ngay sau đó bốn người nghênh ngang rời đi!
Lần theo đêm tối đi chưa được mười dặm, mấy người quay đầu nhìn lại, tên điên Y Trĩ Tà kia xác thực không có hối hận mà đuổi theo, trong lòng mọi người dù sao nghĩ đến cũng hơi sợ.
Nếu như Y Trĩ Tà thật sự bỗng nhiên chơi xấu, bọn họ cũng không có cách nào.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hắn sẽ thủ ước sao?"
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi thấy hắn giống người sẽ thủ ước sao?"
Đây là lần đầu tiên Ninh Hòa Trần tiếp lời hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh có chút thụ sủng nhược kinh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, không trả lời được.
Lý Đông Thanh hơi cau mày, nói: "Hắn sẽ không. Thế nhưng hắn hiện giờ cũng không cần thiết phải gây khó dễ cho Nguyệt Chi, hắn còn có chuyện to lớn hơn."
"Trung nguyên," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Có đúng không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi mới nói câu vừa rồi là có ý gì? Ngươi phải về Trung nguyên?"
Lý Đông Thanh do dự một lát, sau đó nói: "Đúng."
"Mà không phải là vì Lưu Triệt," hắn lập tức nói câu tiếp theo, "Là vì giang hồ."
Hỏa Tầm Sưởng Minh im lặng.
Vương Tô Mẫn nói: "Thế bây giờ như thế nào, chia nhà ở riêng hả?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng cùng trêu chọc một câu: "Ngươi theo ai?"
Vương Tô Mẫn nói: "Cút sang một bên."
Lý Đông Thanh cười nói: "Tô Mẫn tùy ý, thế nhưng Sưởng Minh ngươi phải về nhà, nói cho bọn họ biết tin tức về ta. Qua một đoạn thời gian, có lẽ ta cũng sẽ trở về."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Cái gì gọi là có lẽ sẽ trở về? Chính là cũng có khả năng sẽ không trở về ấy hả."
Lý Đông Thanh: "Nếu còn sống, sẽ trở về."
"Ngươi tại sao phải quản những việc này?" Hỏa Tầm Sưởng Minh trong lúc tranh luận, sắc mặt đã đỏ lên, may mà ở trong bóng tối không rõ ràng lắm, "Trước mắt đã là nhà rồi, không thể trở về sao?"
Lý Đông Thanh kéo dây cương ngựa, nói: "E là... Không được. Sưởng Minh, ta thật sự không làm được."
Hỏa Tầm Sưởng Minh căn bản không thể hiểu được. Hắn vẫn luôn quen một Lý Đông Thanh là sợ phiền phức, có thể không ra mặt thì sẽ không ra mặt, có thể không gây sự sẽ không gây sự, sao đột nhiên nói đến dân tộc đại nghĩa lại căn bản không nhẫn nhịn nổi rồi?
Vương Tô Mẫn nói: "Đêm nay muốn đi, có đúng không?"
Lý Đông Thanh nói: "Đúng."
"Ta đưa Hỏa Tầm Sưởng Minh về nhà," Vương Tô Mẫn ngắn gọn nói, "Sau đó sẽ đến Trung nguyên tìm các ngươi, cứ như vậy đi, đừng nói nữa, còn nói nữa sẽ tổn thương tình cảm."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nói: "Ta không cần ngươi đưa."
Vương Tô Mẫn: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh đỏ ửng cả mũi, nói: "Ngươi muốn đi thì đi đi, đối với Nguyệt Chi mà nói, ngươi xưa nay đều là một người ngoài, ngươi cũng không cần trở về!"
Nói xong hắn giơ roi ngựa lên, đánh ngựa chạy đi, Vương Tô Mẫn liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh có chút bất đắc dĩ, gật gật đầu với hắn. Vương Tô Mẫn cũng đi theo Hỏa Tầm.
Lý Đông Thanh quay đầu, cười với Ninh Hòa Trần, nói: "Thật là..."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Trong lòng hắn chưa chắc đã nghĩ như vậy."
"Hẳn là nghĩ như vậy đi," Lý Đông Thanh lại nói, "Cho nên mới có thể nói ra như thế, chẳng qua cũng không trách hắn được, là ta vẫn luôn làm không tốt."
"Còn có thể tốt hơn được sao?" Ninh Hòa Trần hỏi ngược lại hắn.
Lý Đông Thanh lắc đầu. Ít nhất đối với Hỏa Tầm Sưởng Minh mà nói, trong lòng Lý Đông Thanh vẫn luôn hổ thẹn. Hỏa Tầm Sưởng Minh đối với hắn móc tim móc phổi, không giống như Sở Chung Kỳ hay Vương Tô Mẫn, đi đến bên cạnh hắn là vì muốn tìm kiếm thứ gì đó, Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ là huynh đệ đơn thuần nhất của hắn, hy vọng duy nhất là Lý Đông Thanh có thể làm một người Nguyệt Chi bình thường, giống như hắn, không cần phân tâm đi quản những chuyện khác.
Mà về điểm này, Lý Đông Thanh dù sao cũng phụ kỳ vọng của hắn rồi, Lý Đông Thanh có ràng buộc nhiều lắm, hơn nữa hắn tự nhận bản thân mình quả thật tâm tư quá nặng. Lý Đông Thanh vẫn cho là tâm nguyện của chính mình là tự do, cho tới ngày hôm nay, phát hiện chuyện này không thực hiện được, hắn thật lòng không tự do được.
Ninh Hòa Trần không nói gì cả, dịu dàng nhìn hắn, trong đêm đen hóa thành làn gió nhè nhẹ, không cần nói gì hết, Lý Đông Thanh đã muốn lạc vào bên trong, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, chợt nhớ tới những lời Ninh Hòa Trần đã nói trong yến tiệc kia, trong lòng lại dâng lên một luồng nước nóng.
Lý Đông Thanh nói: "Tuyết Mãn, ngày hôm nay ta làm tốt lắm sao?"
Hai người từ từ cưỡi ngựa, Lý Đông Thanh hỏi xong câu nói này, bỗng nhiên muốn dịch lại gần y hơn một chút, hai người tay nắm tay, hắn đột nhiên kéo một cái, Ninh Hòa Trần không đề phòng bị hắn túm đi, Lý Đông Thanh kéo y vào trong lồng ngực, để y ngồi trước ngựa của chính mình.
Lý Đông Thanh đã cường tráng hơn Ninh Hòa Trần rồi, thế nhưng vóc người vẫn là thiếu niên gầy gò, xương cốt cứng cỏi, mà lồng ngực lại nóng ran.
Ninh Hòa Trần đột nhiên đỏ mặt, nhịn không được mắng hắn một câu.
Lý Đông Thanh ôm y trong ngực, kề sát bên tai y, lại hỏi một câu: "Ngày hôm nay ta làm tốt lắm sao?"
Ninh Hòa Trần trước khi nói có hơi thở dài, sau đó nói: "Sau này bất luận ngươi làm cái gì, ta đều chỉ có chữ 'tốt' này thôi. Không còn lời nào khác đâu."
"Làm sư phụ là một vẻ," Ninh Hòa Trần nói, "Làm ngươi của người, lại là một vẻ khác. Ngươi chỉ cần làm theo ý mình là được."
Lý Đông Thanh thoáng chốc nhiệt khí dâng lên, kích động của thiếu niên mạnh mẽ cuồn cuộn, ở trong thân thể hắn không ngừng kêu gào, muốn tìm nơi phát tiết.
Ninh Hòa Trần cảm nhận được biến hóa của hắn, nở nụ cười, quay đầu lại nâng mặt hắn lên hôn hôn.
Y Trĩ Tà cười lạnh một tiếng, gạt tay hắn ra.
Lý Đông Thanh chắp hai tay sau lưng đi xuống, Y Trĩ Tà ở sau lưng hắn nói: "Lý Đông Thanh, ngươi cho rằng có võ công thì vạn sự đại cát à "
Lý Đông Thanh hỏi: "Ta đã nói như vậy sao?"
"Thật sự đến chiến trường rồi," Y Trĩ Tà nói, "Ta sẽ giết ngươi không còn manh giáp, ngươi chỉ là tên mãng phu đầy vũ lực."
Mặt trời mọc lên từ phía tây à, Y Trĩ Tà lại còn nói người khác là mãng phu, Lý Đông Thanh cười, gật đầu nói: "Được rồi."
Y Trĩ Tà: "Nhân sinh còn rất dài, ta sẽ cho ngươi biết. Vẫn luôn có cơ hội."
Dứt lời tức giận nói: "Ngươi cười cái gì?"
Lý Đông Thanh khoát tay áo một cái, tiếp tục đi, lại bị Y Trĩ Tà kéo lại, Lý Đông Thanh xoay người, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Y Trĩ Tà theo bản năng sửng sốt một chút, không biết hắn vì sao lại đột ngột trở mặt.
Lý Đông Thanh hỏi: "Xong chưa?"
Y Trĩ Tà nhìn hắn, không nói gì, sắc mặt cũng nghiêm túc.
Lý Đông Thanh: "Ta vớt mặt mũi cho ngươi, không phải là bởi vì ngươi lợi hại, là bởi vì ngươi thua. Mà thua chính là thua, Y Trĩ Tà, đừng để ta xem thường ngươi."
Y Trĩ Tà: "..."
Lý Đông Thanh tránh khỏi tay hắn, phất tay áo, nói: "Làm sao, thua rồi còn muốn bội ước sao?"
"Đương nhiên sẽ không," Y Trĩ Tà cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cảm giác được quyền chủ động, "Các ngươi hiện tại là có thể cút rồi."
"À," Lý Đông Thanh nói, "Không cần tiễn đâu."
Nói xong lại tiếp tục đi xuống, kéo cánh tay của Ninh Hòa Trần, nói: "Đi thôi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn Y Trĩ Tà một lần cuối cùng, xoay người đi, bọn họ có thể cảm nhận được tầm mắt sáng quắc của người sau lưng đang đặt trên người bọn họ.
"Chờ một chút." Y Trĩ Tà bỗng nhiên hô lên.
Lý Đông Thanh xoay người lại, lễ mạo nhìn hắn.
Y Trĩ Tà đi tới, nói: "Lưu Chuyết, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Suy nghĩ kỹ một chút, giữa hai chúng ta căn bản không cần phải giương cung bạt kiếm như vậy."
"Ta vốn cũng cho là như thế," Lý Đông Thanh khách khí nói, "Nhưng ngươi phản ứng lại quá muộn."
Y Trĩ Tà vỗ vai Lý Đông Thanh, bỗng nhiên bắt đầu cười lớn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Y Trĩ Tà, ngươi là người điên sao?"
"Ta là người điên," Y Trĩ Tà nghiêm túc nhìn hắn, "Ta là người điên, bằng không các ngươi cũng sẽ không sống tới ngày nay."
"Qua rồi," Vương Tô Mẫn nói, "Ngươi căn bản giết không nổi bất kỳ ai."
Y Trĩ Tà không hề tức giận, trái lại nhìn bọn họ, giống như đang ngắm nghía, nói: "Lưu Chuyết, ta không giết Nguyệt Chi, ngươi cũng không giúp người Trung nguyên, sau này chúng ta sẽ là bằng hữu."
Không quản hắn nổi điên làm gì, Lý Đông Thanh đều chỉ nhìn thôi, sau đó bình tĩnh nói: "Ta vừa nghĩ lại, kỳ thực cũng không cần thiết làm bằng hữu."
"Hiện tại toàn bộ phía Bắc trường thành đều là thiên hạ của ngươi, ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó," Lý Đông Thanh nói, "Nếu như ngươi động đến phía Nam trường thành, ta không thể bảo đảm sẽ không đánh ngươi, nhưng không nhất định sẽ đánh ngươi, chỉ là không thể bảo đảm."
Y Trĩ Tà kiên nhẫn hỏi: "Tại sao phải như vậy?"
Lý Đông Thanh nói: "Không có tại sao gì cả, ta không muốn thấy dân chúng chịu khổ, bất kể là Hung Nô hay là Đại Hán, từ nhỏ không nhìn nổi người nghèo chịu khổ."
Hắn là nói thật. Khi đó Hoàng thúc hận người Hung Nô hận đến nghiến răng nghiến lợi, luôn muốn để Lý Đông Thanh cũng hận theo, mà Lý Đông Thanh lại luôn nghĩ đến đánh trận đánh mất mấy chục năm, trẻ nhỏ trên đời này bị vứt bỏ khắp nơi, cha mẹ vì một chút thuế nho nhỏ mà giết chết đứa con mới lọt lòng, những năm mất mùa, người người áo rách quần manh, bụng ăn không no, tự vệ cũng khó khăn, nhân tính càng là khó tồn tại, thật sự là sống không nổi.
Lý Đông Thanh hận nhất chính là thiên hạ khổ chiến lâu dài.
Hắn trước đây luôn cảm thấy việc không liên quan tới mình, thế nhưng bây giờ thực sự cũng không còn biện pháp, thiên hạ này rõ ràng khắp nơi đều có anh tài, chỉ là không một ai có thể khởi nghĩa vũ trang, Lý Đông Thanh có cảm giác số mệnh rất lớn, cảm giác hình như chính mình bồi hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đi lên con đường này.
Y Trĩ Tà giống như nghe thấy một chuyện vô cùng nực cười, cười to một lát, thấy Lý Đông Thanh thần sắc nhàn nhạt, xác thực không giống nói đùa, bỗng nhiên ngừng lại, nói: "Đã như vậy, hai ta quả thực không làm bằng hữu được."
Nếu như không phải lập trường không giống nhau, Lý Đông Thanh kỳ thực rất yêu thích Y Trĩ Tà, mà cũng có thể là hắn trời sinh không cảm thấy chán ghét bất kỳ ai.
Lý Đông Thanh nói: "Đúng vậy."
"Ngươi đã nghĩ như vậy," Y Trĩ Tà mang theo trào phúng mà lui về phía sau một bước, nói, "Thời điểm ngươi giết tộc nhân của ta, cũng chớ quên ngày hôm nay đã nói câu này."
"Không quên được," Lý Đông Thanh nói, "Ta không giết tộc nhân của ngươi."
Y Trĩ Tà nhìn mấy người bọn họ, sắc mặt trở nên tối tăm, khí chất của nam nhân lay động bất định, cho dù là luận võ thua rồi thì khí thế cũng không được thấp hơn, hắn bỗng nhiên vung tay lên, nói: "Để bọn họ đi!"
Lý Đông Thanh nói: "Sẽ có ngày gặp lại đi."
Y Trĩ Tà xoay người, không nhìn bọn họ.
Mấy người bọn họ đi qua đám người, trèo lên ngựa của chính mình, tất cả binh sĩ của Long thành đều trừng mắt nhìn bọn họ.
Lý Đông Thanh đá bụng ngựa một cái, mở lời: "Đi!"
Ngay sau đó bốn người nghênh ngang rời đi!
Lần theo đêm tối đi chưa được mười dặm, mấy người quay đầu nhìn lại, tên điên Y Trĩ Tà kia xác thực không có hối hận mà đuổi theo, trong lòng mọi người dù sao nghĩ đến cũng hơi sợ.
Nếu như Y Trĩ Tà thật sự bỗng nhiên chơi xấu, bọn họ cũng không có cách nào.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hắn sẽ thủ ước sao?"
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi thấy hắn giống người sẽ thủ ước sao?"
Đây là lần đầu tiên Ninh Hòa Trần tiếp lời hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh có chút thụ sủng nhược kinh, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, không trả lời được.
Lý Đông Thanh hơi cau mày, nói: "Hắn sẽ không. Thế nhưng hắn hiện giờ cũng không cần thiết phải gây khó dễ cho Nguyệt Chi, hắn còn có chuyện to lớn hơn."
"Trung nguyên," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Có đúng không?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi mới nói câu vừa rồi là có ý gì? Ngươi phải về Trung nguyên?"
Lý Đông Thanh do dự một lát, sau đó nói: "Đúng."
"Mà không phải là vì Lưu Triệt," hắn lập tức nói câu tiếp theo, "Là vì giang hồ."
Hỏa Tầm Sưởng Minh im lặng.
Vương Tô Mẫn nói: "Thế bây giờ như thế nào, chia nhà ở riêng hả?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng cùng trêu chọc một câu: "Ngươi theo ai?"
Vương Tô Mẫn nói: "Cút sang một bên."
Lý Đông Thanh cười nói: "Tô Mẫn tùy ý, thế nhưng Sưởng Minh ngươi phải về nhà, nói cho bọn họ biết tin tức về ta. Qua một đoạn thời gian, có lẽ ta cũng sẽ trở về."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Cái gì gọi là có lẽ sẽ trở về? Chính là cũng có khả năng sẽ không trở về ấy hả."
Lý Đông Thanh: "Nếu còn sống, sẽ trở về."
"Ngươi tại sao phải quản những việc này?" Hỏa Tầm Sưởng Minh trong lúc tranh luận, sắc mặt đã đỏ lên, may mà ở trong bóng tối không rõ ràng lắm, "Trước mắt đã là nhà rồi, không thể trở về sao?"
Lý Đông Thanh kéo dây cương ngựa, nói: "E là... Không được. Sưởng Minh, ta thật sự không làm được."
Hỏa Tầm Sưởng Minh căn bản không thể hiểu được. Hắn vẫn luôn quen một Lý Đông Thanh là sợ phiền phức, có thể không ra mặt thì sẽ không ra mặt, có thể không gây sự sẽ không gây sự, sao đột nhiên nói đến dân tộc đại nghĩa lại căn bản không nhẫn nhịn nổi rồi?
Vương Tô Mẫn nói: "Đêm nay muốn đi, có đúng không?"
Lý Đông Thanh nói: "Đúng."
"Ta đưa Hỏa Tầm Sưởng Minh về nhà," Vương Tô Mẫn ngắn gọn nói, "Sau đó sẽ đến Trung nguyên tìm các ngươi, cứ như vậy đi, đừng nói nữa, còn nói nữa sẽ tổn thương tình cảm."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nói: "Ta không cần ngươi đưa."
Vương Tô Mẫn: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh đỏ ửng cả mũi, nói: "Ngươi muốn đi thì đi đi, đối với Nguyệt Chi mà nói, ngươi xưa nay đều là một người ngoài, ngươi cũng không cần trở về!"
Nói xong hắn giơ roi ngựa lên, đánh ngựa chạy đi, Vương Tô Mẫn liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh có chút bất đắc dĩ, gật gật đầu với hắn. Vương Tô Mẫn cũng đi theo Hỏa Tầm.
Lý Đông Thanh quay đầu, cười với Ninh Hòa Trần, nói: "Thật là..."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Trong lòng hắn chưa chắc đã nghĩ như vậy."
"Hẳn là nghĩ như vậy đi," Lý Đông Thanh lại nói, "Cho nên mới có thể nói ra như thế, chẳng qua cũng không trách hắn được, là ta vẫn luôn làm không tốt."
"Còn có thể tốt hơn được sao?" Ninh Hòa Trần hỏi ngược lại hắn.
Lý Đông Thanh lắc đầu. Ít nhất đối với Hỏa Tầm Sưởng Minh mà nói, trong lòng Lý Đông Thanh vẫn luôn hổ thẹn. Hỏa Tầm Sưởng Minh đối với hắn móc tim móc phổi, không giống như Sở Chung Kỳ hay Vương Tô Mẫn, đi đến bên cạnh hắn là vì muốn tìm kiếm thứ gì đó, Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ là huynh đệ đơn thuần nhất của hắn, hy vọng duy nhất là Lý Đông Thanh có thể làm một người Nguyệt Chi bình thường, giống như hắn, không cần phân tâm đi quản những chuyện khác.
Mà về điểm này, Lý Đông Thanh dù sao cũng phụ kỳ vọng của hắn rồi, Lý Đông Thanh có ràng buộc nhiều lắm, hơn nữa hắn tự nhận bản thân mình quả thật tâm tư quá nặng. Lý Đông Thanh vẫn cho là tâm nguyện của chính mình là tự do, cho tới ngày hôm nay, phát hiện chuyện này không thực hiện được, hắn thật lòng không tự do được.
Ninh Hòa Trần không nói gì cả, dịu dàng nhìn hắn, trong đêm đen hóa thành làn gió nhè nhẹ, không cần nói gì hết, Lý Đông Thanh đã muốn lạc vào bên trong, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, chợt nhớ tới những lời Ninh Hòa Trần đã nói trong yến tiệc kia, trong lòng lại dâng lên một luồng nước nóng.
Lý Đông Thanh nói: "Tuyết Mãn, ngày hôm nay ta làm tốt lắm sao?"
Hai người từ từ cưỡi ngựa, Lý Đông Thanh hỏi xong câu nói này, bỗng nhiên muốn dịch lại gần y hơn một chút, hai người tay nắm tay, hắn đột nhiên kéo một cái, Ninh Hòa Trần không đề phòng bị hắn túm đi, Lý Đông Thanh kéo y vào trong lồng ngực, để y ngồi trước ngựa của chính mình.
Lý Đông Thanh đã cường tráng hơn Ninh Hòa Trần rồi, thế nhưng vóc người vẫn là thiếu niên gầy gò, xương cốt cứng cỏi, mà lồng ngực lại nóng ran.
Ninh Hòa Trần đột nhiên đỏ mặt, nhịn không được mắng hắn một câu.
Lý Đông Thanh ôm y trong ngực, kề sát bên tai y, lại hỏi một câu: "Ngày hôm nay ta làm tốt lắm sao?"
Ninh Hòa Trần trước khi nói có hơi thở dài, sau đó nói: "Sau này bất luận ngươi làm cái gì, ta đều chỉ có chữ 'tốt' này thôi. Không còn lời nào khác đâu."
"Làm sư phụ là một vẻ," Ninh Hòa Trần nói, "Làm ngươi của người, lại là một vẻ khác. Ngươi chỉ cần làm theo ý mình là được."
Lý Đông Thanh thoáng chốc nhiệt khí dâng lên, kích động của thiếu niên mạnh mẽ cuồn cuộn, ở trong thân thể hắn không ngừng kêu gào, muốn tìm nơi phát tiết.
Ninh Hòa Trần cảm nhận được biến hóa của hắn, nở nụ cười, quay đầu lại nâng mặt hắn lên hôn hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.