Chương 6
Dục Tuyết Ẩm Bôi, Sơ Hòa
02/12/2020
Ham muốn Trình Cố phát sinh đến điên cuồng, hắn chỉ biết không ngừng huấn luyện, không ngừng nhận nhiệm vụ, làm đến khi cả người uể oải cực điểm mới có thể miễn cưỡng đè nén cảm xúc kích động ấy. Năm đầu tiên ở tổ hành động đặc biệt, Tạ Chinh dựa vào bản lĩnh cá nhân đứng vững trong đội, mọi người đều cảm thấy hắn quá mức chăm chỉ, ban đầu là Trình Cố dẫn đi làm nhiệm vụ, sau đó dường như có thể sánh vai cùng Trình Cố.
Thời gian tại căn cứ hầu hết đều dùng để tập luyện, nhưng còn một ít thời gian ở ký túc xá hắn bắt đầu hối hận vì lúc trước đã đòi đổi phòng ngủ.
Trình Cố xem ký túc xá như nhà mình, không kiêng dè còn có một người khác chút nào mà quần áo cùng động tác muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái. Đi tắm không mang theo quần áo, cởi đến chỉ còn cái quần tam giác mới chạy vào, còn thường quên mang quần lót để thay, sau cánh cửa hô to "Tạ Chinh lấy cho tôi quần lót", Tạ Chinh đành phải mở cửa đưa cho anh, nhiều lần còn chạm vào bàn tay nóng bừng ẩm ướt ấy nữa.
Trong phòng có điều hoà, mùa đông cũng không lạnh, Trình Cố tắm xong không thích mặc quần áo ngay, mùa đông chỉ mặc áo mùa thu, mùa hè chỉ mặc quần lót, cứ như vậy đi tới đi lui. Tạ Chinh không chịu được, coi như không nhìn thấy không nghe thấy, phía dưới cứng như sắt rồi đành chạy vào buồng tắm giải quyết, lúc đi ra còn thấy anh đang cười nhạo hắn, "Nhanh thế? Cậu còn trẻ, hay là thận yếu?"
Tạ Chinh lạnh mặt: "Anh rất chậm?"
"Cậu có biết nói chuyện không đấy? Tôi là "lâu", không phải là "chậm"." Trình Cố nằm chổng vó lên trời, cười ha hả nói: "Trình đội của cậu đây lợi hại khắp mọi mặt."
Trình Cố có lợi hại không thì Tạ Chinh không biết, nhưng hắn nghe đồng đội bí mật nói với nhau rằng —— Trình Cố còn là chim non chưa khai trai đó.
"Các cậu đừng thấy miệng Trình đội lợi hại, thích trêu chọc mọi người mà thôi, thật ra tâm lý rất đơn thuần nhé. Tôi nói cho các cậu biết, Trình đội có thể trêu chúng ta mà chúng ta không thể trêu lại, đùa một cái anh ấy liền ra vẻ đội trưởng. Biết vì sao không? Vì anh ấy vẫn còn là xử nam đó, trêu vài câu là đỏ mặt liền nên mới bắt chúng ta dừng ngay ấy mà."
Phùn tào chính là hành động đặc trưng của đội viên cũ, nói "Trình Cố là xử nam" việc này đội viên trong tổ mấy năm đều biết, chỉ có đội viên mới bị anh doạ dẫm mới nghĩ anh là lão lưu manh không tim không phổi mà thôi.
"Trình đội tinh khiết lắm, chỉ là hơi độc miệng một chút."
Tạ Chinh nhớ Trình Cố trêu mình vài lần, còn tưởng là thật. Lúc về ký túc xá còn chủ động nói chuyện với Trình Cố, không nhịn được mà hỏi, "Trình đội anh là xử nam à", Trình Cố đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc, tiếp theo là cố gắng xem thường: "Trình đội của cậu duyệt vô số người..."
Tạ Chinh cố mím môi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác muốn nhịn cười.
Phản ứng này của Trình Cố mà không phải xử nam mới là lạ.
Đương nhiên, Tạ Chinh cũng không có tư cách gì cười nhạo anh cả, dù sao lúc hắn 16 tuổi đã vào trường quân đội, bây giờ mới hai mươi, trong lĩnh vực đó bây giờ cũng mới luyện được ngũ chỉ thần công. (Quay tay a quay tay~)
Trình Cố khoe khoang xong lịch sử "Duyệt người" sau đó liền bò lên giường, anh làm nhiệm vụ về quá mệt và thiếu ngủ nên lập tức ngủ say.
Lúc đó là giữa hè, Trình Cố lại thích ngủ khỏa thân, cả người chỉ có một cái quần lót, chăn cũng không thèm đắp. Tạ Chinh ra ngoài thêm luyện 5 km trở về, liếc mắt thấy ngay Trình Cố hai chân mở lớn, hạ thân đập ngay vào mắt, anh ngủ không có hình tượng chút nào.
Tạ Chinh thở dài, bụng dưới lập tức nóng lên. Dáng Trình Cố vô cùng đẹp, cơ bắp cân đối, da dẻ so với đại đa số quân nhân đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Anh từng nói đùa rằng, nội tiết tố trong cơ thể mình rất nhiều, cho nên làn da có thể so sánh với các chị em một phen, "Các cậu đều là những người thô kệch, ước cũng không được nha."
Các anh chàng cao lớn lại ồn ào: "Thôi anh đừng chém gió nữa đi, anh nhiều nội tiết tố thế sao không thấy ngực bự gì cả?"
Còn có người cười: "Đúng đúng, nếu như anh nhiều nội tiết tố như thế sao mà phía dưới cũng không thấy bé gì hết á!" (ý là anh rất man lì, cái ấy cũng rứt là bự nữa ~)
Câu này Trình Cố thích nghe, đắc ý ưỡn ưỡn hông: "Làm sao, ghen tị à?"
Ánh mắt Tạ Chinh như lửa rơi vào giữa hai chân Trình Cố, cứ như muốn đem nơi đó đốt lên.
Tiểu Trình Cố không nhỏ chút nào, lúc bị bọc lại trong quần lót hình dáng đặc biệt dễ nhìn, phồng lên thành một túi nho nhỏ, Tạ Chinh đứng ở bên giường, tưởng tượng muốn ngồi xuống hôn một cái.
Đứng khoảng mười phút, Tạ Chinh cảm giác được rõ ràng phía dưới của mình đã cứng đến phát đau, không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống, tung chăn ra che cho Trình Cố, sau đó vào phòng tắm tắm tự xử.
Mấy tháng gần đây, dục vọng muốn chiếm hữu Trình Cố càng ngày càng mãnh liệt, Tạ Chinh không biết mình sẽ mất khống chế lúc nào.
Dục vọng chiếm hữu anh ngày một lớn, đồng thời hắn còn muốn khống chế anh, hắn bắt đầu càng ngày càng không thể nào chịu được việc Trình Cố cười đùa với những người khác trong lúc rảnh rỗi.
Biết rõ tính cách Trình Cố như vậy, thích ồn ào náo nhiệt, gặp gỡ ai cũng có thể trêu đùa, dưới thì có cậu lính mới, trên thì có đội trưởng, chẳng ai là chưa từng bị Trình Cố trêu qua. Tạ Chinh biết, Trình Cố "chọc ghẹo" chỉ là chơi vui mà thôi, không phải cứ đùa là có tình cảm, chỉ là muốn trêu thì trêu thôi.
Mà người trêu vô tâm, khó nói người bị đùa không vô ý.
Tạ Chinh tự nói với mình, chỉ là Trình Cố trêu đùa linh tinh thôi.
Hắn không biết liệu những người khác có mơ ước Trình Cố giống như hắn không nữa.
Bởi vì cùng ở một đội, chỉ cần không phải làm nhiệm vụ một mình, có thể nói Tạ Chinh một tấc cũng không rời mắt khỏi Trình Cố. Ở tổ hai năm, khí chất cường giả cao ngạo của Tạ Chinh trong những lần làm nhiệm vụ đã triệt để phát ra, đã không còn là cậu nhóc 19 tuổi năm đó vừa bị Trình Cố chọc đã đỏ bừng mặt mũi nữa.
Hắn làm một bộ mặt lạnh lùng đứng cạnh Trình Cố thường cho người một loại ảo giác —— hắn mới là đội trưởng, còn Trình Cố lại là cậu lính ba lăng nhăng thích nghịch ngợm thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tổ hành động đặc biệt thường xuất hiện loại câu này:
"Tạ Chinh! Đến quản Trình Cố đi, anh ấy lại chỉnh đội viên mới đến phát khóc rồi này!"
"Tạ Chinh! Đến tóm Trình Cố lại! Gì đâu, lại tới trộm bánh bao của tui rồi nè."
"Tạ Chinh! Gọi Tạ Chinh nhanh, Trình Cố lại đi chọc lão Trương rồi!"
"Tạ Chinh, Trình Cố đâu?"
Lúc ở bên ngoài làm nhiệm vụ, Trình Cố mặc kệ Tạ Chinh quản.
Nói là "Phục", đúng hơn là "Tín nhiệm", mà Tạ Chinh cũng vui vẻ cho hắn thu dọn hậu quả, giúp anh thu thập những tàn cục linh tinh, sau đó nhắc nhở anh vài câu "đừng nghịch quá", "chú ý tác phong đội trưởng chút đi". Trình Cố lần nào cũng gật gù hứa, sau đó nghịch thì vẫn nghịch, cứ như là rảnh rỗi một ngày mà không làm cho gà bay chó sủa thì không chịu được ấy.
Các đội viên cũ khoan dung nói: "Xử nam mà, đều như vậy. Tui cá là bao giờ Trình đội chính thức ăn mặn, nếm trải mùi vị đó, đảm bảo sẽ thu liễm lại ngay."
Trình Cố không hổ là vật cưng của tổ, trêu chọc nhiều người như vậy nhưng cũng không ai ghi hận anh.
Mà Tạ Chinh càng ngày càng khó chịu. Không ai ghi hận, có khi là ghi nhớ cũng nên. Người như Trình Cố khiến người ta muốn không nhớ cũng khó.
Năm tiếp theo bổ sung lính mới, Trình Cố được phái đi huấn luyện nên tạm thời không cùng mọi người đi làm nhiệm vụ. Tạ Chinh ở nước ngoài hơn nửa tháng, lúc vừa về đã nghe tin Trình Cố "Không thành thật", nhóm nhóc lính mới xui xẻo này đang bị bắt nạt đến thảm.
Có lẽ là vừa liếm máu trên đao, cộng vào cách xa nhau ít ngày, Tạ Chinh rốt cuộc không khống chế được sự cố chấp ăn sâu vào xương tủy, giải cứu mấy nhóc lính mới xong rồi cùng Trình Cố đi thẳng về ký túc xá, vừa đóng cửa liền đè Trình Cố lên tường, ánh mắt nguy hiểm như mãnh thú ngửi được mùi máu tanh.
Trình Cố cũng không sợ. Nếu như cùng anh yếu thế giả bộ đáng thương, anh còn có thể diễn đáng thương hơn, còn nếu muốn dùng sức mạnh, anh đường đường là đội trưởng sao có thể thua nửa phần.
Hơi thở hai người chạm vào nhau, mặt đối mặt gần nhau. Tạ Chinh tàn nhẫn cao ngạo, Trình Cố lại cong khóe mắt, ý cười điêu luyện.
"Muốn làm gì?" Trình Cố giơ tay ôm cổ Tạ Chinh.
"Muốn làm anh." Tạ Chinh cắn răng nói.
Thời gian tại căn cứ hầu hết đều dùng để tập luyện, nhưng còn một ít thời gian ở ký túc xá hắn bắt đầu hối hận vì lúc trước đã đòi đổi phòng ngủ.
Trình Cố xem ký túc xá như nhà mình, không kiêng dè còn có một người khác chút nào mà quần áo cùng động tác muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái. Đi tắm không mang theo quần áo, cởi đến chỉ còn cái quần tam giác mới chạy vào, còn thường quên mang quần lót để thay, sau cánh cửa hô to "Tạ Chinh lấy cho tôi quần lót", Tạ Chinh đành phải mở cửa đưa cho anh, nhiều lần còn chạm vào bàn tay nóng bừng ẩm ướt ấy nữa.
Trong phòng có điều hoà, mùa đông cũng không lạnh, Trình Cố tắm xong không thích mặc quần áo ngay, mùa đông chỉ mặc áo mùa thu, mùa hè chỉ mặc quần lót, cứ như vậy đi tới đi lui. Tạ Chinh không chịu được, coi như không nhìn thấy không nghe thấy, phía dưới cứng như sắt rồi đành chạy vào buồng tắm giải quyết, lúc đi ra còn thấy anh đang cười nhạo hắn, "Nhanh thế? Cậu còn trẻ, hay là thận yếu?"
Tạ Chinh lạnh mặt: "Anh rất chậm?"
"Cậu có biết nói chuyện không đấy? Tôi là "lâu", không phải là "chậm"." Trình Cố nằm chổng vó lên trời, cười ha hả nói: "Trình đội của cậu đây lợi hại khắp mọi mặt."
Trình Cố có lợi hại không thì Tạ Chinh không biết, nhưng hắn nghe đồng đội bí mật nói với nhau rằng —— Trình Cố còn là chim non chưa khai trai đó.
"Các cậu đừng thấy miệng Trình đội lợi hại, thích trêu chọc mọi người mà thôi, thật ra tâm lý rất đơn thuần nhé. Tôi nói cho các cậu biết, Trình đội có thể trêu chúng ta mà chúng ta không thể trêu lại, đùa một cái anh ấy liền ra vẻ đội trưởng. Biết vì sao không? Vì anh ấy vẫn còn là xử nam đó, trêu vài câu là đỏ mặt liền nên mới bắt chúng ta dừng ngay ấy mà."
Phùn tào chính là hành động đặc trưng của đội viên cũ, nói "Trình Cố là xử nam" việc này đội viên trong tổ mấy năm đều biết, chỉ có đội viên mới bị anh doạ dẫm mới nghĩ anh là lão lưu manh không tim không phổi mà thôi.
"Trình đội tinh khiết lắm, chỉ là hơi độc miệng một chút."
Tạ Chinh nhớ Trình Cố trêu mình vài lần, còn tưởng là thật. Lúc về ký túc xá còn chủ động nói chuyện với Trình Cố, không nhịn được mà hỏi, "Trình đội anh là xử nam à", Trình Cố đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc, tiếp theo là cố gắng xem thường: "Trình đội của cậu duyệt vô số người..."
Tạ Chinh cố mím môi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác muốn nhịn cười.
Phản ứng này của Trình Cố mà không phải xử nam mới là lạ.
Đương nhiên, Tạ Chinh cũng không có tư cách gì cười nhạo anh cả, dù sao lúc hắn 16 tuổi đã vào trường quân đội, bây giờ mới hai mươi, trong lĩnh vực đó bây giờ cũng mới luyện được ngũ chỉ thần công. (Quay tay a quay tay~)
Trình Cố khoe khoang xong lịch sử "Duyệt người" sau đó liền bò lên giường, anh làm nhiệm vụ về quá mệt và thiếu ngủ nên lập tức ngủ say.
Lúc đó là giữa hè, Trình Cố lại thích ngủ khỏa thân, cả người chỉ có một cái quần lót, chăn cũng không thèm đắp. Tạ Chinh ra ngoài thêm luyện 5 km trở về, liếc mắt thấy ngay Trình Cố hai chân mở lớn, hạ thân đập ngay vào mắt, anh ngủ không có hình tượng chút nào.
Tạ Chinh thở dài, bụng dưới lập tức nóng lên. Dáng Trình Cố vô cùng đẹp, cơ bắp cân đối, da dẻ so với đại đa số quân nhân đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Anh từng nói đùa rằng, nội tiết tố trong cơ thể mình rất nhiều, cho nên làn da có thể so sánh với các chị em một phen, "Các cậu đều là những người thô kệch, ước cũng không được nha."
Các anh chàng cao lớn lại ồn ào: "Thôi anh đừng chém gió nữa đi, anh nhiều nội tiết tố thế sao không thấy ngực bự gì cả?"
Còn có người cười: "Đúng đúng, nếu như anh nhiều nội tiết tố như thế sao mà phía dưới cũng không thấy bé gì hết á!" (ý là anh rất man lì, cái ấy cũng rứt là bự nữa ~)
Câu này Trình Cố thích nghe, đắc ý ưỡn ưỡn hông: "Làm sao, ghen tị à?"
Ánh mắt Tạ Chinh như lửa rơi vào giữa hai chân Trình Cố, cứ như muốn đem nơi đó đốt lên.
Tiểu Trình Cố không nhỏ chút nào, lúc bị bọc lại trong quần lót hình dáng đặc biệt dễ nhìn, phồng lên thành một túi nho nhỏ, Tạ Chinh đứng ở bên giường, tưởng tượng muốn ngồi xuống hôn một cái.
Đứng khoảng mười phút, Tạ Chinh cảm giác được rõ ràng phía dưới của mình đã cứng đến phát đau, không thể làm gì khác hơn là cúi người xuống, tung chăn ra che cho Trình Cố, sau đó vào phòng tắm tắm tự xử.
Mấy tháng gần đây, dục vọng muốn chiếm hữu Trình Cố càng ngày càng mãnh liệt, Tạ Chinh không biết mình sẽ mất khống chế lúc nào.
Dục vọng chiếm hữu anh ngày một lớn, đồng thời hắn còn muốn khống chế anh, hắn bắt đầu càng ngày càng không thể nào chịu được việc Trình Cố cười đùa với những người khác trong lúc rảnh rỗi.
Biết rõ tính cách Trình Cố như vậy, thích ồn ào náo nhiệt, gặp gỡ ai cũng có thể trêu đùa, dưới thì có cậu lính mới, trên thì có đội trưởng, chẳng ai là chưa từng bị Trình Cố trêu qua. Tạ Chinh biết, Trình Cố "chọc ghẹo" chỉ là chơi vui mà thôi, không phải cứ đùa là có tình cảm, chỉ là muốn trêu thì trêu thôi.
Mà người trêu vô tâm, khó nói người bị đùa không vô ý.
Tạ Chinh tự nói với mình, chỉ là Trình Cố trêu đùa linh tinh thôi.
Hắn không biết liệu những người khác có mơ ước Trình Cố giống như hắn không nữa.
Bởi vì cùng ở một đội, chỉ cần không phải làm nhiệm vụ một mình, có thể nói Tạ Chinh một tấc cũng không rời mắt khỏi Trình Cố. Ở tổ hai năm, khí chất cường giả cao ngạo của Tạ Chinh trong những lần làm nhiệm vụ đã triệt để phát ra, đã không còn là cậu nhóc 19 tuổi năm đó vừa bị Trình Cố chọc đã đỏ bừng mặt mũi nữa.
Hắn làm một bộ mặt lạnh lùng đứng cạnh Trình Cố thường cho người một loại ảo giác —— hắn mới là đội trưởng, còn Trình Cố lại là cậu lính ba lăng nhăng thích nghịch ngợm thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, tổ hành động đặc biệt thường xuất hiện loại câu này:
"Tạ Chinh! Đến quản Trình Cố đi, anh ấy lại chỉnh đội viên mới đến phát khóc rồi này!"
"Tạ Chinh! Đến tóm Trình Cố lại! Gì đâu, lại tới trộm bánh bao của tui rồi nè."
"Tạ Chinh! Gọi Tạ Chinh nhanh, Trình Cố lại đi chọc lão Trương rồi!"
"Tạ Chinh, Trình Cố đâu?"
Lúc ở bên ngoài làm nhiệm vụ, Trình Cố mặc kệ Tạ Chinh quản.
Nói là "Phục", đúng hơn là "Tín nhiệm", mà Tạ Chinh cũng vui vẻ cho hắn thu dọn hậu quả, giúp anh thu thập những tàn cục linh tinh, sau đó nhắc nhở anh vài câu "đừng nghịch quá", "chú ý tác phong đội trưởng chút đi". Trình Cố lần nào cũng gật gù hứa, sau đó nghịch thì vẫn nghịch, cứ như là rảnh rỗi một ngày mà không làm cho gà bay chó sủa thì không chịu được ấy.
Các đội viên cũ khoan dung nói: "Xử nam mà, đều như vậy. Tui cá là bao giờ Trình đội chính thức ăn mặn, nếm trải mùi vị đó, đảm bảo sẽ thu liễm lại ngay."
Trình Cố không hổ là vật cưng của tổ, trêu chọc nhiều người như vậy nhưng cũng không ai ghi hận anh.
Mà Tạ Chinh càng ngày càng khó chịu. Không ai ghi hận, có khi là ghi nhớ cũng nên. Người như Trình Cố khiến người ta muốn không nhớ cũng khó.
Năm tiếp theo bổ sung lính mới, Trình Cố được phái đi huấn luyện nên tạm thời không cùng mọi người đi làm nhiệm vụ. Tạ Chinh ở nước ngoài hơn nửa tháng, lúc vừa về đã nghe tin Trình Cố "Không thành thật", nhóm nhóc lính mới xui xẻo này đang bị bắt nạt đến thảm.
Có lẽ là vừa liếm máu trên đao, cộng vào cách xa nhau ít ngày, Tạ Chinh rốt cuộc không khống chế được sự cố chấp ăn sâu vào xương tủy, giải cứu mấy nhóc lính mới xong rồi cùng Trình Cố đi thẳng về ký túc xá, vừa đóng cửa liền đè Trình Cố lên tường, ánh mắt nguy hiểm như mãnh thú ngửi được mùi máu tanh.
Trình Cố cũng không sợ. Nếu như cùng anh yếu thế giả bộ đáng thương, anh còn có thể diễn đáng thương hơn, còn nếu muốn dùng sức mạnh, anh đường đường là đội trưởng sao có thể thua nửa phần.
Hơi thở hai người chạm vào nhau, mặt đối mặt gần nhau. Tạ Chinh tàn nhẫn cao ngạo, Trình Cố lại cong khóe mắt, ý cười điêu luyện.
"Muốn làm gì?" Trình Cố giơ tay ôm cổ Tạ Chinh.
"Muốn làm anh." Tạ Chinh cắn răng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.