Chương 27: Hồi thứ tám (C)
Khuyết Danh
14/11/2017
MẠNH LỆ QUÂN BỊ GIAM TRONG CUNG
HÙNG KHỞI THẦN CẢI TRANG GIẢ GÁI
Bấy giờ viên tướng quân đã thay bộ áo thường, trông thấy Hùng Khởi Thần liền truyền cởi trói, đuổi hết người nhà lui ra và tự mình đứng dậy đóng chặt cửa lại, rồi chạy đến đỡ Hùng Khởi Thần ngồi lên mà bảo rằng:
- Nhà ngươi chớ sợ hãi! Ta hỏi: tập tranh “Bách mỹ” này nguyên là gia bảo của nhà Hùng vương, cớ sao lại thành ra ở trong mình nhà ngươi?
Hùng Khởi Thần nghe nói, trong lòng nghĩ thầm: “Chi bằng ta cư thú thực cho chúng bắt ta giải kinh, sẽ được cùng chết với cha mẹ, còn hơn cứ nay lần mai lựa, lẩn lút trốn tránh như thế này”. Hùng Khởi Thần nghĩ vậy mới ứa hai hàng nước mắt khóc mà rằng:
- Người không hỏi tôi thì thôi, chứ đã hỏi đến càng khiến cho tôi đau lòng đứt ruột.
Nói xong liền thuật rõ họ tên lai lịch cho nghe. Viên tướng quân ấy mừng rỡ xiết bao, liền cầm lấy tay mà rằng:
- Hiền sanh ơi! Hiền sanh Hùng Khởi Thần ơi! Ta là cữu phụ Vệ Dũng Bưu đây! Hồi sáu năm trước ta về kinh, hiền sanh còn nhỏ tuổi, cho nên bây giờ ta không thể nhớ được. Nếu không nhờ có tập tranh “Bách mỹ” thì cậu cháu ta có không nhận được nhau.
Hùng Khởi Thần nghe nói, mới cất đầu lên nhìn, thấy quả là ông cậu thật, liền khóc oà lên mà rằng:
- Cữu phụ ơi! Chẳng hay cớ sao cữu phụ lại thành ra ở đây?
Vệ Dũng Bưu ôm lấy Hùng Khởi Thần rồi khóc mà bảo rằng:
- Hiền sanh ơi! Sự tình trong mấy năm nay, ta biết hết cả, chỉ vì sức không thể làm gì nổi, cho nên phải cáo bệnh trở về quê nhà. Ngày nay lại gặp hiền sanh ở đây, thật là may quá. Thôi, ta bây giờ chẳng bàn tính chi vội, hiền sanh hãy tạm lánh mình ở yên tại nhà ta ít lâu.
Hùng Khởi Thần sụp lạy. Vệ Dũng Bưu đỡ dậy mà rằng:
- Bây giờ hiền sanh theo ta vào nhà trong để chào biểu thư và hai di nương. Hùng Khởi Thần vâng mệnh vào nhà trong, trông thấy có một người con gái và hai đàn bà đứng tuổi. Người con gái ấy khẽ hỏi Vệ Dũng Bưu:
- Thân phụ ơi! Người nào lạ mặt thế?
Vệ Dũng Bưu nói:
- Văn Cơ con ơi! Đây là nhị biểu đệ nhà họ Hùng tên gọi là Hùng Khởi Thần mà mọi ngày ta vẫn nói chuyện cùng con đó.
Nói xong, nghoảnh lại bảo hai di nương rằng:
- Nào Lã di nương đâu! Lấy bộ áo khoát cho Hùng công tử thay. Còn Từ di nương đâu! Truyền người nhà dọn rượu uống.
Bấy giờ Hùng Khởi Thần thay bộ áo xong, Vệ Dũng Bưu trỏ nàng Văn Cơ mà bảo Hùng Khởi Thần rằng:
- Đây là tiện nữ tên gọi Văn Cơ đó! Hồi ba năm trước, ta gả cho con tham tướng, năm ngoái không ngờ bỗng góa chồng, lại về nhà. Năm nay hai mươi bốn tuổi, nguyên là con Lã di nương đây, còn Từ di nương chưa có con. Tiện nhi Vệ Ngọc là con cữu mẫu Doãn thị sinh ra, vì khi hết tang mẹ rồi lại đem gia quyến đi lĩnh chức ở Sơn Tây. Ngày nay việc nội trợ trong nhà, ta giao cho Lã di nương tất cả. Văn Cơ rất thông minh, có tài văn thơ tiếc thay số phận long đong đến nỗi góa chồng sớm.
Hùng Khởi Thần cúi chào mọi người. Vệ Dũng Bưu truyền người nhà xếp dọn phòng ngủ cho Hùng Khởi Thần ở liền ngay bên cạnh phòng mình. Lại gọi tất cả gia đinh đến mà dặn rằng:
- Đây là Hùng công tử, các ngươi gặp được mà đưa về đây, tức là có công. Những vàng bạc đem đệ trình ta, ta thưởng cho các ngươi tất cả, nhưng các ngươi phải bí mật, nếu tiết lộ cho ai biết, ta sẽ lấy đầu.
Các gia đinh đều một lòng vâng mệnh. Khi các gia binh lui ra, hai cậu cháu ngồi vào uống rượu. Vệ Dũng Bưu lại hỏi kỹ mọi việc trong mấy năm trời. Hùng Khởi Thần đều thuật rõ đầu đuôi cho nghe. Vệ Dũng Bưu nghiến răng đập bàn, lấy làm tức giận. Hai di nương cũng có ý xót thương mà bảo nhau rằng:
- Nếu vậy thì Phi Giao nhẫn tâm thái quá, mà Đồ Man Hưng Phục cũng là một đứa quyền gian.
Chỉ có Văn Cơ chẳng nói chi cả, cứ nghiễm nhiên ngồi lặng mà nhìn Hùng Khởi Thần, không hề chớp mắt. Nàng nghĩ thầm:
- Hùng công tử thật là một bậc phong lưu tài tuấn, không ngờ thế gian lại có người này! Phu quân ta thuở xưa tướng mạo dẫu khác thường, nhưng còn kém xa lắm. Nếu ta được kết duyên cùng công tử thì thật không uổng phụ một đời xuân xanh. Nhưng ta ngày nay dẫu sao cũng mang tiếng góa chồng, khi nào được cùng công tử đẹp duyên cầm sắt. Nàng Văn Cơ nghĩ vậy, đôi mày cau có, ra ý không vui. Vệ Dũng Bưu nghoảnh lại bảo Văn Cơ:
- Văn Cơ con ơi! Hùng công tử đây tức là biểu đệ, cũng trong thân thích há phải người xa lạ gì. Con chớ e lệ làm chi, nên hàng ngày cùng công tử giảng sách bàn văn cho khuây sự phiền muộn.
Nàng Văn Cơ nghe nói, mỉm cười mà rằng:
- Thân phụ ơi! Con là bậc nữ lưu, khi nào dám giảng sách bàn văn cùng công tử. Công tử có tài cao học rộng, muốn xin công tử giải bảo thêm cho.
Hùng Khởi Thần nghe nói tỏ ý khiêm tốn mà rằng:
- Học thức tầm thường của tôi đã được bao nhiêu mà nàng quá khen như vậy.
Lã di nương cười mà bảo rằng:
- Công tử chớ có khiêm tốn quá, từ nay tức là người trong một nhà, cũng nên chuyện trò đàm luận cùng nhau cho được vui vẻ.
Từ di nương cũng bảo rằng:
- Hùng công tử ơi! Công tử cứ yên lòng chớ nên phiền muộn. Tất có ngày họ Hùng được ân xá, bấy giờ sẽ lại cùng nhau sum họp.
Vệ Dũng Bưu gật đầu khen phải mà rằng:
- Hiền sanh bất tất phải tiến kinh, cứ ở yên đây, mà cũng đừng đi đâu, kẻo sợ tiết lộ.
Khi uống rượu xong, ai về phòng nấy. Hùng Khởi Thần luống chịu khó nhọc mấy đêm không ngủ, đêm ấy nằm ngủ thiếp đi, mãi đến khi mặt trời cao mấy con sào mà vẫn chưa dậy. Nàng Văn Cơ trang điểm xong, chạy vào vén màn gọi.
Hùng Khởi Thần nghe tiếng, giật mình tỉnh dậy, trông thấy Văn Cơ kinh hãi mà rằng:
- Sao nàng dậy sớm thế?
Vừa nói vừa vội vàng trở dậy mặc áo. Nàng Văn Cơ gọi nữ tỳ lấy nước rửa mặt, rồi ngồi xuống ghế, ôn tồn hỏi han mà rằng:
- Đêm qua công tử ngủ có được không?
Hùng Khởi Thần cảm tạ mà rằng:
- Mấy ngày nay tôi không ngủ, cho nên đêm qua nằm ngủ thiếp đi, mãi đến bây giờ mới dậy. Chẳng hay cữu phụ và hai di nương tôi đã dậy chưa?
Một nữ tỳ đứng cạnh bật cười mà thưa rằng:
- Lão gia tôi đã dậy đi chơi vắng, còn hai di nương tôi cũng đều đã ăn lót dạ rồi.
Bỗng thấy một tên bộc phụ bưng mấy đĩa bánh vào mà nói với Văn Cơ rằng:
- Dám bẩm tiểu thư! Lã di nương tôi bảo tiểu thư mời công tử xơi bánh.
Nàng Văn Cơ tủm tỉm cười, rồi mời Hùng Khởi Thần ăn lót dạ. Hồi lâu, hai di nương bước vào, lại ân cần hỏi han trò chuyện, cũng có ý trọng đãi. Lã di nương năm ấy đã bốn mươi tuổi, nguyên là một người bồi giá (theo tục nước Tàu thuở xưa, cô dâu về nhà chồng, thường có mấy người tỳ nữ theo hầu gọi là bồi giá) theo Doãn Lan Đài (vợ cả Vệ Dũng Bưu) tên gọi Xuân Hương. Sau Vệ Dũng Bưu nhận làm thiếp, sinh được nàng Văn Cơ, người có nhan sắc. Về sau lại mua thêm một người nữa tức là Từ di nương. Từ di nương cũng có nhan sắc, lại có theo đòi ít nhiều nghiên bút, nhưng đến nay đã bốn mươi tám tuổi mà vẫn chưa sinh nở, vì thế Lã di nương được chuyên sủng, bao nhiêu chính sự trong nhà quyền về một tay. Con trai Vệ Dũng Bưu là Vệ Ngọc vẫn có ý khinh Lã di nương là thiếp hầu, không chịu cho là thứ mẫu. Nàng Văn Cơ cậy mình tài mạo song toàn, thấy anh ( trỏ Vệ Ngọc) là võ biền, cũng có ý miệt thị, Vệ Ngọc thấy em gái được cha yêu dấu không khỏi đem lòng thù hiềm. Lã di nương lại xui giục Vệ Dũng Bưu bắt Vệ Ngọc phải đem vợ con đi theo, để trong nhà không còn ai dám chống cự cùng Lã di nương cả. Lã di nương tính vốn thâm độc, bề ngoài giả cách tử tế, nhưng bề trong vẫn muốn bày mưu lập kế để hại Từ di nương. Chẳng ngờ nàng Văn Cơ cùng Từ di nương lại tương đắc với nhau, cho nên Lã di nương hại không nổi. Vệ Dũng Bưu và Lã di nương thấy nàng góa chồng sớm, bội phần thương xót, cho nên hết sức chiều chuộng, muốn gì được nấy. Lại có ý muốn vì nàng kén chọn giai tế, để đợi khi hết tang chồng cũ thì dây loan lại nối cầm lành. Từ khi có Hùng Khởi Thần đến ở đấy, nàng Văn Cơ ra tình luyến ái. Khi cuộc cờ khi ly rượu cùng nhau ngày lại thêm thân, nhưng nghĩ đến cha mẹ lúc nào thì lại gạt thầm giọt lệ. Một hôm, Vệ Dũng Bưu ở ngoài về, nét mặt hoảng hốt mà bảo rằng:
- Nếu vậy thì thật là việc không may! Ta nghe tin quan khâm sai sắp tới nhà ta, bắt Hùng công tử, bây giờ biết làm thế nào?
Lã di nương và Từ di nương nghe nói đều ngẩn mặt nhìn nhau. Hùng Khởi Thần ứa nước mắt khóc mà rằng:
- Cữu phụ ơi! Xin cữu phụ chớ lo ngại! Con đây vẫn có lòng muốn được tiến kinh để cùng cha mẹ cùng chết, còn hơn sống thừa ở trên cõi đời này.
Vệ Dũng Bưu gạt tay mà bảo rằng:
- Không thế được! Khi nào ta nỡ để cho hiền sanh bị bắt giải kinh.
Lã di nương và Từ di nương đồng thanh mà rằng:
- Chi bằng lão gia để cho công tử trốn đi. Khi quan khâm sai tới đây, sục tìm không thấy thì chắc không liên lụy đến lão gia được.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Cũng không thế được! Chẳng lẽ lại để cho hiền sanh đi đâu bây giờ!
Nàng Văn Cơ thấy vậy liền tủm tỉm cười, lấy tay bưng miệng, rồi sẽ cất tiếng oanh mà thưa rằng:
- Thân phụ ơi! Bây giờ có một kế quyền nghi này, quyết nhiên quan khâm sai không thể biết được.
Vệ Dũng Bưu vội vàng hỏi:
- Kế chi thế, hở con!
Nàng Văn Cơ lại cứ cười khúc khích, Lã di nương giục nói mà rằng:
- Sao lại cứ cười mãi thế! Có kế chi hay, nên nói mau mau.
Nàng Văn Cơ cười mà thưa rằng:
- Nào có kế chi lạ đâu! Con thiết nghĩ công tử nên cải dạng nữ nhi, rồi cứ nói là một người thân thuộc đến ở nhà ta thì quan khâm sai biết thế nào được.
Vệ Dũng Bưu và hai di nương nghe nói đều tấm tắc khen ngợi, lấy làm diệu kế. Hùng Khởi Thần nói:
- Việc ấy, tôi thiết tưởng không nên. Ví tôi cải dạng nữ nhi, chẳng hóa ra tham chút sống thừa mà để một trò cười về mai hậu. Vả nay lại vùi đầu ở trong nơi khuê các thì biết bao giờ mở mặt với người.
Nàng Văn Cơ lại mỉm cười mà bảo rằng:
- Ta tạm dùng cái kế quyền nghi này để che mắt quan khâm sai đó thôi, xin công tử phải quyết đoán, chớ có ngần ngại.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Phải làm như thế mới được! Mau mau lấy bộ áo nữ lưu ra đây để cho hiền sanh mặc.
Bấy giờ Lã di nương tức khắc đứng dậy tháo khăn cởi áo của Hùng Khởi Thần ra, các nữ tỳ thì lấy lược chải đầu, bới tóc cài trâm. Nàng Văn Cơ vội vàng đì lấy bộ áo của mình đem ra cho Hùng Khởi Thần mặc. Khi trang điểm xong, cả nhà xúm lại ngắm nghía, quả nhiên là một nàng Văn Cơ thứ hai, chỉ hiềm về nỗi chân to, không thể đi đôi hài nhỏ được.
Nàng Văn Cơ cười mà bảo Hùng Khởi Thần rằng:
- Khi ấy công tử cứ khẽ rón chân mà đi từ từ.
Vệ Dũng Bưu mừng mà bảo rằng:
- Bất tất phải nói là người trong thân thuộc, bấy giờ cứ nói là đệ nhị tiểu thư nhà ta đó.
Sáng hôm sau, bỗng nghe gia đinh vào báo có quan khâm sai đem quân đến vây, hiện đã khóa chặt các cửa.
Vệ Dũng Bưu vội vàng chạy ra nghênh tiếp. Quan khâm sai hỏi đến Hùng Khởi Thần thì Vệ Dũng Bưu trả lời:
- Tịnh chưa thấy đến!
Quan khâm sai không tin, cho quân sĩ sục tìm. Hai di nương và hai tiểu thư đang luống xuống sợ hãi thì quân sĩ đã tiến đến tới nơi. Vệ Dũng Bưu trỏ mà bảo quan khâm sai rằng:
- Đây là hai tiểu thiếp của tôi và hai tiện nữ tôi đó! Nào có Hùng Khởi Thần ở đâu! Quân sĩ tìm sục khắp bốn mặt, chẳng thấy Hùng Khởi Thần đâu cả, Vệ Dũng Bưu cười mà bảo quan khâm sai rằng:
- Quan khâm sai uổng công khó nhọc tới đây mà thành ra không được việc. Trước tưởng vẫn tôi nói dối, bây giờ hẳn không còn nghi ngờ. Xin mời ngài ra nhà khách xơi nước.
HÙNG KHỞI THẦN CẢI TRANG GIẢ GÁI
Bấy giờ viên tướng quân đã thay bộ áo thường, trông thấy Hùng Khởi Thần liền truyền cởi trói, đuổi hết người nhà lui ra và tự mình đứng dậy đóng chặt cửa lại, rồi chạy đến đỡ Hùng Khởi Thần ngồi lên mà bảo rằng:
- Nhà ngươi chớ sợ hãi! Ta hỏi: tập tranh “Bách mỹ” này nguyên là gia bảo của nhà Hùng vương, cớ sao lại thành ra ở trong mình nhà ngươi?
Hùng Khởi Thần nghe nói, trong lòng nghĩ thầm: “Chi bằng ta cư thú thực cho chúng bắt ta giải kinh, sẽ được cùng chết với cha mẹ, còn hơn cứ nay lần mai lựa, lẩn lút trốn tránh như thế này”. Hùng Khởi Thần nghĩ vậy mới ứa hai hàng nước mắt khóc mà rằng:
- Người không hỏi tôi thì thôi, chứ đã hỏi đến càng khiến cho tôi đau lòng đứt ruột.
Nói xong liền thuật rõ họ tên lai lịch cho nghe. Viên tướng quân ấy mừng rỡ xiết bao, liền cầm lấy tay mà rằng:
- Hiền sanh ơi! Hiền sanh Hùng Khởi Thần ơi! Ta là cữu phụ Vệ Dũng Bưu đây! Hồi sáu năm trước ta về kinh, hiền sanh còn nhỏ tuổi, cho nên bây giờ ta không thể nhớ được. Nếu không nhờ có tập tranh “Bách mỹ” thì cậu cháu ta có không nhận được nhau.
Hùng Khởi Thần nghe nói, mới cất đầu lên nhìn, thấy quả là ông cậu thật, liền khóc oà lên mà rằng:
- Cữu phụ ơi! Chẳng hay cớ sao cữu phụ lại thành ra ở đây?
Vệ Dũng Bưu ôm lấy Hùng Khởi Thần rồi khóc mà bảo rằng:
- Hiền sanh ơi! Sự tình trong mấy năm nay, ta biết hết cả, chỉ vì sức không thể làm gì nổi, cho nên phải cáo bệnh trở về quê nhà. Ngày nay lại gặp hiền sanh ở đây, thật là may quá. Thôi, ta bây giờ chẳng bàn tính chi vội, hiền sanh hãy tạm lánh mình ở yên tại nhà ta ít lâu.
Hùng Khởi Thần sụp lạy. Vệ Dũng Bưu đỡ dậy mà rằng:
- Bây giờ hiền sanh theo ta vào nhà trong để chào biểu thư và hai di nương. Hùng Khởi Thần vâng mệnh vào nhà trong, trông thấy có một người con gái và hai đàn bà đứng tuổi. Người con gái ấy khẽ hỏi Vệ Dũng Bưu:
- Thân phụ ơi! Người nào lạ mặt thế?
Vệ Dũng Bưu nói:
- Văn Cơ con ơi! Đây là nhị biểu đệ nhà họ Hùng tên gọi là Hùng Khởi Thần mà mọi ngày ta vẫn nói chuyện cùng con đó.
Nói xong, nghoảnh lại bảo hai di nương rằng:
- Nào Lã di nương đâu! Lấy bộ áo khoát cho Hùng công tử thay. Còn Từ di nương đâu! Truyền người nhà dọn rượu uống.
Bấy giờ Hùng Khởi Thần thay bộ áo xong, Vệ Dũng Bưu trỏ nàng Văn Cơ mà bảo Hùng Khởi Thần rằng:
- Đây là tiện nữ tên gọi Văn Cơ đó! Hồi ba năm trước, ta gả cho con tham tướng, năm ngoái không ngờ bỗng góa chồng, lại về nhà. Năm nay hai mươi bốn tuổi, nguyên là con Lã di nương đây, còn Từ di nương chưa có con. Tiện nhi Vệ Ngọc là con cữu mẫu Doãn thị sinh ra, vì khi hết tang mẹ rồi lại đem gia quyến đi lĩnh chức ở Sơn Tây. Ngày nay việc nội trợ trong nhà, ta giao cho Lã di nương tất cả. Văn Cơ rất thông minh, có tài văn thơ tiếc thay số phận long đong đến nỗi góa chồng sớm.
Hùng Khởi Thần cúi chào mọi người. Vệ Dũng Bưu truyền người nhà xếp dọn phòng ngủ cho Hùng Khởi Thần ở liền ngay bên cạnh phòng mình. Lại gọi tất cả gia đinh đến mà dặn rằng:
- Đây là Hùng công tử, các ngươi gặp được mà đưa về đây, tức là có công. Những vàng bạc đem đệ trình ta, ta thưởng cho các ngươi tất cả, nhưng các ngươi phải bí mật, nếu tiết lộ cho ai biết, ta sẽ lấy đầu.
Các gia đinh đều một lòng vâng mệnh. Khi các gia binh lui ra, hai cậu cháu ngồi vào uống rượu. Vệ Dũng Bưu lại hỏi kỹ mọi việc trong mấy năm trời. Hùng Khởi Thần đều thuật rõ đầu đuôi cho nghe. Vệ Dũng Bưu nghiến răng đập bàn, lấy làm tức giận. Hai di nương cũng có ý xót thương mà bảo nhau rằng:
- Nếu vậy thì Phi Giao nhẫn tâm thái quá, mà Đồ Man Hưng Phục cũng là một đứa quyền gian.
Chỉ có Văn Cơ chẳng nói chi cả, cứ nghiễm nhiên ngồi lặng mà nhìn Hùng Khởi Thần, không hề chớp mắt. Nàng nghĩ thầm:
- Hùng công tử thật là một bậc phong lưu tài tuấn, không ngờ thế gian lại có người này! Phu quân ta thuở xưa tướng mạo dẫu khác thường, nhưng còn kém xa lắm. Nếu ta được kết duyên cùng công tử thì thật không uổng phụ một đời xuân xanh. Nhưng ta ngày nay dẫu sao cũng mang tiếng góa chồng, khi nào được cùng công tử đẹp duyên cầm sắt. Nàng Văn Cơ nghĩ vậy, đôi mày cau có, ra ý không vui. Vệ Dũng Bưu nghoảnh lại bảo Văn Cơ:
- Văn Cơ con ơi! Hùng công tử đây tức là biểu đệ, cũng trong thân thích há phải người xa lạ gì. Con chớ e lệ làm chi, nên hàng ngày cùng công tử giảng sách bàn văn cho khuây sự phiền muộn.
Nàng Văn Cơ nghe nói, mỉm cười mà rằng:
- Thân phụ ơi! Con là bậc nữ lưu, khi nào dám giảng sách bàn văn cùng công tử. Công tử có tài cao học rộng, muốn xin công tử giải bảo thêm cho.
Hùng Khởi Thần nghe nói tỏ ý khiêm tốn mà rằng:
- Học thức tầm thường của tôi đã được bao nhiêu mà nàng quá khen như vậy.
Lã di nương cười mà bảo rằng:
- Công tử chớ có khiêm tốn quá, từ nay tức là người trong một nhà, cũng nên chuyện trò đàm luận cùng nhau cho được vui vẻ.
Từ di nương cũng bảo rằng:
- Hùng công tử ơi! Công tử cứ yên lòng chớ nên phiền muộn. Tất có ngày họ Hùng được ân xá, bấy giờ sẽ lại cùng nhau sum họp.
Vệ Dũng Bưu gật đầu khen phải mà rằng:
- Hiền sanh bất tất phải tiến kinh, cứ ở yên đây, mà cũng đừng đi đâu, kẻo sợ tiết lộ.
Khi uống rượu xong, ai về phòng nấy. Hùng Khởi Thần luống chịu khó nhọc mấy đêm không ngủ, đêm ấy nằm ngủ thiếp đi, mãi đến khi mặt trời cao mấy con sào mà vẫn chưa dậy. Nàng Văn Cơ trang điểm xong, chạy vào vén màn gọi.
Hùng Khởi Thần nghe tiếng, giật mình tỉnh dậy, trông thấy Văn Cơ kinh hãi mà rằng:
- Sao nàng dậy sớm thế?
Vừa nói vừa vội vàng trở dậy mặc áo. Nàng Văn Cơ gọi nữ tỳ lấy nước rửa mặt, rồi ngồi xuống ghế, ôn tồn hỏi han mà rằng:
- Đêm qua công tử ngủ có được không?
Hùng Khởi Thần cảm tạ mà rằng:
- Mấy ngày nay tôi không ngủ, cho nên đêm qua nằm ngủ thiếp đi, mãi đến bây giờ mới dậy. Chẳng hay cữu phụ và hai di nương tôi đã dậy chưa?
Một nữ tỳ đứng cạnh bật cười mà thưa rằng:
- Lão gia tôi đã dậy đi chơi vắng, còn hai di nương tôi cũng đều đã ăn lót dạ rồi.
Bỗng thấy một tên bộc phụ bưng mấy đĩa bánh vào mà nói với Văn Cơ rằng:
- Dám bẩm tiểu thư! Lã di nương tôi bảo tiểu thư mời công tử xơi bánh.
Nàng Văn Cơ tủm tỉm cười, rồi mời Hùng Khởi Thần ăn lót dạ. Hồi lâu, hai di nương bước vào, lại ân cần hỏi han trò chuyện, cũng có ý trọng đãi. Lã di nương năm ấy đã bốn mươi tuổi, nguyên là một người bồi giá (theo tục nước Tàu thuở xưa, cô dâu về nhà chồng, thường có mấy người tỳ nữ theo hầu gọi là bồi giá) theo Doãn Lan Đài (vợ cả Vệ Dũng Bưu) tên gọi Xuân Hương. Sau Vệ Dũng Bưu nhận làm thiếp, sinh được nàng Văn Cơ, người có nhan sắc. Về sau lại mua thêm một người nữa tức là Từ di nương. Từ di nương cũng có nhan sắc, lại có theo đòi ít nhiều nghiên bút, nhưng đến nay đã bốn mươi tám tuổi mà vẫn chưa sinh nở, vì thế Lã di nương được chuyên sủng, bao nhiêu chính sự trong nhà quyền về một tay. Con trai Vệ Dũng Bưu là Vệ Ngọc vẫn có ý khinh Lã di nương là thiếp hầu, không chịu cho là thứ mẫu. Nàng Văn Cơ cậy mình tài mạo song toàn, thấy anh ( trỏ Vệ Ngọc) là võ biền, cũng có ý miệt thị, Vệ Ngọc thấy em gái được cha yêu dấu không khỏi đem lòng thù hiềm. Lã di nương lại xui giục Vệ Dũng Bưu bắt Vệ Ngọc phải đem vợ con đi theo, để trong nhà không còn ai dám chống cự cùng Lã di nương cả. Lã di nương tính vốn thâm độc, bề ngoài giả cách tử tế, nhưng bề trong vẫn muốn bày mưu lập kế để hại Từ di nương. Chẳng ngờ nàng Văn Cơ cùng Từ di nương lại tương đắc với nhau, cho nên Lã di nương hại không nổi. Vệ Dũng Bưu và Lã di nương thấy nàng góa chồng sớm, bội phần thương xót, cho nên hết sức chiều chuộng, muốn gì được nấy. Lại có ý muốn vì nàng kén chọn giai tế, để đợi khi hết tang chồng cũ thì dây loan lại nối cầm lành. Từ khi có Hùng Khởi Thần đến ở đấy, nàng Văn Cơ ra tình luyến ái. Khi cuộc cờ khi ly rượu cùng nhau ngày lại thêm thân, nhưng nghĩ đến cha mẹ lúc nào thì lại gạt thầm giọt lệ. Một hôm, Vệ Dũng Bưu ở ngoài về, nét mặt hoảng hốt mà bảo rằng:
- Nếu vậy thì thật là việc không may! Ta nghe tin quan khâm sai sắp tới nhà ta, bắt Hùng công tử, bây giờ biết làm thế nào?
Lã di nương và Từ di nương nghe nói đều ngẩn mặt nhìn nhau. Hùng Khởi Thần ứa nước mắt khóc mà rằng:
- Cữu phụ ơi! Xin cữu phụ chớ lo ngại! Con đây vẫn có lòng muốn được tiến kinh để cùng cha mẹ cùng chết, còn hơn sống thừa ở trên cõi đời này.
Vệ Dũng Bưu gạt tay mà bảo rằng:
- Không thế được! Khi nào ta nỡ để cho hiền sanh bị bắt giải kinh.
Lã di nương và Từ di nương đồng thanh mà rằng:
- Chi bằng lão gia để cho công tử trốn đi. Khi quan khâm sai tới đây, sục tìm không thấy thì chắc không liên lụy đến lão gia được.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Cũng không thế được! Chẳng lẽ lại để cho hiền sanh đi đâu bây giờ!
Nàng Văn Cơ thấy vậy liền tủm tỉm cười, lấy tay bưng miệng, rồi sẽ cất tiếng oanh mà thưa rằng:
- Thân phụ ơi! Bây giờ có một kế quyền nghi này, quyết nhiên quan khâm sai không thể biết được.
Vệ Dũng Bưu vội vàng hỏi:
- Kế chi thế, hở con!
Nàng Văn Cơ lại cứ cười khúc khích, Lã di nương giục nói mà rằng:
- Sao lại cứ cười mãi thế! Có kế chi hay, nên nói mau mau.
Nàng Văn Cơ cười mà thưa rằng:
- Nào có kế chi lạ đâu! Con thiết nghĩ công tử nên cải dạng nữ nhi, rồi cứ nói là một người thân thuộc đến ở nhà ta thì quan khâm sai biết thế nào được.
Vệ Dũng Bưu và hai di nương nghe nói đều tấm tắc khen ngợi, lấy làm diệu kế. Hùng Khởi Thần nói:
- Việc ấy, tôi thiết tưởng không nên. Ví tôi cải dạng nữ nhi, chẳng hóa ra tham chút sống thừa mà để một trò cười về mai hậu. Vả nay lại vùi đầu ở trong nơi khuê các thì biết bao giờ mở mặt với người.
Nàng Văn Cơ lại mỉm cười mà bảo rằng:
- Ta tạm dùng cái kế quyền nghi này để che mắt quan khâm sai đó thôi, xin công tử phải quyết đoán, chớ có ngần ngại.
Vệ Dũng Bưu nói:
- Phải làm như thế mới được! Mau mau lấy bộ áo nữ lưu ra đây để cho hiền sanh mặc.
Bấy giờ Lã di nương tức khắc đứng dậy tháo khăn cởi áo của Hùng Khởi Thần ra, các nữ tỳ thì lấy lược chải đầu, bới tóc cài trâm. Nàng Văn Cơ vội vàng đì lấy bộ áo của mình đem ra cho Hùng Khởi Thần mặc. Khi trang điểm xong, cả nhà xúm lại ngắm nghía, quả nhiên là một nàng Văn Cơ thứ hai, chỉ hiềm về nỗi chân to, không thể đi đôi hài nhỏ được.
Nàng Văn Cơ cười mà bảo Hùng Khởi Thần rằng:
- Khi ấy công tử cứ khẽ rón chân mà đi từ từ.
Vệ Dũng Bưu mừng mà bảo rằng:
- Bất tất phải nói là người trong thân thuộc, bấy giờ cứ nói là đệ nhị tiểu thư nhà ta đó.
Sáng hôm sau, bỗng nghe gia đinh vào báo có quan khâm sai đem quân đến vây, hiện đã khóa chặt các cửa.
Vệ Dũng Bưu vội vàng chạy ra nghênh tiếp. Quan khâm sai hỏi đến Hùng Khởi Thần thì Vệ Dũng Bưu trả lời:
- Tịnh chưa thấy đến!
Quan khâm sai không tin, cho quân sĩ sục tìm. Hai di nương và hai tiểu thư đang luống xuống sợ hãi thì quân sĩ đã tiến đến tới nơi. Vệ Dũng Bưu trỏ mà bảo quan khâm sai rằng:
- Đây là hai tiểu thiếp của tôi và hai tiện nữ tôi đó! Nào có Hùng Khởi Thần ở đâu! Quân sĩ tìm sục khắp bốn mặt, chẳng thấy Hùng Khởi Thần đâu cả, Vệ Dũng Bưu cười mà bảo quan khâm sai rằng:
- Quan khâm sai uổng công khó nhọc tới đây mà thành ra không được việc. Trước tưởng vẫn tôi nói dối, bây giờ hẳn không còn nghi ngờ. Xin mời ngài ra nhà khách xơi nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.