Chương 9: Truyền Ngầm Võ Công Thiên Nhai Tầm Thù
Từ Khánh Vân
21/05/2013
Bọn Tốt Tiếu Nham các người thấy ông già áo đen kia đột nhiên hiện thân kia, võ công thần kỳ khôn tả nên đều kinh hãi đào tẩu hết. Thiếu niên kịp thời thâu kiếm, chạy lại chào và nói:
- Cám ơn lão tiền bối đã ra tay cứu giúp cho.
Ông già áo đen, mặt vẫn lầm lì, chỉ khẽ gật đầu một cái và kêu hừ một tiếng, hai mắt ông ta tia ra hai luồng tia sáng chiếu thẳng vào mặt Lạc Dương, Lạc Dương cũng chỉ gọi được một câu:
- Lão... tiền bối.
Ông già áo đen đã nhanh nhẹn quay mặt nhìn chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên này định nói, nhưng lại thôi và nghĩ thầm: "Ông già này lạ thật, không có vẻ gì tươi cười hết, có lẽ ông này là người hỉ nộ khôn lường chăng?" Ông già áo đen trông thấy thiếu niên có vẻ quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ là gặp ở đâu, nên từ từ hỏi:
- Thái Cực Kiếm Pháp của cậu đã có sáu thành hỏa hầu, thế kiếm của cậu đều đúng mực thước hết, quả thật hiếm có. Chắc lệnh sư thể nào cũng là một danh nhân trong võ lâm, chẳng hay tên là chi? Chàng thiếu niên kính cẩn đáp:
- Tiểu bối là Chu Luân, gia sư là Ngô Giang Ngư Tú Đinh Nhất Bình.
Ông già áo đen bỗng nhớ tới Chu Luân là thằng nhỏ theo hầu Thương Tỷ, trong khi mình ở Trương Hưng khách sạn tại Giang Đô đã dùng kim châm chữa bệnh cho người bạn già đó.
Nghĩ tới đó, ông ta liền kêu ủa một tiếng. Chu Luân thấy vậy ngẩn người ra, vội hỏi:
- Lão tiền bối có phải là bạn thân của gia sư đấy không? Ông già áo đen khẽ lắc đầu đáp:
- Đại danh của lệnh sư, lão được nghe đã lâu, nhưng lão với lệnh sư chỉ được thần giao với nhau thôi tiếc thay chưa được gặp mặt bao giờ.
Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát, rồi lại nói tiếp:
- Hai người có phải là sư huynh đệ đồng môn đấy không? Ông ta vừa hỏi như vậy, bỗng thấy lương tâm cắn rứt, nghĩ tới mình đã chán nản sự đời, không muốn nhận Lạc Dương nữa, vì sợ nhắc nhở đến chuyện xưa lại càng đau lòng thêm. Lạc Dương là người rất thông minh, đã đoán ra ông già áo đen này thể nào cũng là Tạ Vân Nhạc, sư phụ mình cải trang, bằng không làm gì có người có võ công thần kỳ đến như thế, chỉ ra tay đánh có một thế mà đẩy được ông già áo vàng ngay. Chàng nhanh mắt như thế mà cũng không thấy ông ta dùng thủ pháp gì, nên chàng không đợi Chu Luân lên tiếng trả lời, liền nói ngay:
- Tiểu bối không phải là người cùng một môn phái với Chu huynh, may được Chu huynh với lão tiền bối ra tay cứu cho, tiểu bối mới không bị toi mạng dưới tay bọn côn đồ kia, tiểu bối xin đa tạ.
Nói tới đó, mặt chàng đỏ ngầu và nói tiếp:
- Tiểu bối là Lạc Dương, học nghệ chưa thành, đáng lẽ không nên đi lại trên giang hồ vội, nhưng vì thân mang huyết hải đại thù của cha và sư phụ, cho nên mới không tự lượng, đi khắp chân trời góc bể để tìm cho ra kẻ thù. Lão tiền bối là cao nhân trong võ lâm, chẳng hay có thể chỉ cho một con đường nào sáng sủa cho tiểu bối đi không? Ông già áo đen ngẩn người ra giây lát, ông ta không ngờ Lạc Dương ăn nói được như thế lại còn biết dùng lời ăn lẽ nói dồn ép mình như vậy mình không thể nào bỏ y được. Ông ta liền cảm thấy hình như đã nợ Lạc Dương này trong lòng, nên ông ta thở dài một tiếng và đáp:
- Lão tuyệt ý giang hồ đã lâu, chắc không thể chỉ dạy gì cho cậu đâu, lệnh sư là ai, thù nhà là ai? Lạc Dương nghe nói, ngẩn người ra giây lát và nghĩ thầm: "Chẳng lẽ người này không phải là ân sư Tạ Vân Nhạc hóa trang chăng, nếu là ông ta, không khi nào lòng lại cứng rắn như sắt đá như thế." Nghĩ đoạn chàng tỏ vẻ thất vọng, nước mắt sắp rỏ xuống nhưng vẫn cố hết sức, nhịn không cho rỏ xuống. Ông già áo đen thấy thần sắc của Lạc Dương như vậy. Mặt vẫn lạnh lùng nhưng bên trong cảm thấy bứt rứt khôn tả nên ông ta thở dài nghĩ thầm: "Cậu này thật là trí tín nhân hậu mà ta thì đang đau lòng khôn tả, không thể nào cho nhận được, thôi được, để ta hoàn thành cho nó nửa phân tâm nguyện, như vậy lòng ta mới đỡ cắn rứt." Ông ta lại nghe thấy Lạc Dương phẫn uất nói:
- Ân sư của tiểu bối là Tạ Vân Nhạc, còn kẻ thù lớn của tiểu bối năm xưa là tên giặc ở Mãn Giang, tên là Náo Hải Giao Vạn Đằng Long...
Chàng ta chưa nói dứt, ông già áo đen đã giơ chương lên xua tay không cho chàng nói tiếp và lên tiếng:
- Chẳng hay, cậu đã dò biết được tin tức của tên tặc tử ấy chưa? Lạc Dương lắc đầu đáp:
- Thưa chưa ạ, tiểu bối không lượng sức mình, vội vàng tới đây để điều tra xem y có phải là Đằng Long không? Ông già áo đen cười nhạt và tiếp:
- Cậu cũng táo gan thật, tài ba chưa thành, chỉ thị vào sức mạnh của khí huyết mà đã...
Ông ta nói tới đó, bỗng nhiên ngừng lại, rồi từ từ quay mặt lại nhìn vào trong rừng và nói:
- Bạn nào ở trong rừng sao không hiện thân ra đây, lén lén, lút lút như thế, thật không quang mình chính đại chút nào? Trong rừng, bỗng có tiếng cười sang sảng vọng ra. Tiếng người chưa dứt đã có mười mấy người hiện ra rồi. Người đi đầu là một ông già to lớn, tóc hoa râm, bộ pháp và thân pháp nhanh khôn tả. Những người đi sau là ông già áo vàng với Tốt Tiếu Nham với các người.
Ông già cao lớn ấy vừa tới gần đã mỉm cười và nói:
- Tai, mắt của bạn thính thật, chỉ tà áo bay chiếc lá rơi mà cũng hay biết rồi. Vạn mỗ thật hổ thẹn, không sao bằng được bạn. Núi Vân Vụ này có cao nhân như thế giáng lâm, Vạn mỗ suýt tí nữa thì không ra tiếp rước mong bạn cho biết quý danh là chi? Ông già áo đen đáp:
- Bạn cứ quá khen đấy thôi, đệ xưa nay vẫn quen ở trong sơn dã, nên đã quên tên họ từ lâu rồi...
Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn Lạc Dương một cái, hình như có ý hỏi, người này có phải là Vạn Đằng Long không? Lạc Dương cứ chăm chú ngắm nhìn ông già họ Vạn đó nhận thấy không phải, liền tỏ vẻ thất vọng. Ông già họ Vạn đột nhiên mặt sầm nét lại, cười một hồi rồi nói tiếp:
- Bạn cũng quá khinh Vạn mỗ quá. Vạn mỗ có phải là đứa trẻ lên ba đâu, là người ai mà chả có tên họ, rõ ràng là gia đinh tới cửa sinh sự, vô duyên vô cớ lại muốn gây thù gây hấn.
Lạc Dương bỗng tiến lên một bước và quát lớn:
- Ai là người gây chuyện thị phi trước. Số đông các người đánh một mình ta mà không hỏi rõ đầu đuôi gì hết, ngươi chưa biết gì cả cũng đã bênh người của mình như thế mà cũng đòi làm chủ môn sơn trại.
Ông già họ Vạn tức giận thêm, cười gằn hỏi tiếp và đáp:
- Thuộc hạ của lão phu gây sự trước, người đó là ai? Ngươi thử chỉ xem nào? Lạc Dương cười nhạt một tiếng giơ tay chỉ Tốt Tiếu Nham và đáp:
- Chính là y, Tương Giang Nhất Sứ Tốt Tiếu Nham.
Ông già họ Vạn nghe nói ngẩn người ra, Tiếu Nham xấu hổ quá nổi giận, liền tung mình múa song chưởng nhắm ngay Lạc Dương tấn công luôn. Chưởng phong của y kêu như sấm động, thoáng cái đã tấn công luôn chín chưởng, hình như hắn thấy nếu không đánh chết ngay Lạc Dương, trong lòng không hả dạ vậy.
Lạc Dương quát lớn một tiếng, giở thân giáp tuyệt diệu ra tránh né, rồi một mặt múa quạt, nhằm yếu huyệt ở ngang hông đối phương điểm luôn.
Tiếu Nham cũng không vừa, bỗng chưởng của y giơ lên, cát bay tung, cành lá rụng ở bốn phía chung quanh cũng bay tung nốt, thật lợi hại khôn tả. Nhưng thân hình của Lạc Dương lẹ làng tránh né, tha hồ Tiếu Nham tấn công như vũ bão, đấu hơn hai mươi hiệp mà vẫn không sao thắng được đối phương.
Ông già áo đen, tức Tạ Vân Nhạc, để ý xem thế quạt của Lạc Dương, mắt chàng cao minh biết bao, vừa thoáng thấy đã biết chiêu thức đồ đệ của mình là một môn tuyệt học tinh diệu nhưng vì công lực chưa đủ nên chưa thể giở hết oai lực ra thôi. Nếu không nhờ các chiêu quạt tinh ảo thì đã thua Tiếu Nham từ lâu rồi, nên chàng cười ha hả hỏi:
- Bạn họ Vạn kia đã thấy rõ chưa, đã thấy ai phải ai trái chưa? Nếu tên Tốt không có lòng gian thì sao không để cho được nói rõ mà chưa chi đã ra tay hạ sát như thế, bây giờ bạn nói năng ra sao? Ông già họ Vạn cũng cười ha hả và đỡ lời:
- Ai đã đến núi Vân Vụ này cũng nên báo danh, cầu tiếp đón. Tất nhiên, Vạn mỗ phải tiếp đãi một cách lễ phép, bằng không coi người đó đến đây sinh sự.
Ông già áo đen cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
- Quân này khéo ăn nói thật, núi Vân Vụ có phải là đồ hay vật tư của ngươi đâu, chẳng hay người khác không có quyền được đặt bước chân lên núi này hay sao?
- Tất nhiên, trên giang hồ thì phải có quy luật của giang hồ, bạn hà tất phải khiển trách hoài như thế làm chi? Ông già áo đen không nói thêm gì nữa. Lúc ấy, Lạc Dương đã nguy hiểm vô cùng. Chu Luân đứng cạnh thấy vậy, rút kiếm ra định nhảy vào cứu giúp, bỗng thấy ông già áo đen đưa mắt ra hiệu bảo đừng nên. Chu Luân ngạc nhiên vô cùng, nhưng y đã thấy ông già áo đen thò hai ngón tay ra, giơ lên nhằm Tiếu Nham điểm một cái nhanh khôn tả, nếu không để ý nhìn, không sao biết ông ta đã ra tay làm như vậy.
Lúc ấy Tiếu Nham đã giở một thế Ngũ Ngục Thôn Vân bao trùm lấy người của Lạc Dương, mồm thì quát lớn một tiếng, rồi đột nhiên nhấn thêm ba thành chân lực, định dùng chưởng đó đánh chết Lạc Dương ngay tại chỗ. Nhưng y bỗng thấy hai yếu huyệt ở ngang lưng như có một luồng khí lạnh chui vào, rồi chạy khắp người. Thế là, Huyền Âm Chưởng Lực của y phát tiết ra hết, y chỉ mới tấn công đến lưng chừng thì mặt đã biến sắc và chân lảo đảo loạng choạng đi hai bước.
Lạc Dương bị kình lực của đối thủ dồn ép cho lui lia lịa, khí huyết trong người đã bắt đầu rạo rực, mắt đã nổ đom đóm lửa, tự biết không đủ sức phản kháng lại, nhưng chưa chịu rút lui ngay vì chàng biết ông già áo đen với Chu Luân không bao giờ ngồi yên.
Chàng bị chưởng lực của Tiếu Nham đẩy về phía sau ba bước và cảm thấy sức mạnh của đối phương càng lúc càng tăng thêm, đè lên mình suýt nghẹt thở, liền kinh hãi và kêu nguy tai thầm. Đột nhiên, chàng thấy thân hình của Tiếu Nham chậm hẳn, chân loạng choạng hai bước, sức lực của đối phương tiêu tán ngay, tự thấy trong mình không còn đè nặng như trước nữa. Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng không kịp nghĩ ngợi tại sao đối thủ lại như thế và biết dịp may này rất hiếm, chàng liền tiến lên một bước, gi thế Huyền Ô Lược Ảnh ra, đâm mũi quạt vào rốn của Tiếu Nham rồi rạch sang bên trái một cái, chỉ nghe đối phương kêu hự một tiếng ngã ngửa người ra, máu trong mồm phun ra như suối, hai mắt đỏ ngầu trông rất thảm khốc.
Sự thắng bại của đôi bên đã đảo ngược và chỉ xảy ra trong nháy mắt, bọn giặc của Vân Vụ Sơn thấy vậy cả kinh. Ông già họ Vạn, tuy biết cái chết của Tiếu Nham rất khả nghi, y thấy người của mình sắp thắng đến nơi, ngờ đâu chỉ nháy mắt đã bị tiểu bối kia giết chết mà không hiểu nguyên nhân tại sao cả.
Chu Luân thấy vậy kinh ngạc vô cùng và cũng ngưỡng mộ võ công cao siêu tuyệt luân của ông già áo đen kia nữa. Ông già áo đem mỉm cười nói:
- Đúng như lời của Sơn chủ nói, việc giang hồ đã có quy luật của giang hồ, muốn biết phải trái ra sao thì xem tài ba của ai cao ai thấp mà định đoạt.
Ông già họ Vạn nghe nói hoảng sợ đến mặt biến sắc, liền đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, lập tức có quái nhân áo vàng với ba đại hán vạm vỡ, mặc áo đen, nhằm ông già áo đen nhảy xổ tới. Bốn luồng sức mạnh khôn tả, nhanh như điện chớp, tấn công luôn.
Ông già áo đen cười ha hả, chẳng những không rút lui mà còn tiến lên, giơ năm ngón tay ra chộp ngay cổ tay và yếu huyệt của quái nhân áo vàng kia. Thấy thế công của ông ta quái dị khôn tả, khiến cho quái nhân áo vàng không hiểu tại sao tay của mình bị bắt như thế, tức thì cảm thấy mình mẩy tê tái, khí huyết dồn vào trong nội phủ. Y kinh hoảng vô cùng, liền bị ông già áo đen lôi một cái bắn ra ngoài xa, hai chân mềm nhũn, ngã phịch ngay xuống đất, đúng vào chân của Chu Luân. Chu Luân đâm ngay một nhát, máu tươi bắn lên tung tóe.
Quái nhân áo vàng chưa kịp kêu là đã bị chém ra làm hai mảnh, lục tạng đều rời cả ra ngoài mặt đất.
Ông già áo đen không ngừng bước chút nào, tự mình xuyên qua xuyên lại trong đám ba đại hán kia, chưởng chỉ bay lung tung một hồi. Sau ba tiếng kêu hự những bóng người liên tiếp bị hất bắn ra bên ngoài. Thân hình của ba đại hán đó chưa rớt xuống đất, Lạc Dương đã múa quạt xông tới đâm luôn. Ba đại hán ấy đều lần lượt rú lên một tiếng, lăn ra đất chết tốt.
Ông già họ Vạn thấy vậy mặt biến sắc, ông thấy ông già áo đen kia võ công thần hóa vô lường, nếu đấu tiếp chỉ mang nhục vào thân nên y lườm Chu Luân và Lạc Dương một cái tỏ vẻ oán hận rồi mỉm cười nói:
- Ngày hôm nay, lão phu Vạn Minh đây biết mình lầm lạc, xin nhận thua. Việc này đến đây tạm kết thúc.
Nói xong y quát bảo những người chung quanh:
- Đi thôi.
Rồi y cùng bọn người kia đi luôn, thoáng cái đã mất dạng ở trong rừng rậm. Ông già áo đen nhìn theo bọn Vạn Minh đi khỏi, mới quay lại nhìn bọn Lạc Dương và Chu Luân, rồi nói:
- Các người đã trông thấy mắt của Vạn Minh trước khi đi tỏ vẻ như thế nào không? Y đã hận hai người vô cùng. Từ giờ trở đi, hai người đi lại trên giang hồ, đâu đâu cũng là gai góc hết, phải cẩn thận lắm mới được.
Ông ta nói tới đó, vội hỏi riêng Chu Luân rằng:
- Bây giờ, ngươi định đi đâu? Chu Luân cúi mình vái chào và đáp:
- Mười ngày sau là ngày chúc thọ thất tuần của gia sư, tiểu bối cần phải đi ngay Ngô Giang để chúc thọ.
Ông già áo đen khẽ gật đầu, quay lại Lạc Dương hỏi rằng:
- Còn ngươi thì sao? Lạc Dương buông xuôi tay xuống đáp:
- Tiểu bối định đi Quảng Tây rồi tới Vân Nam và Tứ Xuyên để tìm tung tích kẻ thù là Vạn Đằng Long và đồng thời tìm luôn ân sư của tiểu bối nữa.
Ông già áo đen, mặt lạnh lùng, mắt lóng lánh, trong lòng ngập ngừng, mấy lần toan nhận với Lạc Dương mình là sư phụ của y nhưng ông ta lại cố nhịn thở dài một tiếng rồi nhìn hai người nói tiếp:
- Chúng ta gặp nhau ở đây, kể ra cũng là có duyên đấy. Lão phu muốn truyền thụ cho hai người một vài thủ pháp, để sau này đi lại trên giang hồ cũng có bổ ích một phần nào.
Hai người nghe nói cả mừng, vội quỳ xuống vái lạy luôn, ông già áo đen chỉ giơ bàn tay phải ra, khẽ hất một cái hai người đã cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại không sao quỳ xuống vái lạy được nữa. Rồi ông ta sầm nét mặt lại nói tiếp:
- Lão ghét nhất là những lễ nghi phiền phức này, hãy theo lão vào đây.
Nói xong, ba người đi nhanh như gió, tiến lên trên một ngọn núi cao chót vót. Khi lên tới nơi ông già áo đen liền nói:
- Chu Luân, pho Thái Cực Kiếm Pháp của ngươi đã khá tinh xảo, nhưng chỉ phải hơi thiếu chút hỏa hầu thôi. Bây giờ lão pho cũng truyền thụ cho ngươi một pho Thái Cực Kiếm Pháp nhưng lại trái hẳn pho Thái Cực Kiếm Pháp của ngươi, đã vậy mà còn dễ hơn, ngươi đưa kiếm lại đây cho lão phu.
Chu Luân biết công lực của ông già áo đen này rất thần kỳ nếu ông ta dạy cho những thế kiếm, tất nhiên không phải là thế kiếm tầm thường, nên chàng vội hai tay bưng bảo kiếm tôn kính đưa cho ông già ngay.
Ông già áo đen đỡ lấy thanh kiếm, khẽ rút ra, thấy có luồng sáng xanh làm lóe mắt liền trầm giọng nói:
- Ngươi phải xem cho kỹ, pho kiếm pháp này của lão phu có tất cả ba mươi hai thế.
Mỗi thế có bốn thức gọi là Thái Cực Ảo Hình Kiếm, trông thì rất chậm chạp nhưng sự thật thần diệu và lợi hại khôn cùng, có thể nói là không có một chút sơ hở nào hết.
Nói xong ông ta cầm thanh kiếm đó lên và từ từ biểu diễn cho Chu Luân xem. Thế và thức kiếm nào cũng đều tinh kỳ, tuyệt nhiên không có một tiếng gió động nào hết.
Chu Luân, Lạc Dương liền cảm thấy có một luồng tiềm lực vô hình đẩy cho hai người phải lui ra khỏi chỗ đứng ngoài ba trượng nhưng Chu Luân mắt vẫn không chớp, cứ nhìn từng thế và thức một của ông già đang biểu diễn trước mặt mình.
Lạc Dương cũng học hỏi được rất nhiều, nhớ kỹ trong đầu từng thế kiếm.
Ông già áo đen luyện đi, luyện lại ba lần, mới ngừng lại thâu kiếm về hỏi Chu Luân tiếp:
- Ngươi có thể theo thế mà luyện lại một lần cho ta xem không? Chu Luân đỡ lấy thanh kiếm đáp:
- Tiểu bối ngu si, nếu có thế nào không đúng xin lão tiền bối chỉ bảo lại cho.
Ông già mỉm cười, giơ tay phải lên vẫy một cái, rồi ra hiệu cho Chu Luân múa kiếm.
Chu Luân liền múa trở lại pho kiếm đó, quả nhiên không sai một thế nào. Ông già áo đen thấy vậy, vừa cười vừa nói:
- Đúng lắm, đúng lắm. Pho kiếm này oai lực rất lớn, ngươi chỉ từ từ lãnh hội kiếm pháp đó, sau này dù có gặp đệ nhất cao thủ võ lâm cũng không bị đánh bại đâu.
Nói xong, ông ta ngừng giây lát nói rồi lại nói tiếp:
- Từ đây đến Ngô Giang, con đường kể cũng khá xa. Lão phu cũng không giữ ngươi ở lại nữa. Ngươi mau rời khỏi đây, đi mau. Ngày chúc thể nào cũng phải đến trước ngày chúc thọ một ngày mới được.
Chu Luân vội cúi chào, vái lạy cám ơn, mồm thì nói:
- Cám ơn lão tiền bối đã chỉ điểm cho như vậy, xin chúc lão tiền bối phúc thọ đời đời.
Tiểu bối xin cáo biệt từ đây.
Ông già áo đen đáp:
- Khéo nói lắm, sau này chưa chắc đã gặp gỡ nhau đâu. Người cứ cẩn thận làm việc gì cũng đừng có nóng nảy và tham lam, được như vậy là lão phu mừng rồi.
Chu Luân lại tiếp:
- Xin tuân lời chỉ giáo của lão tiền bối.
Nói xong, chàng nắm tay Lạc Dương từ biệt và xuống núi luôn. Ông già nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương và hỏi:
- Ngươi có chuyện gì muốn nói không? Lạc Dương buông xuôi tay đáp:
- Năm xưa, tiểu bối ở trên núi Trường Bạch đã nghe thấy sư mẫu Cổ Yến Văn nói, ân sư Tạ Vân Nhạc có một pho kiếm rất tinh diệu cũng tên là Thái Cực Ảo Hình Kiếm, y như pho kiếm của lão tiền bối vừa nói vậy, nhưng không biết...
Không đợi chờ Lạc Dương nói xong, ông già áo đen đã rùng mình một cái, rồi ngẩng mặt lên trời ha hả cười đáp:
- Tên giống nhau là sự rất thường, vậy ngươi đã trông thấy sư mẫu của ngươi biểu diễn pho kiếm pháp ấy chưa? Nói tới đó, Vân Nhạc lại nghĩ tới hình bóng mảnh khảnh, đẹp đẽ của Cố Yến Văn, lòng lại đau như cắt, nhưng chàng vẫn cố ngăn nước mắt, không dám để trào ra bên ngoài.
Lạc Dương liền trả lời:
- Tiểu bối chưa được xem bao giờ. Hà, nhưng ân sư tiểu bối cũng quá nhẫn tâm thật. Sư mẫu các người đã chết mà ông ta lại ẩn dật một nơi, nản tâm nản chí, không chịu đi kiếm mọi người. Ông ta làm như vậy, thực là hại mình và hại người.
Ông già áo đen liền sầm nét mặt lại khẽ quát hỏi:
- Ngươi táo gan thực, dám ngầm mỉa mai sư trưởng ngươi như vậy.
Lạc Dương mặt rất thành khẩn cung kính nói tiếp:
- Tiểu bối không dám nói bậy, cứ theo đúng sự thật mà nói đấy thôi.
Ông già áo đen dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và hỏi:
- Sao ngươi biết sư mẫu và các người kia chưa chết. Lão phu và lệnh sư năm xưa quen biết với nhau, nếu lời nói của ngươi là sự thật, để khi nào lão phu gặp lệnh sư sẽ nói hộ ngươi.
Lạc Dương nghi ngờ ông già áo đen ở trước mặt đây chín phần là sư phụ của mình nhưng chàng không dám quả quyết. Tuy nhiên chàng vẫn muốn thử liền đem nhưng chuyện mình đi ra Sơn Hải Quan, Kệ Thạch Sơn, mắt thấy tai nghe như thế nào cho Vân Nhạc nghe rồi lại đặt điều nói tiếp:
- Tiểu bối ở Kệ Thạch Sơn được nghe một ông già nói nhiều lắm. Tiểu bối nghe thấy ông ta nói, ông ta là Đảo chủ của Ngọc Chung Đảo. Ông ta lại nói sư mẫu các người bị giam giữ trên một cái đảo nhỏ cách hơn mười dặm. Tuy Ngọc Chung Đảo chìm xuống dưới bể, nhưng vì cái đảo nhỏ kia cách Ngọc Chung Đảo khá xa nên không việc gì cả. Bằng không, Kệ Thạch Lục Quái làm sao mà đào thoát được, và chúng làm sao mà đem được Cự Khuyết và Thanh Hồng kiếm trở về Trung Nguyên như thế, đủ thấy Lục quái đã là những kẻ đã canh gác sư mẫu các người ở trên hòn đảo nhỏ kia.
Chàng bịa đặt ra nói như vậy, không ngờ lại nói trúng. Ông già áo đen nghe nói mặt lầm lì nghĩ thầm: "Trông mặt thằng nhỏ này thành thật vậy, chắc nó không nói ngoa đâu.
Tiếc thay, mười vạn công đức của ta mới làm xong được có già nửa mà lại sắp phải tái nhập giang hồ đầy sát kiếp này. Quả thực là một việc rất khó xử cho ta." Chàng liền nghĩ ngay ra được một kế, rồi lạnh lùng nói tiếp:
- Tuy vậy, lệnh sư là người tài hoa, lại đa mưu trí, chắc không khi nào lại không biết rõ chuyện này đâu. Chưa biết chừng, hiện giờ lệnh sư đang đi tìm kiếm lệnh sư mẫu các người cũng nên. Lão phu không can thiệp đến thị phi của võ lâm đã lâu. Nhưng lão phu sẽ đem lời này của người nói lại cho lệnh sư hay.
Nói tới đó chàng lại nói tiếp:
- Bây giờ, lão phu muốn truyền thụ cho người bốn pho tuyệt học trong mười ngày thì thành, nhưng ngươi phải nhận lời giúp lão phu một việc này.
Lạc Dương sung sướng trả lời ngay:
- Quý hồ tiểu bối làm được bất cứ một việc gì, chỉ cần việc đó không phải là ăn cắp, ăn trộm hay giết người, thì dù có phải qua núi đao, vào vạc dầu, tiểu bối cũng không từ chối.
Ông già áo đen, nhìn chàng một cái rồi hỏi tiếp:
- Trong một năm trời, ngươi phải tích một nghìn việc thiện cho lão phu, chẳng hay ngươi có chịu nhận lời không? Lạc Dương vội đáp:
- Tiểu bối tưởng việc gì quan trọng, chứ việc đó thì tiểu bối sẵn sàng.
Ông già áo đen mỉm cười nói tiếp:
- Hay lắm, hay lắm.
Nửa tháng sau, Lạc Dương đã sửa soạn lên đường đi núi Câu Lưu.
Trong mười ngày được ông già áo đen truyền thụ võ công, tài nghệ của Lạc Dương đã cao siêu hơn trước rất nhiều, nhưng chàng vẫn không hay biết gì về lai lịch của ông già cả.
Chàng chỉ thấy ông già ngoài sự nghiêm khắc, lại có vẻ nhân từ và hình như bên trong lại có chứa đựng một điều gì u ẩn nữa. Chàng tuy thắc mắc nhưng không dám lên tiếng hỏi dọ. Mỗi lần định lên tiếng hỏi thì gặp đôi mắt nghiêm nghị của ông ta, nên lại thôi. Khi từ biệt ông già áo đen lại dặn bảo chàng đôi điều, là trong một năm làm thế nào tu tích đủ một nghìn việc thiện cho ông ta. Rồi tặng cho chàng hai nén vàng. Nói xong liền đi luôn. Lạc Dương cũng vào một tửu điếm ở huyện ăn cho đỡ đói, rồi lên đường đi ngay Câu Lưu. Câu Lưu là một quả núi cao chót vót, lối lên rất nguy hiểm. Lạc Dương ở trong núi Câu Lưu tìm kiếm ba ngày mà không biết một chút gì về hành tung của Tạ Vân Nhạc. Y ẩn núp trong bóng tối để dò xét, trong lòng rầu rĩ khôn tả. Cuối cùng y nản chí rời khỏi núi Câu Lưu quay trở về trung nguyên Tô Châu. Chàng nhớ lời dặn của ông già áo đen phải tu công tích đức, và nhờ những đơn thuốc rất linh nghiệm và một cuốn sách mạch lý của ông già truyền cho, suốt dọc đường chàng cứu chữa được nhiều người, gây được rất nhiều việc thiện.
Một hôm đang đi, đột nhiên chàng thấy một đại hán tuổi trạc ba mươi nằm co rúm ở trên bãi cỏ. Chàng vội chạy lại gần xem sao, thấy đại hán đó, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền trông như người mới chết, thật kinh hãi vô cùng. Chàng rờ tay vào ngực y, thấy trống ngực vẫn còn đập và nghe thấy tiếng thều thào nói:
- Nước... nước...
Chàng vội cởi túi nước đeo bên ngoài xuống, đưa cho đại hán đó uống. Đại hán ấy dần dần tỉnh và mở to hai mắt. Lạc Dương thấy vậy tỏ vẻ hớn hở, rồi chàng gọi:
- Huynh đài mau tỉnh lại.
Chàng gọi mấy câu, người nọ mới từ từ mở mắt đáp:
- Có phải lão đệ cứu tôi thoát chết đấy không? Nói xong y vội ngồi dậy và rầu rĩ nói:
- Tôi đi núi Lạc Dương thăm bạn không gặp, giữa đường bị một tên yêu tà cản đường, không biết tên họ y là chi, hai bên cãi vã nhau, rồi ra tay đánh nhau, tôi bị y đánh trúng một chưởng, gắng sức chạy mãi mới tới đây. Thoạt tiên tưởng không việc gì hết. Ngờ đâu, ba ngày sau thì vết thương lâm nguy thấy trong người khó chịu, mồm khô khát nước rồi té lăn ra đây, khí huyết cứ rạo rực hình như chạy ngược trở lên vậy.
Lạc Dương vội hỏi lại:
- Chắc chưởng lực của yêu tà đó âm độc lắm, huynh đài nhờ có công lực thâm hậu nên tới ngày hôm nay âm độc mới lâm nguy. Tại hạ có mang theo một viên thuốc, huynh đài thử uống xem, may ra chữa được vết thương của huynh đài cũng nên.
Nói xong, chàng lấy một viên thuốc to bằng hạt ngô đồng, đại hán nọ thấy vật tỏ vẻ cảm động và nói tiếp:
- Tôi với lão đệ gặp gỡ nhau ở giữa đường, mà được lão đệ thành thật tặng cho thuốc viên như vậy, thật là hiếm có.
Nói xong, y đỡ lấy viên thuốc bỏ ngay vào mồm nuốt luôn, rồi ngồi nhắm mắt tham thiền nhập định. Lạc Dương thấy mặt người đó đã đỏ dần, mồ hôi trên trán đã phát ra, một lát sau y tung mình nhảy lên:
- Lão đệ có linh đơn cải tử hoàn sinh này chắc lệnh sư là người thế ngoại cao nhân, không biết lão đệ có cho tôi biết được lai lịch ra sao không? Lạc Dương mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Lạc Dương, xuất thân ở quan ngoại, gia sư là một người trong Vân Long Cửu Hiệp Đào Chúc Tam, còn viên thuốc này là của một lão tiền bối không biết tên tuổi là gì tặng cho.
- Tôi họ Ngụy tên là Thừa Yến, tuy suốt đời chưa ra khỏi miền tây nam nhưng xưa này vẫn được nghe danh của lệnh sư lắm. Lạc lão đệ bây giờ định đi đâu thế?
- Đi khắp chân trời góc biển để mở rộng kiến thức.
- Tôi được lão đệ cứu cho thoát chết, tuy chúng ta mới gặp gỡ nhau, nhưng đều thông cảm nhau. Tôi có một người bạn hộ tống một món phi tiêu ngầm, không may đi tới Dương Sóc ở Ngô Châu thì bị mất tích. Tôi đang tốn hết tâm cơ để tìm kiếm mà vẫn chưa sao thấy được manh mối gì cả. Không biết lão đệ có cho phép tôi được đi cùng để giúp lão đệ một tay không. Tôi đường đột đề nghị như thế, mong lão đệ đừng có khiển trách nhé.
Nói xong, y nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương tỏ vẻ yêu mến. Lạc Dương mỉm cười đáp:
- Tại hạ hãy còn non nớt, được huynh đài vui lòng cho đệ đi cùng thì còn gì hân hạnh bằng. Quý bạn bảo tiêu hàng ngầm gì thế, có phải là vật rất quý trọng không? Thừa Yến thấy Lạc Dương đã nhận lời mừng rỡ vô cùng nhưng nghe thấy câu hỏi sau cùng thì chàng liền tỏ vẻ rầu rĩ rồi thở dài đáp:
- Người bạn của tôi là Đồng Phi Hồng, ở trên giang hồ cũng có một tên tuổi, biệt hiệu là Đơn Chưởng Thần Điêu, Phó chưởng tiêu đầu ở Kim Bích tiêu cục ở thành phố [***] Minh.
Món tiêu hàng ngầm đó là do một người nhờ vả anh ta đi bảo vệ cho. Sự thật món tiêu hàng đó là gì, ta cũng không hay biết. Trước khi đi Phi Hồng có đến nhà từ biệt, không ngờ y đi luôn ba tháng mà không thấy trở về cho nên tôi mới đi tìm kiếm là thế.
Lạc Dương ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Kim Bích tiêu cục không đếm xỉa đến Đồng tiêu đầu hay sao? Thừa Yến cười nhạt đáp:
- Khi vì quyền lợi thì đến thân như anh em còn giết chóc lẫn nhau.
Lạc Dương nghe nói nghĩ thầm: "Ta là người ngoài cuộc khó mà hỏi rõ nội dung ra sao, chi bằng không hỏi thì hơn". Nghĩ đoạn chàng liền mỉm cười đáp:
- Huynh đài vì bạn mà nhiệt tâm như thế, quả là hiếm có người như bạn. Tại hạ thật là may mắn đi theo một người hiệp nghĩa như bạn. Huynh đài muốn gì cứ việc lên tiếng, đệ xin theo sau liền, chỉ mong huynh đài đừng có khiển trách.
Sau đó hai người giở khinh công ra tiến thẳng lên phía Ngô Châu. Ngô Châu là thị trấn rất lớn của tỉnh Quảng Tây và cũng là một nơi thông thương, buôn bán rất sầm uất. Lạc Dương và Thừa Yến hai người đã tới thành Ngô Châu liền vào tửu lâu nhậu nhẹt. Trong khi hai người nhậu nhẹt thì cầu thang có tiếng chân người bước lên rất nặng. Rồi có mười mấy nhân vật giang hồ ở dưới đi lên, chiếm luôn hai cái bàn. Lạc Dương đưa mắt nhìn sang thấy mười mấy tên đó rất hung hăng và thái độ rất khinh thường, người nào người ấy tà áo bên trái đều có thêu một bông hoa bạch liên, chàng ngạc nhiên liền hỏi khẽ Thừa Yến rằng:
- Người đó là ai thế? Thừa Yến nháy mắt hai cái rồi đáp:
- Tuyết Liên Giáo, giáo phái này rất lớn ở thành phố Ngô Châu này.
Lạc Dương lúc đó mới biết trên giang hồ có rất nhiều bang phái, nên chàng không muốn hỏi thêm gì nữa. Bọn người của Tuyết Liên Giáo nói chuyện ồn ào không coi ai vào đâu cả nhưng chúng bỗng yên lặng như tờ. Lạc Dương ngạc nhiên vô cùng, đưa mắt nhìn thấy một ông già rất cao đứng ở giữa hai bên bàn đó, hạ thấp giọng xuống nói với bọn người kia:
- Các người lên Tây Quan chờ lệnh.
Chỉ trong chốc lát bọn người của Tuyết Liên Giáo đã đi hết sạch. Thừa Yến vội đứng dậy hỏi:
- Lão đệ có hứng thú theo mỗ đi xem trò vui gì không? Lạc Dương đáp:
- Thế nào cũng được, tại hạ xin tuân lệnh.
Thế rồi hai người liền đi luôn, khi tới ngoại ô, đến một cái ao ở phía tây thành, thấy dưới gốc cây liễu ở cạnh cái ao đó có hàng bốn năm chục đệ tử của phái Tuyết Liên đang đứng đợi chờ. Đột nhiên, ở cánh đồng xa bỗng có năm bóng người phi tới, thân pháp của họ tuyệt luân, đủ thấy những tay này là cao thủ trong thiên hạ. Chỉ nhoáng cái, năm người đã phi tới gần một cây liễu rồi, năm người đó tuổi đều ngoài sáu mươi, trong đó có một ông già trông rất nham hiểm, ông liếc mắt nhìn bốn xung quanh rồi giọng cười xảo trá và nói:
- Các người phải mau đến ngay chợ Lệ Thủy bố trí một cái lưới ở Trần Gia khách sạn, không để cho một người nào của đối phương tẩu thoát. Nếu tới canh năm có người nào chạy ra thì các ngươi phải giở toàn lực ra đối phó, thoải mái chém giết nhưng cấm không được tên nào tự tiện vào trong khách sạn và ra tay chém giết bừa bãi. Tối hôm nay, đối phương lợi hại lắm, không một người nào được sơ suất và chểnh mảng.
Giọng nói của y nhọn hoắt, khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Ông già chưa nói dứt, chỗ cách đó chừng mười mấy trượng, bỗng có hai cái bóng người thấp thoáng nhanh như điện chớp, chỉ thoáng cái đã mất dạng ngay. Bấy nhiêu tay cao thủ của phái Tuyết Liên Giáo mà không ai biết có hai người nghe lóm như vậy. Ông già âm trầm kia nói xong cười giọng quái dị, rồi cùng với bốn ông già kia đi luôn. Bốn năm chục người kia cũng giải tán luôn.
Chợ Lệ Thủy chỉ có một vài cái phố, dài hơn ba mươi trượng lại chỉ có một bên có tiệm và có khách điếm thôi, nhưng cũng chỉ có hai ba chục tiệm còn phía đối diện là một con sông nhỏ. Lúc ấy, chưa đầy canh ba nhưng trên đường phố của chợ Lệ Thủy này đã vắng tanh, dân phố đã ngủ rồi. Riêng có khách sạn Trần Gia ở cuối đường là có thắp đèn ở trước cửa, đang theo gió bay lủng lẳng. Đột nhiên có hai hình bóng xuất hiện, khi đi tới trước cửa khách sạn thì ngừng chân lại. Hai cái bóng đó chính là Lạc Dương và Thừa Yến. Hai người tới nơi, Thừa Yến vừa nhìn Lạc Dương vừa cười nói:
- Đến rồi, trong đời tôi chưa bao giờ lại phải chạy thục mạng như trong đêm nay.
Nói xong, y đi vào lối cửa sau khách sạn, tiếng nói của y làm kinh động cả tụi phổ kỵ ở bên trong, chúng liền chạy ra, suýt tí nữa thì va đụng vào hai người. Tên phổ kỵ vội lùi vào phía trong hai bước, giơ hai cánh tay ra ngăn cản, vừa gượng cười, vừa chào và nói:
- Thật không may cho hai vị quá, ngày hôm nay, bổn điếm đã có người thuê hết phòng rồi không còn dư một căn nào. Mong hai vị lượng thứ cho.
Thừa Yến trợn trừng hai mắt lên, cười nhạt và hỏi:
- Nói bậy, nếu không còn phòng thì chúng ta ngủ tạm ở quầy cũng được.
Tên phổ kỵ càng lo âu thêm, cứ chắp tay vái chào lia lịa, gượng cười và nói tiếp:
- Hai vị lượng thứ cho, người khách bao tiểu điếm đã dặn bảo không được tiếp khách quan nào hết. Tiểu nhân dù có táo gan đến đâu cũng không dám tiếp.
Lạc Dương cau mày lại quát hỏi:
- Ngươi mau đi mời người khách đó lại đây để chúng ta nói chuyện với y mau lên.
Tên phổ kỵ vâng vâng, dạ dạ đang quay mình định đi thì trong bóng tối có một ông già râu năm chòm bước ra nói:
- Tên phổ kỵ này nói không sai chút nào, khách sạn này chính lão đã bao...
Thừa Yến đưa mắt nhìn ông già, liền giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Ra là Thất Tinh Sứ Giả, tại hạ Ngụy Thừa Yến, mới Sứ giả lại đằng này, tại hạ có chuyện muốn thưa.
Ông già đó ngẩn người ra giây lát, sau nghe thấy Thừa Yến tự nói tên họ, vội đáp:
- Ngụy đại hiệp, oai danh chấn động tỉnh Vân Nam, lão ngưỡng mộ đã lâu nhưng không biết đại hiệp có gì chỉ giáo lão thế? Nói xong, y đi ra ngoài xa hơn trượng, tên phổ kỵ khôn ngoan lắm, biết người giang hồ chuyện trò với nhau, không nên nghe lõm, nên cũng quay người đi vào bên trong luôn.
Lạc Dương bước chân ra tới cửa, hai mắt nhìn thẳng về phía mà chàng mới ở đó tới.
Thừa Yến với ông già nói một hồi. Ông già bỗng tỏ vẻ tức giận vội nói tiếp:
- Được Ngụy đại hiệp tới đây cho hay, ân đức này, lão thế nào cũng báo đền.
Nói xong, y quay lại gọi:
- Thang lão sư.
Liền có một đại hán, trông rất oai vệ, ở trong bóng tối bước ra. Ông già cười nhạt và tiếp:
- Không ngờ, tai mắt của chúng linh thật, tin tức của chúng ta đến đây đã bị chúng dò biết rồi, chỉ lát nữa là chúng sẽ đuổi theo tới đây. Lão thiết nghĩ, chúng ta phải nhẫn nhục mới lập công lớn được. Thang lão sư, hãy bảo mọi người rút vào ngăn trong, luôn cả những người tới sau. Chỉ lão Thang, Triệu hai vị lão sư ở lại đây thôi.
Đại hán nọ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lão tiền bối còn ở lại nơi đây làm chi.
Ông già mỉm cười đáp:
- Lão rút lui, chúng đến đây không thấy một người nào thế nào cũng phải đuổi theo giết. Lão phu với Thang lão sư và Triệu lão sư ở lại đây đợi chờ một thời gian để tiểu chủ nhân chúng ta khỏi phải kinh hoàng rồi chúng ta rời đi cũng chưa muộn.
Đại hán nọ liền đáp:
- Lão tiền bối nói rất phải, tiểu bối xin tuân lệnh.
Nói xong, y quay người đi vào bên trong tức thì. Ông già liền quay mặt lại nhìn Thừa Yến mỉm cười nói tiếp:
- Mời Ngụy đại hiệp với lệnh bạn mau rời khỏi nơi này. Được đại hiệp cho hay như vậy, lão rất cảm ơn nhưng để đại hiệp cùng lệnh bạn dây dưa vào việc này, lão ăn năn vô cùng.
Thừa Yến cả cười đáp:
- Nếu vậy, anh em tại hạ xin cáo lui trước.
Nói xong, y chắp tay vái chào rồi ra cửa kéo Lạc Dương đi luôn. Hai người đi hơn được mười trượng, biết ông già không sao trông thấy mình rồi, liền tung mình nhảy lên mái nhà, quay lại trở về khách điếm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ở trên cánh đồng phía đằng xa, rất nhiều bóng người đang phi tới khách sạn Trần Gia. Cứ ba tên họp thành một nhóm ẩn núp trong xó tối. Ở xa phía sau là năm cái bóng người đi nhanh như điện chớp đã tới cửa Trần Gia khách sạn ngừng chân lại.
Trong bọn người đó, có một người, với giọng nói rất đinh tại, lên tiếng nói:
- Điền Thu Giả, có bạn thân đến đây thăm viếng, sau không ra nghênh đón.
Nói xong, y lại cười, giọng rất quái dị. Trong khách điếm liền có tiếng rất lớn nói vọng ra:
- Ai mà dám táo gan gọi tên họ của lão phu như thế? Tiếng nói vừa dứt, một ông già gầy gò ở bên trong nghênh ngang bước ra và có hai người theo sau ông ra nữa. Ông già trông thấy năm người nọ, liền cười ha hả và nói tiếp:
- Lão phu tưởng là ai, thì ra là Ngũ Sát của Tuyết Liên Giáo. Mấy năm gần đây, thanh thế của quý giáo ngày một phồn thịnh, tai mắt cũng nhiều hơn trước. Không ngờ, hành tung của lão phu cũng không thoát khỏi tai mắt của quý phái.
Nói tới đó, ông già đột nhiên sầm mặt lại quát lớn:
- Các ngươi tới đây tìm lão phu có việc gì thế? Một ông già trông rất đểu cáng cười nhạt đáp:
- Điền Thu Giả, tên tuổi của người chỉ có thể dọa nạt người ta, chứ không thể dọa nạt được lão phu Niên Hàm này đâu. Tối hôm nay, chúng ta đã ra đây, ngươi khó tránh khỏi chôn thân ở chốn này.
Thu Giả mặt lạnh như tiền đáp:
- Hừ, hừ, các ngươi đừng có gây sự với lão phu. Phải biết lão phu cũng không phải là người sợ sệt ai đâu.
Niên Hàm cười một cách xảo trá đáp:
- Điền Thu Giả, không ngờ người khéo giả bộ như thế, ta không muốn gây sự với ngươi, nhưng ta cần tìm kiếm người hiện đang ở trong khách sạn này.
Thu Giả ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại:
- Xưa nay lão vẫn nghe nói Niên Hàm là người xảo trá tột cùng và ác độc khôn tả.
Ngày hôm nay, gặp mặt mới biết lời đồn đại đó không sai. Lão xin hỏi lại một câu này, nếu người mà ngươi cần đó không có ở trong khách sạn này thì sao.
Niên Hàm liền xoay tròn người một vòng, rồi cười khì và đáp:
- Nếu quả thật là thế thì ta lại đối xử một cách khác.
Nói xong, y đưa mắt ra hiệu cho hai tên bộ hạ hai bên, cả hai tên đó liền chạy thẳng vào trong khách điếm. Thu Giả với hai người kia không ngăn cản chúng, chỉ tỏ vẻ nghiêm nghị thôi, còn Niên Hàm với Nhị Sát đều cười một cách nham hiểm, đứng yên tại đó canh chừng đối thủ.
Một lát sau, hai người của Niên Hàm chỉ trông mặt của chúng đã biết không có kết quả gì rồi, liền lớn tiếng quát hỏi:
- Ai đã báo tin cho ngươi hay thế? Thu Giả vừa giơ chưởng ra tấn công, vừa lớn tiếng đáp:
- Niên Hàm, ngươi dám ở trước mặt lão phu lớn tiếng quát tháo như vậy, có giỏi thì tiếp một chưởng của lão phu xem sao.
Niêm Hàm liền thấy một luồng gió rất mạnh nhắm người mình tấn công tới, y vội giơ hai tay lên chống đỡ. Sau một tiếng kêu bùng, cả hai ông già đều bị đẩy lui về phía sau một bước. Hai bên vừa lui xong lại tiến lên ngay múa chưởng nhanh như gió tấn công tới tấp liền.
Phía bên kia, cũng có một trận đấu giữa Thanh, Triệu hai người với Tứ Sát Tuyết Liên Giáo.
Tứ Sát đồng thanh cười nhạt, múa chưởng nghênh đón, thủ pháp của chúng rất lợi hại và nhanh như điện chớp, đột nhiên, Niên Hàm quát lớn:
- Ngừng tay.
Nói xong, y đã nhảy ra ngoài xa ba trượng liền. Thu Giả cười nhạt nói tiếp:
- Niên Hàm, ngươi đã biết lỗi rồi, định xin lỗi lão phu phải không? Tuyết Liên Tứ Sát cũng ngừng tay không dám tấn công nữa. Ai nấy khoanh tay đứng yên. Niên Hàm ngẩng mặt lên trời cười một hồi, tiếng cười của y rất đinh tai. Thu Giả cả cười hỏi tiếp:
- Ngươi cười như thế là có ý chi? Niên Hàm ngừng tiếng cười, bỗng biến sắc mặt trông rất kinh khủng và với giọng lạnh nhạt đáp:
- Bốn năm trước, tên nghiệp chướng phản giáo đào tẩu khỏi tổng đàn, Niên mỗ đoán không sai, khi Niên mỗ đem thuộc hạ đuổi theo tới Thất Linh Nhai thì người đã đào tẩu rồi, Niên mỗ mới lập một kế thả diều, đoán chắc thể nào ngươi cũng quay trở lại. Tới hôm nay, ngươi đã lọt vào thiên la, địa võng, dù có cánh cũng không sao thoát được Thu Giả lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngươi hãy tự hỏi xem có thể thoát được khỏi bàn tay của lão phu không? Niên Hàm cười một cách gian giảo đáp:
- Đừng có nói cứng đi nữa, tài ba của người có nghĩa lý gì đâu. Nếu Niên mỗ không có cách chế ngự được ngươi thì khi nào lại tới đây.
Nói xong, y móc túi lấy ra một vật, đưa qua mặt Thu Giả và nói tiếp:
- Điền Thu Giả, thử xem cái này là vật chi? Thu Giả trông thấy vật đó, liền biến sắc mặt, người run lẩy bẩy vội hỏi:
- Ngươi... lấy ở đâu ra thế?
- Cám ơn lão tiền bối đã ra tay cứu giúp cho.
Ông già áo đen, mặt vẫn lầm lì, chỉ khẽ gật đầu một cái và kêu hừ một tiếng, hai mắt ông ta tia ra hai luồng tia sáng chiếu thẳng vào mặt Lạc Dương, Lạc Dương cũng chỉ gọi được một câu:
- Lão... tiền bối.
Ông già áo đen đã nhanh nhẹn quay mặt nhìn chàng thiếu niên. Chàng thiếu niên này định nói, nhưng lại thôi và nghĩ thầm: "Ông già này lạ thật, không có vẻ gì tươi cười hết, có lẽ ông này là người hỉ nộ khôn lường chăng?" Ông già áo đen trông thấy thiếu niên có vẻ quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ là gặp ở đâu, nên từ từ hỏi:
- Thái Cực Kiếm Pháp của cậu đã có sáu thành hỏa hầu, thế kiếm của cậu đều đúng mực thước hết, quả thật hiếm có. Chắc lệnh sư thể nào cũng là một danh nhân trong võ lâm, chẳng hay tên là chi? Chàng thiếu niên kính cẩn đáp:
- Tiểu bối là Chu Luân, gia sư là Ngô Giang Ngư Tú Đinh Nhất Bình.
Ông già áo đen bỗng nhớ tới Chu Luân là thằng nhỏ theo hầu Thương Tỷ, trong khi mình ở Trương Hưng khách sạn tại Giang Đô đã dùng kim châm chữa bệnh cho người bạn già đó.
Nghĩ tới đó, ông ta liền kêu ủa một tiếng. Chu Luân thấy vậy ngẩn người ra, vội hỏi:
- Lão tiền bối có phải là bạn thân của gia sư đấy không? Ông già áo đen khẽ lắc đầu đáp:
- Đại danh của lệnh sư, lão được nghe đã lâu, nhưng lão với lệnh sư chỉ được thần giao với nhau thôi tiếc thay chưa được gặp mặt bao giờ.
Nói tới đó, ông ta ngừng giây lát, rồi lại nói tiếp:
- Hai người có phải là sư huynh đệ đồng môn đấy không? Ông ta vừa hỏi như vậy, bỗng thấy lương tâm cắn rứt, nghĩ tới mình đã chán nản sự đời, không muốn nhận Lạc Dương nữa, vì sợ nhắc nhở đến chuyện xưa lại càng đau lòng thêm. Lạc Dương là người rất thông minh, đã đoán ra ông già áo đen này thể nào cũng là Tạ Vân Nhạc, sư phụ mình cải trang, bằng không làm gì có người có võ công thần kỳ đến như thế, chỉ ra tay đánh có một thế mà đẩy được ông già áo vàng ngay. Chàng nhanh mắt như thế mà cũng không thấy ông ta dùng thủ pháp gì, nên chàng không đợi Chu Luân lên tiếng trả lời, liền nói ngay:
- Tiểu bối không phải là người cùng một môn phái với Chu huynh, may được Chu huynh với lão tiền bối ra tay cứu cho, tiểu bối mới không bị toi mạng dưới tay bọn côn đồ kia, tiểu bối xin đa tạ.
Nói tới đó, mặt chàng đỏ ngầu và nói tiếp:
- Tiểu bối là Lạc Dương, học nghệ chưa thành, đáng lẽ không nên đi lại trên giang hồ vội, nhưng vì thân mang huyết hải đại thù của cha và sư phụ, cho nên mới không tự lượng, đi khắp chân trời góc bể để tìm cho ra kẻ thù. Lão tiền bối là cao nhân trong võ lâm, chẳng hay có thể chỉ cho một con đường nào sáng sủa cho tiểu bối đi không? Ông già áo đen ngẩn người ra giây lát, ông ta không ngờ Lạc Dương ăn nói được như thế lại còn biết dùng lời ăn lẽ nói dồn ép mình như vậy mình không thể nào bỏ y được. Ông ta liền cảm thấy hình như đã nợ Lạc Dương này trong lòng, nên ông ta thở dài một tiếng và đáp:
- Lão tuyệt ý giang hồ đã lâu, chắc không thể chỉ dạy gì cho cậu đâu, lệnh sư là ai, thù nhà là ai? Lạc Dương nghe nói, ngẩn người ra giây lát và nghĩ thầm: "Chẳng lẽ người này không phải là ân sư Tạ Vân Nhạc hóa trang chăng, nếu là ông ta, không khi nào lòng lại cứng rắn như sắt đá như thế." Nghĩ đoạn chàng tỏ vẻ thất vọng, nước mắt sắp rỏ xuống nhưng vẫn cố hết sức, nhịn không cho rỏ xuống. Ông già áo đen thấy thần sắc của Lạc Dương như vậy. Mặt vẫn lạnh lùng nhưng bên trong cảm thấy bứt rứt khôn tả nên ông ta thở dài nghĩ thầm: "Cậu này thật là trí tín nhân hậu mà ta thì đang đau lòng khôn tả, không thể nào cho nhận được, thôi được, để ta hoàn thành cho nó nửa phân tâm nguyện, như vậy lòng ta mới đỡ cắn rứt." Ông ta lại nghe thấy Lạc Dương phẫn uất nói:
- Ân sư của tiểu bối là Tạ Vân Nhạc, còn kẻ thù lớn của tiểu bối năm xưa là tên giặc ở Mãn Giang, tên là Náo Hải Giao Vạn Đằng Long...
Chàng ta chưa nói dứt, ông già áo đen đã giơ chương lên xua tay không cho chàng nói tiếp và lên tiếng:
- Chẳng hay, cậu đã dò biết được tin tức của tên tặc tử ấy chưa? Lạc Dương lắc đầu đáp:
- Thưa chưa ạ, tiểu bối không lượng sức mình, vội vàng tới đây để điều tra xem y có phải là Đằng Long không? Ông già áo đen cười nhạt và tiếp:
- Cậu cũng táo gan thật, tài ba chưa thành, chỉ thị vào sức mạnh của khí huyết mà đã...
Ông ta nói tới đó, bỗng nhiên ngừng lại, rồi từ từ quay mặt lại nhìn vào trong rừng và nói:
- Bạn nào ở trong rừng sao không hiện thân ra đây, lén lén, lút lút như thế, thật không quang mình chính đại chút nào? Trong rừng, bỗng có tiếng cười sang sảng vọng ra. Tiếng người chưa dứt đã có mười mấy người hiện ra rồi. Người đi đầu là một ông già to lớn, tóc hoa râm, bộ pháp và thân pháp nhanh khôn tả. Những người đi sau là ông già áo vàng với Tốt Tiếu Nham với các người.
Ông già cao lớn ấy vừa tới gần đã mỉm cười và nói:
- Tai, mắt của bạn thính thật, chỉ tà áo bay chiếc lá rơi mà cũng hay biết rồi. Vạn mỗ thật hổ thẹn, không sao bằng được bạn. Núi Vân Vụ này có cao nhân như thế giáng lâm, Vạn mỗ suýt tí nữa thì không ra tiếp rước mong bạn cho biết quý danh là chi? Ông già áo đen đáp:
- Bạn cứ quá khen đấy thôi, đệ xưa nay vẫn quen ở trong sơn dã, nên đã quên tên họ từ lâu rồi...
Nói xong, ông ta đưa mắt nhìn Lạc Dương một cái, hình như có ý hỏi, người này có phải là Vạn Đằng Long không? Lạc Dương cứ chăm chú ngắm nhìn ông già họ Vạn đó nhận thấy không phải, liền tỏ vẻ thất vọng. Ông già họ Vạn đột nhiên mặt sầm nét lại, cười một hồi rồi nói tiếp:
- Bạn cũng quá khinh Vạn mỗ quá. Vạn mỗ có phải là đứa trẻ lên ba đâu, là người ai mà chả có tên họ, rõ ràng là gia đinh tới cửa sinh sự, vô duyên vô cớ lại muốn gây thù gây hấn.
Lạc Dương bỗng tiến lên một bước và quát lớn:
- Ai là người gây chuyện thị phi trước. Số đông các người đánh một mình ta mà không hỏi rõ đầu đuôi gì hết, ngươi chưa biết gì cả cũng đã bênh người của mình như thế mà cũng đòi làm chủ môn sơn trại.
Ông già họ Vạn tức giận thêm, cười gằn hỏi tiếp và đáp:
- Thuộc hạ của lão phu gây sự trước, người đó là ai? Ngươi thử chỉ xem nào? Lạc Dương cười nhạt một tiếng giơ tay chỉ Tốt Tiếu Nham và đáp:
- Chính là y, Tương Giang Nhất Sứ Tốt Tiếu Nham.
Ông già họ Vạn nghe nói ngẩn người ra, Tiếu Nham xấu hổ quá nổi giận, liền tung mình múa song chưởng nhắm ngay Lạc Dương tấn công luôn. Chưởng phong của y kêu như sấm động, thoáng cái đã tấn công luôn chín chưởng, hình như hắn thấy nếu không đánh chết ngay Lạc Dương, trong lòng không hả dạ vậy.
Lạc Dương quát lớn một tiếng, giở thân giáp tuyệt diệu ra tránh né, rồi một mặt múa quạt, nhằm yếu huyệt ở ngang hông đối phương điểm luôn.
Tiếu Nham cũng không vừa, bỗng chưởng của y giơ lên, cát bay tung, cành lá rụng ở bốn phía chung quanh cũng bay tung nốt, thật lợi hại khôn tả. Nhưng thân hình của Lạc Dương lẹ làng tránh né, tha hồ Tiếu Nham tấn công như vũ bão, đấu hơn hai mươi hiệp mà vẫn không sao thắng được đối phương.
Ông già áo đen, tức Tạ Vân Nhạc, để ý xem thế quạt của Lạc Dương, mắt chàng cao minh biết bao, vừa thoáng thấy đã biết chiêu thức đồ đệ của mình là một môn tuyệt học tinh diệu nhưng vì công lực chưa đủ nên chưa thể giở hết oai lực ra thôi. Nếu không nhờ các chiêu quạt tinh ảo thì đã thua Tiếu Nham từ lâu rồi, nên chàng cười ha hả hỏi:
- Bạn họ Vạn kia đã thấy rõ chưa, đã thấy ai phải ai trái chưa? Nếu tên Tốt không có lòng gian thì sao không để cho được nói rõ mà chưa chi đã ra tay hạ sát như thế, bây giờ bạn nói năng ra sao? Ông già họ Vạn cũng cười ha hả và đỡ lời:
- Ai đã đến núi Vân Vụ này cũng nên báo danh, cầu tiếp đón. Tất nhiên, Vạn mỗ phải tiếp đãi một cách lễ phép, bằng không coi người đó đến đây sinh sự.
Ông già áo đen cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
- Quân này khéo ăn nói thật, núi Vân Vụ có phải là đồ hay vật tư của ngươi đâu, chẳng hay người khác không có quyền được đặt bước chân lên núi này hay sao?
- Tất nhiên, trên giang hồ thì phải có quy luật của giang hồ, bạn hà tất phải khiển trách hoài như thế làm chi? Ông già áo đen không nói thêm gì nữa. Lúc ấy, Lạc Dương đã nguy hiểm vô cùng. Chu Luân đứng cạnh thấy vậy, rút kiếm ra định nhảy vào cứu giúp, bỗng thấy ông già áo đen đưa mắt ra hiệu bảo đừng nên. Chu Luân ngạc nhiên vô cùng, nhưng y đã thấy ông già áo đen thò hai ngón tay ra, giơ lên nhằm Tiếu Nham điểm một cái nhanh khôn tả, nếu không để ý nhìn, không sao biết ông ta đã ra tay làm như vậy.
Lúc ấy Tiếu Nham đã giở một thế Ngũ Ngục Thôn Vân bao trùm lấy người của Lạc Dương, mồm thì quát lớn một tiếng, rồi đột nhiên nhấn thêm ba thành chân lực, định dùng chưởng đó đánh chết Lạc Dương ngay tại chỗ. Nhưng y bỗng thấy hai yếu huyệt ở ngang lưng như có một luồng khí lạnh chui vào, rồi chạy khắp người. Thế là, Huyền Âm Chưởng Lực của y phát tiết ra hết, y chỉ mới tấn công đến lưng chừng thì mặt đã biến sắc và chân lảo đảo loạng choạng đi hai bước.
Lạc Dương bị kình lực của đối thủ dồn ép cho lui lia lịa, khí huyết trong người đã bắt đầu rạo rực, mắt đã nổ đom đóm lửa, tự biết không đủ sức phản kháng lại, nhưng chưa chịu rút lui ngay vì chàng biết ông già áo đen với Chu Luân không bao giờ ngồi yên.
Chàng bị chưởng lực của Tiếu Nham đẩy về phía sau ba bước và cảm thấy sức mạnh của đối phương càng lúc càng tăng thêm, đè lên mình suýt nghẹt thở, liền kinh hãi và kêu nguy tai thầm. Đột nhiên, chàng thấy thân hình của Tiếu Nham chậm hẳn, chân loạng choạng hai bước, sức lực của đối phương tiêu tán ngay, tự thấy trong mình không còn đè nặng như trước nữa. Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng không kịp nghĩ ngợi tại sao đối thủ lại như thế và biết dịp may này rất hiếm, chàng liền tiến lên một bước, gi thế Huyền Ô Lược Ảnh ra, đâm mũi quạt vào rốn của Tiếu Nham rồi rạch sang bên trái một cái, chỉ nghe đối phương kêu hự một tiếng ngã ngửa người ra, máu trong mồm phun ra như suối, hai mắt đỏ ngầu trông rất thảm khốc.
Sự thắng bại của đôi bên đã đảo ngược và chỉ xảy ra trong nháy mắt, bọn giặc của Vân Vụ Sơn thấy vậy cả kinh. Ông già họ Vạn, tuy biết cái chết của Tiếu Nham rất khả nghi, y thấy người của mình sắp thắng đến nơi, ngờ đâu chỉ nháy mắt đã bị tiểu bối kia giết chết mà không hiểu nguyên nhân tại sao cả.
Chu Luân thấy vậy kinh ngạc vô cùng và cũng ngưỡng mộ võ công cao siêu tuyệt luân của ông già áo đen kia nữa. Ông già áo đem mỉm cười nói:
- Đúng như lời của Sơn chủ nói, việc giang hồ đã có quy luật của giang hồ, muốn biết phải trái ra sao thì xem tài ba của ai cao ai thấp mà định đoạt.
Ông già họ Vạn nghe nói hoảng sợ đến mặt biến sắc, liền đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ, lập tức có quái nhân áo vàng với ba đại hán vạm vỡ, mặc áo đen, nhằm ông già áo đen nhảy xổ tới. Bốn luồng sức mạnh khôn tả, nhanh như điện chớp, tấn công luôn.
Ông già áo đen cười ha hả, chẳng những không rút lui mà còn tiến lên, giơ năm ngón tay ra chộp ngay cổ tay và yếu huyệt của quái nhân áo vàng kia. Thấy thế công của ông ta quái dị khôn tả, khiến cho quái nhân áo vàng không hiểu tại sao tay của mình bị bắt như thế, tức thì cảm thấy mình mẩy tê tái, khí huyết dồn vào trong nội phủ. Y kinh hoảng vô cùng, liền bị ông già áo đen lôi một cái bắn ra ngoài xa, hai chân mềm nhũn, ngã phịch ngay xuống đất, đúng vào chân của Chu Luân. Chu Luân đâm ngay một nhát, máu tươi bắn lên tung tóe.
Quái nhân áo vàng chưa kịp kêu là đã bị chém ra làm hai mảnh, lục tạng đều rời cả ra ngoài mặt đất.
Ông già áo đen không ngừng bước chút nào, tự mình xuyên qua xuyên lại trong đám ba đại hán kia, chưởng chỉ bay lung tung một hồi. Sau ba tiếng kêu hự những bóng người liên tiếp bị hất bắn ra bên ngoài. Thân hình của ba đại hán đó chưa rớt xuống đất, Lạc Dương đã múa quạt xông tới đâm luôn. Ba đại hán ấy đều lần lượt rú lên một tiếng, lăn ra đất chết tốt.
Ông già họ Vạn thấy vậy mặt biến sắc, ông thấy ông già áo đen kia võ công thần hóa vô lường, nếu đấu tiếp chỉ mang nhục vào thân nên y lườm Chu Luân và Lạc Dương một cái tỏ vẻ oán hận rồi mỉm cười nói:
- Ngày hôm nay, lão phu Vạn Minh đây biết mình lầm lạc, xin nhận thua. Việc này đến đây tạm kết thúc.
Nói xong y quát bảo những người chung quanh:
- Đi thôi.
Rồi y cùng bọn người kia đi luôn, thoáng cái đã mất dạng ở trong rừng rậm. Ông già áo đen nhìn theo bọn Vạn Minh đi khỏi, mới quay lại nhìn bọn Lạc Dương và Chu Luân, rồi nói:
- Các người đã trông thấy mắt của Vạn Minh trước khi đi tỏ vẻ như thế nào không? Y đã hận hai người vô cùng. Từ giờ trở đi, hai người đi lại trên giang hồ, đâu đâu cũng là gai góc hết, phải cẩn thận lắm mới được.
Ông ta nói tới đó, vội hỏi riêng Chu Luân rằng:
- Bây giờ, ngươi định đi đâu? Chu Luân cúi mình vái chào và đáp:
- Mười ngày sau là ngày chúc thọ thất tuần của gia sư, tiểu bối cần phải đi ngay Ngô Giang để chúc thọ.
Ông già áo đen khẽ gật đầu, quay lại Lạc Dương hỏi rằng:
- Còn ngươi thì sao? Lạc Dương buông xuôi tay xuống đáp:
- Tiểu bối định đi Quảng Tây rồi tới Vân Nam và Tứ Xuyên để tìm tung tích kẻ thù là Vạn Đằng Long và đồng thời tìm luôn ân sư của tiểu bối nữa.
Ông già áo đen, mặt lạnh lùng, mắt lóng lánh, trong lòng ngập ngừng, mấy lần toan nhận với Lạc Dương mình là sư phụ của y nhưng ông ta lại cố nhịn thở dài một tiếng rồi nhìn hai người nói tiếp:
- Chúng ta gặp nhau ở đây, kể ra cũng là có duyên đấy. Lão phu muốn truyền thụ cho hai người một vài thủ pháp, để sau này đi lại trên giang hồ cũng có bổ ích một phần nào.
Hai người nghe nói cả mừng, vội quỳ xuống vái lạy luôn, ông già áo đen chỉ giơ bàn tay phải ra, khẽ hất một cái hai người đã cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình ngăn lại không sao quỳ xuống vái lạy được nữa. Rồi ông ta sầm nét mặt lại nói tiếp:
- Lão ghét nhất là những lễ nghi phiền phức này, hãy theo lão vào đây.
Nói xong, ba người đi nhanh như gió, tiến lên trên một ngọn núi cao chót vót. Khi lên tới nơi ông già áo đen liền nói:
- Chu Luân, pho Thái Cực Kiếm Pháp của ngươi đã khá tinh xảo, nhưng chỉ phải hơi thiếu chút hỏa hầu thôi. Bây giờ lão pho cũng truyền thụ cho ngươi một pho Thái Cực Kiếm Pháp nhưng lại trái hẳn pho Thái Cực Kiếm Pháp của ngươi, đã vậy mà còn dễ hơn, ngươi đưa kiếm lại đây cho lão phu.
Chu Luân biết công lực của ông già áo đen này rất thần kỳ nếu ông ta dạy cho những thế kiếm, tất nhiên không phải là thế kiếm tầm thường, nên chàng vội hai tay bưng bảo kiếm tôn kính đưa cho ông già ngay.
Ông già áo đen đỡ lấy thanh kiếm, khẽ rút ra, thấy có luồng sáng xanh làm lóe mắt liền trầm giọng nói:
- Ngươi phải xem cho kỹ, pho kiếm pháp này của lão phu có tất cả ba mươi hai thế.
Mỗi thế có bốn thức gọi là Thái Cực Ảo Hình Kiếm, trông thì rất chậm chạp nhưng sự thật thần diệu và lợi hại khôn cùng, có thể nói là không có một chút sơ hở nào hết.
Nói xong ông ta cầm thanh kiếm đó lên và từ từ biểu diễn cho Chu Luân xem. Thế và thức kiếm nào cũng đều tinh kỳ, tuyệt nhiên không có một tiếng gió động nào hết.
Chu Luân, Lạc Dương liền cảm thấy có một luồng tiềm lực vô hình đẩy cho hai người phải lui ra khỏi chỗ đứng ngoài ba trượng nhưng Chu Luân mắt vẫn không chớp, cứ nhìn từng thế và thức một của ông già đang biểu diễn trước mặt mình.
Lạc Dương cũng học hỏi được rất nhiều, nhớ kỹ trong đầu từng thế kiếm.
Ông già áo đen luyện đi, luyện lại ba lần, mới ngừng lại thâu kiếm về hỏi Chu Luân tiếp:
- Ngươi có thể theo thế mà luyện lại một lần cho ta xem không? Chu Luân đỡ lấy thanh kiếm đáp:
- Tiểu bối ngu si, nếu có thế nào không đúng xin lão tiền bối chỉ bảo lại cho.
Ông già mỉm cười, giơ tay phải lên vẫy một cái, rồi ra hiệu cho Chu Luân múa kiếm.
Chu Luân liền múa trở lại pho kiếm đó, quả nhiên không sai một thế nào. Ông già áo đen thấy vậy, vừa cười vừa nói:
- Đúng lắm, đúng lắm. Pho kiếm này oai lực rất lớn, ngươi chỉ từ từ lãnh hội kiếm pháp đó, sau này dù có gặp đệ nhất cao thủ võ lâm cũng không bị đánh bại đâu.
Nói xong, ông ta ngừng giây lát nói rồi lại nói tiếp:
- Từ đây đến Ngô Giang, con đường kể cũng khá xa. Lão phu cũng không giữ ngươi ở lại nữa. Ngươi mau rời khỏi đây, đi mau. Ngày chúc thể nào cũng phải đến trước ngày chúc thọ một ngày mới được.
Chu Luân vội cúi chào, vái lạy cám ơn, mồm thì nói:
- Cám ơn lão tiền bối đã chỉ điểm cho như vậy, xin chúc lão tiền bối phúc thọ đời đời.
Tiểu bối xin cáo biệt từ đây.
Ông già áo đen đáp:
- Khéo nói lắm, sau này chưa chắc đã gặp gỡ nhau đâu. Người cứ cẩn thận làm việc gì cũng đừng có nóng nảy và tham lam, được như vậy là lão phu mừng rồi.
Chu Luân lại tiếp:
- Xin tuân lời chỉ giáo của lão tiền bối.
Nói xong, chàng nắm tay Lạc Dương từ biệt và xuống núi luôn. Ông già nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương và hỏi:
- Ngươi có chuyện gì muốn nói không? Lạc Dương buông xuôi tay đáp:
- Năm xưa, tiểu bối ở trên núi Trường Bạch đã nghe thấy sư mẫu Cổ Yến Văn nói, ân sư Tạ Vân Nhạc có một pho kiếm rất tinh diệu cũng tên là Thái Cực Ảo Hình Kiếm, y như pho kiếm của lão tiền bối vừa nói vậy, nhưng không biết...
Không đợi chờ Lạc Dương nói xong, ông già áo đen đã rùng mình một cái, rồi ngẩng mặt lên trời ha hả cười đáp:
- Tên giống nhau là sự rất thường, vậy ngươi đã trông thấy sư mẫu của ngươi biểu diễn pho kiếm pháp ấy chưa? Nói tới đó, Vân Nhạc lại nghĩ tới hình bóng mảnh khảnh, đẹp đẽ của Cố Yến Văn, lòng lại đau như cắt, nhưng chàng vẫn cố ngăn nước mắt, không dám để trào ra bên ngoài.
Lạc Dương liền trả lời:
- Tiểu bối chưa được xem bao giờ. Hà, nhưng ân sư tiểu bối cũng quá nhẫn tâm thật. Sư mẫu các người đã chết mà ông ta lại ẩn dật một nơi, nản tâm nản chí, không chịu đi kiếm mọi người. Ông ta làm như vậy, thực là hại mình và hại người.
Ông già áo đen liền sầm nét mặt lại khẽ quát hỏi:
- Ngươi táo gan thực, dám ngầm mỉa mai sư trưởng ngươi như vậy.
Lạc Dương mặt rất thành khẩn cung kính nói tiếp:
- Tiểu bối không dám nói bậy, cứ theo đúng sự thật mà nói đấy thôi.
Ông già áo đen dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và hỏi:
- Sao ngươi biết sư mẫu và các người kia chưa chết. Lão phu và lệnh sư năm xưa quen biết với nhau, nếu lời nói của ngươi là sự thật, để khi nào lão phu gặp lệnh sư sẽ nói hộ ngươi.
Lạc Dương nghi ngờ ông già áo đen ở trước mặt đây chín phần là sư phụ của mình nhưng chàng không dám quả quyết. Tuy nhiên chàng vẫn muốn thử liền đem nhưng chuyện mình đi ra Sơn Hải Quan, Kệ Thạch Sơn, mắt thấy tai nghe như thế nào cho Vân Nhạc nghe rồi lại đặt điều nói tiếp:
- Tiểu bối ở Kệ Thạch Sơn được nghe một ông già nói nhiều lắm. Tiểu bối nghe thấy ông ta nói, ông ta là Đảo chủ của Ngọc Chung Đảo. Ông ta lại nói sư mẫu các người bị giam giữ trên một cái đảo nhỏ cách hơn mười dặm. Tuy Ngọc Chung Đảo chìm xuống dưới bể, nhưng vì cái đảo nhỏ kia cách Ngọc Chung Đảo khá xa nên không việc gì cả. Bằng không, Kệ Thạch Lục Quái làm sao mà đào thoát được, và chúng làm sao mà đem được Cự Khuyết và Thanh Hồng kiếm trở về Trung Nguyên như thế, đủ thấy Lục quái đã là những kẻ đã canh gác sư mẫu các người ở trên hòn đảo nhỏ kia.
Chàng bịa đặt ra nói như vậy, không ngờ lại nói trúng. Ông già áo đen nghe nói mặt lầm lì nghĩ thầm: "Trông mặt thằng nhỏ này thành thật vậy, chắc nó không nói ngoa đâu.
Tiếc thay, mười vạn công đức của ta mới làm xong được có già nửa mà lại sắp phải tái nhập giang hồ đầy sát kiếp này. Quả thực là một việc rất khó xử cho ta." Chàng liền nghĩ ngay ra được một kế, rồi lạnh lùng nói tiếp:
- Tuy vậy, lệnh sư là người tài hoa, lại đa mưu trí, chắc không khi nào lại không biết rõ chuyện này đâu. Chưa biết chừng, hiện giờ lệnh sư đang đi tìm kiếm lệnh sư mẫu các người cũng nên. Lão phu không can thiệp đến thị phi của võ lâm đã lâu. Nhưng lão phu sẽ đem lời này của người nói lại cho lệnh sư hay.
Nói tới đó chàng lại nói tiếp:
- Bây giờ, lão phu muốn truyền thụ cho người bốn pho tuyệt học trong mười ngày thì thành, nhưng ngươi phải nhận lời giúp lão phu một việc này.
Lạc Dương sung sướng trả lời ngay:
- Quý hồ tiểu bối làm được bất cứ một việc gì, chỉ cần việc đó không phải là ăn cắp, ăn trộm hay giết người, thì dù có phải qua núi đao, vào vạc dầu, tiểu bối cũng không từ chối.
Ông già áo đen, nhìn chàng một cái rồi hỏi tiếp:
- Trong một năm trời, ngươi phải tích một nghìn việc thiện cho lão phu, chẳng hay ngươi có chịu nhận lời không? Lạc Dương vội đáp:
- Tiểu bối tưởng việc gì quan trọng, chứ việc đó thì tiểu bối sẵn sàng.
Ông già áo đen mỉm cười nói tiếp:
- Hay lắm, hay lắm.
Nửa tháng sau, Lạc Dương đã sửa soạn lên đường đi núi Câu Lưu.
Trong mười ngày được ông già áo đen truyền thụ võ công, tài nghệ của Lạc Dương đã cao siêu hơn trước rất nhiều, nhưng chàng vẫn không hay biết gì về lai lịch của ông già cả.
Chàng chỉ thấy ông già ngoài sự nghiêm khắc, lại có vẻ nhân từ và hình như bên trong lại có chứa đựng một điều gì u ẩn nữa. Chàng tuy thắc mắc nhưng không dám lên tiếng hỏi dọ. Mỗi lần định lên tiếng hỏi thì gặp đôi mắt nghiêm nghị của ông ta, nên lại thôi. Khi từ biệt ông già áo đen lại dặn bảo chàng đôi điều, là trong một năm làm thế nào tu tích đủ một nghìn việc thiện cho ông ta. Rồi tặng cho chàng hai nén vàng. Nói xong liền đi luôn. Lạc Dương cũng vào một tửu điếm ở huyện ăn cho đỡ đói, rồi lên đường đi ngay Câu Lưu. Câu Lưu là một quả núi cao chót vót, lối lên rất nguy hiểm. Lạc Dương ở trong núi Câu Lưu tìm kiếm ba ngày mà không biết một chút gì về hành tung của Tạ Vân Nhạc. Y ẩn núp trong bóng tối để dò xét, trong lòng rầu rĩ khôn tả. Cuối cùng y nản chí rời khỏi núi Câu Lưu quay trở về trung nguyên Tô Châu. Chàng nhớ lời dặn của ông già áo đen phải tu công tích đức, và nhờ những đơn thuốc rất linh nghiệm và một cuốn sách mạch lý của ông già truyền cho, suốt dọc đường chàng cứu chữa được nhiều người, gây được rất nhiều việc thiện.
Một hôm đang đi, đột nhiên chàng thấy một đại hán tuổi trạc ba mươi nằm co rúm ở trên bãi cỏ. Chàng vội chạy lại gần xem sao, thấy đại hán đó, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền trông như người mới chết, thật kinh hãi vô cùng. Chàng rờ tay vào ngực y, thấy trống ngực vẫn còn đập và nghe thấy tiếng thều thào nói:
- Nước... nước...
Chàng vội cởi túi nước đeo bên ngoài xuống, đưa cho đại hán đó uống. Đại hán ấy dần dần tỉnh và mở to hai mắt. Lạc Dương thấy vậy tỏ vẻ hớn hở, rồi chàng gọi:
- Huynh đài mau tỉnh lại.
Chàng gọi mấy câu, người nọ mới từ từ mở mắt đáp:
- Có phải lão đệ cứu tôi thoát chết đấy không? Nói xong y vội ngồi dậy và rầu rĩ nói:
- Tôi đi núi Lạc Dương thăm bạn không gặp, giữa đường bị một tên yêu tà cản đường, không biết tên họ y là chi, hai bên cãi vã nhau, rồi ra tay đánh nhau, tôi bị y đánh trúng một chưởng, gắng sức chạy mãi mới tới đây. Thoạt tiên tưởng không việc gì hết. Ngờ đâu, ba ngày sau thì vết thương lâm nguy thấy trong người khó chịu, mồm khô khát nước rồi té lăn ra đây, khí huyết cứ rạo rực hình như chạy ngược trở lên vậy.
Lạc Dương vội hỏi lại:
- Chắc chưởng lực của yêu tà đó âm độc lắm, huynh đài nhờ có công lực thâm hậu nên tới ngày hôm nay âm độc mới lâm nguy. Tại hạ có mang theo một viên thuốc, huynh đài thử uống xem, may ra chữa được vết thương của huynh đài cũng nên.
Nói xong, chàng lấy một viên thuốc to bằng hạt ngô đồng, đại hán nọ thấy vật tỏ vẻ cảm động và nói tiếp:
- Tôi với lão đệ gặp gỡ nhau ở giữa đường, mà được lão đệ thành thật tặng cho thuốc viên như vậy, thật là hiếm có.
Nói xong, y đỡ lấy viên thuốc bỏ ngay vào mồm nuốt luôn, rồi ngồi nhắm mắt tham thiền nhập định. Lạc Dương thấy mặt người đó đã đỏ dần, mồ hôi trên trán đã phát ra, một lát sau y tung mình nhảy lên:
- Lão đệ có linh đơn cải tử hoàn sinh này chắc lệnh sư là người thế ngoại cao nhân, không biết lão đệ có cho tôi biết được lai lịch ra sao không? Lạc Dương mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Lạc Dương, xuất thân ở quan ngoại, gia sư là một người trong Vân Long Cửu Hiệp Đào Chúc Tam, còn viên thuốc này là của một lão tiền bối không biết tên tuổi là gì tặng cho.
- Tôi họ Ngụy tên là Thừa Yến, tuy suốt đời chưa ra khỏi miền tây nam nhưng xưa này vẫn được nghe danh của lệnh sư lắm. Lạc lão đệ bây giờ định đi đâu thế?
- Đi khắp chân trời góc biển để mở rộng kiến thức.
- Tôi được lão đệ cứu cho thoát chết, tuy chúng ta mới gặp gỡ nhau, nhưng đều thông cảm nhau. Tôi có một người bạn hộ tống một món phi tiêu ngầm, không may đi tới Dương Sóc ở Ngô Châu thì bị mất tích. Tôi đang tốn hết tâm cơ để tìm kiếm mà vẫn chưa sao thấy được manh mối gì cả. Không biết lão đệ có cho phép tôi được đi cùng để giúp lão đệ một tay không. Tôi đường đột đề nghị như thế, mong lão đệ đừng có khiển trách nhé.
Nói xong, y nhìn thẳng vào mặt Lạc Dương tỏ vẻ yêu mến. Lạc Dương mỉm cười đáp:
- Tại hạ hãy còn non nớt, được huynh đài vui lòng cho đệ đi cùng thì còn gì hân hạnh bằng. Quý bạn bảo tiêu hàng ngầm gì thế, có phải là vật rất quý trọng không? Thừa Yến thấy Lạc Dương đã nhận lời mừng rỡ vô cùng nhưng nghe thấy câu hỏi sau cùng thì chàng liền tỏ vẻ rầu rĩ rồi thở dài đáp:
- Người bạn của tôi là Đồng Phi Hồng, ở trên giang hồ cũng có một tên tuổi, biệt hiệu là Đơn Chưởng Thần Điêu, Phó chưởng tiêu đầu ở Kim Bích tiêu cục ở thành phố [***] Minh.
Món tiêu hàng ngầm đó là do một người nhờ vả anh ta đi bảo vệ cho. Sự thật món tiêu hàng đó là gì, ta cũng không hay biết. Trước khi đi Phi Hồng có đến nhà từ biệt, không ngờ y đi luôn ba tháng mà không thấy trở về cho nên tôi mới đi tìm kiếm là thế.
Lạc Dương ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ Kim Bích tiêu cục không đếm xỉa đến Đồng tiêu đầu hay sao? Thừa Yến cười nhạt đáp:
- Khi vì quyền lợi thì đến thân như anh em còn giết chóc lẫn nhau.
Lạc Dương nghe nói nghĩ thầm: "Ta là người ngoài cuộc khó mà hỏi rõ nội dung ra sao, chi bằng không hỏi thì hơn". Nghĩ đoạn chàng liền mỉm cười đáp:
- Huynh đài vì bạn mà nhiệt tâm như thế, quả là hiếm có người như bạn. Tại hạ thật là may mắn đi theo một người hiệp nghĩa như bạn. Huynh đài muốn gì cứ việc lên tiếng, đệ xin theo sau liền, chỉ mong huynh đài đừng có khiển trách.
Sau đó hai người giở khinh công ra tiến thẳng lên phía Ngô Châu. Ngô Châu là thị trấn rất lớn của tỉnh Quảng Tây và cũng là một nơi thông thương, buôn bán rất sầm uất. Lạc Dương và Thừa Yến hai người đã tới thành Ngô Châu liền vào tửu lâu nhậu nhẹt. Trong khi hai người nhậu nhẹt thì cầu thang có tiếng chân người bước lên rất nặng. Rồi có mười mấy nhân vật giang hồ ở dưới đi lên, chiếm luôn hai cái bàn. Lạc Dương đưa mắt nhìn sang thấy mười mấy tên đó rất hung hăng và thái độ rất khinh thường, người nào người ấy tà áo bên trái đều có thêu một bông hoa bạch liên, chàng ngạc nhiên liền hỏi khẽ Thừa Yến rằng:
- Người đó là ai thế? Thừa Yến nháy mắt hai cái rồi đáp:
- Tuyết Liên Giáo, giáo phái này rất lớn ở thành phố Ngô Châu này.
Lạc Dương lúc đó mới biết trên giang hồ có rất nhiều bang phái, nên chàng không muốn hỏi thêm gì nữa. Bọn người của Tuyết Liên Giáo nói chuyện ồn ào không coi ai vào đâu cả nhưng chúng bỗng yên lặng như tờ. Lạc Dương ngạc nhiên vô cùng, đưa mắt nhìn thấy một ông già rất cao đứng ở giữa hai bên bàn đó, hạ thấp giọng xuống nói với bọn người kia:
- Các người lên Tây Quan chờ lệnh.
Chỉ trong chốc lát bọn người của Tuyết Liên Giáo đã đi hết sạch. Thừa Yến vội đứng dậy hỏi:
- Lão đệ có hứng thú theo mỗ đi xem trò vui gì không? Lạc Dương đáp:
- Thế nào cũng được, tại hạ xin tuân lệnh.
Thế rồi hai người liền đi luôn, khi tới ngoại ô, đến một cái ao ở phía tây thành, thấy dưới gốc cây liễu ở cạnh cái ao đó có hàng bốn năm chục đệ tử của phái Tuyết Liên đang đứng đợi chờ. Đột nhiên, ở cánh đồng xa bỗng có năm bóng người phi tới, thân pháp của họ tuyệt luân, đủ thấy những tay này là cao thủ trong thiên hạ. Chỉ nhoáng cái, năm người đã phi tới gần một cây liễu rồi, năm người đó tuổi đều ngoài sáu mươi, trong đó có một ông già trông rất nham hiểm, ông liếc mắt nhìn bốn xung quanh rồi giọng cười xảo trá và nói:
- Các người phải mau đến ngay chợ Lệ Thủy bố trí một cái lưới ở Trần Gia khách sạn, không để cho một người nào của đối phương tẩu thoát. Nếu tới canh năm có người nào chạy ra thì các ngươi phải giở toàn lực ra đối phó, thoải mái chém giết nhưng cấm không được tên nào tự tiện vào trong khách sạn và ra tay chém giết bừa bãi. Tối hôm nay, đối phương lợi hại lắm, không một người nào được sơ suất và chểnh mảng.
Giọng nói của y nhọn hoắt, khiến ai ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Ông già chưa nói dứt, chỗ cách đó chừng mười mấy trượng, bỗng có hai cái bóng người thấp thoáng nhanh như điện chớp, chỉ thoáng cái đã mất dạng ngay. Bấy nhiêu tay cao thủ của phái Tuyết Liên Giáo mà không ai biết có hai người nghe lóm như vậy. Ông già âm trầm kia nói xong cười giọng quái dị, rồi cùng với bốn ông già kia đi luôn. Bốn năm chục người kia cũng giải tán luôn.
Chợ Lệ Thủy chỉ có một vài cái phố, dài hơn ba mươi trượng lại chỉ có một bên có tiệm và có khách điếm thôi, nhưng cũng chỉ có hai ba chục tiệm còn phía đối diện là một con sông nhỏ. Lúc ấy, chưa đầy canh ba nhưng trên đường phố của chợ Lệ Thủy này đã vắng tanh, dân phố đã ngủ rồi. Riêng có khách sạn Trần Gia ở cuối đường là có thắp đèn ở trước cửa, đang theo gió bay lủng lẳng. Đột nhiên có hai hình bóng xuất hiện, khi đi tới trước cửa khách sạn thì ngừng chân lại. Hai cái bóng đó chính là Lạc Dương và Thừa Yến. Hai người tới nơi, Thừa Yến vừa nhìn Lạc Dương vừa cười nói:
- Đến rồi, trong đời tôi chưa bao giờ lại phải chạy thục mạng như trong đêm nay.
Nói xong, y đi vào lối cửa sau khách sạn, tiếng nói của y làm kinh động cả tụi phổ kỵ ở bên trong, chúng liền chạy ra, suýt tí nữa thì va đụng vào hai người. Tên phổ kỵ vội lùi vào phía trong hai bước, giơ hai cánh tay ra ngăn cản, vừa gượng cười, vừa chào và nói:
- Thật không may cho hai vị quá, ngày hôm nay, bổn điếm đã có người thuê hết phòng rồi không còn dư một căn nào. Mong hai vị lượng thứ cho.
Thừa Yến trợn trừng hai mắt lên, cười nhạt và hỏi:
- Nói bậy, nếu không còn phòng thì chúng ta ngủ tạm ở quầy cũng được.
Tên phổ kỵ càng lo âu thêm, cứ chắp tay vái chào lia lịa, gượng cười và nói tiếp:
- Hai vị lượng thứ cho, người khách bao tiểu điếm đã dặn bảo không được tiếp khách quan nào hết. Tiểu nhân dù có táo gan đến đâu cũng không dám tiếp.
Lạc Dương cau mày lại quát hỏi:
- Ngươi mau đi mời người khách đó lại đây để chúng ta nói chuyện với y mau lên.
Tên phổ kỵ vâng vâng, dạ dạ đang quay mình định đi thì trong bóng tối có một ông già râu năm chòm bước ra nói:
- Tên phổ kỵ này nói không sai chút nào, khách sạn này chính lão đã bao...
Thừa Yến đưa mắt nhìn ông già, liền giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Ra là Thất Tinh Sứ Giả, tại hạ Ngụy Thừa Yến, mới Sứ giả lại đằng này, tại hạ có chuyện muốn thưa.
Ông già đó ngẩn người ra giây lát, sau nghe thấy Thừa Yến tự nói tên họ, vội đáp:
- Ngụy đại hiệp, oai danh chấn động tỉnh Vân Nam, lão ngưỡng mộ đã lâu nhưng không biết đại hiệp có gì chỉ giáo lão thế? Nói xong, y đi ra ngoài xa hơn trượng, tên phổ kỵ khôn ngoan lắm, biết người giang hồ chuyện trò với nhau, không nên nghe lõm, nên cũng quay người đi vào bên trong luôn.
Lạc Dương bước chân ra tới cửa, hai mắt nhìn thẳng về phía mà chàng mới ở đó tới.
Thừa Yến với ông già nói một hồi. Ông già bỗng tỏ vẻ tức giận vội nói tiếp:
- Được Ngụy đại hiệp tới đây cho hay, ân đức này, lão thế nào cũng báo đền.
Nói xong, y quay lại gọi:
- Thang lão sư.
Liền có một đại hán, trông rất oai vệ, ở trong bóng tối bước ra. Ông già cười nhạt và tiếp:
- Không ngờ, tai mắt của chúng linh thật, tin tức của chúng ta đến đây đã bị chúng dò biết rồi, chỉ lát nữa là chúng sẽ đuổi theo tới đây. Lão thiết nghĩ, chúng ta phải nhẫn nhục mới lập công lớn được. Thang lão sư, hãy bảo mọi người rút vào ngăn trong, luôn cả những người tới sau. Chỉ lão Thang, Triệu hai vị lão sư ở lại đây thôi.
Đại hán nọ ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lão tiền bối còn ở lại nơi đây làm chi.
Ông già mỉm cười đáp:
- Lão rút lui, chúng đến đây không thấy một người nào thế nào cũng phải đuổi theo giết. Lão phu với Thang lão sư và Triệu lão sư ở lại đây đợi chờ một thời gian để tiểu chủ nhân chúng ta khỏi phải kinh hoàng rồi chúng ta rời đi cũng chưa muộn.
Đại hán nọ liền đáp:
- Lão tiền bối nói rất phải, tiểu bối xin tuân lệnh.
Nói xong, y quay người đi vào bên trong tức thì. Ông già liền quay mặt lại nhìn Thừa Yến mỉm cười nói tiếp:
- Mời Ngụy đại hiệp với lệnh bạn mau rời khỏi nơi này. Được đại hiệp cho hay như vậy, lão rất cảm ơn nhưng để đại hiệp cùng lệnh bạn dây dưa vào việc này, lão ăn năn vô cùng.
Thừa Yến cả cười đáp:
- Nếu vậy, anh em tại hạ xin cáo lui trước.
Nói xong, y chắp tay vái chào rồi ra cửa kéo Lạc Dương đi luôn. Hai người đi hơn được mười trượng, biết ông già không sao trông thấy mình rồi, liền tung mình nhảy lên mái nhà, quay lại trở về khách điếm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ở trên cánh đồng phía đằng xa, rất nhiều bóng người đang phi tới khách sạn Trần Gia. Cứ ba tên họp thành một nhóm ẩn núp trong xó tối. Ở xa phía sau là năm cái bóng người đi nhanh như điện chớp đã tới cửa Trần Gia khách sạn ngừng chân lại.
Trong bọn người đó, có một người, với giọng nói rất đinh tại, lên tiếng nói:
- Điền Thu Giả, có bạn thân đến đây thăm viếng, sau không ra nghênh đón.
Nói xong, y lại cười, giọng rất quái dị. Trong khách điếm liền có tiếng rất lớn nói vọng ra:
- Ai mà dám táo gan gọi tên họ của lão phu như thế? Tiếng nói vừa dứt, một ông già gầy gò ở bên trong nghênh ngang bước ra và có hai người theo sau ông ra nữa. Ông già trông thấy năm người nọ, liền cười ha hả và nói tiếp:
- Lão phu tưởng là ai, thì ra là Ngũ Sát của Tuyết Liên Giáo. Mấy năm gần đây, thanh thế của quý giáo ngày một phồn thịnh, tai mắt cũng nhiều hơn trước. Không ngờ, hành tung của lão phu cũng không thoát khỏi tai mắt của quý phái.
Nói tới đó, ông già đột nhiên sầm mặt lại quát lớn:
- Các ngươi tới đây tìm lão phu có việc gì thế? Một ông già trông rất đểu cáng cười nhạt đáp:
- Điền Thu Giả, tên tuổi của người chỉ có thể dọa nạt người ta, chứ không thể dọa nạt được lão phu Niên Hàm này đâu. Tối hôm nay, chúng ta đã ra đây, ngươi khó tránh khỏi chôn thân ở chốn này.
Thu Giả mặt lạnh như tiền đáp:
- Hừ, hừ, các ngươi đừng có gây sự với lão phu. Phải biết lão phu cũng không phải là người sợ sệt ai đâu.
Niên Hàm cười một cách xảo trá đáp:
- Điền Thu Giả, không ngờ người khéo giả bộ như thế, ta không muốn gây sự với ngươi, nhưng ta cần tìm kiếm người hiện đang ở trong khách sạn này.
Thu Giả ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại:
- Xưa nay lão vẫn nghe nói Niên Hàm là người xảo trá tột cùng và ác độc khôn tả.
Ngày hôm nay, gặp mặt mới biết lời đồn đại đó không sai. Lão xin hỏi lại một câu này, nếu người mà ngươi cần đó không có ở trong khách sạn này thì sao.
Niên Hàm liền xoay tròn người một vòng, rồi cười khì và đáp:
- Nếu quả thật là thế thì ta lại đối xử một cách khác.
Nói xong, y đưa mắt ra hiệu cho hai tên bộ hạ hai bên, cả hai tên đó liền chạy thẳng vào trong khách điếm. Thu Giả với hai người kia không ngăn cản chúng, chỉ tỏ vẻ nghiêm nghị thôi, còn Niên Hàm với Nhị Sát đều cười một cách nham hiểm, đứng yên tại đó canh chừng đối thủ.
Một lát sau, hai người của Niên Hàm chỉ trông mặt của chúng đã biết không có kết quả gì rồi, liền lớn tiếng quát hỏi:
- Ai đã báo tin cho ngươi hay thế? Thu Giả vừa giơ chưởng ra tấn công, vừa lớn tiếng đáp:
- Niên Hàm, ngươi dám ở trước mặt lão phu lớn tiếng quát tháo như vậy, có giỏi thì tiếp một chưởng của lão phu xem sao.
Niêm Hàm liền thấy một luồng gió rất mạnh nhắm người mình tấn công tới, y vội giơ hai tay lên chống đỡ. Sau một tiếng kêu bùng, cả hai ông già đều bị đẩy lui về phía sau một bước. Hai bên vừa lui xong lại tiến lên ngay múa chưởng nhanh như gió tấn công tới tấp liền.
Phía bên kia, cũng có một trận đấu giữa Thanh, Triệu hai người với Tứ Sát Tuyết Liên Giáo.
Tứ Sát đồng thanh cười nhạt, múa chưởng nghênh đón, thủ pháp của chúng rất lợi hại và nhanh như điện chớp, đột nhiên, Niên Hàm quát lớn:
- Ngừng tay.
Nói xong, y đã nhảy ra ngoài xa ba trượng liền. Thu Giả cười nhạt nói tiếp:
- Niên Hàm, ngươi đã biết lỗi rồi, định xin lỗi lão phu phải không? Tuyết Liên Tứ Sát cũng ngừng tay không dám tấn công nữa. Ai nấy khoanh tay đứng yên. Niên Hàm ngẩng mặt lên trời cười một hồi, tiếng cười của y rất đinh tai. Thu Giả cả cười hỏi tiếp:
- Ngươi cười như thế là có ý chi? Niên Hàm ngừng tiếng cười, bỗng biến sắc mặt trông rất kinh khủng và với giọng lạnh nhạt đáp:
- Bốn năm trước, tên nghiệp chướng phản giáo đào tẩu khỏi tổng đàn, Niên mỗ đoán không sai, khi Niên mỗ đem thuộc hạ đuổi theo tới Thất Linh Nhai thì người đã đào tẩu rồi, Niên mỗ mới lập một kế thả diều, đoán chắc thể nào ngươi cũng quay trở lại. Tới hôm nay, ngươi đã lọt vào thiên la, địa võng, dù có cánh cũng không sao thoát được Thu Giả lạnh lùng hỏi tiếp:
- Ngươi hãy tự hỏi xem có thể thoát được khỏi bàn tay của lão phu không? Niên Hàm cười một cách gian giảo đáp:
- Đừng có nói cứng đi nữa, tài ba của người có nghĩa lý gì đâu. Nếu Niên mỗ không có cách chế ngự được ngươi thì khi nào lại tới đây.
Nói xong, y móc túi lấy ra một vật, đưa qua mặt Thu Giả và nói tiếp:
- Điền Thu Giả, thử xem cái này là vật chi? Thu Giả trông thấy vật đó, liền biến sắc mặt, người run lẩy bẩy vội hỏi:
- Ngươi... lấy ở đâu ra thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.