Chương 15
Lana318
19/02/2024
Bà Mùi thấy cô li bì như vậy liền không khỏi xót xa. Vừa mới hết ốm được 1 2 ngày lại gặp tai nạn, không biết là cô có gặp hạn... “Không. Không tự nhiên mà con bé cứ hết ốm rồi lại tai nạn. Từ lúc gặp thằng Hoàng là con bé mới bị như vậy. Đúng rồi, chỉ có nó thôi, chuyên đem tới điềm gở cho con bé.” Bà Mùi đã không ưa Hoàng thành ra cô cháu gái duy nhất của bà gặp nạn cứ đầu anh mà bà giã, mà khổ, anh ta có biết Nhi bị tai nạn đâu.
Truyền hết chai hoa quả vào người thì Nhi cũng tỉnh lại. Bà Mùi vui quá nhẹ nhàng hôn lên trán bướng đang được quấn 1 lớp băng gạc kia, bà nói:
- Nhi à. Cháu thấy trong người ta ra sao rồi?
- Dạ bà ơi. Cháu... a.. có hơi đau 1 chút ạ. Bà ơi.
- Ơi cháu của bà.
- Bà ơi... cháu cháu sợ cái ông chú biến thái mặc đồ đen đó lắm bà ạ.
- Biến thái? Không lẽ...
Tuệ Nhi kể lại với bà mọi chuyện, từ lúc xuất viện về nhà là Trọng Hoàng cũng đi tới nhà, còn nói là ăn ngủ nghỉ ở đó. Bà Nguyệt lừa đảo cô rằng có bạn cô tới chơi, xong khoá cửa phòng cô ở bên ngoài, nhốt cô với ông chú đồ đen ở trong phòng, rồi sau đó Hoàng có sàm sỡ cô. Tối ngày hôm đó vì cô muốn tránh mặt Trọng Hoàng nên bỏ bữa tối ở nhà, có mời cô bạn bánh bèo (bà Mùi cũng biết cô bạn này) đi ăn tối, rồi tới bar Tornado chơi 1 chút;
- Cháu đi bar sao Nhi?
- Dạ vâng ạ bà. Cháu định chỉ đi 1 lúc thôi rồi về nhà con Ngọc ngủ. Hoá ra là cái bar đó là do ông chú biến thái kia làm chủ. Rồi sau đó ông ta nhân lúc cháu ngủ lại sàm sỡ cháu, sáng ngày hôm sau cũng lại sàm sỡ cháu nữa ạ bà. Cháu sợ khiếp con người đó. Sợ lắm ạ bà ơi.
Cô vừa khóc vừa nói làm bà Mùi vừa thương cô vừa tức tối giận dữ Trọng Hoàng. Bà Mùi nói:
- Thằng đó nó dám làm vậy với cháu bà sao?
- Dạ... cháu.. hức cháu... lúc sáng hôm qua cháu có mở cửa ra định chạy nhưng cửa ở đó phải có vân tay của ông ta mới mở được ạ nên...huhu...
- Bà sẽ làm chủ cho cháu Nhi à. Thằng Hoàng nó muốn động vào cháu, muốn lấy cháu làm vk thì phải bước qua xác của bà trước đã.
Bà vừa ôm cô vỗ vỗ vuốt nhẹ sống lưng vừa an ủi dỗ dành cho cô nín khóc. Bà sẽ không để cho Trọng Hoàng động vào 1 sợi tóc của cô, nếu bà có chết bà cũng làm ma về ám Trọng Hoàng.
Sau đó bà Mùi hỏi về cậu trai trẻ học cùng trường, người đã bế cô vào đây.
- Dạ. Cháu gặp anh Phong được 2 3 lần gì đó. Hình như là anh ấy làm 1 lúc 2 công việc ạ bà.
- Sao cháu lại biết rõ vậy. Cậu ta nói cháu biết à?
- Dạ không ạ bà. Do cái hôm cháu rủ con Ngọc ăn tối thì anh ấy va vào cháu lúc ở trước cửa nhà hàng, còn sáng hôm sau khi ông chú biến thái kia đưa cháu xuống sảnh để về nhà thì cháu cũng lại gặp anh ấy vừa đi vừa xắn tay áo sơ mi nhìn trông có vẻ rất vội ạ.
- À... Kể ra thì cậu ta có vẻ tốt bụng đấy.
- Cháu cũng thấy vậy đó ạ bà. Chẳng quen biết gì cháu mà anh ấy còn lỡ dở cả buổi học, chỉ vì sợ là khi cháu tỉnh lại sẽ không có người thân bên cạnh. Anh ấy còn nói cháu đọc số của bố nẹ để anh ấy gọi điện nữa, còn mua cho cháu cả bánh vs sữa. Nói chung là tốt gấp vạn lần cái tên biến thái trơ trẽn kia ạ.
2 bà cháu nhắc cùng lúc 2 người con trai, làm cho ở nhà hàng và ở Bắc Kinh, có 2 người nào đấy hắt hơi liên tục. Vinh lựu đạn thấy đại ca của mình hình như ốm rồi thì phải, liền pha 1 tách trà nóng mang tới bàn cho Trọng Hoàng và mời anh ta uống. Cũng khá là tận tuỵ.
{Thì chả tận tuỵ thì sao nữa. Khi mà được Trong Hoàng tin tưởng giao cho cái trọng trách gọi là cầm đầu nhóm vệ sĩ. Vinh lựu đạn chỉ dưới 1 người nhưng trên cả trăm vệ sĩ ở Việt Nam đó.}
- Alo tao đây! Tìm được em ấy chưa?
- Dạ đại ca. Em biết tội em nặng lắm ạ. Vẫn chưa tìm được cô chủ ạ thưa đại ca. Em lục tìm thêm cả bệnh viện gần trường cô chủ và vài bệnh viện lân cận khác mà không thấy cô chủ đâu ạ.
Trọng Hoàng đập bàn 1 cái RẦM làm cho cốc trà nóng vỡ tan tành, anh ta xửng cồ lên:
- Không thể nào có chuyện em ấy bốc hơi như vậy được. Tìm tới biệt thự của ông nội em ấy, xem có bà Mùi già ở nhà không. Rồi báo lại cho tao!
- Dạ vâng ạ đại ca.
Anh ta gọi bà nội cô là bà Mùi già, chắc hẳn anh ta hận bà lắm. Cũng đúng thôi, khi mà bà Mùi là người duy nhất không thích anh ta, từ lúc mà anh ta còn là 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa vắt mũi chưa sạch. Và bà Mùi cũng là người duy nhất cấm cản anh ta gần gũi Tuệ Nhi.
- Đại ca bình tĩnh lại đi ạ. Hay em đặt vé cho đại ca về Việt Nam nhé ạ?
- Không. Đúng ngày tao sẽ về. Nếu bà già đó mà không có ở nhà thì chắc chắn là bà già đó đã đem giấu Tuệ Nhi ở 1 nơi nào đó rồi.
- Em thấy cô chủ Tuệ Nhi có vẻ như là... là...
- Ý mày là em ấy ghét tao và không muốn lấy tao à?
Vinh lựu đạn rào trước đón sau với Trọng Hoàng rồi lí nha lí nhí. Anh ta khuyên đại ca của mình rằng đó là muốn chiếm lấy cô chủ thì đơn giản quá, thế nhưng mà đại ca phải mềm mỏng thế nọ thế kia. Rồi là lấy lòng bà Mùi, thì bà mới không cấm cản đại ca nữa. Mà đơn giản hơn hết đó là:
- Đại ca mà thèm thì chỉ cần búng tay, chỉ 1’30s là em điều gái trinh tới cho đại ca. Đảm bảo không ngọt với nhiều nước em không lấy tiền.
- Mày nói thêm 1 câu nữa cái lưỡi của mày mất.
Vinh đưa ray che miệng mình lại rồi rồi rối rít xin lỗi đại ca, sau đấy quay gót ra ngoài làm việc, vừa đi vừa nghĩ:” Hừm, làm cái chó gì căng. Gọi người đáng tuổi bà mình là bà Mùi già. Mày còn lâu mới chạm tới sợi lông chân của cô chủ Tuệ Nhi!” Vinh lựu đạn thực ra có ý lật đổ Trọng Hoàng từ lâu để anh ta lên nắm quyền. Chứ nhiều lúc Vinh bị Hoàng sai khiến còn không bằng 1 con chó nữa. Tỷ như chuyện Hoàng sai Vinh rửa chân cho 1 ông đối tác, ngay trước mặt đám vệ sĩ, chửi không nhấc mặt lên được mỗi lần Vinh làm sai chuyện gì đó, trong khi Vinh đã bán mạng cho Hoàng không biết bao nhiêu vụ.
- Mày! Canh cho tao. Tao đi đ.ái!
- Ừ.
Vinh đi vào nhà vệ sinh rồi sau đó nhắn tin cho Khánh tài xế của bà Mùi, kèm theo câu nói xấu của Trọng Hoàng. Xong xuôi xoá tin nhắn đi rồi xả nước và đi ra ngoài, như thể là đi vệ sinh thật. Đám vệ sĩ đợi Vinh ra ăn bánh trứng bò khô, thấy Vinh ra là liền vãy vẫy lại:
- Ê mày nhanh lên không hết này.
- Đã mang cho đại ca chưa mà đã hốc thế hả.
- Mày khỏi nhắc. Thằng Thạch đã mang vào trước rồi.
Vinh gật đầu rồi lấy có 1 cái thôi còn đâu là cho cả đám kia ăn hết. Anh ta ngoài việc không thích mấy loại bánh trái ra thì còn là lấy lòng các anh em hòng nhằm thực hiện mưu đồ đen tối.
- Ăn thêm đi này Vinh.
- Thôi chúng mày ăn đi. Tính tao chúng mày còn lạ cái gì.
Ở bên trong, Hoàng nhận được tin và hình ảnh của Tâm gửi về, rằng là bà Mùi vừa đi shopping mua quần áo thu đông cho ông Việt và cả cho bà, rồi là 1 chút đồ ăn thức uống. Thái độ vẫn bình thường, như thể không biết chuyện gì về Tuệ Nhi. Anh ta đi đi lại lại trong phòng, lầm bẩm 1 mình:
- Không thể nào như vậy được. Quá lạ thường rồi. THẰNG VINH ĐÂU?!
- DẠ.... dạ có em đại ca!
- Đặt ngay vé máy bay cho tao!
- Dạ rõ ạ. Đại ca có cần thằng nào đi theo hộ tống không ạ?
- Khỏi. Chúng mày cứ đúng kế hoạch mà triển.
- Dạ vâng ạ đại ca.
Vinh đứng ngay đó gọi điện cho phòng vé đặt liền ngay và lập tức 1 vé máy bay hạng thương gia cho Trọng Hoàng. Rồi sau đấy anh ta hỏi thăm Trọng Hoàng rằng đã tìm được cô chủ Tuệ Nhi chưa ạ với 1 giọng điệu nhỏ nhẹ dễ nghe:
- Chưa. Nên tao mới đặt vé máy bay về đó để đi tìm.
- Dạ đại ca. Em nghĩ là máy cô chủ hết pin rồi chắc là cô chủ đi chơi với bạn như hồi hôm qua. Chứ làm sao cô chủ thoát được khỏi đại ca ạ. Bà Mùi già có tài thánh cũng không giấu được cô chủ.
- Tao cũng mong là mọi chuyện như mày nói.
- Dạ. 1 tiếng nữa thằng Thạch sẽ chở đại ca ra sân bay về Hà Nội đó ạ.
Trọng Hoàng gật đầu sau đấy nói Vinh về lại khách sạn lấy vali quần áo cho mình, Hoàng đã sắp hết đồ rồi chỉ có việc lấy vali sang thôi, cả nói Vinh nhớ bo cho lễ tân đậm 1 chút:
- Dạ em đã hiểu ạ đại ca. Em xin phép đại ca.
Vừa ra tới chỗ mấy thằng vệ sĩ uống hớp bia thì con ip đổ chuông, là 1 dãy số Việt Nam, số này là sim rác của bà Mùi. Vinh bắt máy nghe vừa đi vừa nói:
- Hello Honey... Dạ, anh đang đi công tác mà. Thật, em không tin anh à...
Ra tới cổng biệt thự lúc này anh mới nói chuyện bình thường:
- Dạ thưa bà nội. Hắn ta 1h nữa sẽ lên máy bay về Hà Nội ạ. Hết! Ờ... có mà. Sao lại không có quà cho honey chứ. Em thích gì nào?...
Khuất mặt lễ tân anh ta cũng không còn giả vờ nữa, lấy vali xong bo cho lễ tân 500 đô rồi kéo vali của Trọng Hoàng về, về gần tới nơi anh ta lại rút máy ra rồi giả vờ như đang nói chuyện với người yêu:
- Honey. Sao em cứ đa nghi thế hả? Anh thề là anh đi công tác thật. Em thích quà gì anh cũng chiều em hết. Vậy nha anh phải đi cùng sếp rồi. Ừ ừ... không gọi nữa nha!
Đám vệ sĩ cứ ganh tị rồi trêu chọc Vinh đủ đường. Vì bạn gái của anh ta cả bọn vệ sĩ đều biết cả, cũng xinh mà kiêu kỳ.
- Uây Vinh. Hổ cái ghen à?
- Còn lâu nó mới dám ghen. Chúng mày uống ít thôi, tàn dư của lão Chen còn khá nhiều đấy.
- Rồi rồi... khỏi cần nhắc.
Truyền hết chai hoa quả vào người thì Nhi cũng tỉnh lại. Bà Mùi vui quá nhẹ nhàng hôn lên trán bướng đang được quấn 1 lớp băng gạc kia, bà nói:
- Nhi à. Cháu thấy trong người ta ra sao rồi?
- Dạ bà ơi. Cháu... a.. có hơi đau 1 chút ạ. Bà ơi.
- Ơi cháu của bà.
- Bà ơi... cháu cháu sợ cái ông chú biến thái mặc đồ đen đó lắm bà ạ.
- Biến thái? Không lẽ...
Tuệ Nhi kể lại với bà mọi chuyện, từ lúc xuất viện về nhà là Trọng Hoàng cũng đi tới nhà, còn nói là ăn ngủ nghỉ ở đó. Bà Nguyệt lừa đảo cô rằng có bạn cô tới chơi, xong khoá cửa phòng cô ở bên ngoài, nhốt cô với ông chú đồ đen ở trong phòng, rồi sau đó Hoàng có sàm sỡ cô. Tối ngày hôm đó vì cô muốn tránh mặt Trọng Hoàng nên bỏ bữa tối ở nhà, có mời cô bạn bánh bèo (bà Mùi cũng biết cô bạn này) đi ăn tối, rồi tới bar Tornado chơi 1 chút;
- Cháu đi bar sao Nhi?
- Dạ vâng ạ bà. Cháu định chỉ đi 1 lúc thôi rồi về nhà con Ngọc ngủ. Hoá ra là cái bar đó là do ông chú biến thái kia làm chủ. Rồi sau đó ông ta nhân lúc cháu ngủ lại sàm sỡ cháu, sáng ngày hôm sau cũng lại sàm sỡ cháu nữa ạ bà. Cháu sợ khiếp con người đó. Sợ lắm ạ bà ơi.
Cô vừa khóc vừa nói làm bà Mùi vừa thương cô vừa tức tối giận dữ Trọng Hoàng. Bà Mùi nói:
- Thằng đó nó dám làm vậy với cháu bà sao?
- Dạ... cháu.. hức cháu... lúc sáng hôm qua cháu có mở cửa ra định chạy nhưng cửa ở đó phải có vân tay của ông ta mới mở được ạ nên...huhu...
- Bà sẽ làm chủ cho cháu Nhi à. Thằng Hoàng nó muốn động vào cháu, muốn lấy cháu làm vk thì phải bước qua xác của bà trước đã.
Bà vừa ôm cô vỗ vỗ vuốt nhẹ sống lưng vừa an ủi dỗ dành cho cô nín khóc. Bà sẽ không để cho Trọng Hoàng động vào 1 sợi tóc của cô, nếu bà có chết bà cũng làm ma về ám Trọng Hoàng.
Sau đó bà Mùi hỏi về cậu trai trẻ học cùng trường, người đã bế cô vào đây.
- Dạ. Cháu gặp anh Phong được 2 3 lần gì đó. Hình như là anh ấy làm 1 lúc 2 công việc ạ bà.
- Sao cháu lại biết rõ vậy. Cậu ta nói cháu biết à?
- Dạ không ạ bà. Do cái hôm cháu rủ con Ngọc ăn tối thì anh ấy va vào cháu lúc ở trước cửa nhà hàng, còn sáng hôm sau khi ông chú biến thái kia đưa cháu xuống sảnh để về nhà thì cháu cũng lại gặp anh ấy vừa đi vừa xắn tay áo sơ mi nhìn trông có vẻ rất vội ạ.
- À... Kể ra thì cậu ta có vẻ tốt bụng đấy.
- Cháu cũng thấy vậy đó ạ bà. Chẳng quen biết gì cháu mà anh ấy còn lỡ dở cả buổi học, chỉ vì sợ là khi cháu tỉnh lại sẽ không có người thân bên cạnh. Anh ấy còn nói cháu đọc số của bố nẹ để anh ấy gọi điện nữa, còn mua cho cháu cả bánh vs sữa. Nói chung là tốt gấp vạn lần cái tên biến thái trơ trẽn kia ạ.
2 bà cháu nhắc cùng lúc 2 người con trai, làm cho ở nhà hàng và ở Bắc Kinh, có 2 người nào đấy hắt hơi liên tục. Vinh lựu đạn thấy đại ca của mình hình như ốm rồi thì phải, liền pha 1 tách trà nóng mang tới bàn cho Trọng Hoàng và mời anh ta uống. Cũng khá là tận tuỵ.
{Thì chả tận tuỵ thì sao nữa. Khi mà được Trong Hoàng tin tưởng giao cho cái trọng trách gọi là cầm đầu nhóm vệ sĩ. Vinh lựu đạn chỉ dưới 1 người nhưng trên cả trăm vệ sĩ ở Việt Nam đó.}
- Alo tao đây! Tìm được em ấy chưa?
- Dạ đại ca. Em biết tội em nặng lắm ạ. Vẫn chưa tìm được cô chủ ạ thưa đại ca. Em lục tìm thêm cả bệnh viện gần trường cô chủ và vài bệnh viện lân cận khác mà không thấy cô chủ đâu ạ.
Trọng Hoàng đập bàn 1 cái RẦM làm cho cốc trà nóng vỡ tan tành, anh ta xửng cồ lên:
- Không thể nào có chuyện em ấy bốc hơi như vậy được. Tìm tới biệt thự của ông nội em ấy, xem có bà Mùi già ở nhà không. Rồi báo lại cho tao!
- Dạ vâng ạ đại ca.
Anh ta gọi bà nội cô là bà Mùi già, chắc hẳn anh ta hận bà lắm. Cũng đúng thôi, khi mà bà Mùi là người duy nhất không thích anh ta, từ lúc mà anh ta còn là 1 thằng nhóc miệng còn hôi sữa vắt mũi chưa sạch. Và bà Mùi cũng là người duy nhất cấm cản anh ta gần gũi Tuệ Nhi.
- Đại ca bình tĩnh lại đi ạ. Hay em đặt vé cho đại ca về Việt Nam nhé ạ?
- Không. Đúng ngày tao sẽ về. Nếu bà già đó mà không có ở nhà thì chắc chắn là bà già đó đã đem giấu Tuệ Nhi ở 1 nơi nào đó rồi.
- Em thấy cô chủ Tuệ Nhi có vẻ như là... là...
- Ý mày là em ấy ghét tao và không muốn lấy tao à?
Vinh lựu đạn rào trước đón sau với Trọng Hoàng rồi lí nha lí nhí. Anh ta khuyên đại ca của mình rằng đó là muốn chiếm lấy cô chủ thì đơn giản quá, thế nhưng mà đại ca phải mềm mỏng thế nọ thế kia. Rồi là lấy lòng bà Mùi, thì bà mới không cấm cản đại ca nữa. Mà đơn giản hơn hết đó là:
- Đại ca mà thèm thì chỉ cần búng tay, chỉ 1’30s là em điều gái trinh tới cho đại ca. Đảm bảo không ngọt với nhiều nước em không lấy tiền.
- Mày nói thêm 1 câu nữa cái lưỡi của mày mất.
Vinh đưa ray che miệng mình lại rồi rồi rối rít xin lỗi đại ca, sau đấy quay gót ra ngoài làm việc, vừa đi vừa nghĩ:” Hừm, làm cái chó gì căng. Gọi người đáng tuổi bà mình là bà Mùi già. Mày còn lâu mới chạm tới sợi lông chân của cô chủ Tuệ Nhi!” Vinh lựu đạn thực ra có ý lật đổ Trọng Hoàng từ lâu để anh ta lên nắm quyền. Chứ nhiều lúc Vinh bị Hoàng sai khiến còn không bằng 1 con chó nữa. Tỷ như chuyện Hoàng sai Vinh rửa chân cho 1 ông đối tác, ngay trước mặt đám vệ sĩ, chửi không nhấc mặt lên được mỗi lần Vinh làm sai chuyện gì đó, trong khi Vinh đã bán mạng cho Hoàng không biết bao nhiêu vụ.
- Mày! Canh cho tao. Tao đi đ.ái!
- Ừ.
Vinh đi vào nhà vệ sinh rồi sau đó nhắn tin cho Khánh tài xế của bà Mùi, kèm theo câu nói xấu của Trọng Hoàng. Xong xuôi xoá tin nhắn đi rồi xả nước và đi ra ngoài, như thể là đi vệ sinh thật. Đám vệ sĩ đợi Vinh ra ăn bánh trứng bò khô, thấy Vinh ra là liền vãy vẫy lại:
- Ê mày nhanh lên không hết này.
- Đã mang cho đại ca chưa mà đã hốc thế hả.
- Mày khỏi nhắc. Thằng Thạch đã mang vào trước rồi.
Vinh gật đầu rồi lấy có 1 cái thôi còn đâu là cho cả đám kia ăn hết. Anh ta ngoài việc không thích mấy loại bánh trái ra thì còn là lấy lòng các anh em hòng nhằm thực hiện mưu đồ đen tối.
- Ăn thêm đi này Vinh.
- Thôi chúng mày ăn đi. Tính tao chúng mày còn lạ cái gì.
Ở bên trong, Hoàng nhận được tin và hình ảnh của Tâm gửi về, rằng là bà Mùi vừa đi shopping mua quần áo thu đông cho ông Việt và cả cho bà, rồi là 1 chút đồ ăn thức uống. Thái độ vẫn bình thường, như thể không biết chuyện gì về Tuệ Nhi. Anh ta đi đi lại lại trong phòng, lầm bẩm 1 mình:
- Không thể nào như vậy được. Quá lạ thường rồi. THẰNG VINH ĐÂU?!
- DẠ.... dạ có em đại ca!
- Đặt ngay vé máy bay cho tao!
- Dạ rõ ạ. Đại ca có cần thằng nào đi theo hộ tống không ạ?
- Khỏi. Chúng mày cứ đúng kế hoạch mà triển.
- Dạ vâng ạ đại ca.
Vinh đứng ngay đó gọi điện cho phòng vé đặt liền ngay và lập tức 1 vé máy bay hạng thương gia cho Trọng Hoàng. Rồi sau đấy anh ta hỏi thăm Trọng Hoàng rằng đã tìm được cô chủ Tuệ Nhi chưa ạ với 1 giọng điệu nhỏ nhẹ dễ nghe:
- Chưa. Nên tao mới đặt vé máy bay về đó để đi tìm.
- Dạ đại ca. Em nghĩ là máy cô chủ hết pin rồi chắc là cô chủ đi chơi với bạn như hồi hôm qua. Chứ làm sao cô chủ thoát được khỏi đại ca ạ. Bà Mùi già có tài thánh cũng không giấu được cô chủ.
- Tao cũng mong là mọi chuyện như mày nói.
- Dạ. 1 tiếng nữa thằng Thạch sẽ chở đại ca ra sân bay về Hà Nội đó ạ.
Trọng Hoàng gật đầu sau đấy nói Vinh về lại khách sạn lấy vali quần áo cho mình, Hoàng đã sắp hết đồ rồi chỉ có việc lấy vali sang thôi, cả nói Vinh nhớ bo cho lễ tân đậm 1 chút:
- Dạ em đã hiểu ạ đại ca. Em xin phép đại ca.
Vừa ra tới chỗ mấy thằng vệ sĩ uống hớp bia thì con ip đổ chuông, là 1 dãy số Việt Nam, số này là sim rác của bà Mùi. Vinh bắt máy nghe vừa đi vừa nói:
- Hello Honey... Dạ, anh đang đi công tác mà. Thật, em không tin anh à...
Ra tới cổng biệt thự lúc này anh mới nói chuyện bình thường:
- Dạ thưa bà nội. Hắn ta 1h nữa sẽ lên máy bay về Hà Nội ạ. Hết! Ờ... có mà. Sao lại không có quà cho honey chứ. Em thích gì nào?...
Khuất mặt lễ tân anh ta cũng không còn giả vờ nữa, lấy vali xong bo cho lễ tân 500 đô rồi kéo vali của Trọng Hoàng về, về gần tới nơi anh ta lại rút máy ra rồi giả vờ như đang nói chuyện với người yêu:
- Honey. Sao em cứ đa nghi thế hả? Anh thề là anh đi công tác thật. Em thích quà gì anh cũng chiều em hết. Vậy nha anh phải đi cùng sếp rồi. Ừ ừ... không gọi nữa nha!
Đám vệ sĩ cứ ganh tị rồi trêu chọc Vinh đủ đường. Vì bạn gái của anh ta cả bọn vệ sĩ đều biết cả, cũng xinh mà kiêu kỳ.
- Uây Vinh. Hổ cái ghen à?
- Còn lâu nó mới dám ghen. Chúng mày uống ít thôi, tàn dư của lão Chen còn khá nhiều đấy.
- Rồi rồi... khỏi cần nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.