Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!
Chương 67: Phiên ngoại 1: Anh bân chưa bao giờ phải xoắn
Kháo Kháo
17/11/2020
EDITOR: LAM
Dịp nghỉ hè dài nhất trong cuộc đời của mỗi con người chính là sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, dài tới nỗi ngay cả Lâm Tiểu Bân mà cũng muốn đi ra ngoài làm thêm. Nhưng bố mẹ của hắn lại không đồng ý, họ nói nếu ra ngoài làm thêm chi bằng ở nhà giúp họ trông coi cửa tiệm, một tháng sẽ cho hắn thêm 1000 tệ (*) tiền tiêu vặt.
Lâm Tiểu Bân cảm thấy cay đắng.
Bình thường ở ngoài trông coi cửa tiệm tám tiếng một ngày lương đã hơn 2000 (1) mà bố mẹ hắn chỉ cho có 1000. Hơn nữa lúc cầm được tờ tiền trên tay còn bị mắng tới mắng lui nói hắn chỉ biết xài tiền, được mỗi ưu điểm duy nhất chính là sự tự do, khi không có khách thì được phép bấm điện thoại và bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi nếu như có bạn bè rủ ra ngoài chơi.
(*) 1000 RMB = 3.299.763,17 VNĐ
(1) 2000 RMB = 6.599.526,33 VNĐ
Lâm Tiểu Bân thật sự chơi hết mình suốt cả kì nghỉ hè, một tuần phải có ít nhất vài nhóm người hẹn hắn ra ngoài chơi.
Còn đối với nhóm anh Triển một tuần họ sẽ gặp mặt nhau một lần, thi thoảng sẽ ở bên ngoài ăn cơm xem phim, lại có đôi khi sẽ cùng nhau chơi bóng rổ, đánh bi-a, lại có những lúc sẽ đến phòng trọ của anh Triển ăn cá nướng, nấu lẩu, uống bia, vân vân.
Tuy rằng phòng trọ diện tích nhỏ nhưng đối với bốn đứa học sinh THPT mới tốt nghiệp mà nói thì đấy mới chính là thiên đường. Đó là nơi mà bọn họ có thể tùy ý đến chơi, nghĩ muốn game thì game, muốn nhậu nhẹt thì nhậu nhẹt, hoàn toàn không cần lo lắng bố mẹ đột nhiên đẩy cửa ra hỏi họ đang làm gì. Cho nên ba người thật sự rất thích ở phòng trọ của anh Triển.
Lâm Tiểu Bân thậm chí còn muốn ngủ qua đêm để có thể vừa nói chuyện phiếm vừa chơi game tới nửa đêm, ngày hôm sau còn được ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa. Nhưng mỗi một lần như thế Ngô Uyên lại túm cổ hắn lôi đi.
Ngô Uyên nói: Chật chội.
Thế nhưng Cố Kỳ Nam lại có thể, lẽ dĩ nhiên là do nhà cậu ấy quá xa, hắn có thể hiểu được. Hắn cũng không có ý đuổi Cố Kỳ Nam nhưng tại sao cậu thể ngủ lại được còn hắn thì không?
Lâm Tiểu Bân hỏi, “Mỗi lần Tiểu Nam Tử ngủ lại, anh Triển cũng không ngại chen chung một cái giường. Tao ngủ trên sàn nhà cũng được mà? Tao không muốn về nhà, ngủ trễ một chút là mẹ tao lại chửi tao.”
Ngô Uyên dòm hắn như dòm một đứa ngu si, “Bân à, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.”
Lâm Tiểu Bân. “?”
Ngô Uyên lắc đầu, “Mày khờ quá đi mất.”
Lâm Tiểu Bân cười ha hả, sau đó nói, “Tao phát hiện ra từ sau khi mày có bồ tính tình càng lúc càng kiêu ngạo quá ta?”
Ngô Uyên thở dài, “Mày tự động não đi, suy nghĩ cho kĩ vào.”
Lâm Tiểu Bân chẳng hiểu Ngô Uyên muốn hắn nghĩ cái gì, quái quái gở gở, có chuyện gì sao không nói thẳng chứ?
Tất nhiên, Lâm Tiểu Bân sẽ không vì thế mà so đo với Ngô Uyên, hắn luôn luôn rộng lượng.
Có lẽ là do Ngô Uyên sợ phải về nhà một mình lúc khuya đi? Cho nên lúc Ngô Uyên kéo hắn, hắn vẫn sẽ thuận theo ý Ngô Uyên.
Dù sao cái thôn này cũng có chút đáng sợ, anh Triển không bao giờ để Cố Kỳ Nam tới đây một mình, ảnh vẫn luôn đích thân dẫn cậu ấy vào, dù là thế nhưng anh Triển chưa từng một lần đưa đón hắn.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Bân cảm thấy trong dịp nghỉ hè này, Ngô Uyên mới là người kì quặc nhất.
Từ khi lập ra nhóm đàn em, ba người bọn họ chưa từng gửi tin riêng cho nhau, có gì muốn chia sẻ đều sẽ thảo luận hết trên nhóm. Thế mà mùa hạ năm nay, Ngô Uyên nhắn tin riêng cho hắn rất nhiều lần, hơn nữa chủ đề tán gẫu cũng diệu kì không kém.
Chẳng hạn như trang “Quả Xoài Nhỏ Confession” của Thất Trung, trường học vẫn chưa tìm ra được ai là admin đứng sau tài khoản này thế nên nó vẫn còn tồn tại. Thời điểm nghỉ hè, bên trên lại đăng thêm một bài viết mới với tiêu đề là:
《Nghe nói CP Học Tập thi đỗ chung một thành phố với nhau?》
《Ngay tại tiết chào cờ trong buổi lễ nhập học kì của trường có một vị đại ca bị bắt đọc bảng kiểm điểm trước toàn thể học sinh, cuối cùng ảnh lại chân thành thông báo “Trong lòng tôi chỉ muốn đi theo bạn cùng bàn nỗ lực học hành” mọi người còn nhớ không? Nghe nói CP Học Tập tuyệt mĩ này thi đậu chung một thành phố đó! Đàn anh, đàn chị cuối cấp mau mau nói cho em biết chuyện này có phải sự thật không ạ?》
Phía dưới có người bình luận nói đúng là sự thật.
《Thử hỏi có ai mà không muốn đi theo đàn anh Cố để học tập đâu? Đàn anh Cố anh mau ngó tới xem có phải em học rất dốt không? Anh có thể dạy Toán cho em chứ? Em cam đoan trong lòng chỉ có anh! Và học hành!》
《Vui lòng không xé tình yêu tuyệt mĩ của CP Học Tập!》
《Đàn anh cá biệt ấy tên là gì thế nhỉ? 555 (2), ảnh siêu giỏi luôn đó, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho anh ấy kích động tức mức vượt qua những 600 (3) người để thi đậu đại học chính quy thế! Dã man lắm luôn đó, 600 người! Cứ mỗi lần có buổi họp lớp là lại y như rằng giáo viên chủ nhiệm sẽ nhắc tới sự tích của ảnh những 600 lần!》
(2) 555: 呜呜呜, wū wū wū đọc lái thành hu hu hu.
(3) Nguyên văn là 八百名, thiệt là tác giả làm tui bối rối dữ lắm, mới chương 66 còn để là 600, nay thành 800 rồi.
Uyên: Sau khi đọc xong mày có cảm tưởng gì?
Văn Võ ca: Đúng vậy, tóm lại là cái giống ôn gì đã kích thích anh Triển điên cuồng học tập vậy? Tao cũng ngạc nhiên lắm!
Uyên: …
Uyên: … Trọng điểm đâu có nằm ở đó?
Văn Võ ca: Ồ.
Văn Võ ca: CP Học Tập?
Uyên: Ừ.
Văn Võ ca: Mày lạc hậu thế luôn hả? Ngay cả trào lưu “xào CP” của giới trẻ mà mày cũng hông biết luôn? Ngẫm lại mới thấy, anh Triển và Tiểu Nam Tử đúng là CP gay tuyệt mỹ luôn đấy! Nhưng mà lần trước cái người chụp ảnh bọn họ rồi đi rêu rao gay này gay nọ bị anh Triển đá bay luôn cái bàn đó, cho nên tao khuyên mày đừng có share cái confession này cho ảnh xem. Dù sao anh Triển thẳng còn hơn sắt thép, ảnh không thể tiếp thu cái loại trào lưu gay này đâu.
Uyên: …
Uyên: Cho nên mày nghĩ rằng “xào CP” là chuyện bình thường?
Văn Võ ca: Gì trời?
Văn Võ ca: Sao tao biết được?
Sau cuộc trò chuyện này, Ngô Uyên thỉnh thoảng sẽ gửi một vài tin tức về đồng tính luyến ái cho Lâm Tiểu Bân đọc hoặc là đề cử hắn xem 《 Brokeback Mountain 》,《Lam Vũ》, cứ quái quái sao ấy.
Văn Võ ca: Tóm lại ý mày là sao?
Uyên: Không có gì, phổ cập kiến thức cho mày thôi.
Văn Võ ca: Mặc dù tao chưa có bạn gái nhưng tao vẫn là thẳng nam, thẳng còn hơn bê tông cốt thép, đề nghị mày chớ có lo chuyện bao đồng.
Uyên: …
Văn Võ ca: Mày có thể nào ngừng ngay việc nhắn dấu ba chấm hông? Không đúng, dạo gần đây mày cứ là lạ thế nào ấy?
Uyên: Con mẹ nó tao dĩ nhiên biết mày thẳng như bê tông cột thép!Tên diễn viên nữ khiêu dâm Nhật Bản mà mày yêu thích mày đều đã kể với tao cả vạn lần rồi!
Uyên: Nhưng mày cũng nên hiểu biết một chút, lỡ đâu bên cạnh mày có người cong thì sao?
Văn Võ ca: Mày đừng làm tao sợ nha! Mạ ơi mày cong hả?
Uyên: … Dòng ngu ngục, tao có bạn gái mà.
Trước ngày lễ Thất Tịch (4), Lâm Tiểu Bân phát hiện ra một nhà hàng pizza mà hắn yêu thích đang phát động một sự kiện quảng cáo, phần ăn tình nhân đêm Thất Tịch, đi hai người miễn phí một người. Lâm Tiểu Bân hào hứng ném link quảng cáo lên trên nhóm chat, triệu tập mọi người tới đó ăn.
(4) Thất Tịch: Nguyên văn 七夕, theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, thất Tịch là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch gắn liền với sự tích Ngưu Lang – Chức Nữ bắt cầu Ô Thước để gặp nhau.
Cả nhà Khưu Nhiên Dĩnh đã đi ra ngoài du lịch cho nên Ngô Uyên tạm thời bị bỏ rơi, mà vừa khéo cả bọn có bốn người, hai người sẽ được miễn phí.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ơi hỡi các anh em, món hời 100 triệu đây!
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Đây là phần ăn couple mà?
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Mày trợn to cặp mắt chó của mày lên mà nhìn đi, không phân biệt giới tính tình nhân! Bốn đứa tụi mình tới đó ăn đi! Cứ bảo tụi mình là gay, kiểu gì cũng được cho vào!
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: …
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao không muốn đi, cảm ơn.
Sau đó Ngô Uyên lại gửi tin nhắn riêng cho hắn, nói hắn phải biết tế nhị chút, lễ Thất Tịch mà còn hẹn người đi chung.
Lâm Tiểu Bân thật sự không hiểu, bạn gái của Ngô Uyên không có mặt trong khi cả đám còn lại vẫn độc thân, thế thì cớ làm sao mà đêm Thất Tịch không thể rủ nhau tụ tập?
Hai người vẫn đang ầm ĩ trong khung đối thoại riêng thì Cố Kỳ Nam đã lên nhóm thảo luận về chuyện này.
Tiểu Nam Tử: Lời ghê chưa này! Em với anh Triển muốn đi!
Tiểu Nam Tử: Anh Uyên đi cùng nha, như vậy vừa đủ bốn người.
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Ok.
Lâm Tiểu Bân không thể chịu đựng được nữa, rõ ràng một giây trước trong tin nhắn riêng kêu là đừng có đi, sang tới giây thứ hai đã ngay lập tức trở mặt.
Văn Võ ca: Bàn tay to của anh Bân vào ngày mai sẽ được đặt trên người của chú mày đó.
Uyên: Bân à, tao thực sự đồng cảm với mày.
Văn Võ ca: ???
Uyên: Đầu óc ngu si.
Văn Võ ca: Mẹ kiếp mày!
Văn Võ ca: Coi chừng đòn thiết quyền của tao!
Ngày hôm sau, khi đã ăn xong bữa thịt nướng, bốn người đi dạo trên phố. Khắp chốn đều là những đôi tình nhân và quầy bán hoa hồng di động. Nhìn thấy bốn thằng con trai bọn họ, chẳng ai nhào tới mời mua hoa cả. Bốn người đang sải bước vòng quanh thì tự nhiên Cố Kỳ Nam lại chạy tới chỗ cô bé bán hoa mua một nhành hồng đỏ.
Lâm Tiểu Bân thắc mắc, “Mi mua bông làm gì?”
Bỗng dưng, Ngô Uyên thụi cùi chỏ vào eo của Lâm Tiểu Bân, suýt chút nữa khiến eo của hắn bầm một mảng.
Lâm Tiểu Bân rít gào, rượt đánh Ngô Uyên trên đường cái.
Triển Minh hạn hán lời, hắn xấu hổ giùm cho hai đứa nó, cùng Cố Kỳ Nam xoay người muốn đi.
Lâm Tiểu Bân thấy thế nên hô lên, “Các người định đi đâu?”
Cố Kỳ Nam dừng bước trả lời hắn, “Tới chỗ của anh Triển.”
Lâm Tiểu Bân giơ tay xung phong, “Tui cũng muốn đi! Mua bia về uống!”
Lời vừa dứt, Ngô Uyên đã ngay lập tức ôm lấy cổ hắn, cứng rắn kéo đi, “Đừng, mày vẫn nên theo tao về nhà đi. Ngày hôm nay mày ra ngoài mẹ mày chẳng phải đã nói sẽ đánh gãy chân mày nếu mày không về trước mười giờ à?”
Lâm Tiểu Bân giãy giụa, “Câu cửa miệng của má tao mà!”
Nhưng vẫn bị Ngô Uyên lôi xềnh xệch rời đi.
Ngô Uyên kéo Lâm Tiểu Bân đi xa cả chục mét rồi mới thì thầm, “Dòng ngu ngục như mày biết khi nào mới nhìn xa trông rộng được một chút?”
Lâm Tiểu Bân thật sự bối rối, “Mạ mày nói huỵch toẹt ra có được không?”
Ngô Uyên dứt khoát trả lời, “Anh Triển và Tiểu Nam Tử muốn đi chơi lễ, mày đòi theo làm gì?”
Lâm Tiểu Bân thốt lên, “Tao cũng muốn đón lễ.”
“…”
Ngô Uyên thật sự muốn nhào lên tẩn vào cái não óc chó này của hắn.
“Mày đón lễ gì? Đêm Thất Tịch của tình nhân, mày làm quái gì có bồ, đón lễ ở đâu ra? Con mẹ nó thứ như mày chỉ có nước đón lễ Quốc Tế Độc Thân thôi, chờ hai tháng sau đi!”
Lâm Tiểu Bân không phục, “Thế sao anh Triển và Tiểu Nam Tử thì được?”
Ngô Uyên mỉm cười, “Tại vì người ta đang nói chuyện yêu đương!”
Lâm Tiểu Bân sợ hãi tột độ, “Với ai?”
Ngô Uyên, “… Mày mà cũng thi đậu được cao đẳng, tao bắt đầu nghi ngờ chế độ liên thông đại học ở nước mình rồi đó.”
Lâm Tiểu Bân giơ lên ngón tay giữa, “Tao lặp lại một lần cuối, con – mẹ – nó – mày – có – thể – nào – nói – rõ – ra – không? Tao phát hiện ra dạo gần đây mày kì lạ lắm nhé! Nói chuyện sao cứ lấp lửng hoài vậy? Tóm quần là có cái gì không thể nói ra thành lời được à?”
Ngô Uyên cũng đáp lại hắn bằng một ngón tay giữa, “Mới nãy tao đã thẳng tới mức đó rồi, mày cẩn thận ngẫm lại những gì tao vừa nói xem? Anh Triển và Tiểu Nam Tử muốn đi chơi lễ, hai người bọn họ đón lễ, không có ai khác. Mày nghĩ thế nào?”
Lâm Tiểu Bân lắc đầu, “Không biết.”
Ngô Uyên xoay người bước đi, vẫy vẫy tay, “Bye!”
Lâm Tiểu Bân sau khi trở về liền nhớ lại những lời Ngô Uyên nói ban nãy, hắn cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai.
Văn Võ ca: Đến tột cùng ý của mày là sao?
Văn Võ ca: Hai người bọn họ đi qua đêm trong lễ Thất Tịch? Hai người bọn họ muốn đi mánh lẻ? Hai người bọn họ chiếc bóng cô phòng (5)?
(5) Chiếc bóng cô phòng: Nguyên văn 对影自怜, phiên âm ra là “Đối ảnh tự liên”, hiểu đơn giản chính là quay đầu lại nhìn bóng dáng của chính mình rồi tự thương xót cho bản thân, tự yêu lấy chính mình, hoặc theo ngành hủ nữ học thì đấy gọi là “Tự công tự thụ”. [Cái tự công tự thụ là ý kiến cá nhân của mị, hông có trên baidu đâu.]
Uyên: Không tồi nha Bân, biết xài cả thành ngữ luôn, trình độ văn học có tiến bộ rồi đó.
Uyên: Nếu như não của mày cũng được vậy thì tốt.
Uyên: Tao đã nói huỵch toẹt ra là anh Triển và Tiểu Nam Tử đang hẹn hò, anh Triển là bạn trai của Tiểu Nam Tử, Tiểu Nam Tử là bạn trai của anh Triển, hiểu chưa? Tao nói đến thế rồi mà mày còn không hiểu thì mày mau mau trả lại giấy thông báo trúng tuyển cho trường người ta đi, chớ để trường của người ta phải đóng cửa.
Văn Võ ca: Ha ha ha, hài hước dữ trời.
Uyên: ???
Văn Võ ca: Bữa nay đâu phải Cá Tháng Tư, mày gạt tao làm gì?
Uyên: …
Văn Võ ca: Mày lừa hổng nổi anh Bân nhà mày đâu! Ha ha! Hai người họ vốn thích đi mánh lẻ với nhau mà, tao tưởng cả tao với mày đều đã biết điều này?
Văn Võ ca: Lêu lêu lêu lêu lêu lêu.
Uyên: Cút.
Văn Võ ca: Mày đừng có thẹn quá hóa giận nha.
Gần đến ngày khai giảng, hợp đồng thuê trọ của Triển Minh đã hết hạn, nếu mướn thêm một tháng nữa thì không có lời. Cố Kỳ Nam kiên quyết đề nghị hắn tới ở tạm trong căn hộ cũ của nhà mình.
Hành lý của Triển Minh không quá nhiều nhưng cả ba vẫn đến hỗ trợ chuyển nhà, sẵn tiện cùng nhau vệ sinh một chút phòng ở mới.
Cố Kỳ Nam giải thích rằng căn hộ này là nơi mà mẹ cậu từng sinh sống trước khi kết hôn, khu chung cư này đã tồn tại từ rất lâu, nghe nói nằm trong vùng quy hoạch của dự án khu đô thị mới Nam Châu, qua vài năm nữa chắc sẽ bị phá bỏ và di dời sang nơi khác, bởi vậy phòng ở vẫn được giữ lại chứ không bán đi.
Anh Triển ở Nam Châu không có chỗ ở, sau này ra ngoài học đại học nữa, một vài đồ đạc này nọ chẳng biết phải cất ở đâu, thậm chí Lâm Tiểu Bân còn lo có khi nào ảnh ở lại nơi đất khách quê người không về Nam Châu nữa không, dù sao ở nơi này ảnh không có nhà, cũng chẳng có người thân. Nhưng sau khi dọn tới chỗ ở mới, anh Triển lại mua thêm một ít đồ gia dụng nữa, chẳng hạn như lò vi sóng, nồi cơm điện, mấy đôi đũa, mấy cái chén, đại khái là nghỉ hè và nghỉ đông vẫn sẽ trở về Nam Châu.
Lâm Tiểu Bân thở phào nhẹ nhõm. Anh Triển còn đúc cả bánh Kê Tử cho bọn họ ăn nữa, hương vị tuyệt đỉnh luôn.
Mặc dù căn hộ mới chuyển tới là kiểu một phòng (6) nhưng vẫn rộng hơn rất nhiều so với chỗ trọ, một phòng ngủ và một phòng bếp lộ thiên, mặc dù đã cũ nhưng bên trong được bảo trì rất khá, vô cùng sạch sẽ.
(6) Căn hộ một phòng: Nguyên văn 一居室, tức là kiểu căn hộ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
Tuy rằng đồ nội thất ban đầu đã được sử dụng mười mấy năm nhưng chỉ cần lau chùi một chút thì vẫn xài được, chất lượng không tồi.
Có bàn ăn, có ghế dựa; còn có một chiếc sô pha nhỏ mới toanh.
Cố Kỳ Nam cười hớn hở, cậu dùng tiền tiêu vặt của mình để mua một chiếc số pha giá rẻ trên mạng.
“Làm như vậy mới có chỗ cho mọi người ngồi mỗi khi tới chơi chứ.” Cố Kỳ Nam nói.
Lâm Tiểu Bân ngồi phịch lên trên ghế sô pha, tán thưởng hành động của Cố Kỳ Nam, “Hông hổ là Tiểu Gia Tinh!”
Thế nhưng đến tối, Ngô Uyên vẫn cứ túm đầu hắn lôi đi không cho ngủ lại.
Lâm Tiểu Bân giận dữ hỏi, “Tao có thể nằm ngoài phòng khách mà! Sao đách cho tao ở?”
“Ha ha.” Lâm Tiểu Bân khinh bỉ, “Mày đu CP Học Tập từ khi nào đấy?”
Ngô Uyên dòm hắn như dòm một kẻ ngu si.
Lâm Tiểu Bân suy nghĩ một lúc, nghi ngờ hỏi, “Không đúng, mày thực sự cho rằng anh Triển và Cố Kỳ Nam đang hẹn hò hả?”
Ngô Uyên kìm nén xúc động muốn đánh hắn, “Ờ, chuyện rõ rành rành thế còn gì?”
“Rõ rành rành chỗ nào?”
“Không khí, ánh mắt bọn họ nhìn nhau, và cả một vài cử chỉ đụng chạm nho nhỏ nữa.”
Lâm Tiểu Bân im lặng, mãi cho tới khi rời khỏi khu chung cư mới mở miệng, “Uyên à, chắc không phải mày lên mạng đọc mấy cái CP Học Tập này nọ xong bị tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?”
Ngô Uyên, “… Mày nhanh ngậm miệng lại đi.”
“Thật đó, mày về nhà bình tĩnh ngẫm nghĩ lại đi. Tình anh em thuần khiết như thế mà bị cặp mắt chó của mày ngó thành gay. Tao đau lòng lắm luôn, tao thậm chí còn hoài nghi người đang có xu hướng cong dần là mày phải không?”
Ngô Uyên từ bỏ câu thông vấn đề này với Lâm Tiểu Bân, sau đó nói, “Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, nếu bạn bè của mày là đồng tính luyến, mày có cảm giác thế nào?”
Lâm Tiểu Bân suy nghĩ một lúc lâu, ngơ ngác trả lời, “Tao hổng biết, ôi chao, tao hông tưởng tượng ra được, chỉ cần nó không giương móng vuốt gay lên người tao thì tao sao cũng được hết…”
“Ok ok.” Ngô Uyên nói, “Vậy là được rồi.”
Thời gian trôi rất nhanh, kì nghỉ hè chấm dứt, cả bốn người lần lượt nhập học.
Sau khi khai giảng, chuyện bài vở của từng người đều rất bận rộn. Nhất là Cố Kỳ Nam, dường như bài tập về nhà trong chuyên ngành mà cậu theo đuổi có rất nhiều câu với độ khó cực kì cao, từ Thứ Hai đến Thứ Sáu lu bu suốt cả ngày, mỗi đêm đều phải ở thư viện làm bài tới tận khi đóng cửa mới quay trở về kí túc xá.
Lâm Tiểu Bân là người có lượng bài tập ít nhất nhưng hắn cũng đồng dạng rất vội vàng, ngay khi mới vừa nhập học, hắn cứ như người lạc chân vào Vườn Thượng Uyển lộng lẫy, cái gì cũng thấy mới mẻ. Hắn tham gia ba câu lạc bộ là anime, du lịch xe đạp và hội đoàn sinh viên, một tuần bảy ngày kín hết lịch không có khoảng trống.
Với cả…
Lâm Tiểu Bân ở trong câu lạc bộ du lịch xe đạp có quen biết với một đàn chị khóa trên, lớn hơn hắn hai tuổi, cao một mét bảy, tóc cột đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, rất có kinh nghiệm trong việc đi du lịch bằng xe đạp, siêu cấp lợi hại. Đàn chị thường trêu chọc hắn, nói hắn y hệt đứa trẻ con.
Hầy.
Nói sao đây ta, Lâm Tiểu Bân lần đầu tiên trong đời có chút cảm giác tâm sự của chàng thiếu nam, mỗi ngày nếu có rảnh hắn nhất định mò lên Wechat lướt xem vòng bạn bè, lướt đến mức sắp lòi hai tròng mắt bởi vì sợ sẽ bỏ sót tin tức gì đó trên vòng của đàn chị.
Cho nên ngay tại thời khắc anh Triển và Cố Kỳ Nam đăng dòng trạng thái giống hệt nhau lên vòng bạn bè, hắn là người đầu tiên phát hiện ra.
Cả hai phát cùng một bức ảnh, bên trong chụp hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau, một người tay trắng nõn nà, người còn lại tay rất to, có hơi đen.
Lâm Tiểu Bân vô cùng quen thuộc với hai người, hắn rất nhanh đã nghĩ đừng có nói đôi tay này là của hai người đó nha?
Nắm tay như thế là có ý gì? Cũng quá mắc ói đi chứ?
Sau đó hắn lại nhìn đến mặt chữ bên trên, Cố Kỳ Nam gõ một cái biểu cảm mặt tươi cười còn anh Triển lại là “Có người, chớ thương nhớ (7).”
(7) Đăng status dỗ người yêu level Triển ca:. Rất cục súc. =]]
Này con mẹ nó cũng quá thẳng thắn đi?
Lâm Tiểu Bân sốc tới mức đánh rơi cả di động xuống đất, hắn nhặt lên rồi gửi cho Ngô Uyên một cái tin để xác nhận.
Văn Võ ca: Mày có nhìn thấy bài đăng mới nhất của anh Triển và Tiểu Nam Tử trên vòng không?
Uyên: Thấy, tao còn thả like mà.
Văn Võ ca: Mày không sốc chút nào hết hả?
Uyên: Ồ? Bân ơi, não của mày trở về rồi à?
Văn Võ ca: Đệch mợ mày!
Uyên: Tao đã sớm nói với mày năm trăm lần rồi đấy thôi?
Uyên: Chẳng phải mày nói đâu có dễ gì lừa được anh Bân sao?
Văn Võ ca: … Bọn họ làm sao vậy chứ? Công khai ngay tại vòng bạn bè luôn???
Uyên: Công khai cái quần, chỉ những ai đồng thời quen cả hai người mới biết ảnh chụp của họ giống nhau. Tiểu Nam Tử để chế độ tùy chọn chặn không cho nhóm người trung học xem, dòng trạng thái này chỉ để bạn học đại học thấy thôi.
Văn Võ ca: Là sao?
Uyên: Có người muốn theo đuổi anh Triển, em ấy ghen nên mới đánh dấu chủ quyền đấy. Tao bày.
Văn Võ ca: … Tại sao tao không biết một thứ gì luôn vậy?
Uyên: Bởi vì mày ngu si.
Uyên: Nguyên cớ do đâu mà hồi 12 anh Triển điên cuồng học hành, là vì muốn đậu chung một thành phố với Tiểu Nam Tử đấy.
Lúc này Lâm Tiểu Bân mới nhớ lại sinh hoạt năm cuối cấp của mình, hắn phát hiện tuy rằng chỉ mới trôi qua cách đây vài tháng nhưng mà hắn đã sớm đem những kí ức này quên sạch sành sanh, chỉ trừ việc ăn uống và chơi bời ra.
Hắn chỉ nhớ bốn người ở trong phòng trọ ăn cá nướng, ở bên ngoài uống trà sữa, ăn thịt xiên thôi. Hổng phải cả bốn người vẫn luôn tụ tập cùng nhau sao? Anh Triển và Tiểu Nam Tử hẹn hò từ bao giờ?
Quá đáng sợ rồi đó!
Không đúng, Lâm Tiểu Bân cẩn thận suy xét, thế chả khác nào trong nhóm đàn em có mỗi mình hắn là cẩu độc thân?
Lâm Tiểu Bân không phục, lập tức dùng tốc độ bàn tay nhanh như chớp gõ tin nhắn vô trong nhóm.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ba vị đại nhân, xin hỏi làm cách nào mới có thể cưa đổ được nữ thần?
Nếu như thật sự muốn bàn về ưu điểm của Lâm Tiểu Bân, vậy thì chắc chắn chính là không suy nghĩ quá nhiều.
Không xoắn xuýt bạn tốt của mình tại sao đột nhiên lại quay sang hẹn hò với nhau, cũng chẳng xoắn xuýt tính hướng của bọn họ sao lại bất đồng với người khác, hắn chỉ cần mọi người vẫn là bạn tốt của nhau là được.
Đường đời còn dài, lo nghĩ nhiều về chuyện của người khác thật sự quá vô vị.
Đó chính là anh Bân.
Anh Bân chưa bao giờ phải xoắn!
Dịp nghỉ hè dài nhất trong cuộc đời của mỗi con người chính là sau khi kết thúc kì thi tuyển sinh đại học, dài tới nỗi ngay cả Lâm Tiểu Bân mà cũng muốn đi ra ngoài làm thêm. Nhưng bố mẹ của hắn lại không đồng ý, họ nói nếu ra ngoài làm thêm chi bằng ở nhà giúp họ trông coi cửa tiệm, một tháng sẽ cho hắn thêm 1000 tệ (*) tiền tiêu vặt.
Lâm Tiểu Bân cảm thấy cay đắng.
Bình thường ở ngoài trông coi cửa tiệm tám tiếng một ngày lương đã hơn 2000 (1) mà bố mẹ hắn chỉ cho có 1000. Hơn nữa lúc cầm được tờ tiền trên tay còn bị mắng tới mắng lui nói hắn chỉ biết xài tiền, được mỗi ưu điểm duy nhất chính là sự tự do, khi không có khách thì được phép bấm điện thoại và bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi nếu như có bạn bè rủ ra ngoài chơi.
(*) 1000 RMB = 3.299.763,17 VNĐ
(1) 2000 RMB = 6.599.526,33 VNĐ
Lâm Tiểu Bân thật sự chơi hết mình suốt cả kì nghỉ hè, một tuần phải có ít nhất vài nhóm người hẹn hắn ra ngoài chơi.
Còn đối với nhóm anh Triển một tuần họ sẽ gặp mặt nhau một lần, thi thoảng sẽ ở bên ngoài ăn cơm xem phim, lại có đôi khi sẽ cùng nhau chơi bóng rổ, đánh bi-a, lại có những lúc sẽ đến phòng trọ của anh Triển ăn cá nướng, nấu lẩu, uống bia, vân vân.
Tuy rằng phòng trọ diện tích nhỏ nhưng đối với bốn đứa học sinh THPT mới tốt nghiệp mà nói thì đấy mới chính là thiên đường. Đó là nơi mà bọn họ có thể tùy ý đến chơi, nghĩ muốn game thì game, muốn nhậu nhẹt thì nhậu nhẹt, hoàn toàn không cần lo lắng bố mẹ đột nhiên đẩy cửa ra hỏi họ đang làm gì. Cho nên ba người thật sự rất thích ở phòng trọ của anh Triển.
Lâm Tiểu Bân thậm chí còn muốn ngủ qua đêm để có thể vừa nói chuyện phiếm vừa chơi game tới nửa đêm, ngày hôm sau còn được ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa. Nhưng mỗi một lần như thế Ngô Uyên lại túm cổ hắn lôi đi.
Ngô Uyên nói: Chật chội.
Thế nhưng Cố Kỳ Nam lại có thể, lẽ dĩ nhiên là do nhà cậu ấy quá xa, hắn có thể hiểu được. Hắn cũng không có ý đuổi Cố Kỳ Nam nhưng tại sao cậu thể ngủ lại được còn hắn thì không?
Lâm Tiểu Bân hỏi, “Mỗi lần Tiểu Nam Tử ngủ lại, anh Triển cũng không ngại chen chung một cái giường. Tao ngủ trên sàn nhà cũng được mà? Tao không muốn về nhà, ngủ trễ một chút là mẹ tao lại chửi tao.”
Ngô Uyên dòm hắn như dòm một đứa ngu si, “Bân à, tao chỉ muốn tốt cho mày thôi.”
Lâm Tiểu Bân. “?”
Ngô Uyên lắc đầu, “Mày khờ quá đi mất.”
Lâm Tiểu Bân cười ha hả, sau đó nói, “Tao phát hiện ra từ sau khi mày có bồ tính tình càng lúc càng kiêu ngạo quá ta?”
Ngô Uyên thở dài, “Mày tự động não đi, suy nghĩ cho kĩ vào.”
Lâm Tiểu Bân chẳng hiểu Ngô Uyên muốn hắn nghĩ cái gì, quái quái gở gở, có chuyện gì sao không nói thẳng chứ?
Tất nhiên, Lâm Tiểu Bân sẽ không vì thế mà so đo với Ngô Uyên, hắn luôn luôn rộng lượng.
Có lẽ là do Ngô Uyên sợ phải về nhà một mình lúc khuya đi? Cho nên lúc Ngô Uyên kéo hắn, hắn vẫn sẽ thuận theo ý Ngô Uyên.
Dù sao cái thôn này cũng có chút đáng sợ, anh Triển không bao giờ để Cố Kỳ Nam tới đây một mình, ảnh vẫn luôn đích thân dẫn cậu ấy vào, dù là thế nhưng anh Triển chưa từng một lần đưa đón hắn.
Thế nhưng, Lâm Tiểu Bân cảm thấy trong dịp nghỉ hè này, Ngô Uyên mới là người kì quặc nhất.
Từ khi lập ra nhóm đàn em, ba người bọn họ chưa từng gửi tin riêng cho nhau, có gì muốn chia sẻ đều sẽ thảo luận hết trên nhóm. Thế mà mùa hạ năm nay, Ngô Uyên nhắn tin riêng cho hắn rất nhiều lần, hơn nữa chủ đề tán gẫu cũng diệu kì không kém.
Chẳng hạn như trang “Quả Xoài Nhỏ Confession” của Thất Trung, trường học vẫn chưa tìm ra được ai là admin đứng sau tài khoản này thế nên nó vẫn còn tồn tại. Thời điểm nghỉ hè, bên trên lại đăng thêm một bài viết mới với tiêu đề là:
《Nghe nói CP Học Tập thi đỗ chung một thành phố với nhau?》
《Ngay tại tiết chào cờ trong buổi lễ nhập học kì của trường có một vị đại ca bị bắt đọc bảng kiểm điểm trước toàn thể học sinh, cuối cùng ảnh lại chân thành thông báo “Trong lòng tôi chỉ muốn đi theo bạn cùng bàn nỗ lực học hành” mọi người còn nhớ không? Nghe nói CP Học Tập tuyệt mĩ này thi đậu chung một thành phố đó! Đàn anh, đàn chị cuối cấp mau mau nói cho em biết chuyện này có phải sự thật không ạ?》
Phía dưới có người bình luận nói đúng là sự thật.
《Thử hỏi có ai mà không muốn đi theo đàn anh Cố để học tập đâu? Đàn anh Cố anh mau ngó tới xem có phải em học rất dốt không? Anh có thể dạy Toán cho em chứ? Em cam đoan trong lòng chỉ có anh! Và học hành!》
《Vui lòng không xé tình yêu tuyệt mĩ của CP Học Tập!》
《Đàn anh cá biệt ấy tên là gì thế nhỉ? 555 (2), ảnh siêu giỏi luôn đó, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho anh ấy kích động tức mức vượt qua những 600 (3) người để thi đậu đại học chính quy thế! Dã man lắm luôn đó, 600 người! Cứ mỗi lần có buổi họp lớp là lại y như rằng giáo viên chủ nhiệm sẽ nhắc tới sự tích của ảnh những 600 lần!》
(2) 555: 呜呜呜, wū wū wū đọc lái thành hu hu hu.
(3) Nguyên văn là 八百名, thiệt là tác giả làm tui bối rối dữ lắm, mới chương 66 còn để là 600, nay thành 800 rồi.
Uyên: Sau khi đọc xong mày có cảm tưởng gì?
Văn Võ ca: Đúng vậy, tóm lại là cái giống ôn gì đã kích thích anh Triển điên cuồng học tập vậy? Tao cũng ngạc nhiên lắm!
Uyên: …
Uyên: … Trọng điểm đâu có nằm ở đó?
Văn Võ ca: Ồ.
Văn Võ ca: CP Học Tập?
Uyên: Ừ.
Văn Võ ca: Mày lạc hậu thế luôn hả? Ngay cả trào lưu “xào CP” của giới trẻ mà mày cũng hông biết luôn? Ngẫm lại mới thấy, anh Triển và Tiểu Nam Tử đúng là CP gay tuyệt mỹ luôn đấy! Nhưng mà lần trước cái người chụp ảnh bọn họ rồi đi rêu rao gay này gay nọ bị anh Triển đá bay luôn cái bàn đó, cho nên tao khuyên mày đừng có share cái confession này cho ảnh xem. Dù sao anh Triển thẳng còn hơn sắt thép, ảnh không thể tiếp thu cái loại trào lưu gay này đâu.
Uyên: …
Uyên: Cho nên mày nghĩ rằng “xào CP” là chuyện bình thường?
Văn Võ ca: Gì trời?
Văn Võ ca: Sao tao biết được?
Sau cuộc trò chuyện này, Ngô Uyên thỉnh thoảng sẽ gửi một vài tin tức về đồng tính luyến ái cho Lâm Tiểu Bân đọc hoặc là đề cử hắn xem 《 Brokeback Mountain 》,《Lam Vũ》, cứ quái quái sao ấy.
Văn Võ ca: Tóm lại ý mày là sao?
Uyên: Không có gì, phổ cập kiến thức cho mày thôi.
Văn Võ ca: Mặc dù tao chưa có bạn gái nhưng tao vẫn là thẳng nam, thẳng còn hơn bê tông cốt thép, đề nghị mày chớ có lo chuyện bao đồng.
Uyên: …
Văn Võ ca: Mày có thể nào ngừng ngay việc nhắn dấu ba chấm hông? Không đúng, dạo gần đây mày cứ là lạ thế nào ấy?
Uyên: Con mẹ nó tao dĩ nhiên biết mày thẳng như bê tông cột thép!Tên diễn viên nữ khiêu dâm Nhật Bản mà mày yêu thích mày đều đã kể với tao cả vạn lần rồi!
Uyên: Nhưng mày cũng nên hiểu biết một chút, lỡ đâu bên cạnh mày có người cong thì sao?
Văn Võ ca: Mày đừng làm tao sợ nha! Mạ ơi mày cong hả?
Uyên: … Dòng ngu ngục, tao có bạn gái mà.
Trước ngày lễ Thất Tịch (4), Lâm Tiểu Bân phát hiện ra một nhà hàng pizza mà hắn yêu thích đang phát động một sự kiện quảng cáo, phần ăn tình nhân đêm Thất Tịch, đi hai người miễn phí một người. Lâm Tiểu Bân hào hứng ném link quảng cáo lên trên nhóm chat, triệu tập mọi người tới đó ăn.
(4) Thất Tịch: Nguyên văn 七夕, theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, thất Tịch là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch gắn liền với sự tích Ngưu Lang – Chức Nữ bắt cầu Ô Thước để gặp nhau.
Cả nhà Khưu Nhiên Dĩnh đã đi ra ngoài du lịch cho nên Ngô Uyên tạm thời bị bỏ rơi, mà vừa khéo cả bọn có bốn người, hai người sẽ được miễn phí.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ơi hỡi các anh em, món hời 100 triệu đây!
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Đây là phần ăn couple mà?
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Mày trợn to cặp mắt chó của mày lên mà nhìn đi, không phân biệt giới tính tình nhân! Bốn đứa tụi mình tới đó ăn đi! Cứ bảo tụi mình là gay, kiểu gì cũng được cho vào!
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: …
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Tao không muốn đi, cảm ơn.
Sau đó Ngô Uyên lại gửi tin nhắn riêng cho hắn, nói hắn phải biết tế nhị chút, lễ Thất Tịch mà còn hẹn người đi chung.
Lâm Tiểu Bân thật sự không hiểu, bạn gái của Ngô Uyên không có mặt trong khi cả đám còn lại vẫn độc thân, thế thì cớ làm sao mà đêm Thất Tịch không thể rủ nhau tụ tập?
Hai người vẫn đang ầm ĩ trong khung đối thoại riêng thì Cố Kỳ Nam đã lên nhóm thảo luận về chuyện này.
Tiểu Nam Tử: Lời ghê chưa này! Em với anh Triển muốn đi!
Tiểu Nam Tử: Anh Uyên đi cùng nha, như vậy vừa đủ bốn người.
Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Ok.
Lâm Tiểu Bân không thể chịu đựng được nữa, rõ ràng một giây trước trong tin nhắn riêng kêu là đừng có đi, sang tới giây thứ hai đã ngay lập tức trở mặt.
Văn Võ ca: Bàn tay to của anh Bân vào ngày mai sẽ được đặt trên người của chú mày đó.
Uyên: Bân à, tao thực sự đồng cảm với mày.
Văn Võ ca: ???
Uyên: Đầu óc ngu si.
Văn Võ ca: Mẹ kiếp mày!
Văn Võ ca: Coi chừng đòn thiết quyền của tao!
Ngày hôm sau, khi đã ăn xong bữa thịt nướng, bốn người đi dạo trên phố. Khắp chốn đều là những đôi tình nhân và quầy bán hoa hồng di động. Nhìn thấy bốn thằng con trai bọn họ, chẳng ai nhào tới mời mua hoa cả. Bốn người đang sải bước vòng quanh thì tự nhiên Cố Kỳ Nam lại chạy tới chỗ cô bé bán hoa mua một nhành hồng đỏ.
Lâm Tiểu Bân thắc mắc, “Mi mua bông làm gì?”
Bỗng dưng, Ngô Uyên thụi cùi chỏ vào eo của Lâm Tiểu Bân, suýt chút nữa khiến eo của hắn bầm một mảng.
Lâm Tiểu Bân rít gào, rượt đánh Ngô Uyên trên đường cái.
Triển Minh hạn hán lời, hắn xấu hổ giùm cho hai đứa nó, cùng Cố Kỳ Nam xoay người muốn đi.
Lâm Tiểu Bân thấy thế nên hô lên, “Các người định đi đâu?”
Cố Kỳ Nam dừng bước trả lời hắn, “Tới chỗ của anh Triển.”
Lâm Tiểu Bân giơ tay xung phong, “Tui cũng muốn đi! Mua bia về uống!”
Lời vừa dứt, Ngô Uyên đã ngay lập tức ôm lấy cổ hắn, cứng rắn kéo đi, “Đừng, mày vẫn nên theo tao về nhà đi. Ngày hôm nay mày ra ngoài mẹ mày chẳng phải đã nói sẽ đánh gãy chân mày nếu mày không về trước mười giờ à?”
Lâm Tiểu Bân giãy giụa, “Câu cửa miệng của má tao mà!”
Nhưng vẫn bị Ngô Uyên lôi xềnh xệch rời đi.
Ngô Uyên kéo Lâm Tiểu Bân đi xa cả chục mét rồi mới thì thầm, “Dòng ngu ngục như mày biết khi nào mới nhìn xa trông rộng được một chút?”
Lâm Tiểu Bân thật sự bối rối, “Mạ mày nói huỵch toẹt ra có được không?”
Ngô Uyên dứt khoát trả lời, “Anh Triển và Tiểu Nam Tử muốn đi chơi lễ, mày đòi theo làm gì?”
Lâm Tiểu Bân thốt lên, “Tao cũng muốn đón lễ.”
“…”
Ngô Uyên thật sự muốn nhào lên tẩn vào cái não óc chó này của hắn.
“Mày đón lễ gì? Đêm Thất Tịch của tình nhân, mày làm quái gì có bồ, đón lễ ở đâu ra? Con mẹ nó thứ như mày chỉ có nước đón lễ Quốc Tế Độc Thân thôi, chờ hai tháng sau đi!”
Lâm Tiểu Bân không phục, “Thế sao anh Triển và Tiểu Nam Tử thì được?”
Ngô Uyên mỉm cười, “Tại vì người ta đang nói chuyện yêu đương!”
Lâm Tiểu Bân sợ hãi tột độ, “Với ai?”
Ngô Uyên, “… Mày mà cũng thi đậu được cao đẳng, tao bắt đầu nghi ngờ chế độ liên thông đại học ở nước mình rồi đó.”
Lâm Tiểu Bân giơ lên ngón tay giữa, “Tao lặp lại một lần cuối, con – mẹ – nó – mày – có – thể – nào – nói – rõ – ra – không? Tao phát hiện ra dạo gần đây mày kì lạ lắm nhé! Nói chuyện sao cứ lấp lửng hoài vậy? Tóm quần là có cái gì không thể nói ra thành lời được à?”
Ngô Uyên cũng đáp lại hắn bằng một ngón tay giữa, “Mới nãy tao đã thẳng tới mức đó rồi, mày cẩn thận ngẫm lại những gì tao vừa nói xem? Anh Triển và Tiểu Nam Tử muốn đi chơi lễ, hai người bọn họ đón lễ, không có ai khác. Mày nghĩ thế nào?”
Lâm Tiểu Bân lắc đầu, “Không biết.”
Ngô Uyên xoay người bước đi, vẫy vẫy tay, “Bye!”
Lâm Tiểu Bân sau khi trở về liền nhớ lại những lời Ngô Uyên nói ban nãy, hắn cảm thấy hình như có cái gì đó sai sai.
Văn Võ ca: Đến tột cùng ý của mày là sao?
Văn Võ ca: Hai người bọn họ đi qua đêm trong lễ Thất Tịch? Hai người bọn họ muốn đi mánh lẻ? Hai người bọn họ chiếc bóng cô phòng (5)?
(5) Chiếc bóng cô phòng: Nguyên văn 对影自怜, phiên âm ra là “Đối ảnh tự liên”, hiểu đơn giản chính là quay đầu lại nhìn bóng dáng của chính mình rồi tự thương xót cho bản thân, tự yêu lấy chính mình, hoặc theo ngành hủ nữ học thì đấy gọi là “Tự công tự thụ”. [Cái tự công tự thụ là ý kiến cá nhân của mị, hông có trên baidu đâu.]
Uyên: Không tồi nha Bân, biết xài cả thành ngữ luôn, trình độ văn học có tiến bộ rồi đó.
Uyên: Nếu như não của mày cũng được vậy thì tốt.
Uyên: Tao đã nói huỵch toẹt ra là anh Triển và Tiểu Nam Tử đang hẹn hò, anh Triển là bạn trai của Tiểu Nam Tử, Tiểu Nam Tử là bạn trai của anh Triển, hiểu chưa? Tao nói đến thế rồi mà mày còn không hiểu thì mày mau mau trả lại giấy thông báo trúng tuyển cho trường người ta đi, chớ để trường của người ta phải đóng cửa.
Văn Võ ca: Ha ha ha, hài hước dữ trời.
Uyên: ???
Văn Võ ca: Bữa nay đâu phải Cá Tháng Tư, mày gạt tao làm gì?
Uyên: …
Văn Võ ca: Mày lừa hổng nổi anh Bân nhà mày đâu! Ha ha! Hai người họ vốn thích đi mánh lẻ với nhau mà, tao tưởng cả tao với mày đều đã biết điều này?
Văn Võ ca: Lêu lêu lêu lêu lêu lêu.
Uyên: Cút.
Văn Võ ca: Mày đừng có thẹn quá hóa giận nha.
Gần đến ngày khai giảng, hợp đồng thuê trọ của Triển Minh đã hết hạn, nếu mướn thêm một tháng nữa thì không có lời. Cố Kỳ Nam kiên quyết đề nghị hắn tới ở tạm trong căn hộ cũ của nhà mình.
Hành lý của Triển Minh không quá nhiều nhưng cả ba vẫn đến hỗ trợ chuyển nhà, sẵn tiện cùng nhau vệ sinh một chút phòng ở mới.
Cố Kỳ Nam giải thích rằng căn hộ này là nơi mà mẹ cậu từng sinh sống trước khi kết hôn, khu chung cư này đã tồn tại từ rất lâu, nghe nói nằm trong vùng quy hoạch của dự án khu đô thị mới Nam Châu, qua vài năm nữa chắc sẽ bị phá bỏ và di dời sang nơi khác, bởi vậy phòng ở vẫn được giữ lại chứ không bán đi.
Anh Triển ở Nam Châu không có chỗ ở, sau này ra ngoài học đại học nữa, một vài đồ đạc này nọ chẳng biết phải cất ở đâu, thậm chí Lâm Tiểu Bân còn lo có khi nào ảnh ở lại nơi đất khách quê người không về Nam Châu nữa không, dù sao ở nơi này ảnh không có nhà, cũng chẳng có người thân. Nhưng sau khi dọn tới chỗ ở mới, anh Triển lại mua thêm một ít đồ gia dụng nữa, chẳng hạn như lò vi sóng, nồi cơm điện, mấy đôi đũa, mấy cái chén, đại khái là nghỉ hè và nghỉ đông vẫn sẽ trở về Nam Châu.
Lâm Tiểu Bân thở phào nhẹ nhõm. Anh Triển còn đúc cả bánh Kê Tử cho bọn họ ăn nữa, hương vị tuyệt đỉnh luôn.
Mặc dù căn hộ mới chuyển tới là kiểu một phòng (6) nhưng vẫn rộng hơn rất nhiều so với chỗ trọ, một phòng ngủ và một phòng bếp lộ thiên, mặc dù đã cũ nhưng bên trong được bảo trì rất khá, vô cùng sạch sẽ.
(6) Căn hộ một phòng: Nguyên văn 一居室, tức là kiểu căn hộ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng vệ sinh.
Tuy rằng đồ nội thất ban đầu đã được sử dụng mười mấy năm nhưng chỉ cần lau chùi một chút thì vẫn xài được, chất lượng không tồi.
Có bàn ăn, có ghế dựa; còn có một chiếc sô pha nhỏ mới toanh.
Cố Kỳ Nam cười hớn hở, cậu dùng tiền tiêu vặt của mình để mua một chiếc số pha giá rẻ trên mạng.
“Làm như vậy mới có chỗ cho mọi người ngồi mỗi khi tới chơi chứ.” Cố Kỳ Nam nói.
Lâm Tiểu Bân ngồi phịch lên trên ghế sô pha, tán thưởng hành động của Cố Kỳ Nam, “Hông hổ là Tiểu Gia Tinh!”
Thế nhưng đến tối, Ngô Uyên vẫn cứ túm đầu hắn lôi đi không cho ngủ lại.
Lâm Tiểu Bân giận dữ hỏi, “Tao có thể nằm ngoài phòng khách mà! Sao đách cho tao ở?”
“Ha ha.” Lâm Tiểu Bân khinh bỉ, “Mày đu CP Học Tập từ khi nào đấy?”
Ngô Uyên dòm hắn như dòm một kẻ ngu si.
Lâm Tiểu Bân suy nghĩ một lúc, nghi ngờ hỏi, “Không đúng, mày thực sự cho rằng anh Triển và Cố Kỳ Nam đang hẹn hò hả?”
Ngô Uyên kìm nén xúc động muốn đánh hắn, “Ờ, chuyện rõ rành rành thế còn gì?”
“Rõ rành rành chỗ nào?”
“Không khí, ánh mắt bọn họ nhìn nhau, và cả một vài cử chỉ đụng chạm nho nhỏ nữa.”
Lâm Tiểu Bân im lặng, mãi cho tới khi rời khỏi khu chung cư mới mở miệng, “Uyên à, chắc không phải mày lên mạng đọc mấy cái CP Học Tập này nọ xong bị tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?”
Ngô Uyên, “… Mày nhanh ngậm miệng lại đi.”
“Thật đó, mày về nhà bình tĩnh ngẫm nghĩ lại đi. Tình anh em thuần khiết như thế mà bị cặp mắt chó của mày ngó thành gay. Tao đau lòng lắm luôn, tao thậm chí còn hoài nghi người đang có xu hướng cong dần là mày phải không?”
Ngô Uyên từ bỏ câu thông vấn đề này với Lâm Tiểu Bân, sau đó nói, “Tao chỉ hỏi mày một câu thôi, nếu bạn bè của mày là đồng tính luyến, mày có cảm giác thế nào?”
Lâm Tiểu Bân suy nghĩ một lúc lâu, ngơ ngác trả lời, “Tao hổng biết, ôi chao, tao hông tưởng tượng ra được, chỉ cần nó không giương móng vuốt gay lên người tao thì tao sao cũng được hết…”
“Ok ok.” Ngô Uyên nói, “Vậy là được rồi.”
Thời gian trôi rất nhanh, kì nghỉ hè chấm dứt, cả bốn người lần lượt nhập học.
Sau khi khai giảng, chuyện bài vở của từng người đều rất bận rộn. Nhất là Cố Kỳ Nam, dường như bài tập về nhà trong chuyên ngành mà cậu theo đuổi có rất nhiều câu với độ khó cực kì cao, từ Thứ Hai đến Thứ Sáu lu bu suốt cả ngày, mỗi đêm đều phải ở thư viện làm bài tới tận khi đóng cửa mới quay trở về kí túc xá.
Lâm Tiểu Bân là người có lượng bài tập ít nhất nhưng hắn cũng đồng dạng rất vội vàng, ngay khi mới vừa nhập học, hắn cứ như người lạc chân vào Vườn Thượng Uyển lộng lẫy, cái gì cũng thấy mới mẻ. Hắn tham gia ba câu lạc bộ là anime, du lịch xe đạp và hội đoàn sinh viên, một tuần bảy ngày kín hết lịch không có khoảng trống.
Với cả…
Lâm Tiểu Bân ở trong câu lạc bộ du lịch xe đạp có quen biết với một đàn chị khóa trên, lớn hơn hắn hai tuổi, cao một mét bảy, tóc cột đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, rất có kinh nghiệm trong việc đi du lịch bằng xe đạp, siêu cấp lợi hại. Đàn chị thường trêu chọc hắn, nói hắn y hệt đứa trẻ con.
Hầy.
Nói sao đây ta, Lâm Tiểu Bân lần đầu tiên trong đời có chút cảm giác tâm sự của chàng thiếu nam, mỗi ngày nếu có rảnh hắn nhất định mò lên Wechat lướt xem vòng bạn bè, lướt đến mức sắp lòi hai tròng mắt bởi vì sợ sẽ bỏ sót tin tức gì đó trên vòng của đàn chị.
Cho nên ngay tại thời khắc anh Triển và Cố Kỳ Nam đăng dòng trạng thái giống hệt nhau lên vòng bạn bè, hắn là người đầu tiên phát hiện ra.
Cả hai phát cùng một bức ảnh, bên trong chụp hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau, một người tay trắng nõn nà, người còn lại tay rất to, có hơi đen.
Lâm Tiểu Bân vô cùng quen thuộc với hai người, hắn rất nhanh đã nghĩ đừng có nói đôi tay này là của hai người đó nha?
Nắm tay như thế là có ý gì? Cũng quá mắc ói đi chứ?
Sau đó hắn lại nhìn đến mặt chữ bên trên, Cố Kỳ Nam gõ một cái biểu cảm mặt tươi cười còn anh Triển lại là “Có người, chớ thương nhớ (7).”
(7) Đăng status dỗ người yêu level Triển ca:
Này con mẹ nó cũng quá thẳng thắn đi?
Lâm Tiểu Bân sốc tới mức đánh rơi cả di động xuống đất, hắn nhặt lên rồi gửi cho Ngô Uyên một cái tin để xác nhận.
Văn Võ ca: Mày có nhìn thấy bài đăng mới nhất của anh Triển và Tiểu Nam Tử trên vòng không?
Uyên: Thấy, tao còn thả like mà.
Văn Võ ca: Mày không sốc chút nào hết hả?
Uyên: Ồ? Bân ơi, não của mày trở về rồi à?
Văn Võ ca: Đệch mợ mày!
Uyên: Tao đã sớm nói với mày năm trăm lần rồi đấy thôi?
Uyên: Chẳng phải mày nói đâu có dễ gì lừa được anh Bân sao?
Văn Võ ca: … Bọn họ làm sao vậy chứ? Công khai ngay tại vòng bạn bè luôn???
Uyên: Công khai cái quần, chỉ những ai đồng thời quen cả hai người mới biết ảnh chụp của họ giống nhau. Tiểu Nam Tử để chế độ tùy chọn chặn không cho nhóm người trung học xem, dòng trạng thái này chỉ để bạn học đại học thấy thôi.
Văn Võ ca: Là sao?
Uyên: Có người muốn theo đuổi anh Triển, em ấy ghen nên mới đánh dấu chủ quyền đấy. Tao bày.
Văn Võ ca: … Tại sao tao không biết một thứ gì luôn vậy?
Uyên: Bởi vì mày ngu si.
Uyên: Nguyên cớ do đâu mà hồi 12 anh Triển điên cuồng học hành, là vì muốn đậu chung một thành phố với Tiểu Nam Tử đấy.
Lúc này Lâm Tiểu Bân mới nhớ lại sinh hoạt năm cuối cấp của mình, hắn phát hiện tuy rằng chỉ mới trôi qua cách đây vài tháng nhưng mà hắn đã sớm đem những kí ức này quên sạch sành sanh, chỉ trừ việc ăn uống và chơi bời ra.
Hắn chỉ nhớ bốn người ở trong phòng trọ ăn cá nướng, ở bên ngoài uống trà sữa, ăn thịt xiên thôi. Hổng phải cả bốn người vẫn luôn tụ tập cùng nhau sao? Anh Triển và Tiểu Nam Tử hẹn hò từ bao giờ?
Quá đáng sợ rồi đó!
Không đúng, Lâm Tiểu Bân cẩn thận suy xét, thế chả khác nào trong nhóm đàn em có mỗi mình hắn là cẩu độc thân?
Lâm Tiểu Bân không phục, lập tức dùng tốc độ bàn tay nhanh như chớp gõ tin nhắn vô trong nhóm.
Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ba vị đại nhân, xin hỏi làm cách nào mới có thể cưa đổ được nữ thần?
Nếu như thật sự muốn bàn về ưu điểm của Lâm Tiểu Bân, vậy thì chắc chắn chính là không suy nghĩ quá nhiều.
Không xoắn xuýt bạn tốt của mình tại sao đột nhiên lại quay sang hẹn hò với nhau, cũng chẳng xoắn xuýt tính hướng của bọn họ sao lại bất đồng với người khác, hắn chỉ cần mọi người vẫn là bạn tốt của nhau là được.
Đường đời còn dài, lo nghĩ nhiều về chuyện của người khác thật sự quá vô vị.
Đó chính là anh Bân.
Anh Bân chưa bao giờ phải xoắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.