Chương 8: Mấy hướng dẫn trên mạng đều là lừa đảo
Tú Sinh
07/07/2020
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Thiếu Dĩnh thấy cậu có hứng thú với vụ án bèn nói cho cậu một chút thông tin. Trương Tiện Ngư vui vẻ nghĩ tới số tiền thưởng. Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, không biết từ lúc nào đã ngà ngà say. Tửu lượng của Trương Tiện Ngư kém nên cậu ít khi uống rượu, uống mấy chai bia vào là bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc Trương Thiếu Dĩnh chuẩn bị ra về, Trương Tiện Ngư cũng bắt đầu mơ màng, Trương Thiếu Dĩnh thấy vậy cũng ngại để cậu tiễn, đành kéo cậu ra cửa nhỏ giọng dặn dò, "Ngô Thủy kia nhìn không đơn giản chút nào, tự cậu phải đề phòng chút, anh thấy cô nàng có mưu đồ."
Trương Tiện Ngư choáng váng, đầu lưỡi xoắn xuýt mãi mới nặn ra được một câu: "Em...không tiền không thế.....cô ấy có thể tính kế gì với em được?"
Đây cũng chính là điều mà Trương Thiếu Dĩnh băn khoăn, nhưng trực giác bảo hắn mục đích của Ngô Thủy này không hề đơn giản, chỉ là hắn tạm thời không đoán được đối phương muốn gì thôi.
"Có khi là nhìn trúng cậu, ham muốn cậu đấy." Trương Thiếu Dĩnh nhìn cậu, hiếm thấy đùa cợt một câu.
Nói thật, Trương Tiện Ngư lớn lên dáng dấp không tệ, vóc người cao ráo da dẻ trắng trẻo, ngũ quan cũng ưa nhìn, duy chỉ có một đôi mắt nhạt màu khiến cậu có vẻ lạnh nhạt xa cách không dễ làm quen, cho nên những cô gái trong thôn chẳng ai dám bắt chuyện với cậu. Nhưng thực ra chỉ cần ở chung một thời gian sẽ phát hiện cậu là một người lòng dạ yếu mềm dễ nói chuyện. Nếu không thì đã không bị Ngô Thủy quấn lấy.
"Nói bậy...." Trương Tiện Ngư cười mắng, "Đầu tháng chín khai giảng em sẽ chuyển vào kí túc xá, Ngô Thủy cũng chỉ ở đây được một tháng thôi, yên tâm đi không sao đâu."
Trương Thiếu Dĩnh còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của hắn, vốn chẳng có tính thuyết phục, cuối cùng hắn chỉ vỗ vỗ vai Trương Tiện Ngư, mong tự bản thân cậu cẩn thận hơn chút.
Tiễn Trương Thiếu Dĩnh xong, cậu loạng choạng đi vào nhà thì trông thấy gương mặt thối của Lận Vô Thủy. Trương Tiện Ngư ngày thường tương đối thô lỗ, thêm men rượu lại càng cẩu thả. Chẳng để ý trên mặt Lận Vô Thủy tỏ rõ không vui, lảo đảo đi thu dọn phòng khách bừa bộn.
Vừa xoay người bưng mâm đồ ăn lên thì trời đất quay cuồng, Trương Tiện Ngư miễn cưỡng giữ cái mâm không đổ.
"Để tôi thu dọn, anh đi nghỉ đi." Lận Vô Thủy thấy thế cũng không thèm tức giận nữa, đỡ lấy cái mâm từ tay Trương Tiện Ngư.
"Không!" Trương Tiện Ngư hoảng sợ, vội vàng ngăn cản nói: "Cô đừng động vào! Mau mau để xuống, đợi tôi ngủ dậy tôi sẽ dọn."
Lận Vô Thủy: "....."
Lận Vô Thủy không muốn tranh giành với con ma men, hắn đành đặt mâm xuống, đỡ cậu vào phòng ngủ. Trương Tiện Ngư say quá, vừa nằm lên giường là ngủ không biết gì, Lận Vô Thủy đứng bên giường nhớ tới cuộc nói chuyện ở cửa ban nãy, không ngờ người này đã âm thầm tính chuyện đuổi hắn đi rồi.
Nếu không phải hôm nay tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn còn tưởng rằng chiến lược của mình rất hoàn mỹ ấy chứ.
Lận Vô Thủy không vui cau mày nhìn người đang ngủ say ở trên giường.
Trương Tiện Ngư ngủ không chút phòng bị, Lận Vô Thủy trầm tư chốc lát sau đó cúi người vươn tay dò xét kinh mạch toàn thân cậu. Không dò xét sâu cũng có thể thấy kinh mạch của Trương Tiện Ngư dồi dào sinh khí, giống y hệt khí tức mà hắn cảm nhận được ở khách sạn kia, Trương Tiện Ngư đúng là người tu hành, tu vi không hề thấp.
Nếu như ngày trước hắn gặp phải người tu hành không rõ lai lịch như vậy, tránh xa thì không nhưng cũng sẽ không chủ động tiếp cận. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại tò mò muốn tiếp cận cậu, dường như còn có cảm tình tốt.
Chuyện này trước giờ chưa bao giờ xảy ra. Vậy nên mới khiến hắn không từ thủ đoạn tiếp cận cậu để tìm hiểu nguyên do trong đó.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại trên người Trương Tiện Ngư cũng không có gì khác lạ. Lẽ nào vấn đề là từ mình? Lận Vô Thủy đứng đó trầm tư.
"Nước...." Người trên giường nhỏ giọng nói, tay chân bủn rủn muốn đứng dậy. Lận Vô Thủy bị cắt ngang mạch suy nghĩ, hắn đi ra ngoài rót một cốc nước ấm cho cậu uống, đợi cậu lại ngủ say lần nữa mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng khách bừa bộn khắp nơi, trên đất vứt lon bia, trên bàn trà là cơm thừa canh cặn. Lận Vô Thủy theo bản năng định thu dọn nhưng vừa đụng tới bát cơm thì nhớ tới dặn dò của Trương Tiện Ngư trước khi ngủ, đành ngượng ngùng rút tay lại.
Trải qua mấy lần thất bại, Lận Vô Thủy tự hiểu rõ trình độ làm việc nhà của mình, nhớ tới mỗi lần hắn làm vỡ bát đĩa là Trương Tiện Ngư đều tức đến giậm chân, trên mặt liền không tự chủ nở nụ cười, cuối cùng hắn lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Trợ lý nhận được điện thoại vừa mừng vừa sợ, đợt này hắn tăng ca sắp điên đến nơi rồi, từ lần Lận tổng hỏi vấn đề kia thì mất hút không thấy bóng dáng. Không tới công ty, điện thoại cũng không nghe máy, toàn bộ công việc của công ty đều chuyển lên tuyến trên giải quyết, đương nhiên cuối cùng vẫn là dồn lên đầu trợ lý là hắn. Chỉ có mấy lần hắn thực sự không giải quyết nổi mới gửi tin nhắn dồn dập cho Lận tổng, đối phương mới chịu nhận video call của hắn, nhưng kể từ lần đó về sau, trợ lý đáng thương không thể gặp được tổng giám đốc nhà mình nữa.
Trợ lý rất muốn khóc lóc cầu xin Lận tổng quay về, hắn sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng mà chưa kịp đợi hắn ổn định tâm tình đã thấy Lận tổng lạnh lùng nói: "Tìm cho tôi một giúp việc tới số 204 tòa số 3 khu Tử Kinh Hoa Viên."
Trợ lý ngạc nhiên buột miệng hỏi theo bản năng: "Được, còn chuyện gì cần tôi giải quyết không?"
Lận Vô Thủy im lặng một chút, nghĩ tới một tháng nữa Trương Tiện Ngư sẽ đuổi mình đi, tránh không khỏi có chút mất mát, nhịn không được hỏi: "Đàn ông thường thích dạng phụ nữ nào?"
Trợ lý ngẩn người ấp úng nửa ngày mới đáp: "Ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngực bự mặt xinh?"
Mặt Lận Vô Thủy tối sầm, nhìn chằm chằm bộ ngực của chính mình. Nhớ tới bộ dạng mình nũng nịu đáng thương mấy ngày qua, hắn trầm giọng hỏi: "Thế là không thích những cô gái biết làm nũng đáng yêu à?"
"Gu đó lỗi thời từ lâu rồi, ngày nào cũng đi làm mệt như chó, làm gì có thằng nào đủ kiên nhẫn đi dỗ dành tiểu công chúa nữa, cả ngày bực dọc vì công việc, đừng nói đàn ông, đến ngay cả bản thân phụ nữ bọn họ cũng không chịu nổi." Trợ lý tức tối chửi mắng.
Lận Vô Thủy nghĩ tới Trương Tiện Ngư ngày nào cũng đi làm từ sớm đến tối, thỉnh thoảng còn phải làm ca đêm, đúng thật là rất khổ cực..... Mà mình mấy ngày này thì nhàn rỗi thảnh thơi, sắc mặt hắn lập tức tối tăm.
Trợ lý dường như vô cùng hiểu rõ vấn đề này, cứ vậy tuôn một tràng: "Theo tôi ý, phú bà vẫn là kiểu khiến người ta yêu thích nhất, nếu mà gặp được một người thì cần gì phải cố gắng phấn đấu nữa.... Có thằng đàn ông nào mà lại không thích cơ chứ."
Trợ lý nhỏ mơ ước gặp phú bà không nhìn thấy sắc mặt tổng tài nhà mình khó coi cỡ nào, chỉ thấy đối phương bên kia lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi." Sau đó điện thoại bị cúp.
Trợ lý: "......" Sao ngài lại biết rồi? Rốt cuộc là biết cái gì chứ?
Tâm tư của ông chủ đúng là dò kim đáy biển, tiểu trợ lý mệt tim quá đi thôi.
- -----------
Nửa tiếng sau giúp việc gia đình tới, Lận Vô Thủy vô cùng hài lòng. Trợ lý này của hắn tuy rằng có chút nhanh nhảu nhưng mà làm việc thì khá ổn thỏa.
Giúp việc dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, nấu canh giải rượu với cháo hoa rồi mới về. Lận Vô Thủy không có việc gì làm bèn ngồi ở sô pha xóa lịch sử duyệt web. Mấy ngày nay hắn sưu tầm không biết bao nhiêu chủ đề, cũng nghiêm túc ứng dụng thực tiễn những bài học đó, nhưng giờ nhìn lại, mấy chủ đề đó toàn dạy suông, toàn mấy thứ vô dụng không nói, suýt nữa còn phản tác dụng.
Lận Vô Thủy bình luận dưới mỗi bài viết câu "Căn bản vô dụng, lừa đảo!", sau đó mới chịu xóa lịch sử.
Hắn cảm thấy trợ lý của mình tương đối đáng tin, tuy rằng không thể dùng phép thuật biến ra ngực bự nhưng mà hắn có thể bù đắp những phương diện khác, ví dụ như làm một phú bà chả hạn.
Lận Vô Thủy hắn chả có gì ngoài tiền.
- ---------
Ngủ một giấc tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào cửa sổ, không còn cái nóng bức ban trưa nữa, nó khiến người ta uể oải không xốc dậy được tinh thần. Trương Tiện Ngư chậm rãi vươn vai, xoa mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Lận Vô Thủy đang ở phòng khách thấy cậu đi ra thì chỉ vào nhà bếp nói: "Có canh giải rượu với cháo ở trong bếp đó."
Hắn nói như vậy Trương Tiện Ngư mới phát hiện có gì không đúng, ánh mắt cậu chậm rãi lướt qua phòng khách sạch sẽ, rốt cuộc nhớ ra sai ở đâu!
Trương Tiện Ngư hoảng loạn vọt vào bếp, đầu tiên là kiểm tra xem đóng kỹ bình gas chưa, thấy đóng rồi mới thở phào một hơi. Sau đó lại mở nồi cơm điện với nồi canh, cũng đều ổn cả. Cháo trong nồi cơm điện còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
Tất cả đều rất bình thường.
Nhưng thế mới chính là không bình thường, cậu bám cửa bếp thò người ra nghi ngờ nhìn Lận Vô Thủy, "Cô làm hết?"
Lận Vô Thủy gật gật đầu, kiêu ngạo nói: "Tôi làm đó, cậu nếm thử xem có ngon hay không?"
Trương Tiện Ngư vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, sát thủ nhà bếp sao có thể đột nhiên bộc phát tài năng nấu nướng được, cậu lấy bát từ trong tủ múc một bát, cẩn thận nếm thử một miếng------cháo hoa mềm mịn thơm ngát, trôi xuống thực quản, vừa vặn làm dịu dạ dày đang khó chịu.
Tất cả những điều này chẳng chân thực chút nào. Trương Tiện Ngư nghĩ thầm, đây là Ngô Thủy giả? Chả lẽ bị thứ không sạch sẽ bám vào?
Nhưng mà nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, Trương Tiện Ngư vẫn nghiêm túc cảm ơn, "Cảm ơn, ăn ngon lắm."
Ánh mắt Lận Vô Thủy nhìn cậu khẽ động, trước đây Trương Tiện Ngư chưa từng nói chuyện với hắn như vậy. Xem ra trợ lý của mình khá đáng tin.
Sau khi gật đầu tỏ vẻ đừng khách khí, Lận Vô Thủy liền gửi tin nhắn wechat cho trợ lý nhà mình, bảo hắn dạo gần đây vất vả rồi, cuối năm tăng gấp đôi tiền thưởng.
Buổi trưa chỉ uống rượu mà không ăn gì, Trương Tiện Ngư thổi phù phù ăn hai bát cháo mới thỏa mãn ợ một cái, tính toán chuyện tiền thưởng.
Trương Thiếu Dĩnh nói chỉ cần cung cấp manh mối trợ giúp phá án là được, nhưng sẽ căn cứ theo tình hình tin tức để cân nhắc tiền thưởng. Cho nên cậu chỉ cần tìm hồn phách của gia đình này, hỏi ra tướng mạo của hung thủ là xong.
Dựa theo suy đoán của Trương Tiện Ngư, ít nhất vẫn còn hồn phách của đứa trẻ bảy tuổi trong căn phòng này, vì ngày đầu tiên chuyển vào Ngô Thủy đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lời hàng xóm bàn tán cũng không phải lời đồn.
Trương Tiện Ngư ghi chép lại những nội dung quan trọng lên sổ, kế hoạch đêm nay là thử chiêu hồn. Cậu liếc mắt nhìn Ngô Thủy đang chơi game trên ghế sa lông, nghĩ thầm phải tránh Ngô Thủy đi mới được.
- ----------
Đêm khuya, đồng hồ điện tử trên tường chỉ vào mười một giờ năm mươi, Trương Tiện Ngư rón rén ra khỏi phòng thử gõ một cái lên cửa phòng Ngô Thủy, thấy cô không đáp lại chắc hẳn ngủ say rồi. Cậu lấy phù an hồn dán lên cửa phòng cô nàng, sau đó cẩn thận bố trí một cái kết giới tạm thời ở phòng khách, Trương Tiện Ngư mới chuẩn bị gọi hồn.
Bàn trà tạm thời đảm nhiệm vị trí bàn thờ, Trương Tiện Ngư đặt một bát hương đồng ở trên, trước bát hương đặt một lá phù chiêu hồn, hai bên trái phải đốt hai cây nến sáp ong. Sau khi chuẩn bị xong, Trương Tiện Ngư đợi đến mười hai giờ đúng thì nhen lửa phù chiêu hồn rồi bỏ nó vào trong bát hương, miệng lẩm nhẩm chú chiêu hồn.
Lá phù chậm rãi bốc cháy trong bát hương, sương mù màu trắng không lập tức tản ra mà lượn vòng phía trên bát hương, ánh nến hai bên lập lòe....Đợi khá lâu nhưng Trương Tiện Ngư vẫn không thấy hồn phách mà mình chiêu gọi đâu.
"Chẳng lẽ hồn phách không còn ở đây nữa rồi?" Trương Tiện Ngư lẩm bẩm, cậu chiêu hồn chưa từng thất bại, nhưng bây giờ đã mười mấy phút, đừng nói gia đình bị hại kia, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng không thấy.
Cậu không biết là trong căn phòng sau lưng cậu, tiểu quỷ mặt trắng bệch sợ hãi núp trong tủ, mỗi khi nó bị trận pháp chiêu hồn ảnh hưởng muốn đi ra ngoài thì lại bị Lận Vô Thủy cạnh cửa dọa cho sợ trốn vào trong tủ.
Lúc còn sống bà nội đã giấu nó vào trong tủ quần áo này, tuy rằng cuối cùng vẫn bị phát hiện nhưng lúc nó chỉ còn một mình thì vẫn thường trốn vào chỗ bà nội chỉ theo bản năng, nơi này có thể cho nó cảm giác an toàn.
Chiêu hồn bước đầu không thuận lợi, xem ra muốn có tiền thưởng cũng không dễ dàng. Trương Tiện Ngư buồn bực thu dọn bàn hương, xé bỏ phù an hồn trên cửa phòng Ngô Thủy, ai oán bỏ đi ngủ.
- --------
"Cửa chính cửa sổ, đóng kỹ cài then."
"Chùm chăn qua đầu, không được ngủ gật."
"Xuỵt...hắn tới rồi"
Giọng trẻ con ngân nga lúc xa lúc gần, âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy. Trương Tiện Ngư cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh, cậu nhớ rõ mình trở về phòng thì ngủ luôn, hiện giờ lại ở xuất hiện ở địa phương quỷ quái này. Cậu tự cấu mình một cái, không đau, chắc là đang trong mộng.
Ánh sáng trong mộng rất mờ, còn có giọng trẻ con the thé không ngừng ngâm nga khúc ca kỳ quái.
Trương Tiện Ngư bình tĩnh, dựa vào ánh sáng mờ ảo quan sát một hồi mới mơ hồ tìm được chút cảm giác quen thuộc, đây là một căn phòng, bố cục trong phòng giống như đúc với căn nhà 204, chỉ khác ở chỗ ánh sáng mờ ảo thôi.
"Cửa chính cửa sổ, đóng kỹ cài then...." Giọng trẻ con bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng, Trương Tiện Ngư xoay người, một đứa trẻ cả người đẫm máu đứng sau cậu, cổ của nó dường như bị vũ khí sắc bén cắt đứt, chỉ còn chút da nối liền hai bộ phận với nhau, lắc la lắc lư.
"Không được ngủ gật, hắn tới rồi...." Đứa trẻ cười vô cùng quái dị, sau đó chạy vào phòng ngủ phụ.
Trương Tiện Ngư hiểu ra, vội vàng đuổi theo, cửa phòng ngủ lại đột nhiên đóng lại ngay trước mắt cậu, cho dù dùng bao nhiêu sức cũng không mở được nó. Căn phòng lại rơi vào yên lặng, giống như sắp có thứ gì đó tới khiến người trong phòng bắt đầu chạy trốn.
Đây là mộng cảnh cửa đứa bé nam kia, lúc nãy không thể chiêu được hồn của nó, không ngờ chính mình lại bị đưa vào trong mộng cảnh.
Trương Tiện Ngư theo bản năng nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường, con số trên đồng hồ vẫn không thay đổi, từ đầu tới cuối đều hiển thị hai giờ.
Không lẽ đây là thời gian gia đình này bị hại? Hoặc là thời gian mà "hắn" đến? Trương Tiện Ngư nhanh chóng động não, cậu luôn cảm thấy câu hát kia đang ám chỉ gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra điểm mấu chốt.
Ngay khi cậu đang trầm tư, con số trên đồng hồ bỗng chốc thay đổi, nó bắt đầu tính thời gian như bình thường. Cùng lúc đó, Trương Tiện Ngư cảm giác được căn phòng yên tĩnh trở nên kỳ quái, giống như đột nhiên sống lại vậy.
Cửa chính và cửa sổ bắt đầu kêu kẽo kẹt rợn người, như thể có thứ gì đó bên ngoài đang cố gắng vào trong. Sau đó trong phòng cũng phát ra tiếng động nho nhỏ. Trương Tiện Ngư cảm giác nhịp tim đập của mình tăng nhanh dồn dập, càng ngày càng sốt ruột, thậm chí cảm nhận được sự sợ hãi....
Cậu đọc thầm thanh tâm chú, thoát khỏi ảnh hưởng của mộng cảnh, tiếp tục quan sát.
Tiếng động bên cửa sổ không biết ngừng lại từ khi nào nhưng sự sợ hãi và nông nóng trong phòng lại càng ngày càng tăng, cậu không ngừng lẩm bẩm thanh tâm chú mới giữ được bình tĩnh.
Bốn phía lại lặng ngắt như tờ, Trương Tiện Ngư nhanh nhạy cảm giác được một luồng khí tức u ám tràn vào từ bên ngoài.
"Hắn" đến rồi.....
Trong phòng bỗng nhiên vang lên những tiếng thét chói tai, ngay sau đó cửa phòng ngủ chính mở bung ra, dòng máu tí ta tí tách nhỏ xuống sàn nhà bằng gỗ, tràn về phía cửa chính, giống như....người trong phòng hoảng loạn bỏ chạy ra cửa....
Ớn lạnh tràn lên từ xương cụt, tốc độ niệm thanh tâm chú của Trương Tiện Ngư càng nhanh, ánh mắt như rắn độc bất ngờ chiếu lên người cậu, Trương Tiện Ngư giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, dường như chạm mắt với ánh nhìn kia.....
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Thủy phú bà: hướng dẫn trên mạng toàn lừa đảo, trợ lý vẫn đáng tin cậy hơn.
Trợ lý: Hả???
Beta: Cúc kiên cường
Trương Thiếu Dĩnh thấy cậu có hứng thú với vụ án bèn nói cho cậu một chút thông tin. Trương Tiện Ngư vui vẻ nghĩ tới số tiền thưởng. Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, không biết từ lúc nào đã ngà ngà say. Tửu lượng của Trương Tiện Ngư kém nên cậu ít khi uống rượu, uống mấy chai bia vào là bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc Trương Thiếu Dĩnh chuẩn bị ra về, Trương Tiện Ngư cũng bắt đầu mơ màng, Trương Thiếu Dĩnh thấy vậy cũng ngại để cậu tiễn, đành kéo cậu ra cửa nhỏ giọng dặn dò, "Ngô Thủy kia nhìn không đơn giản chút nào, tự cậu phải đề phòng chút, anh thấy cô nàng có mưu đồ."
Trương Tiện Ngư choáng váng, đầu lưỡi xoắn xuýt mãi mới nặn ra được một câu: "Em...không tiền không thế.....cô ấy có thể tính kế gì với em được?"
Đây cũng chính là điều mà Trương Thiếu Dĩnh băn khoăn, nhưng trực giác bảo hắn mục đích của Ngô Thủy này không hề đơn giản, chỉ là hắn tạm thời không đoán được đối phương muốn gì thôi.
"Có khi là nhìn trúng cậu, ham muốn cậu đấy." Trương Thiếu Dĩnh nhìn cậu, hiếm thấy đùa cợt một câu.
Nói thật, Trương Tiện Ngư lớn lên dáng dấp không tệ, vóc người cao ráo da dẻ trắng trẻo, ngũ quan cũng ưa nhìn, duy chỉ có một đôi mắt nhạt màu khiến cậu có vẻ lạnh nhạt xa cách không dễ làm quen, cho nên những cô gái trong thôn chẳng ai dám bắt chuyện với cậu. Nhưng thực ra chỉ cần ở chung một thời gian sẽ phát hiện cậu là một người lòng dạ yếu mềm dễ nói chuyện. Nếu không thì đã không bị Ngô Thủy quấn lấy.
"Nói bậy...." Trương Tiện Ngư cười mắng, "Đầu tháng chín khai giảng em sẽ chuyển vào kí túc xá, Ngô Thủy cũng chỉ ở đây được một tháng thôi, yên tâm đi không sao đâu."
Trương Thiếu Dĩnh còn muốn khuyên thêm vài câu nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của hắn, vốn chẳng có tính thuyết phục, cuối cùng hắn chỉ vỗ vỗ vai Trương Tiện Ngư, mong tự bản thân cậu cẩn thận hơn chút.
Tiễn Trương Thiếu Dĩnh xong, cậu loạng choạng đi vào nhà thì trông thấy gương mặt thối của Lận Vô Thủy. Trương Tiện Ngư ngày thường tương đối thô lỗ, thêm men rượu lại càng cẩu thả. Chẳng để ý trên mặt Lận Vô Thủy tỏ rõ không vui, lảo đảo đi thu dọn phòng khách bừa bộn.
Vừa xoay người bưng mâm đồ ăn lên thì trời đất quay cuồng, Trương Tiện Ngư miễn cưỡng giữ cái mâm không đổ.
"Để tôi thu dọn, anh đi nghỉ đi." Lận Vô Thủy thấy thế cũng không thèm tức giận nữa, đỡ lấy cái mâm từ tay Trương Tiện Ngư.
"Không!" Trương Tiện Ngư hoảng sợ, vội vàng ngăn cản nói: "Cô đừng động vào! Mau mau để xuống, đợi tôi ngủ dậy tôi sẽ dọn."
Lận Vô Thủy: "....."
Lận Vô Thủy không muốn tranh giành với con ma men, hắn đành đặt mâm xuống, đỡ cậu vào phòng ngủ. Trương Tiện Ngư say quá, vừa nằm lên giường là ngủ không biết gì, Lận Vô Thủy đứng bên giường nhớ tới cuộc nói chuyện ở cửa ban nãy, không ngờ người này đã âm thầm tính chuyện đuổi hắn đi rồi.
Nếu không phải hôm nay tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, hắn còn tưởng rằng chiến lược của mình rất hoàn mỹ ấy chứ.
Lận Vô Thủy không vui cau mày nhìn người đang ngủ say ở trên giường.
Trương Tiện Ngư ngủ không chút phòng bị, Lận Vô Thủy trầm tư chốc lát sau đó cúi người vươn tay dò xét kinh mạch toàn thân cậu. Không dò xét sâu cũng có thể thấy kinh mạch của Trương Tiện Ngư dồi dào sinh khí, giống y hệt khí tức mà hắn cảm nhận được ở khách sạn kia, Trương Tiện Ngư đúng là người tu hành, tu vi không hề thấp.
Nếu như ngày trước hắn gặp phải người tu hành không rõ lai lịch như vậy, tránh xa thì không nhưng cũng sẽ không chủ động tiếp cận. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại tò mò muốn tiếp cận cậu, dường như còn có cảm tình tốt.
Chuyện này trước giờ chưa bao giờ xảy ra. Vậy nên mới khiến hắn không từ thủ đoạn tiếp cận cậu để tìm hiểu nguyên do trong đó.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại trên người Trương Tiện Ngư cũng không có gì khác lạ. Lẽ nào vấn đề là từ mình? Lận Vô Thủy đứng đó trầm tư.
"Nước...." Người trên giường nhỏ giọng nói, tay chân bủn rủn muốn đứng dậy. Lận Vô Thủy bị cắt ngang mạch suy nghĩ, hắn đi ra ngoài rót một cốc nước ấm cho cậu uống, đợi cậu lại ngủ say lần nữa mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng khách bừa bộn khắp nơi, trên đất vứt lon bia, trên bàn trà là cơm thừa canh cặn. Lận Vô Thủy theo bản năng định thu dọn nhưng vừa đụng tới bát cơm thì nhớ tới dặn dò của Trương Tiện Ngư trước khi ngủ, đành ngượng ngùng rút tay lại.
Trải qua mấy lần thất bại, Lận Vô Thủy tự hiểu rõ trình độ làm việc nhà của mình, nhớ tới mỗi lần hắn làm vỡ bát đĩa là Trương Tiện Ngư đều tức đến giậm chân, trên mặt liền không tự chủ nở nụ cười, cuối cùng hắn lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
Trợ lý nhận được điện thoại vừa mừng vừa sợ, đợt này hắn tăng ca sắp điên đến nơi rồi, từ lần Lận tổng hỏi vấn đề kia thì mất hút không thấy bóng dáng. Không tới công ty, điện thoại cũng không nghe máy, toàn bộ công việc của công ty đều chuyển lên tuyến trên giải quyết, đương nhiên cuối cùng vẫn là dồn lên đầu trợ lý là hắn. Chỉ có mấy lần hắn thực sự không giải quyết nổi mới gửi tin nhắn dồn dập cho Lận tổng, đối phương mới chịu nhận video call của hắn, nhưng kể từ lần đó về sau, trợ lý đáng thương không thể gặp được tổng giám đốc nhà mình nữa.
Trợ lý rất muốn khóc lóc cầu xin Lận tổng quay về, hắn sắp không chịu được nữa rồi. Nhưng mà chưa kịp đợi hắn ổn định tâm tình đã thấy Lận tổng lạnh lùng nói: "Tìm cho tôi một giúp việc tới số 204 tòa số 3 khu Tử Kinh Hoa Viên."
Trợ lý ngạc nhiên buột miệng hỏi theo bản năng: "Được, còn chuyện gì cần tôi giải quyết không?"
Lận Vô Thủy im lặng một chút, nghĩ tới một tháng nữa Trương Tiện Ngư sẽ đuổi mình đi, tránh không khỏi có chút mất mát, nhịn không được hỏi: "Đàn ông thường thích dạng phụ nữ nào?"
Trợ lý ngẩn người ấp úng nửa ngày mới đáp: "Ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngực bự mặt xinh?"
Mặt Lận Vô Thủy tối sầm, nhìn chằm chằm bộ ngực của chính mình. Nhớ tới bộ dạng mình nũng nịu đáng thương mấy ngày qua, hắn trầm giọng hỏi: "Thế là không thích những cô gái biết làm nũng đáng yêu à?"
"Gu đó lỗi thời từ lâu rồi, ngày nào cũng đi làm mệt như chó, làm gì có thằng nào đủ kiên nhẫn đi dỗ dành tiểu công chúa nữa, cả ngày bực dọc vì công việc, đừng nói đàn ông, đến ngay cả bản thân phụ nữ bọn họ cũng không chịu nổi." Trợ lý tức tối chửi mắng.
Lận Vô Thủy nghĩ tới Trương Tiện Ngư ngày nào cũng đi làm từ sớm đến tối, thỉnh thoảng còn phải làm ca đêm, đúng thật là rất khổ cực..... Mà mình mấy ngày này thì nhàn rỗi thảnh thơi, sắc mặt hắn lập tức tối tăm.
Trợ lý dường như vô cùng hiểu rõ vấn đề này, cứ vậy tuôn một tràng: "Theo tôi ý, phú bà vẫn là kiểu khiến người ta yêu thích nhất, nếu mà gặp được một người thì cần gì phải cố gắng phấn đấu nữa.... Có thằng đàn ông nào mà lại không thích cơ chứ."
Trợ lý nhỏ mơ ước gặp phú bà không nhìn thấy sắc mặt tổng tài nhà mình khó coi cỡ nào, chỉ thấy đối phương bên kia lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi." Sau đó điện thoại bị cúp.
Trợ lý: "......" Sao ngài lại biết rồi? Rốt cuộc là biết cái gì chứ?
Tâm tư của ông chủ đúng là dò kim đáy biển, tiểu trợ lý mệt tim quá đi thôi.
- -----------
Nửa tiếng sau giúp việc gia đình tới, Lận Vô Thủy vô cùng hài lòng. Trợ lý này của hắn tuy rằng có chút nhanh nhảu nhưng mà làm việc thì khá ổn thỏa.
Giúp việc dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, nấu canh giải rượu với cháo hoa rồi mới về. Lận Vô Thủy không có việc gì làm bèn ngồi ở sô pha xóa lịch sử duyệt web. Mấy ngày nay hắn sưu tầm không biết bao nhiêu chủ đề, cũng nghiêm túc ứng dụng thực tiễn những bài học đó, nhưng giờ nhìn lại, mấy chủ đề đó toàn dạy suông, toàn mấy thứ vô dụng không nói, suýt nữa còn phản tác dụng.
Lận Vô Thủy bình luận dưới mỗi bài viết câu "Căn bản vô dụng, lừa đảo!", sau đó mới chịu xóa lịch sử.
Hắn cảm thấy trợ lý của mình tương đối đáng tin, tuy rằng không thể dùng phép thuật biến ra ngực bự nhưng mà hắn có thể bù đắp những phương diện khác, ví dụ như làm một phú bà chả hạn.
Lận Vô Thủy hắn chả có gì ngoài tiền.
- ---------
Ngủ một giấc tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh chiều tà ấm áp chiếu vào cửa sổ, không còn cái nóng bức ban trưa nữa, nó khiến người ta uể oải không xốc dậy được tinh thần. Trương Tiện Ngư chậm rãi vươn vai, xoa mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Lận Vô Thủy đang ở phòng khách thấy cậu đi ra thì chỉ vào nhà bếp nói: "Có canh giải rượu với cháo ở trong bếp đó."
Hắn nói như vậy Trương Tiện Ngư mới phát hiện có gì không đúng, ánh mắt cậu chậm rãi lướt qua phòng khách sạch sẽ, rốt cuộc nhớ ra sai ở đâu!
Trương Tiện Ngư hoảng loạn vọt vào bếp, đầu tiên là kiểm tra xem đóng kỹ bình gas chưa, thấy đóng rồi mới thở phào một hơi. Sau đó lại mở nồi cơm điện với nồi canh, cũng đều ổn cả. Cháo trong nồi cơm điện còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.
Tất cả đều rất bình thường.
Nhưng thế mới chính là không bình thường, cậu bám cửa bếp thò người ra nghi ngờ nhìn Lận Vô Thủy, "Cô làm hết?"
Lận Vô Thủy gật gật đầu, kiêu ngạo nói: "Tôi làm đó, cậu nếm thử xem có ngon hay không?"
Trương Tiện Ngư vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, sát thủ nhà bếp sao có thể đột nhiên bộc phát tài năng nấu nướng được, cậu lấy bát từ trong tủ múc một bát, cẩn thận nếm thử một miếng------cháo hoa mềm mịn thơm ngát, trôi xuống thực quản, vừa vặn làm dịu dạ dày đang khó chịu.
Tất cả những điều này chẳng chân thực chút nào. Trương Tiện Ngư nghĩ thầm, đây là Ngô Thủy giả? Chả lẽ bị thứ không sạch sẽ bám vào?
Nhưng mà nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, Trương Tiện Ngư vẫn nghiêm túc cảm ơn, "Cảm ơn, ăn ngon lắm."
Ánh mắt Lận Vô Thủy nhìn cậu khẽ động, trước đây Trương Tiện Ngư chưa từng nói chuyện với hắn như vậy. Xem ra trợ lý của mình khá đáng tin.
Sau khi gật đầu tỏ vẻ đừng khách khí, Lận Vô Thủy liền gửi tin nhắn wechat cho trợ lý nhà mình, bảo hắn dạo gần đây vất vả rồi, cuối năm tăng gấp đôi tiền thưởng.
Buổi trưa chỉ uống rượu mà không ăn gì, Trương Tiện Ngư thổi phù phù ăn hai bát cháo mới thỏa mãn ợ một cái, tính toán chuyện tiền thưởng.
Trương Thiếu Dĩnh nói chỉ cần cung cấp manh mối trợ giúp phá án là được, nhưng sẽ căn cứ theo tình hình tin tức để cân nhắc tiền thưởng. Cho nên cậu chỉ cần tìm hồn phách của gia đình này, hỏi ra tướng mạo của hung thủ là xong.
Dựa theo suy đoán của Trương Tiện Ngư, ít nhất vẫn còn hồn phách của đứa trẻ bảy tuổi trong căn phòng này, vì ngày đầu tiên chuyển vào Ngô Thủy đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lời hàng xóm bàn tán cũng không phải lời đồn.
Trương Tiện Ngư ghi chép lại những nội dung quan trọng lên sổ, kế hoạch đêm nay là thử chiêu hồn. Cậu liếc mắt nhìn Ngô Thủy đang chơi game trên ghế sa lông, nghĩ thầm phải tránh Ngô Thủy đi mới được.
- ----------
Đêm khuya, đồng hồ điện tử trên tường chỉ vào mười một giờ năm mươi, Trương Tiện Ngư rón rén ra khỏi phòng thử gõ một cái lên cửa phòng Ngô Thủy, thấy cô không đáp lại chắc hẳn ngủ say rồi. Cậu lấy phù an hồn dán lên cửa phòng cô nàng, sau đó cẩn thận bố trí một cái kết giới tạm thời ở phòng khách, Trương Tiện Ngư mới chuẩn bị gọi hồn.
Bàn trà tạm thời đảm nhiệm vị trí bàn thờ, Trương Tiện Ngư đặt một bát hương đồng ở trên, trước bát hương đặt một lá phù chiêu hồn, hai bên trái phải đốt hai cây nến sáp ong. Sau khi chuẩn bị xong, Trương Tiện Ngư đợi đến mười hai giờ đúng thì nhen lửa phù chiêu hồn rồi bỏ nó vào trong bát hương, miệng lẩm nhẩm chú chiêu hồn.
Lá phù chậm rãi bốc cháy trong bát hương, sương mù màu trắng không lập tức tản ra mà lượn vòng phía trên bát hương, ánh nến hai bên lập lòe....Đợi khá lâu nhưng Trương Tiện Ngư vẫn không thấy hồn phách mà mình chiêu gọi đâu.
"Chẳng lẽ hồn phách không còn ở đây nữa rồi?" Trương Tiện Ngư lẩm bẩm, cậu chiêu hồn chưa từng thất bại, nhưng bây giờ đã mười mấy phút, đừng nói gia đình bị hại kia, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng không thấy.
Cậu không biết là trong căn phòng sau lưng cậu, tiểu quỷ mặt trắng bệch sợ hãi núp trong tủ, mỗi khi nó bị trận pháp chiêu hồn ảnh hưởng muốn đi ra ngoài thì lại bị Lận Vô Thủy cạnh cửa dọa cho sợ trốn vào trong tủ.
Lúc còn sống bà nội đã giấu nó vào trong tủ quần áo này, tuy rằng cuối cùng vẫn bị phát hiện nhưng lúc nó chỉ còn một mình thì vẫn thường trốn vào chỗ bà nội chỉ theo bản năng, nơi này có thể cho nó cảm giác an toàn.
Chiêu hồn bước đầu không thuận lợi, xem ra muốn có tiền thưởng cũng không dễ dàng. Trương Tiện Ngư buồn bực thu dọn bàn hương, xé bỏ phù an hồn trên cửa phòng Ngô Thủy, ai oán bỏ đi ngủ.
- --------
"Cửa chính cửa sổ, đóng kỹ cài then."
"Chùm chăn qua đầu, không được ngủ gật."
"Xuỵt...hắn tới rồi"
Giọng trẻ con ngân nga lúc xa lúc gần, âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy. Trương Tiện Ngư cảnh giác đánh giá tình hình xung quanh, cậu nhớ rõ mình trở về phòng thì ngủ luôn, hiện giờ lại ở xuất hiện ở địa phương quỷ quái này. Cậu tự cấu mình một cái, không đau, chắc là đang trong mộng.
Ánh sáng trong mộng rất mờ, còn có giọng trẻ con the thé không ngừng ngâm nga khúc ca kỳ quái.
Trương Tiện Ngư bình tĩnh, dựa vào ánh sáng mờ ảo quan sát một hồi mới mơ hồ tìm được chút cảm giác quen thuộc, đây là một căn phòng, bố cục trong phòng giống như đúc với căn nhà 204, chỉ khác ở chỗ ánh sáng mờ ảo thôi.
"Cửa chính cửa sổ, đóng kỹ cài then...." Giọng trẻ con bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng, Trương Tiện Ngư xoay người, một đứa trẻ cả người đẫm máu đứng sau cậu, cổ của nó dường như bị vũ khí sắc bén cắt đứt, chỉ còn chút da nối liền hai bộ phận với nhau, lắc la lắc lư.
"Không được ngủ gật, hắn tới rồi...." Đứa trẻ cười vô cùng quái dị, sau đó chạy vào phòng ngủ phụ.
Trương Tiện Ngư hiểu ra, vội vàng đuổi theo, cửa phòng ngủ lại đột nhiên đóng lại ngay trước mắt cậu, cho dù dùng bao nhiêu sức cũng không mở được nó. Căn phòng lại rơi vào yên lặng, giống như sắp có thứ gì đó tới khiến người trong phòng bắt đầu chạy trốn.
Đây là mộng cảnh cửa đứa bé nam kia, lúc nãy không thể chiêu được hồn của nó, không ngờ chính mình lại bị đưa vào trong mộng cảnh.
Trương Tiện Ngư theo bản năng nhìn đồng hồ điện tử trên vách tường, con số trên đồng hồ vẫn không thay đổi, từ đầu tới cuối đều hiển thị hai giờ.
Không lẽ đây là thời gian gia đình này bị hại? Hoặc là thời gian mà "hắn" đến? Trương Tiện Ngư nhanh chóng động não, cậu luôn cảm thấy câu hát kia đang ám chỉ gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra điểm mấu chốt.
Ngay khi cậu đang trầm tư, con số trên đồng hồ bỗng chốc thay đổi, nó bắt đầu tính thời gian như bình thường. Cùng lúc đó, Trương Tiện Ngư cảm giác được căn phòng yên tĩnh trở nên kỳ quái, giống như đột nhiên sống lại vậy.
Cửa chính và cửa sổ bắt đầu kêu kẽo kẹt rợn người, như thể có thứ gì đó bên ngoài đang cố gắng vào trong. Sau đó trong phòng cũng phát ra tiếng động nho nhỏ. Trương Tiện Ngư cảm giác nhịp tim đập của mình tăng nhanh dồn dập, càng ngày càng sốt ruột, thậm chí cảm nhận được sự sợ hãi....
Cậu đọc thầm thanh tâm chú, thoát khỏi ảnh hưởng của mộng cảnh, tiếp tục quan sát.
Tiếng động bên cửa sổ không biết ngừng lại từ khi nào nhưng sự sợ hãi và nông nóng trong phòng lại càng ngày càng tăng, cậu không ngừng lẩm bẩm thanh tâm chú mới giữ được bình tĩnh.
Bốn phía lại lặng ngắt như tờ, Trương Tiện Ngư nhanh nhạy cảm giác được một luồng khí tức u ám tràn vào từ bên ngoài.
"Hắn" đến rồi.....
Trong phòng bỗng nhiên vang lên những tiếng thét chói tai, ngay sau đó cửa phòng ngủ chính mở bung ra, dòng máu tí ta tí tách nhỏ xuống sàn nhà bằng gỗ, tràn về phía cửa chính, giống như....người trong phòng hoảng loạn bỏ chạy ra cửa....
Ớn lạnh tràn lên từ xương cụt, tốc độ niệm thanh tâm chú của Trương Tiện Ngư càng nhanh, ánh mắt như rắn độc bất ngờ chiếu lên người cậu, Trương Tiện Ngư giật mình, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, dường như chạm mắt với ánh nhìn kia.....
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Thủy phú bà: hướng dẫn trên mạng toàn lừa đảo, trợ lý vẫn đáng tin cậy hơn.
Trợ lý: Hả???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.