Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 33: “Trong giới tấu nói, vị trí phủng đậu thành đôi như lẽ đương nhiên!”

Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

18/09/2020

Trong khi bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, Tề Thiệp Giang nhân khoảng thời gian rảnh khi ghi hình, vừa có thời gian liền tới nhà họ Mạnh, chăm chỉ bầu bạn nói chuyện chăm sóc cụ Mạnh.

Cụ Mạnh tới tầm tuổi này, thích nhớ lại chuyện xưa, thế nhưng những người có thể nói chuyện ngày xưa với cụ lại không nhiều.

Tề Thiệp Giang tới rồi, cụ Mạnh quý lắm, nhưng tiếc là bác sĩ không đồng ý để cụ nói chuyện quá khứ với Thiệp Giang nhiều, tránh ảnh hưởng tới sức khỏe.

Cụ Mạnh rất thích bảo Tề Thiệp Giang tấu, cho dù là tấu đơn, hay để Mạnh Tịnh Viễn giúp cho một hồi, hoặc tự xướng một bài.

Mỗi khi nhắm mắt lại, cụ cảm thấy như thời gian quay trở lại về rất nhiều năm trước, khi sư phụ, sư ca vẫn còn đó. Sư ca rất chăm chỉ học tập, dù đang đi trên đường, miệng cũng không ngừng lại. Quyền không rời tay, khúc không rời miệng, sư ca nấu nước, cắm than, cũng luyện miệng lưỡi, luyện tấu hát.

Mà cụ, dù là nằm ngủ, hay đứng luyện công, cũng quen với âm thanh của sư ca nhất. Cũng bởi nghe mà nhập môn như vậy, sư huynh cũng như nửa người thầy, cụ tập tấu, luyện được đều biểu diễn cho sư ca nghe một lần, sau đó mới biểu diễn cho sư phụ.

Cũng bởi quãng thời gian ở chung này, nên cụ Mạnh chịu ra mặt dùng thói “lưu manh”.

Những người “chống đối” kia sau khi chịu thua, có rất nhiều đồng nghiệp trong giới tấu nói tới nhà họ Mạnh, họ muốn chứng kiến cảnh làm nghi thức bái sư bù đắp của Tề Thiệp Giang.

Tề Thiệp Giang tới nhà họ Mạnh từ sớm, cụ Mạnh đang nhắm mắt, nghe anh biểu diễn một đoạn tấu đơn.

Trường hợp như vậy, hai đệ tử của Tề Thiệp Giang là Mạc Thanh và Tề Lạc Dương đương nhiên cũng có mặt, họ đều theo Mạnh Tịnh Viễn ra ngoài phòng tiếp khách.

Có người ở bên ngoài tới, đầu tiên đứng ở ngoài cửa nói đôi câu với Mạnh Tịnh Viễn, Mạnh Tịnh Viễn giới thiệu, “Đây là hai đệ tử của sư thúc tôi. Sư đệ, mau dẫn khách mời ra phía sau đi.”

Thế là khách tới lại chào hỏi Mạc Thanh và Tề Lạc Dương.

Đây vốn là ý tốt của nhà họ Mạnh, đồ đệ làm việc cho sư phụ âu cũng là chuyện đương nhiên, lại còn có thể lộ diện.

Nhưng vì vai vế của hai người cũng cao lên, thế là suốt quá trình hai người đều nơm nớp lo sợ..

“Chào sư thúc.” Có một người tới gọi họ là sư thúc, nhìn gương mặt thì thấy là một diễn viên tấu nói nọ.

“Chào sư đệ.” Người này gọi sư đệ, rất khách khí, hình như năm nọ người ta từng lên gala gặp nhau cuối năm.

“Sư gia ạ.” Người này vai vế còn thấp hơn, tiếng tăm không sánh bằng hai người trước, nhưng mà, đây là bạn của hiệu trưởng trường họ, từng tới trường giảng bài..

Trước đó đã biết vai vế của mình cao, cũng đã bị Mạnh Tịnh Viễn dọa một hồi, nhưng tình cảnh hôm nay quá đáng sợ, có rất nhiều người đến, hai người họ không khỏi rơi vào khủng hoảng.

Hai người họ phải lên tinh thần rất lâu, mới có thể bình thản dẫn khách mời ra sân sau. Đây là căn nhà cũ của cụ Mạnh, theo kiểu tứ hợp viện truyền thống.

Cụ Mạnh đang ngồi trên ghế ở cửa hiên, Tề Thiệp Giang thì ở dưới bậc thang, ở trong sân tấu nói cho cụ. Hôm nay anh tấu cho cụ nghe “Tống Công Án”, đoạn này kể về Tống Từ – người đặt nền móng cho pháp y, cả câu chuyện khá là ly kỳ.

Đây cũng là một trong những tiết mục sở trường của Tề Thiệp Giang ngày trước, khi đó người dân rất thích nghe câu chuyện này, có những gia đình giàu có còn mời về làm đường hội, nghĩa là tới nhà người ta chỉ để kể câu chuyện này.

Những người đã đến không dám làm loạn, lặng lẽ đứng trong một góc sân, buông cả hai tay, không dám tìm vị trí ngồi bừa.

Những người có thể vào đây, đều là những nghệ nhân có máu mặt trong giới tấu nói, không thiếu những người xuất thân thế gia, bởi vậy nên họ vừa dỏng tai nghe đã biết Tề Thiệp Giang đang tấu cái gì.

“Vạn cổ cương thường đam thượng kiên, tích lương ngạnh đối hoàng thiên. Nhân sinh phương uế hữu thiên tái, thế thượng vinh khô vô bách niên!” Đầu tiên Tề Thiệp Giang đọc thơ xưng danh, sau đó “Cách” một tiếng, gõ thước xuống mặt bàn.

(Tạm dịch: Muôn đời noi theo tam cương, sống lưng kiên định thẳng thấu trời. Danh tốt tiếng xấu lưu lại cả ngàn năm đằng đẵng, dẫu vậy sống trên đời dù vinh hay khổ cũng chưa đầy một trăm năm)

Anh đọc bài thơ xưng danh này xong, vẻ mặt các tiền bối mỗi người một khác, nhưng suy nghĩ trong lòng thì gần như nhau!

Rất có nội lực!

Đều là người trong nghề, chỉ nghe mấy câu, hơi tốt, giọng ổn, Tề Thiệp Giang khống chế được tốt âm lượng, sức dãn, thể hiện được trọn vẹn không bỏ sót điều gì.

Cụ Mạnh nhắm mắt lại thưởng thức mà khe khẽ run lên, cụ từ từ mở mắt ra, nhìn xoáy sâu Tề Thiệp Giang.

….

Ngày một đông người tới, thấy không còn bao lâu nữa, Tề Thiệp Giang cũng im lặng, đứng vào vị trí.

“Bắt đầu đi.” Cụ Mạnh khẽ nói.

Sau khi kéo bài vị của tổ sư gia và sư phụ ra, Tề Thiệp Giang phải dập đầu ở đây làm bù nghi thức bái sư.

Trong lòng anh dở khóc dở cười, mình tự bái chính mình, thế này là gì nhỉ.

Hôm ấy đứng trước mặt nhiều người như vậy, anh đành phải chấp nhận, tốt xấu gì cũng chỉ là bái mình, thực ra cũng chỉ là một người, chứ bảo anh nhận người ngoài có lẽ anh không chấp nhận được.

Tổ sư gia của giới tấu nói là Đông Phương Sóc, đây không phải kiểu tổ sư khai sơn thu nhận đồ đệ truyền đời, mà là một danh sĩ cổ đại hài hước cơ trí có tài ăn nói, phù hợp với các đặc điểm tấu nói làm tổ sư gia. Giống như nghề may bái Hiên Viên Thị làm tổ sư gia, hoặc là hoàng thất Lý Đường nhận Thái Thượng Lão Quân làm tổ tiên, mượn tên người ta.

Tề Thiệp Giang hành lễ với tổ sư gia rồi hành lễ với chính mình.



Sau khi làm lễ, chư vị làm chứng vỗ tay, bất luận trước kia ủng hộ hay không ủng hộ, nhưng nếu đã chấp nhận, thì cũng phải khí thế một chút.

Bấy giờ cụ Mạnh lấy một chiếc hộp, cụ mở ra, trong đó là một chiếc thước tử đàn đã có tuổi, trên đó có khắc hoa sen, ở mặt bên có khắc bốn chữ, Mạn Thiến di phong.

Mạn Thiến chính là tên hiệu của Đông Phương Sóc, Mạn Thiến di phong là một sự khích lệ rất lớn với nghệ nhân tấu nói.

Mọi người thấy chiếc thước này, nhất là những người trong hệ nhà họ Mạnh, đều không tự chủ mở to mắt nhìn.

Chiếc thước này là năm đó sư phụ của cụ Mạnh hành nghề, được một tác giả lớn rất tán thưởng tài năng của nên tặng cho, lão tiên sinh coi như báu vật, mà tác giả kia cũng là một cái tên nổi tiếng ở Hoa Hạ, được lưu danh sử sách.

Sau này chiếc thước được truyền cho sư ca của cụ Mạnh, cũng chính là Tề Mộng Châu. Sau đó nữa bởi vì một vài sự cố, mọi người tách ra, chiếc thước này được truyền tới tay cụ Mạnh.

Một chiếc thước giàu ý nghĩa như vậy, rất nhiều người cho rằng, trải qua trăm năm, cụ Mạnh sẽ truyền lại cho người chèo lái nhà họ Mạnh, truyền cho đệ tử đắc ý nhất.

Chẳng ai có thể ngờ, vào ngày Tề Thiệp Giang bái sư, cụ lại tặng cho Tề Thiệp Giang!

Khoảnh khắc này, trong đầu mọi người hiện lên rất nhiều ý nghĩ và suy đoán.

Lại nói, sư ca của cụ Mạnh được sư phụ giao chiếc thước này, có thể thấy trình độ nghệ thuật cũng thuộc hàng ngũ truyền nhân y bát của lão tiên sinh. Nếu không phải xảy ra điều bất trắc, xông xáo Kinh, Tân, Hỗ rồi cũng sẽ thành danh.

(Bắc Kinh, Thiên Tân, Thượng Hải)

Sau này cụ Mạnh là dòng độc đinh, đương nhiên sẽ nhận lấy y bát của truyền nhân.

Bây giờ cụ Mạnh làm vậy, chẳng lẽ muốn giao đồ sư môn truyền thừa cho chi của sư ca?!

Nếu thật sự như vậy, thì đây là chuyện lớn trong giới tấu nói rồi!

“Cháu đọc lại bài thơ xưng danh lúc nãy đi, dùng cái này.” Cụ Mạnh nói.

Tề Thiệp Giang nhận lấy chiếc hộp, nắm chiếc thước trong tay, ngón tay gần như run lên.

Đúng vậy, chiếc thước này năm đó sư phụ truyền cho anh, anh không hay lấy nó ra sử dụng. Trên đó đã in dấu vết tháng năm, nhưng khi chạm vào, giống như dòng thời gian chưa từng chảy xuôi.

Tề Thiệp Giang khó có thể kiềm chế được nỗi kích động, anh nắm lấy chiếc thước này, ngưng giọng thì thầm: “Vạn cổ cương thường đam thượng kiên, tích lương ngạnh đối hoàng thiên. Nhân sinh phương uế hữu thiên tái, thế thượng vinh khô vô bách niên!”

“Cạch” một tiếng, anh gõ thước, âm thanh réo rắt, cảm xúc khác hẳn với trước kia.

Cụ Mạnh thở hắt, gương mặt rất đỗi mừng rỡ: “Như vậy.. như vậy giống như đúc, cháu thực sự giống sư ca như đúc.”

Càng nghe Giét-si biểu diễn, cụ càng cảm thấy đây đâu chỉ là sư ca dạy dỗ từng câu từng từ, mà giống như đúc từ một khuôn ra. Phong cách nghệ thuật mỗi người một khác, cụ đồng môn với sư ca, người ngoài có thể nghe ra được hai người họ có chung ngọn nguồn, nhưng không thể giống như Giét-si.

Nếu nói anh bắt chước giống hệt sư phụ, anh lại biểu diễn hết sức tự nhiên, giống như trời sinh đã vậy, không uốn nắn thay đổi gì.

Theo lý mà nói, trên đời không có hai chiếc lá nào giống nhau, cũng không thể có hai người biểu diễn mà không khác nhau chút nào. Nhưng Giét-si lại có thể biểu diễn như vậy, có rất nhiều chỗ khiến cụ cảm thấy anh biểu diễn còn tốt hơn sư ca năm đó, nhưng về cơ bản thì nhất trí như nhau, dù cụ có nhắm mắt lại, cũng có thể nghĩ tới sư ca.

Cụ rất thích bài thơ xưng danh này, cũng rất quen với nó, bấy giờ mới không kiềm chế được lấy món đồ cũ ra, bảo Giét-si thử một lần.

Lại nói, Giét-si cùng tên với sư ca, chẳng lẽ trên đời có duyên phận đặc biệt như vậy sao..

Cụ Mạnh lại nhìn xoáy sâu Tề Thiệp Giang hồi lâu.



Nghe cụ Mạnh nói như vậy, trong lòng mọi người lại không xác định, có lẽ bởi cụ đã lớn tuổi, lại hiếm khi gặp chuyện như vậy nên mới đưa chiếc thước kỷ niệm của sư ca ra.

Dù sao, mọi người nhìn Mạnh Tịnh Viễn hay cha ông là Mạnh tiên sinh mà xem, sau một thoáng ngạc nhiên, họ cũng không có vẻ gì là giận dữ, thậm chí còn có vẻ mừng rỡ.

Nhưng dù thế nào, cũng có thể chứng minh, Tề Thiệp Giang ở nhà họ Mạnh, không phải chỉ có vai vế hư danh. Nếu không, sao cụ Mạnh lại có thể tự mình đứng ra, tặng tín vật của truyền nhân chứ?

Hơn nữa, sau khi được tự tai nghe Tề Thiệp Giang tấu, nghĩ tới những chuyện ồn ào của Tề Thiệp Giang trong khoảng thời gian này, nhất thời rất nhiều người nhanh chóng có ý nghĩ.

Từ khi Tề Thiệp Giang chính thức được về nhà cụ Mạnh, hội nhóm tấu nói nào cũng tỏ ra hết sức niềm nở với anh, họ mời anh gia nhập, anh nhận được rất nhiều lời mời của những người đồng nghiệp.

Mời anh làm gì á?

Thì mời anh hợp tác tấu nói chứ sao!

Lại nói, đến bây giờ Tề Thiệp Giang vẫn chưa có bạn diễn cố định!

Trước đây Mạnh Tịnh Viễn từng giúp anh tìm, họ không gióng trống khua chiêng, chỉ tìm trong dàn những người trẻ tuổi, nhưng không tìm được ai thích hợp.

Bây giờ thân phận của Tề Thiệp Giang đã được xác định rồi, không còn bất cứ tranh cãi nào nữa, anh có vai vế đúng quy định, lại được cụ Mạnh hết sức ưu ái, năng lực mạnh, nhân khí cao. Trước đây từng biểu diễn với Lưu Khanh một lần, khiến Lưu Khanh nổi hẳn lên.

Với danh tiếng, thân phận của anh, bản thân tự mang chủ đề, cũng có nghĩa anh có rất nhiều chi tiết hay ho để làm nền và gây cười.



—— Chỉ nghĩ thôi cũng biết, nếu ai muốn hợp tác với Tề Thiệp Giang, thì chỉ đợi nổi tiếng thôi.

Tề Thiệp Giang bây giờ chính là một chiếc bánh bao, những người trước đó từng phản đối anh, bây giờ cũng đều bắt đầu cân nhắc, cơ hội trước mặt mọi người đều bình đẳng, chúng tôi trả lại cành ô liu anh ném, sao không thử xem sao.

Tuyệt vời hơn cả, Tề Thiệp Giang biết phủng biết đậu, mọi người có những hai cơ hội lận!

(Phủng: nâng đỡ; đậu: pha trò gây cười)

Thế là người thì tới tìm anh, người thì thông qua ba mẹ tới tìm anh, có người thì tới thẳng nhà cụ Mạnh, nhiều vô cùng vô tận!

Cụ Mạnh nghe vậy cũng lên tiếng, cụ cũng thấy Tề Thiệp Giang nên tìm một người hợp tác thích hợp từ lâu rồi, như vậy anh có thể nâng cao trình độ nghệ thuật của bản thân.

Cụ lớn tuổi không có tinh lực, nhưng những người trong dòng chính nhà họ Mạnh, chẳng lẽ lại không tới giúp vị tiểu sư thúc này?

Cụ Mạnh đưa mắt ra hiệu, Mạnh Tịnh Viễn thảm rồi, việc này nhất định sẽ không rơi vào cha ông, đương nhiên sẽ dành cho người tráng niên là ông đây.

Thế là giới tấu nói nhốn nháo vô cùng, bên đây có một tiền bối tới nói giúp đồ đệ của mình, bên kia có một người con cháu thế gia tự đề cử bản thân, ba hoa chích chòe đủ điều, còn lên truyền thông khen ngợi trình độ nghệ thuật của Tề Thiệp Giang.

Dù sao cũng chỉ có một suy nghĩ, muốn được hợp tác cùng Tề Thiệp Giang.

Mọi người nhiệt tình như vậy, có Mạnh Tịnh Viễn trấn giữ, Tề Thiệp Giang cũng tranh thủ tới nhà họ Mạnh, gặp mặt mấy nhân tài ưu tú trong giới tấu nói, họ tiếp xúc lẫn nhau, xem có thích hợp hợp tác hay không.

Giới tấu nói náo nhiệt như vậy, cánh truyền thông cũng ầm ĩ không yên.

Thi thoảng còn có ảnh đính kèm, hôm nay dưới sự giới thiệu của Mạnh Tịnh Viễn, Tề Thiệp Giang đi gặp một nghệ nhân tấu nói nọ, ngày mai Tăng Văn dẫn bạn tới trường quay thăm Tề Thiệp Giang và giao lưu nghệ thuật.

Thậm chí còn mời người trong nghề phân tích, xem ai có gia thế, có đủ năng lực xứng đôi với Tề Thiệp Giang.

Ngày nào cũng có người quan tâm, hôm nay Tề Thiệp Giang đã tìm được người hợp tác chưa?

Cư dân mạng tỏ ý: 【 Hồi “Về quê ở” còn chưa là gì, kêu Trương quý phi tới mà xem, trận chiến này mới giống tuyển phi chứ! 】

—— Kể từ khi “Không quản ngày đêm” được chứng thực, các cư dân mạng đã giúp Trương Ước thăng cấp bậc, từ phi tử lên làm quý phi.

..

Kể từ “sự cố” lần trước với Tề Thiệp Giang, Trương Ước bức bối muốn tìm Tề Thiệp Giang nói một lời chính xác.

Nhưng tiếc là Tề Thiệp Giang bận rộn quá, không đóng phim thì cũng tới chơi với cụ Mạnh. Lại thêm phía hắn cũng đã bắt đầu công việc, còn sẽ kéo dài tới lúc quay xong, bộ phim bước vào giai đoạn chế tác hậu kỳ.

Trương Ước tính rằng đợi Tề Thiệp Giang đóng phim xong rồi bàn sau, dù sao với số lượng phân cảnh của Tề Thiệp Giang, đóng hết cũng chỉ hơn một tháng, chưa tới hai tháng mà thôi.

Ai dè một ngày nọ hắn ra khỏi nhà, bị phóng viên bám lấy.

“Anh Trương Ước, anh Trương Ước này, đứng trên phương diện bạn gay tốt, anh có thể bày tỏ suy nghĩ của mình khi Jesse tuyển phi không?”

Trương Ước: “???”

Trương Ước: “Tuyển phi cái gì?”

Hắn nghe mà hoang mang.

Phóng viên hồn nhiên nói: “Thì chẳng phải mấy hôm nay Jesse đang tiếp xúc với những người trong giới, lựa chọn người hợp tác hay sao? Chúng tôi mượn lời giải thích của anh trước đó, kêu là tuyển phi đó.”

Một phóng viên khác cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nghe bảo diễn viên tấu nói muốn tìm người hợp tác cũng khó, giống như CP vậy, bây giờ anh ấy đang lựa chọn người hợp tác, cư dân mạng đều nói, lần này còn giống tuyển phi hơn cả hồi “Về quê ở”.”

Bọn họ cười nói: “Bởi vậy nên chúng tôi muốn phỏng vấn cái nhìn của anh, dù sao anh cũng là Trương quý phi, liệu anh có biết Jesse đang hướng “thánh ý” về phía ai không?”

Trương Ước đứng hình xong liền nổi đóa, “Quý phi cái gì chứ??”

Phóng viên vô tội trả lời: “..Anh đấy, cư dân mạng đã thăng cấp cho anh. Trước đây là Trương phi thôi mà.”

Đám cư dân mạng này dở hơi à. Trương Ước tức tối nói: “Thế ai là hoàng hậu hả???””

Phóng viên hớn hở đáp: “Anh nói xem còn có thể là ai nữa, đương nhiên ai được chọn hợp tác, thì người ấy là chính cung nương nương rồi!!”

Nói chứ, dù CP Ngày Đêm hai người có là thật đi chăng nữa, thì cũng không thể sánh bằng vị trí phủng-đậu thành đôi như lẽ đương nhiên trong giới tấu nói được.

Trương Ước: “……..”

Móa nó chứ, hắn không phục!!!!!Tác giả có lời muốn nói:

Trương Ước: Rõ ràng tui tới trước mà!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook