Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 61: Cuộc Sống Sướng Lâng Lâng
Cửu Trọng Tuyết
16/06/2023
Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Trọng Hoa thấy tiểu Khương Tự tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh, lại ngọt ngào muốn ăn quà, tâm tình chuyển biến, hướng về phía ông chú buôn bán phát đạt bên kia hô: “Bánh rán giò tới một phần.”
“Được rồi. Công tử, các người sao lại mang theo tiểu nương tử xinh đẹp như vậy tới bán quả? Hai người đàn ông lớn tướng ra đấy, kém cỏi nhất cũng có thể dốc sức sống nuôi sống gia đình, bán quả chẳng được bao nhiêu, đừng để tiểu nương tử chịu khổ.” Ông chú bán quầy hàng ăn sáng cười ha hả góp ý.
Tươi cười trên mặt Trọng Hoa cứng lại, Thu Tác Trần lén lút giơ lên tay áo lên che mặt, cảm thấy thật mất mặt, haizz, may mà nơi này không có ai quen, nếu không nhất định sẽ bị người ta cười nhạo trăm năm mất.
Đệ tử thế gia tu tiên bọn hắn nào có ai từng chịu khuất nhục như vậy bao giờ.
“Chú ơi, trái mâm xôi tím này ăn ngon cực, vừa nhiều nước vừa ngọt, chú thét to lâu như vậy, mua một quả giải khát đi ạ.” Khương Tự ôm một quả màu tím bụ bẫm hướng về phía quầy hàng cách vách lộ ra tươi cười xán lạn.
Ông chú bán bánh rán giò nào đã gặp qua tiểu nương tử ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy bao giờ, thấy bé cười ngọt lịm tim, theo bản năng gật đầu nói: “A, được, tiểu nương tử, bao nhiêu tiền một quả?”
Khương Tự hướng hai vị sư huynh chớp chớp mắt, cười ngọt vươn năm ngón tay nhỏ mềm mại. Bé nào biết quả này bán bao nhiêu tiền, vẫn để chú kia tùy tiện trả giá vậy.
Năm điếu* tiền? Có hơi đắt đó. Mỗi tội nhìn nụ cười ngọt ngào của tiểu nương tử cộng thêm quả màu tím bụ bẫm kia, ông chú bán hàng cắn răng nói: “Năm điếu tiền thì năm điếu tiền. Tiểu nương tử, cho hai quả, chú sẽ cho con gái và bà vợ ở nhà mỗi người một quả.”
(*) Điếu tiền = 100 văn tiền thời cổ, tùy từng thời mà quy đổi có thể khác nhau.
Khương Tự thấy chú ta mang mười điếu tiền qua, cười ngọt chọn hai trái mâm xôi tím lớn, sau đó tặng kèm một trái mâm xôi tím nhỏ hơn: “Ăn vào sẽ có vận may đó ạ.”
Ông chú ha ha ha cười nói: “Mượn lời may mắn của tiểu nương tử.”
Ông chú bán bánh rán giò sáng đến giờ còn chưa ăn gì, nhìn quả này mùi hương quyến rũ, lột vỏ ra để lộ thịt quả màu tím bên trong, hấp tấp ăn hết, ăn quá nhanh nên chỉ cảm thấy vào miệng là tan, ngọt thanh ngon miệng, lại muốn ăn thì đã không còn, chỉ có thể tiếc hận.
Khương Tự vui vẻ đem tiền mới kiếm được đưa cho Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần: “Sư huynh, A Tứ đưa cho hai người mua bánh rán giò ăn nè.”
Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần đều chấn động, vuốt búi tóc sừng dê nho nhỏ đáng yêu của bé, thế mà lại nói không ra lời.
Sau khoảng mười phút, một người hàng xóm hưng phấn vừa chạy vừa hô: “Vương Ngũ, sao huynh còn ở nơi này bán bánh rán giò? Nhà huynh tự nhiên mọc ra một chậu châu báu, ầm ầm phun tiền đồng ra ngoài kìa, giờ đến phủ nha cũng bị kinh động, Lý viên ngoại đầu đường muốn trả số tiền lớn mua của nhà huynh đó. Chị dâu bảo ta gọi huynh về nhà ngay.”
Ông chú bán bánh rán giò sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ như điên thu sạp: “Không bán, không bán nữa, tiểu nương tử, cảm ơn quả của cháu nhé. Đây quả thực là quả phát tài, quả vận may mới đúng.”
Khương Tự vừa lúc ăn xong bánh rán giò, nghe vậy mắt cong cong thành hình trăng non cười nói: “Chú nhanh về nhà đi thôi.”
Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần liếc nhau, cười bí ẩn.
Chờ ông chú bán bánh rán giò vừa đi, chuyện chậu châu báu ở đông phường phố đã truyền khắp phố, vì thế trước quầy bán quả tức khắc bị chen chật ních.
“Tiểu nương tử, cho một quả đi!”
“Tiểu nương tử, ta tới trước, ta mua một quả mâm xôi trái.”
“Ta ra một linh bích!”
“Ta ra mười linh bích……”
Khương Tự xoa xoa tay nhỏ, cười ngọt nói: “Năm điếu tiền một quả, xếp hàng, một người chỉ có thể mua một quả thôi.”
Một mất nhiều công sức, ba người mang đến một túi quả đã bán trống trơn, trước quầy hàng chất đầy tiền. Thu Tác Trần đem tiền đồng tất cả thu vào vòng tay trữ vật, thỏa mãn cười nói: “Bán xong rồi, tiểu sư muội, đi, sư huynh mang muội đi mua váy đẹp.”
“Vâng ạ.” Hai mắt Khương Tự sáng lấp lánh, bán quả chơi vui quá à.
Trọng Hoa thấy bộ dáng hai người này như chưa hiểu việc đời, cười lạnh một tiếng, khóe miệng lại hơi hơi cong lên.
Khương Tự tay trái nắm lấy Tam sư huynh tuấn mỹ tà tứ, tay phải nắm lấy Bát sư huynh anh tuấn mê người, vui vẻ đi Thiên Bảo Các ở tây phường, chuẩn bị chọn cho mỗi sư huynh một lễ vật.
Ba người vừa rời khỏi đã thấy trước quầy hàng bán quả đột nhiên có cơn mưa tiền đồng. Dân ở đông phường vui như lên trời đi nhặt tiền đồng, còn cảm thán sáng sớm nay thật là một buổi tốt đẹp, ăn được quả ngọt thanh lại có trời giáng tiền đồng, cuộc sống sướng lâng lâng.
Trọng Hoa thấy tiểu Khương Tự tỉnh ngủ, mở to đôi mắt đen nhánh, lại ngọt ngào muốn ăn quà, tâm tình chuyển biến, hướng về phía ông chú buôn bán phát đạt bên kia hô: “Bánh rán giò tới một phần.”
“Được rồi. Công tử, các người sao lại mang theo tiểu nương tử xinh đẹp như vậy tới bán quả? Hai người đàn ông lớn tướng ra đấy, kém cỏi nhất cũng có thể dốc sức sống nuôi sống gia đình, bán quả chẳng được bao nhiêu, đừng để tiểu nương tử chịu khổ.” Ông chú bán quầy hàng ăn sáng cười ha hả góp ý.
Tươi cười trên mặt Trọng Hoa cứng lại, Thu Tác Trần lén lút giơ lên tay áo lên che mặt, cảm thấy thật mất mặt, haizz, may mà nơi này không có ai quen, nếu không nhất định sẽ bị người ta cười nhạo trăm năm mất.
Đệ tử thế gia tu tiên bọn hắn nào có ai từng chịu khuất nhục như vậy bao giờ.
“Chú ơi, trái mâm xôi tím này ăn ngon cực, vừa nhiều nước vừa ngọt, chú thét to lâu như vậy, mua một quả giải khát đi ạ.” Khương Tự ôm một quả màu tím bụ bẫm hướng về phía quầy hàng cách vách lộ ra tươi cười xán lạn.
Ông chú bán bánh rán giò nào đã gặp qua tiểu nương tử ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy bao giờ, thấy bé cười ngọt lịm tim, theo bản năng gật đầu nói: “A, được, tiểu nương tử, bao nhiêu tiền một quả?”
Khương Tự hướng hai vị sư huynh chớp chớp mắt, cười ngọt vươn năm ngón tay nhỏ mềm mại. Bé nào biết quả này bán bao nhiêu tiền, vẫn để chú kia tùy tiện trả giá vậy.
Năm điếu* tiền? Có hơi đắt đó. Mỗi tội nhìn nụ cười ngọt ngào của tiểu nương tử cộng thêm quả màu tím bụ bẫm kia, ông chú bán hàng cắn răng nói: “Năm điếu tiền thì năm điếu tiền. Tiểu nương tử, cho hai quả, chú sẽ cho con gái và bà vợ ở nhà mỗi người một quả.”
(*) Điếu tiền = 100 văn tiền thời cổ, tùy từng thời mà quy đổi có thể khác nhau.
Khương Tự thấy chú ta mang mười điếu tiền qua, cười ngọt chọn hai trái mâm xôi tím lớn, sau đó tặng kèm một trái mâm xôi tím nhỏ hơn: “Ăn vào sẽ có vận may đó ạ.”
Ông chú ha ha ha cười nói: “Mượn lời may mắn của tiểu nương tử.”
Ông chú bán bánh rán giò sáng đến giờ còn chưa ăn gì, nhìn quả này mùi hương quyến rũ, lột vỏ ra để lộ thịt quả màu tím bên trong, hấp tấp ăn hết, ăn quá nhanh nên chỉ cảm thấy vào miệng là tan, ngọt thanh ngon miệng, lại muốn ăn thì đã không còn, chỉ có thể tiếc hận.
Khương Tự vui vẻ đem tiền mới kiếm được đưa cho Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần: “Sư huynh, A Tứ đưa cho hai người mua bánh rán giò ăn nè.”
Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần đều chấn động, vuốt búi tóc sừng dê nho nhỏ đáng yêu của bé, thế mà lại nói không ra lời.
Sau khoảng mười phút, một người hàng xóm hưng phấn vừa chạy vừa hô: “Vương Ngũ, sao huynh còn ở nơi này bán bánh rán giò? Nhà huynh tự nhiên mọc ra một chậu châu báu, ầm ầm phun tiền đồng ra ngoài kìa, giờ đến phủ nha cũng bị kinh động, Lý viên ngoại đầu đường muốn trả số tiền lớn mua của nhà huynh đó. Chị dâu bảo ta gọi huynh về nhà ngay.”
Ông chú bán bánh rán giò sửng sốt, ngay sau đó mừng rỡ như điên thu sạp: “Không bán, không bán nữa, tiểu nương tử, cảm ơn quả của cháu nhé. Đây quả thực là quả phát tài, quả vận may mới đúng.”
Khương Tự vừa lúc ăn xong bánh rán giò, nghe vậy mắt cong cong thành hình trăng non cười nói: “Chú nhanh về nhà đi thôi.”
Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần liếc nhau, cười bí ẩn.
Chờ ông chú bán bánh rán giò vừa đi, chuyện chậu châu báu ở đông phường phố đã truyền khắp phố, vì thế trước quầy bán quả tức khắc bị chen chật ních.
“Tiểu nương tử, cho một quả đi!”
“Tiểu nương tử, ta tới trước, ta mua một quả mâm xôi trái.”
“Ta ra một linh bích!”
“Ta ra mười linh bích……”
Khương Tự xoa xoa tay nhỏ, cười ngọt nói: “Năm điếu tiền một quả, xếp hàng, một người chỉ có thể mua một quả thôi.”
Một mất nhiều công sức, ba người mang đến một túi quả đã bán trống trơn, trước quầy hàng chất đầy tiền. Thu Tác Trần đem tiền đồng tất cả thu vào vòng tay trữ vật, thỏa mãn cười nói: “Bán xong rồi, tiểu sư muội, đi, sư huynh mang muội đi mua váy đẹp.”
“Vâng ạ.” Hai mắt Khương Tự sáng lấp lánh, bán quả chơi vui quá à.
Trọng Hoa thấy bộ dáng hai người này như chưa hiểu việc đời, cười lạnh một tiếng, khóe miệng lại hơi hơi cong lên.
Khương Tự tay trái nắm lấy Tam sư huynh tuấn mỹ tà tứ, tay phải nắm lấy Bát sư huynh anh tuấn mê người, vui vẻ đi Thiên Bảo Các ở tây phường, chuẩn bị chọn cho mỗi sư huynh một lễ vật.
Ba người vừa rời khỏi đã thấy trước quầy hàng bán quả đột nhiên có cơn mưa tiền đồng. Dân ở đông phường vui như lên trời đi nhặt tiền đồng, còn cảm thán sáng sớm nay thật là một buổi tốt đẹp, ăn được quả ngọt thanh lại có trời giáng tiền đồng, cuộc sống sướng lâng lâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.