Chương 1
Trần Ấn
15/03/2022
Tháng Tám ở phương nam, trời đang vào lúc nóng nhất, ve kêu ầm ĩ, tầng mây trắng noãn như hình ảnh bất động trên một tấm vải vẽ màu xanh thẳm, không hề di chuyển chút nào.
Không có gió, nhiệt độ cao đến thái quá, đường phố vốn nhộn nhịp cũng vắng vẻ hơn thường ngày.
Trên chiếc taxi đi thẳng một đường từ sân bay đến chung cư Hải Vận trong làng đại học của thành phố B, radio đang phát một chương trình quảng cáo chăm sóc sức khỏe phái mạnh.
"Bác sĩ Trần, vấn đề bây giờ của tôi là chồng tôi ổng hơi yếu, phương diện kia cũng không được lắm, bởi vậy thai thứ hai của tôi mãi mà còn chưa thấy đâu."
Bác sĩ thản nhiên nói: "Mỗi lần sinh hoạt tình dục khoảng bao lâu?"
"Tôi cũng không có canh thử, chắc chừng năm hoặc sáu phút."
"Ồ, vậy anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"36 tuổi."
"Thời gian thế này đúng là có hơi ngắn, tôi giới thiệu với cô một sản phẩm, dùng thuốc viên bổ thận hiệu XXX của chúng tôi, chiết xuất hoàn toàn từ các vị thuốc Trung y, tuyệt đối không có tác dụng phụ, chủ yếu dùng cho thận âm hao tổn, eo gối bủn rủn, tinh thần mỏi mệt và các triệu chứng khác... Đợi các chức năng cơ thể điều tiết xong, tự nhiên sẽ không còn vấn đề gì nữa."
"A, thật không? Thật sự có thể cải thiện được sao?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Người dẫn chương trình cũng phụ họa theo: "Bác sĩ không bao giờ gạt người."
Biết rõ là tình tiết được sắp đặt từ trước, nhưng tài xế nghe thấy vậy vẫn buồn cười đến mức bật ra tiếng, ông quay sang nhìn cậu trai ngồi bên ghế lái phụ.
Vẫn không nhúc nhích chút nào.
Ngay sau khi cậu trai này lên xe, ánh mắt của ông ta vẫn luôn bị hút qua đó.
Cậu chàng này cao ít nhất 1m9, mũ lưỡi trai đội trên đầu cũng đụng tới nóc xe luôn rồi, vóc dáng thon dài, mặc một bộ đồ thể thao tối màu, đường nét cơ bắp hai tay mượt nảy nở, hai chân dài hơi tách ra, khó khăn kẹt ở ghế lái phụ, ngay cả phần đùi khó tập luyện nhất cũng phân bố toàn cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết là hiệu quả do tập luyện quanh năm mới có được.
Chỉ đường trên di động của cậu chàng vẫn luôn phát tin tức tình hình đường đi, điều này khiến ông không thể đoán được là anh ta đang ngủ hay đang tỉnh, không dám đi vòng đường dài hơn.
Thắng gấp ở một trạm đèn xanh đèn đỏ, cơ thể của Thịnh Tinh Hà đổ về phía trước theo quán tính, anh nhíu mày nhìn ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe
Vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Lạ là vì kể từ khi tốt nghiệp đại học đã không trở lại thành phố B, trên đường đã mở rất nhiều cửa hàng mới, thậm chí còn có thêm một trung tâm mua sắm lớn. Quen thuộc chính là các cửa hàng trăm năm tuổi ở đầu đường cuối ngõ, khi còn đi học ở trường, anh thường cùng đồng đội trốn huấn luyện viên, lén lẻn ra ngoài ăn khuya vẫn còn.
Chớp mắt đã bốn năm, có vài hình ảnh ngày đó vẫn còn rất rõ ràng trong kí ức, đáng tiếc thời gian trôi qua, bạn bè bên cạnh sớm đã mỗi người một ngả.
Cuối cùng, trên con đường này chỉ còn lại có một mình anh.
Thấy anh mở mắt ra, người tài xế không thể không bắt chuyện để giết thời gian, "Chàng trai trẻ, có phải đến đây du lịch không?"
Lúc này Thịnh Tinh Hà cũng không có hứng nói chuyện lắm, chỉ "Ừ" một tiếng cho có lệ.
"Vậy cậu đến đúng nơi rồi đó, ở đây có rất nhiều nơi chơi vui ăn ngon lắm, có muốn tôi giới thiệu cho cậu vài chỗ không?"
Không đợi Thịnh Tinh Hà nói chuyện, tài xế đã tự mình kể một số điểm tham quan nổi tiếng, cái máy nói này vừa nhấn nút mở liền bô bô mãi không dừng.
"Rẽ trái là đại học T nổi tiếng nhất của thành phố chúng tôi, đã ra vài nhà vô địch thế giới rồi đó."
Thịnh Tinh Hà ngẩn ra, theo bản năng hơi xoay mặt về phía cửa sổ: "Vậy hả?"
"Lừa cậu làm gì, đại học T nổi tiếng nhất chính là đội điền kinh, bây giờ rất nhiều vận động viên theo thời hạn trong đội tuyển quốc gia đến từ đại học T đó, năm nào cũng có."
Để thể hiện sự hiểu nhiều biết rộng của mình, tài xế tự hào hỏi: "Bây giờ người giàu nhất thành phố B là ai cậu có biết không?"
Thịnh Tinh Hà lắc đầu.
Tài xế lại nói tên của một người ra, "Năm đó anh ấy cũng tốt nghiệp từ đại học T."
"Ồ."
Ngoài chủ đề về quán quân thế giới, câu trả lời của anh mới được hai từ, các câu khác đều là một tiếng "ồ" hết sức mất hứng, tài xế cũng gánh không nổi nữa, trong xe lại yên tĩnh như trước.
Lần này trên đài kết nối với một người đàn ông
"Bác sĩ Trần, alô? Có phải là bác sĩ Trần không?"
"Đúng là tôi."
Người đàn ông dõng dạc: "A, tôi gọi đến để cảm ơn ngài! Từ khi sử dụng thuốc viên bổ thận hiệu XXX mà ngài giới thiệu, cơ thể tôi đã thực sự mạnh mẽ hẳn lên! Tình cảm của tôi và vợ cũng tốt hơn! Cô ấy đã đồng ý lời tái hôn của tôi! Tôi thật sự phải cám ơn ngài!"
Bác sĩ cũng vui lây, "Vậy sao? Vậy thì tốt quá! Xin chúc mừng! Xin chúc mừng! Có thể nói đây là gương vỡ lại lành phiên bản đời thật! Các bạn đang ngồi trước radio nghe đài, tin rằng các bạn cũng cảm thấy bị cuốn hút theo sự nhiệt tình của anh bạn này! Bây giờ hãy gọi vào đường dây nóng của chúng tôi, còn có cơ hội được...
Âm thanh của radio ngưng bặt.
Tài xế quay đầu nhìn qua.
"Quá ồn." Thịnh Tinh Hà dừng một chút, quay sang hỏi: "Hay là ngài đây có nỗi buồn phiền trên phương diện này?"
Tài xế cuống quýt lắc đầu lia lịa.
Xe vừa dừng lại, Thịnh Tinh Hà liền tháo kính râm móc vào cổ áo, nhìn lướt qua đồng hồ tính tiền, "Có thể thanh toán bằng Wechat được không?"
"Có thể! Có thể!" Tài xế vội vàng quét mã QR. "Đừng quên lấy những thứ trong cốp xe."
Thịnh Tinh Hà trả tiền xong, quăng ba lô lên vai nói cảm ơn.
Tài xế quay đầu nhìn anh, cảm thấy anh chàng cực ngầu này có chút quen mắt, nhưng mà thực sự không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Thời tiết ở thành phố B còn nóng hơn Thịnh Tinh Hà tưởng, thật sự là một mùa hận không thể cởi trần trụi hết cho xong.
Anh cởi mũ xuống quạt gió, tay kia móc điện thoại ra bấm số của Tạ Vũ.
Tạ Vũ là bạn học cũ của anh, năm đó cũng là một thành viên của đội điền kinh đại học T, cũng luyện nhảy cao, đã giành được không ít thứ hạng, là một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Chẳng qua Tạ Vũ chỉ cao có 1m83, điều này dường như đã định trước cậu ta tiến không xa trên con đường nhảy cao này.
Tốt nghiệp không bao lâu, Tạ Vũ từ bỏ thi đấu, theo cha chuyển sang kinh doanh, mở một quán cà phê sách cạnh trường học, tầng hai và phòng riêng còn có thể ôm mèo, rất được các cô gái yêu thích.
Trước khi Thịnh Tinh Hà trở về thành phố B đã nhờ Tạ Vũ tìm giúp nhà ở gần trường.
Tạ Vũ thay anh liên lạc với chủ nhà đến xem một căn trong chung cư Hải Vận, hai phòng ngủ, một phòng khách, cho một người ở thì dư sức.
"Cậu đã đến chưa?" Tạ Vũ hỏi.
Sau buổi trưa, ánh nắng hết sức chói mắt, Thịnh Tinh Hà giơ tay kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống.
"Tôi đang ở dưới lầu chung cư, cậu đi tới đâu rồi?"
"Tôi ở trong phòng bảo vệ này."
Vừa dứt lời, Thịnh Tinh Hà liền nhìn thấy một bóng dáng hơi mập mạp từ trong phòng bảo vệ lắc lư đi ra, mới nhìn anh cũng nhận không ra.
"Á đù, cậu làm thế nào mà phát tướng ghê vậy?" Thịnh Tinh Hà khiếp sợ trừng mắt nhìn cái bụng bia của Tạ Vũ, nhớ năm đó mặt hàng này chỉ nặng có 65 kg thôi, muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn cơ bụng có cơ bụng, bây giờ vỗ một cái cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Giải nghệ thật khủng khiếp.
"Chờ tương lai cậu giải nghệ, khẳng định cũng sẽ mập ra thôi." Tạ Vũ nhân cơ hội sờ sờ bụng Thịnh Tinh Hà một cái, "Được à nha, vóc người duy trì rất tốt, múi nổi tương đối rõ ràng."
"Đương nhiên." Thịnh Tinh Hà đập cái móng vuốt đê tiện của anh ta một phát. "Dạo này thế nào? Cửa tiệm làm ăn có tốt không?"
"Ok, vẫn luôn như vậy, đang kì nghỉ, trường học ít người, buôn bán hơi vắng một chút, còn cậu?" Tạ Vũ hỏi: "Tại sao không ở lại trong đội để đào tạo cho tốt, chạy về làm huấn luyện viên cái gì?"
Thịnh Tinh Hà lúc này mới ý thức được hẳn là Tạ Vũ còn không biết chuyện anh bị đội tuyển quốc gia cấm thi đấu.
Đó cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nếu Tạ Vũ đã không biết thì anh cũng lười nhắc tới.
"Nhớ cậu thôi."
"Dẹp cậu đi, hơn nửa năm không có tin tức, vừa ngoi lên cái là tìm tôi giúp đỡ ngay, tình bạn của hai chúng ta cho dù có muốn phân loại cũng thuộc hàng không thể tái chế, ngay cả nhựa cũng không bằng."
Thịnh Tinh Hà cười to: "Tôi cũng phải tính toán cho cuộc sống của mình sau khi giải nghệ trong tương lai chứ, nắm vững thêm một ít kinh nghiệm giảng dạy, chờ sau này thật sự không nhảy được nữa thì chuyển sang làm huấn luyện viên."
Tạ Vũ quàng vai anh: "Nhan sắc của cậu cho dù đi vào giới giải trí cũng có thể cạnh tranh, làm huấn luyện viên cái nỗi gì, mệt người còn không có thành tựu, lương lại bèo như vậy, may mắn thì còn có thể gặp được một hạt giống tốt, lỡ xui thì chỉ có nước lăn lộn như vậy cả đời, còn không bằng tự mình ra ngoài xông pha tạo dựng sự nghiệp một phen."
Thịnh Tinh Hà cảm thấy Tạ Vũ có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tình của mình.
Từ 12 đến 27 tuổi, trong suốt 15 năm, nhảy cao giống như cơm anh ăn, như nước anh uống, đã sớm hoà vào cơ thể, biến thành máu thịt, trở thành một phần không thể nào thiếu trong cuộc sống của anh.
Không gì có thể thay thế được.
"Ngay cả khi giải nghệ rồi, tôi vẫn muốn làm việc nào có liên quan đến nhảy cao." Thịnh Tinh Hà nói.
Tạ Vũ giơ ngón tay cái lên với anh.
Mặc dù Thịnh Tinh Hà mỉm cười, nhưng Tạ Vũ vẫn cảm thấy nụ cười này của anh lộ ra một chút cay đắng khó tả.
"Đi thôi, đưa cậu đi xem căn nhà coi có vừa lòng hay không, chủ nhà nói chậm nhất là ngày mai phải quyết định, nếu không sẽ dẫn người khác tới xem nhà." Tạ Vũ nói.
"Được." Thịnh Tinh Hà gật gật đầu.
Hai người đang trò chuyện, một cậu chàng vóc người rất cao mặc áo thun chữ T trắng và quần short thể thao đi tới, kiểu tóc rất ấn tượng.
Một mái tóc xoăn màu bạc phủ trước trán, hơi lộn xộn ép về phía sau, ngay cả lông mày cũng nhuộm màu rất nhạt. Đinh tai bên tai phải lấp lánh dưới ánh mặt trời, nếu không được trời ban cho bề ngoài đẹp đẽ thì căn bản không gánh nổi tạo hình hoang dã không kiềm chế được như vậy.
Cậu ta vừa đi vừa nhét tờ rơi vào bên đường, dưới ánh mặt trời gay gắt, mọi người đều bị phơi tới chảy mỡ, bước chân cậu ta lại nhẹ nhàng, tốc độ tay cực nhanh, xem ra vô cùng quen tay.
Vận động viên nhảy cao đặc biệt nhạy cảm với chiều cao.
Thịnh Tinh Hà nhìn ra đứa nhỏ này cao khoảng 1m95, đường cong cơ bắp lộ ra ngoài trơn tru như mây bay nước chảy, chân dưới thon dài, không có một chút thịt thừa, nếu không phải vận động viên thì chính là một chàng thanh niên quanh năm ngâm mình trong phòng tập thể hình.
Trường hợp trước có vẻ cao hơn một chút, bởi vì ngoại trừ sinh viên, rất ít người chịu ra đường phát tờ rơi trong cái mùa này.
Trong một nháy mắt, Thịnh Tinh Hà thậm chí muốn bước tới hỏi xem cậu ta đang học ở trường nào, có hứng thú tham gia đội điền kinh hay không.
Chiều cao này, tỷ lệ này, hình thể này, không tập luyện nhảy cao thực sự là quá đáng tiếc.
Không đợi anh soạn xong lời thoại, cậu nhóc đã đến chỗ anh trước, chìa tờ rơi trong tay tới.
Thịnh Tinh Hà nhận tờ rơi, tỉ mỉ quan sát cậu.
Thiếu niên vai rộng, hai đoạn xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo thun hơi nhô lên, cổ thon dài trắng nõn, tuổi không lớn, nhưng đôi mày kiếm lại lộ ra vài phần anh khí, sống mũi cao thẳng, mắt sâu hai mí, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Đúng là hiếm thấy, một đôi mắt phượng tốt đẹp đầy linh khí.
Bỏ qua mái tóc lộn xộn kia không nói, bộ dáng người này quả thật rất xinh đẹp, chính là loại đẹp mà vừa xuất hiện trong chuơng trình tuyển chọn ngôi sao liền biết thế nào cũng debut C vị (vị trí trung tâm).
"Anh đẹp trai, đừng cứ nhìn chằm chằm vào em, nhìn tờ rơi kìa." Thiếu niên mỉm cười.
"À." Thịnh Tinh Hà lúng túng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn tờ rơi một cái, hai mắt tức khắc trợn tròn.
Trên trang giấy cỡ A4 in hình một người đàn ông để trần nửa người, bên cạnh còn có một vòng chữ đầy nghệ thuật đập thẳng vào thị giác.
"Thẩm mỹ bao quy đầu, giá ưu đãi đặc biệt, chỉ trong kỳ nghỉ hè này, giúp bạn giải quyết các vấn đề xuất tinh sớm chỉ trong một lần! Có thẻ sinh viên có thể được giảm 30%, tặng kèm cắt bao quy đầu, người thứ hai chỉ còn nửa giá!"
"Nếu có nhu cầu có thể để lại số điện thoại, lúc đến đó vẫn có thể được giảm giá." Thiếu niên nhìn anh nói.
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà giật giật, mặt tái mét, Tạ Vũ bên cạnh đã cười đến mỡ thịt gì đều run loạn cả lên.
Còn thiếu niên trước mắt vẫn không mảy may cảm giác thấy nguy hiểm, còn giơ tờ rơi lên. "Chú, chú có nhu cầu thì gọi đường dây nóng ở trên này cũng được nè."
Lời này vừa ra, Tạ Vũ liền triệt để cười hết nổi.
Cùng tuổi.
Một người là anh đẹp trai, một người là chú.
"Anh bạn nhỏ này đang nói chuyện với chú kìa." Thịnh Tinh Hà xấu xa chọc chọc cánh tay cậu ta. "Chú."
Tạ Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, giận đến tức cả ngực.
Đều là tờ rơi của bệnh viện nam khoa, trọng tâm lại khác nhau.
Bên trái là người đàn ông ngồi ở cuối giường, khuỷu tay chống trên đùi, mặt mày như bị táo bón, phía sau là người phụ nữ đang ngủ nằm quay lưng lại với anh ta.
"Liệt dương tiết sớm ư? Rối loạn chức năng tình dục ư? Hãy đến với bệnh viện chuyên khoa nam XX, chúng tôi chuyên cung cấp các dịch vụ y tế đặc biệt cho đông đảo các bạn bè phái mạnh, đặc biệt điều trị các bệnh tuyến tiền liệt, đăng ký trực tuyến, tư vấn riêng một với một, đảm bảo sự riêng tư cá nhân cho bạn.
Ngày 1 tháng 8 này, bệnh viện dành ưu đãi lớn cho đông đảo các anh em! Trọn gói kiểm tra bảy bước chỉ 98 đồng! Chỉ cần 98 đồng! Xây dựng giấc mộng tình dục hạnh phúc cho bạn!"
_ Hết chương 1 _
Không có gió, nhiệt độ cao đến thái quá, đường phố vốn nhộn nhịp cũng vắng vẻ hơn thường ngày.
Trên chiếc taxi đi thẳng một đường từ sân bay đến chung cư Hải Vận trong làng đại học của thành phố B, radio đang phát một chương trình quảng cáo chăm sóc sức khỏe phái mạnh.
"Bác sĩ Trần, vấn đề bây giờ của tôi là chồng tôi ổng hơi yếu, phương diện kia cũng không được lắm, bởi vậy thai thứ hai của tôi mãi mà còn chưa thấy đâu."
Bác sĩ thản nhiên nói: "Mỗi lần sinh hoạt tình dục khoảng bao lâu?"
"Tôi cũng không có canh thử, chắc chừng năm hoặc sáu phút."
"Ồ, vậy anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
"36 tuổi."
"Thời gian thế này đúng là có hơi ngắn, tôi giới thiệu với cô một sản phẩm, dùng thuốc viên bổ thận hiệu XXX của chúng tôi, chiết xuất hoàn toàn từ các vị thuốc Trung y, tuyệt đối không có tác dụng phụ, chủ yếu dùng cho thận âm hao tổn, eo gối bủn rủn, tinh thần mỏi mệt và các triệu chứng khác... Đợi các chức năng cơ thể điều tiết xong, tự nhiên sẽ không còn vấn đề gì nữa."
"A, thật không? Thật sự có thể cải thiện được sao?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Người dẫn chương trình cũng phụ họa theo: "Bác sĩ không bao giờ gạt người."
Biết rõ là tình tiết được sắp đặt từ trước, nhưng tài xế nghe thấy vậy vẫn buồn cười đến mức bật ra tiếng, ông quay sang nhìn cậu trai ngồi bên ghế lái phụ.
Vẫn không nhúc nhích chút nào.
Ngay sau khi cậu trai này lên xe, ánh mắt của ông ta vẫn luôn bị hút qua đó.
Cậu chàng này cao ít nhất 1m9, mũ lưỡi trai đội trên đầu cũng đụng tới nóc xe luôn rồi, vóc dáng thon dài, mặc một bộ đồ thể thao tối màu, đường nét cơ bắp hai tay mượt nảy nở, hai chân dài hơi tách ra, khó khăn kẹt ở ghế lái phụ, ngay cả phần đùi khó tập luyện nhất cũng phân bố toàn cơ bắp săn chắc, vừa nhìn đã biết là hiệu quả do tập luyện quanh năm mới có được.
Chỉ đường trên di động của cậu chàng vẫn luôn phát tin tức tình hình đường đi, điều này khiến ông không thể đoán được là anh ta đang ngủ hay đang tỉnh, không dám đi vòng đường dài hơn.
Thắng gấp ở một trạm đèn xanh đèn đỏ, cơ thể của Thịnh Tinh Hà đổ về phía trước theo quán tính, anh nhíu mày nhìn ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe
Vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Lạ là vì kể từ khi tốt nghiệp đại học đã không trở lại thành phố B, trên đường đã mở rất nhiều cửa hàng mới, thậm chí còn có thêm một trung tâm mua sắm lớn. Quen thuộc chính là các cửa hàng trăm năm tuổi ở đầu đường cuối ngõ, khi còn đi học ở trường, anh thường cùng đồng đội trốn huấn luyện viên, lén lẻn ra ngoài ăn khuya vẫn còn.
Chớp mắt đã bốn năm, có vài hình ảnh ngày đó vẫn còn rất rõ ràng trong kí ức, đáng tiếc thời gian trôi qua, bạn bè bên cạnh sớm đã mỗi người một ngả.
Cuối cùng, trên con đường này chỉ còn lại có một mình anh.
Thấy anh mở mắt ra, người tài xế không thể không bắt chuyện để giết thời gian, "Chàng trai trẻ, có phải đến đây du lịch không?"
Lúc này Thịnh Tinh Hà cũng không có hứng nói chuyện lắm, chỉ "Ừ" một tiếng cho có lệ.
"Vậy cậu đến đúng nơi rồi đó, ở đây có rất nhiều nơi chơi vui ăn ngon lắm, có muốn tôi giới thiệu cho cậu vài chỗ không?"
Không đợi Thịnh Tinh Hà nói chuyện, tài xế đã tự mình kể một số điểm tham quan nổi tiếng, cái máy nói này vừa nhấn nút mở liền bô bô mãi không dừng.
"Rẽ trái là đại học T nổi tiếng nhất của thành phố chúng tôi, đã ra vài nhà vô địch thế giới rồi đó."
Thịnh Tinh Hà ngẩn ra, theo bản năng hơi xoay mặt về phía cửa sổ: "Vậy hả?"
"Lừa cậu làm gì, đại học T nổi tiếng nhất chính là đội điền kinh, bây giờ rất nhiều vận động viên theo thời hạn trong đội tuyển quốc gia đến từ đại học T đó, năm nào cũng có."
Để thể hiện sự hiểu nhiều biết rộng của mình, tài xế tự hào hỏi: "Bây giờ người giàu nhất thành phố B là ai cậu có biết không?"
Thịnh Tinh Hà lắc đầu.
Tài xế lại nói tên của một người ra, "Năm đó anh ấy cũng tốt nghiệp từ đại học T."
"Ồ."
Ngoài chủ đề về quán quân thế giới, câu trả lời của anh mới được hai từ, các câu khác đều là một tiếng "ồ" hết sức mất hứng, tài xế cũng gánh không nổi nữa, trong xe lại yên tĩnh như trước.
Lần này trên đài kết nối với một người đàn ông
"Bác sĩ Trần, alô? Có phải là bác sĩ Trần không?"
"Đúng là tôi."
Người đàn ông dõng dạc: "A, tôi gọi đến để cảm ơn ngài! Từ khi sử dụng thuốc viên bổ thận hiệu XXX mà ngài giới thiệu, cơ thể tôi đã thực sự mạnh mẽ hẳn lên! Tình cảm của tôi và vợ cũng tốt hơn! Cô ấy đã đồng ý lời tái hôn của tôi! Tôi thật sự phải cám ơn ngài!"
Bác sĩ cũng vui lây, "Vậy sao? Vậy thì tốt quá! Xin chúc mừng! Xin chúc mừng! Có thể nói đây là gương vỡ lại lành phiên bản đời thật! Các bạn đang ngồi trước radio nghe đài, tin rằng các bạn cũng cảm thấy bị cuốn hút theo sự nhiệt tình của anh bạn này! Bây giờ hãy gọi vào đường dây nóng của chúng tôi, còn có cơ hội được...
Âm thanh của radio ngưng bặt.
Tài xế quay đầu nhìn qua.
"Quá ồn." Thịnh Tinh Hà dừng một chút, quay sang hỏi: "Hay là ngài đây có nỗi buồn phiền trên phương diện này?"
Tài xế cuống quýt lắc đầu lia lịa.
Xe vừa dừng lại, Thịnh Tinh Hà liền tháo kính râm móc vào cổ áo, nhìn lướt qua đồng hồ tính tiền, "Có thể thanh toán bằng Wechat được không?"
"Có thể! Có thể!" Tài xế vội vàng quét mã QR. "Đừng quên lấy những thứ trong cốp xe."
Thịnh Tinh Hà trả tiền xong, quăng ba lô lên vai nói cảm ơn.
Tài xế quay đầu nhìn anh, cảm thấy anh chàng cực ngầu này có chút quen mắt, nhưng mà thực sự không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Thời tiết ở thành phố B còn nóng hơn Thịnh Tinh Hà tưởng, thật sự là một mùa hận không thể cởi trần trụi hết cho xong.
Anh cởi mũ xuống quạt gió, tay kia móc điện thoại ra bấm số của Tạ Vũ.
Tạ Vũ là bạn học cũ của anh, năm đó cũng là một thành viên của đội điền kinh đại học T, cũng luyện nhảy cao, đã giành được không ít thứ hạng, là một nhân vật nổi tiếng trong trường.
Chẳng qua Tạ Vũ chỉ cao có 1m83, điều này dường như đã định trước cậu ta tiến không xa trên con đường nhảy cao này.
Tốt nghiệp không bao lâu, Tạ Vũ từ bỏ thi đấu, theo cha chuyển sang kinh doanh, mở một quán cà phê sách cạnh trường học, tầng hai và phòng riêng còn có thể ôm mèo, rất được các cô gái yêu thích.
Trước khi Thịnh Tinh Hà trở về thành phố B đã nhờ Tạ Vũ tìm giúp nhà ở gần trường.
Tạ Vũ thay anh liên lạc với chủ nhà đến xem một căn trong chung cư Hải Vận, hai phòng ngủ, một phòng khách, cho một người ở thì dư sức.
"Cậu đã đến chưa?" Tạ Vũ hỏi.
Sau buổi trưa, ánh nắng hết sức chói mắt, Thịnh Tinh Hà giơ tay kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống.
"Tôi đang ở dưới lầu chung cư, cậu đi tới đâu rồi?"
"Tôi ở trong phòng bảo vệ này."
Vừa dứt lời, Thịnh Tinh Hà liền nhìn thấy một bóng dáng hơi mập mạp từ trong phòng bảo vệ lắc lư đi ra, mới nhìn anh cũng nhận không ra.
"Á đù, cậu làm thế nào mà phát tướng ghê vậy?" Thịnh Tinh Hà khiếp sợ trừng mắt nhìn cái bụng bia của Tạ Vũ, nhớ năm đó mặt hàng này chỉ nặng có 65 kg thôi, muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn cơ bụng có cơ bụng, bây giờ vỗ một cái cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Giải nghệ thật khủng khiếp.
"Chờ tương lai cậu giải nghệ, khẳng định cũng sẽ mập ra thôi." Tạ Vũ nhân cơ hội sờ sờ bụng Thịnh Tinh Hà một cái, "Được à nha, vóc người duy trì rất tốt, múi nổi tương đối rõ ràng."
"Đương nhiên." Thịnh Tinh Hà đập cái móng vuốt đê tiện của anh ta một phát. "Dạo này thế nào? Cửa tiệm làm ăn có tốt không?"
"Ok, vẫn luôn như vậy, đang kì nghỉ, trường học ít người, buôn bán hơi vắng một chút, còn cậu?" Tạ Vũ hỏi: "Tại sao không ở lại trong đội để đào tạo cho tốt, chạy về làm huấn luyện viên cái gì?"
Thịnh Tinh Hà lúc này mới ý thức được hẳn là Tạ Vũ còn không biết chuyện anh bị đội tuyển quốc gia cấm thi đấu.
Đó cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nếu Tạ Vũ đã không biết thì anh cũng lười nhắc tới.
"Nhớ cậu thôi."
"Dẹp cậu đi, hơn nửa năm không có tin tức, vừa ngoi lên cái là tìm tôi giúp đỡ ngay, tình bạn của hai chúng ta cho dù có muốn phân loại cũng thuộc hàng không thể tái chế, ngay cả nhựa cũng không bằng."
Thịnh Tinh Hà cười to: "Tôi cũng phải tính toán cho cuộc sống của mình sau khi giải nghệ trong tương lai chứ, nắm vững thêm một ít kinh nghiệm giảng dạy, chờ sau này thật sự không nhảy được nữa thì chuyển sang làm huấn luyện viên."
Tạ Vũ quàng vai anh: "Nhan sắc của cậu cho dù đi vào giới giải trí cũng có thể cạnh tranh, làm huấn luyện viên cái nỗi gì, mệt người còn không có thành tựu, lương lại bèo như vậy, may mắn thì còn có thể gặp được một hạt giống tốt, lỡ xui thì chỉ có nước lăn lộn như vậy cả đời, còn không bằng tự mình ra ngoài xông pha tạo dựng sự nghiệp một phen."
Thịnh Tinh Hà cảm thấy Tạ Vũ có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu được tâm tình của mình.
Từ 12 đến 27 tuổi, trong suốt 15 năm, nhảy cao giống như cơm anh ăn, như nước anh uống, đã sớm hoà vào cơ thể, biến thành máu thịt, trở thành một phần không thể nào thiếu trong cuộc sống của anh.
Không gì có thể thay thế được.
"Ngay cả khi giải nghệ rồi, tôi vẫn muốn làm việc nào có liên quan đến nhảy cao." Thịnh Tinh Hà nói.
Tạ Vũ giơ ngón tay cái lên với anh.
Mặc dù Thịnh Tinh Hà mỉm cười, nhưng Tạ Vũ vẫn cảm thấy nụ cười này của anh lộ ra một chút cay đắng khó tả.
"Đi thôi, đưa cậu đi xem căn nhà coi có vừa lòng hay không, chủ nhà nói chậm nhất là ngày mai phải quyết định, nếu không sẽ dẫn người khác tới xem nhà." Tạ Vũ nói.
"Được." Thịnh Tinh Hà gật gật đầu.
Hai người đang trò chuyện, một cậu chàng vóc người rất cao mặc áo thun chữ T trắng và quần short thể thao đi tới, kiểu tóc rất ấn tượng.
Một mái tóc xoăn màu bạc phủ trước trán, hơi lộn xộn ép về phía sau, ngay cả lông mày cũng nhuộm màu rất nhạt. Đinh tai bên tai phải lấp lánh dưới ánh mặt trời, nếu không được trời ban cho bề ngoài đẹp đẽ thì căn bản không gánh nổi tạo hình hoang dã không kiềm chế được như vậy.
Cậu ta vừa đi vừa nhét tờ rơi vào bên đường, dưới ánh mặt trời gay gắt, mọi người đều bị phơi tới chảy mỡ, bước chân cậu ta lại nhẹ nhàng, tốc độ tay cực nhanh, xem ra vô cùng quen tay.
Vận động viên nhảy cao đặc biệt nhạy cảm với chiều cao.
Thịnh Tinh Hà nhìn ra đứa nhỏ này cao khoảng 1m95, đường cong cơ bắp lộ ra ngoài trơn tru như mây bay nước chảy, chân dưới thon dài, không có một chút thịt thừa, nếu không phải vận động viên thì chính là một chàng thanh niên quanh năm ngâm mình trong phòng tập thể hình.
Trường hợp trước có vẻ cao hơn một chút, bởi vì ngoại trừ sinh viên, rất ít người chịu ra đường phát tờ rơi trong cái mùa này.
Trong một nháy mắt, Thịnh Tinh Hà thậm chí muốn bước tới hỏi xem cậu ta đang học ở trường nào, có hứng thú tham gia đội điền kinh hay không.
Chiều cao này, tỷ lệ này, hình thể này, không tập luyện nhảy cao thực sự là quá đáng tiếc.
Không đợi anh soạn xong lời thoại, cậu nhóc đã đến chỗ anh trước, chìa tờ rơi trong tay tới.
Thịnh Tinh Hà nhận tờ rơi, tỉ mỉ quan sát cậu.
Thiếu niên vai rộng, hai đoạn xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo thun hơi nhô lên, cổ thon dài trắng nõn, tuổi không lớn, nhưng đôi mày kiếm lại lộ ra vài phần anh khí, sống mũi cao thẳng, mắt sâu hai mí, đuôi mắt hơi nhếch lên.
Đúng là hiếm thấy, một đôi mắt phượng tốt đẹp đầy linh khí.
Bỏ qua mái tóc lộn xộn kia không nói, bộ dáng người này quả thật rất xinh đẹp, chính là loại đẹp mà vừa xuất hiện trong chuơng trình tuyển chọn ngôi sao liền biết thế nào cũng debut C vị (vị trí trung tâm).
"Anh đẹp trai, đừng cứ nhìn chằm chằm vào em, nhìn tờ rơi kìa." Thiếu niên mỉm cười.
"À." Thịnh Tinh Hà lúng túng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn tờ rơi một cái, hai mắt tức khắc trợn tròn.
Trên trang giấy cỡ A4 in hình một người đàn ông để trần nửa người, bên cạnh còn có một vòng chữ đầy nghệ thuật đập thẳng vào thị giác.
"Thẩm mỹ bao quy đầu, giá ưu đãi đặc biệt, chỉ trong kỳ nghỉ hè này, giúp bạn giải quyết các vấn đề xuất tinh sớm chỉ trong một lần! Có thẻ sinh viên có thể được giảm 30%, tặng kèm cắt bao quy đầu, người thứ hai chỉ còn nửa giá!"
"Nếu có nhu cầu có thể để lại số điện thoại, lúc đến đó vẫn có thể được giảm giá." Thiếu niên nhìn anh nói.
Khóe miệng Thịnh Tinh Hà giật giật, mặt tái mét, Tạ Vũ bên cạnh đã cười đến mỡ thịt gì đều run loạn cả lên.
Còn thiếu niên trước mắt vẫn không mảy may cảm giác thấy nguy hiểm, còn giơ tờ rơi lên. "Chú, chú có nhu cầu thì gọi đường dây nóng ở trên này cũng được nè."
Lời này vừa ra, Tạ Vũ liền triệt để cười hết nổi.
Cùng tuổi.
Một người là anh đẹp trai, một người là chú.
"Anh bạn nhỏ này đang nói chuyện với chú kìa." Thịnh Tinh Hà xấu xa chọc chọc cánh tay cậu ta. "Chú."
Tạ Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, giận đến tức cả ngực.
Đều là tờ rơi của bệnh viện nam khoa, trọng tâm lại khác nhau.
Bên trái là người đàn ông ngồi ở cuối giường, khuỷu tay chống trên đùi, mặt mày như bị táo bón, phía sau là người phụ nữ đang ngủ nằm quay lưng lại với anh ta.
"Liệt dương tiết sớm ư? Rối loạn chức năng tình dục ư? Hãy đến với bệnh viện chuyên khoa nam XX, chúng tôi chuyên cung cấp các dịch vụ y tế đặc biệt cho đông đảo các bạn bè phái mạnh, đặc biệt điều trị các bệnh tuyến tiền liệt, đăng ký trực tuyến, tư vấn riêng một với một, đảm bảo sự riêng tư cá nhân cho bạn.
Ngày 1 tháng 8 này, bệnh viện dành ưu đãi lớn cho đông đảo các anh em! Trọn gói kiểm tra bảy bước chỉ 98 đồng! Chỉ cần 98 đồng! Xây dựng giấc mộng tình dục hạnh phúc cho bạn!"
_ Hết chương 1 _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.