Chương 49
Trần Ấn
15/03/2022
Ăn tối xong thì được nghỉ ngơi trong nửa giờ, sau đó sẽ trở lại sân vận động để tiếp tục đào tạo.
Toà nhà điền kinh chia làm rất nhiều khu vực huấn luyện đặc biệt, đi vào rồi sẽ rất dễ lạc đường, Hạ Kỳ Niên bám riết theo sát phía sau Thịnh Tinh Hà, vừa gặp lúc không người sẽ bước tới, chỉ câu câu móc móc bàn tay nhỏ thôi cũng được
Hơn tám giờ rồi nhưng bên trong phòng huấn luyện vẫn còn sáng đèn, sáng trưng như ban ngày.
Lúc Thịnh Tinh Hà luyện chạy nhảy thì không cần huấn luyện viên hướng dẫn phải theo sát, Lâm Kiến Châu bèn đi dạy Hạ Kỳ Niên sử dụng máy móc trong sân vận động.
"Em đừng thấy thứ này dùng đơn giản, nhưng nếu tư thế không đúng sẽ không có điểm phát lực, dễ làm tổn thương cơ bắp lắm."
Lâm Kiến Châu kiên nhẫn giảng giải, Hạ Kỳ Niên khiêm tốn tiếp nhận, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bên cạnh Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên có thêm một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Cô gái kia tuổi nhìn không lớn, cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, giọng nhão nhão dính dính gọi "Anh Tinh Hà", Thịnh Tinh Hà dừng lại nói chuyện phiếm với cô. Còn cụ thể nói chuyện gì thì không nghe được.
Một lát sau, lại có thêm một cô nhỏ hơn một chút chạy tới, mở miệng cứ gọi "Anh Tinh Hà" này "Anh Tinh Hà" kia, Hạ Kỳ Niên tức muốn trợn trắng mắt.
Này là chính cậu ở đây nên mới có thể thấy, nếu mà cậu không ở đây thì chẳng phải sẽ không biết Thịnh Tinh Hà có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hay không sao?
Đương nhiên cái gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt này chỉ là suy nghĩ của mình Hạ Kỳ Niên mà thôi.
Hai người đứng cạnh Thịnh Tinh Hà này mới chuyển từ trường Thề dục thể thao sang đây để huấn luyện, chuẩn bị tham gia Đại hội thể thao sinh viên thế giới năm nay, Hạ Kỳ Niên cũng vì hướng về giải đấu này mà huấn luyện.
Huấn luyện viên trong đội chỉ đếm trên đầu ngón tay, bận rộn đến mức chân không rời mặt đất nên chuyện hướng dẫn đàn em đều do anh phụ trách, đây cũng là tính toán cho tương lai sau khi giải nghệ. Bất kể là ở lại đội điền kinh hướng dẫn học sinh cũng tốt, trở về trường học hướng dẫn học sinh cũng được, đều là phải tiếp tục truyền trách nhiệm và tín ngưỡng xuống cho lớp sau.
Lâm Kiến Châu tinh mắt phát hiện tầm mắt Hạ Kỳ Niên luôn dừng ở nơi khác nên cũng nhìn theo ánh mắt của cậu. "Nhìn bạn nữ xinh đẹp sao?"
Hạ Kỳ Niên lập tức thu hồi tầm mắt: "Không, chỉ cảm thấy đàn anh hình như rất được hoan nghênh."
"Em ấy tính tình tốt, tướng mạo lịch sự nhã nhặn, dạy học trò vừa có kiên nhẫn lại vừa không biết nổi nóng thì đương nhiên sẽ được hoan nghênh thôi, nếu thầy mà là nữ thì cũng thích em ấy." Lâm Kiến Châu nói.
"............"
Hạ Kỳ Niên trong lòng nói tốt thì tốt, nhưng có điều mời ong gọi bướm quá thôi.
Cậu không bao giờ quên trước kia Thịnh Tinh Hà đã từng nói "Tôi chỉ thích con gái", cho nên cho dù Thịnh Tinh Hà đã tiếp nhận cậu rồi thì tận đáy lòng vẫn có vài phần không xác định được.
Thịnh Tinh Hà tán gẫu với con gái bao lâu, Hạ Kỳ Niên liền theo dõi bấy lâu, tuy không có hành động nào quá mức thân mật, nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu.
Lúc trước khi cùng nhau huấn luyện, Thịnh Tinh Hà đều sẽ cách không nhìn cậu, hôm nay thì tất cả lực chú ý lại rơi hết vào người hai cô gái kia.
Còn thích cười nhiều như vậy nữa chứ!
Cô gái liên tục nhảy qua, Thịnh Tinh Hà không chỉ đứng dậy khen ngợi mà còn vỗ tay: "Xinh đẹp!"
Hạ Kỳ Niên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ điều kiện yêu đương lúc trước đã đồng ý với Thịnh Tinh Hà, cho dù trong lòng có không thoải mái thế nào cũng không dám biểu hiện trắng trợn ra.
Trong lúc nghỉ ngơi, điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà rung lên, anh nhìn lướt qua, thấy là tin nhắn Hạ Kỳ Niên gửi tới, liền mở ra xem.
[Niêm Niêm: Chồng anh ghen rồi.]
Thịnh Tinh Hà cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ Niên, Hạ Kỳ Niên cũng đang nhìn anh.
[Thịnh Tinh Hà:??]
[Niêm Niêm: Biểu diễn màn công xoè đuôi hả? Biết bao nhiêu gái ở xung quanh luôn kìa.]
[Thịnh Tinh Hà: Cũng có nam mà.]
[Niêm Niêm: Có! Một đội y tế, một huấn luyện viên, một người đầu hói một kẻ bụng bia, còn lại tất cả đều là gái. Anh đúng là một chiếc lá xanh ngắt giữa bụi cây vạn hoa ha]
Thịnh Tinh Hà chưa từng yêu đương nên đương nhiên là chưa từng gặp phải tình huống đối tượng của mình lên cơn ghen tuông, nhưng anh cũng hiểu được, những lúc thế này phải dựa vào dỗ dành mới qua được.
Anh quay đầu lại, hỏi cô gái bên cạnh: "Nếu đối tượng của bạn tức giận, bạn thường sẽ dỗ thế nào?"
Cô gái thẹn thùng nở nụ cười: "Hôn một cái."
Cô gái khác tò mò nói: "Huấn luyện viên, anh có bạn gái rồi hả?"
"Không phải." Thịnh Tinh Hà lập tức phủ nhận. "Chỉ hỏi giúp bạn bè thôi."
"Ồ." Cô gái nói: "Em nghĩ rằng trên đời này không có vấn đề gì mà hôn không thể giải quyết, hôn một cái không được thì hai cái."
Hạ Kỳ Niên thấy đối diện vừa nói vừa cười, hoàn toàn vứt bỏ cậu không thèm để ý thì tựa có ngàn vạn nỗi buồn khổ dâng lên như bão táp trong lòng. Huấn luyện kết thúc, cậu cũng không quay sang đó mà đi thẳng về ký túc xá, cố ý không đợi Thịnh Tinh Hà, muốn cho anh biết là mình còn đang tức giận.
Nửa đêm canh ba, có người gõ cửa phòng.
Hạ Kỳ Niên đã đoán được là ai, trong lòng thầm thích muốn chết nhưng ngoài miệng còn phải làm bộ như không tình nguyện: "Ai vậy?"
"Anh." Thịnh Tinh Hà đáp một tiếng.
Hạ Kỳ Niên chiếm thế thượng phong, đắc ý ngã lên giường: "Cửa không khóa, vào đi."
Thịnh Tinh Hà trở tay đóng cửa phòng.
"Còn đang giận anh sao?"
Hạ Kỳ Niên bĩu môi: "Em thế này không phải gọi là tức giận, là tâm tình không tốt."
"Đó chính là tức giận." Thịnh Tinh Hà ngồi xuống giường, vỗ đùi Hạ Kỳ Niên một cái. "Trước kia sao anh lại không phát hiện ra lòng dạ em lại hẹp hòi như vậy nhì?"
"Không thì sao?" Hạ Kỳ Niên nói. "Thấy anh bị một đám con gái vây quanh, em nên vỗ tay cho anh hả? Hôm nay là bị em nhìn thấy, vậy những lúc nhìn không thấy..."
Thịnh Tinh Hà dựa sát vào, sau đó chặn đôi môi mềm ấm kia lại.
Hạ Kỳ Niên nhắm mắt lại, còn chưa kịp cảm nhận được cái gì thì đã rời ra rồi: "Vậy một cái là coi như xong rồi sao?"
Thịnh Tinh Hà liếm liếm khóe môi. "Vậy chứ em còn muốn thế nào nữa?"
"Hôn lại một chút." Hạ Kỳ Niên nghiêng người về phía trước một chút.
Thịnh Tinh Hà chạm chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, thắt lưng đã bị một cánh tay kéo sát lại.
Ngón tay Hạ Kỳ Niên luồn vào trong áo anh, nắm chặt thắt lưng dẻo dai, vuốt ve theo khe hõm dọc theo lưng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên làn da, giống như đang gãi ngứa.
Thịnh Tinh Hà sợ ngứa, muốn tránh nhưng lại không tránh được, vừa hôn vừa cười, đè người ngã xuống giường, nhìn cậu: "Lại muốn hả?"
Hạ Kỳ Niên không lên tiếng, nhưng ánh mắt truyền lại khát vọng sâu sắc, một bàn tay đã sớm luồn xuống quần Thịnh Tinh Hà.
Quần thể thao chính là tốt ở điểm này, một chút trở ngại giữa chừng cũng không có...
Hạ Kỳ Niên cọ cọ chóp mũi anh, môi chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Tuy cả người Thịnh Tinh Hà đều là cơ bắp, nhưng chỗ nên có thịt thì vẫn rất có thịt, Hạ Kỳ Niên bóp mạnh một cái, thấp giọng nói: "Cảm giác thật không tệ."
Bụng Thịnh Tinh Hà hơi co rụt lại: "Em đâm vào anh rồi."
Hạ Kỳ Niên cong chân, xoay người đặt người kia dưới thân.
Đèn bàn bị người ấn tắt, căn phòng rơi vào trong bóng tối đưa tay không thấy nổi năm ngón.
Thính giác được phóng đại vô hạn, bên tai là tiếng hôn triền miên cùng tiếng thở dốc không ngừng tăng lên.
Áo và quần rơi đầy đất nhưng không ai quan tâm.
Không phải một chút, cũng không phải hai cái, nụ hôn này kéo dài hơn nửa giờ, giữa chừng có dừng lại vì muốn cởi quần áo.
Nghi thức thử nghiệm của lần gặp lại đầu tiên sau một thời gian dài xa cách đã kết thúc một cách viên mãn.
Thịnh Tinh Hà cọ cái trán đẫm mồ hôi vào cổ Hạ Kỳ Niên, giơ tay ấn đèn bàn, trước ngực hai người là một mớ lộn xộn. Sợ làm bẩn khăn trải giường phải đi giặt rất phiền phức nên Thịnh Tinh Hà vội vàng rút khăn giấy lau đi.
Trong không khí tràn ngập mùi hormone nồng nặc.
"Gần đây có phải là đã nhịn rất vất vả không, tích góp được lắm con cháu như vậy." Thịnh Tinh Hà nói.
"Không có tích góp." Hạ Kỳ Niên thiếu đánh nói: "Em còn trẻ mà."
Thịnh Tinh Hà bóp chặt cằm cậu, nhét khăn giấy vào.
Nhiệm vụ dỗ dành bạn trai thuận lợi hoàn thành, Thịnh Tinh Hà chuẩn bị rời đi lại bị Hạ Kỳ Niên từ sau lưng ôm lấy.
"Đừng đi mà." Hạ Kỳ Niên hôn hôn vành tai phiếm hồng của anh. "Đêm nay ở bên này của em đi, em muốn ôm anh ngủ."
Thịnh Tinh Hà vui vẻ: "Uống sữa chưa đủ à?"
"Đệt!" Hạ Kỳ Niên cũng vui vẻ. "Đúng vậy, anh còn nữa không?"
Thịnh Tinh Hà vứt khăn giấy đi: "Người tuổi trẻ bây giờ chơi high quá, tương lai dễ suy thận lắm à nha."
Hạ Kỳ Niên ngẩn người: "Hình như anh rất có kinh nghiệm hả?"
Thịnh Tinh Hà giật qua cho một khuỷu tay, Hạ Kỳ Niên kêu "Ai" một tiếng rồi xoay người đè lên người anh, hôn một trận dữ dội.
Ban đêm làm càn quá trớn, kết quả chính là ngày hôm sau hai người đều ngủ quên, thật ra cũng không tính là ngủ quên, dù sao cũng mới có sáu giờ mười lăm phút mà thôi, có điều bọn họ bình thường đều thức dậy lúc hơn năm giờ.
Điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà để lại trong phòng ngủ của mình, thành ra không nghe thấy tiếng chuông báo thức, còn Hạ Kỳ Niên thì hoàn toàn quên đặt báo thức.
Đầu tiên Lâm Kiến Châu đến phòng Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua trước, không thấy người nên cho rằng anh đã đến căng tin ăn sáng, ông liền rẽ qua phòng ngủ của Hạ Kỳ Niên gõ cửa.
Thịnh Tinh Hà đang ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, phản xạ đáp một tiếng: "Vào đi."
Sau đó anh nghe thấy giọng của huấn luyện viên: "Cửa khóa rồi em bảo thầy vào thế nào? Tinh Hà, sao em cũng ở trong đó? Mở cửa ra mau lên!"
Hai người trên giường đều nổ tung như pháo binh, cả người trần trụi nhặt quần áo rơi vãi đầy đất.
Hai cái đầu đập vào nhau đau đến mức sắp chảy cả nước mắt, Thịnh Tinh Hà cũng không rảnh mà xoa, luống cuống tay chân lo mặc quần áo rồi xông tới cửa.
Nhưng mà nghĩ lại thì chuyện này không thể giải thích được, anh chặn cửa dùng khẩu hình hỏi: Phải làm sao bây giờ?
Hạ Kỳ Niên đi qua, nhẹ giọng nói: "Để em lo là được rồi, anh đừng nói gì hết."
Thịnh Tinh Hà miễn cưỡng tin tưởng cậu.
Cửa vừa mở ra, Lâm Kiến Châu đã nhìn lượt qua hai người một lượt từ trên xuống dưới, một người mắt mũi nhập nhèm, một người tóc tai lộn xộn.
"Tình huống gì đây?" Tầm mắt Lâm Kiến Châu xuyên qua khoảng trống giữa hai người, nhìn thấy giường bừa bộn, còn có cái áo khoác chưa kịp nhặt lên. "Tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau?"
"Ừm." Hạ Kỳ Niên gật gật đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Tinh Hà, giống như đang nói: Em là đồ ngốc sao?
"Tối hôm qua đàn anh xem một bộ phim ma, sau đó thì rất sợ hãi nên mới tới đây chen chúc với em."
"..." Sau gáy Thịnh Tinh Hà bốc khói, bất đắc dĩ đành phải cắn răng gật đầu. "Đúng, phim Thái Lan, đặc biệt đáng sợ, em sợ nhất là ma nữ đó."
Vẻ mặt Lâm Kiến Châu kiểu "Nhìn không ra đấy". Hạ Kỳ Niên còn ở bên cạnh miêu tả quá trình: "Thật ra em cũng không tin lắm, sau đó đàn anh liền lôi kéo em cùng xem, mới xem hơn mười phút đã phát hiện đúng thật là rất khủng khiếp, em cũng sợ luôn."
"Đã mấy tuổi rồi, còn sợ ma." Lâm Kiến Châu dong dài vài câu rồi hối thúc hai người rửa mặt ăn cơm.
Sau ngày hôm đó, hai người cũng một vừa hai phải mà bảo trì khoảng cách, nhưng mà đến nửa đêm, Hạ Kỳ Niên vẫn sẽ mò mẫm đến phòng Thịnh Tinh Hà, ôm người ta ngủ một đêm, ngày hôm sau chuồn về sớm.
Hành vi y như đang vụng trộm.
Đầu tháng 5, tiếng kèn của Giải vô địch Kim Cương của liên đoàn điền kinh vang lên, Thịnh Tinh Hà thật sự không có thời gian mờ mờ ám ám với cậu nữa.
Giải đấu năm nay được chia thành 14 trạm, trạm trong nước đặt tại Thượng Hải, 13 trạm còn lại đều ở nước ngoài, các vận động viên phải cố gắng giành huy chương tích luỹ điểm, chỉ có điểm số cao xếp hạng đầu của mỗi môn mới có thể tham gia trận chung kết cuối cùng.
Thành tích của Hạ Kỳ Niên còn chưa đạt tới trình độ của giải đấu, không được chọn, phải ở lại đội huấn luyện để chuẩn bị cho đại hội thể thao lớn vào tháng 6.
Giải đấu kim cương có phát sóng trực tiếp, nhưng hạng mục rất nhiều, ống kính cắt tới cắt lui, hơn hai tiếng đồng hồ thi đấu nhưng cộng hết thời gian của môn nhảy cao nam lại cũng chỉ được có hai ba phút.
Vị trí C (trung tâm) của tường thuật trực tiếp vĩnh viễn đều là hạng mục điền kinh nhiệt huyết nhất như chạy trăm mét hay chạy tiếp sức.
Hạ Kỳ Niên xem trên TV không theo dõi kịp liền dứt khoát tải app thể thao, kết quả phát hiện cái app khốn nạn này khó dùng vãi, thanh tiến độ kéo một chút liền đứng một chút, lui lại một chút thì vẫn đứng một chút.
Đáng sợ hơn là, tới tận bây giờ mà nó còn chưa phát triển ra chức năng nhân đôi tốc độ, chỉ có thể xem với một tốc độ ban đầu, nếu như tua nhanh hơn dù chỉ một chút là hình ảnh sẽ mờ thành hiệu ứng mosaic*, phải đợi cả nửa phút sau nó mới chịu rõ trở lại.
*Hiệu ứng ảnh Mosaic: Còn được gọi là "ghép mảnh" hoặc "khảm", là một hình thức nghệ thuật tạo ra hình ảnh từ những mảnh nhỏ.
Quá mức thần kỳ.
Tốc độ luôn làm người ta muốn nổi khùng còn chưa tính, phí thành viên còn đắt gấp đôi so với các trang web video khác, mà không mua không được, không mua thì video gì cũng không thể xem, điều này khiến cậu nghĩ đến một ít chuyện hay làm lúc đêm khuya.
Khó dùng thì có khó dùng một chút, nhưng gỡ bỏ thì lại tiếc, dù sao thì cũng còn phải xem vợ thi đấu nữa mà, mỗi khi bình luận viên nhắc tới "Sau đây là tuyển thủ Thịnh Tinh Hà của đội Trung Quốc", cậu liền như bị tiêm máu gà mà phát cuồng chụp ảnh màn hình gửi qua cho bạn bè.
Cuối cùng, tất cả tức tối với cái app này đều hóa thành sức mạnh.
Cậu thề nhất định phải đuổi kịp bước chân của Thịnh Tinh Hà, như vậy là có thể cùng nhau xuất ngoại cùng nhau thi đấu, không cần phải xem trực tiếp trận đấu nào nữa.
Nhưng ông trời đại khái là tai bị nghễnh ngãng mất rồi, chỉ nghe thấy đoạn cuối, hơn nữa còn thoả mãn cho cậu nữa.
Thịnh Tinh Hà bị chấn thương trên sân Eugene Station.
Lúc đó anh đã nhảy qua 2m29, lập nên PB mới, chuẩn bị đột phá độ cao 2m32, kết quả khi lần đầu tiên nhảy bật lên, cả người anh như bị sét đánh mà chững lại một chút. Vai phải đâm vào thanh ngang, ngã xuống đệm với một tư thế vô cùng chật vật.
Huấn luyện viên và trọng tài lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và gọi đội y tế vào sân.
Hai tay Thịnh Tinh Hà bảo vệ thật chặt mắt cá chân, trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên mặt đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, ngũ quan đã đau đến vặn vẹo.
Đây là cảnh cuối cùng Hạ Kỳ Niên nhìn thấy, sợ tới mức da đầu cậu tê dại, vội vàng gọi điện thoại qua.
Không có ai trả lời.
Hạ Kỳ Niên đã xem nhiều kỳ thi đấu như vậy rồi nên biết trực tiếp trận đấu trên app có độ chậm trễ, trong nước sẽ trễ hơn bên kia đại khái hơn mười phút, nói cách khác, Thịnh Tinh Hà đã ngã từ trước đó rồi.
Biểu cảm khi Thịnh Tinh Hà ngã xuống lướt qua trước mắt, cậu cau mày. Bộ não vô thức liên tưởng đến rất nhiều khả năng.
Mắt cá chân bị trật, nứt xương, căng cơ...
Những người đã luyện điền kinh đều biết, những tình huống này đã là những dự tính tốt nhất rồi, đáng sợ nhất chính là một số vết thương xé rách.
Cho dù là cơ bắp cũng vậy, dây chằng cũng thế, một khi bị rách hoặc bị đứt là khó chữa lành nhất, bởi vì chúng đều tạo thành từ vô số sợi đan xen với nhau, bị rách cần thời gian trị liệu rất dài, còn bị đứt là ác mộng của tất cả vận động viên, cho dù làm phẫu thuật cũng rất khó khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tiết trời hơn hai mươi độ nhưng tứ chi Hạ Kỳ Niên đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, điện thoại không liên lạc được, cậu càng chờ lại càng hoảng hốt, sau đó nhớ tới thói quen của Thịnh Tinh Hà là sẽ bật chế độ im lặng mỗi trước trận đấu, cậu lại gọi điện thoại cho Lâm Kiến Châu và đội y tế.
Lại đợi hơn mười phút, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.
"Người vẫn đang kiểm tra chi tiết trong bệnh viện." Lâm Kiến Châu thở dài nói. "Thầy đoán là vấn đề về dây chằng, nếu không nó đã không đau như vậy."
Hạ Kỳ Niên nghe xong những lời này, trái tim giống như bị người ta ra sức kéo, cứ không ngừng rơi xuống.
Ly nước sôi trên bàn đã lạnh, trái tim cậu cũng lạnh thấu.
Bởi vì thời gian hai bên có sai lệch nên khi nghe được giọng nói của Thịnh Tinh Hà đã là rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Kỳ Niên không ngủ cả một đêm, mắt vừa xót vừa căng trướng, khi nghe thấy thanh âm của Thịnh Tinh Hà thì chóp mũi cũng chua xót.
Thịnh Tinh Hà gửi qua một câu hỏi thăm rất cẩn thận: "Ngủ chưa?"
Hạ Kỳ Niên lập tức gọi video qua.
Sắc mặt Thịnh Tinh Hà tốt hơn một chút so với dự đoán của Hạ Kỳ Niên, khóe miệng anh còn mang theo ý cười, hỏi sao còn chưa nghỉ ngơi.
"Còn chờ tin tức của anh mà, anh không trả lời em, sao em có thể ngủ được?" Hạ Kỳ Niên cau mày. "Tình huống thế nào, anh à, có nghiêm trọng hay không?"
Thịnh Tinh Hà không biết nên định nghĩa thương tích của mình rốt cuộc là cấp bậc nào.
Bị rách dây chằng, nhưng còn may mắn là vẫn chưa đến mức bị đứt, bác sĩ nói có hai phương pháp điều trị, hoặc là phẫu thuật, hoặc là trị liệu kiểu bảo thủ, nhưng vẫn đề nghị anh nên chấp nhận điều trị bảo thủ, có thể phục hồi được hoàn toàn, nhưng cần mất một thời gian dài để phục hồi chức năng.
Trong thời gian này cần phải dùng thuốc, vật lý trị liệu và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trên thực tế đối với vận động viên mà nói, chấn thương chỉ là chuyện thường ngày, chăm sóc thì sẽ khôi phục, nhưng đối với một vận động viên đã hai mươi tám tuổi mà nói, vết thương kiểu xé rách vẫn rất nguy hiểm.
Mỗi một lần bị thương, không chỉ phải chịu đựng bệnh tật tra tấn mà còn có đả kích trên tâm lý nữa.
"Rất nghiêm trọng hả?" Hạ Kỳ Niên đọc được chút gì đó từ biểu tình ngưng trọng của anh, lo lắng hỏi: "Anh còn khỏe không?"
Thịnh Tinh Hà vừa nghĩ đến Hạ Kỳ Niên sắp tham gia đại hội thể thao, không muốn cậu phân tâm làm ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu nên báo tình hình bệnh giả.
"Chỉ là bị trẹo một chút thôi, cơ bắp bị thương, phải chờ hai tuần."
Nhưng mà giấy không gói được lửa, Thịnh Tinh Hà bên này vừa mới trả lời xong, Lâm Kiến Châu bên kia lại gửi tin nhắn, một năm một mười báo hết bệnh tình của anh hết sức rõ ràng.
Ông nói rõ hết xong, tâm trí Hạ Niên Niên hoàn toàn rối loạn, nhưng cậu lại không có hộ chiếu nên chỉ có thể dặn dò Thịnh Tinh Hà nghỉ ngơi thật tốt từ xa mà thôi.
Đêm đó, Hạ Kỳ Niên lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, cậu thấp thỏm không phải là không có lý do.
Chấn thương này của Thịnh Tinh Hà khiến anh không thể thi đấu trong giải đấu năm nay được, điểm tích lũy không đủ để vào chung kết, phỏng chừng cũng sẽ lỡ mất tuyển chọn tham gia giải vô địch thế giới tháng tám.
Nếu anh bỏ lỡ giải vô địch thế giới năm nay, anh sẽ phải chờ thêm hai năm nữa.
Chưa kể đến dù dây chằng có hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước đó hay không thì trạng thái tâm lý trong lúc đó nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Điều này còn dày vò hơn cả thân thể của chính cậu bị chấn thương.
...
Thịnh Tinh Hà cũng chậm chạp không sao ngủ được.
Lâm Kiến Châu phân tích tình hình hiện tại với anh rất hợp lý.
"Nếu em còn muốn tiếp tục nhảy, trong đội nhất định sẽ giúp em sắp xếp bác sĩ tốt hơn hỏi một chút, nhưng lấy kinh nghiệm cá nhân của thầy mà xem thì nên chọn trị liệu bảo thủ, chờ nó chậm rãi khôi phục."
Những lời này có thêm một tiền tố rất đặc thù, khiến Thịnh Tinh Hà lâm vào trầm tư.
Trong mắt huấn luyện viên, nhiều khả năng sẽ dừng lại luôn ở đó.
"Em không cần có quá nhiều áp lực, đã đi tới bước này rồi, bọn thầy đều biết em cũng không dễ dàng gì."
Một ngày sau khi trận đấu kết thúc, Thịnh Tinh Hà theo đội về nước.
Lúc đi ra ngoài thì vui vẻ nhảy nhót, lúc trở về bắp chân trái đã bọc kín thạch cao, còn phải chống nạng.
Thịnh Tinh Hà được Tần Hạc Hiên dìu xuống xe, Hạ Kỳ Niên nhìn thấy anh thì có chút kinh ngạc. Khuôn mặt kia cũng không coi là tiều tuỵ, nhưng ánh mắt lại ảm đạm vô thần, giống như không tìm được tiêu điểm.
Hạ Kỳ Niên chạy vội tới cho anh một cái ôm thật mạnh: "Đàn anh."
Thịnh Tinh Hà vỗ vỗ lưng cậu: "Giúp anh mang hành lý xuống xe đi, chân anh không tiện lắm."
Lúc này, có một ít đội viên vây quanh anh quan tâm bệnh tình, Thịnh Tinh Hà tùy tiện ứng phó vài câu rồi chống nạng đi về phía ký túc xá.
"Tôi về nghỉ ngơi trước, ngồi máy bay lâu, tôi hơi mệt."
Nếu như không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ Niên nghe thấy Thịnh Tinh Hà nói mệt mỏi.
Huấn luyện cường độ cao, thi đấu đảo lộn ngày đêm, từ bỏ cả ngày nghỉ để hướng dẫn đàn em nhỏ hơn mình.
Tất cả mọi việc, chịu thương chịu khó, không bao giờ phàn nàn một từ nào.
Hôm nay chỉ vì đi máy bay lại cảm thấy mệt mỏi ư?
Sắc trời tối dần, chỉ còn lại một chút ánh sáng còn sót lại xuyên qua những cành cây đan xen, chiếu cái bóng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Có gió thổi qua, vạt áo Thịnh Tinh Hà bị tốc lên một góc, lộ ra băng dán cơ màu lam đậm bên trong. Tóc anh bị thổi rối tung, cơ thể hơi cong, trọng tâm đều chuyển sang chiếc nạng.
Lúc đi đường, anh vẫn cúi đầu, đại khái là bởi vì vóc dáng quá cao nên động tác chống nạng của anh hơi vụng về, giống như bị gió thổi cho phải ngã người.
Nạng va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vang nặng nề, từng chút từng chút, gõ vào trái tim hai người.
Thang máy đi thẳng lên tầng sáu, Thịnh Tinh Hà mở cửa vào phòng, Hạ Kỳ Niên giúp anh xách vali vào.
Tần Hạc Hiên cũng bước vào dặn dò vài câu, trước khi đi lại hỏi: "Có muốn ăn gì không, tôi đi mua cho cậu."
"Không cần, tôi không đói lắm, cậu cũng mau đi nghỉ ngơi đi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Được rồi, nếu cậu đói bụng thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ xuống lầu mua cho cậu."
Lúc Tần Hạc Hiên đi ra ngoài không đóng cửa phòng, Hạ Kỳ Niên cố ý đi qua đóng lại, khóa trái.
"Sao em không đi ăn cơm?" Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua thời gian, vừa vặn là giờ mở bán cơm trong căng tin.
Hạ Kỳ Niên trực tiếp bỏ qua đề tài này: "Mẹ em quen biết rất nhiều bác sĩ, em có thể hỏi giúp anh xem điều trị thế nào để khôi phục nhanh hơn một chút."
"Trị liệu bảo thủ thì như vậy đấy, không nhanh được đâu." Thịnh Tinh Hà ngồi xuống giường, dựng nạng tựa vào tường, nhưng anh vừa mới buông tay thì cây nạng liền trượt xuống bên kia, anh theo phản xạ đạp đất, muốn đưa tay đỡ, một giây sau liền giống như bị sét đánh mà ôm lấy bắp chân bị thương.
Hạ Kỳ Niên nhanh tay lẹ mắt chạy tới bắt lấy, xoay người nhìn về phía Thịnh Tinh Hà: "Anh không sao chứ?"
"Cũng may." Thịnh Tinh Hà hít một hơi lạnh, mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại. "Anh đã không có ý định tham gia tuyển chọn cho giải vô địch thế giới năm nay rồi."
"Xoảng" một tiếng, cây nạng trong tay Hạ Kỳ Niên vẫn trượt xuống đất.
Thịnh Tinh Hà nhìn cậu dựng nạng lên để dựa vào tường, sau đó lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, thân hình cậu cao lớn, che mất hơn phân nửa ánh chiều tà, bởi vì ngược sáng nên Thịnh Tinh Hà nhìn không rõ ánh mắt của cậu.
"Bác sĩ có nói phải mất bao lâu mới có thể hồi phục không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Ba mươi ngày sau mới có thể tháo thạch cao, chạy nhảy kết hợp cưởng độ cao ít nhất phải chờ hai tháng sau, bằng không rất dễ bị xé rách lần nữa."
Hạ Kỳ Niên tính sơ sơ trong đầu một chút, chỉ còn hơn sáu mươi ngày nữa là đến ngày tuyển chọn giải vô địch thế giới, muốn trong thời gian ngắn như vậy mà tăng cả thể lực và sức mạnh cơ bắp lên trạng thái đỉnh cao thì quả là không quá thực tế.
Thịnh Tinh Hà cúi đầu, nhìn thì có vẻ như anh đang nhìn chằm chằm sàn nhà màu gỗ, nhưng thực ra mắt lại không có tiêu cự.
"Anh không có cơ hội rồi." Giọng của anh lạnh hơn thường ngày rất nhiều.
Vận động viên bị thương là một điều đặc biệt bị động và bất lực.
Không có cách nào khác ngoài việc chờ đợi.
"Anh luôn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với anh." Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên cười một tiếng, khóe miệng anh kéo ra một nụ cười vừa nhợt nhạt lại vừa vô lực. "Mỗi khi anh điều chỉnh trạng thái thật tốt để tiếp cận mục tiêu kia thì ông ấy sẽ luôn cho anh chút kích thích mới, em nói xem có phải ông trời đang ám chỉ anh hay không, đừng thi đấu nữa, vô dụng thôi, mi chỉ tới như vậy."
Hạ Kỳ Niên cũng bị kích thích, nhưng kích thích nhất không phải là lần thương bệnh bất thình lình này, mà là tâm trạng Thịnh Tinh Hà đột nhiên thay đổi.
Bỏ lỡ giải vô địch thế giới năm nay, phải chờ thêm hai năm nữa.
Thịnh Tinh Hà có thể chờ được lần tiếp theo sao?
Hoặc là nói, còn nguyện ý chờ đợi sao?
Nếu có một ngày, Thịnh Tinh Hà thật sự giải nghệ...
Cậu thật không dám nghĩ tiếp.
Điều này cũng giống như người hâm mộ yêu một ca sĩ, khán giả yêu một diễn viên, độc giả yêu một tác giả, bỗng một ngày, ca sĩ không còn hát, diễn viên rời khỏi màn hình, tác giả tuyên bố không viết nữa.
Không bao giờ chờ đợi được một người là loại cảm giác gì?
Có lẽ, thế giới của cậu sẽ sụp đổ.
"Vậy nói không chừng thì đây là khảo nghiệm cuối cùng mà ông trời cho anh đó." Hạ Kỳ Niên ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối của anh, khẽ ngẩng đầu, đón ánh mắt của anh. "Cố chống đỡ vượt qua là được rồi, lần này không kịp thì chờ lần sau, trận đấu nhiều như vậy mà, sang năm còn có Thế Vận Hội Olympic nữa."
Thịnh Tinh Hà tránh khỏi tầm mắt cậu, hít hít cái mũi chua xót: "Đừng đùa nữa, tiêu chuẩn của giải vô địch thế giới cũng không đạt được thì còn Thế Vận Hội Olympic gì."
Một đường này đã cắn răng chống đỡ thế nào chỉ có chính anh mới biết, chân lấy đà bị thương hết lần này đến lần khác. Đều đã thử qua điều trị bằng tia laser, sóng xung kích, các loại vật lý trị liệu. Ngay sau đó lại bị cấm thi đấu, đợi hết một năm rưỡi, thật vất vả mới đứng thẳng đến bây giờ, lại trơ mắt nhìn thêm một cánh cửa phía trước đóng lại.
Hai năm nữa anh đã 30 tuổi.
Bây giờ không được, lẽ nào hai năm nữa thì được sao?
Tâm trí của anh đều tràn đầy nghi ngờ về bản thân mình.
Tất cả không cam lòng, nghi ngờ, buồn tủi, hối tiếc, tức giận, uất hận trong quá khứ không có nơi để phát tiết đều tồn đọng trong trái tim, hôm nay cuối cùng cũng đã bùng nổ.
"Vô dụng, nhảy không được thì chính là nhảy không được, năng lực của anh chỉ đến mức này." Thịnh Tinh Hà nhắm mắt lại, hai tay che kín khuôn mặt: "Anh thật sự cảm thấy mình thật thất bại."
Trong im lặng, chút ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng biến mất.
Hạ Kỳ Niên cảm thấy mu bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là nước mắt của Thịnh Tinh Hà.
_ Hết chương 49 _
Toà nhà điền kinh chia làm rất nhiều khu vực huấn luyện đặc biệt, đi vào rồi sẽ rất dễ lạc đường, Hạ Kỳ Niên bám riết theo sát phía sau Thịnh Tinh Hà, vừa gặp lúc không người sẽ bước tới, chỉ câu câu móc móc bàn tay nhỏ thôi cũng được
Hơn tám giờ rồi nhưng bên trong phòng huấn luyện vẫn còn sáng đèn, sáng trưng như ban ngày.
Lúc Thịnh Tinh Hà luyện chạy nhảy thì không cần huấn luyện viên hướng dẫn phải theo sát, Lâm Kiến Châu bèn đi dạy Hạ Kỳ Niên sử dụng máy móc trong sân vận động.
"Em đừng thấy thứ này dùng đơn giản, nhưng nếu tư thế không đúng sẽ không có điểm phát lực, dễ làm tổn thương cơ bắp lắm."
Lâm Kiến Châu kiên nhẫn giảng giải, Hạ Kỳ Niên khiêm tốn tiếp nhận, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, bên cạnh Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên có thêm một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
Cô gái kia tuổi nhìn không lớn, cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, giọng nhão nhão dính dính gọi "Anh Tinh Hà", Thịnh Tinh Hà dừng lại nói chuyện phiếm với cô. Còn cụ thể nói chuyện gì thì không nghe được.
Một lát sau, lại có thêm một cô nhỏ hơn một chút chạy tới, mở miệng cứ gọi "Anh Tinh Hà" này "Anh Tinh Hà" kia, Hạ Kỳ Niên tức muốn trợn trắng mắt.
Này là chính cậu ở đây nên mới có thể thấy, nếu mà cậu không ở đây thì chẳng phải sẽ không biết Thịnh Tinh Hà có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hay không sao?
Đương nhiên cái gọi là trêu hoa ghẹo nguyệt này chỉ là suy nghĩ của mình Hạ Kỳ Niên mà thôi.
Hai người đứng cạnh Thịnh Tinh Hà này mới chuyển từ trường Thề dục thể thao sang đây để huấn luyện, chuẩn bị tham gia Đại hội thể thao sinh viên thế giới năm nay, Hạ Kỳ Niên cũng vì hướng về giải đấu này mà huấn luyện.
Huấn luyện viên trong đội chỉ đếm trên đầu ngón tay, bận rộn đến mức chân không rời mặt đất nên chuyện hướng dẫn đàn em đều do anh phụ trách, đây cũng là tính toán cho tương lai sau khi giải nghệ. Bất kể là ở lại đội điền kinh hướng dẫn học sinh cũng tốt, trở về trường học hướng dẫn học sinh cũng được, đều là phải tiếp tục truyền trách nhiệm và tín ngưỡng xuống cho lớp sau.
Lâm Kiến Châu tinh mắt phát hiện tầm mắt Hạ Kỳ Niên luôn dừng ở nơi khác nên cũng nhìn theo ánh mắt của cậu. "Nhìn bạn nữ xinh đẹp sao?"
Hạ Kỳ Niên lập tức thu hồi tầm mắt: "Không, chỉ cảm thấy đàn anh hình như rất được hoan nghênh."
"Em ấy tính tình tốt, tướng mạo lịch sự nhã nhặn, dạy học trò vừa có kiên nhẫn lại vừa không biết nổi nóng thì đương nhiên sẽ được hoan nghênh thôi, nếu thầy mà là nữ thì cũng thích em ấy." Lâm Kiến Châu nói.
"............"
Hạ Kỳ Niên trong lòng nói tốt thì tốt, nhưng có điều mời ong gọi bướm quá thôi.
Cậu không bao giờ quên trước kia Thịnh Tinh Hà đã từng nói "Tôi chỉ thích con gái", cho nên cho dù Thịnh Tinh Hà đã tiếp nhận cậu rồi thì tận đáy lòng vẫn có vài phần không xác định được.
Thịnh Tinh Hà tán gẫu với con gái bao lâu, Hạ Kỳ Niên liền theo dõi bấy lâu, tuy không có hành động nào quá mức thân mật, nhưng trong lòng cậu vẫn rất khó chịu.
Lúc trước khi cùng nhau huấn luyện, Thịnh Tinh Hà đều sẽ cách không nhìn cậu, hôm nay thì tất cả lực chú ý lại rơi hết vào người hai cô gái kia.
Còn thích cười nhiều như vậy nữa chứ!
Cô gái liên tục nhảy qua, Thịnh Tinh Hà không chỉ đứng dậy khen ngợi mà còn vỗ tay: "Xinh đẹp!"
Hạ Kỳ Niên nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ điều kiện yêu đương lúc trước đã đồng ý với Thịnh Tinh Hà, cho dù trong lòng có không thoải mái thế nào cũng không dám biểu hiện trắng trợn ra.
Trong lúc nghỉ ngơi, điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà rung lên, anh nhìn lướt qua, thấy là tin nhắn Hạ Kỳ Niên gửi tới, liền mở ra xem.
[Niêm Niêm: Chồng anh ghen rồi.]
Thịnh Tinh Hà cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ Niên, Hạ Kỳ Niên cũng đang nhìn anh.
[Thịnh Tinh Hà:??]
[Niêm Niêm: Biểu diễn màn công xoè đuôi hả? Biết bao nhiêu gái ở xung quanh luôn kìa.]
[Thịnh Tinh Hà: Cũng có nam mà.]
[Niêm Niêm: Có! Một đội y tế, một huấn luyện viên, một người đầu hói một kẻ bụng bia, còn lại tất cả đều là gái. Anh đúng là một chiếc lá xanh ngắt giữa bụi cây vạn hoa ha]
Thịnh Tinh Hà chưa từng yêu đương nên đương nhiên là chưa từng gặp phải tình huống đối tượng của mình lên cơn ghen tuông, nhưng anh cũng hiểu được, những lúc thế này phải dựa vào dỗ dành mới qua được.
Anh quay đầu lại, hỏi cô gái bên cạnh: "Nếu đối tượng của bạn tức giận, bạn thường sẽ dỗ thế nào?"
Cô gái thẹn thùng nở nụ cười: "Hôn một cái."
Cô gái khác tò mò nói: "Huấn luyện viên, anh có bạn gái rồi hả?"
"Không phải." Thịnh Tinh Hà lập tức phủ nhận. "Chỉ hỏi giúp bạn bè thôi."
"Ồ." Cô gái nói: "Em nghĩ rằng trên đời này không có vấn đề gì mà hôn không thể giải quyết, hôn một cái không được thì hai cái."
Hạ Kỳ Niên thấy đối diện vừa nói vừa cười, hoàn toàn vứt bỏ cậu không thèm để ý thì tựa có ngàn vạn nỗi buồn khổ dâng lên như bão táp trong lòng. Huấn luyện kết thúc, cậu cũng không quay sang đó mà đi thẳng về ký túc xá, cố ý không đợi Thịnh Tinh Hà, muốn cho anh biết là mình còn đang tức giận.
Nửa đêm canh ba, có người gõ cửa phòng.
Hạ Kỳ Niên đã đoán được là ai, trong lòng thầm thích muốn chết nhưng ngoài miệng còn phải làm bộ như không tình nguyện: "Ai vậy?"
"Anh." Thịnh Tinh Hà đáp một tiếng.
Hạ Kỳ Niên chiếm thế thượng phong, đắc ý ngã lên giường: "Cửa không khóa, vào đi."
Thịnh Tinh Hà trở tay đóng cửa phòng.
"Còn đang giận anh sao?"
Hạ Kỳ Niên bĩu môi: "Em thế này không phải gọi là tức giận, là tâm tình không tốt."
"Đó chính là tức giận." Thịnh Tinh Hà ngồi xuống giường, vỗ đùi Hạ Kỳ Niên một cái. "Trước kia sao anh lại không phát hiện ra lòng dạ em lại hẹp hòi như vậy nhì?"
"Không thì sao?" Hạ Kỳ Niên nói. "Thấy anh bị một đám con gái vây quanh, em nên vỗ tay cho anh hả? Hôm nay là bị em nhìn thấy, vậy những lúc nhìn không thấy..."
Thịnh Tinh Hà dựa sát vào, sau đó chặn đôi môi mềm ấm kia lại.
Hạ Kỳ Niên nhắm mắt lại, còn chưa kịp cảm nhận được cái gì thì đã rời ra rồi: "Vậy một cái là coi như xong rồi sao?"
Thịnh Tinh Hà liếm liếm khóe môi. "Vậy chứ em còn muốn thế nào nữa?"
"Hôn lại một chút." Hạ Kỳ Niên nghiêng người về phía trước một chút.
Thịnh Tinh Hà chạm chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, thắt lưng đã bị một cánh tay kéo sát lại.
Ngón tay Hạ Kỳ Niên luồn vào trong áo anh, nắm chặt thắt lưng dẻo dai, vuốt ve theo khe hõm dọc theo lưng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên làn da, giống như đang gãi ngứa.
Thịnh Tinh Hà sợ ngứa, muốn tránh nhưng lại không tránh được, vừa hôn vừa cười, đè người ngã xuống giường, nhìn cậu: "Lại muốn hả?"
Hạ Kỳ Niên không lên tiếng, nhưng ánh mắt truyền lại khát vọng sâu sắc, một bàn tay đã sớm luồn xuống quần Thịnh Tinh Hà.
Quần thể thao chính là tốt ở điểm này, một chút trở ngại giữa chừng cũng không có...
Hạ Kỳ Niên cọ cọ chóp mũi anh, môi chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Tuy cả người Thịnh Tinh Hà đều là cơ bắp, nhưng chỗ nên có thịt thì vẫn rất có thịt, Hạ Kỳ Niên bóp mạnh một cái, thấp giọng nói: "Cảm giác thật không tệ."
Bụng Thịnh Tinh Hà hơi co rụt lại: "Em đâm vào anh rồi."
Hạ Kỳ Niên cong chân, xoay người đặt người kia dưới thân.
Đèn bàn bị người ấn tắt, căn phòng rơi vào trong bóng tối đưa tay không thấy nổi năm ngón.
Thính giác được phóng đại vô hạn, bên tai là tiếng hôn triền miên cùng tiếng thở dốc không ngừng tăng lên.
Áo và quần rơi đầy đất nhưng không ai quan tâm.
Không phải một chút, cũng không phải hai cái, nụ hôn này kéo dài hơn nửa giờ, giữa chừng có dừng lại vì muốn cởi quần áo.
Nghi thức thử nghiệm của lần gặp lại đầu tiên sau một thời gian dài xa cách đã kết thúc một cách viên mãn.
Thịnh Tinh Hà cọ cái trán đẫm mồ hôi vào cổ Hạ Kỳ Niên, giơ tay ấn đèn bàn, trước ngực hai người là một mớ lộn xộn. Sợ làm bẩn khăn trải giường phải đi giặt rất phiền phức nên Thịnh Tinh Hà vội vàng rút khăn giấy lau đi.
Trong không khí tràn ngập mùi hormone nồng nặc.
"Gần đây có phải là đã nhịn rất vất vả không, tích góp được lắm con cháu như vậy." Thịnh Tinh Hà nói.
"Không có tích góp." Hạ Kỳ Niên thiếu đánh nói: "Em còn trẻ mà."
Thịnh Tinh Hà bóp chặt cằm cậu, nhét khăn giấy vào.
Nhiệm vụ dỗ dành bạn trai thuận lợi hoàn thành, Thịnh Tinh Hà chuẩn bị rời đi lại bị Hạ Kỳ Niên từ sau lưng ôm lấy.
"Đừng đi mà." Hạ Kỳ Niên hôn hôn vành tai phiếm hồng của anh. "Đêm nay ở bên này của em đi, em muốn ôm anh ngủ."
Thịnh Tinh Hà vui vẻ: "Uống sữa chưa đủ à?"
"Đệt!" Hạ Kỳ Niên cũng vui vẻ. "Đúng vậy, anh còn nữa không?"
Thịnh Tinh Hà vứt khăn giấy đi: "Người tuổi trẻ bây giờ chơi high quá, tương lai dễ suy thận lắm à nha."
Hạ Kỳ Niên ngẩn người: "Hình như anh rất có kinh nghiệm hả?"
Thịnh Tinh Hà giật qua cho một khuỷu tay, Hạ Kỳ Niên kêu "Ai" một tiếng rồi xoay người đè lên người anh, hôn một trận dữ dội.
Ban đêm làm càn quá trớn, kết quả chính là ngày hôm sau hai người đều ngủ quên, thật ra cũng không tính là ngủ quên, dù sao cũng mới có sáu giờ mười lăm phút mà thôi, có điều bọn họ bình thường đều thức dậy lúc hơn năm giờ.
Điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà để lại trong phòng ngủ của mình, thành ra không nghe thấy tiếng chuông báo thức, còn Hạ Kỳ Niên thì hoàn toàn quên đặt báo thức.
Đầu tiên Lâm Kiến Châu đến phòng Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua trước, không thấy người nên cho rằng anh đã đến căng tin ăn sáng, ông liền rẽ qua phòng ngủ của Hạ Kỳ Niên gõ cửa.
Thịnh Tinh Hà đang ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, phản xạ đáp một tiếng: "Vào đi."
Sau đó anh nghe thấy giọng của huấn luyện viên: "Cửa khóa rồi em bảo thầy vào thế nào? Tinh Hà, sao em cũng ở trong đó? Mở cửa ra mau lên!"
Hai người trên giường đều nổ tung như pháo binh, cả người trần trụi nhặt quần áo rơi vãi đầy đất.
Hai cái đầu đập vào nhau đau đến mức sắp chảy cả nước mắt, Thịnh Tinh Hà cũng không rảnh mà xoa, luống cuống tay chân lo mặc quần áo rồi xông tới cửa.
Nhưng mà nghĩ lại thì chuyện này không thể giải thích được, anh chặn cửa dùng khẩu hình hỏi: Phải làm sao bây giờ?
Hạ Kỳ Niên đi qua, nhẹ giọng nói: "Để em lo là được rồi, anh đừng nói gì hết."
Thịnh Tinh Hà miễn cưỡng tin tưởng cậu.
Cửa vừa mở ra, Lâm Kiến Châu đã nhìn lượt qua hai người một lượt từ trên xuống dưới, một người mắt mũi nhập nhèm, một người tóc tai lộn xộn.
"Tình huống gì đây?" Tầm mắt Lâm Kiến Châu xuyên qua khoảng trống giữa hai người, nhìn thấy giường bừa bộn, còn có cái áo khoác chưa kịp nhặt lên. "Tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau?"
"Ừm." Hạ Kỳ Niên gật gật đầu, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Thịnh Tinh Hà, giống như đang nói: Em là đồ ngốc sao?
"Tối hôm qua đàn anh xem một bộ phim ma, sau đó thì rất sợ hãi nên mới tới đây chen chúc với em."
"..." Sau gáy Thịnh Tinh Hà bốc khói, bất đắc dĩ đành phải cắn răng gật đầu. "Đúng, phim Thái Lan, đặc biệt đáng sợ, em sợ nhất là ma nữ đó."
Vẻ mặt Lâm Kiến Châu kiểu "Nhìn không ra đấy". Hạ Kỳ Niên còn ở bên cạnh miêu tả quá trình: "Thật ra em cũng không tin lắm, sau đó đàn anh liền lôi kéo em cùng xem, mới xem hơn mười phút đã phát hiện đúng thật là rất khủng khiếp, em cũng sợ luôn."
"Đã mấy tuổi rồi, còn sợ ma." Lâm Kiến Châu dong dài vài câu rồi hối thúc hai người rửa mặt ăn cơm.
Sau ngày hôm đó, hai người cũng một vừa hai phải mà bảo trì khoảng cách, nhưng mà đến nửa đêm, Hạ Kỳ Niên vẫn sẽ mò mẫm đến phòng Thịnh Tinh Hà, ôm người ta ngủ một đêm, ngày hôm sau chuồn về sớm.
Hành vi y như đang vụng trộm.
Đầu tháng 5, tiếng kèn của Giải vô địch Kim Cương của liên đoàn điền kinh vang lên, Thịnh Tinh Hà thật sự không có thời gian mờ mờ ám ám với cậu nữa.
Giải đấu năm nay được chia thành 14 trạm, trạm trong nước đặt tại Thượng Hải, 13 trạm còn lại đều ở nước ngoài, các vận động viên phải cố gắng giành huy chương tích luỹ điểm, chỉ có điểm số cao xếp hạng đầu của mỗi môn mới có thể tham gia trận chung kết cuối cùng.
Thành tích của Hạ Kỳ Niên còn chưa đạt tới trình độ của giải đấu, không được chọn, phải ở lại đội huấn luyện để chuẩn bị cho đại hội thể thao lớn vào tháng 6.
Giải đấu kim cương có phát sóng trực tiếp, nhưng hạng mục rất nhiều, ống kính cắt tới cắt lui, hơn hai tiếng đồng hồ thi đấu nhưng cộng hết thời gian của môn nhảy cao nam lại cũng chỉ được có hai ba phút.
Vị trí C (trung tâm) của tường thuật trực tiếp vĩnh viễn đều là hạng mục điền kinh nhiệt huyết nhất như chạy trăm mét hay chạy tiếp sức.
Hạ Kỳ Niên xem trên TV không theo dõi kịp liền dứt khoát tải app thể thao, kết quả phát hiện cái app khốn nạn này khó dùng vãi, thanh tiến độ kéo một chút liền đứng một chút, lui lại một chút thì vẫn đứng một chút.
Đáng sợ hơn là, tới tận bây giờ mà nó còn chưa phát triển ra chức năng nhân đôi tốc độ, chỉ có thể xem với một tốc độ ban đầu, nếu như tua nhanh hơn dù chỉ một chút là hình ảnh sẽ mờ thành hiệu ứng mosaic*, phải đợi cả nửa phút sau nó mới chịu rõ trở lại.
*Hiệu ứng ảnh Mosaic: Còn được gọi là "ghép mảnh" hoặc "khảm", là một hình thức nghệ thuật tạo ra hình ảnh từ những mảnh nhỏ.
Quá mức thần kỳ.
Tốc độ luôn làm người ta muốn nổi khùng còn chưa tính, phí thành viên còn đắt gấp đôi so với các trang web video khác, mà không mua không được, không mua thì video gì cũng không thể xem, điều này khiến cậu nghĩ đến một ít chuyện hay làm lúc đêm khuya.
Khó dùng thì có khó dùng một chút, nhưng gỡ bỏ thì lại tiếc, dù sao thì cũng còn phải xem vợ thi đấu nữa mà, mỗi khi bình luận viên nhắc tới "Sau đây là tuyển thủ Thịnh Tinh Hà của đội Trung Quốc", cậu liền như bị tiêm máu gà mà phát cuồng chụp ảnh màn hình gửi qua cho bạn bè.
Cuối cùng, tất cả tức tối với cái app này đều hóa thành sức mạnh.
Cậu thề nhất định phải đuổi kịp bước chân của Thịnh Tinh Hà, như vậy là có thể cùng nhau xuất ngoại cùng nhau thi đấu, không cần phải xem trực tiếp trận đấu nào nữa.
Nhưng ông trời đại khái là tai bị nghễnh ngãng mất rồi, chỉ nghe thấy đoạn cuối, hơn nữa còn thoả mãn cho cậu nữa.
Thịnh Tinh Hà bị chấn thương trên sân Eugene Station.
Lúc đó anh đã nhảy qua 2m29, lập nên PB mới, chuẩn bị đột phá độ cao 2m32, kết quả khi lần đầu tiên nhảy bật lên, cả người anh như bị sét đánh mà chững lại một chút. Vai phải đâm vào thanh ngang, ngã xuống đệm với một tư thế vô cùng chật vật.
Huấn luyện viên và trọng tài lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn và gọi đội y tế vào sân.
Hai tay Thịnh Tinh Hà bảo vệ thật chặt mắt cá chân, trong vòng vài giây ngắn ngủi, trên mặt đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, ngũ quan đã đau đến vặn vẹo.
Đây là cảnh cuối cùng Hạ Kỳ Niên nhìn thấy, sợ tới mức da đầu cậu tê dại, vội vàng gọi điện thoại qua.
Không có ai trả lời.
Hạ Kỳ Niên đã xem nhiều kỳ thi đấu như vậy rồi nên biết trực tiếp trận đấu trên app có độ chậm trễ, trong nước sẽ trễ hơn bên kia đại khái hơn mười phút, nói cách khác, Thịnh Tinh Hà đã ngã từ trước đó rồi.
Biểu cảm khi Thịnh Tinh Hà ngã xuống lướt qua trước mắt, cậu cau mày. Bộ não vô thức liên tưởng đến rất nhiều khả năng.
Mắt cá chân bị trật, nứt xương, căng cơ...
Những người đã luyện điền kinh đều biết, những tình huống này đã là những dự tính tốt nhất rồi, đáng sợ nhất chính là một số vết thương xé rách.
Cho dù là cơ bắp cũng vậy, dây chằng cũng thế, một khi bị rách hoặc bị đứt là khó chữa lành nhất, bởi vì chúng đều tạo thành từ vô số sợi đan xen với nhau, bị rách cần thời gian trị liệu rất dài, còn bị đứt là ác mộng của tất cả vận động viên, cho dù làm phẫu thuật cũng rất khó khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tiết trời hơn hai mươi độ nhưng tứ chi Hạ Kỳ Niên đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh, điện thoại không liên lạc được, cậu càng chờ lại càng hoảng hốt, sau đó nhớ tới thói quen của Thịnh Tinh Hà là sẽ bật chế độ im lặng mỗi trước trận đấu, cậu lại gọi điện thoại cho Lâm Kiến Châu và đội y tế.
Lại đợi hơn mười phút, điện thoại cuối cùng cũng kết nối được.
"Người vẫn đang kiểm tra chi tiết trong bệnh viện." Lâm Kiến Châu thở dài nói. "Thầy đoán là vấn đề về dây chằng, nếu không nó đã không đau như vậy."
Hạ Kỳ Niên nghe xong những lời này, trái tim giống như bị người ta ra sức kéo, cứ không ngừng rơi xuống.
Ly nước sôi trên bàn đã lạnh, trái tim cậu cũng lạnh thấu.
Bởi vì thời gian hai bên có sai lệch nên khi nghe được giọng nói của Thịnh Tinh Hà đã là rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Kỳ Niên không ngủ cả một đêm, mắt vừa xót vừa căng trướng, khi nghe thấy thanh âm của Thịnh Tinh Hà thì chóp mũi cũng chua xót.
Thịnh Tinh Hà gửi qua một câu hỏi thăm rất cẩn thận: "Ngủ chưa?"
Hạ Kỳ Niên lập tức gọi video qua.
Sắc mặt Thịnh Tinh Hà tốt hơn một chút so với dự đoán của Hạ Kỳ Niên, khóe miệng anh còn mang theo ý cười, hỏi sao còn chưa nghỉ ngơi.
"Còn chờ tin tức của anh mà, anh không trả lời em, sao em có thể ngủ được?" Hạ Kỳ Niên cau mày. "Tình huống thế nào, anh à, có nghiêm trọng hay không?"
Thịnh Tinh Hà không biết nên định nghĩa thương tích của mình rốt cuộc là cấp bậc nào.
Bị rách dây chằng, nhưng còn may mắn là vẫn chưa đến mức bị đứt, bác sĩ nói có hai phương pháp điều trị, hoặc là phẫu thuật, hoặc là trị liệu kiểu bảo thủ, nhưng vẫn đề nghị anh nên chấp nhận điều trị bảo thủ, có thể phục hồi được hoàn toàn, nhưng cần mất một thời gian dài để phục hồi chức năng.
Trong thời gian này cần phải dùng thuốc, vật lý trị liệu và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trên thực tế đối với vận động viên mà nói, chấn thương chỉ là chuyện thường ngày, chăm sóc thì sẽ khôi phục, nhưng đối với một vận động viên đã hai mươi tám tuổi mà nói, vết thương kiểu xé rách vẫn rất nguy hiểm.
Mỗi một lần bị thương, không chỉ phải chịu đựng bệnh tật tra tấn mà còn có đả kích trên tâm lý nữa.
"Rất nghiêm trọng hả?" Hạ Kỳ Niên đọc được chút gì đó từ biểu tình ngưng trọng của anh, lo lắng hỏi: "Anh còn khỏe không?"
Thịnh Tinh Hà vừa nghĩ đến Hạ Kỳ Niên sắp tham gia đại hội thể thao, không muốn cậu phân tâm làm ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu nên báo tình hình bệnh giả.
"Chỉ là bị trẹo một chút thôi, cơ bắp bị thương, phải chờ hai tuần."
Nhưng mà giấy không gói được lửa, Thịnh Tinh Hà bên này vừa mới trả lời xong, Lâm Kiến Châu bên kia lại gửi tin nhắn, một năm một mười báo hết bệnh tình của anh hết sức rõ ràng.
Ông nói rõ hết xong, tâm trí Hạ Niên Niên hoàn toàn rối loạn, nhưng cậu lại không có hộ chiếu nên chỉ có thể dặn dò Thịnh Tinh Hà nghỉ ngơi thật tốt từ xa mà thôi.
Đêm đó, Hạ Kỳ Niên lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, cậu thấp thỏm không phải là không có lý do.
Chấn thương này của Thịnh Tinh Hà khiến anh không thể thi đấu trong giải đấu năm nay được, điểm tích lũy không đủ để vào chung kết, phỏng chừng cũng sẽ lỡ mất tuyển chọn tham gia giải vô địch thế giới tháng tám.
Nếu anh bỏ lỡ giải vô địch thế giới năm nay, anh sẽ phải chờ thêm hai năm nữa.
Chưa kể đến dù dây chằng có hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước đó hay không thì trạng thái tâm lý trong lúc đó nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Điều này còn dày vò hơn cả thân thể của chính cậu bị chấn thương.
...
Thịnh Tinh Hà cũng chậm chạp không sao ngủ được.
Lâm Kiến Châu phân tích tình hình hiện tại với anh rất hợp lý.
"Nếu em còn muốn tiếp tục nhảy, trong đội nhất định sẽ giúp em sắp xếp bác sĩ tốt hơn hỏi một chút, nhưng lấy kinh nghiệm cá nhân của thầy mà xem thì nên chọn trị liệu bảo thủ, chờ nó chậm rãi khôi phục."
Những lời này có thêm một tiền tố rất đặc thù, khiến Thịnh Tinh Hà lâm vào trầm tư.
Trong mắt huấn luyện viên, nhiều khả năng sẽ dừng lại luôn ở đó.
"Em không cần có quá nhiều áp lực, đã đi tới bước này rồi, bọn thầy đều biết em cũng không dễ dàng gì."
Một ngày sau khi trận đấu kết thúc, Thịnh Tinh Hà theo đội về nước.
Lúc đi ra ngoài thì vui vẻ nhảy nhót, lúc trở về bắp chân trái đã bọc kín thạch cao, còn phải chống nạng.
Thịnh Tinh Hà được Tần Hạc Hiên dìu xuống xe, Hạ Kỳ Niên nhìn thấy anh thì có chút kinh ngạc. Khuôn mặt kia cũng không coi là tiều tuỵ, nhưng ánh mắt lại ảm đạm vô thần, giống như không tìm được tiêu điểm.
Hạ Kỳ Niên chạy vội tới cho anh một cái ôm thật mạnh: "Đàn anh."
Thịnh Tinh Hà vỗ vỗ lưng cậu: "Giúp anh mang hành lý xuống xe đi, chân anh không tiện lắm."
Lúc này, có một ít đội viên vây quanh anh quan tâm bệnh tình, Thịnh Tinh Hà tùy tiện ứng phó vài câu rồi chống nạng đi về phía ký túc xá.
"Tôi về nghỉ ngơi trước, ngồi máy bay lâu, tôi hơi mệt."
Nếu như không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ Niên nghe thấy Thịnh Tinh Hà nói mệt mỏi.
Huấn luyện cường độ cao, thi đấu đảo lộn ngày đêm, từ bỏ cả ngày nghỉ để hướng dẫn đàn em nhỏ hơn mình.
Tất cả mọi việc, chịu thương chịu khó, không bao giờ phàn nàn một từ nào.
Hôm nay chỉ vì đi máy bay lại cảm thấy mệt mỏi ư?
Sắc trời tối dần, chỉ còn lại một chút ánh sáng còn sót lại xuyên qua những cành cây đan xen, chiếu cái bóng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Có gió thổi qua, vạt áo Thịnh Tinh Hà bị tốc lên một góc, lộ ra băng dán cơ màu lam đậm bên trong. Tóc anh bị thổi rối tung, cơ thể hơi cong, trọng tâm đều chuyển sang chiếc nạng.
Lúc đi đường, anh vẫn cúi đầu, đại khái là bởi vì vóc dáng quá cao nên động tác chống nạng của anh hơi vụng về, giống như bị gió thổi cho phải ngã người.
Nạng va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vang nặng nề, từng chút từng chút, gõ vào trái tim hai người.
Thang máy đi thẳng lên tầng sáu, Thịnh Tinh Hà mở cửa vào phòng, Hạ Kỳ Niên giúp anh xách vali vào.
Tần Hạc Hiên cũng bước vào dặn dò vài câu, trước khi đi lại hỏi: "Có muốn ăn gì không, tôi đi mua cho cậu."
"Không cần, tôi không đói lắm, cậu cũng mau đi nghỉ ngơi đi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Được rồi, nếu cậu đói bụng thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ xuống lầu mua cho cậu."
Lúc Tần Hạc Hiên đi ra ngoài không đóng cửa phòng, Hạ Kỳ Niên cố ý đi qua đóng lại, khóa trái.
"Sao em không đi ăn cơm?" Thịnh Tinh Hà nhìn thoáng qua thời gian, vừa vặn là giờ mở bán cơm trong căng tin.
Hạ Kỳ Niên trực tiếp bỏ qua đề tài này: "Mẹ em quen biết rất nhiều bác sĩ, em có thể hỏi giúp anh xem điều trị thế nào để khôi phục nhanh hơn một chút."
"Trị liệu bảo thủ thì như vậy đấy, không nhanh được đâu." Thịnh Tinh Hà ngồi xuống giường, dựng nạng tựa vào tường, nhưng anh vừa mới buông tay thì cây nạng liền trượt xuống bên kia, anh theo phản xạ đạp đất, muốn đưa tay đỡ, một giây sau liền giống như bị sét đánh mà ôm lấy bắp chân bị thương.
Hạ Kỳ Niên nhanh tay lẹ mắt chạy tới bắt lấy, xoay người nhìn về phía Thịnh Tinh Hà: "Anh không sao chứ?"
"Cũng may." Thịnh Tinh Hà hít một hơi lạnh, mất một hồi lâu mới bình tĩnh lại. "Anh đã không có ý định tham gia tuyển chọn cho giải vô địch thế giới năm nay rồi."
"Xoảng" một tiếng, cây nạng trong tay Hạ Kỳ Niên vẫn trượt xuống đất.
Thịnh Tinh Hà nhìn cậu dựng nạng lên để dựa vào tường, sau đó lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, thân hình cậu cao lớn, che mất hơn phân nửa ánh chiều tà, bởi vì ngược sáng nên Thịnh Tinh Hà nhìn không rõ ánh mắt của cậu.
"Bác sĩ có nói phải mất bao lâu mới có thể hồi phục không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Ba mươi ngày sau mới có thể tháo thạch cao, chạy nhảy kết hợp cưởng độ cao ít nhất phải chờ hai tháng sau, bằng không rất dễ bị xé rách lần nữa."
Hạ Kỳ Niên tính sơ sơ trong đầu một chút, chỉ còn hơn sáu mươi ngày nữa là đến ngày tuyển chọn giải vô địch thế giới, muốn trong thời gian ngắn như vậy mà tăng cả thể lực và sức mạnh cơ bắp lên trạng thái đỉnh cao thì quả là không quá thực tế.
Thịnh Tinh Hà cúi đầu, nhìn thì có vẻ như anh đang nhìn chằm chằm sàn nhà màu gỗ, nhưng thực ra mắt lại không có tiêu cự.
"Anh không có cơ hội rồi." Giọng của anh lạnh hơn thường ngày rất nhiều.
Vận động viên bị thương là một điều đặc biệt bị động và bất lực.
Không có cách nào khác ngoài việc chờ đợi.
"Anh luôn cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với anh." Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên cười một tiếng, khóe miệng anh kéo ra một nụ cười vừa nhợt nhạt lại vừa vô lực. "Mỗi khi anh điều chỉnh trạng thái thật tốt để tiếp cận mục tiêu kia thì ông ấy sẽ luôn cho anh chút kích thích mới, em nói xem có phải ông trời đang ám chỉ anh hay không, đừng thi đấu nữa, vô dụng thôi, mi chỉ tới như vậy."
Hạ Kỳ Niên cũng bị kích thích, nhưng kích thích nhất không phải là lần thương bệnh bất thình lình này, mà là tâm trạng Thịnh Tinh Hà đột nhiên thay đổi.
Bỏ lỡ giải vô địch thế giới năm nay, phải chờ thêm hai năm nữa.
Thịnh Tinh Hà có thể chờ được lần tiếp theo sao?
Hoặc là nói, còn nguyện ý chờ đợi sao?
Nếu có một ngày, Thịnh Tinh Hà thật sự giải nghệ...
Cậu thật không dám nghĩ tiếp.
Điều này cũng giống như người hâm mộ yêu một ca sĩ, khán giả yêu một diễn viên, độc giả yêu một tác giả, bỗng một ngày, ca sĩ không còn hát, diễn viên rời khỏi màn hình, tác giả tuyên bố không viết nữa.
Không bao giờ chờ đợi được một người là loại cảm giác gì?
Có lẽ, thế giới của cậu sẽ sụp đổ.
"Vậy nói không chừng thì đây là khảo nghiệm cuối cùng mà ông trời cho anh đó." Hạ Kỳ Niên ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên đầu gối của anh, khẽ ngẩng đầu, đón ánh mắt của anh. "Cố chống đỡ vượt qua là được rồi, lần này không kịp thì chờ lần sau, trận đấu nhiều như vậy mà, sang năm còn có Thế Vận Hội Olympic nữa."
Thịnh Tinh Hà tránh khỏi tầm mắt cậu, hít hít cái mũi chua xót: "Đừng đùa nữa, tiêu chuẩn của giải vô địch thế giới cũng không đạt được thì còn Thế Vận Hội Olympic gì."
Một đường này đã cắn răng chống đỡ thế nào chỉ có chính anh mới biết, chân lấy đà bị thương hết lần này đến lần khác. Đều đã thử qua điều trị bằng tia laser, sóng xung kích, các loại vật lý trị liệu. Ngay sau đó lại bị cấm thi đấu, đợi hết một năm rưỡi, thật vất vả mới đứng thẳng đến bây giờ, lại trơ mắt nhìn thêm một cánh cửa phía trước đóng lại.
Hai năm nữa anh đã 30 tuổi.
Bây giờ không được, lẽ nào hai năm nữa thì được sao?
Tâm trí của anh đều tràn đầy nghi ngờ về bản thân mình.
Tất cả không cam lòng, nghi ngờ, buồn tủi, hối tiếc, tức giận, uất hận trong quá khứ không có nơi để phát tiết đều tồn đọng trong trái tim, hôm nay cuối cùng cũng đã bùng nổ.
"Vô dụng, nhảy không được thì chính là nhảy không được, năng lực của anh chỉ đến mức này." Thịnh Tinh Hà nhắm mắt lại, hai tay che kín khuôn mặt: "Anh thật sự cảm thấy mình thật thất bại."
Trong im lặng, chút ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng biến mất.
Hạ Kỳ Niên cảm thấy mu bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là nước mắt của Thịnh Tinh Hà.
_ Hết chương 49 _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.