Chương 59
Trần Ấn
15/03/2022
Lối đi ra của các sân vận viên ngang qua khán đài, một số phóng viên và cameraman đã chờ sẵn ở đó từ lâu.
Nhịp chân của Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà rất lớn, bọn họ dường như sợ sẽ lỡ mất nên chen nhau ùa đến, một phóng viên còn kéo nhẹ vạt áo khoác của Hạ Kỳ Niên.
Cổ Thịnh Tinh Hà bị Hạ Kỳ Niên ôm lấy, chân Hạ Kỳ Niên dừng lại, anh tự nhiên cũng phải quay đầu theo, nữ phóng viên thân hình thấp bé, anh chỉ nghe tiếng mà không thấy người, vừa cúi đầu một cái mới phát hiện ra cô giống như một con chim non đang chờ mớm mồi, ngửa cổ giơ cao chiếc micro có dán logo đài truyền hình trong tay.
Anh nhận ra đó là một nữ phóng viên đã phỏng vấn họ tại cuộc thi năm ngoái.
Hạ Kỳ Niên cũng nhớ ra ngay, đôi chân dài hơi tách ra một chút, khom lưng nhận phỏng vấn, khóe miệng vẫn luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trong mắt người khác thì đó hẳn là tâm tình rất tốt sau khi mới chiến thắng trong giải đấu, nhưng thật ra là tâm viên ý mã nghĩ đến chuyện sẽ hưởng thụ bữa tiệc thế nào sau khi về nhà.
Khi phóng viên đặt câu hỏi cho Thịnh Tinh Hà, suy nghĩ của cậu đã mải bay loạn.
Trong tủ lạnh còn vài miếng bít tết, có thể ăn kèm với mì ống.
Hình như ở nhà vẫn còn hai cái bao cao su?
Gel bôi trơn thì đã tới đáy rồi, tối nay đi mua gel bôi trơn sẵn tiện mua thêm một hộp bao cao su luôn.
À phải rồi, lần trước vợ nói muốn ăn cherry, phải đi mua một hộp mới được, bây giờ bao nhiêu tiền một cân nhỉ?
Hoa hồng tháng trước đã gửi tới chưa cà?
Ài... Tới chừng nào thì mình mới có thể trở nên giàu có chứ.
Phóng viên quan tâm nguyên nhân Thịnh Tinh Hà đổi chân nhảy xong, lại đưa micro tới trước Hạ Kỳ Niên: "Trước khi đến thi đấu thì có nghĩ hôm nay mình sẽ đạt được thành tích xuất sắc như vậy không?"
Hạ Kỳ Niên lập tức hoàn hồn: "Suốt một năm này tôi luôn mong ngày mong đêm sẽ vượt qua mục tiêu 2m30."
Là người duy nhất biết mốc 2m30 có ý nghĩa gì, Thịnh Tinh Hà hiểu trong lòng không nói ra mà mỉm cười.
""Bây giờ cậu mới hai mươi mốt tuổi đi, trong lịch sử đội điền kinh có rất ít người đột phá được độ cao 2m30 ở cái tuổi này, cậu thật sự vô cùng, vô cùng ưu tú."
Phóng viên vỗ mông ngựa xong, lại nhịn không được hỏi tiếp: "Vậy hiện tại trình độ của hai người đang ở trạng thái ngang tầm, có áp lực cạnh tranh hay không, dù sao huy chương vàng cũng chỉ có một mà thôi."
Hạ Kỳ Niên không cần suy nghĩ nói ngay: "Không, của tôi chính là của anh ấy, của anh ấy chính là của tôi."
Lời này vừa nói ra, không riêng gì phóng viên mà ngay cả khán giả cũng thầm hiểu mà cùng "A" một tiếng.
Đáy lòng Thịnh Tinh Hà ấm áp, nhưng thoáng nhìn thấy trên khán đài đang có rất nhiều điện thoại di động đối diện với mình thì vẫn bối rối hơn, sợ lại xuất hiện mấy cái tìm kiếm đang sợ gì đó nên vội vàng chữa cháy: "Bởi vì chúng tôi là một đội, cho dù ai đoạt giải thì đều sẽ chân thành cao hứng vì đối phương, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi thực ra vẫn là giải thi đấu quốc tế, nếu tôi và cậu ấy cùng tham gia thì không phải cơ hội đoạt giải thưởng sẽ cao hơn một chút sao?"
"Đúng." Hạ Kỳ Niên lại nắm lấy micro, hùng hồn nói: "Chúng tôi là tổ hợp 'giương cờ thắng ngay', mục tiêu chính là giành vinh quang vì đội Trung Quốc!"
Lời này sao quen thuộc thế nhờ?
Lần này Thịnh Tinh Hà không ghét bỏ nữa, thậm chí còn rất nể mặt đáp một tiếng.
Phóng viên nở nụ cười: "Vậy trước cuộc thi, các anh thường động viên bản thân như thế nào?"
Vấn đề này khiến Hạ Kỳ Niên lại suy nghĩ lung tung, làm sao khích lệ hả, cùng Thịnh Tinh Hà đánh cuộc chứ sao, nhưng nếu trả lời như vậy thì phóng viên nhất định sẽ truy hỏi đến tận gốc rằng đánh cuộc cái gì.
Cậu quay qua đưa micro về phía Thịnh Tinh Hà, chờ mong đối phương trả lời.
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Chúng tôi đều động viên lẫn nhau, trong khoảng thời gian tôi bị thương ở chân trái, tâm trạng rất chán nản, Tiểu Niên đã thường xuyên động viên tôi, cho tôi không ít động lực. Tôi luôn cảm thấy thật may mắn khi gặp được những huấn luyện viên đã cố gắng hết sức để hướng dẫn mọi người, nhờ thế mới gặp được các đồng đội của mình."
Dưới những lời phát biểu chính trực còn ẩn giấu mập mờ không thể nói thành lời, chỉ có người nghe hiểu mới có thể hiểu được.
Giải đấu kết thúc, mọi người ai về nhà nấy
Tàu cao tốc lướt qua đường ray để lại tiếng ầm vang nặng nề, Thịnh Tinh Hà mệt muốn chết, ăn chút hoa quả rồi gối đầu lên vai Hạ Kỳ Niên ngủ thiếp đi.
Đến ga xe lửa thành phố A thì đã hơn chín giờ tối, sắc trời bên ngoài nhà ga đã hoàn toàn tối đen, Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Thịnh Tinh Hà: "Anh ơi, tỉnh lại nào, chúng ta đến rồi."
Thịnh Tinh Hà nhíu mày phàn nàn: "Nhanh vậy."
Hạ Kỳ Niên hỏi: "Có đói không? Chúng ta đi ăn khuya?"
Vừa mới tỉnh ngủ, cảm giác đói khát cũng không rõ mấy, có điều Hạ Kỳ Niên đã hỏi thì chứng tỏ nhất định là bản thân cậu cũng đã đói bụng rồi, Thịnh Tinh Hà gật gật đầu, đứng dậy lấy hành lý trên giá.
Đến ga ở thành phố A đã hơn chín giờ, khi họ xuống xe thì trên tàu cơ bản đã trống hết khách.
Theo dòng người đổ xô ra khỏi đại sảnh, Hạ Kỳ Niên đưa tay đón một chiếc xe chạy thuê, báo địa chỉ của một con phố thương mại gần nhà, Thịnh Tinh Hà ngồi trên xe vẫn thấy buồn ngủ, đầu cọ cọ vào cổ Hạ Kỳ Niên.
Ở nơi khuất, mười ngón tay hai người dây dưa cùng nhau.
Hạ Kỳ Niên nhéo nhéo đầu ngón tay anh: "Anh đừng ngủ nữa, sắp đến nơi rồi, nghĩ xem lát nữa ăn cái gì đi?"
Thịnh Tinh Hà "Ừ" một tiếng: "Bằng không thì gọi đồ ăn mang về đi? Trên Meituan của anh còn có mấy phiếu chưa dùng hết. "
Hạ Kỳ Niên buông tay: "Vậy anh đưa điện thoại di động cho em, để em xem."
Mật mã màn hình khóa của hai người đều đổi thành kết hợp sinh nhật với nhau, 403082, Hạ Kỳ Niên nhập vào, mở khóa.
APP tự động đẩy quảng cáo ưu đãi Ngày Valentine ra.
"Hôm nay là ngày Lễ tình nhân!" Hạ Kỳ Niên giống như một con Samoyed bị bất ngờ.
Thịnh Tinh Hà: "Rồi sao?"
Hạ Kỳ Niên thuận miệng tiếp liền một câu: "Thì cùng trải qua ngày Lễ tình nhân, hai chúng ta hình như còn chưa trải qua với nhau."
Ánh mắt bà tám của tài xế quét qua gương chiếu hậu, Thịnh Tinh Hà thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nhỏ giọng mắng một câu "Đồ ngốc".
"Anh muốn về nhà ngủ, mệt mỏi cả một ngày rồi, mệt muốn chết, em tự hẹn hò một mình đi."
Tuy nói như vậy nhưng vừa xuống xe, Thịnh Tinh Hà đã bị Hạ Kỳ Niên kéo đi một đường, tán gẫu từ chuyện hồi tiểu học tán đến trung học, lại tán tiếp từ chuyện thi đấu tán đến tương lai.
Ngày Lễ tình nhân, trên đường có rất nhiều người, cửa hàng cơ bản đều mở hết, còn có người đẩy xe ba bánh bị hỏng hóc bán hoa hồng nữa, mấy gã đàn ông ở đó la hét.
Tám nhân dân tệ một cành, mua nhiều còn được giảm giá.
Hạ Kỳ Niên nhìn thoáng qua số dư trong WeChat, đành bỏ qua ý tưởng chơi trò lãng mạn, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng trái cây vẫn không quên mua hộp cherry.
Con phố này cũng không dài lắm, từ đầu đường đến cuối đường cũng chỉ có khoảng một cây số, chân dài, đi chưa được mấy bước đã cảm giác được đầu đường rồi.
Con đường này nằm ở gần trung tâm mua sắm và khu dân cư nên rất náo nhiệt, sắp đến cuối đường, có thể cảm thấy được dòng người thưa thớt hơn một cách rõ ràng, một số cửa hàng còn chuẩn bị đóng cửa.
Thịnh Tinh Hà chuẩn bị quay trở lại, trong lúc vô tình nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam còn sáng đèn, trong cửa sổ trong suốt có một người mẫu nam, thân trên trần trụi, phía dưới mặc quần lót hoạt hình có họa tiết spongeboback.
Bên chân người mẫu nam có một tấm biển quảng cáo màu đen, trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Xăm mình, xăm mày, ngoáy tai, cắt tóc, làm móng mời lên tầng hai.
Kinh doanh cũng phong phú ghê.
Bước chân Thịnh Tinh Hà dừng ở cửa, Hạ Kỳ Niên theo tầm mắt của anh nhìn qua: "Sao thế, anh muốn mua quần lót hả?"
"Không phải!" Thịnh Tinh Hà nói: "Anh muốn xăm."
"A?" Hạ Kỳ Niên rùng mình một cái. "Xăm mình đau lắm đó."
Thịnh Tinh Hà rất bình tĩnh: "Anh không sợ đau." Chuyện đau khổ cỡ nao anh cũng đều đã trải qua cả rồi, chút đau đớn này thì có tính là gì?
Trong cửa hàng chỉ có một người đàn ông chải kiểu tóc vuốt ngược trên đỉnh đầu, Thịnh Tinh Hà chần chừ ở cửa một hồi rồi đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông rất hiếu khách: "Thích đồ nào thì có thể thử nha."
Thịnh Tinh Hà: "Ở đây có xăm mình?"
Người đàn ông gật đầu: "Có, anh bạn muốn xăm gì? Diện tích khoảng bao nhiêu?"
"Cánh, xăm..." Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút. "Xăm trên vai tôi có được không?"
Hạ Kỳ Niên "Oa" một tiếng.
Người đàn ông lấy mấy tập ảnh dày từ trong tủ ra, trên đó in một loạt các hình xăm mẫu, 2D, 3D, Trung Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Châu Âu và cả Mỹ.
Thịnh Tinh Hà liếc mắt một cái đã ưng ngay một đôi cánh chim màu đen, từ cột sống kéo dài đến bả vai, họa sĩ vẽ rất tinh tế, sống động y như thật, nhìn giống như đang động vậy, còn có mấy sợi lông vũ đang run rẩy nữa.
Sau khi tư vấn qua giá cả, ông chủ đưa họ lên tầng hai.
Thầy xăm hình nhìn có vẻ trẻ hơn ông chủ một chút, nơi xương cổ tay trần và mắt cá chân đều có hình xăm màu xanh.
Rất phóng khoáng.
Ông chủ hỏi họ có cần đồ ăn với đồ uống không, bởi vì hình mẫu rất phức tạp, ít nhất cũng mất vài giờ mới hoàn thành được.
Thịnh Tinh Hà gọi một ly nước chanh, Hạ Kỳ Niên thì ngồi trên sô pha, gặm liên tiếp mấy miếng bánh mì.
Thịnh Tinh Hà sợ cậu chán: "Hay là em về ngủ trước đi, lát nữa anh tự đi về là được rồi."
"Không cần, em ở đây với anh."
Khoảnh khắc kim xăm đâm vào da, Hạ Kỳ Niên còn khẩn trương hơn cả Thịnh Tinh Hà, cậu nắm chặt lấy chai nước khoáng trong tay hỏi: "Có đau không?"
Thịnh Tinh Hà nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, đầu ngón trỏ chọt nhanh vài cái trên màn hình điện thoại di động.
WeChat của Hạ Kỳ Niên vang lên tiếng chuông thông báo.
[Vợ: Cũng không tới nỗi nào, không đau bằng em "làm".]
_ Hết chương 59 _
Nhịp chân của Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà rất lớn, bọn họ dường như sợ sẽ lỡ mất nên chen nhau ùa đến, một phóng viên còn kéo nhẹ vạt áo khoác của Hạ Kỳ Niên.
Cổ Thịnh Tinh Hà bị Hạ Kỳ Niên ôm lấy, chân Hạ Kỳ Niên dừng lại, anh tự nhiên cũng phải quay đầu theo, nữ phóng viên thân hình thấp bé, anh chỉ nghe tiếng mà không thấy người, vừa cúi đầu một cái mới phát hiện ra cô giống như một con chim non đang chờ mớm mồi, ngửa cổ giơ cao chiếc micro có dán logo đài truyền hình trong tay.
Anh nhận ra đó là một nữ phóng viên đã phỏng vấn họ tại cuộc thi năm ngoái.
Hạ Kỳ Niên cũng nhớ ra ngay, đôi chân dài hơi tách ra một chút, khom lưng nhận phỏng vấn, khóe miệng vẫn luôn lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Trong mắt người khác thì đó hẳn là tâm tình rất tốt sau khi mới chiến thắng trong giải đấu, nhưng thật ra là tâm viên ý mã nghĩ đến chuyện sẽ hưởng thụ bữa tiệc thế nào sau khi về nhà.
Khi phóng viên đặt câu hỏi cho Thịnh Tinh Hà, suy nghĩ của cậu đã mải bay loạn.
Trong tủ lạnh còn vài miếng bít tết, có thể ăn kèm với mì ống.
Hình như ở nhà vẫn còn hai cái bao cao su?
Gel bôi trơn thì đã tới đáy rồi, tối nay đi mua gel bôi trơn sẵn tiện mua thêm một hộp bao cao su luôn.
À phải rồi, lần trước vợ nói muốn ăn cherry, phải đi mua một hộp mới được, bây giờ bao nhiêu tiền một cân nhỉ?
Hoa hồng tháng trước đã gửi tới chưa cà?
Ài... Tới chừng nào thì mình mới có thể trở nên giàu có chứ.
Phóng viên quan tâm nguyên nhân Thịnh Tinh Hà đổi chân nhảy xong, lại đưa micro tới trước Hạ Kỳ Niên: "Trước khi đến thi đấu thì có nghĩ hôm nay mình sẽ đạt được thành tích xuất sắc như vậy không?"
Hạ Kỳ Niên lập tức hoàn hồn: "Suốt một năm này tôi luôn mong ngày mong đêm sẽ vượt qua mục tiêu 2m30."
Là người duy nhất biết mốc 2m30 có ý nghĩa gì, Thịnh Tinh Hà hiểu trong lòng không nói ra mà mỉm cười.
""Bây giờ cậu mới hai mươi mốt tuổi đi, trong lịch sử đội điền kinh có rất ít người đột phá được độ cao 2m30 ở cái tuổi này, cậu thật sự vô cùng, vô cùng ưu tú."
Phóng viên vỗ mông ngựa xong, lại nhịn không được hỏi tiếp: "Vậy hiện tại trình độ của hai người đang ở trạng thái ngang tầm, có áp lực cạnh tranh hay không, dù sao huy chương vàng cũng chỉ có một mà thôi."
Hạ Kỳ Niên không cần suy nghĩ nói ngay: "Không, của tôi chính là của anh ấy, của anh ấy chính là của tôi."
Lời này vừa nói ra, không riêng gì phóng viên mà ngay cả khán giả cũng thầm hiểu mà cùng "A" một tiếng.
Đáy lòng Thịnh Tinh Hà ấm áp, nhưng thoáng nhìn thấy trên khán đài đang có rất nhiều điện thoại di động đối diện với mình thì vẫn bối rối hơn, sợ lại xuất hiện mấy cái tìm kiếm đang sợ gì đó nên vội vàng chữa cháy: "Bởi vì chúng tôi là một đội, cho dù ai đoạt giải thì đều sẽ chân thành cao hứng vì đối phương, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi thực ra vẫn là giải thi đấu quốc tế, nếu tôi và cậu ấy cùng tham gia thì không phải cơ hội đoạt giải thưởng sẽ cao hơn một chút sao?"
"Đúng." Hạ Kỳ Niên lại nắm lấy micro, hùng hồn nói: "Chúng tôi là tổ hợp 'giương cờ thắng ngay', mục tiêu chính là giành vinh quang vì đội Trung Quốc!"
Lời này sao quen thuộc thế nhờ?
Lần này Thịnh Tinh Hà không ghét bỏ nữa, thậm chí còn rất nể mặt đáp một tiếng.
Phóng viên nở nụ cười: "Vậy trước cuộc thi, các anh thường động viên bản thân như thế nào?"
Vấn đề này khiến Hạ Kỳ Niên lại suy nghĩ lung tung, làm sao khích lệ hả, cùng Thịnh Tinh Hà đánh cuộc chứ sao, nhưng nếu trả lời như vậy thì phóng viên nhất định sẽ truy hỏi đến tận gốc rằng đánh cuộc cái gì.
Cậu quay qua đưa micro về phía Thịnh Tinh Hà, chờ mong đối phương trả lời.
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Chúng tôi đều động viên lẫn nhau, trong khoảng thời gian tôi bị thương ở chân trái, tâm trạng rất chán nản, Tiểu Niên đã thường xuyên động viên tôi, cho tôi không ít động lực. Tôi luôn cảm thấy thật may mắn khi gặp được những huấn luyện viên đã cố gắng hết sức để hướng dẫn mọi người, nhờ thế mới gặp được các đồng đội của mình."
Dưới những lời phát biểu chính trực còn ẩn giấu mập mờ không thể nói thành lời, chỉ có người nghe hiểu mới có thể hiểu được.
Giải đấu kết thúc, mọi người ai về nhà nấy
Tàu cao tốc lướt qua đường ray để lại tiếng ầm vang nặng nề, Thịnh Tinh Hà mệt muốn chết, ăn chút hoa quả rồi gối đầu lên vai Hạ Kỳ Niên ngủ thiếp đi.
Đến ga xe lửa thành phố A thì đã hơn chín giờ tối, sắc trời bên ngoài nhà ga đã hoàn toàn tối đen, Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Thịnh Tinh Hà: "Anh ơi, tỉnh lại nào, chúng ta đến rồi."
Thịnh Tinh Hà nhíu mày phàn nàn: "Nhanh vậy."
Hạ Kỳ Niên hỏi: "Có đói không? Chúng ta đi ăn khuya?"
Vừa mới tỉnh ngủ, cảm giác đói khát cũng không rõ mấy, có điều Hạ Kỳ Niên đã hỏi thì chứng tỏ nhất định là bản thân cậu cũng đã đói bụng rồi, Thịnh Tinh Hà gật gật đầu, đứng dậy lấy hành lý trên giá.
Đến ga ở thành phố A đã hơn chín giờ, khi họ xuống xe thì trên tàu cơ bản đã trống hết khách.
Theo dòng người đổ xô ra khỏi đại sảnh, Hạ Kỳ Niên đưa tay đón một chiếc xe chạy thuê, báo địa chỉ của một con phố thương mại gần nhà, Thịnh Tinh Hà ngồi trên xe vẫn thấy buồn ngủ, đầu cọ cọ vào cổ Hạ Kỳ Niên.
Ở nơi khuất, mười ngón tay hai người dây dưa cùng nhau.
Hạ Kỳ Niên nhéo nhéo đầu ngón tay anh: "Anh đừng ngủ nữa, sắp đến nơi rồi, nghĩ xem lát nữa ăn cái gì đi?"
Thịnh Tinh Hà "Ừ" một tiếng: "Bằng không thì gọi đồ ăn mang về đi? Trên Meituan của anh còn có mấy phiếu chưa dùng hết. "
Hạ Kỳ Niên buông tay: "Vậy anh đưa điện thoại di động cho em, để em xem."
Mật mã màn hình khóa của hai người đều đổi thành kết hợp sinh nhật với nhau, 403082, Hạ Kỳ Niên nhập vào, mở khóa.
APP tự động đẩy quảng cáo ưu đãi Ngày Valentine ra.
"Hôm nay là ngày Lễ tình nhân!" Hạ Kỳ Niên giống như một con Samoyed bị bất ngờ.
Thịnh Tinh Hà: "Rồi sao?"
Hạ Kỳ Niên thuận miệng tiếp liền một câu: "Thì cùng trải qua ngày Lễ tình nhân, hai chúng ta hình như còn chưa trải qua với nhau."
Ánh mắt bà tám của tài xế quét qua gương chiếu hậu, Thịnh Tinh Hà thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nhỏ giọng mắng một câu "Đồ ngốc".
"Anh muốn về nhà ngủ, mệt mỏi cả một ngày rồi, mệt muốn chết, em tự hẹn hò một mình đi."
Tuy nói như vậy nhưng vừa xuống xe, Thịnh Tinh Hà đã bị Hạ Kỳ Niên kéo đi một đường, tán gẫu từ chuyện hồi tiểu học tán đến trung học, lại tán tiếp từ chuyện thi đấu tán đến tương lai.
Ngày Lễ tình nhân, trên đường có rất nhiều người, cửa hàng cơ bản đều mở hết, còn có người đẩy xe ba bánh bị hỏng hóc bán hoa hồng nữa, mấy gã đàn ông ở đó la hét.
Tám nhân dân tệ một cành, mua nhiều còn được giảm giá.
Hạ Kỳ Niên nhìn thoáng qua số dư trong WeChat, đành bỏ qua ý tưởng chơi trò lãng mạn, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng trái cây vẫn không quên mua hộp cherry.
Con phố này cũng không dài lắm, từ đầu đường đến cuối đường cũng chỉ có khoảng một cây số, chân dài, đi chưa được mấy bước đã cảm giác được đầu đường rồi.
Con đường này nằm ở gần trung tâm mua sắm và khu dân cư nên rất náo nhiệt, sắp đến cuối đường, có thể cảm thấy được dòng người thưa thớt hơn một cách rõ ràng, một số cửa hàng còn chuẩn bị đóng cửa.
Thịnh Tinh Hà chuẩn bị quay trở lại, trong lúc vô tình nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam còn sáng đèn, trong cửa sổ trong suốt có một người mẫu nam, thân trên trần trụi, phía dưới mặc quần lót hoạt hình có họa tiết spongeboback.
Bên chân người mẫu nam có một tấm biển quảng cáo màu đen, trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Xăm mình, xăm mày, ngoáy tai, cắt tóc, làm móng mời lên tầng hai.
Kinh doanh cũng phong phú ghê.
Bước chân Thịnh Tinh Hà dừng ở cửa, Hạ Kỳ Niên theo tầm mắt của anh nhìn qua: "Sao thế, anh muốn mua quần lót hả?"
"Không phải!" Thịnh Tinh Hà nói: "Anh muốn xăm."
"A?" Hạ Kỳ Niên rùng mình một cái. "Xăm mình đau lắm đó."
Thịnh Tinh Hà rất bình tĩnh: "Anh không sợ đau." Chuyện đau khổ cỡ nao anh cũng đều đã trải qua cả rồi, chút đau đớn này thì có tính là gì?
Trong cửa hàng chỉ có một người đàn ông chải kiểu tóc vuốt ngược trên đỉnh đầu, Thịnh Tinh Hà chần chừ ở cửa một hồi rồi đẩy cửa đi vào.
Người đàn ông rất hiếu khách: "Thích đồ nào thì có thể thử nha."
Thịnh Tinh Hà: "Ở đây có xăm mình?"
Người đàn ông gật đầu: "Có, anh bạn muốn xăm gì? Diện tích khoảng bao nhiêu?"
"Cánh, xăm..." Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút. "Xăm trên vai tôi có được không?"
Hạ Kỳ Niên "Oa" một tiếng.
Người đàn ông lấy mấy tập ảnh dày từ trong tủ ra, trên đó in một loạt các hình xăm mẫu, 2D, 3D, Trung Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Châu Âu và cả Mỹ.
Thịnh Tinh Hà liếc mắt một cái đã ưng ngay một đôi cánh chim màu đen, từ cột sống kéo dài đến bả vai, họa sĩ vẽ rất tinh tế, sống động y như thật, nhìn giống như đang động vậy, còn có mấy sợi lông vũ đang run rẩy nữa.
Sau khi tư vấn qua giá cả, ông chủ đưa họ lên tầng hai.
Thầy xăm hình nhìn có vẻ trẻ hơn ông chủ một chút, nơi xương cổ tay trần và mắt cá chân đều có hình xăm màu xanh.
Rất phóng khoáng.
Ông chủ hỏi họ có cần đồ ăn với đồ uống không, bởi vì hình mẫu rất phức tạp, ít nhất cũng mất vài giờ mới hoàn thành được.
Thịnh Tinh Hà gọi một ly nước chanh, Hạ Kỳ Niên thì ngồi trên sô pha, gặm liên tiếp mấy miếng bánh mì.
Thịnh Tinh Hà sợ cậu chán: "Hay là em về ngủ trước đi, lát nữa anh tự đi về là được rồi."
"Không cần, em ở đây với anh."
Khoảnh khắc kim xăm đâm vào da, Hạ Kỳ Niên còn khẩn trương hơn cả Thịnh Tinh Hà, cậu nắm chặt lấy chai nước khoáng trong tay hỏi: "Có đau không?"
Thịnh Tinh Hà nhấc mí mắt nhìn cậu một cái, đầu ngón trỏ chọt nhanh vài cái trên màn hình điện thoại di động.
WeChat của Hạ Kỳ Niên vang lên tiếng chuông thông báo.
[Vợ: Cũng không tới nỗi nào, không đau bằng em "làm".]
_ Hết chương 59 _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.