Chương 45
Tương Tử Bối
28/02/2022
Giản Nhung đánh thông đường trên, đẩy ngã xong ba trụ nhà lính đối phương cũng không đi, Lộ Bá Nguyên thường hay đến một chuyến, bây giờ chỉ còn một trụ nhà lính siêu cấp bóng loáng.
Không Không ở trụ nhà lính cách đó trong xa đang đánh nhau với lính nhà của Giản Nhung, có hơi mở mịt không hiểu làm sao.
【[Tất cả]Không Không: Tui làm gì nên tội với TTC vậy hả trời?】
【[Tất cả]Nhìn tui thao tác là được: Năm mới vui vẻ. 】
Trận này JG cả hai bên chưa từng ngó tới đường giữa với đường dưới. Tuy rằng đường giữa phía của Giản Nhung hơi yếu thế, nhưng đường dưới cũng coi như thuận buồm xuôi gió, đường trên và đi rừng lại càng đánh xuyên qua quân địch cho nên giao tranh tổng vô cùng dễ dàng.
Vừa diệt đoàn xong, Giản Nhung chợt nghe âm thanh cọ cọ chân ghế từ đầu dây tai nghe bên kia truyền đến tai, Evelynn ở bên cạnh cậu đứng bất động.
Lộ Bá Nguyên kéo nhẹ con heo cảnh mini đang cắn dây đai túi đựng thiết vị ngoại vi, cong ngón trỏ gõ vào đầu nó: “Đừng cắn.”
Lộ Bá Nguyên đem túi đựng thiết vị ngoại vi bỏ lên cao, khi vừa ngồi trở lại chỗ thì nhà chính Nexus của quân địch đúng lúc bị phá hủy, hai chữ lớn “Chiến thắng” hiện ra trên màn hình.
Nghe thấy động tĩnh trở về của anh, Giản Nhung tắt bảng điểm, thuận miệng hỏi: “Bên cạnh anh có ai hả?”
Lộ Bá Nguyên cũng theo thói quen bấm mở bảng điểm: “Không, có heo thôi.”
Giản Nhung mất vài giây mới hiểu rõ được câu này: “Là con heo trên ảnh đại diện của anh hả?”
Lộ Bá Nguyên “Ừa” một tiếng: “Nó cắn dây đai của túi đựng thiết bị ngoại vi của tôi.”
Giản Nhung cũng từng xem tin tức nuôi heo cảnh, nuôi hoài nuôi tới 250kg mà vẫn không ít người bị lừa bởi mánh khóe này.
Giản Nhung lưỡng lữ hai giây, vẫn buộc miệng hỏi: “Nó sẽ không lớn lên nữa chứ?”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười: “Hai năm rồi không lớn nữa…Nếu không có gì bất trắc thì chắc là sau này sẽ không lớn nữa.”
Sau khi trận đấu kết thúc mười người chơi sẽ tiến vào sảnh đợi cuối trận, lúc này gửi tin thì mười người đều có thể nhìn thấy.
Có lẽ bởi vì đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, nữ MC của Liên Minh đụng độ nhau nên mười người không ai rời khỏi phòng.
【Không Không: Lộ thần, anh với Soft xếp trận đi, em chờ mấy người tiến vào game rồi mới tìm trận, rank chúng ta gần nhau quá rất dễ đụng độ nhau, em không muốn giao điểm nữa đâu TAT. 】
【Không Không: Mọi người sao còn chưa đi…】
【Không Không: Lẽ nào mấy người nhìn chằm chằm vào điểm của tui sao!】
【Nhìn tui thao tác là được: Nếu ông dùng thời gian nói mấy lời xàm xí đi kiếm đội tìm trận thì nãy giờ đã chọn xong tướng rồi đó. 】
【Không Không:. 】
Giản Nhung không gõ chữ nữa, cũng tạm thời không rời khỏi sảnh đợi cuối trận. Cậu xem đồng hồ, hỏi: “Ba giờ anh đi ăn liên hoan hả?”
“Không.” Lộ Bá Nguyên lướt nhìn qua điện thoại, tin nhắn của bố anh chiếm cả màn hình: “Phải xuống nhà chơi cờ với bố tôi.”
Giản Nhung nói “Được”.
Lộ Bá Nguyên bấm tắt điện thoại: “Hôm nay dự định ở lại gaming house luyện tập hả?”
Giản Nhung lắc đầu: “Không, luyện một lát sẽ ra ngoài.”
“Ừm, buổi tối ăn nhiều chút, không cần tiết kiệm tiền cho anh Đinh đâu.” Điện thoại reo lên, Lộ Bá Nguyên cụp mắt xuống nhìn thấy chữ “Bố” hiện lên màn hình, nói: “Đi đây, cậu chơi đi.”
Sau khi phát hiện Lộ Bá Nguyên đăng xuất, Không Không lập tức gửi tin nhắn riêng hỏi cậu còn muốn mở mang kiến thức nhìn thấy JG siêu mạnh của mình không.
Trải qua hai tháng huấn luyện, Giản Nhung đã tập thói quen với đánh đôi và đánh team, không chút do dự lập tức vào sảnh với Không Không.
Trong khi chờ đợi xếp trận, Không Không tạm thời tắt Mic của kênh live stream của mình, hỏi: “Soft, có phải cậu có ý kiến gì đó với chị Đường Thấm à.”
Giản Nhung đang cầm điện thoại nhìn vào avatar heo cảnh của Lộ Bá Nguyên, nghe vậy thì dừng lại một chút: “Không có. Vì sao hỏi vậy?”
“Chị ấy gọi cậu trong khung chat mà cậu không trả lời chị ấy …”
“Không thấy.” Giản Nhung hỏi: “Chị ấy hỏi gì?”
“Bảo cậu kết bạn với chị ấy.” Không Không hắng giọng: “Cuối cùng cậu rời khỏi sảnh mất.”
Giản Nhung mở phần xin kết bạn nhìn thoáng quá, quả nhiên có Đường Thấm.
Cậu lưỡng lự hai giây mới bấm ‘Đồng ý’.
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Thật tốt quá, chị còn tưởng rằng cậu không thêm chị vì chê chị gà mờ chứ. 】
【Nhìn tui thao tác là được:…Không có】
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Sao cậu không đánh đôi với Lộ thần nữa rồi, anh ấy đánh một ván rồi đi hả?】
【Nhìn tui thao tác là được: Ừm】
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Vậy à…Chị còn tưởng anh ấy nói bận là gạt chị chứ QAQ…Được rồi, khi nãy chọn tướng chị không chú ý ID này là cậu, không nhường cho cậu đi đường giữa, đừng để bụng nha. 】
【Nhìn tui thao tác là được: Không có】
Sắp xếp vị trí nào thì đánh vị trí đó, đây là quy tắc. Người khác sẵn lòng đổi vị trí thì tốt, không đổi cũng chẳng có vấn đề gì. Giản Nhung thật sự không để bụng.
Chỉ là nhớ đến vừa rồi Đường Thấm đổi skin tình nhân với Lộ Bá Nguyên, cậu vẫn luôn cảm thấy…không thoải mái.
Đường Thấm ái mộ Lộ Bá Nguyên rất rõ ràng, có thể nhận ra cô không hề muốn giấu giếm mà vô tư phóng khoáng thể hiện.
Giản Nhung mặt không biểu cảm chọn tướng, thầm nghĩ lẽ nào thật sự bị Tiểu Bạch nói nói trúng rồi…Bản thân chính là Fan tâm lý, cho nên yêu cầu khá cao đối với nửa kia của Lộ Bá Nguyên?
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Cậu cùng Không Không đáng xếp trận sao?】
Giản Nhung giật mình, trả lời “Ừa”.
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Được, có thể kết bạn Wechat không? Say này nếu có chuyện gì cũng có thể báo ngay luôn~】
Giản Nhung do dự hai giây rồi gửi ID Wechat qua.
Bốn giờ, kết thúc một trận game, Giản Nhung tháo tai nghe xuống, chào Không Không một tiếng rồi tắt máy tính.
Cậu về phòng đổi lại áo phao, trước khi ra khỏi cửa nhớ tới lời anh Đinh bảo cậu vào trường hợp ở nơi công cộng nên cố gắng kín đáo cho nên nửa đường quay trở lại đeo khẩu trang vào.
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Thượng Hải hạ thấp vô cùng, lúc này gần chập tối nên nhiệt độ càng thấp hơn.
Vào thời điểm mở cửa lớn của gaming house, Giản Nhung tự ngẫm nghĩ trong đầu hai giây, sau khi xác định áo khoác trên người mình lúc này là cái dày nhất mới kéo khẩu trang lên một chút rồi ra khỏi cửa.
Cậu đặt xe từ sớm, vào ngày giao thừa, đặt xe online phải đợi mười phút mới có người nhận đơn.
Tài xế nói chuyện mang theo khẩu âm của người vùng khác, có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt, từ lúc Giản Nhung lên xe tài xế vẫn thao thao bất tuyệt: “Chàng trai, đêm 30 Tết sao lại chạy đến đây vậy? Không cùng với người trong nhà ăn Tết sao? Sao còn chạy đến nơi xa xôi vậy.”
Tài xế cười nói cởi mở, mỗi khi nói không ngừng phun ra khói trắng.
Bình thường Giản Nhung lên xe đều bật mode câm điếc. Cậu nhìn chằm chằm vào món đồ chơi câu đối nhỏ lủng lẳng trên kính chiếu hậu, rốt cuộc cũng cảm nhận được không khí của ngày Tết.
Tài xế tiếp rất nhiều khách, biết khách ăn mặt kín mít như Giản Nhung thường không hay nói chuyện. Ông vươn tay bật lớn âm thanh radio, giọng hát vui mừng hân hoan vang lên xen lẫn giọng nói của chàng trai ngồi phía sau.
“Bàn công chuyện, xong xuôi mới trở về.”
Tài xế ngẩn ra, sau đó cười càng nhiệt tình hơn: “Giỏi, anh đây sẽ tăng tốc.”
Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, Giản Nhung về tới khu chung cư mà trước đây cậu ở.
Căn phòng của khu chung cư này là bố mẹ cậu lưu lại cho cậu. Cấu hình máy tình ở nhà chỉ bình thường nên cũng phiền phức thu dọn hành lý về nhà, khi đó Giản Nhung đã suy xét qua rồi mới quyết định ngủ lại gaming house.
Về đến nhà, Giản Nhung mở chuyển phát nhanh nhận từ ban quản lý chung cư, sau đó lục ra thảm len và quần áo không thường mặc của mình đã dùng từ năm ngoái rồi vội vã ra khỏi cửa.
Cậu ôm đệm chăn đứng chờ ở tầng một một lát, lúc năm giờ hai phút, một chú mèo vàng cam quen thuộc xinh đẹp bước vào trong tầm mắt của Giản Nhung.
Dáng đi rất quý phái nhưng gương mặt mệt mỏi chả có chút sức sống nào, trông nó gầy hơn so với lần trước Giản Nhung nhìn thấy.
Giản Nhung tiến tới ôm nó lên, nhét nó vào trong thảm len ở trong ngực.
Chú mèo vàng cam trông khá bẩn, nhưng vẫn còn nhớ Giản Nhung, hoặc có lẽ quá lạnh, nói chung ra nó không phản kháng. Nó lắc lắc cái đầu, kêu “meo meo” thật dài với cậu.
“Đừng kêu.” Giản Nhung dùng giọng điệu chẳng mấy thân thiết. Cậu dùng thảm len lau vết bẩn dính trên đuôi của con mèo, mang nó đến lối thoát hiểm tầng một của khu chung cư, bọc đệm chăn đặt nó xuống đồng thời ngồi xuống. Xé bịch thức ăn cho mèo vừa mới mua về, đổ đầy chén.
Mèo vàng cam lại kêu “meo meo” với cậu, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Nó ăn rất nhanh có lẽ đã đói mấy ngày rồi. Giản Nhung nhìn hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: “…Tao cứ tưởng sẽ có người có mày ăn chứ.”
Lát sau, Giản Nhung ngồi lên bậc thang, rót nước cho nó.
“Mèo ngốc.” Cậu ngồi bó tay trên đầu gối: “Đều là kẻ lang thang già cỗi rồi, sao năm nay lại loạn thành như vậy rồi?”
Cậu vỗ vỗ đầu của chú mèo vàng cam: “Trước đây không phải rất kén chọn sao, chê đồ ăn tao cho mày rẻ bèo, còn không chịu ăn.”
“Có phải béo rồi, xấu rồi, nên người khác mới không cho mày ăn nữa.”
“Nói với mày không biết bao nhiêu lần rồi, một người…một con mèo muốn sống sót, cho dù điều kiện tệ đến đâu cũng phải nắm chắc được một môn kỹ thuật. Trước kia con mèo mướp hay làm nũng thấy người nào cọ người đó, sao mày không bắt chước hả?”
“Thật ngốc.”
Mèo vàng cam nhanh chóng ăn hết chén thức ăn cho mèo, Giản Nhung vừa hỏi “Rốt cuộc mày là heo hay là mèo”, vừa đổ thêm vào.
Nhưng mèo vàng cam lại không ăn nữa, mà đi đến bên chân của cậu bắt đầu húc vào.
“…Làm nũng cũng vô dụng.” Giản Nhung nói: “Tao không nuôi mày được.”
Chú mèo vàng cam tiếp tục dùng đầu húc cậu.
Giản Nhung nhíu mày, rồi mới vươn tay vuốt ve đầu nó.
Đến khi hành lang tối đen thì mèo vàng cam mới xoay người bỏ đi.
Giản Nhung đi theo phía sau nó một đoạn, tìm được nơi ở hiện tại của nó——hành lang tầng hầm bên cạnh khu chung cư.
Giản Nhung trải xong thảm len cho nó, đổ thức ăn và nước rồi sau đó mới quay người rời đi
“Meo meo.” Chú mèo vàng cao kêu lên một tiếng, bắt đầu cọ giày của Giản Nhung.
Giản Nhung rũ mắt nhìn nó vài giây, sau đó dùng thân giầy cọ cọ lại nó.
“Ngày mai tao sẽ trở lại.” Giản Nhung vẫn dùng giọng điệu như bình thường: “Sống ở đây cho tốt…Đừng chết.”
(Nhà của Mặc)
–
TV đang chiếu đêm hội mùa xuân, một khóa ngôi sao lưu lượng mới hát bài 《Điềm mật mật》với nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Dáng ngồi của Lộ Bá Nguyên rất tùy ý hoàn toàn khác với người đàn ông trung niên đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện.
“Được rồi.” Người phụ nữ trung niên vén mái tóc dài đang bưng trái cây đi tới, bà liếc mắt lên bàn cờ, cười nói: “Nếu đánh không lại con trai thì chịu thua đi, qua đây ăn trái cây này.”
Bố Lộ cau mày: “Cái gì mà đánh không lại? Không phải tôi đang suy nghĩ sao? Bà đừng quấy rầy tôi.”
Lộ Bá Nguyên bật cười: “Vậy bố từ từ suy nghĩ đi, con qua ăn trái cây đây.”
Điện thoại ở trên bàn không ngừng rung lên, mẹ Lộ hỏi: “Không xem tin nhắn sao?”
Lộ Bá Nguyên ngậm miếng quýt, nói qua loa: “Mấy nhóm phát lì xì thôi ạ.”
Mẹ Lộ gật đầu: “Nhận tiền lì xì của người khác, con cũng phải phát một ít ra, tiền không quan trọng, chỉ là quý ở tấm lòng.”
Lộ Bá Nguyên nói “Vâng ạ”.
Mẹ Lộ đẩy mâm trái cây về phía trước mặt anh: “Mấy hôm trước mẹ có xem con chơi trò chơi, đội mấy đứa có thêm một cậu bé hả? Đứa nhuộm tóc xanh ấy.”
“Vâng ạ.”
“Mẹ thấy tuổi cậu ấy hình như không lớn lắm.”
Lộ Bá Nguyên cười: “Mười bảy ạ.”
Bố Lộ cười châm chọc: “Còn nhỏ tuổi không chịu làm việc đàng hoàng.”
Qua vài giây, lại chêm thêm một câu: “Giống hệt như anh!”
Đã nhiều năm như vậy rồi, Lộ Bá Nguyên cũng lười tranh cãi những chuyện này với ông.
“Ôi chao ôi!” Bố Lộ bỗng nhiên kêu lên: “Tôi nghĩ xong rồi, anh qua đây nhanh lên!”
Lộ Bá Nguyên vừa định xoay người thì điện thoại ở trên bàn bỗng nhiên reo lên, cuộc gọi hiện tên anh Đinh.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương vội vã hỏi: “Em đang ở đâu? Bây giờ tiện quay về một chuyến không?? Gaming house xảy ra chuyện!”
Vài phút sau, bố Lộ chờ đến chán rồi, quay đầu nói: “Sao anh còn chưa qua…anh đi đâu đó?!”
Lộ Bá Nguyên đã mặc áo khoác, anh mở cửa chính, không quay đầu lại: “Gaming house có chuyện gấp, con quay về xem đã.”
Đêm giao thừa, đường rất vắng.
Lộ Bá Nguyên lái xe hơn một tiếng rưỡi mới tới gaming house vào lúc 11 giờ đêm.
Đèn trong khu biệt thự sáng trưng, chỉ có hai căn ở giữa tối hù.
Lộ Bá Nguyên vội vã xuống xe, ngay cả xe còn chưa khóa đã nhanh chóng đẩy cánh cửa sắt lớn trước biệt thự ra.
Anh nhìn lướt qua đã thấy Giản Nhung quay lưng với mình đang ngồi xổm trên đất cúi đầu chơi điện thoại.
Sắc trời quá tối, mái tóc màu xanh của Giản Nhung khuất trong màn đêm dày đặc. Cậu không quấn khăn quàng cổ, đầu cúi xuống để lộ ra chiếc gáy trăng trắng nho nhỏ, vai cũng không được quá rộng, co lại, thật giống như tên côn đồ dậy thì không tốt đang chặn người ở ngoài cổng trường cấp 3.
Một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu nảy lên trong đầu Lộ Bá Nguyên. Anh khẽ nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ khi Giản Nhung có mái tóc đen, dáng người nhỏ nhắn chồng chéo lên bóng dáng nào đó trong ký ức của anh.
Giản Nhung đeo tai nghe đang nghe bài hát. Chương trình nhỏ đỏ rực nhảy ra trên nền màn hình, nhìn thấy số tiền trên đó, Giản Nhung thỏa mãn mĩm cười, vừa định gửi meme “Cảm ơn ông chủ” thì ánh sáng trước mặt tối lại.
Cậu giật mình, vô ý thức ngước đầu lên.
Đèn đường hắt lên sau lưng người đàn ông, cái bóng hầu như muốn bao phủ toàn thân Giản Nhung. Lộ Bá Nguyên cụp mắt nhìn cậu, đáy mắt tựa như tuyết trắng, hơi thở thì mũi chầm chậm thở ra sương trắng.
Giản Nhung hoàn toàn sửng sốt, thật lâu sau, cậu mới từ từ gọi một câu: “…Đội trưởng.”
Lộ Bá Nguyên không đáp lại, hỏi: “Ngồi xổm ở đây làm gì vậy?”
Giản Nhung thành thực trả lời: “Cướp lì xì.”
Lộ Bá Nguyên: “.”
Giản Nhung hoàn hồn lập tức đứng dậy, phủi bụi không hề tồn tại trên người: “Khóa gaming house bị hư rồi, mở không được, tui thấy…hình như bị vật gì đó cạy đấy, nên lập tức gọi cho anh Đinh.”
Anh Đinh nói sẽ gọi người qua, bảo cậu đừng vào nhà.
Giản Nhung không ngờ gọi đến hóa ra là Lộ Bá Nguyên.
Nhìn thấy Lộ Bá Nguyên cau mày nhíu mày không lên tiếng, Giản Nhung nói: “Tui đã báo công an rồi. Vừa mới báo đấy, chắc sắp đến rồi.”
Một lúc sau, Lộ Bá Nguyên mới “Ừa” một tiếng: “Lên xe chờ đi.”
Xe của Lộ Bá Nguyên là xe SUV, bên trong xe rất rộng còn mở hệ thống sưởi.
Giản Nhung đưa tay đến điều hòa sưởi ấm.
“Giản Nhung.” Lộ Bá Nguyên gọi.
Giản Nhung vô thức thu tay, quay đầu nhìn anh: “Hả?”
Lộ Bá Nguyên đang nhắn tin cho anh Đinh, anh hỏi nhưng không ngẩng đầu lên: “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi hả?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Không Không ở trụ nhà lính cách đó trong xa đang đánh nhau với lính nhà của Giản Nhung, có hơi mở mịt không hiểu làm sao.
【[Tất cả]Không Không: Tui làm gì nên tội với TTC vậy hả trời?】
【[Tất cả]Nhìn tui thao tác là được: Năm mới vui vẻ. 】
Trận này JG cả hai bên chưa từng ngó tới đường giữa với đường dưới. Tuy rằng đường giữa phía của Giản Nhung hơi yếu thế, nhưng đường dưới cũng coi như thuận buồm xuôi gió, đường trên và đi rừng lại càng đánh xuyên qua quân địch cho nên giao tranh tổng vô cùng dễ dàng.
Vừa diệt đoàn xong, Giản Nhung chợt nghe âm thanh cọ cọ chân ghế từ đầu dây tai nghe bên kia truyền đến tai, Evelynn ở bên cạnh cậu đứng bất động.
Lộ Bá Nguyên kéo nhẹ con heo cảnh mini đang cắn dây đai túi đựng thiết vị ngoại vi, cong ngón trỏ gõ vào đầu nó: “Đừng cắn.”
Lộ Bá Nguyên đem túi đựng thiết vị ngoại vi bỏ lên cao, khi vừa ngồi trở lại chỗ thì nhà chính Nexus của quân địch đúng lúc bị phá hủy, hai chữ lớn “Chiến thắng” hiện ra trên màn hình.
Nghe thấy động tĩnh trở về của anh, Giản Nhung tắt bảng điểm, thuận miệng hỏi: “Bên cạnh anh có ai hả?”
Lộ Bá Nguyên cũng theo thói quen bấm mở bảng điểm: “Không, có heo thôi.”
Giản Nhung mất vài giây mới hiểu rõ được câu này: “Là con heo trên ảnh đại diện của anh hả?”
Lộ Bá Nguyên “Ừa” một tiếng: “Nó cắn dây đai của túi đựng thiết bị ngoại vi của tôi.”
Giản Nhung cũng từng xem tin tức nuôi heo cảnh, nuôi hoài nuôi tới 250kg mà vẫn không ít người bị lừa bởi mánh khóe này.
Giản Nhung lưỡng lữ hai giây, vẫn buộc miệng hỏi: “Nó sẽ không lớn lên nữa chứ?”
Lộ Bá Nguyên mỉm cười: “Hai năm rồi không lớn nữa…Nếu không có gì bất trắc thì chắc là sau này sẽ không lớn nữa.”
Sau khi trận đấu kết thúc mười người chơi sẽ tiến vào sảnh đợi cuối trận, lúc này gửi tin thì mười người đều có thể nhìn thấy.
Có lẽ bởi vì đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, nữ MC của Liên Minh đụng độ nhau nên mười người không ai rời khỏi phòng.
【Không Không: Lộ thần, anh với Soft xếp trận đi, em chờ mấy người tiến vào game rồi mới tìm trận, rank chúng ta gần nhau quá rất dễ đụng độ nhau, em không muốn giao điểm nữa đâu TAT. 】
【Không Không: Mọi người sao còn chưa đi…】
【Không Không: Lẽ nào mấy người nhìn chằm chằm vào điểm của tui sao!】
【Nhìn tui thao tác là được: Nếu ông dùng thời gian nói mấy lời xàm xí đi kiếm đội tìm trận thì nãy giờ đã chọn xong tướng rồi đó. 】
【Không Không:. 】
Giản Nhung không gõ chữ nữa, cũng tạm thời không rời khỏi sảnh đợi cuối trận. Cậu xem đồng hồ, hỏi: “Ba giờ anh đi ăn liên hoan hả?”
“Không.” Lộ Bá Nguyên lướt nhìn qua điện thoại, tin nhắn của bố anh chiếm cả màn hình: “Phải xuống nhà chơi cờ với bố tôi.”
Giản Nhung nói “Được”.
Lộ Bá Nguyên bấm tắt điện thoại: “Hôm nay dự định ở lại gaming house luyện tập hả?”
Giản Nhung lắc đầu: “Không, luyện một lát sẽ ra ngoài.”
“Ừm, buổi tối ăn nhiều chút, không cần tiết kiệm tiền cho anh Đinh đâu.” Điện thoại reo lên, Lộ Bá Nguyên cụp mắt xuống nhìn thấy chữ “Bố” hiện lên màn hình, nói: “Đi đây, cậu chơi đi.”
Sau khi phát hiện Lộ Bá Nguyên đăng xuất, Không Không lập tức gửi tin nhắn riêng hỏi cậu còn muốn mở mang kiến thức nhìn thấy JG siêu mạnh của mình không.
Trải qua hai tháng huấn luyện, Giản Nhung đã tập thói quen với đánh đôi và đánh team, không chút do dự lập tức vào sảnh với Không Không.
Trong khi chờ đợi xếp trận, Không Không tạm thời tắt Mic của kênh live stream của mình, hỏi: “Soft, có phải cậu có ý kiến gì đó với chị Đường Thấm à.”
Giản Nhung đang cầm điện thoại nhìn vào avatar heo cảnh của Lộ Bá Nguyên, nghe vậy thì dừng lại một chút: “Không có. Vì sao hỏi vậy?”
“Chị ấy gọi cậu trong khung chat mà cậu không trả lời chị ấy …”
“Không thấy.” Giản Nhung hỏi: “Chị ấy hỏi gì?”
“Bảo cậu kết bạn với chị ấy.” Không Không hắng giọng: “Cuối cùng cậu rời khỏi sảnh mất.”
Giản Nhung mở phần xin kết bạn nhìn thoáng quá, quả nhiên có Đường Thấm.
Cậu lưỡng lự hai giây mới bấm ‘Đồng ý’.
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Thật tốt quá, chị còn tưởng rằng cậu không thêm chị vì chê chị gà mờ chứ. 】
【Nhìn tui thao tác là được:…Không có】
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Sao cậu không đánh đôi với Lộ thần nữa rồi, anh ấy đánh một ván rồi đi hả?】
【Nhìn tui thao tác là được: Ừm】
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Vậy à…Chị còn tưởng anh ấy nói bận là gạt chị chứ QAQ…Được rồi, khi nãy chọn tướng chị không chú ý ID này là cậu, không nhường cho cậu đi đường giữa, đừng để bụng nha. 】
【Nhìn tui thao tác là được: Không có】
Sắp xếp vị trí nào thì đánh vị trí đó, đây là quy tắc. Người khác sẵn lòng đổi vị trí thì tốt, không đổi cũng chẳng có vấn đề gì. Giản Nhung thật sự không để bụng.
Chỉ là nhớ đến vừa rồi Đường Thấm đổi skin tình nhân với Lộ Bá Nguyên, cậu vẫn luôn cảm thấy…không thoải mái.
Đường Thấm ái mộ Lộ Bá Nguyên rất rõ ràng, có thể nhận ra cô không hề muốn giấu giếm mà vô tư phóng khoáng thể hiện.
Giản Nhung mặt không biểu cảm chọn tướng, thầm nghĩ lẽ nào thật sự bị Tiểu Bạch nói nói trúng rồi…Bản thân chính là Fan tâm lý, cho nên yêu cầu khá cao đối với nửa kia của Lộ Bá Nguyên?
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Cậu cùng Không Không đáng xếp trận sao?】
Giản Nhung giật mình, trả lời “Ừa”.
【Tiểu Đường cũng muốn Carry: Được, có thể kết bạn Wechat không? Say này nếu có chuyện gì cũng có thể báo ngay luôn~】
Giản Nhung do dự hai giây rồi gửi ID Wechat qua.
Bốn giờ, kết thúc một trận game, Giản Nhung tháo tai nghe xuống, chào Không Không một tiếng rồi tắt máy tính.
Cậu về phòng đổi lại áo phao, trước khi ra khỏi cửa nhớ tới lời anh Đinh bảo cậu vào trường hợp ở nơi công cộng nên cố gắng kín đáo cho nên nửa đường quay trở lại đeo khẩu trang vào.
Mấy ngày nay nhiệt độ ở Thượng Hải hạ thấp vô cùng, lúc này gần chập tối nên nhiệt độ càng thấp hơn.
Vào thời điểm mở cửa lớn của gaming house, Giản Nhung tự ngẫm nghĩ trong đầu hai giây, sau khi xác định áo khoác trên người mình lúc này là cái dày nhất mới kéo khẩu trang lên một chút rồi ra khỏi cửa.
Cậu đặt xe từ sớm, vào ngày giao thừa, đặt xe online phải đợi mười phút mới có người nhận đơn.
Tài xế nói chuyện mang theo khẩu âm của người vùng khác, có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt, từ lúc Giản Nhung lên xe tài xế vẫn thao thao bất tuyệt: “Chàng trai, đêm 30 Tết sao lại chạy đến đây vậy? Không cùng với người trong nhà ăn Tết sao? Sao còn chạy đến nơi xa xôi vậy.”
Tài xế cười nói cởi mở, mỗi khi nói không ngừng phun ra khói trắng.
Bình thường Giản Nhung lên xe đều bật mode câm điếc. Cậu nhìn chằm chằm vào món đồ chơi câu đối nhỏ lủng lẳng trên kính chiếu hậu, rốt cuộc cũng cảm nhận được không khí của ngày Tết.
Tài xế tiếp rất nhiều khách, biết khách ăn mặt kín mít như Giản Nhung thường không hay nói chuyện. Ông vươn tay bật lớn âm thanh radio, giọng hát vui mừng hân hoan vang lên xen lẫn giọng nói của chàng trai ngồi phía sau.
“Bàn công chuyện, xong xuôi mới trở về.”
Tài xế ngẩn ra, sau đó cười càng nhiệt tình hơn: “Giỏi, anh đây sẽ tăng tốc.”
Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, Giản Nhung về tới khu chung cư mà trước đây cậu ở.
Căn phòng của khu chung cư này là bố mẹ cậu lưu lại cho cậu. Cấu hình máy tình ở nhà chỉ bình thường nên cũng phiền phức thu dọn hành lý về nhà, khi đó Giản Nhung đã suy xét qua rồi mới quyết định ngủ lại gaming house.
Về đến nhà, Giản Nhung mở chuyển phát nhanh nhận từ ban quản lý chung cư, sau đó lục ra thảm len và quần áo không thường mặc của mình đã dùng từ năm ngoái rồi vội vã ra khỏi cửa.
Cậu ôm đệm chăn đứng chờ ở tầng một một lát, lúc năm giờ hai phút, một chú mèo vàng cam quen thuộc xinh đẹp bước vào trong tầm mắt của Giản Nhung.
Dáng đi rất quý phái nhưng gương mặt mệt mỏi chả có chút sức sống nào, trông nó gầy hơn so với lần trước Giản Nhung nhìn thấy.
Giản Nhung tiến tới ôm nó lên, nhét nó vào trong thảm len ở trong ngực.
Chú mèo vàng cam trông khá bẩn, nhưng vẫn còn nhớ Giản Nhung, hoặc có lẽ quá lạnh, nói chung ra nó không phản kháng. Nó lắc lắc cái đầu, kêu “meo meo” thật dài với cậu.
“Đừng kêu.” Giản Nhung dùng giọng điệu chẳng mấy thân thiết. Cậu dùng thảm len lau vết bẩn dính trên đuôi của con mèo, mang nó đến lối thoát hiểm tầng một của khu chung cư, bọc đệm chăn đặt nó xuống đồng thời ngồi xuống. Xé bịch thức ăn cho mèo vừa mới mua về, đổ đầy chén.
Mèo vàng cam lại kêu “meo meo” với cậu, sau đó cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Nó ăn rất nhanh có lẽ đã đói mấy ngày rồi. Giản Nhung nhìn hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: “…Tao cứ tưởng sẽ có người có mày ăn chứ.”
Lát sau, Giản Nhung ngồi lên bậc thang, rót nước cho nó.
“Mèo ngốc.” Cậu ngồi bó tay trên đầu gối: “Đều là kẻ lang thang già cỗi rồi, sao năm nay lại loạn thành như vậy rồi?”
Cậu vỗ vỗ đầu của chú mèo vàng cam: “Trước đây không phải rất kén chọn sao, chê đồ ăn tao cho mày rẻ bèo, còn không chịu ăn.”
“Có phải béo rồi, xấu rồi, nên người khác mới không cho mày ăn nữa.”
“Nói với mày không biết bao nhiêu lần rồi, một người…một con mèo muốn sống sót, cho dù điều kiện tệ đến đâu cũng phải nắm chắc được một môn kỹ thuật. Trước kia con mèo mướp hay làm nũng thấy người nào cọ người đó, sao mày không bắt chước hả?”
“Thật ngốc.”
Mèo vàng cam nhanh chóng ăn hết chén thức ăn cho mèo, Giản Nhung vừa hỏi “Rốt cuộc mày là heo hay là mèo”, vừa đổ thêm vào.
Nhưng mèo vàng cam lại không ăn nữa, mà đi đến bên chân của cậu bắt đầu húc vào.
“…Làm nũng cũng vô dụng.” Giản Nhung nói: “Tao không nuôi mày được.”
Chú mèo vàng cam tiếp tục dùng đầu húc cậu.
Giản Nhung nhíu mày, rồi mới vươn tay vuốt ve đầu nó.
Đến khi hành lang tối đen thì mèo vàng cam mới xoay người bỏ đi.
Giản Nhung đi theo phía sau nó một đoạn, tìm được nơi ở hiện tại của nó——hành lang tầng hầm bên cạnh khu chung cư.
Giản Nhung trải xong thảm len cho nó, đổ thức ăn và nước rồi sau đó mới quay người rời đi
“Meo meo.” Chú mèo vàng cao kêu lên một tiếng, bắt đầu cọ giày của Giản Nhung.
Giản Nhung rũ mắt nhìn nó vài giây, sau đó dùng thân giầy cọ cọ lại nó.
“Ngày mai tao sẽ trở lại.” Giản Nhung vẫn dùng giọng điệu như bình thường: “Sống ở đây cho tốt…Đừng chết.”
(Nhà của Mặc)
–
TV đang chiếu đêm hội mùa xuân, một khóa ngôi sao lưu lượng mới hát bài 《Điềm mật mật》với nụ cười chuyên nghiệp trên môi.
Dáng ngồi của Lộ Bá Nguyên rất tùy ý hoàn toàn khác với người đàn ông trung niên đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện.
“Được rồi.” Người phụ nữ trung niên vén mái tóc dài đang bưng trái cây đi tới, bà liếc mắt lên bàn cờ, cười nói: “Nếu đánh không lại con trai thì chịu thua đi, qua đây ăn trái cây này.”
Bố Lộ cau mày: “Cái gì mà đánh không lại? Không phải tôi đang suy nghĩ sao? Bà đừng quấy rầy tôi.”
Lộ Bá Nguyên bật cười: “Vậy bố từ từ suy nghĩ đi, con qua ăn trái cây đây.”
Điện thoại ở trên bàn không ngừng rung lên, mẹ Lộ hỏi: “Không xem tin nhắn sao?”
Lộ Bá Nguyên ngậm miếng quýt, nói qua loa: “Mấy nhóm phát lì xì thôi ạ.”
Mẹ Lộ gật đầu: “Nhận tiền lì xì của người khác, con cũng phải phát một ít ra, tiền không quan trọng, chỉ là quý ở tấm lòng.”
Lộ Bá Nguyên nói “Vâng ạ”.
Mẹ Lộ đẩy mâm trái cây về phía trước mặt anh: “Mấy hôm trước mẹ có xem con chơi trò chơi, đội mấy đứa có thêm một cậu bé hả? Đứa nhuộm tóc xanh ấy.”
“Vâng ạ.”
“Mẹ thấy tuổi cậu ấy hình như không lớn lắm.”
Lộ Bá Nguyên cười: “Mười bảy ạ.”
Bố Lộ cười châm chọc: “Còn nhỏ tuổi không chịu làm việc đàng hoàng.”
Qua vài giây, lại chêm thêm một câu: “Giống hệt như anh!”
Đã nhiều năm như vậy rồi, Lộ Bá Nguyên cũng lười tranh cãi những chuyện này với ông.
“Ôi chao ôi!” Bố Lộ bỗng nhiên kêu lên: “Tôi nghĩ xong rồi, anh qua đây nhanh lên!”
Lộ Bá Nguyên vừa định xoay người thì điện thoại ở trên bàn bỗng nhiên reo lên, cuộc gọi hiện tên anh Đinh.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương vội vã hỏi: “Em đang ở đâu? Bây giờ tiện quay về một chuyến không?? Gaming house xảy ra chuyện!”
Vài phút sau, bố Lộ chờ đến chán rồi, quay đầu nói: “Sao anh còn chưa qua…anh đi đâu đó?!”
Lộ Bá Nguyên đã mặc áo khoác, anh mở cửa chính, không quay đầu lại: “Gaming house có chuyện gấp, con quay về xem đã.”
Đêm giao thừa, đường rất vắng.
Lộ Bá Nguyên lái xe hơn một tiếng rưỡi mới tới gaming house vào lúc 11 giờ đêm.
Đèn trong khu biệt thự sáng trưng, chỉ có hai căn ở giữa tối hù.
Lộ Bá Nguyên vội vã xuống xe, ngay cả xe còn chưa khóa đã nhanh chóng đẩy cánh cửa sắt lớn trước biệt thự ra.
Anh nhìn lướt qua đã thấy Giản Nhung quay lưng với mình đang ngồi xổm trên đất cúi đầu chơi điện thoại.
Sắc trời quá tối, mái tóc màu xanh của Giản Nhung khuất trong màn đêm dày đặc. Cậu không quấn khăn quàng cổ, đầu cúi xuống để lộ ra chiếc gáy trăng trắng nho nhỏ, vai cũng không được quá rộng, co lại, thật giống như tên côn đồ dậy thì không tốt đang chặn người ở ngoài cổng trường cấp 3.
Một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu nảy lên trong đầu Lộ Bá Nguyên. Anh khẽ nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ khi Giản Nhung có mái tóc đen, dáng người nhỏ nhắn chồng chéo lên bóng dáng nào đó trong ký ức của anh.
Giản Nhung đeo tai nghe đang nghe bài hát. Chương trình nhỏ đỏ rực nhảy ra trên nền màn hình, nhìn thấy số tiền trên đó, Giản Nhung thỏa mãn mĩm cười, vừa định gửi meme “Cảm ơn ông chủ” thì ánh sáng trước mặt tối lại.
Cậu giật mình, vô ý thức ngước đầu lên.
Đèn đường hắt lên sau lưng người đàn ông, cái bóng hầu như muốn bao phủ toàn thân Giản Nhung. Lộ Bá Nguyên cụp mắt nhìn cậu, đáy mắt tựa như tuyết trắng, hơi thở thì mũi chầm chậm thở ra sương trắng.
Giản Nhung hoàn toàn sửng sốt, thật lâu sau, cậu mới từ từ gọi một câu: “…Đội trưởng.”
Lộ Bá Nguyên không đáp lại, hỏi: “Ngồi xổm ở đây làm gì vậy?”
Giản Nhung thành thực trả lời: “Cướp lì xì.”
Lộ Bá Nguyên: “.”
Giản Nhung hoàn hồn lập tức đứng dậy, phủi bụi không hề tồn tại trên người: “Khóa gaming house bị hư rồi, mở không được, tui thấy…hình như bị vật gì đó cạy đấy, nên lập tức gọi cho anh Đinh.”
Anh Đinh nói sẽ gọi người qua, bảo cậu đừng vào nhà.
Giản Nhung không ngờ gọi đến hóa ra là Lộ Bá Nguyên.
Nhìn thấy Lộ Bá Nguyên cau mày nhíu mày không lên tiếng, Giản Nhung nói: “Tui đã báo công an rồi. Vừa mới báo đấy, chắc sắp đến rồi.”
Một lúc sau, Lộ Bá Nguyên mới “Ừa” một tiếng: “Lên xe chờ đi.”
Xe của Lộ Bá Nguyên là xe SUV, bên trong xe rất rộng còn mở hệ thống sưởi.
Giản Nhung đưa tay đến điều hòa sưởi ấm.
“Giản Nhung.” Lộ Bá Nguyên gọi.
Giản Nhung vô thức thu tay, quay đầu nhìn anh: “Hả?”
Lộ Bá Nguyên đang nhắn tin cho anh Đinh, anh hỏi nhưng không ngẩng đầu lên: “Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi hả?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.