Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 64: Thế giới thứ ba (1)

Thiên Phi

12/02/2024

NGÀY ĐẦU TIÊN NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Giọng của hệ thống vang lên đúng lúc: "Ký chủ, đây là mục tiêu chữa bệnh lần này của cậu đấy."

Tô Đoạn nhìn con non lông đen không lớn hơn bàn tay mình trong tay, chớp mắt kinh ngạc.

Thế mà ảnh bé xíu luôn.

Không chỉ Tô Đoạn mà hai người đàn ông còn lại trong phòng chăm nom cũng kinh ngạc.

- Quả trứng nằm yên mười năm trong cô nhi viện cứ vậy nở ra ư?

Phải biết là với những đàn đẻ trứng thông thường, dữ liệu của máy ấp sẽ bắt đầu có biểu hiện kỳ lạ trước khi chúng chính thức phá vỏ, vài phút trước khi họ lấy trứng ra khỏi lồng ấp thì số liệu của chúng sẽ lại như trước, như không hề có dấu hiệu muốn phá vỏ.

Nhưng con non kia vừa làm trò bò ra khỏi vỏ trứng trước mặt họ.

Nhìn con non đen thui trong tay Tô Đoạn, Từ Vĩ không khỏi nhăn mặt, sở dĩ gã dám vứt quả trứng là vì quả trứng chưa bao giờ có dấu hiệu phá vỏ, cũng không có dấu hiệu sinh tồn nên mọi người trong cô nhi viện từ lâu đã cảm thấy đây là quả trứng chết, dù một ngày nào đó nó biến mất cũng sẽ không ai dị nghị.

- Họ còn bận luôn tay luôn chân để chăm hết mấy con non gào khóc đòi ăn trong cô nhi viện, rảnh đâu mà quan tâm đến một quả trứng chết chứ?

Ngoài cái lão viện trưởng cố chấp của họ ra thì vấn đề không lớn, chỉ cần dồn hết trách nhiệm lên đầu cái người tóc đen chịu trách nhiệm trông coi phòng chăm nom thôi.

Tài nguyên của cô nhi viện có hạn, nhất là hành tinh của họ đang ở nơi vô cùng xa xôi, sự hỗ trợ của chính phủ dành cho cô nhi viện rất chiếu lệ, kinh phí phân bổ hàng năm ít đến mức đáng thương, đã lâu lắm rồi cô nhi viện của họ chưa thay đổi hoặc mua thêm thiết bị mới, mỗi một lồng ấp nào cũng rất quý giá.

Bây giờ tất cả các lồng ấp có thể sử dụng được trong cô nhi viện đều đã đầy, nếu có trứng mới đến, chắc chắn chúng sẽ phải đối mặt với tình huống xấu hổ là không có lồng ấp để ở.

Máy ấp là thứ không thể thiếu đối với trứng, chỉ có rất ít chủng tộc mạnh mẽ mới có thể nở ra trong môi trường trần trụi - Đương nhiên địa vị của các chủng tộc đó vô cùng cao, những quả trứng chúng đẻ ra sẽ được chăm sóc tỉ mỉ, chưa đến lượt cô nhi viện chăm đâu.

Nếu một quả trứng mới có sự sống đặc biệt mà chết do họ không lo chăm sóc, lời đồn truyền ra chắc chắn sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô nhi viện, khi đó tiền tài trợ vốn đã thấp có thể sẽ lại bị giảm bớt, hay đơn giản hơn là không tài trợ nữa.

Ý của lão viện trưởng là muốn tự đóng góp, họ lại quyên thêm chút tiền để mua một chiếc máy ấp trứng mới đề phòng, nhưng không mấy ai đồng ý.

Tiền lương ở cô nhi viện vốn đã không cao, chẳng ai muốn chi thêm tiền chỉ để từ thiện.

Từ Vĩ tất nhiên cũng không đồng ý, nhưng lồng ấp khan hiếm đúng là sự thật, vì vậy gã đã nghĩ ra một cách giải quyết-

Quả trứng đen này đã lãng phí tài nguyên suốt mười năm, giờ là lúc phải nhường chỗ cho những quả trứng khác.

Đợi đến khi quả trứng mới tới rồi tìm cơ hội vứt quả trứng đen này đi thì có thể sẽ thu hút sự chú ý của người khác, chẳng thà nhân lúc hiện tại để nó lặng yên biến mất, đến lúc đó sẽ có vẻ hợp lý.



Nhưng có vẻ hôm nay là ngày xui của gã, không những đồng nghiệp đi cùng gã bỗng dưng do dự, mà còn bị loài người đang trông chừng trong phòng chăm nom đụng phải!

Và cũng thật trùng hợp là gã đã đập vỡ quả trứng đó, dù con non vô tình nở ra thì hành động của gã cũng sẽ vi phạm pháp luật nếu muốn truy cứu.

Đế quốc bảo vệ con non rất chặt chẽ, theo luật pháp ngày nay, giết con non là trọng tội, dù chỉ là sơ ý cũng sẽ bị xử phạt.

Nếu gã bị tố cáo về việc này, chắc chắn gã sẽ không thoát khỏi số phải vào tù!

Có điều, camera trong phòng chăm nom đã hỏng rồi, con người tên Tô Đoạn này sẽ không thể lấy bằng chứng, hơn nữa đồng nghiệp bên cạnh gã theo phe gã, chỉ riêng lời của một mình Tô Đoạn thì còn kém xa so với hai người họ cộng lại.

Nếu Tô Đoạn báo cáo họ với viện trưởng, họ hoàn toàn có thể cắn trả, đổ hết tội lên đầu Tô Đoạn.

Nghĩ đến đây, sự tự tin suy yếu của Từ Vĩ lại quay về.

"Cậu nói tôi nghe..."

Gã vừa định cảnh cáo con người tóc đen nhỏ yếu này thì Tô Đoạn đã ôm thú non trong tay, bước ra khỏi phòng ấp mà không hề ngoảnh đầu lại.

Chỉ để lại kẻ làm chuyện xấu chưa toại nhìn nhau.

"Tại ý tưởng tồi của anh hết, giờ phải làm sao đây?"

"Cậu hoảng hốt gì chứ, ở đây đâu có camera, cũng chỉ nói suông thôi chứ có gì đâu? Chả lẽ hai chúng ta không nói lại một mình cậu ta à?"

"Cứ chờ mà xem, nếu cậu ta dám nói bậy thì chúng ta cứ..."

Song khi họ lên kế hoạch này, họ không biết Tô Đoạn đã nhờ hệ thống ghi lại cả câu chuyện.

Cậu cũng biết với tình hình hiện tại, một người vô hình trong cô nhi viện như cậu không thể đối đầu với hai kẻ chức cao hơn mình, biết đâu còn bị họ bôi nhọ ngược lại.

Tất nhiên video là bằng chứng không thể chối cãi, nhưng camera trong phòng ấp bị hỏng nên không thể giải thích được nguồn gốc của video, đây cũng là một rắc rối lớn.

Vậy nên đành phải lưu giữ video cho cơ hội sau này thôi, dù sao có chức năng theo dõi của hệ thống nên không cần lo sau này không tìm được hai người đó.

Ưu tiên hàng đầu lúc này là chăm bẵm thật tốt nhóc con lông đen mới sinh trong tay cậu.

Dù sao, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là bạn đời tương lai của cậu.



Cậu đặt con non ướt nhẹp lên bàn mà không vứt vỏ trứng đi, lau sơ rồi đặt sang một bên, sau đó tìm một chiếc khăn sạch cẩn thận lau chất nhầy trên lông con non.

Tuy con non không mở mắt này hơi gầy cũng hơi xấu nhưng rất ngoan, dù cậu làm gì cũng không hề phản kháng, nó dùng hai chân trước nắm chặt ngón tay của Tô Đoạn, đầu nhỏ kề lên đầu ngón tay cậu, thỉnh thoảng kêu "chíp chíp" yếu ớt nhỏ bé.

Hệ thống nhân cơ hội tiếp tục giới thiệu vào tai cậu: "Mục tiêu chữa bệnh lần này tên là Vigrit, là một người thú, thuộc về một chủng tộc mạnh mẽ hiếm có trên thế giới này - tộc Lotta, đương nhiên vị vua của đế quốc này cũng thuộc chủng tộc này. Tộc Lotta từng vô cùng hùng mạnh, nhưng do sự bùng nổ đột ngột của gen khiếm khuyết ba trăm năm trước, rất nhiều con non trong tộc chết đi, đến giờ số lượng Lotta không đủ để thành lập một đàn, ngay cả hoàng thất cũng không còn bao nhiêu."

"Khiếm khuyết gen?" Tô Đoạn nắm được trọng điểm hỏi: "Lần này bệnh của Vigrit có liên quan đến chuyện này sao?"

Hệ thống đáp: "Đúng thế, mục tiêu chữa bệnh là quả trứng chưa kịp nở ba trăm năm trước, vẫn còn khiếm khuyết về mặt gen. Vì lúc đó chủng tộc hỗn loạn, mục tiêu chữa bệnh bất hạnh bị thất lạc, mãi đến mười năm trước mới bị người ta nhặt được đưa đến cô nhi viện gần nhất. Khiếm khuyết gen sẽ khiến tinh thần và thân thể của người thú trở nên hưng phấn cao độ, ham muốn hủy diệt sẽ tăng theo cấp số nhân, chúng không thể tự kiểm soát hành vi của mình, cuối cùng sẽ chết bất đắc kỳ tử vì tiêu hao quá mức."

Bàn tay đang lau con non trước mặt của Tô Đoạn dừng lại, cụp mắt.

Chết kiểu này... Chắc đau đớn lắm.

Cẩn thận lau hết chất nhầy trên người con non, bộ lông đen trở nên mềm mại, vì thế con non vốn xẹp lép như chú chuột nhỏ lập tức phồng lên, biến thành một quả bóng đen tuyền mềm mại bông xù.

Còn có một sợi len nhỏ mảnh khảnh kéo dài phía sau, phần lông tơ ở cuối đuôi dày hơn một chút, giống như cái đuôi nhỏ của ác ma.

Tô Đoạn không kiềm lòng được sờ cái đuôi nhỏ của nó, con non nhạy cảm lắc đuôi, sau đó quấn đuôi quanh ngón tay cậu, há miệng nhỏ hồng hào kêu "chíp".

Tuy động tác của nó vụng về nhưng đã bộc lộ dục vọng chiếm hữu chẳng nhầm đi đâu được.

Đúng là lần đầu tiên gặp nhau đã nghĩ đến đánh dầu trước, chẳng thay đổi chút nào cả.

Đầu ngón tay Tô Đoạn nhấn nhẹ cái đầu nhỏ của nó, con non vẫn chưa mở mắt vươn lưỡi ra liếm đầu ngón tay của cậu, đầu lưỡi của con non cũng hồng nhạt, mềm mềm nhỏ xíu, nhẹ nhàng chạm lên đầu ngón tay Tô Đoạn khiến cậu ngưa ngứa.

Bỗng, như nhớ ra điều gì đó, Tô Đoạn nhẹ nhàng rút ngón tay ra khỏi đuôi hắn, lòng bàn tay đỡ nó lên, con non ngoan ngoãn cuộn tròn tứ chi lại, cứ thế bị cậu ôm lên.

Tay còn lại của Tô Đoạn nhẹ nhàng đẩy chân sau nó ra, tìm đặc điểm giới tính của nó.

Cậu vẫn chưa biết lần này bạn đời là trai hay gái mà.

Nửa phút sau, Tô Đoạn xác nhận nó giống hai lần trước, là trai.

Nhưng-

"Hình như chỉ có một centimet thôi à." Tô Đoạn im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói ra phát hiện của mình.

Hệ thống nói: "Chính xác là 1.08 centimet á ký chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook