Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 98: Thế Giới Thứ Tư (13)

Thiên Phi

06/08/2024

LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Giám đốc Nghiêm bất chợt bị cắn tay, nhưng không đau, hàm răng trắng bóc nhỏ nhỏ của chàng trai chỉ kẹp đốt ngón tay hắn chứ không hề dùng sức, giống ngậm hơn, phỏng chừng còn chẳng để lại vết răng nữa là.

Dừng thoáng chốc, trong mắt giám đốc Nghiêm lóe lên một tia sáng chẳng biết có ý gì, khẽ cong ngón tay lại, bụng ngón tay tay xoa xoa vòm miệng mềm mại của thanh niên.

Nơi nhạy cảm đó chẳng chịu nổi khi bị chạm vào, Nghiêm Thâm chỉ chạm hai lần, yết hầu Tô Đoạn lăn tròn, không chịu nổi dùng lưỡi mềm chạm vào đầu ngón tay hắn.

... Sau đó đẩy ngón tay hắn ra.

Đẩy xong bèn xoay người, định lấy khăn giấy lau khóe miệng dính nước.

Nhưng cậu vừa nghiêng cổ, người đàn ông bên cạnh cũng đè người cậu xuống, cánh tay có lực quàng vai cậu, bờ ngực rộng lớn đè nặng cậu, cơ ngực dùng sức hơi căng ra, cứng rắn ép chặt lưng cậu, mang theo một luồng nhiệt không ngừng cuồn cuộn.

Sau đó, một cái đầu nặng trĩu vùi vào hõm vai cậu, chóp mũi thẳng tắp thỉnh thoảng cọ lung tung cổ cậu, hơi thở bỏng rẫy phả vào cần cổ và cảm giác cánh môi mềm mại thỉnh thoảng lướt qua.

Cánh môi mềm mại nóng bỏng lưu luyến một lúc bên gáy và vai trái của cậu, rồi bỗng nhiên mở miệng, hàm răng nhẹ nhàng gặm miếng thịt mềm ở cổ, lưỡi còn mút lấy, như trả thù Tô Đoạn cắn ngón tay hắn hồi nãy vậy.

Đúng là có thù tất báo.

Tô Đoạn ngứa ngáy muốn rụt cổ lại, nhưng đầu to vẫn vùi trong đó, còn nặng nữa, kiểm soát thân thể không ngã sang bên phải đã rất khó rồi.

Dường như cảm nhận được Tô Đoạn đang loạng choạng do sức nặng của mình, Nghiêm Thâm khẽ nâng đầu lên, cánh tay lại dùng sức ôm cậu về.

- Càng giam người trong ngực mình sâu hơn.

Tô Đoạn phải gánh chịu sức nặng quá mức cho thân hình nhỏ bé của mình lên tiếng kháng nghị: "Anh nặng ghê."

Nghiêm Thâm cúi thấp đầu tựa vào vai cậu một chốc, hít mùi hương trên người cậu, rồi khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nói bên tai cậu: "Tôi đâu đè em, bây giờ là em tựa trong ngực tôi cơ mà."

Tô Đoạn: "..." Nhưng sao cậu vẫn cảm thấy rất nặng nhỉ?

"Thử trước xem sao." Nghiêm Thâm lại nhắc đến chủ đề vừa rồi, Tô Đoạn chưa kịp nói lại hai chữ "không đi" thì hắn đã bổ sung: "Tôi đi với em, gần đây công việc không bận lắm."

Tô Đoạn vừa mở miệng, chưa kịp nói cả chữ "không", nghe Nghiêm Thâm nói thế thì đơ ra rồi chần chừ khép miệng lại, suy ngẫm.

Thật ra cậu khá hứng thú với đóng phim, vừa rồi lúc bị Nghiêm Thâm lừa xem kịch bản cũng rất thích câu chuyện trong đó, không muốn đi là vì không muốn chia xa với Nghiêm Thâm. Nếu Nghiêm Thâm đi cùng cậu thì chẳng phải vấn đề này đã được giải quyết rồi ư?

Nhưng cậu nghĩ suy một lúc, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Lần này Nghiêm Thâm đi với cậu, nhưng nếu vượt qua buổi thử vai, họ vẫn phải chia xa.

Không được.

"Không-" Lần này thành công thốt được một chữ, nhưng giây tiếp theo miệng đã bị một đôi môi ấm áp chặn lại, chữ "đi" hoàn toàn bị nuốt chửng.

Nghiêm Thâm hôn cậu một hồi mới dứt ra, buông tay trên vai cậu ra, nâng gò má mềm mại của cậu, đối diện ánh mắt của cậu mà bổ sung lần hai: "Nếu đậu, tôi hứa ngày nào cũng đến đoàn phim thăm ban, đón em về nhà, được không em?"



Tô Đoạn bị nâng má lại suy tư.

Ngẫm nghĩ một lát, cậu nắm lấy tay đang nâng má mình của Nghiêm Thâm xuống, nói: "Anh phải đi làm mà."

Lần này Nghiêm Thâm về vốn là vì công ty chi nhánh trong nước, nhưng hắn bị bệnh nên đã giảm tần suất đến công ty, nếu lại đi cùng cậu quay phim, hắn sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.

"Không phải chuyện gì cũng cần tôi làm đâu." Đầu ngón tay Nghiêm Thâm khẽ dụi hai lần lên bầu má mềm mại của cậu, hơi nhướng mày, chất chứa ẩn ý tất nhiên trong mắt: "Nếu không tốn mấy triệu tuyển nhiều giám đốc thế để từ thiện à? San sẻ gánh nặng với sếp vốn là công việc của họ."

"Chồng em trả tiền, chẳng lẽ còn phải chịu khổ ư?" Nghiêm Thâm ghé sát lại cắn chóp mũi cậu một cái.

Tô Đoạn: "..." Nói thế hình như cũng rất có lý.

Nhưng tự xưng là chồng cậu thế này, cứ làm mặt cậu nóng rần lên thôi-

Dù rằng họ đã kết hôn ở mấy thế giới trước, nhưng ở đây họ chỉ mới sống chung thôi, chưa phải chồng chồng hợp pháp.

Nấm Phục Linh nhỏ tuân thủ pháp luật càm ràm: "Hông được gọi vậy."

Phải đợi kết hôn rồi mới được gọi.

"Chẳng phải em bảo tôi đưa em về nhà sao?" Cắn chóp mũi xong, Nghiêm Thâm lại liếm lên chóp mũi trắng trẻo nhỏ nhắn bị hắn cắn, khàn giọng nói: "Mang về chẳng phải ý bảo cho tôi làm chồng em à?"

"..." Tô Đoạn bị hắn chọc đỏ bừng cần cổ, duỗi tay đẩy khuôn mặt to lớn tay che không hết của hắn ra.

Tô Đoạn hỏi trong đầu: "Hệ thống, có phải Nghiêm Thâm lại phát bệnh không?"

Sao tự dưng nói lắm thế? Còn nói mấy lời kỳ cục nữa cơ.

Hệ thống: "Đúng vậy, hệ thống phát hiện cảm xúc dao động của mục tiêu chữa bệnh tăng cao, có lẽ đang trong giai đoạn hưng cảm tăng vọt, nói nhiều và tư duy nhảy vọt là điều rất bình thường. Nên ký chủ đừng lo lắng, hiện tượng này là sự tái phát bình thường của bệnh này, chắc sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu, sẽ kết thúc sớm thôi."

Tô Đoạn cảm thấy lòng bàn tay ấn trên mặt mình bắt đầu ẩm ướt, ngứa ngáy khiến cậu muốn nhấc tay ra, nhưng tay vừa cử động, chắc chắn Nghiêm Thâm sẽ lại làm chuyện kỳ cục hay nói mấy lời kỳ cục nữa cho coi.

Tô Đoạn hơi sầu hỏi: "Tôi chữa trị khẩn cấp cho anh ấy có chút hữu dụng nào không?"

Cậu sợ đêm nay sẽ mất ngủ nếu Nghiêm Thâm cứ nói kiểu vậy cả đêm, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của hắn ngày mai.

Người bị bệnh nên ngủ nhiều hơn mới phải.

Hệ thống: "Theo quy tắc đạo cụ trong người ký chủ thì có khả năng hữu dụng, nhưng hệ thống vẫn chứ tính ra xác suất cụ thể, xin ký chủ hãy lựa chọn cẩn thận~"

Tô Đoạn: "Ừ ừ, cảm ơn cậu."

Cậu ngẫm nghĩ, vẫn lấy cái tay đang nâng má mình xuống, nhướn người qua ngậm cánh môi Nghiêm Thâm, trị gấp cho hắn một lát.

- Theo quy luật cậu mày mò mấy hôm nay, Nghiêm Thâm đơn phương tiếp xúc càng sâu với cậu, điểm chữa bệnh sẽ càng tăng nhanh, thế nên cậu xoa hoa cho Nghiêm Thâm, tuy thoạt trông thân mật hơn nhưng thực tế không hiệu quả bằng Nghiêm Thâm hôn cậu.



Vì vậy Tô Đoạn coi hôn là một biện pháp chữa gấp.

Nhưng mà hôm nay bệnh của Nghiêm Thâm có vẻ tăng vọt hơi mất kiểm soát, Tô Đoạn chữa gấp hồi lâu, đút hắn bao nhiêu là nước bọt, lúc dứt ra người đàn ông vẫn nói mấy lời lạ lẫm bên tai cậu.

Hết cách, Tô Đoạn bỗng nhớ ra gì đó, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ.

Theo như quy tắc mà cậu đã phỏng đoán trước đó, bảo Nghiêm Thâm... Hôn hoa của cậu có lẽ cũng là một phương pháp chữa trị rất hữu hiệu.

Tuy chủ động bảo người ấy hôn hoa cho mình có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng Tô Đoạn do dự một lát, cảm thấy chữa bệnh quan trọng hơn, mình nên có đạo đức nghề nghiệp nhiều hơn mới phải.

Cậu ôm cổ Nghiêm Thâm, lí nhí nói vào tai bảo Nghiêm Thâm hôn hoa của cậu.

"Hửm?" Nghiêm Thâm ngỡ là mình nghe nhầm, trong đầu lặp lại lời Tô Đoạn đôi ba lần, sau khi hiểu ý trong lời nói của cậu thì cơ bắp toàn thân căng cứng, căng thẳng chẳng kém gì lần đầu tiên Tô Đoạn chủ động nhào vào lòng hắn.

"Cái đó ra rồi... Thì phải ăn luôn." Chàng trai ôm cổ hắn vẫn lí nhí nói.

"..." Giám đốc Nghiêm cảm thấy mình sắp nổ mạnh ngay tức thì!

...

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Nghiêm Thâm tăng 3. Tổng điểm hiện tại là 15. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Bắp chân Tô Đoạn run lẩy bẩy, cậu ôm chiếc gối trong ngực, choáng đầu nghĩ đúng là hiệu quả trong tích tắc.

Hôn một lần tăng cỡ ba điểm lận đó.

Nhờ lần đầu tiên dùng phương pháp trị gấp mới đã ức chế cảm xúc tăng vọt của Nghiêm Thâm, nên hôm sau hai người đều dậy sớm như bình thường.

Sau khi gọi điện xác nhận với đạo diễn sáng nay sẽ thử vai, Nghiêm Thâm đưa Tô Đoạn đến đoàn làm phim để thử vai.

Quản lý đương nhiên cũng có mặt trên xe, nhưng có vẻ anh ta rảnh rỗi lắm, vì Nghiêm Thâm đã giành hết công việc của anh ta mất rồi.

Anh ta không dám giành với giám đốc Nghiêm, chỉ lặng lẽ rúc vào ghế phụ rồi cùng im lìm với tài xế đang nắm vô lăng.

Chẳng mấy chốc đã đến phim trường, đạo diễn đã đợi họ ở bên ngoài, vừa thấy họ xuống xe bèn mỉm cười chào hỏi.

"Giám đốc Nghiêm, Tiểu Tô."

Bảo là thử vai, nhưng thật ra chỉ cần Tô Đoạn diễn tàm tạm thì sẽ nhận được vai này.

Chào hỏi ngắn gọn xong, đoàn người đi thẳng vào phòng thử vai để Tô Đoạn diễn thử.

Nhưng họ lại gặp phải Tạ Trúc và quản lý đang đi ngang qua cửa phòng thử vai.

Nhìn thấy Tô Đoạn đi theo sau đạo diễn, nét mặt Tạ Trúc lập tức trở nên vô cùng khó tả.

___16/6/2024.19:07:02.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook