Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Chương 92: Thế Giới Thứ Tư (7)
Thiên Phi
06/08/2024
LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Chiếc xe khởi động êm ái, sau khi ra khỏi gara ngầm thì hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Nghiêm Thâm nói một địa chỉ, là phòng khám bác sĩ tư nhân của hắn.
Dù thế nào hắn cũng nên đi khám bác sĩ, nếu không với tình trạng hiện tại mà đi ra ngoài... E là hơi nguy hiểm.
Hắn vừa nhắn tin cho bác sĩ giải thích đôi lời về chuyện đã xảy ra rồi bị trì hoãn. Bác sĩ ôn hòa đáp không sao và mong hắn sẽ mau đến, anh ta đang chờ trong phòng khám.
Gửi tin nhắn xong, Nghiêm Thâm bèn ngồi im lìm, ánh mắt rơi xuống ghế trước của xe, không biết đang nghĩ gì, trông giống đang ngẩn ngơ hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn nhìn vào lưng ghế có vẻ ủ dột, đồng tử đen hơi co lại so với bình thường, độ cong của hàm dưới không hề thả lỏng, chứng tỏ tinh thần của chủ nó đang căng thẳng là lạ.
Mặc dù cơ thể có vẻ đang ngồi bình thường, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cơ bắp căng chặt như một dã thú sắp nhảy ra bất cứ lúc nào, bàn tay để trên đùi khẽ nắm thành quyền, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt, trông lạnh lùng khó tả.
Suy đoán vừa rồi đã khơi dậy sự chiếm hữu lạ lùng từ sâu trong tận đáy lòng kể từ lúc hắn gặp thanh niên tóc đen. Có lẽ hắn có thể kìm nén cảm xúc tiêu cực này bằng ý chí mạnh mẽ của mình vào những lúc bình thường, nhưng lúc phát bệnh, tự chủ của hắn gần như không còn nữa, hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiểm soát không để nó bộc phát ra.
Dẫu cho vô cùng rõ ràng mình không có quyền quan tâm trước đây thanh niên đã ở bên ai, nhưng dục vọng độc chiếm bẩm sinh lại chẳng đoái hoài điều ấy, nó chỉ muốn xé toạc vết thương trong lòng những tưởng sẽ chẳng bao giờ lành lại được.
Không cho.
Không cho thanh niên thân mật răng môi với người khác, không cho những nơi mình chạm vào đã từng có người khác để lại dấu vết, không cho thanh niên để người khác muốn làm gì cậu thì làm, không cho cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên với người khác-
Tâm lý của hắn quả thực bệnh hoạn, Nghiêm Thâm biết rõ ràng điều này.
Những suy nghĩ linh tinh và mơ hồ lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Máy điều hòa trong xe vẫn thổi vù vù, lẽ ra là nhiệt độ thích hợp nhất, thế nhưng thái dương Nghiêm Thâm đã lấm tấm hạt mồ hôi do tinh thần căng thẳng quá đỗi.
Yết hầu hắn lăn lên xuống, Nghiêm Thâm lại khẽ nghiêng đầu, nghiêng mặt về phía cửa sổ xe.
Hắn không muốn để lộ cảm xúc âm u trong mắt, để cái vẻ bất kham của mình không che giấu lọt vào đôi mắt đen láy trong veo của cậu, hắn hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt thanh niên.
Cũng không dám chạm vào... Dù bản năng kêu gào hắn hãy dùng cách tiếp xúc cơ thể nguyên thủy nhất để lưu lại dấu ấn chiếm hữu trên người chàng trai. Nhưng hiểu tình trạng của bản thân nên hắn chẳng dám hành động bộp chộp, thậm chí như vừa rồi chẳng có đủ can đảm để hôn tiếp nữa.
... Hắn sợ cúi người xuống rồi sẽ chỉ có suy nghĩ đánh dấu, một khi bị kích thích bởi những ý nghĩ bệnh hoạn trong đầu thì sẽ để lại vết thương khiến hắn hối hận đến mãi về sau.
Bản năng muốn lưu lại chút gì đó cho con mồi mình phải lòng và lý trí mỏng manh không biết khi nào sẽ biến mất, bàn tay để trên quần âu tối màu của Nghiêm Thâm khẽ cuộn lại vì căng thẳng thần kinh, đốt ngón tay cứng đờ hơi co rút.
Hắn cảm nhận được ánh mắt thanh niên quét hắn từ trên xuống dưới, cậu như đang bối rối trước sắc mặt thay đổi đột ngột của hắn, nhưng hắn lại chẳng thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho sự kỳ lạ của mình.
...
Tô Đoạn nghiêng đầu, đôi mắt chứa chút mờ mịt nhìn người yêu đang ngoảnh mặt đi như một chú chó bự bướng bỉnh.
Vừa rồi lúc hôn nhau, rõ là cậu nghe thấy điểm chữa bệnh của Nghiêm Thâm đã tăng lên một chút, sao sắc mặt lại bỗng dưng thay đổi, sau đó lại chẳng bày giải gì rồi rơi vào trạng thái cứng đờ chỉ cần một chạm cũng sẽ bùng nổ thế này?
Nhìn tư thế cứng ngắc của người yêu, Tô Đoạn vừa bối rối vừa thấy thương.
Không dám chạm vào người yêu đang toát ra hơi thở "rất tệ", cậu hỏi trong lòng: "Hệ thống ơi, bệnh của Nghiêm Thâm lại nặng hơn sao?"
Hệ thống đáp: "Đúng vậy, hệ thống phát hiện kết quả phù hợp với suy đoán của ký chủ. Nhưng chữa bệnh, nhất là khi chữa bệnh về tâm thần, việc bệnh tái phát là điều vô cùng bình thường. Trên thực tế, chỉ cần bệnh chưa khỏi hẳn thì bệnh này có thể tái phát vô vàn lần, ký chủ hãy kiên nhẫn nhé."
Tô Đoạn ừ ừ hai tiếng, nói: "Được." Ngưng một chốc lại hỏi: "Bây giờ tôi có thể chạm anh ấy không?"
Tuy rằng đối phương thoạt nhìn không giống sinh vật yếu đuối, hay có thể nói là một tồn tại mạnh mẽ lạnh lùng đến nỗi khiến người ta muốn chạy trốn, nhưng không hiểu sao Tô Đoạn lại cảm thấy giờ đây Nghiêm Thâm rất cần được vỗ về.
Hệ thống bảo: "Lý thuyết là thế, nhưng bệnh nhân rối loạn lưỡng cực có thể có chiều hướng tấn công trong lúc phát bệnh, vì vậy ký chủ nên cẩn thận."
Tô Đoạn nghĩ ngợi, đoạn nói: "Không sao hết, tôi có thể mua rau chân vịt mà, bây giờ Nghiêm Thâm chỉ là một con người bình thường, không đánh lại tôi đâu."
Hệ thống: "..." Ký chủ của nó đúng là biết tùy cơ ứng biến ghê.
Hệ thống: "Cậu nói đúng lắm. Hệ thống tính ra một cây rau chân vịt sơ cấp 50 điểm kinh nghiệm là đủ để cậu... Hạ gục mục tiêu chữa bệnh rồi, bao giờ cần thì gọi hệ thống nha ký chủ~"
Tô Đoạn: "Ừ ừ."
Đèn giao thông ở ngã tư phía trước chuyển sang đỏ, chiếc xe dừng lại và yên tĩnh đợi chờ biển báo cho phép đi qua.
Tô Đoạn nghĩ suy, rồi vươn tay ra ắp lên mu bàn tay Nghiêm Thâm, xòe năm ngón tay gầy gò trắng nõn ra, cố gắng bao lấy bàn tay lớn hơn mình một cỡ dưới lòng bàn tay.
Chẳng hay có phải vì điều hòa trong xe quá lạnh mà mu bàn tay người đàn ông lành lạnh. Thân nhiệt Tô Đoạn vốn đã không cao lắm, chạm vào rồi lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên tay người đàn ông còn thấp hơn cả nhiệt độ của mình.
Cậu gập đốt ngón tay xoa xoa mu bàn tay lạnh toát của người đàn ông, xoa đến nỗi mu bàn tay khẽ nổi gân xanh, lí nhí hỏi: "Lạnh không anh?"
Người đàn ông dường như bị cái chạm tay đột ngột của cậu làm giật mình, thân thể rõ ràng cứng đờ hơn, qua hồi lâu, mãi đến khi chiếc xe bắt đầu đi về trước, vượt qua đèn giao thông nơi các phương tiện gặp nhau, thì hắn mới khẽ giọng đáp lại: "... Không lạnh."
Trên thực tế, hắn không những không cảm thấy lạnh mà từ lúc thanh niên chạm vào mu bàn tay, một luồng nhiệt không thể khống chế đã bốc cháy từ nơi tiếp xúc và lan ra các nơi còn lại của có thể.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay của thanh niên ấm áp và mềm mại, hầu như chẳng có chút cảm giác xâm lược nào cả, mềm mại như lông vũ từ nơi xa rơi xuống.
Tô Đoạn âu lo hỏi: "Không lạnh thật ạ?"
"Không lạnh." Vẫn là câu trả lời cứng nhắc.
Kỳ thực Tô Đoạn chẳng tin là mấy, nhưng cậu sờ thêm hai lần, không hiểu sao cảm thấy bàn tay dưới lòng bàn tay không còn lạnh nữa, do dự một hồi, cậu vẫn định nhờ tài xế tăng nhiệt độ điều hòa trong xe.
"Ừ ừ." Cậu nhẹ giọng đáp, rũ mắt nhìn đăm đăm tay Nghiêm Thâm, bỗng vươn tay còn lại, đầu ngón tay móc ngón trỏ cuộn tròn cứng ngắc của Nghiêm Thâm ra.
Nghiêm Thâm vô thức muốn rút tay về, loại cảm giác bị ép mở ra này khiến cho hắn vốn luôn ở thế chi phối theo bản năng kháng cự, nhưng đầu ngón tay vừa khẽ cử động, khóe mắt thấy xương cổ tay nhô lên của thanh niên thì lại lo lắng mình không kiểm soát tốt sức lực sẽ tổn thương đối phương, vì thế ngay tức thì không dám cử động, cứ vậy mặc cậu nghịch ngợm tay hắn.
Nhưng vì tập trung cao độ nên đầu ngón tay vốn đã cứng lại càng cứng hơn, khiến Tô Đoạn muốn cạy ngón tay ra cũng khó khăn hơn nhiều.
Tuy nhiên, là một loài thực vật sống cô độc hàng ngàn năm hiếm khi cử động, điều mà Tô Đoạn không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, cậu cúi đầu, đầu ngón tay cứ khảy khảy, tập trung đấu với những ngón tay lạnh lùng và cứng rắn như chủ của nó. Chẳng biết qua bao lâu mới cạy được từng ngón ra.
Trong lúc cậu bận bịu, vì cúi đầu xuống nên chiếc gáy trắng nõn mảnh khảnh của cậu không chút đề phòng hoàn toàn lộ ra.
Nghiêm Thâm vốn đang liếc nhìn chẳng biết đã xoay sang tự khi nào, ngây ra như phỗng nhìn chiếc gáy mảnh khảnh của thanh niên, sắc đen trong mắt lên xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.
Có lẽ vì vừa rồi cứng đờ nên lòng bàn tay lộ ra sau khi duỗi thẳng ngón tay đã đổ mồ hôi, tuy không đến nỗi mướt mồ hôi nhưng khi lòng bàn tay của cậu in lên, cậu vẫn cảm nhận được ướt át chun chút.
- Tô Đoạn đắp lòng bàn tay mình lên, năm ngón tay mảnh khảnh chen chính xác vào khe hở ngón tay của hắn.
"..." Khe hở ngón tay bất ngờ bị nắm chặt, Nghiêm Thâm theo bản năng hé miệng lại chẳng thốt ra được câu nào, chỉ thở dài, khép ngón tay mình lại, nắm chặt bàn tay gầy gò trong lòng bàn tay.
Mười ngón tay đan kín kẽ vào nhau.
Tuy rằng mười ngón tay đan vào nhau không phải là sự tiếp xúc khiến người ta đỏ mặt như hôn, nhưng cũng có lẽ do tay đứt ruột xót, khe hở ngón tay dán vào nhau mang đến cảm giác thân mật hơn cả sự gần gũi giữa răng môi.
Đôi tay nắm chặt, tần số của nhịp tim dần trở nên rõ ràng giữa khe ngón tay đan khít rịt, như có mối liên hệ mật thiết với nhịp tim của người ấy, nhiệt độ khác lạ dâng lên len lỏi theo khe hở ngón tay, một luồng nhiệt cuồn cuộn chảy về trái tim, dường như ngay cả máu lạnh cũng bị hun nóng.
Theo nhịp tim dần đồng bộ, những cảm xúc tiêu cực đang đánh trống reo hò trong lòng dần lắng xuống, đồng tử Nghiêm Thâm giãn ra một chút, thở ra một hơi khí đục.
Hắn như được kéo từ vực thẳm về với nhân gian, cơ thể ấm áp trở lại, những cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ cũng được xoa dịu một cách kỳ diệu.
Ngay cả bàn tay còn lại không duỗi ra cũng tự động duỗi ra, đặt trên đầu gối, đốt ngón tay rũ xuống lộ ra một vòng cong* thả lỏng.
*Khi tay mình thả lỏng hoàn toàn sẽ hơi cong lại chứ không duỗi thẳng ra hết í.
Làm xong tất cả những động tác này, thanh niên tóc đen ngẩng đầu lên, bàn tay thon thả hoàn toàn nằm lọt trong tay người khác. Đôi mắt tựa như đong đầy nước tập trung nhìn Nghiêm Thâm, đã muộn nhưng vẫn muốn hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Xe đã đi được hơn nửa chặng đường, bấy giờ cậu mới hỏi, thế mà chẳng lo lắng sẽ bị đưa đến nơi xa lạ nào đó.
Nghiêm Thâm rũ mắt, hàng mi mảnh đen tuyền hơi cong cong xuống, phía dưới là đôi mắt sâu không thấy đáy, khuôn mặt của thanh niên tóc đen hiện rõ trong con ngươi.
Hắn dừng một lúc rồi thấp giọng nói: "Đến bệnh viện."
Tô Đoạn gật đầu.
Nghiêm Thâm siết chặt bàn tay trong lòng bàn tay hơn một chút, cử động cơ thể, đặt cánh tay mình lên người Tô Đoạn, cảm nhận thân nhiệt xuyên qua lớp quần áo mỏng nhẹ, hắn khẽ cúi đầu, ghé vào tai cậu nói: "... Tôi bị bệnh, nên đến khám bác sĩ."
Giọng rất khẽ, có chút từ tính khàn khàn, như nỉ non vào tai Tô Đoạn.
Tô Đoạn muốn nói anh không cần đi, chỉ cần hôn em là được.
Nhưng hệ thống quy định cậu không được tiết lộ mình không phải dân sống ở đây, thế nên những cậu không thể nói thế, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Khám bác sĩ xong thì đưa em về nhà ạ?"
Không ngờ thanh niên tóc đen không gặng hỏi hắn bị bệnh gì, cũng không hỏi đi bệnh viện nào, mà chỉ cố chấp với chuyện "về nhà". Nghiêm Thâm không khỏi rút cánh tay về, nhích người lại gần.
Về nhà-
Nếu phải nói thì dường như họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, chỉ là xa nhau một lúc thôi.
Giữa lúc hoảng hốt, Nghiêm Thâm lại cảm thấy nói như thế là đương nhiên, như thể họ thật sự đã cùng vượt qua năm tháng dài đằng đẵng trong vô số thời gian chẳng thể tìm lại.
Như ma xui quỷ khiến, dẫu biết rõ là vô lý nhưng lời nói vẫn tự động tuôn ra khỏi miệng: "Được, đưa em về nhà."
Dòng xe cộ tấp nập phía sau càng lúc càng thưa đi, khung cảnh dần trở nên yên tĩnh. Chiếc Maybach màu đen lái vào một khoảng sân nhỏ xanh tươi mơn mởn.
Đây không hẳn là một phòng khám tư nhân mà là một đình viện nhỏ thích hợp để ở.
Tài xế im lặng suốt chặng đường nói ra câu thứ hai kể từ khi xuất hiện.
"Thưa ngài, đến rồi."
Xe vừa vào sân, chủ của khoảng sân này - Vị bác sĩ tư nhân cũng bước ra, vội vã muốn xác nhận tình trạng bệnh nhân của mình.
Dù chưa từng gặp bệnh nhân họ Nghiêm này, nhưng bác sĩ vẫn biết tương đối rõ về tình trạng của hắn.
Bác sĩ tư nhân ở nước ngoài của hắn là đàn anh tốt nghiệp cùng trường với anh ta. Trước khi anh* Nghiêm về nước, hồ sơ bệnh án của hắn đã được đàn anh gửi qua, anh ta nghiên cứu hồ sơ bệnh án thì phát hiện bệnh nhân này không phải là bệnh nhân rắc rối bình thường.
*Trong convert là tiên sinh.
Mặc dù thoạt nhìn Nghiêm Thâm có vẻ lý trí hơn những bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực bình thường, nhưng trên thực tế, những lý trí gần như thờ ơ đó cũng đã phong bế chính hắn, càng bất lợi cho việc điều trị.
Theo lời giới thiệu của đàn anh, anh Nghiêm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, luôn rất đúng giờ, nếu đến muộn thì chắc chắn đã gặp phải vấn đề vô cùng khó giải quyết.
Một khi nhịp điệu của bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế bị gián đoạn, họ sẽ có cảm giác buồn chán mãnh liệt. Có lẽ loại buồn chán này không có ảnh hưởng lớn vào những lúc bình thường, nhưng khi kết hợp với chứng hưng cảm thì không biết sẽ ra sao, thế nên trong lúc đợi đối phương đến, anh ta quả là cực kỳ lo lắng đề phòng.
Anh ta vừa được đàn anh phó thác, vì vậy tốt nhất đừng gặp phải tình huống khó giải quyết nào trong lần đầu tiên khám bệnh đấy nhé.
Chờ mãi chờ mãi thì người đó cuối cùng cũng đến. Cánh cửa xe màu đen mở ra trước mặt anh ta, một người đàn ông thành thục trong bộ âu phục xám bạc bước xuống xe, vai rộng chân dài, cao lớn như một giá treo áo, trông giống hệt khuôn mặt trong ảnh. Xem ra là anh Nghiêm.
*Giá treo áo: Ý nói dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Nhưng-
Người hắn đang nắm bên cạnh là sao đây?
Cùng bước ra khỏi xe là một thanh niên mảnh khảnh có mái tóc đen mềm mại, đang được bệnh nhân mà anh ta chưa từng gặp nắm tay, điệu bộ thân mật chẳng thể nhầm đi đâu, cả người đến cả tóc cũng lộ ra sự ngoan ngoãn.
Chẳng phải bảo là anh Nghiêm vô cùng ghét quan hệ tình cảm sao?
Ánh mắt rơi vào mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người, bác sĩ chau mày, cảm thấy sự việc không đơn giản.
___24/5/2024.20:12:01.___Mình hơi xoắn xuýt bác sĩ nên gọi Nghiêm Thâm là anh Nghiêm hay ngài Nghiêm, vì mình nghĩ giữa bác sĩ-bệnh nhân mà gọi ngài-tôi thì nó trang trọng quá, chữa bệnh cần có sự ngang hàng, xem như một người bạn, nên mình mới để anh cho nó thân thiết hơn. Cũng giống kiểu xưng hô ngoài đời mình ấy, sếp cũng toàn gọi là anh-tôi thui
Chiếc xe khởi động êm ái, sau khi ra khỏi gara ngầm thì hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Nghiêm Thâm nói một địa chỉ, là phòng khám bác sĩ tư nhân của hắn.
Dù thế nào hắn cũng nên đi khám bác sĩ, nếu không với tình trạng hiện tại mà đi ra ngoài... E là hơi nguy hiểm.
Hắn vừa nhắn tin cho bác sĩ giải thích đôi lời về chuyện đã xảy ra rồi bị trì hoãn. Bác sĩ ôn hòa đáp không sao và mong hắn sẽ mau đến, anh ta đang chờ trong phòng khám.
Gửi tin nhắn xong, Nghiêm Thâm bèn ngồi im lìm, ánh mắt rơi xuống ghế trước của xe, không biết đang nghĩ gì, trông giống đang ngẩn ngơ hơn.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt hắn nhìn vào lưng ghế có vẻ ủ dột, đồng tử đen hơi co lại so với bình thường, độ cong của hàm dưới không hề thả lỏng, chứng tỏ tinh thần của chủ nó đang căng thẳng là lạ.
Mặc dù cơ thể có vẻ đang ngồi bình thường, nhưng quan sát kỹ sẽ thấy cơ bắp căng chặt như một dã thú sắp nhảy ra bất cứ lúc nào, bàn tay để trên đùi khẽ nắm thành quyền, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt, trông lạnh lùng khó tả.
Suy đoán vừa rồi đã khơi dậy sự chiếm hữu lạ lùng từ sâu trong tận đáy lòng kể từ lúc hắn gặp thanh niên tóc đen. Có lẽ hắn có thể kìm nén cảm xúc tiêu cực này bằng ý chí mạnh mẽ của mình vào những lúc bình thường, nhưng lúc phát bệnh, tự chủ của hắn gần như không còn nữa, hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kiểm soát không để nó bộc phát ra.
Dẫu cho vô cùng rõ ràng mình không có quyền quan tâm trước đây thanh niên đã ở bên ai, nhưng dục vọng độc chiếm bẩm sinh lại chẳng đoái hoài điều ấy, nó chỉ muốn xé toạc vết thương trong lòng những tưởng sẽ chẳng bao giờ lành lại được.
Không cho.
Không cho thanh niên thân mật răng môi với người khác, không cho những nơi mình chạm vào đã từng có người khác để lại dấu vết, không cho thanh niên để người khác muốn làm gì cậu thì làm, không cho cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên với người khác-
Tâm lý của hắn quả thực bệnh hoạn, Nghiêm Thâm biết rõ ràng điều này.
Những suy nghĩ linh tinh và mơ hồ lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Máy điều hòa trong xe vẫn thổi vù vù, lẽ ra là nhiệt độ thích hợp nhất, thế nhưng thái dương Nghiêm Thâm đã lấm tấm hạt mồ hôi do tinh thần căng thẳng quá đỗi.
Yết hầu hắn lăn lên xuống, Nghiêm Thâm lại khẽ nghiêng đầu, nghiêng mặt về phía cửa sổ xe.
Hắn không muốn để lộ cảm xúc âm u trong mắt, để cái vẻ bất kham của mình không che giấu lọt vào đôi mắt đen láy trong veo của cậu, hắn hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt thanh niên.
Cũng không dám chạm vào... Dù bản năng kêu gào hắn hãy dùng cách tiếp xúc cơ thể nguyên thủy nhất để lưu lại dấu ấn chiếm hữu trên người chàng trai. Nhưng hiểu tình trạng của bản thân nên hắn chẳng dám hành động bộp chộp, thậm chí như vừa rồi chẳng có đủ can đảm để hôn tiếp nữa.
... Hắn sợ cúi người xuống rồi sẽ chỉ có suy nghĩ đánh dấu, một khi bị kích thích bởi những ý nghĩ bệnh hoạn trong đầu thì sẽ để lại vết thương khiến hắn hối hận đến mãi về sau.
Bản năng muốn lưu lại chút gì đó cho con mồi mình phải lòng và lý trí mỏng manh không biết khi nào sẽ biến mất, bàn tay để trên quần âu tối màu của Nghiêm Thâm khẽ cuộn lại vì căng thẳng thần kinh, đốt ngón tay cứng đờ hơi co rút.
Hắn cảm nhận được ánh mắt thanh niên quét hắn từ trên xuống dưới, cậu như đang bối rối trước sắc mặt thay đổi đột ngột của hắn, nhưng hắn lại chẳng thể đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cho sự kỳ lạ của mình.
...
Tô Đoạn nghiêng đầu, đôi mắt chứa chút mờ mịt nhìn người yêu đang ngoảnh mặt đi như một chú chó bự bướng bỉnh.
Vừa rồi lúc hôn nhau, rõ là cậu nghe thấy điểm chữa bệnh của Nghiêm Thâm đã tăng lên một chút, sao sắc mặt lại bỗng dưng thay đổi, sau đó lại chẳng bày giải gì rồi rơi vào trạng thái cứng đờ chỉ cần một chạm cũng sẽ bùng nổ thế này?
Nhìn tư thế cứng ngắc của người yêu, Tô Đoạn vừa bối rối vừa thấy thương.
Không dám chạm vào người yêu đang toát ra hơi thở "rất tệ", cậu hỏi trong lòng: "Hệ thống ơi, bệnh của Nghiêm Thâm lại nặng hơn sao?"
Hệ thống đáp: "Đúng vậy, hệ thống phát hiện kết quả phù hợp với suy đoán của ký chủ. Nhưng chữa bệnh, nhất là khi chữa bệnh về tâm thần, việc bệnh tái phát là điều vô cùng bình thường. Trên thực tế, chỉ cần bệnh chưa khỏi hẳn thì bệnh này có thể tái phát vô vàn lần, ký chủ hãy kiên nhẫn nhé."
Tô Đoạn ừ ừ hai tiếng, nói: "Được." Ngưng một chốc lại hỏi: "Bây giờ tôi có thể chạm anh ấy không?"
Tuy rằng đối phương thoạt nhìn không giống sinh vật yếu đuối, hay có thể nói là một tồn tại mạnh mẽ lạnh lùng đến nỗi khiến người ta muốn chạy trốn, nhưng không hiểu sao Tô Đoạn lại cảm thấy giờ đây Nghiêm Thâm rất cần được vỗ về.
Hệ thống bảo: "Lý thuyết là thế, nhưng bệnh nhân rối loạn lưỡng cực có thể có chiều hướng tấn công trong lúc phát bệnh, vì vậy ký chủ nên cẩn thận."
Tô Đoạn nghĩ ngợi, đoạn nói: "Không sao hết, tôi có thể mua rau chân vịt mà, bây giờ Nghiêm Thâm chỉ là một con người bình thường, không đánh lại tôi đâu."
Hệ thống: "..." Ký chủ của nó đúng là biết tùy cơ ứng biến ghê.
Hệ thống: "Cậu nói đúng lắm. Hệ thống tính ra một cây rau chân vịt sơ cấp 50 điểm kinh nghiệm là đủ để cậu... Hạ gục mục tiêu chữa bệnh rồi, bao giờ cần thì gọi hệ thống nha ký chủ~"
Tô Đoạn: "Ừ ừ."
Đèn giao thông ở ngã tư phía trước chuyển sang đỏ, chiếc xe dừng lại và yên tĩnh đợi chờ biển báo cho phép đi qua.
Tô Đoạn nghĩ suy, rồi vươn tay ra ắp lên mu bàn tay Nghiêm Thâm, xòe năm ngón tay gầy gò trắng nõn ra, cố gắng bao lấy bàn tay lớn hơn mình một cỡ dưới lòng bàn tay.
Chẳng hay có phải vì điều hòa trong xe quá lạnh mà mu bàn tay người đàn ông lành lạnh. Thân nhiệt Tô Đoạn vốn đã không cao lắm, chạm vào rồi lại cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên tay người đàn ông còn thấp hơn cả nhiệt độ của mình.
Cậu gập đốt ngón tay xoa xoa mu bàn tay lạnh toát của người đàn ông, xoa đến nỗi mu bàn tay khẽ nổi gân xanh, lí nhí hỏi: "Lạnh không anh?"
Người đàn ông dường như bị cái chạm tay đột ngột của cậu làm giật mình, thân thể rõ ràng cứng đờ hơn, qua hồi lâu, mãi đến khi chiếc xe bắt đầu đi về trước, vượt qua đèn giao thông nơi các phương tiện gặp nhau, thì hắn mới khẽ giọng đáp lại: "... Không lạnh."
Trên thực tế, hắn không những không cảm thấy lạnh mà từ lúc thanh niên chạm vào mu bàn tay, một luồng nhiệt không thể khống chế đã bốc cháy từ nơi tiếp xúc và lan ra các nơi còn lại của có thể.
Lòng bàn tay và đầu ngón tay của thanh niên ấm áp và mềm mại, hầu như chẳng có chút cảm giác xâm lược nào cả, mềm mại như lông vũ từ nơi xa rơi xuống.
Tô Đoạn âu lo hỏi: "Không lạnh thật ạ?"
"Không lạnh." Vẫn là câu trả lời cứng nhắc.
Kỳ thực Tô Đoạn chẳng tin là mấy, nhưng cậu sờ thêm hai lần, không hiểu sao cảm thấy bàn tay dưới lòng bàn tay không còn lạnh nữa, do dự một hồi, cậu vẫn định nhờ tài xế tăng nhiệt độ điều hòa trong xe.
"Ừ ừ." Cậu nhẹ giọng đáp, rũ mắt nhìn đăm đăm tay Nghiêm Thâm, bỗng vươn tay còn lại, đầu ngón tay móc ngón trỏ cuộn tròn cứng ngắc của Nghiêm Thâm ra.
Nghiêm Thâm vô thức muốn rút tay về, loại cảm giác bị ép mở ra này khiến cho hắn vốn luôn ở thế chi phối theo bản năng kháng cự, nhưng đầu ngón tay vừa khẽ cử động, khóe mắt thấy xương cổ tay nhô lên của thanh niên thì lại lo lắng mình không kiểm soát tốt sức lực sẽ tổn thương đối phương, vì thế ngay tức thì không dám cử động, cứ vậy mặc cậu nghịch ngợm tay hắn.
Nhưng vì tập trung cao độ nên đầu ngón tay vốn đã cứng lại càng cứng hơn, khiến Tô Đoạn muốn cạy ngón tay ra cũng khó khăn hơn nhiều.
Tuy nhiên, là một loài thực vật sống cô độc hàng ngàn năm hiếm khi cử động, điều mà Tô Đoạn không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn, cậu cúi đầu, đầu ngón tay cứ khảy khảy, tập trung đấu với những ngón tay lạnh lùng và cứng rắn như chủ của nó. Chẳng biết qua bao lâu mới cạy được từng ngón ra.
Trong lúc cậu bận bịu, vì cúi đầu xuống nên chiếc gáy trắng nõn mảnh khảnh của cậu không chút đề phòng hoàn toàn lộ ra.
Nghiêm Thâm vốn đang liếc nhìn chẳng biết đã xoay sang tự khi nào, ngây ra như phỗng nhìn chiếc gáy mảnh khảnh của thanh niên, sắc đen trong mắt lên xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.
Có lẽ vì vừa rồi cứng đờ nên lòng bàn tay lộ ra sau khi duỗi thẳng ngón tay đã đổ mồ hôi, tuy không đến nỗi mướt mồ hôi nhưng khi lòng bàn tay của cậu in lên, cậu vẫn cảm nhận được ướt át chun chút.
- Tô Đoạn đắp lòng bàn tay mình lên, năm ngón tay mảnh khảnh chen chính xác vào khe hở ngón tay của hắn.
"..." Khe hở ngón tay bất ngờ bị nắm chặt, Nghiêm Thâm theo bản năng hé miệng lại chẳng thốt ra được câu nào, chỉ thở dài, khép ngón tay mình lại, nắm chặt bàn tay gầy gò trong lòng bàn tay.
Mười ngón tay đan kín kẽ vào nhau.
Tuy rằng mười ngón tay đan vào nhau không phải là sự tiếp xúc khiến người ta đỏ mặt như hôn, nhưng cũng có lẽ do tay đứt ruột xót, khe hở ngón tay dán vào nhau mang đến cảm giác thân mật hơn cả sự gần gũi giữa răng môi.
Đôi tay nắm chặt, tần số của nhịp tim dần trở nên rõ ràng giữa khe ngón tay đan khít rịt, như có mối liên hệ mật thiết với nhịp tim của người ấy, nhiệt độ khác lạ dâng lên len lỏi theo khe hở ngón tay, một luồng nhiệt cuồn cuộn chảy về trái tim, dường như ngay cả máu lạnh cũng bị hun nóng.
Theo nhịp tim dần đồng bộ, những cảm xúc tiêu cực đang đánh trống reo hò trong lòng dần lắng xuống, đồng tử Nghiêm Thâm giãn ra một chút, thở ra một hơi khí đục.
Hắn như được kéo từ vực thẳm về với nhân gian, cơ thể ấm áp trở lại, những cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ cũng được xoa dịu một cách kỳ diệu.
Ngay cả bàn tay còn lại không duỗi ra cũng tự động duỗi ra, đặt trên đầu gối, đốt ngón tay rũ xuống lộ ra một vòng cong* thả lỏng.
*Khi tay mình thả lỏng hoàn toàn sẽ hơi cong lại chứ không duỗi thẳng ra hết í.
Làm xong tất cả những động tác này, thanh niên tóc đen ngẩng đầu lên, bàn tay thon thả hoàn toàn nằm lọt trong tay người khác. Đôi mắt tựa như đong đầy nước tập trung nhìn Nghiêm Thâm, đã muộn nhưng vẫn muốn hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Xe đã đi được hơn nửa chặng đường, bấy giờ cậu mới hỏi, thế mà chẳng lo lắng sẽ bị đưa đến nơi xa lạ nào đó.
Nghiêm Thâm rũ mắt, hàng mi mảnh đen tuyền hơi cong cong xuống, phía dưới là đôi mắt sâu không thấy đáy, khuôn mặt của thanh niên tóc đen hiện rõ trong con ngươi.
Hắn dừng một lúc rồi thấp giọng nói: "Đến bệnh viện."
Tô Đoạn gật đầu.
Nghiêm Thâm siết chặt bàn tay trong lòng bàn tay hơn một chút, cử động cơ thể, đặt cánh tay mình lên người Tô Đoạn, cảm nhận thân nhiệt xuyên qua lớp quần áo mỏng nhẹ, hắn khẽ cúi đầu, ghé vào tai cậu nói: "... Tôi bị bệnh, nên đến khám bác sĩ."
Giọng rất khẽ, có chút từ tính khàn khàn, như nỉ non vào tai Tô Đoạn.
Tô Đoạn muốn nói anh không cần đi, chỉ cần hôn em là được.
Nhưng hệ thống quy định cậu không được tiết lộ mình không phải dân sống ở đây, thế nên những cậu không thể nói thế, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Khám bác sĩ xong thì đưa em về nhà ạ?"
Không ngờ thanh niên tóc đen không gặng hỏi hắn bị bệnh gì, cũng không hỏi đi bệnh viện nào, mà chỉ cố chấp với chuyện "về nhà". Nghiêm Thâm không khỏi rút cánh tay về, nhích người lại gần.
Về nhà-
Nếu phải nói thì dường như họ đã ở bên nhau từ rất lâu rồi, chỉ là xa nhau một lúc thôi.
Giữa lúc hoảng hốt, Nghiêm Thâm lại cảm thấy nói như thế là đương nhiên, như thể họ thật sự đã cùng vượt qua năm tháng dài đằng đẵng trong vô số thời gian chẳng thể tìm lại.
Như ma xui quỷ khiến, dẫu biết rõ là vô lý nhưng lời nói vẫn tự động tuôn ra khỏi miệng: "Được, đưa em về nhà."
Dòng xe cộ tấp nập phía sau càng lúc càng thưa đi, khung cảnh dần trở nên yên tĩnh. Chiếc Maybach màu đen lái vào một khoảng sân nhỏ xanh tươi mơn mởn.
Đây không hẳn là một phòng khám tư nhân mà là một đình viện nhỏ thích hợp để ở.
Tài xế im lặng suốt chặng đường nói ra câu thứ hai kể từ khi xuất hiện.
"Thưa ngài, đến rồi."
Xe vừa vào sân, chủ của khoảng sân này - Vị bác sĩ tư nhân cũng bước ra, vội vã muốn xác nhận tình trạng bệnh nhân của mình.
Dù chưa từng gặp bệnh nhân họ Nghiêm này, nhưng bác sĩ vẫn biết tương đối rõ về tình trạng của hắn.
Bác sĩ tư nhân ở nước ngoài của hắn là đàn anh tốt nghiệp cùng trường với anh ta. Trước khi anh* Nghiêm về nước, hồ sơ bệnh án của hắn đã được đàn anh gửi qua, anh ta nghiên cứu hồ sơ bệnh án thì phát hiện bệnh nhân này không phải là bệnh nhân rắc rối bình thường.
*Trong convert là tiên sinh.
Mặc dù thoạt nhìn Nghiêm Thâm có vẻ lý trí hơn những bệnh nhân mắc chứng rối loạn lưỡng cực bình thường, nhưng trên thực tế, những lý trí gần như thờ ơ đó cũng đã phong bế chính hắn, càng bất lợi cho việc điều trị.
Theo lời giới thiệu của đàn anh, anh Nghiêm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, luôn rất đúng giờ, nếu đến muộn thì chắc chắn đã gặp phải vấn đề vô cùng khó giải quyết.
Một khi nhịp điệu của bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế bị gián đoạn, họ sẽ có cảm giác buồn chán mãnh liệt. Có lẽ loại buồn chán này không có ảnh hưởng lớn vào những lúc bình thường, nhưng khi kết hợp với chứng hưng cảm thì không biết sẽ ra sao, thế nên trong lúc đợi đối phương đến, anh ta quả là cực kỳ lo lắng đề phòng.
Anh ta vừa được đàn anh phó thác, vì vậy tốt nhất đừng gặp phải tình huống khó giải quyết nào trong lần đầu tiên khám bệnh đấy nhé.
Chờ mãi chờ mãi thì người đó cuối cùng cũng đến. Cánh cửa xe màu đen mở ra trước mặt anh ta, một người đàn ông thành thục trong bộ âu phục xám bạc bước xuống xe, vai rộng chân dài, cao lớn như một giá treo áo, trông giống hệt khuôn mặt trong ảnh. Xem ra là anh Nghiêm.
*Giá treo áo: Ý nói dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.
Nhưng-
Người hắn đang nắm bên cạnh là sao đây?
Cùng bước ra khỏi xe là một thanh niên mảnh khảnh có mái tóc đen mềm mại, đang được bệnh nhân mà anh ta chưa từng gặp nắm tay, điệu bộ thân mật chẳng thể nhầm đi đâu, cả người đến cả tóc cũng lộ ra sự ngoan ngoãn.
Chẳng phải bảo là anh Nghiêm vô cùng ghét quan hệ tình cảm sao?
Ánh mắt rơi vào mười ngón tay đan chặt vào nhau của hai người, bác sĩ chau mày, cảm thấy sự việc không đơn giản.
___24/5/2024.20:12:01.___Mình hơi xoắn xuýt bác sĩ nên gọi Nghiêm Thâm là anh Nghiêm hay ngài Nghiêm, vì mình nghĩ giữa bác sĩ-bệnh nhân mà gọi ngài-tôi thì nó trang trọng quá, chữa bệnh cần có sự ngang hàng, xem như một người bạn, nên mình mới để anh cho nó thân thiết hơn. Cũng giống kiểu xưng hô ngoài đời mình ấy, sếp cũng toàn gọi là anh-tôi thui
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.